Họp phụ huynh cho bà xã
-
Chương 11:
Cô nhìn chằm chằm vào di động cô chủ nhiệm rồi hỏi: “ Cô Trương, cô làm sao lại có số điện thoại của chú em vậy ạ?”
Cô vẫn luôn lấy làm tò mò.
Lần trước thời điểm cô cùng với Quách Phỉ phải gọi phụ huynh, cô đã muốn hỏi.
Lúc đó cô không biết số điện thoại của Giang Hi Thần, càng không thể gọi điện cho anh, nhưng ngày hôm sau đã thấy anh đến.
Sau đó cô cũng ý thức được việc làm của mình như thế là sai, nhưng vẫn không có hỏi anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chính là chú Giang của em nửa tháng trước tới trường học tìm tôi hỏi tình hình học tập của em, còn để lại số điện thoại, có bảo nếu em có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Nói xong cô chủ nhiệm không kiên nhẫn đuổi cô ra văn phòng, bảo cô về lớp học, đừng có đi tìm phiền toái nữa.
Nhưng mà, Lý Nhược Vũ về lại lớp cũng chỉ còn hai tiết.
Ngoài cổng trường có một nhóm đàn ông hùng hổ cầm trong tay gậy gộc.
Làm bảo vệ ở trong phòng đang uống trà phải hoảng sợ, vội gọi cho thầy phụ trách, đứng dậy đi ra ngoài.
“Mấy người tới đây làm gì?”
Những người này vừa nhìn đã biết là không phải là người dễ trêu chọc.
Người đàn ông đi đầu cầm gậy đập đại vào cửa sắt.
Mặt đầy tức giận quát: “Chúng tôi tới tìm người tên là Lý Nhược Vũ.”
Trường học có nhiều người như vậy, ông làm sao biết được Lý Nhược Vũ là nhân vậy nào.
Nhíu mày xua tay: “Không có, không có, trong trường học không có người này.”
“Sao có thể không có người này, con gái của tôi nói, nó là bị Lý Nhược Vũ đánh, mở cửa để chúng tôi đi vào.”
Buồn cười thật, tư thế này của bọn họ, bảo vệ mà cho vào thì cũng chỉ có quỷ mới được.
Đang nói chuyện thì thấy thầy hiệu trưởng cùng chủ nhiệm khoa chạy tới.
“Này, mấy người các anh đang làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chủ nhiệm khoa tức giận hỏi.
Người phụ huynh kia vừa thấy thầy giáo, ngữ khí hơi hòa hoãn một chút: “Chào thầy, chúng tôi tìm cô bé tên là Lý Nhược Vũ.”
Hiệu trưởng nhìn bọn họ cầm gậy, nhíu mày: “ Các anh tìm em ấy làm gì?”
“Cái người tên Lý Nhược Vũ đánh con gái tôi tới mức phải nằm viện, chúng tôi tới yêu cầu lời giải thích.”
Thầy hiệu trưởng nghe vậy mỉm cười, ông vốn xuất thân từ cảnh sát vũ trang, tự nhiên biết trong miệng người này nói thảo luận là có ý tứ gì.
Còn không phải là ăn miếng trả miếng sao.
“Việc này chúng tôi sẽ cho các anh một lời giải thích công bằng, nhưng với tư cách là phụ huynh, anh không cần ở trường học gây sự, xin hãy xử lý mọi việc theo lý trí.”
“Con gái tôi phải nằm viện, ông đây không có lý trí được.” Giọng nói của người đàn ông đứng ngoài có chút cuồng bạo, cầm gậy gõ đến mức cửa sắt cũng phải rung động.
Giọng nói của người đàn ông này đã lớn, giọng của thầy hiệu trưởng còn lớn hơn nữa: “Nếu anh còn tiếp tục, chúng tôi sẽ báo cảnh sát, đây là trường học, chỉ có học sinh vị thành niên, các anh hung khí đến đây, việc này là phạm pháp, các anh muốn ngồi ở cục cảnh sát hả?”
“Ông đây mặc kệ, con gái nhà tôi bị đánh như thế, ông đây nhất định phải đòi lại công bằng.”
Hiệu trưởng nhíu mày nhìn bộ dạng không có lý trí của ông ta, nghiêng đầu nhìn thầy phụ trách nháy mắt ra hiệu.
Hiện tại đang là trong giờ học, sân trường ít người đi lại, chủ yếu là giáo viên.
Trương Thanh Lệ đang đi ngang qua sân trường, hiệu trưởng đúng lúc thấy cô.
Gọi lại, thấp giọng nói: “ Cô gọi cho phụ huynh của Lý Nhược Vũ đi, bảo cha mẹ của bạn học bị Lý Nhược Vũ đánh, tìm đến trường học đòi đánh em ấy.”
Trương Thanh Lệ nghe vậy hoảng sợ, quay đầu thấy mấy người ngoài cửa còn đang kêu gào, tay còn cầm hung khí, trong nháy mắt có chút sốt ruột:” Phụ huynh Lý Nhược Vũ bây giờ vẫn còn ở nước ngoài, nếu gọi điện thoại, cũng không thể đến ngay được.”
Hiệu trưởng tức hộc máu nói: “Ai nha, sao cô lại không hiểu ý tôi nhỉ, hiện tại phụ huynh người ta tới đánh người, hậu quả thì cô có thể gánh vác được không? Chẳng lẽ tôi có thể gánh được? Gọi điện thoại cho anh ta, mặc kệ như thế nào hôm nau nhất định phải đem Lý Nhược Vũ đi, trong khoảng thời ngắn không cần xuất hiện ở trường học, cô xem mấy người ngoài này, không cẩn thận đánh chết người, đến lúc đấy phụ huynh Lý Nhược Vũ nhất định sẽ đến trường tìm chúng ta tính sổ.”
Trương Thanh Lệ tức hiểu ý hiệu trưởng.
Nếu Lý Nhược Vũ ở trường học xảy ra chuyện, thì khẳng định trường học phải chịu trách nhiệm, nhưng nếu người được đưa ra ngoài, xảy ra chuyện…
Nghĩ đến đây, cô chạy nhanh đi gọi điện thoại.
Mà Giang Hi Thần ở nước ngoài lúc này đang ngồi trong phòng tự học.
Nhìn thấy điện thoại ở một bên sáng lên, tiếp điện thoại, nghe thấy đối phương nói, bỗng nhiên đứng bật dậy, làm không ít người bên cạnh giật mình. Nhưng anh cũng không quan tâm, thu dọn sách vở chạy ra ngoài.
“Giọng cũng trở nên nghiêm túc lạ thường: “ Cô Trương, mặc kệ thế nào, cô giúp tôi bảo vệ tốt Nhược Vũ, tôi lập tức nhờ người đón em ấy.”
Trương Thanh Lệ lúc này cũng có chút sợ hãi, cười nói được, để cho anh chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Bây giờ đang là buổi chiều ở Trung Quốc, là giữa trưa ở Đức, chênh lệch múi giờ tầm 6 đến 8 tiếng đồng hồ.
Theo bước chân Giang Hi Thần, ở đằng sau cậu em trai mắt xanh đuổi theo, dùng tiếng Đức chào hỏi: “Này, Powell, cậu sao thế?”
Giang Hi Thần cũng dùng tiếng Đức chào hỏi hắn: “Trong nước có chút việc gấp nên tôi phải trở về xử lý.”
“Nhưng luận văn tốt nghiệp của cậu còn chưa viết xong, cậu không phải đến đây để thỉnh lão sư West chút chuyện sao?”
“Lần trước thỉnh giáo cũng không sai biệt lắm, vốn định viết luận văn xong rồi mới về, nhưng hiện tại không được, người anh em, tôi cần đặt vé luôn bây giờ.”
Giang Hi Thần phát âm tiếng Đức rất chuẩn, rất êm tai, nhưng lúc này cũng không có ai chú ý.
Anh đi về ký túc xá, gọi điện thoại.
Trong lớp, Lý Nhược Vũ vẫn chưa biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này cô đang ngồi ngây ngốc trong lớp, trong lòng nghĩ thầm, cô chủ nhiệm lớp gọi cho Giang Hi Thần, đối phương không biết đã nói gì?
Nghĩ nửa ngày cũng không ra.
Haizz, mình thật sự là kẻ phá rối mà.
Chỉ có gây rắc rối cho người khác thôi.
Tuy nói vậy, Lý Nhược Vũ lại cảm thấy ủy khuất, nhiều lúc cũng không phải do cô chủ động, nếu hôm nay cô không đánh mấy người kia, thì có khả năng hiện tại người ở bệnh viện biến thành mình.
Bình thường tự vệ có gì sai sao?
Nếu thật sự có sai đi nữa, chỉ có thể do cách thức xử lý có vấn đề đi.
Cô xoa vòng tròn loạn ở trên bàn, đắm chìm bản thân trong suy nghĩ, cửa lớp lại mở ra lần nữa, cô chủ nhiệm đi vào, gọi: “Lý Nhược Vũ, em ra ngoài một chút.”
Cô dạy toán đang giảng bài có chút khó chịu, sau khi cô chủ nhiệm cùng Lý Nhược Vũ rời đi, lẩm bẩm nói: “Như thế nào mỗi lần gọi đều là em ấy, học tập cũng không thấy tích cực được như vậy.”
Dưới lớp không ít người mỉm cười, nếu nói ai đắc ý nhất, thì chính là mấy người Quách Phỉ.
Ra khỏi lớp, Lý Nhược Vũ không hiểu cô chủ nhiệm lại gọi cô ra làm gì?
Trương Thanh Lệ nói: “Em đi lấy bài tập, đến văn phòng hiệu trưởng học bài đi.”
“Tại sao ạ.”
“Ai nha, bảo em đi thì đi đi, làm sao mà hỏi nhiều vậy.” Nói xong lại nhìn điện thoại, lại bổ sung thêm một câu: “ Hiện tại chuẩn bị đi, em ra cửa trước, đừng làm chậm trễ cô dạy toán giảng bài.”
Lý Nhược Vũ dẩu miệng, gật đầu.
Hết tiết, cô dạy toán kéo dài thêm năm phút mới ra ngoài, thấy Lý Nhược Vũ đứng ở cửa, sắc mặt không tốt trừng mắt nhìn cô một cái.
Lý Nhược Vũ buồn bực, cô lúc nào lại đắc tội cô dạy toán vậy?
Về chỗ, sách vở đang để đầy trên bàn, do dự không biết nên lấy cái gì, Vương Ngư Nhi ở một bên vội hỏi: “ Cô chủ nhiệm gọi cậu làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ gọi tớ đến văn phòng hiệu trưởng học bài.”
Thật ra, Lý Nhược Vũ cũng không rõ tại sao, mình lại chọn một quyển bài tập lịch sử, cái loại mặt sau có đáp án này, nghĩ đến lúc đấy mà ở trong văn phòng hiệu trưởng, cô liền giả vờ làm bài rồi sao chép đáp án đi.
Nghĩ vậy, cô cầm sách cùng bút ra khỏi lớp.
Cô vửa đi, trong lớp nháy mắt ồn ào cả lên, không ít người vây quanh một chỗ bàn Lý Nhược Vũ đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả bản thân Lý Nhược Vũ cũng không biết xảy ra cái gì, bọn họ sẽ biết sao? Buồn cười thật sự!
Lý Nhược Vũ gõ cửa phòng hiệu trưởng, bên trong không có tiếng động, lại gõ lại, vẫn không có.
Cô mở hé cửa, bên trong không có bóng người.
Lý Nhược Vũ có chút do dự, không biết có nên đi vào hay không.
Nhưng vì xuất phát từ sự lễ phép, Lý Nhược Vũ cầm sách đừng ở ngoài cửa.
Mà một lúc này, cũng chính là nửa tiếng.
Chân Lý Nhược Vũ đã tê rần, cũng không thấy ông hiệu trưởng hói đầu trở về.
Đây có phải cũng là một hình phạt dành cho cô phải không?
Đang nghĩ vẩn vơ, hành lang truyền đến tiếng giày da đi trên sàn nhà.
Tiếng động này ngày càng gần, còn có thể nghe thấy được thầy hiệu trưởng mang theo khẩu âm Trùng Khánh đang nói cái gì.
Lý Nhược Vũ lập tức đứng thẳng người.
Nhìn thầy hiệu trưởng đầu hói bụng to đứng bên cạnh một nam sinh mặc quần áo thể thao.
Người đàn ông nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ thể thao, tóc ngắn, trên mặt có chút căng chặt, lúc nhìn đến cô thì, khóe miệng hơi nhướng lên.
“Vậy làm phiền hiệu trưởng, tôi đưa cô bé về trước.”
Nói xong, vẫy tay về hướng Lý Nhược Vũ: “ Nhược Vũ, lại đây.”
Lý Nhược Vũ sửng sốt, người đàn ông này..... hình như cô không quen.
“Chú Giang của em gọi cho tôi đến đón em.”
“Đón tôi? Tại sao lại phải đón?” Đưa tôi nghỉ học sao?
Câu nói kế tiếp Lý Nhược Vũ không có nói ra, nhưng trong lòng vẫn là có chút thất vọng.
Cô chủ nhiệm đúng là gạt người, không phải vừa nói là tạm thời không cần phải nghỉ học mà?
Lý Nhược Vũ lúc bình tĩnh lại thì lại không muốn nghỉ học.
Nhưng đây không phải là chuyện cô có thể quyết định.
Cô cắn môi, mắt nhìn người vẫn luôn tủm tỉm cười đứng cạnh hiệu trưởng, trong lòng thở dài, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Lý Nhược Vũ thấy hắn đưa mình ra cổng trường, nghi hoặc: “Không thể đợi tôi thu xếp lại đồ của mình sao?”
“ Em muốn thu dọn cái gì?”
“Sách vở nữa.” Thu dọn lại cũng có thể bán được mấy đồng.
Người đàn ông lập tức bật cười: “Em về cũng không xem, cầm làm gì.”
Lý Nhược Vũ thầm nghĩ: Bán a.
Người đàn ông vẫy tay, nói: “Đi thôi, mẫy ngày nữa lại đi học, bây giờ em giả vờ là học sinh ngoan cũng vô dụng.”
“……”Mấy ngày nữa còn đi học? Nghĩa là sao? Không phải bảo cô nghỉ học à, chẳng lẽ lại thành tạm nghỉ mấy ngày?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook