Hợp Đồng Tình Nhân
-
Chương 76
Trong nhà bếp, Cận Thế Phong cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn sáng thịnh soạn, miệng còn vui vẻ ngân nga ca hát. Đêm qua làm Yên Lam mệt muốn chết rồi, cho nên hắn rất yêu thương. Ngày hôm nay đặc biệt thức sớm, chuẩn bị cho nàng một bữa sáng tình yêu.
"Oa! Em rất cảm động nha, Thế Phong, anh lại lén dậy sớm chuẩn bị cho em một bữa sáng phong phú như vậy." Giọng nói Yên Lam từ phía sau vang lên.
Cận Thế Phong vừa quay đầu lại, Yên Lam liền ngay lập tức nhào vào trao cho hắn một cái ôm thật chặt.
Ban nãy, nàng thức dậy, vô thức ngửi thấy được một mùi thơm phúc, liền đi tìm, mới phát hiện Cận Thế Phong chính là đang trong nhà bếp vì nàng chuẩn bị bữa sáng. Nhìn hắn chuẩn bị những món bình thường nàng yêu thích nhất, càng khiến Yên Lam cảm động suýt chảy nước mắt.
Nàng không hề keo kiệt tặng cho Cận Thế Phong một cái hôn trên má, từ điểm này có thể thấy được, Cận Thế Phong đối với nàng đúng là tình cảm sâu đậm.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào đối với nàng tốt như vậy, từ khi cha mẹ qua đời.
Nàng chỉ có em trai cùng nhau nương tưạ lẫn nhau mà sống, nàng chỉ biết là, phải làm sao chăm sóc em trai thật tốt, làm sao phải thật kiên cường, không phụ thuộc, gánh lấy trách nhiệm trên vai.
Nàng cũng chưa bao giờ dám hy vọng có thể có một người nào đó bên cạnh yêu thương cùng chăm sóc mình, cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một vòng tay ấm áp, đáng tin cậy có thể cho nàng dưạ vào.
Mà hiện tại, Cận Thế Phong chính là đôi cánh che chở, nàng dần dần cảm nhận được yêu là ngọt ngào đến cỡ nào. Điểm này khiến nàng vừa mừng vừa lo, giống như là đang nằm mơ
vậy.
"Mới sáng sớm, đã rơi nước mắt hả! Bao nhiêu tuổi rồi, còn không xấu hổ sao!" Cận Thế Phong dỗ ngọt nàng, nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng, đưa tay lau đi nước mắt.
"Còn không phải đều là tại anh sao! Lúc mới bắt đầu đối với ngươì ta khi nóng khi lạnh, lúc gần lúc xa, thoáng cái bây giờ lại đối với người ta tốt như vậy, anh bảo em làm sao tiếp nhận kịp hả?" Yên Lam cũng nhịn không được nữa, giống như biến thành một cô bé, trên vai Cận Thế Phong khóc thút thít.
"Đúng đúng rồi, đều là lỗi của anh, anh không nên thoáng cái đối với em tốt như vậy, anh giờ sưả cũng còn kịp mà! Anh trở lại như trước đây là được rồi" Cận Thế Phong nghiêm túc nói.
"Không được, em không muốn anh lại biến trở về loaị người như trước đây!" Yên Lam giương đôi mắt còn ầng ậc nước mắt nói.
"Được, được, được em nói thế nào thì sẽ là thế đó, được chưa! Đừng khóc nữa. Nào, nếm thử bữa sáng tình yêu anh cố ý làm cho em xem?" Cận Thế Phong nói bên tai nàng.
Hắn kéo nàng tới bàn ăn bên cạnh, để nàng ngồi xuống, tia nắng ban mai theo rèm cửa sổ
khép hờ lan vào nhà, chiếu rọi hình ảnh ấm áp lúc này không gì sánh được. Đưa tay múc một bát cháo đưa cho nàng, "Nếm thử đi, xem tài nghệ nấu ăn của anh thế nào? Sẽ không kém so với em đâu"
"Oh, quả nhiên không sai. Nghĩ không ra anh cũng có thể nấu ăn ngon như vậy nha!" Yên Lam dí dỏm nói.
"Vậy là em xem thường anh hả? Cận Thế Phong anh là ai chứ! Tám ban võ nghệ, mười phân vẹn mười, người ta không phải là loại người đưa tay là vớ được đâu nha!" Hắn bắt đầu khoác lác.
"Ha ha...Trên đời này thật là có loại trâu khoác lác không nhai rơm như anh vậy sao!" Yên Lam cười nói.
"Nói như vậy là em không tin àh?" Cận Thế Phong nhíu mày nói.
"Biết vì sao bây giờ bầu trời lại tối đen sớm như thế này không?" Yên Lam bất ngờ thần bí hỏi.
"Hả?" Cận Thế Phong bị Yên Lam đột nhiên chuyển đề tài nói làm cho ngây người, cả nưả
ngày mới phản ứng lại, "Vì sao?"
"Đương nhiên là bởi vì, anh đang cố sức định làm con trâu khoác lác! Nếu không, làm sao con trâu có thể bay lên che lấp mặt trời được?" Chờ sau khi Yên Lam nghiêm túc nói xong đáp án,cũng nhịn không được cười nữa, đứng lên haha. Cận Thế Phong lúc này mới ý thức được hoá ra là mình đang bị cô nàng này đùa giỡn. Lúc này vừa bực mình lại vừa buồn cươì, trâu che mặt trời, cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra cái loại này! Chỉ có điều thấy nàng lại bày ra nét tươi cười, tảng đá trong lòng mới buông xuống được.
"Được rồi, đừng cười nữa, nhanh ăn đi, chút nữa tất cả đều nguội hết, thì không thể ăn được nữa." Nói, Cận Thế Phong laị múc cho Yên Lam một bát cháo đầy. "Em nhìn em xem, gần đầy rất gầy, phải ăn nhiều một chút. Bằng không, sau này anh sẽ lại bày ra khuôn mặt xấu xí cho em xem, đến khi em không chiụ nổi mới thôi." Khẩu khí Cận Thế Phong nhất thời trở nên nghiêm túc.
"Mặt xấu? Vậy hỏi anh cái gì gọi là mặt xấu hả, có bao nhiêu mặt xấu nào?" Yên Lam khiêu khích Cận Thế Phong.
"Rất xấu rất xấu, xấu đến em chiụ không nổi"
"Vậy là xấu đến cỡ nào? Biểu diễn cho em xem" Yên Lam cắn đuã, thích thú nhìn chằm chằm Cận Thế Phong.
"Thì..thì là như thế này, nói xấu là xấu?" Nói, Cận Thế Phong đem mắt trừng lớn, lông mày nhiú lại, mũi phình to lê, môi mím chặt.
Yên Lam nhìn, nhịn không được bật cười. Người đàn ông trước mắt này, nàng rất thích nha!
"Thấy không, em sợ chưa! Vậy em tốt nhất là nên ngoan ngoãn ăn đi, không nên để người biến thành một con khỉ khô như vậy" Cận Thế Phong thở dài liếc mắt nhìn Yên Lam nói.
"Anh lại nói em giống như một con khỉ khô, em có chỗ nào giống khỉ, như anh nói chứ!" Yên Lam đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn, giả vờ đưa tay muốn đánh hắn.
Cận Thế Phong một tay ôm lấy nàng, haì người vừa đánh vừa nháo, liên tục đến ngã trên sofa trong phòng khách.
Hắn đem nàng đặt dưới thân, hai người rõ ràng có thể nghe thấy cả hô hấp của nhua, cọ
chóp muĩ mình với chóp muĩ nàng, vẻ tươi cười bất giác hiện đầy lên trên gương mặt. "Lam Lam, tối nay có muốn chúng ta cùng nhau đi mua quần áo không?"
Yên Lam nhìn Cận Thế Phong khó hiểu, "Vì sao? Chúng ta phải đi mua quần áo?"
"Không phải chứ, lẽ nào em quên rồi, tối mai là quảng cáo 3G của công ty chúng ta lần đầu ra mắt, sau đó còn có một buổi tiệc rượu nữa, ngay tại hội trường Duyệt Khải. Em là ngươì nghĩ ra quảng cáo này, dĩ nhiên cũng nên đi. Hơn nữa, em thân là thư ký của anh, lại càng nên đi."
Yên Lam gật đầu, tỏ ý hiểu rõ. "Được, vậy em phải đi, thế còn anh...anh không cùng em đi sao?"
"Uh, quảng cáo chúng ta tiến hành lần đầu ra mắt, anh đương nhiên phải đến hội trường sớm một chút, hơn nữa diễn viên chính, đạo diễn với anh còn phải lên sân khấu trả lời phỏng vấn nữa, cho nên ngày mai anh phải đến sớm một chút đi vào trong đó chuẩn bị. Em có thể đến trễ hơn một chút" Text được lấy tại http://qtruyen.net
"Được rồi, em biết rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook