Tiểu Mã nói: "Gần như một triệu đô la Hồng Kông."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Tiền, ta cho ngươi.

Trước tiên đến bệnh viện, chữa khỏi chân của ngươi đã.

"
Tiểu Mã vừa nghe, kinh ngạc hỏi: "Ngài thật sự đồng ý cho ta một triệu chữa chân?"
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Theo ta thì chính là huynh đệ của ta.

Chỉ là một triệu mà thôi, đáng là gì."
Tiểu Ma nhất thời cảm động, nói: "Đống ca, từ nay mạng sống của ta sẽ là của ngài."
Thẩm Đống nói: "Ngươi tuyệt đối không được khóc, chuyện này ta chịu không nổi."
Tiểu Mã nói: "Ngài yên tâm.


Ta chỉ có thể chảy máu, sẽ không bao giờ rơi lệ."
Thẩm Đống cười nói: "Lên xe.

Ta dẫn ngươi đến địa bàn của ta."
Hoàn toàn không để ý đến cơ thể bẩn thỉu của tiểu Mã, Thẩm Đống trực tiếp kéo hắn ta lên xe.
Hiện tại Thẩm Đống có thể coi là đại ca băng đảng xuất sắc nhất Hồng Hưng, với thế lực trải rộng khắp Đồn Môn, Thiên Loan, Vượng Giác.
Khi biết được Thẩm Đống nắm giữ nhiều địa bàn như vậy, trong lòng tiểu Mã âm thầm cảm thấy khiếp sợ.
Đưa tiểu Mã đến quán bar của mình ở Đồn Môn, Thẩm Đống nói: "Tiểu Mã, giới thiệu qua với cho ngươi, đây là A Hoa, đại quản gia của ta."
Tiểu Mã lập tức chào hỏi, nói: "Hoa ca, chào ngài."
A Hoa bắt tay hắn ta, cười nói: "Chỉ có người được Đống ca xem trọng, mới có tư cách tới quán bar này.

Tiểu Mã, cố gắng lên nhé."
Nhìn thấy A Hoa không hề coi thường mình, tiểu Mã rất là cảm kích, nói: "Ta sẽ cố gắng."
Thẩm Đống hỏi: "A Hoa, chuyện rửa tiền thế nào rồi?"
A Hoa bất đắc dĩ nói: "Đống ca, ta đang tìm một công ty có danh tiếng."
Thẩm Đống nói: "Trước đây không phải công ty đầu tư của Cam Địa làm chuyện này hay sao?"
A Hoa cười khổ nói: "Tổng giám đốc cùng CEO tài chính đã chạy trốn rồi, mà cho dù bọn họ có ở đây thì ta cũng không dám dùng đến."
Thẩm Đống nhíu mày, nói: "Mẹ kiếp,chuyện này thật là phiền phức."
Tiểu Mã nói: "Đống ca, nếu như Hào ca đảm nhận công ty đầu tư đó, thì hắn sẽ có thể rửa sạch 150 triệu đô la Hồng Kông trong vòng hai tháng."
Ánh mắt của Thẩm Đống sáng lên, nói: "Tống Tử Hào có bản lĩnh lớn như vậy sao?"
Tiểu Mã nói: "Sở dĩ Hào ca có thể trở thành người phụ trách ở Cole, cũng là bởi vì hắn ta rất giỏi rửa tiền."
Thẩm Đống nói: "Ngày mai chúng ta cùng đi đến nhà tù một chuyến.

Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ đưa Tống Tử Hào ra ngoài, đến công ty đầu tư làm CEO cho ta."
Tiểu Mã cao hứng nói: "Quá tốt rồi."
Thẩm Đống nói: "A Hoa, dẫn tiểu Mã đi thay trang phục đi, sau đó tìm cho hắn một chỗ ở."
A Hoa búng tay cái độp, nói: "Không thành vấn đề."

...
5h chiều, Thẩm Đống lái xe đến trường học, đón Lý Hân Hân đi đến khách sạn Long Hải ở Thiên Loan.
Trên đường, Lý Hân Hân nói: "Lão công, mẹ ta chuẩn bị bán nhà để giả tiền cho ngươi."
Thẩm Đống cau mày nói: "Dì cố chấp như vậy sao."
Lý Hân Hân cười khổ nói: "Bà ấy còn bắt ta chia tay với ngươi, ta đã cãi nhau một trận vời bà."
Thẩm Đống nắm tay cô, nói: "Không cần thiết phải vì ta mà cãi nhau với dì đâu.

Hãy tin tưởng ta, ta sẽ nghĩ ra cách để dì có cái nhìn khác về ta."
Lý Hân Hân nói: "Được rồi."
Thẩm Đống nói: "Hân Hân, cô có nghĩ tới việc sẽ chuyển công việc hay không?"
Lý Hân Hân sững sờ, nói: "Tại sao? Ta cảm thấy làm giáo viên ở đây rất tốt."
Thẩm Đống nói: "Trường học mà cô làm việc, ta đã tìm hiểu rõ rồi.

Một lớp có đến một nửa là nam thiếu niên, ta không thích cô làm việc ở đó."
Lý Hân Hân nói: "Nhất quyết phải chuyển trường học hay sao?"
Thẩm Đống lắc đầu một cái, nói: "Ta đang nghĩ sẽ làm một quỹ từ thiện cá nhân, dùng để trợ giúp những người không có chỗ nương tựa, những người già và trẻ em mồ côi.

Mỗi tháng, ta sẽ góp vào quỹ từ thiện một triệu đô la Hồng Kông, cô đến đó giúp ta quản lý, thế nào?"

Thành lập quỹ từ thiện là chuyện mà Thẩm Đống đã đắn đo suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định.
Mục đích rất đơn giản, chính là muốn có một phương thức ổn định để hắn có thể trau dồi điểm thiện công.
Chỉ cần điểm thiện công, hắn có thể nâng cao các thuộc tính trên thân thể của mình, thích làm gì thì làm, còn có thể đổi được các loại kỹ năng và vật phẩm.
Nói không chừng, Thẩm Đống còn có thể sống đến hai, ba trăm tuổi.
Lý Hân Hân dĩ nhiên không nghĩ Thẩm Đống sẽ làm như vậy, nói: "Ngươi thật sự không phải đang nói đùa đấy chứ?"
Thẩm Đống trịnh trọng nói: "Vô cùng chắc chắn."
Lý Hân Hân nói: "Vậy ngày mai ta sẽ xin từ chức."
Thẩm Đống cân nhắc cười nói: "Cô không sợ ta lừa cô hay sao?"
Lý Hân Hân nói: "Không sợ, ta tin tưởng ngươi."
Thẩm Đống sờ lên mái tóc đen nháy của cô, nói: "Thật là một nha đầu ngốc."
...
Đi đến khách sạn Long Hải, chủ khách sạn là Vương Tân lập tức tiến đến nghênh đón.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương