Hotboy Vườn Trường Là Cháu Của Tôi
-
Chương 4
Kiều Ấu nghiêng đầu: “Bởi vì cậu làm việc tốt không để lại tên hả?”
Rising lười biếng tựa lưng vào tường trắng: “Không phải.”
“Thế là do cậu không tiện tiết lộ à?”
Rising nhìn đôi mắt to tròn trong veo thuần khiết của Kiều Ấu: “Muốn biết tên anh đến thế cơ à?”
Kiều Ấu bĩu môi, sao người này thích xưng hô lớn hơn mình vậy nhỉ? Cô đã lên chức bà nội của người ta rồi nhé.
Chẳng qua ngẫm lại nếu lúc nãy người này không lên tiếng giúp đỡ thì không biết đám người kia sẽ làm gì mình, Kiều Ấu lại gật đầu thành thật: “Muốn.”
“Cố Tây Khởi.”
Giọng nói của chàng trai rất hờ hững, hờ hững đến nỗi không thể cảm nhận được cảm xúc của anh.
Đây là tên thật của anh.
Còn biệt danh mà người khác quen thuộc hơn, có lẽ sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng nữa.
Dù sao thì… Kiếp game thủ chuyên nghiệp ngắn ngủi của anh đã kết thúc triệt để mất rồi.
Cho dù đã trải qua mấy ngày nhưng bây giờ nhớ lại chuyện ấy, trái tim anh vẫn khó chịu như bị đè nén.
Bất kể là ai, có lẽ cũng sẽ không cam lòng.
Nhưng dù không cam lòng đến mấy, anh vẫn không thể không lựa chọn giải nghệ.
Kiều Ấu gật đầu, bỗng vỗ đầu một cái, nhớ đến chuyện khác: “Tên cậu viết như thế nào? Cậu viết tên với địa chỉ của cậu luôn đi.” Nếu không nhớ được địa chỉ thì sau này cô đến nhà cảm ơn bằng cách nào? Thủ đô không giống như thôn làng nhỏ mà cô từng sống, người trong thôn đều quen biết nhau, sang thăm nhà nhau rất tiện.
Thủ đô rất rộng lớn, nếu không giữ lại phương thức liên lạc thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nói xong, Kiều Ấu nghiêm túc tìm kiếm trên người mình, chợt nhận ra mình không mang theo tờ giấy nào.
Cô xòe bàn tay, nói: “Hay là cậu viết trên tay tôi nhé? Sau này tôi còn tiện tìm cậu.
Cậu có bút không?”
Với tư cách đã từng là, hoặc phải nói bây giờ vẫn là người của công chúng, Rising vẫn giữ thói quen mang theo một cây bút trên người.
Lúc trước là để tiện tay ký tên cho các fan nhiệt tình mọi lúc mọi nơi, giờ đây biến cố ập đến quá nhanh, thế nên anh vẫn giữ thói quen mang theo một cây bút đen trên người.
Cố Tây Khởi chỉnh lại khẩu trang, im lặng mấy giây rồi lấy bút ra, viết tên tiếng Trung của mình vào lòng bàn tay Kiều Ấu từng nét một.
Vì tâm tư nào đó, anh viết chữ “Rising” rất nhỏ dưới cái tên tiếng Trung của mình.
Nhỏ đến nỗi nét chữ hơi nhòe.
Coi như… Đây là lần cuối cùng anh ký tên cho người khác.
Cho dù người trước mắt, hoàn toàn không phải là fan của anh.
Kiều Ấu chú ý tới người này viết tên bằng tay trái.
Cô không nhịn được thầm nghĩ, chẳng lẽ người này thuận tay trái?
Viết tên xong, Cố Tây Khởi lập tức cất bút.
Kiều Ấu giơ tay lên nhìn thoáng qua dòng chữ, bỗng kêu một tiếng: “Sao chỉ có mỗi tên? Địa chỉ của cậu đâu?”
Trong lòng bàn tay của cô là ba chữ “Cố Tây Khởi”, bên dưới là một dòng chữ tiếng Anh, bởi vì cỡ chữ hơi nhỏ nên Kiều Ấu không hiểu đó là chữ gì.
Cố Tây Khởi cụp mi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô: “Sao? Coi trọng anh đây à?” Hỏi tên chưa đủ, còn khăng khăng đòi địa chỉ.
Kiều Ấu cảm thấy người trước mắt thật sự rất tự luyến.
Hai người mới gặp nhau một thời gian ngắn, sao cô có thể coi trọng anh chứ? Cô còn không thấy được gương mặt của anh.
Hơn nữa, mặc dù tuổi tâm lý và sinh lý của cô đều mười sáu tuổi nhưng tuổi thật của cô, nói ra có khi sẽ khiến anh sợ chết khiếp! Thôi vậy, đừng nên hù dọa bạn nhỏ thì tốt hơn.
Cố Tây Khởi lười biếng cụp mí mắt, tính ra thì anh đã thức suốt đã mấy chục giờ đồng hồ, hơn nữa anh vừa ngồi máy bay gần mười giờ, thân thể đã mỏi mệt đến cực hạn.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, đầu óc của anh vẫn không thể ngừng suy nghĩ.
Dạo gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, từng cảnh tượng cứ hiện lên trong đầu anh.
Trên thực tế, cảm xúc của anh vẫn rất tối tăm, có cảm giác như mất hết hứng thú với mọi chuyện, ngoài ra còn cảm thấy bị đè nén, muốn nổi giận không thể làm gì được.
Nhưng lúc này, anh vẫn nói đùa: “Vậy thì kết bạn QQ trước nhé?” Có chuyện gì mà không thể nói trên QQ?
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Kiều Ấu chăm chú nhìn Cố Tây Khởi một lát, sau đó lấy một túi kẹo dẻo vị dứa mà mình vẫn chưa xé vở từ túi quần.
Cô đưa túi kẹo cho Cố Tây Khởi, nói: “Cho cậu ăn đấy.” Dứt lời, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô lại bỏ thêm một câu ẩn chứa cảm xúc cá nhân: “Lúc nãy người kia xin kẹo dẻo của tôi, thực ra trong lòng tôi không muốn đâu.
Cơ mà cho cậu thì không sao.” Nói xong, cô nở nụ cười ngọt ngào với Cố Tây Khởi.
Đôi mắt thiếu nữ cong lên, nụ cười vô cùng xán lạn và ngọt ngào, tựa như ánh mặt trời có thể xua đuổi sự âm u trong lòng con người.
Cố Tây Khởi nhìn Kiều Ấu bằng ánh mắt quái dị.
Anh cứ tưởng cô nhắc đến kẹo dẻo là đang uyển chuyển từ chối yêu cầu xin kết bạn QQ của người kia nhưng bây giờ, sao trông cô như thể hoàn toàn không biết QQ là cái gì vậy nhỉ?
QQ và kẹo dẻo (kẹo QQ) chỉ chênh lệch một chữ nhưng trên thực tế lại là hai thứ hoàn toàn khác biệt.
QQ là phần mềm xã giao.
Còn kẹo dẻo là một loại kẹo.
Cố Tây Khởi nhếch môi cười, nụ cười rất nhạt nhẽo nhưng cũng coi như đang cười: “Cậu dùng mạng 2G à?” Thế mà ngay cả QQ cũng không biết?
Mạng 2G? Lại là cái gì nữa?
Thực ra Kiều Ấu không muốn bại lộ mình là quê mùa.
Cô bĩu môi, cố ý hỏi: “Thế còn cậu dùng cái gì?”
Cố Tây Khởi ừm một tiếng: “Tôi dùng mạng 5G.” Thân là game thủ chuyên nghiệp, ngày thường đa số thời gian của anh đều dùng để huấn luyện nhưng vẫn không quên cập nhật tin tức mới.
Anh sẽ xem weibo trong khoảng thời gian cố định, mặc dù chơi không nhiều nhưng anh vẫn nắm giữ đại khái tin tức nóng hổi trên mạng.
Mạng 5G là cái gì nữa? Kiều Ấu không hiểu nhưng không hiểu cũng không sao.
Lát nữa về nhà, cô hỏi cháu trai của mình là được.
Cô chỉ vào túi kẹo vị dứa: “Cậu không ăn hả? Kẹo dẻo ngon lắm nhé.” Lúc nãy cô ăn một lần mấy viên kẹo dẻo vị coca, đây là lần đầu tiên cô được nếm vị coca.
Cố Tây Khởi nhìn túi kẹo vị dứa vẫn còn hơi ấm trong lòng bàn tay của đối phương.
Đã bao nhiêu năm rồi anh chưa ăn thứ này nhỉ? Trong trí nhớ của anh, có lẽ chỉ có con nít mới thích loại kẹo trái cây mềm dẻo này.
Anh nở nụ cười lười biếng, bỏ túi kẹo vào túi áo của mình: “Lát nữa sẽ ăn.”
Kiều Ấu vẫn không quên xin địa chỉ của người này.
Cô lại xòe một bàn tay khác, lòng bàn tay sạch sẽ trắng trẻo: “Nè, địa chỉ liên lạc của cậu đâu.”
Cố Tây Khởi nhướn mày, mấy giây sau viết số WeChat của mình vào lòng bàn tay của cô.
Tính ra thì kể từ khi có WeChat, anh đã rất ít dùng QQ.
Nghe nói mấy đứa nhỏ tuổi, ví dụ như học sinh tiểu học đều thích dùng QQ, lớn tuổi hơn một chút bình thường đều dùng WeChat.
Nhìn dãy số trong lòng bàn tay mình, Kiều Ấu thắc mắc: “Đây là cái gì?”
Cố Tây Khởi phát hiện người trước mắt có lẽ thật sự không biết cái gì là QQ.
Có khi cô cũng chẳng hay biết số QQ cá nhân của anh đáng giá cỡ nào.
Anh giải thích: “Số QQ của tôi, có chuyện gì thì tìm tôi trên QQ.”
Chuyện đã đến nước này, Kiều Ấu mới chợt nhận ra có lẽ vừa rồi mình đã nhầm lẫn tai hại.
Sao cô biết được QQ và kẹo dẻo lại là hai thứ hoàn toàn khác cơ chứ! Cô còn tưởng người lúc nãy xin kẹo của mình để ăn! Lúc ấy trong lòng cô còn rất ghét bỏ, thầm nghĩ chàng trai kia trông cũng không nhỏ tuổi, sao mới gặp mặt đã xin kẹo của mình? Thì ra không phải đối phương xin kẹo.
Bà trẻ hơi chột dạ nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận lúc nãy mình thực sự hiểu nhầm!
“Đi đây.” Cố Tây Khởi cúi đầu, đút hai tay vào túi áo, chuẩn bị cất bước rời đi, Kiều Ấu bỗng lên tiếng gọi anh: “Có phải cậu đang rất đau khổ không?”
Rõ ràng đối phương không hề khóc, còn đeo khẩu trang che mặt nên không thể phân biệt được cảm xúc của anh, song từ giọng điệu và động tác cơ thể của anh, Kiều Ấu vẫn nhạy bén nhận thấy lúc này anh đang rất đau buồn.
Cố Tây Khởi không trả lời.
Cô nhóc này còn dùng mạng 2G, không phân biệt được QQ và kẹo QQ, có lẽ thậm chí không biết Liên Minh Huyền Thoại là cái gì ấy chứ.
Cô sẽ không tài nào hiểu được chuyện cánh tay bị thương nên không thể không giải nghệ có ý nghĩa như thế nào đối với một game thủ chuyên nghiệp đang trong thời kỳ đỉnh cao, tiền đồ vô lượng.
Tay phải của Kiều Ấu nắm chặt thành nắm đấm, vung vẩy trước mặt anh: “Chàng trai trẻ, đừng buồn, cậu xem, cậu vẫn còn rất trẻ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!” Kiều Ấu không nhịn được nhập tâm vào vai người lớn, lúc mẹ cô an ủi anh hàng xóm thì an ủi kiểu vậy: “Chàng trai trẻ, cậu xem bla bla… Chàng trai à cậu nhất định sẽ càng ngày càng tốt bla bla…”
Rõ ràng chính cô vẫn chỉ là một thiếu nữ non nớt nhưng vẫn cố gắng an ủi mình.
Cố Tây Khởi nở nụ cười nhạt nhẽo, lần này nụ cười rõ ràng hơn lần trước một chút.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Cảm ơn cô bạn nhỏ.” Trả lại xưng hô lúc nãy của cô cho cô.
Sau khi Cố Tây Khởi rời đi, Kiều Ấu cũng chuẩn bị quay về.
Diện tích nơi này thật sự rất lớn, cô sợ lát nữa Kiều Thần không tìm được mình thì sẽ dứt khoát không tìm nữa.
Lỡ cô không tìm được cháu trai thì phải làm sao đây?
May mà Kiều Ấu chưa đi được bao lâu, Lỗ Nhị đã tìm được cô.
Thấy cô, Lỗ Nhị lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Bà trẻ, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi.”
Thấy Lỗ Nhị, đôi mắt Kiều Ấu sáng ngời: “Cháu trai của tôi đâu?”
“Anh Kiều vẫn đang tìm cậu, chúng ta đi trước thôi.”
“Ừ.”
Kiều Ấu và Lâm Nhiên quay về trên xe.
Kiều Ấu lại xé một túi kẹo dẻo, ném một viên kẹo màu xanh lá vị táo vào miệng.
Trong chốc lát, mùi táo thơm mát lan tỏa trong xe.
Không biết chàng trai kia có ăn túi kẹo dẻo vị dứa mà lúc nãy cô cho anh hay không.
Khoảng nửa giờ sau, Kiều Thần mới xuất hiện trong gió lạnh gào thét, ngồi lên xe với sắc mặt tối tăm.
Cậu ấy vừa lên xe, gió lạnh cũng thổi vào xe: “Mẹ kiếp, tìm mãi mà không thấy cậu ta đâu, cuối cùng vẫn để cậu ta chạy thoát!”
Hề Vũ xoa mặt mình, dè dặt hỏi: “Có khi nào tin tức sai không?”
Kiều Thần cười lạnh: “Không thể nào, tin tức này không thể nào sai được, chắc chắn cậu ta ngồi chuyến bay đêm nay, hơn nữa vừa về nước.”
“Vậy thì chắc hai bên không gặp được nhau rồi, có khi chúng ta vừa đến sân bay, anh ấy đã rời đi.” Lúc nãy mấy anh em bọn họ tìm tới tìm lui trong lối ra của hai sân bay, tìm cả buổi mà không thấy người mình muốn tìm.
Ngay cả nhân viên sân bay cũng không nhịn được đến gần hỏi họ có cần giúp đỡ hay không.
Tuy nhiên không tìm được Rising, Hề Vũ ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Người ta vừa bị thương phải giải nghệ, cảm xúc đang suy sụp, họ còn cười nhạo trên nỗi đau của người khác thì hơi bị thất đức.
Dù sao họ và Rising đều không có mâu thuẫn gì đáng nói, người có khúc mắc với Rising là Kiều Thần.
Lưu Tân Vãng tò mò hỏi: “Anh Kiều, anh ấy giải nghệ không làm game thủ chuyên nghiệp nữa thì sau này sẽ làm gì? Huấn luyện viên đội tuyển e-Sport hay là làm hậu cần?”
Kiều Thần sưởi ấm thân thể bằng hệ thống sưởi ấm trên xe một lát, đang định lái xe, nghe thấy câu hỏi của Lưu Tân Vãng, cậu ấy cười khẩy: “Loại người như cậu ta vô cùng kiêu ngạo, không bao giờ có chuyện ở lại KG đâu.
Cậu ta ở lại KG làm gì?”
“Vậy thì kế tiếp, anh ấy sẽ làm gì?”
Kiều Thần nhíu mày, nhớ lại tin tức bị tiết lộ từ lời nói của huấn luyện viên KG: “Nghe nói cậu ta chuẩn bị quay về trường trung học phổ thông số 1, tiếp tục việc học.”
“Tiếp tục việc học ư?”
“Anh ấy đã nghỉ học rất lâu, có theo kịp chương trình học trong trường không?”
Kiều Thần nhún vai: “Ai biết được.
Cơ mà nếu cậu ta quay về THPT số 1 mới là tốt nhất.”
Chờ Cố Tây Khởi trở về, họ có thể chậm rãi tính toán món nợ ngày xưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook