“Không được làm vậy!"

Hành động phóng đãng của người đàn ông xa lạ làm Thanh Thần thét chói tai.

"Tôi làm sao chứ? Tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi!” Giọng nói tà ác của người đàn ông còn thuận theo tư thế mà ôm bờ vai cô kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.

Thanh Thần cố gắng muốn trốn thoát nhưng đôi tay lại bị hắn ta nắm chặt vòng qua sau lưng.

Đôi mắt sáng chứa đầy hơi nước, cơ thể Thanh Thần không ngừng phát run!

Ông trời! Mạc Lãnh Tiêu, Mạc Lãnh Tiêu đi chỗ nào?

Không còn sức lực mà thở mạnh, Thanh Thần bi thương mà nhìn người đàn ông xa lạ này, sự sợ hãi trong đáy lòng cô nhanh chóng lan tràn.

“Thật đẹp, dáng vẻ này đẹp đến mức làm động lòng người, thật làm người ta đau lòng mà.” Khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười, cổ họng cũng không thể kiềm chế mà lên xuống.

“Anh buông tôi ra, buông tôi ra…” Thanh Thần không ngừng thét chói tai, cơ thể làm loạn không ngừng,

Rốt cuộc ai có thể nói cho cô biết chuyện này là như thế nào không?

Tại sao đàn ông luôn thích làm như vậy! không động tay động chân với phụ nữ họ sẽ chết sao?

Áo choàng trên người đã rơi xuống dất, gió lạnh liền vuốt ve làn da…

Nhưng giờ phút này Thanh Thần không phải sợ lạnh mà là người đàn ông trước mắt này.

Âm nhạc át tiếng kêu cứu của cô, Thanh Thần cắn môi nước mắt dâng đầy.

“Chính là không muốn thả em ra.” Nụ cười người đàn ông càng xấu xa, bàn tay cũng không theo quy tắc mà kéo váy áo Thanh Thần: “Người đẹp bé nhỏ à, nói cho tôi biết em tên gì?”

Liều mạng lắc đầu, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông làm đầu Thanh Thần ngoái lại phía sau không ngừng mà kêu cứu: “Van xin anh…không nên làm vậy, không cần…”

Người đàn ông nhích lại càng gần hơn, lòng Thanh Thần đã chùn xuống một phần.

Cô thật ghét hắn ta gần cô như vậy, thật sự ghét hắn ôm cô như vậy, thật ghét bàn tay của hắn không ngừng di chuyển trên người cô…

Ai đó, ai đó có thể cứu cô!

Trong phòng sách ở lầu hai, Mạc Lãnh Tiêu đưa lưng về phía lão Hoắc, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chăm chú vườn hoa ngoài cửa sổ.

“Mạc tổng, bệnh viện bên Anh quốc cũng thật dễ liên lạc, chỉ cần cậu nói một câu, phòng thí nghiệm lúc nào cũng có thể bắt đầu hoạt động.”

Tầm mắt lạnh lẽo nhếch lên, sắc mặt Mạc Lãnh Tiêu cứng đờ bỗng chốc xoay người đi ra ngoài.

“Mạc tổng….” lão Hoắc sững sờ sau đó cũng đi theo ra ngoài bước nhanh đi xuống lầu.

Sắc mặt Mạc Lãnh Tiêu lạnh lẽo, bước nhanh qua đám người đang nhảy múa vui vẻ.

Người trong đại sảnh nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của anh cũng không nhịn được tò mò mà đi theo hắn.

“Chỗ này cách đại sảnh xa như vậy em dù gọi thế nào cũng không có người nghe đâu.” Một tay kéo váy dạ hội của Thanh Thần, một tay bám dính trên cơ thể cô: “Ngoan ngoãn tôi dẫn em về phòng, chúng ta sẽ thật vui vẻ!”

“Không cần….” nhìn bàn tay hắn áp vào ngực mình, Thanh Thần nhắm chặt mắt, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng.

Đôi lông mày xinh đẹp chau lại, cánh tay dài của người đàn ông vung tới đem nắm đấm đánh vào trên gương mắt người đàn ông kia.

Cơ thể Thanh Thần mềm nhũn chỉ có thể bị Mạc Lãnh Tiêu ôm thật chặt vào trong ngực

“Hoắc Kình Thiên, nhìn cho rõ, người phụ nữ này không phải cậu có thể đụng vào.” Một tay nắm cổ áo hắn giơ lên, giọng nói Mạc Lãnh Tiêu càng thêm lạnh.

Hoắc lão vội vàng chạy tới nhìn thấy áo choàng trên trên đất, trong lòng đã hiểu rõ nhìn con trai mình tức giận đến phát run: “Hoắc Kình Thiên, mày là tên súc sinh.”

Bàn tay ôm Thanh Thần đem cơ thể không ngừng run rẩy của cô mà ôm vào ngực,á nh mắt người đàn ông thật lạnh: “Lão Hoắc tôi tới chỗ này là lần cuối cùng!”

Lấy áo khoác ngoài bao trọn cơ thể mảnh khảnh của cô, Mạc Lãnh Tiêu để mặc cho cô lôi kéo áo sơ mi của mình: “Nếu còn có lần sau tôi nhất định sẽ làm cậu ta sống không bằng chết”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương