Nói thật, những thứ mà cả đám Kiều Thần nhắc đến, Kiều Ấu nghe mà không hiểu gì cả, đầu óc chỉ toàn mờ mịt.

LPL, đi rừng, giải đấu mùa hè, All Star Game, mấy thứ đó đều là những thứ gì vậy? Thân là một cô nàng quê mùa, đừng nói là những danh từ chuyên ngành ấy, cô thậm chí chưa bao giờ đến sân bay.

Cả đám Kiều Thần chuẩn bị rời đi ngay lập tức, Kiều Ấu nhanh tay kéo vạt áo cháu trai của mình, tránh thoát vận mệnh bị bỏ rơi tại chỗ.

Lần này Kiều Thần đi gây sự với kẻ thù nên không muốn dẫn theo một chiếc đuôi nhỏ vướng víu.

Nhưng khi đối mặt với đôi mắt long lanh của Kiều Ấu, lời từ chối cứ vòng vo trên đầu lưỡi của cậu ấy mấy lần, cuối cùng không nói thẳng mà chỉ nói: “Được rồi được rồi, tôi sẽ dẫn cậu đi cùng.”

Kiều Ấu lập tức nở nụ cười vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Cảm ơn cháu trai, cháu trai tốt bụng quá.”

Lần đầu tiên trong cuộc đời được phát thẻ người tốt, Kiều Thần: “…”

Kiều Thần muốn uốn nắn lại xưng hô của Kiều Ấu mấy lần nhưng rõ ràng bây giờ không phải là thời điểm để xoắn xuýt chuyện cỏn con ấy.

Lỡ đến trễ, nói không chừng người kia đã rời đi.

Nếu không chặn được người kia thì cậu ấy còn đánh rắn dập đầu kiểu gì?!

Trước đó không lâu, cậu ấy mới thi đậu bằng lái xe nên bây giờ có thể lái xe.

Kiều Thần lái xe hơi từ tầng hầm đỗ xe trong thời gian ngắn nhất, sau đó gọi ba người đứng ven đường: “Mau lên xe đi! Thời gian cấp bách, không được lề mề.”

Chỗ ghế lái phụ, mấy cậu con trai đều chủ động nhường cho Kiều Ấu, còn họ đều ngồi vào ghế sau.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều lên xe, Kiều Thần đạp chân ga thật mạnh, chiếc SUV mới mua cách đây không lâu chạy băng băng trên đường với tốc độ ngang ngửa xe đua.

Tốc độ xe quá nhanh, thi thoảng lại vang lên tiếng động cơ xe hơi gầm rú, song Kiều Ấu lại không sợ hãi.

Chủ yếu là vì cô chưa bao giờ biết về tai nạn giao thông, càng chưa từng được đọc tin tức về những vụ tai nạn giao thông thảm khốc đáng sợ.

Cô kinh ngạc nhìn cảnh vật mơ hồ nhanh chóng lùi lại ngoài cửa sổ.

Nói thật, chiếc xe mà kiếp trước cô từng được ngồi nhiều nhất là máy cày.

Tàu lửa xanh lá cây chạy rất chậm, động cơ tàu phát ra tiếng vang “xình xịch”, cô cũng từng được ngồi mấy lần, chẳng qua bất kể là máy cày hay là tàu hỏa thì đều chạy với tốc độ như rùa bò, mỗi lần ngồi đều sẽ khiến cô buồn ngủ.

Đây là lần đầu tiên cô được ngồi trên loại xe mềm mại thoải mái như thế này, hơn nữa tốc độ xe còn rất nhanh, phong cảnh ngoài cửa sổ gần như biến thành ảo ảnh.

Khoảng thời gian này vừa lúc lệch với thời kỳ tan tầm cao điểm, đường đến sân bay không bị kẹt xe.


Nửa giờ sau, Kiều Thần đạp chân phanh, bắt đầu tháo dây an toàn.

Cậu ấy nói một câu: “Lỗ Nhị đi đỗ xe, mấy người còn lại đi theo tôi.” Sau đó nhanh chóng bước xuống xe, chạy vào trong sân bay.

Cậu ấy sợ mình đến trễ một bước sẽ để Rising trốn thoát được.

Lần này Rising bí mật về nước, nếu không giữ bí mật thì giờ đây sân bay đã bị số lượng fan hâm mộ khổng lồ của anh chen chúc chật ních.

Với tư cách là tuyển thủ đi rừng phát triển mạnh mẽ nhất LPL, có cơ hội được phong làm “Vua” nhất, Rising gia nhập đội tuyển KG đình đám từ năm 16 tuổi, vừa gia nhập đã trở thành thành viên thi đấu chính thức.

Bởi vì quá nhỏ tuổi, trước kia chưa bao giờ xuất hiện trước mắt công chúng nên có rất nhiều người không phục anh, thậm chí cư dân mạng không ngừng trào phúng anh.

Hồi ấy, bất kể là đội tuyển KG hay bản thân Rising đều phải chịu áp lực không nhỏ.

Sau này, Rising dùng thực lực mạnh mẽ của mình đánh tan toàn bộ nghi ngờ và thành kiến của mọi người dành cho mình.

Trong ba năm làm game thủ chuyên nghiệp, anh từng đạt được vô số vinh quang, giành giải MVP đến nỗi mỏi cả tay.

Tất cả fan hâm mộ đều tận mắt chứng kiến chàng thiếu niên vào nghề năm 16 tuổi này đã dần dần trưởng thành với tốc độ khó tin cỡ nào, cuối cùng đứng trên đỉnh vinh quang.

Năm nay Rising 19 tuổi, cho dù đặt trong ngành công nghiệp e-Sport, anh vẫn là tuyển thủ rất trẻ.

Anh vốn dĩ có thể đứng ở chỗ cao hơn, bay xa hơn, khiến càng nhiều người nhớ đến danh hiệu của anh – Rising.

Cũng như chính danh hiệu ấy.

Anh là vầng mặt trời dần dần dâng lên, đang tỏa sáng rực rỡ chói lòa.

Nhưng giấc mộng ấy, bỗng vụt tắt vào thời khắc này.

Chẳng mấy chốc, Kiều Thần đã chạy mất tăm không thấy bóng dáng.

Nhìn về phía Kiều Ấu vẫn đang mờ mịt không biết nên làm gì, Lỗ Nhị hỏi cà lăm: “Bà trẻ, cậu có xuống xe không? Tất nhiên… Không phải tôi đuổi cậu xuống xe đâu, tại vì tôi sẽ tốn chút thời gian để tìm chỗ đỗ xe nên sợ cậu đứng chờ sẽ nhàm chán thôi.”

Nhìn về phía sân bay ánh đèn sáng ngời, người đến người đi đằng trước, ánh mắt Kiều Ấu tràn đầy tò mò và kinh hãi.

Thì ra đây chính là sân bay.

Nghe nói trước khi bị đuổi vào chuồng bò, bác Lỗ đã từng là chuyên gia kỹ thuật hàng không, nhân tài cấp cao chế tạo máy bay.

Đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ kỹ đôi ánh sáng ngời của bác Lỗ khi nhắc đến sự nghiệp của mình.

Vậy nên, chiếc máy bay trong sân bay này, có phải cũng có một phần công sức của bác Lỗ không nhỉ?


Kiều Ấu quay sang nở nụ cười ngọt ngào với Lỗ Nhị: “Vậy thì tôi xuống xe nhé.”

Lỗ Nhị vội đáp “ừ” một tiếng, chẳng qua khi Kiều Ấu định xuống xe, Lỗ Nhị lại gọi cô: “Bà trẻ, hay là cậu đeo khẩu trang cái đã nhỉ?”

Thời buổi này xảy ra chuyện gì cũng có người quay video.

Kiều Ấu xinh đẹp nhường này, trên mặt lại có vết trầy, lỡ bị người ta quay clip rồi đăng lên mạng thì không biết sẽ bị đồn đến mức nào.

Lỗ Nhị từng thấy rất nhiều người tiện tay đăng video ngắn mà mình quay lén được lên mạng để câu view, hoàn toàn không bận tâm đến quyền riêng tư cá nhân của người khác.

Cho nên để bảo vệ tâm hồn mong manh của Kiều Ấu không bị dư luận trên internet tấn công, cậu ấy cũng rất nhọc lòng.

Kiều Ấu nói lời cảm ơn, nhận lấy chiếc khẩu trang in hình nhân vật hoạt hình.

Lần đầu tiên đeo khẩu trang, Kiều Ấu cảm thấy rất mới lạ.

Phải công nhận là cái khẩu trang này rất đẹp, nền đen, trên khẩu trang có hình thỏ trắng, chắc là lúc nãy đi mua kẹo, Lỗ Nhị đặc biệt mua cho cô.

Sau khi xuống xe, Kiều Ấu tò mò nhìn đám đông đi qua đi lại chung quanh.

Trong số những người này còn có không ít người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, mỗi người đều có sống mũi cao, hốc mắt sâu, đôi mắt xanh biếc như biển cả, họ đi lại vội vàng, xách vali hành lý, không biết trạm kế tiếp sẽ đến đâu.

Kiều Ấu tràn đầy tò mò, giống hệt già Lưu lần đầu tiên đặt chân vào Đại Quan Viên*.

Cô nhìn bên trái rồi lại ngó bên phải, dáng vẻ cứ như nhà quê mới lên tỉnh.

Nhưng vì đôi mắt mèo lộ ra của cô vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn nên bất kể cô làm động tác gì cũng sẽ không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn khiến người ta có cảm giác như bất kể cô làm gì cũng rất đáng yêu, rất dễ thương.

*Già Lưu lần đầu tiên bước chân vào Đại Quan Viên: Một tình tiết trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, được sử dụng rộng rãi trong văn học Trung Quốc để miêu tả một người nhà quê lần đầu tiên đến một nơi hiện đại, sang trọng, xa hoa lộng lẫy nào đó.

Sau khi tiến vào sân bay, Kiều Ấu mới nhận thấy nơi này cực kỳ cực kỳ rộng.

Một nơi rộng mênh mông như thế nào, cô đã bị mất dấu đám người Kiều Thần từ lúc nào chẳng hay.

Cô không biết “lối ra” của sân bay mà Kiều Thần nhắc đến ở đâu nên đành phải vừa đi vừa quan sát chung quanh.

Lần đầu tiên đến đây, cô thấy gì cũng kinh ngạc.

Trong lúc vô thức, cô chậm rãi đến gần khu vực nhà vệ sinh.


Trong không khí có mùi dung dịch thanh lọc không khí, mùi chanh.

Cô vừa đi vừa quan sát kỹ nơi này dùng để làm gì, bỗng nhiên một chàng trai trẻ bị mấy người bạn ồn ào đẩy đến trước mặt Kiều Ấu.

“Hi, cho anh xin QQ của em được không?”

Chàng trai này thoạt nhìn không lớn, khoảng chừng 20 tuổi.

Ngay từ lúc nãy, anh ta đã chú ý đến Kiều Ấu.

Cô chẳng những ăn mặc kỳ quặc mà còn cả người bẩn thỉu, cứ như gái nhà quê sống ở nông thôn.

Thế là anh ta cá cược với bạn bè, trong vòng một phút sẽ xin được phương thức liên lạc của Kiều Ấu, thế nên bây giờ anh ta xuất hiện trước mặt cô.

Kiều Ấu ngơ ngác đáp lại một tiếng “hả”, xin QQ là sao? Người này cố ý lược bỏ chữ “kẹo” à?*

*QQ là phần mềm chat, QQ糖 hay kẹo dẻo là tên của một loại kẹo, nữ chính xuyên không từ thập niên 70 đến đây nên không biết phần mềm chat QQ, chỉ biết kẹo QQ vì lúc nãy mới được ăn, do đó khi nghe người khác xin QQ của mình, nữ chính mới hiểu nhầm anh ta xin kẹo.

Cô chớp mắt: “Anh muốn ăn kẹo dẻo hả?”

Chàng trai lại bày ra vẻ mặt hỏi chấm, kẹo dẻo? Đó là cái quái gì? Rõ ràng anh ta đang xin QQ của cô cơ mà! Anh ta không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Có thể kết bạn QQ với em không?”

Nghĩ đến mấy loại kẹo dẻo khẩu vị khác biệt mà lúc nãy Lỗ Nhị vừa mua cho mình, Kiều Ấu tò mò hỏi: “Anh muốn vị coca hay là vị dứa?”

Hai người trực tiếp minh họa cho câu tục ngữ “ông nói gà, bà nói vịt”.

Tên này nghẹn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, đây là từ chối phải không? Chắc chắn là thế.

Nghĩ đến chuyện lần đầu tiên chém gió lại bị mất mặt, anh ta tỏ rõ sự khó chịu.

Anh ta không khỏi tức giận, hơn nữa sợ bị mất mặt trước mặt bạn bè, con trai ở lứa tuổi này sĩ diện hơn tất cả, giọng điệu của anh ta trở nên hung ác: “Không muốn cho thì không cho, cô bẻ lái sang kẹo dẻo làm gì?”

Kiều Ấu cảm thấy người này thật kỳ quặc, rõ ràng anh ta lại gần xin kẹo trước, bây giờ cô đã bằng lòng chia kẹo cho anh ta, còn hỏi anh ta muốn loại kẹo vị gì, thế mà anh ta lại nổi giận là sao?

Từ nhỏ, Kiều Ấu đã được cha mẹ và mấy người anh lớn cưng chiều, mặc dù tính nết không đến nỗi điêu ngoa nhưng cũng không phải dễ bắt nạt.

Cô quát lại một câu: “Không cần thì không cần, anh quát tôi làm gì?”

Bà trẻ lớn tuổi, không được quát, chỉ được cưng chiều.

Tên này thẹn quá thành giận, lại thêm mấy người anh em đứng bên cạnh nhìn, anh ta sĩ diện nên nhất thời cảm thấy mình cưỡi lên lưng cọp khó trèo xuống, thế là lại tiếp tục hung dữ quát lên: “Rốt cuộc cô có cho tôi QQ không hả?”

Kiều Ấu lùi lại một bước theo phản xạ.

Người này thật kỳ quặc, lúc tức giận trông vẻ mặt của anh ta thật xấu xí, ánh mắt dữ tợn.

Thời buổi này toàn là loại người kỳ quặc kiểu này thôi à?

Cô đưa mắt nhìn chung quanh, gần nhà vệ sinh không có nhiều người đi lại, chung quanh vắng bóng người, cô đang suy nghĩ hay là mình dứt khoát chạy trốn cho rồi, bỗng nhiên một giọng nam khàn khàn gợi cảm chen vào: “Không cho, cút!”


Giọng nói này nghe còn dữ dằn hơn anh chàng trước mặt Kiều Ấu.

Tên này quay đầu nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện lo chuyện bao đồng, tiếp tục cứng đầu: “Tôi đang xin QQ của cô ta, liên quan gì đến anh?”

“Chuyện này tôi cứ phải quản đấy.”

Thấy tình huống không ổn, đám bạn của tên này vội vàng đến gần hòa giải, lần lượt khuyên nhủ: “Thôi vậy, bỏ đi.”

Có người giữ thể diện cho mình, tên này vội vàng thuận theo, chẳng qua lúc rời đi, anh ta vẫn không quên đe dọa: “Tôi nhớ kỹ hai người các anh rồi đấy nhé!”

Giọng nam cười nhạo một tiếng, dường như hoàn toàn không để bụng đến lời đe dọa của đối phương.

Chờ đám người kia rời đi, Kiều Ấu mới có thời gian quan sát người vừa giúp đỡ mình.

Anh che kín cả người, chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu bị đè xuống rất thấp, khẩu trang màu đen che khuất hơn nửa gương mặt của anh, chỉ thấp thoáng để lộ đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như ánh sao.

Anh mặc một chiếc áo lông vũ màu đen dáng dài, hai tay đút vào túi quần, dáng người cao dong dỏng.

Có lẽ là vì thời gian quan sát của cô hơi lâu, khi nhận thấy cô cứ nhìn mình mãi, Rising lập tức nhướn này, giọng nói nghe có vẻ khàn hơn lúc nãy, chứa đầy mỏi mệt và lười nhác: “Ngắm anh mãi thế, anh có đẹp trai không?”

Kiều Ấu lắc đầu, trả lời thành thật: “Không thấy được.” Anh ăn mặc kín mít như thế này, sao mà thấy rõ diện mạo được?

Hai giây sau, cô chợt nghĩ đến xưng hô của đối phương, lập tức nghiêm mặt nói: “Cậu bạn nhỏ, vai vế của tôi lớn hơn cậu rất nhiều, đừng xưng hô ngang hàng với tôi kiểu đó, cảm ơn.” Người ở thời đại của Kiều Ấu đều rất chú ý đến vai vế của mình.

Rising nở nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt thờ ơ.

Nếu người xin phương thức liên lạc kia đã rời đi, Rising tự nhận nơi này đã không còn việc của mình, bèn chuẩn bị rời đi.

Nhận thấy anh muốn rời đi, Kiều Ấu vội nói: “Tên cậu là gì? Mấy ngày nữa tôi sẽ đến nhà cảm ơn cậu.”

Chuyện vừa rồi, Kiều Ấu ngẫm lại cũng cảm thấy nguy hiểm.

Cô chỉ có một thân một mình, đối phương lại có mấy người, hơn nữa đều là con trai vóc dáng cao to khỏe mạnh.

Lỡ thật sự xảy ra xung đột nào đó thì đối mặt với đám người kia, chắc chắn cô sẽ chịu thiệt thòi.

Cho nên cô cảm thấy mình đã được người khác giúp đỡ, kiểu gì cũng phải đến nhà người ta để bày tỏ lòng cảm ơn.

Suy nghĩ của Kiều Ấu rất đơn giản, trước kia ai giúp người nhà mình, ba mẹ cô sẽ mang mấy quả trứng gà đỏ, hoặc là sữa mạch nhà đến nhà chân thành cảm ơn.

Mưa dầm thấm đất, cô cũng kế thừa truyền thống tốt đẹp của gia đình, ai giúp cô, cô cũng sẽ đặc biệt mang trứng gà và sữa mạch nha đến nhà cảm ơn đối phương.

Rising rủ mi quan sát cô một lát, cuối cùng trả lời bâng quơ: “Không cần.”

Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, không cần phải nói lời cảm ơn.

Lúc này anh lên tiếng giúp cô, một mặt là vì tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, mặt khác cũng là vì bản thân anh đang khó chịu, cố ý tìm một chỗ vắng vẻ để được yên tĩnh một mình.

Nhóm người kia cũng vừa lúc đụng trúng nòng súng của anh, khiến anh trút giận lên đầu họ mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương