Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa kính chiếu rọi lên hình bóng của hai người chúng tôi.

Bờ vai Thành vẫn rung lên những tiếng nấc nghẹn, khoảnh khắc được ở gần người mình thương như thế này, tôi cảm giác như bao muộn phiền, bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu sự mạnh mẽ của hết thảy những ngày qua đều chẳng thấm vào đâu.

Thì ra trên đời này thực sự tồn tại những khoảnh khắc kỳ diệu như vậy, chỉ cần hai trái tim kề sát bên nhau, cảm xúc vẫn luôn vẹn nguyên như ngày đầu, tôi có cảm giác, tôi và người ấy mới chỉ xa nhau ngày hôm qua.

Mọi chuyện hệt như trong giấc mơ vậy…
Tôi khẽ đưa tay chạm lên mặt Thành, mân mê làn da mịn màng của cậu ấy, gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên gò má.

Thành cầm lấy tay tôi, ngăn không cho tôi cử động.

Sau đó, cậu ấy ngồi thẳng người, lúc này hai gương mặt chúng tôi ngồi đối diện với nhau, dưới ánh trăng mờ, Thành khẽ hỏi:
— Những năm qua em đã sống thế nào? Lý do gì khiến em quyết định rời Hà Nội để có mặt ở đây?
Tôi phụng phịu đáp:
— Anh còn hỏi câu này sao?
— Anh không biết nên mới hỏi.

Em có thể nói cho anh nghe không? Anh thực sự muốn biết.
— Lựa chọn rời xa Hà Nội có rất nhiều lý do.

Một trong những lý do quan trọng nhất chính là em muốn trốn tránh thực tại, vì nơi ấy có quá nhiều kỷ niệm của chúng ta.

Mỗi ngày trôi qua, dù là bước ra đường, đi qua bất kỳ ngõ phố nào… nhìn đâu cũng chỉ thấy hình bóng anh.

Em không có cách nào chịu đựng được, càng cố quên anh… em lại càng thấy nhớ.
— Thế nên em bay gần 2.000km vào đây chỉ vì không muốn cảnh vật gợi nhắc kỷ niệm cũ? Thì ra em tuyệt tình với anh như vậy, nhẫn tâm gạt bỏ anh ra khỏi cuộc sống của em?
— Lúc ấy, em nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất.

Anh thì sao? Thời gian qua anh sống thế nào?
— Cũng giống như em vậy.

Những ngày tháng xa em, cuộc sống của anh ngập tràn màu sắc u ám, anh vùi mình vào công việc.


Thời gian đầu anh rất hận em, hận vì em đã có những hành động vô cùng tệ đối với anh… Sau đó, anh sang Nhật 2 năm, vừa học vừa phát triển sự nghiệp.

Dù có đi thật xa, không còn ở trên lãnh thổ của Việt Nam nữa… nhưng anh vẫn không có cách nào để quên đi được.

Nhiều lần anh đã thử mở lòng để qua lại với người con gái khác, nhưng em biết gì không?
Tôi khẽ lắc đầu.
— Đó là những khi anh say.

Ở bên họ, anh rất có cảm hứng… Nhưng điều ấy không tồn tại được lâu.

Em biết đấy, thói quen của anh mỗi khi mình ở bên nhau chính là anh nhìn đối diện vào đôi mắt em.

Anh muốn đọc được suy nghĩ, cảm xúc của em khi chúng ta gần gũi nhau…
Chính vì vậy, khi anh ở gần người con gái khác, dù say, thói quen đó anh vẫn không sửa được.

Anh nhìn thẳng vào mắt họ… Anh cảm thấy trong đôi mắt ấy không chứa đựng cảm xúc và tình cảm giống như ở nơi em, tự nhiên anh không còn cảm hứng nữa.

Có người rất tốt với anh, kiên nhẫn ở bên anh, nhưng vẫn không thể nào.

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của họ, anh không tìm được sự đồng điệu, anh điên cuồng tìm kiếm dáng vẻ của em… Nhưng rốt cuộc, sau bao mệt nhoài với những thất vọng, anh mới hiểu ra, thế giới này rộng lớn như vậy… Chỉ có em mới là người con gái duy nhất khiến anh hao tổn tâm tư nhiều đến thế.
Tôi như vỡ òa trong xúc động, từng câu từng chữ Thành nói ra như khảm sâu vào trong tâm trí tôi.

Chúng tôi xa nhau là thật, xảy ra bao nhiêu chuyện cũng là thật, nhưng có một điều chắc chắn rằng, tình cảm của tôi dành cho Thành, cũng như tình cảm của cậu ấy dành cho tôi… vẫn luôn vẹn nguyên và son sắt như thế.
Tôi khẽ mỉm cười.

Đúng vậy.

Tôi thực sự rất vui khi biết mình quan trọng trong trái tim của người đàn ông ấy.

Nhưng không hiểu sao nước mắt tôi lại tuôn rơi không ngừng.

Thành khẽ cúi đầu, cậu ấy hôn lên từng giọt nước mắt của tôi.


Nụ hôn ấy, làn môi ấy tôi đã nhung nhớ và khao khát biết bao đêm dài.

Thành tì trán mình lên trán tôi, hai tay ôm lấy gương mặt tôi và thì thầm:
— Em đừng khóc… Những ngày xa anh, chắc hẳn em đã khóc rất nhiều rồi.

Anh không muốn em lãng phí những giọt nước mắt ấy thêm một lần nữa.
— Vì em vui quá nên mới rơi nước mắt thôi.

Em nói thật đấy… Em không khóc đâu…
Thành khẽ mơn man nụ hôn trên má tôi và nói nhỏ:
— Anh nhớ em… thực sự rất nhớ em!
Lời vừa dứt, đôi bàn tay Thành di chuyển xuống phía dưới và ôm chặt lấy tôi.

Ánh mắt cậu ấy chăm chú quan sát gương mặt tôi, trong ánh nhìn chứa đựng nỗi khát khao vô hình.

Tôi bối rối đẩy Thành ra, dù sao thì cũng đã rất lâu chúng tôi không ở gần nhau như thế này.

Tôi cảm thấy hơi ngượng.
— Em không nhớ anh à? Em không muốn gặp lại anh sao? Tại sao lại đẩy anh ra?
Tôi chỉ biết giữ im lặng.
Một lần nữa Thành lại gắt gao ôm tôi vào lòng, miệng không ngừng đặt câu hỏi truy vấn:
— Em nói đi.

Rốt cuộc là sao chứ? Không phải em cũng rất nhớ anh sao? Em còn muốn hành hạ anh đến bao giờ nữa? Em muốn tự mình làm khổ mình đến khi nào nữa?
— Em… em…
Tôi khó khăn lắm mới thốt lên được câu ấy thì bất ngờ bị đôi môi của Thành chặn đứng.
— Buông em ra… Anh đừng như vậy!
— Tại sao? Chúng ta đã từng gần gũi nhau như thế nào? Em quên rồi sao? Muốn anh buông em ra cũng được.

Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh đi.


Nhìn vào mắt anh và nói, em không nhớ anh, em không yêu anh đi.

Nếu em làm được, anh nhất định sẽ buông tay!
Tôi mở to mắt nhìn Thành, đôi mắt cậu ấy nhìn tôi như muốn thiêu rụi hết thảy mọi thứ xung quanh.

Đúng vậy, làm sao tôi có thể tự đánh lừa cảm xúc của mình đây, mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy, cảm xúc trong tôi như tố cáo tất cả.
— Em không nhớ anh…
Tôi buột miệng nói ra câu ấy, đồng thời ánh mắt cũng nhìn sang hướng khác.

Tôi không làm được.

Vì tôi rất nhớ Thành, tôi nhớ người đàn ông này đến phát điên.
— Rõ ràng là em nói dối mà??
— Em không nói dối!
Tôi dẩu môi lên đáp.
— Thế tại sao em không dám nhìn thẳng vào mắt anh?
— Em có nhìn vào mắt anh mà?
— Dám nói dối này!
Vừa nói Thành vừa đưa tay vào trong váy ngủ của tôi, không chút vướng víu mà tọa lạc ở núi đôi đầy đặn.

Cơn d,ục tình trong người cậu ấy thoáng chốc đã bộc phát, Thành ngấu nghiến tháo bỏ quần áo trên người mình xuống, liền sau đó cậu ấy nồng nhiệt động chạm lên người tôi.

Tôi cảm nhận người Thành đang nóng hầm hập, ở nơi nào đó, bộ phận kiêu hãnh của đàn ông cũng được đà ghì sát vào chân tôi.
Khi ngón tay Thành nắm lấy kích thước căng đầy trước thềm ngực tôi, vì cậu ấy dùng sức nên tôi thấy hơi đau, hoặc do đã lâu tôi không động chạm gần gũi như thế này… nên có chút không quen.

Tôi nhăn mặt nói:
— Đauu…
— Tại sao em lại không mặc áo ngực?
Thành khẽ thì thầm, đồng thời cậu ấy cúi xuống và hôn lên hai điểm hồng hồng kia, nhưng có vẻ như hành động ấy không khiến Thành thỏa mãn.

Cậu ấy nhẹ nhàng ngậm lấy và không ngừng m,út nhẹ.
Thấy tôi không trả lời, Thành lại tiếp tục hỏi:
— Em muốn khoe khoang “vốn liếng” của mình với anh đúng không? Được lắm!
Nói rồi Thành vùi mặt vào giữa rãnh sâu mê người ấy, những ngón tay mềm mại luân phiên nâng niu.

Tôi cảm giác ở nơi nào đó trên cơ thể mình đã đong đầy nước, sức nóng trên người Thành giờ đây đã lan tỏa cả sang người tôi.

Trước sự tấn công dồn dập ấy, tôi vô thức thả lỏng người, hoàn toàn phó mặc cho người đàn ông ấy định đoạt tất cả.

— Vân, chúng ta có thể làm ở đây được không? Anh không thể đợi đến lúc đưa em về phòng được nữa…
Tôi khẽ gật đầu, đôi tay vòng lên ôm cổ Thành và rướn người đặt lên môi cậu ấy một nụ hôn.

Thành hưởng ứng nhiệt liệt nụ hôn ấy của tôi, cậu ấy nhanh chóng đáp trả bằng nụ hôn cuồng nhiệt hơn.

Bất chợt, Thành đặt hai tay tôi sang hai bên, 10 ngón tay đan chặt vào nhau, liền sau đó, cậu ấy tức tốc chôn sâu vào trong cơ thể tôi.

Những tưởng mọi thứ như vậy là thuận buồm xuôi gió, cơ mà… đã từ rất lâu, kể từ ngày chúng tôi xa nhau, tôi không làm chuyện đó nên việc xâm nhập có chút khó khăn.

Tôi nhăn mặt lại vì đau, vì kích thước quá cỡ của Thành.
Thành không bỏ cuộc, cậu ấy đặt chân tôi lên hông, sau đó mạnh mẽ tiến vào, dường như khao khát trong người cậu ấy đã lên đến mức đỉnh điểm.

Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi thấy gương mặt Thành giờ đây mướt mát mồ hôi, có lẽ cậu ấy sợ làm tôi đau nên cố gắng vận động với tốc độ nhịp nhàng hơn.
Chẳng biết từ khi nào đôi mắt tôi lại long lanh những giọt lệ, khoảnh khắc này có phải là mơ không? Có phải vì tôi quá nhớ Thành, quá khao khát được gặp lại người đàn ông ấy nên sinh ra ảo giác?
Trong lúc Thành miệt mài đi sâu vào trong cơ thể tôi, tôi khẽ buột miệng hỏi:
— Thành, hãy nói cho em biết… đây không phải là mơ đi…
— Là sự thật.

Không phải mơ.

Anh thực sự đã tìm được em rồi.

Đây không phải mơ đâu…
— Thành, anh hôn em đi… Hôn em được không? Em muốn cảm nhận được nụ hôn của anh, muốn được ở bên anh mãi…
Ánh trăng bên ngoài trùng hợp chiếu rọi vào trong nhà, chiếu lên mặt Thành loang loáng như khi chiếu lên mặt nước vậy.

Tôi khẽ đưa tay chạm lên từng đường nét trên khuôn mặt ấy, Thành vẫn điển trai như vậy, chẳng thay đổi chút nào.

Cậu ấy nhẹ nhàng đáp nụ hôn xuống làn môi tôi, một nụ hôn như gửi gắm toàn bộ nhớ nhung qua bao tháng năm dài đằng đẵng, dần dà, nụ hôn ấy trở nên mãnh liệt hơn, đến mức tôi gần như ngạt thở… cậu ấy mới chịu dừng lại.

Trong lúc tôi còn đang mềnh màng với nụ hôn vừa xong thì một lần nữa Thành lại mạnh mẽ càn quét ở nơi ấy, một trận nhiệt huyết sôi trào lại diễn ra như muốn trừng phạt tôi.
Sau khi mọi thứ đã lắng xuống, Thành ôm tôi vào lòng, dùng tất cả sự dịu dàng của mình để bao bọc cho tôi, đôi môi khẽ hôn lên mái tóc bồng bềnh của tôi và thì thầm:
— Hãy ở lại bên anh, đừng chạy trốn anh nữa nhé.
Tôi khẽ mỉm cười gật đầu.
— Em hứa với anh đi!?
— Em muốn được ở bên anh, vĩnh viễn không muốn rời xa anh nữa…
– Hết truyện –.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương