Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
-
Chương 32: Tiệc khiêu vũ của bạn anh
Gật đầu một cái Thanh Thần đem tầm mắt nhìn cảnh vật di chuyển ngoài cửa sổ, trên danh nghĩa cô là vợ chưa cưới của anh, cùng anh xuất hiện ở tiệc khiêu vũ là trách nhiệm của cô, cô không thể từ chối.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng.
Nhìn từng cặp khách quý sang trọng ở cửa, Thanh Thần quay đầu nhìn Mạc Lãnh Tiêu: “Mạc Lãnh Tiêu, chuyện này, tôi cũng phải giống như bọn họ mà khoác tay anh sao?”
Xoay đầu chớp cũng không chớp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không nói gì nhưng trong mắt anh lại thoáng qua một tia ánh sáng hiếm thấy.
Thở dài, Thanh Thần kéo cánh tay anh: “Anh không nói không thể, tôi liền cho là anh đồng ý.”
Đi theo anh, làm theo anh, thật vất vả mới trả nợ được một chút cô nhất định sẽ làm hết sức.
Kéo cánh tay anh đi vào hội trường, Thanh Thần nhận ra trong đại sảnh có không ít ánh mắt quăng tới người cô.
“Ông Hoắc, sinh nhật vui vẻ.”Ttươi cười hỏi thăm chủ nhà, Mạc Lãnh Tiêu khách sáo mà chào hỏi chỉ là giọng nói này vẫn như cũ lạnh lùng mà xa cách.
Thì ra khi nói chuyện với người khác anh cũng lạnh nhạt như vậy. Thanh Thần âm thầm suy nghĩ không biết khối băng ngàn năm này đối với người thân, với người yêu có phải cũng là bộ dáng này hay không?
“Mạc tổng có thể tới thật làm cho lão già như tôi vui mừng như trẻ lại.” Mặt lão họ Hoắc đầy hòa khí, thân thiên mà nói chuyện với anh: “Trên thương trường, người nào cũng biết có thể làm cho Mạc tổng tới dự hội có thể đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay Mạc tổng thật cho lão đây mặt mũi mà.”
Lão Hoắc không biến sắc mà liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu, trên người cô tỏa ra một nét đẹp hiếm thấy, sự dũng cảm không hề dao động, lại dịu dàng, lại bắt mắt làm cho người khác không thể rời đi.
“Nghe nói Mạc tổng chưa bao giờ mang bạn gái đến dự tiệc tối cả…như thế xem ra, vị tiểu thư này rất đặc biệt”
Thanh Thần hơi sững sờ, đặc biệt sao? Đích thực là đặc biệt, là vợ chưa cưới trên hợp đồng, làm sao có thể không đặc biệt chứ?
“Tôi có chuyện nói với ngài Hoắc”. Nhìn về phía Thanh Thần thông báo một câu, Mạc Lãnh Tiêu cũng không quay đầu lại cùng ông Hoắc rời khỏi.
Thanh Thần sững sờ đứng tại chỗ, nhìn đại sảnh đủ dạng người sang trọng, nhất thời không có tâm tình.
Nâng váy đi khỏi đám người đó, Thanh Thần lặng lẽ đi ra khỏi đại sảnh, đi ra vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Đứng ở góc sân, Thanh Thần vòng chắc đôi tay của mình.
Cô không nên tham gia buổi tiệc này, cô không thích nơi náo nhiệt, càng không thích phải ăn mặc như vầy.
Nhưng Mạc Lãnh Tiêu đã quyết mang cô tới. Cô không thể từ chối được chỉ có thể đối mặt với tất cả.
Người trong đại sảnh trò chuyện thân thiết với nhau, nhìn vào thì thấy tốt đẹp hiền hòa nhưng Thanh Thần biết bọn họ chỉ trò chuyện vui vẻ bên ngoài để mở rộng lợi ích của mình thôi.
Những khuôn mặt tươi cười giả tạo chỉ không biết sau lưng có thể sử dụng chiêu gì để hãm hại người khác thôi.
Cô ghét sự a dua nịnh hót như vậy, nếu như có thể cô thà về nhà xem phim truyền hình còn hơn.
Đều tại Mạc Lãnh Tiêu, đều tại anh dẫn cô tới chỗ này.
“Tiểu thư, tôi có vẻ chưa từng gặp em.” Giọng nói trầm thấp sao lưng chợt vang lên làm Thanh Thần giật mình.
Lông mi thật dài khẽ run, Thanh Thần hạ mí mắt, trầm mặc mà lui bước.
“Là ai dẫn em tới đây?” Người đàn ông cúi xuống gần cô, hít thở thật sâu: “Đẹp như vậy…lại…còn thơm như vậy”.
Đề phòng nắm chặt áo choàng, Thanh Thần sợ đến mặt trắng bệch: “Tôi, tôi muốn đi.”
Nhanh chóng xoay người vừa muốn rời đi thì cơ thể của cô lại lạc vào trong một lồng ngực xa lạ.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng.
Nhìn từng cặp khách quý sang trọng ở cửa, Thanh Thần quay đầu nhìn Mạc Lãnh Tiêu: “Mạc Lãnh Tiêu, chuyện này, tôi cũng phải giống như bọn họ mà khoác tay anh sao?”
Xoay đầu chớp cũng không chớp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không nói gì nhưng trong mắt anh lại thoáng qua một tia ánh sáng hiếm thấy.
Thở dài, Thanh Thần kéo cánh tay anh: “Anh không nói không thể, tôi liền cho là anh đồng ý.”
Đi theo anh, làm theo anh, thật vất vả mới trả nợ được một chút cô nhất định sẽ làm hết sức.
Kéo cánh tay anh đi vào hội trường, Thanh Thần nhận ra trong đại sảnh có không ít ánh mắt quăng tới người cô.
“Ông Hoắc, sinh nhật vui vẻ.”Ttươi cười hỏi thăm chủ nhà, Mạc Lãnh Tiêu khách sáo mà chào hỏi chỉ là giọng nói này vẫn như cũ lạnh lùng mà xa cách.
Thì ra khi nói chuyện với người khác anh cũng lạnh nhạt như vậy. Thanh Thần âm thầm suy nghĩ không biết khối băng ngàn năm này đối với người thân, với người yêu có phải cũng là bộ dáng này hay không?
“Mạc tổng có thể tới thật làm cho lão già như tôi vui mừng như trẻ lại.” Mặt lão họ Hoắc đầy hòa khí, thân thiên mà nói chuyện với anh: “Trên thương trường, người nào cũng biết có thể làm cho Mạc tổng tới dự hội có thể đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay Mạc tổng thật cho lão đây mặt mũi mà.”
Lão Hoắc không biến sắc mà liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu, trên người cô tỏa ra một nét đẹp hiếm thấy, sự dũng cảm không hề dao động, lại dịu dàng, lại bắt mắt làm cho người khác không thể rời đi.
“Nghe nói Mạc tổng chưa bao giờ mang bạn gái đến dự tiệc tối cả…như thế xem ra, vị tiểu thư này rất đặc biệt”
Thanh Thần hơi sững sờ, đặc biệt sao? Đích thực là đặc biệt, là vợ chưa cưới trên hợp đồng, làm sao có thể không đặc biệt chứ?
“Tôi có chuyện nói với ngài Hoắc”. Nhìn về phía Thanh Thần thông báo một câu, Mạc Lãnh Tiêu cũng không quay đầu lại cùng ông Hoắc rời khỏi.
Thanh Thần sững sờ đứng tại chỗ, nhìn đại sảnh đủ dạng người sang trọng, nhất thời không có tâm tình.
Nâng váy đi khỏi đám người đó, Thanh Thần lặng lẽ đi ra khỏi đại sảnh, đi ra vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Đứng ở góc sân, Thanh Thần vòng chắc đôi tay của mình.
Cô không nên tham gia buổi tiệc này, cô không thích nơi náo nhiệt, càng không thích phải ăn mặc như vầy.
Nhưng Mạc Lãnh Tiêu đã quyết mang cô tới. Cô không thể từ chối được chỉ có thể đối mặt với tất cả.
Người trong đại sảnh trò chuyện thân thiết với nhau, nhìn vào thì thấy tốt đẹp hiền hòa nhưng Thanh Thần biết bọn họ chỉ trò chuyện vui vẻ bên ngoài để mở rộng lợi ích của mình thôi.
Những khuôn mặt tươi cười giả tạo chỉ không biết sau lưng có thể sử dụng chiêu gì để hãm hại người khác thôi.
Cô ghét sự a dua nịnh hót như vậy, nếu như có thể cô thà về nhà xem phim truyền hình còn hơn.
Đều tại Mạc Lãnh Tiêu, đều tại anh dẫn cô tới chỗ này.
“Tiểu thư, tôi có vẻ chưa từng gặp em.” Giọng nói trầm thấp sao lưng chợt vang lên làm Thanh Thần giật mình.
Lông mi thật dài khẽ run, Thanh Thần hạ mí mắt, trầm mặc mà lui bước.
“Là ai dẫn em tới đây?” Người đàn ông cúi xuống gần cô, hít thở thật sâu: “Đẹp như vậy…lại…còn thơm như vậy”.
Đề phòng nắm chặt áo choàng, Thanh Thần sợ đến mặt trắng bệch: “Tôi, tôi muốn đi.”
Nhanh chóng xoay người vừa muốn rời đi thì cơ thể của cô lại lạc vào trong một lồng ngực xa lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook