12h khuya, chiếc xe sang trọng của Huy dừng trước con hẻm nhỏ dẫn lối vào khu trọ tồi tàn mà tôi đang ở.

Buổi gặp gỡ đi chơi ngày hôm nay với người đàn ông ấy để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc đặc biệt, trong đó, cảm giác biết ơn chiếm ưu thế, sau là cảm kích tấm chân tình Huy đối đãi với mình, nữa là niềm vui khi tôi được thoải mái chia sẻ và giãi bày những tâm tư giấu kín trong lòng bấy lâu.
Huy mở cửa xe cho tôi bước xuống, trước lúc rời đi, anh ta nhẹ nhàng nói:
— Nếu có cơ hội, tôi có được đến phòng em tham quan một chút không?
Câu hỏi của Huy khiến tôi bối rối.

Xét về vai vế và đẳng cấp của anh ta, tôi biết, dù là ở Hà Nội hay Sài Gòn, Huy luôn sống trong những căn hộ cao cấp, nội thất và tiện nghi hiện đại.

Nếu như mời Huy đến khu trọ tồi tàn của tôi… Tôi e ngại đáp:
— Anh còn nhớ câu chuyện em đã từng kể với anh không?
Tâm trí tôi chợt nhớ đến cuộc gặp trên tầng thượng của tòa nhà vào buổi trưa cách đây hơn nửa năm, hôm đó thời tiết Hà Nội oi bức, tôi và Huy cùng uống cafe và trao đổi rất nhiều chuyện.

Trong đó tôi có nói, phòng trọ của tôi rất tồi tàn, thậm chí còn không có điều hòa…
Huy bày ra gương mặt suy tư, lát sau anh ta chậm rãi nói:
— Tính từ thời điểm quen biết em, tôi đã được nghe em kể không ít những câu chuyện, chỉ là… tôi thực sự không hiểu được em đang muốn gợi nhắc đến câu chuyện nào?
Em có thể nói cụ thể hơn không?
Tôi thẳng thắn đáp:
— Anh nhìn cũng thấy rồi đó, nơi em ở là một khu trọ bình dân, mọi thứ nhìn rất hoang sơ và tồi tàn.

Anh vốn quen sống ở những nơi sang trọng, bước vào phòng là hương hoa tỏa thơm ngát… Nơi em ở, không chỉ có mùi rác, mùi nấm mốc… Mà nhìn đâu cũng thấy rêu phong nhuốm màu thời gian.
Huy nghe vậy không mấy ngạc nhiên, anh ta cho tay vào túi quần rồi thong thả nói:
— Vân, em không nên có suy nghĩ như vậy.

Tôi đối với em là thứ tình cảm bạn bè thuần khiết.

Đối với tôi, dù sống trong ngôi nhà cao cả trăm tầng, hay trong một căn phòng 12 mét vuông, tối tăm chật hẹp… điều đó thực sự không nói lên được điều gì cả.

Có lẽ em đã quên rằng, thuở sinh viên, có những ngày tôi ôm bụng đói đi ngủ, cơm ăn không đủ no, quần áo mặc không đủ ấm.
Tôi đương nhiên nhớ câu chuyện Huy kể cho mình nghe, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Thấy tôi im lặng, có vẻ như Huy nhìn ra được tôi đang khó xử nên anh ta không làm khó tôi nữa.
— Khuya rồi, em về nhà nghỉ ngơi sớm đi.
— Tạm biệt…
Trong đêm tối, đôi guốc của tôi nện từng bước xuống nền đường nghe rõ mồn một, khi bước chân tôi dần bước vào ngã rẽ thì nghe được âm thanh động cơ ô tô của Huy chậm rãi rời đi.

Về đến khu trọ, tôi thấy phòng cái Khánh vẫn sáng đèn.

Nghe tiếng khóa cửa lạch cạch, từ phòng bên cạnh, Khánh mở cửa rồi hỏi tôi:
— Chị Vân, hôm nay chị ở lại tăng ca à?
Tuy nhiên, vừa hỏi xong câu ấy, dường như Khánh ngửi được mùi rượu từ người tôi phảng phất tỏa ra nên vội nói thêm:

— Công ty chị liên hoan phải không?
Tôi mỉm cười khẽ đáp:
— Ừ.

Hôm nay công ty chị liên hoan.

Làm gì mà giờ này vẫn còn chưa ngủ?
— Em đang xem phim.

Đang xem dở, cuốn quá nên không dứt ra được.

Khuya rồi, chị vừa uống rượu không nên tắm gội nhé.

Nghỉ sớm đi, sáng mai dậy tắm rồi đi làm chị ạ.
— Ừ.

Chị biết rồi.

Em cũng ngủ sớm đi.
Sau khi làm một số việc cần thiết, tôi nằm xuống giường, mở điện thoại ra thấy Huy gửi tin nhắn đến.

Nội dung rất ngắn gọn:
— Em ngủ ngon!
Tôi không reply.

Loay hoay ở công ty cả ngày nên bây giờ hai mắt tôi díu lại, vừa ngả lưng một xíu tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi vẫn chăm chỉ đến công ty làm việc, thói quen tăng ca cũng được tôi duy trì đều đặn… Tuy nhiên, kể từ hôm đó, tôi không chạm mặt Huy thêm lần nào.

Tôi biết, Huy rất bận rộn.

Công ty ở Hà Nội, công ty ở Sài Gòn… chắc hẳn khối lượng công việc anh ta phải xử lý mỗi ngày là vô cùng nhiều, làm gì có thời gian rảnh mà nghĩ đến những chuyện khác?
Những ngày đầu khi tôi chân ướt chân ráo bước vào công ty, hầu hết mọi người đều tỏ ra thân thiện và quý mến tôi… nhưng, đó là vì nể mặt sếp tổng.

Lâu dần, khi thấy tôi chăm chỉ, tự đi lên bằng thực lực và sự cố gắng của mình, trong ánh nhìn của mọi người dành cho tôi cũng có sự khác biệt rõ rệt.

Đó là sự ngưỡng mộ và quan tâm chân thành chứ không giả trân như trước kia nữa.

Điều đó cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái và bớt áp lực hơn rất nhiều.
Những vòng quay của cuộc sống cứ thế trôi đi…
Một ngày nọ.

Bầu trời Sài Gòn đổ cơn mưa tầm tã.

Ngay từ buổi chiều tôi đã thấy mình ngấy sốt, cảm giác trong người khó chịu, nhưng vì lượng công việc quá nhiều, tôi không muốn đùn đẩy cho người khác nên uống một viên hạ sốt, hy vọng tình trạng ấy sẽ giảm đi.

Mới đầu thì cũng thấy ổn, nhiệt độ trong cơ thể bình thường lại như cũ, nhưng sau đó khoảng nửa giờ đồng hồ tôi lại thấy toàn thân nóng ran, kèm theo triệu chứng đau bụng.

Cảm giác đau âm ỉ khiến tôi nhăn mặt.
Trời chiều về tối, tôi vẫn gắng sức làm việc, trong đầu vẫn nghĩ những triệu chứng mình đang mắc phải rất có thể là bị cảm cúm.

Tôi định giải quyết nốt chỗ hồ sơ khách hàng rồi sẽ về nghỉ ngơi, nhìn xung quanh, mọi người đã ra về hết.

Cơn đau mỗi lúc một kéo dài, tôi thực sự không chịu được cảm giác này… Lúc ấy tôi đã nghĩ, sao lần này tới chu kỳ lại đau bụng dữ dội đến thế?
Tôi không tiếp tục làm việc được nữa, tắt máy tính, sắp xếp lại một lượt giấy tờ số liệu trên bàn rồi rời đi.

Vừa bước vào thang máy… thật tình cờ, tôi gặp Huy.

Khác với nụ cười thường thấy trước đây, thấy gương mặt tôi nhạt nhòa, đôi tay ôm bụng nhăn nhó, Huy lo lắng hỏi:
— Em bị sao vậy? Em thấy trong người thế nào?
Tôi khẽ cúi đầu thay lời chào rồi khó khăn cất lời:
— Em không sao.

Em hơi mệt chút thôi.
— Tôi đưa em đi khám nhé?
— Không cần đâu ạ.

Em về nhà nghỉ ngơi một chút sẽ hết thôi.
Thang máy đi xuống tầng 1, lúc chuẩn bị bước ra ngoài, cơn đau dữ dội kéo đến khiến đôi chân tôi chùn xuống, cả người ngã gục xuống nền đá hoa, rồi sau đó tôi không biết gì nữa.
Đến khi tỉnh lại, mở mắt ra tôi thấy mình đang nằm trong phòng bệnh trắng toát, đầu ó,c tôi căng như dây đàn.

Nhất thời vẫn chưa biết mình bị sao mà phải nằm ở đây.

Nhìn xung quanh căn phòng thấy có đầy đủ tiện nghi, thực sự không khác gì phòng nghỉ của một khách sạn hạng sang… tôi càng thêm ngỡ ngàng, không biết chuyện gì đang diễn ra.
Tôi khẽ cử động cánh tay thì thấy bàn tay đang ghim dịch truyền, sau đó tôi khẽ xoay người… lúc này thực sự không ổn.

Cơn đau nhói từ vùng bụng lập tức lan ra toàn thân.

Tại sao bụng tôi lại đau thế này? Trong khi tôi đang ngơ ngác chưa tìm ra được câu trả lời cho riêng mình thì cánh cửa phòng mở ra.
Tiếng bước chân khe khẽ vọng lại cùng mùi hương nước hoa quen thuộc.


Huy ngồi xuống bên giường, dịu dàng hỏi:
— Em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không? Có khát nước không?
Từ trong ánh mắt Huy, tôi cảm nhận được sự mệt mỏi.

Hôm nay anh ta không cạo râu, lẽ nào… Huy là người đưa tôi vào đây? Tôi mơ hồ nhớ lại chuyện lúc trước, tôi chạm mặt anh ta ở thang máy…
— Tại sao em lại ở đây? Đây là đâu vậy ạ?
— Đừng lo lắng.

Ca phẫu thuật rất thành công, hiện tại em chỉ cần nghỉ ngơi, mấy ngày nữa có thể ra viện.
— Phẫu thuật? Em bị sao mà phải phẫu thuật ạ?
— Viêm ruột thừa!
Huy kiệm lời đáp.
Giây phút ấy tôi không biết phải nói sao, không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Sống ở nơi đất khách, không người thân, không chốn nương tựa… Lúc tôi gặp khó khăn, may mắn được Huy giúp đỡ, tôi thực sự cảm động trước tình cảm và sự nhiệt tình của Huy.
— Cảm ơn anh!
Tôi chỉ có thể thốt lên 3 từ này, sau đó, từ khóe mi, những giọt nước mắt đã kịp chảy tràn xuống.

Huy đưa tay lau đi những giọt nước mắt cho tôi, quan tâm tôi từng chút một.

Giây phút ấy, nói tôi không động lòng là sai.

Giữa hai người khác giới với nhau, chuyện rung động vốn đã không phải chuyện khó khăn gì, nhất là trong hoàn cảnh như thế này.

Một người đàn ông vừa giỏi, vừa giàu, đẹp trai lại tâm lý như vậy… Nếu không phải tôi, tôi dám cá, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không kiểm soát được cảm xúc mà thấy lòng chông chênh.
Những ngày tôi nằm viện, Huy túc trực ở bên, trừ những khi có việc đột xuất phải đi, anh ấy sẽ điều một nhân viên chăm sóc đặc biệt dành cho tôi.

Chuyện tôi phải cấp cứu trong bệnh viện, vì không muốn bố mẹ ở quê nhà lo lắng nên tôi tuyệt đối giữ bí mật.

Thỉnh thoảng gọi điện về, tôi vui vẻ cười nói giống như những ngày qua không có chuyện gì xảy ra.

Do khoảng cách địa lý vô cùng xa, nữa là thấy tôi thường xuyên liên lạc, bố mẹ tôi cũng chẳng chút nghi ngờ.
Tôi nằm phòng bệnh hạng thương gia, tất cả mọi chi phí khám chữa bệnh, hộ lý chăm sóc và các khoản phát sinh khác… Huy đều đứng ra chi trả.

Tôi thật sự cảm kích sự nhiệt tình của người đàn ông này.
Đến ngày nằm viện thứ 6, hôm ấy là cuối tuần, Khánh được nghỉ làm nên tìm đến bệnh viện thăm tôi.

Những ngày này tình hình sức khỏe của tôi đã tốt hơn rất nhiều, ngoài những lúc bác sỹ thăm khám, tôi thường đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện để hít thở không khí trong lành.

Lúc Khánh đến, tôi vừa đi dạo ở bên ngoài về, trên trán và mặt mướt mồ hôi vì vận động một quãng đường hơi dài.

Vừa nhìn thấy tôi, Khánh lo lắng hỏi:
— Chị còn mệt nhiều không? Mấy ngày không thấy chị ở nhà em lo ch,ết khiếp.

Cứ tưởng chị ở lại công ty tăng ca, hoặc xảy ra vấn đề gì cơ.

Tôi rót một ly nước lọc mời Khánh rồi nhẹ nhàng nói:
— Chị khỏe hơn nhiều rồi, bệnh tình cũng không nghiêm trọng.

Sang tuần là có thể ra viện.

Em đến đây bằng gì?
— Em chạy xe đến đây.

Bệnh viện này xa chỗ mình thế, mà chị giàu thật đấy, thuê phòng bệnh đẹp như khách sạn vậy?
Tôi định giải thích là Huy giúp đỡ, nhưng nghĩ lại, câu chuyện giữa tôi và anh ta rất dài dòng và phức tạp, không thể nào kể qua một vài lời nói nên cứ thế để mặc cho Khánh trầm trồ.
— Hôm ấy chị ở lại công ty tăng ca đến tối muộn, lúc bị ngất đi được đồng nghiệp đưa vào đây.

Mọi chi phí khám chữa bệnh do công ty chi trả chứ chị không có nhiều tiền như vậy đâu.
— Khiếp.

Sướng thế.

Công ty của chị oách thật đấy.

Em ghen tỵ với chị.
— Ngốc nữa…
— Hôm nào chị về em mời chị đi ăn một bữa nhé.

Chị có thèm ăn món gì không? Mới phẫu thuật xong có phải kiêng món gì không ạ?
— Kiêng bia rượu, thức ăn có nhiều dầu mỡ hoặc nhiều chất đạm quá… Nói chung không uống rượu bia, còn lại chị nghĩ ăn ít thì vẫn được.
— Thế thì sang tuần em dẫn chị đến phố ăn vặt, cho chị ăn mệt nghỉ luôn.
— Ok.
— Chán chị lắm luôn đấy, ở đây không có người thân bạn bè gì, những lúc đau ốm như này chị phải nói với em một câu chứ.

Em đến chăm sóc cho chị.
Khánh ngồi xuống sofa và bày ra gương mặt hờn dỗi.
— Em bận đi làm, ở đây có người chăm sóc chu đáo nên chị không dám làm phiền em.
— Em xin nghỉ phép được mà.
— Chị biết lỗi rồi, lần sau chị sẽ rút kinh nghiệm.
Khánh ở lại chơi, tâm sự với tôi đến chiều mới bịn rịn ra về.

Trong lúc hai chị em ríu rít chuyện trò, tôi thấy bóng dáng của Huy thấp thoáng ở ngoài hành lang mấy lần nhưng không dám vào.

Đến cuối ngày, Huy không đến thăm tôi, buổi tối anh gọi điện nói có việc quan trọng cần giải quyết, nhắc tôi ngủ sớm giữ gìn sức khỏe.

Cứ như vậy, mối quan hệ giữa chúng tôi không biết phải gọi tên như thế nào.

Gọi là đồng nghiệp trong công ty? Tình bạn? Đều không lột tả được hết thảy, vì hơn ai hết, tự trong thâm tâm tôi cảm thấy, Huy có tình cảm với tôi.

Ở phía tôi cũng vậy, tôi thực sự động lòng trước sự ấm áp và chân thành của người đàn ông ấy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương