Hướng Về Phía Anh
-
Chương 39
Tôi không biết mình đứng ở đó bao lâu, cho đến khi tôi nghe được tiếng bước chân của ai đó chậm rãi phát ra từ phía sau, một mùi hương nam tính cuốn hút nhè nhẹ phả vào không gian, tôi quay người lại nhìn theo phản xạ có điều kiện.
Tôi thực sự không biết miêu tả cảm xúc của bản thân mình khi ấy như thế nào, nhưng tôi biết chắc, tròng mắt tôi mở to hết cỡ, cả người đứng đơ như pho tượng khi nhìn thấy người đàn ông ấy đang đứng cách tôi khoảng chừng 5 bước chân.
Là Thành, chính là Thành.
Nội tâm của tôi không ngừng gào thét.
Trong bóng đêm, đôi mắt của Thành nhìn tôi chăm chú, tôi cảm giác ánh mắt ấy như quét qua toàn bộ tế bào thần kinh trên cơ thể tôi lúc này.
Tôi không nhúc nhích được, cũng không biết phải mở lời như thế nào, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
— Sao em lại ở đây?
Rốt cuộc, Thành không chịu được im lặng mà mở lời trước.
Giọng nói trong trẻo mà dịu dàng ấy, đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe nhỉ? Tôi bỗng nhớ đến Thành của 4 năm trước.
Một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, rất thông minh, tài giỏi, nhưng cũng có những khi bốc đồng, ghen tuông giống như trẻ con.
Người đàn ông trước mặt tôi hiện tại, vẫn là cậu ấy… Nhưng thần thái và ánh nhìn đã khác xưa nhiều.
Trong đôi mắt phảng phất sự từng trải, điềm tĩnh, thâm sâu khó nắm bắt đến mức bức cho người đối diện cảm thấy ngột ngạt.
Tôi vẫn còn nhớ, lần chạm mặt nhau ở Đà Lạt, khi gặp lại tôi, Thành xưng hô “tôi” và “cô”, cực kỳ lạnh lùng và xa cách.
Thành trước mặt tôi, cậu ấy gọi tôi là em… từ em này mới dịu dàng và dễ nghe làm sao.
Đúng rồi.
Tôi thích được nghe cậu ấy xưng hô với tôi như thế này cơ.
Tôi buột miệng hỏi lại:
— Sao anh lại ở đây?
Thành bước lên phía trước, lúc này cậu ấy đứng song song với tôi, ánh mắt nhìn xuống cảnh vật phía dưới.
Khuôn mặt phảng phất nét cười như không cười, góc nghiêng hoàn hảo này nhìn quen thuộc đến thế… nhưng không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy người đàn ông trước mặt mình hiện tại thật xa lạ.
Thành chậm rãi nói:
— Thật trùng hợp, hiện tại anh sống ở đây.
Công ty anh mới mở thêm chi nhánh tại Sài Gòn vào tháng trước, trước mắt, anh sẽ ở đây khá lâu.
Câu nói của Thành có được tính là một lời thông báo đến một đứa đang tò mò tìm kiếm thông tin về cậu ấy mỗi đêm như tôi không nhỉ? Thành mở thêm chi nhánh công ty ở Sài Gòn, hiện tại ở đây, và ở khá lâu? Ôi, có quá nhiều dữ kiện xuất hiện trong cùng một câu nói.
Tôi nên vui hay buồn vì điều đó đây?
Nói vậy nghĩa là, tần số tôi chạm mặt Thành và cô người yêu xinh xắn của cậu ấy khả năng sẽ diễn ra thường xuyên hơn ư? Nghĩ đến việc Thành có người yêu mới, nụ cười trên môi tôi vụt tắt.
Tôi thu lại nét mặt ngờ nghệch của mình và nhìn về phía trước, cố gắng làm như không quan tâm đến cậu ta.
Thấy tôi im lặng, Thành lại tiếp tục:
— Bạn trai của em đâu? Tại sao lại để em đi bar một mình như thế này?
Tôi bỗng chốc ngây ngốc, tôi định nói rằng, em làm gì đã có bạn trai, những năm qua em vẫn luôn hy vọng được gặp lại anh, hoặc anh đi tìm kiếm em… Nhưng tôi không dám nói.
Bây giờ cậu ấy đã có người yêu, tôi nói ra điều này thì có ích gì kia chứ? Suy nghĩ một lát, tôi mạnh miệng đáp:
— Anh ấy bận đi công tác ở Hà Nội.
Em có thói quen lên bar một mình.
Ở đây lúc nào cũng vui, lúc nào cũng nhộn nhịp… Không nhất thiết phải có bạn đi cùng.
Bạn gái anh đâu, sao anh không đưa cô ấy đi cùng?
Thành nhẽ nhún vai nói:
— Hôm nay cô ấy hơi mệt nên anh đi một mình.
Xem ra mình rất có duyên!
Mấy năm không gặp, cuộc sống của em vẫn ổn chứ?
— Như anh thấy rồi đó, nhìn vào thì không thấy có điểm nào không ổn cả!
— Thế thì tốt.
Thứ hạnh phúc mà con người ta vẫn hay mơ tưởng… thực ra phải dùng nhiều cách khác nhau để hiểu!
Câu nói của Thành dường như chứa đựng ẩn ý gì đó, tôi nhất thời không biết đối đáp ra sao.
Lát sau tôi chậm rãi cất lời:
— Ở đời này, con người ta nếu như chưa trải qua những mất mát, đau thương… thì không hiểu được hai chữ “hạnh phúc” có ý nghĩa thật sự là như thế nào.
Cũng giống như việc chúng ta gặp phải người không thích hợp thì mới biết được ai mới là người thực sự thích hợp dành cho mình.
Tôi cứ chậm rãi nói ra những điều ấy mà không hề hay biết, sắc mặt của Thành hiện tại khó coi như thế nào.
Không gian bốc chỗng rơi vào im lặng.
Tôi không nói, Thành cũng không nói thêm câu gì, sau cùng tôi buột miệng nói:
— Khuya rồi, em về trước đây!
Vừa nói tôi vừa dứt khoát quay người rời đi.
Thành nhanh chóng cất lời:
— Anh có thể xin số điện thoại của em không?
Tôi đứng sững lại, lát sau chậm rãi đọc số điện thoại của mình.
Thành nghe xong liền cảm thán:
— Em vẫn dùng số cũ à?
Tôi không đáp lời mà nhanh chóng bước đi, tôi cảm thấy việc đối diện với người đàn ông này vô cùng ngột ngạt, khi bước vào thang máy, cơn mệt mỏi rã rời bỗng nhiên ùa đến.
Đứng tựa lưng vào tấm kính, tôi tự nhủ, những tháng ngày tiếp theo tôi phải làm thế nào đây?
Đêm hôm ấy, nằm trên giường, tôi trằn trọc, thao thức mãi nhưng không tìm ra được một tư thế dễ chịu hơn để ngủ.
Lúc ấy tôi đã nghĩ, có lẽ mình nên thay thế một chiếc giường êm ái hơn để ngủ, hoặc một bờ vai của ai đó để tựa vào… Nhưng mà, bờ vai ấy bây giờ chỉ có thể gặp mà không thể chạm vào, càng không thể với đến, suy cho cùng, thay thế một chiếc giường khác vẫn là lựa chọn hợp lý hơn cả vào lúc này.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gặp lại người đàn ông ấy trong hoàn cảnh như hiện tại, tuy không còn là gì của nhau nữa nhưng những lần gặp gỡ vô tình ấy là khoảng cách gần nhất sau nhiều năm xa cách.
Thành gần ngay trong gang tấc, tôi cảm giác như vô số tế bào trên cơ thể mình đều đồng loạt trỗi dậy, thét gào, nhớ nhung cậu ấy, khát khao cậu ấy… Khoảnh khắc này tôi bỗng thấy thật hổ thẹn, sao bản thân lại khó chịu tới mức này chứ? Chỉ mới chạm mặt vài lần mà tôi đã không chống đỡ nổi trước người ta? Là vì tôi quá cô đơn, hay tại bởi, bao năm rồi tôi vẫn chưa quên được người đàn ông ấy?
Những ngày tháng tiếp theo, tôi vẫn miệt mài đi làm, việc vô tình chạm mặt Thành không xảy ra nữa, có lúc tôi thấy hụt hẫng vì chuyện này, nhưng rồi lại tự an ủi chính mình rằng, không chạm mặt cũng tốt.
Điều đó sẽ khiến mình cảm thấy dễ chịu hơn.
Một ngày nọ, trong lúc tan sở, khi rời khỏi công ty khoảng 2km, tôi dừng xe chờ đèn đỏ.
Trời chiều về tối, cơn mưa bất chợt đổ xuống, từ phía xa, tôi thấy một người đàn ông dáng hình cao lớn, anh ta mặc bộ vest màu trắng đang rảo bước thật nhanh đi về phía xe tôi đang đậu.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng 1 phút, người ấy là Thành, cậu ấy gõ cửa xe tôi, tôi hạ cửa kính xe xuống theo quán tính và chậm rãi hỏi:
— Anh có điều gì muốn nói?
Mái tóc Thành ướt mèm, gương mặt nhăn nhó vì đi dưới mưa, Thành nhanh miệng nói:
— Có thể cho anh đi nhờ không?
Nhìn tình hình thời tiết hiện tại, tôi không nỡ từ chối, nữa là, trong lòng tôi cũng rất muốn được gặp gỡ người đàn ông này.
Cửa xe nhanh chóng mở ra, Thành ngồi cạnh ghế lái và hồn nhiên cất lời:
— Hôm nay em tan sở sớm à? Thật trùng hợp, anh cũng vừa giải quyết xong công việc.
Mình có thể đi ăn tối cùng nhau không?
— Em có hẹn với bạn rồi!
Tôi gồng mình lên nói dối Thành, ánh mắt chăm chú nhìn đường, mục đích là không muốn để cậu ấy biết tôi đang nói dối.
Thành thở dài tiếc nuối:
— Tiếc thế? Nhưng thôi, hẹn em khi khác.
Cuối tuần này em rảnh không? Nếu được, anh muốn mời em ăn tối!?
— Anh có bạn gái rồi, cuối tuần anh không dành thời gian cho người yêu… hẹn em đi ăn làm gì?
— Chúng ta là bạn bè… là người quen cũ, bạn chung lớp Đại học… đi ăn cùng nhau một bữa, cô ấy sẽ không ghen đâu!
Thành nhẹ nhàng nhấn mạnh mối quan hệ giữa chúng tôi là bạn bè, là người quen cũ… nhưng vế sau, chúng tôi từng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau… thì cậu ấy lại không nhắc đến.
— Nếu như em rảnh!!
Tôi khẽ đáp.
Xe chạy thêm một quãng, đến ngã tư đường, Thành nói tôi dừng xe và chủ động rời đi.
Tôi không hiểu cậu ấy là vô tình gặp tôi trên đường hay cố ý tiếp cận tôi nữa?
Đêm hôm ấy, sau khi xem xét lại một số công văn giấy tờ cho cuộc họp ngày mai, tôi mệt mỏi trèo lên giường nằm.
Khi thoát khỏi công việc, não bộ được thảnh thơi nên ngay lập tức những ký ức và hình ảnh của Thành lại kéo đến.
Lại một đêm trăn trở, tôi nằm trở mình liên tục, suy nghĩ về Thành quá nhiều khiến tâm trí tôi như đảo điên.
Cứ như thế này, tôi sợ rằng mình sẽ thức đến sáng mất.
Không ngủ được, tôi bỏ ra phòng khách, rót một ly rượu và chậm rãi nhấm nháp trong bóng đêm.
Trời chiều tan sở mưa tầm tã nhưng khi đêm về, ánh trăng nhàn nhạt soi chiếu xuống vạn vật, chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên người tôi một lớp sáng mơ hồ, lung linh…
Từ ngày tôi rời xa Thành, chúng tôi xa nhau, bầu trời trong tôi lúc nào cũng chứa đựng một màu xám xịt, hễ nhìn bất cứ thứ gì cũng không dằn được mà bất giác rơi lệ.
Thế giới lớn như vậy nhưng lại không có thứ gì thuộc về tôi.
Thế giới có nhiều người như vậy, nhưng tôi chỉ muốn một người duy nhất, chính là Thành.
Không gian yên tĩnh, bỗng, từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cốc cốc.
Tôi thoáng chột dạ.
Bình thường, bạn bè ở công ty rất ít khi đến nhà chơi, nữa là tôi không kết giao bạn bè ở bên ngoài… Tiếng gõ cửa lúc đêm muộn này là ai nhỉ? Nếu như bạn bè có việc, họ sẽ liên hệ qua điện thoại.
Tôi đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi đi về phía cửa và nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.
Tiếng gõ cốc cốc nhẹ nhàng vang lên đều đều, chứng tỏ người ở bên ngoài rất kiên định mong muốn được gặp tôi lúc này.
Chỉ không biết là, người ấy là ai? Trong khi tôi còn chưa suy đoán được vị khách kỳ lạ gõ cửa lúc giữa đêm kia là ai thì điện thoại trong phòng ngủ của tôi kêu lên tinh tinh báo tin nhắn mới.
Tôi chạy vào phòng tò mò mở ra xem.
Đó là tin nhắn được gửi đến từ một dãy số lạ.
— Em ngủ chưa? Mở cửa cho anh.
Anh có chuyện muốn nói!
Nội dung tin nhắn khiến trái tim trong ngực tôi thổn thức, có thể là ai khác ngoài Thành được đây? Cả người tôi bỗng chốc run rẩy, hồi hộp.
Tôi bước ra ngoài, lặng lẽ vặn chốt cửa.
Ngay lập tức mùi rượu bia xông thẳng lên mũi, Thành nhanh chân bước vào bên trong, dưới bóng đêm mờ ảo, tôi thấy đôi đồng tử của cậu ấy đỏ ngầu.
Tôi lạnh lùng nói:
— Tại sao anh biết em ở đây?
Thành chủ động tiến về phía sofa và ngồi xuống, cậu ấy không đáp lời tôi mà cất giọng làm nũng, thái độ ấy giống như thuở chúng tôi vẫn còn yêu nhau.
— Vân, anh thấy khát nước.
Anh muốn uống nước.
Em có thể rót nước cho anh không?
Không hiểu sao, tôi ngoan ngoãn nghe lời như một bảo mẫu chăm chỉ, nhanh tay rót nước và đỡ cậu ấy uống một hơi cạn đáy.
— Anh có chuyện gì muốn nói… thì mau nói đi.
Khuya rồi, tôi muốn đi ngủ!
Lúc này Thành ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn đối diện tôi, cậu ấy nghiêm túc nói:
— Vân, em có thể dạy anh không? Làm thế nào để có thể mở lòng yêu người khác được? Anh nói thật đấy.
Em dạy anh với.
Dạy anh cách tuyệt tình giống như em đi!
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
Tôi nào có biết cách mở lòng để yêu người khác như thế nào, cũng đâu biết tuyệt tình là gì…
Tuy nhiên tôi vẫn cứng miệng nói:
— Khi anh gom đủ tuyệt vọng, lúc ấy anh sẽ làm được như em thôi!
— Gom đủ tuyệt vọng?? Những gì em đối xử với anh suốt thời gian qua… còn chưa đủ tuyệt tình hay sao? Mấy năm qua, anh cứ ngỡ mình đã quên được em rồi, anh cũng tự nhủ với lòng mình rằng, anh không cần em, nhất định không cần có em ở bên.
Anh cố gắng không đi tìm em, không liên lạc với em, không làm phiền đến cuộc sống của em nữa… Nhiều lúc anh đã rất hận em.
Tình cảm của chúng ta những năm tháng ấy tươi đẹp như thế, vậy mà em nỡ làm thế với anh.
Giận em, hận em… Nhưng anh lại chẳng thể quên được em.
Anh đã từng thử tìm hiểu và bước vào mối quan hệ yêu đương với người khác, nhưng em biết gì không? Họ không phải là em.
Anh không tìm được cảm xúc giống như khi ở bên em.
Em nói xem, anh phải làm thế nào thì mới có thể quên được em đây? Anh thực sự không có cách nào quên được… Anh rất rất nhớ em!!
— Anh nghĩ những điều ấy là đủ tuyệt vọng rồi ư? Vậy anh đã từng trải qua thứ cảm giác mất đi một phần m,áu th,ịt trên cơ thể của mình chưa?
Thành nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.
— Em đang muốn nói tới điều gì?
Tôi mím chặt môi, cố ngăn không để bản thân bật khóc nấc lên.
— Đúng vậy.
Ngày đó, em đã từng mang trong mình đứa con của chúng ta!
Lúc này, đôi mắt Thành mở to hết cỡ.
Dường như cậu ấy không tin được những gì tôi vừa nói ra.
Đôi tay Thành giữ chặt lấy vai tôi, miệng không ngừng đặt câu hỏi truy vấn:
— Vân, em vừa nói gì? Chúng ta có con với nhau??? Mọi chuyện là như thế nào? Em hãy nói cho anh nghe đi.
— Lúc mới biết có con, em vừa sợ lại vừa vui.
Vui là bởi, baby là con của em và anh.
Nhưng em lại sợ…
— Em sợ điều gì??
— Em sợ gia đình anh không chấp thuận cho mối quan hệ của chúng ta…
— Lúc nào em cũng đem mấy cái tư tưởng của bản thân áp đặt lên người khác thôi.
Thành nói như gắt lên.
Tôi bình thản đáp:
— Những điều em lo lắng… cũng không hẳn là dư thừa.
Thực tế là chuyện đó đã xảy ra.
— Ý em là gì?
— Dịp ấy anh đi công tác ở Đà Nẵng, mẹ anh đến Hà Nội gặp em, bác gái nói đã biết chuyện chúng mình quen nhau, yêu nhau suốt mấy năm qua… Nhưng bác không can thiệp.
Khi đó là thời điểm để anh bắt đầu chuyên tâm vào sự nghiệp, bác nói…
Thành che miệng tôi lại, cậu ấy không cho tôi nói hết câu.
— Anh hiểu rồi.
Vậy còn baby thì sao? Vì em giận mẹ anh nên em nhẫn tâm bỏ đi baby bé nhỏ của chúng ta ư? Tại sao em lại tàn nhẫn như vậy?
Tôi khóc nấc lên, tại sao Thành lại có thể nghĩ về tôi như thế được????
— Anh nói em tàn nhẫn?? Anh có hiểu được tâm trạng lúc đó của em như thế nào không? Khi biết trong bụng có baby, em đã rất vui, em vốn định giữ bí mật, đợi anh đi công tác về sẽ tạo cho anh một điều bất ngờ… Nhưng mà, mẹ anh còn tặng em điều bất ngờ hơn.
Em biết phận mình nên nào dám mơ ước được gả vào gia đình quyền quý như anh.
Em giữ kín chuyện baby, em không muốn mang đứa nhỏ ra để làm lá bài cứu vãn tình thế, vì em có lòng tự tôn của riêng mình.
Con em, em sẽ nuôi.
Nhưng mà… Ngay cả đứa nhỏ cũng không muốn ở lại bên em…
Nước mắt tôi giàn giụa khắp gương mặt, giọng nói như lạc đi, chỉ có tiếng nấc nghẹn không ngừng vang lên.
Dường như Thành cũng khóc, tôi thấy đôi mắt cậu ấy long lanh đẫm lệ.
— Anh có biết cảm giác tồi tệ nhất là như thế nào không? Chính là khi trong lòng em vẫn rất yêu anh, nhưng em vẫn phải buộc lòng quên đi anh, tuyệt tình chấm dứt mối quan hệ tình cảm ấy.
Em muốn giữ con lại, muốn nâng niu kết quả tình yêu của chúng ta.
Nhưng mà, khi em đi khám, bác sĩ nói baby không có t,im th,ai, th,ai không phát triển, buộc phải can thiệp… Đất trời như sụp đổ trước mắt em vậy.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác ấy đâu, không phải là tuyệt vọng, chính xác phải gọi tên nó là “sống không bằng ch,ết”.
Thành ngẩng mặt lên, lúc này, gương mặt cậu ấy ướt nhòe, Thành chậm rãi gằn giọng từng chữ:
— Tại sao?? Vân ?? Tại sao xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy… một lời em cũng không nói với anh? Trái tim em làm bằng gỗ đá? Hay sắt thép? Tại sao em có thể giữ im lặng như thế? Em có coi anh là đàn ông nữa không? Em có thể không tin tưởng người khác, nhưng anh thì sao, chúng ta ở bên nhau bao năm trời, một chút niềm tin ở nơi anh… em cũng không có à? Trong mắt em, anh giống kẻ bù nhìn đến thế sao? Tất cả mọi chuyện xảy đến, tại sao em không nói với anh để chúng ta cùng nhau tìm hướng giải quyết?? Em đã làm cái gì vậy hả?
Trái tim trong ngực tôi thổn thức từng hồi, chưa một lần tôi thấy Thành rơi nước mắt, nhưng lúc này, cậu ấy cứ như một đứa trẻ con, Thành cúi đầu vào lòng tôi, cả người khóc nấc lên, những tiếng nấc ai oán nghẹn ngào.
Tôi không nói gì, không gian yên lặng cứ thế trôi đi.
Rất lâu sau, Thành chậm chạp ngồi thẳng người, cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe và dịu dàng nói:
— Số phận đưa chúng ta đến bên nhau, rồi lại đẩy chúng ta ra xa… Một lần nữa chúng ta lại tìm thấy nhau, Vân… Em nói thử xem, có phải kiếp trước anh mắc nợ em quá nhiều nên kiếp này anh không thể nào quên được em không? Tất cả mọi chuyện xảy ra, cho dù chúng ta không muốn… thì rốt cuộc nó cũng đã xảy ra.
Có những chuyện… anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối và ân hận, nhất là khi một mình em vật lộn với những tổn thương, đau đớn khi phải mất đi một phần m,áu th,ịt trên cơ thể.
Anh thực sự rất tiếc…
— Anh về đi…
— Tại sao em lại đuổi anh đi?
— Anh về đi kẻo bạn gái anh ghen!
Tôi nuốt nước mắt cố bình thản nói ra câu ấy.
— Anh không có bạn gái nào cả.
Cô gái hôm em gặp ở siêu thị thực ra chỉ là đứa em họ của anh, hôm đấy nhìn thấy em, anh cố tình làm như vậy để xem tình cảm của em dành cho anh như thế nào.
Thành xấu xa! Tôi khẽ cảm thán trong đầu.
Báo hại tôi nhiều ngày liên tiếp mất ăn mất ngủ vì ghen tuông và đố kỵ với cô gái ấy.
Thấy tôi im lặng, Thành lại tiếp lời:
— Chuyện mẹ anh tìm gặp em… Anh thực sự không biết.
Nhưng có chuyện này anh muốn nói với em…
Ánh mắt tôi nhìn Thành như chờ đợi để lắng nghe câu chuyện cậu ấy định nói.
— Cách đây một năm, trong một lần đi khảo sát công trường đang thi công, bố mẹ anh gặp tai nạn… cả hai đều không qua khỏi!
Thành ngậm ngùi nói ra những điều ấy, tôi bàng hoàng hết cỡ, thực sự không tin được những gì mình vừa được nghe.
Nếu như nói nỗi đau mà tôi gánh chịu là một, thì có lẽ, nỗi đau mà Thành trải qua lớn gấp 10 lần tôi.
Bởi, đó là những người thân yêu nhất cuộc đời của cậu ấy, không có thứ tình cảm nào trên đời này thiêng liêng hơn tình cảm m,áu m,ủ tình thâm.
Tôi không biết chia sẻ nỗi đau ấy với Thành như thế nào, tôi cứ ngỡ bản thân mình đã bất hạnh và chịu nhiều tổn thương lắm… nhưng không phải vậy.
Tôi vòng tay ôm lấy Thành, tôi biết một cái ôm vào lúc này là không đủ để sưởi ấm trái tim giá lạnh bao ngày qua của người đàn ông ấy.
Nhưng đó là điều mà tôi muốn nhất vào thời điểm này.
Tôi muốn được ôm người mà tôi thương.
— Con rời bỏ em, con rời bỏ anh… bố mẹ cũng bỏ anh đi xa mãi… Vân, em có thể ở lại bên anh không? Chúng mình có thể quay về như xưa được không? Anh thực sự rất cần có em trên cuộc đời này.
Những tháng ngày qua, anh tìm kiếm em mệt mỏi biết bao nhiêu.
Anh nhớ em, rất rất nhớ em…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook