Hôn Ước Lừa Gạt
-
Chương 72
Tuy nói rằng hẹn gặp mặt Tiết Diễm, nhưng lấy cá tính cẩn thận của Thẩm Tiềm thì tuyệt đối không thể không khai thác chân tướng vụ tai nạn sau một hồi nói chuyện.
Y liền lén tìm hai người khác nhau điều tra vấn đề này.
Không thể không nhắc tới, trên thực tế, nhân mạch của Thẩm Tiềm rộng đến nỗi em trai y không thể nào tưởng tượng nổi, liên quan tới tất cả các ngành nghề, tam giáo cửu lưu(*), có những người có thể quang minh chính đại xử lý vụ tai nạn này, cũng gồm cả những người không quang minh chính đại nhưng có thủ đoạn điều tra vụ tai nạn.
(*) Tam giáo cửu lưu: đủ mọi hạng người
Mà lúc này đây, mặc dù nhờ hai người bất đồng xử lý vấn đề, kết quả điều tra lại hoàn toàn giống nhau – tai nạn xe cộ kia đúng chỉ là trùng hợp, cậu nhóc trông xe kia cũng cùng ông chủ bối cảnh thâm hậu nào đó có thiên ti vạn lũ(*) liên hệ, nhưng thực sự không có chút liên quan nào đến Tiết Diễm cùng Tiết gia.
(*)Thiên ti vạn lũ: muôn hình vạn trạng
Thẩm Tiềm rũ mắt, nhìn di động trước sau nhận được hai tin nhắn tương tự thì không nhúc nhích, gương mặt nhã nhặn tuấn tú thoáng hiện lên một tia tối tăm mơ hồ.
Thay em trai thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời y lại cảm giác có chút thất vọng.
Y cũng không có ý hủy cuộc nói chuyện kia, ngược lại còn thúc giục em trai mau chóng sắp xếp hai người gặp mặt.
Chuyện tới hiện giờ, ấn tượng của y với Tiết Diễm phải gọi là quá kém, dù chứng cứ chắc chắn trước mặt vẫn rất kiên trì nghi ngờ đối phương động tay động chân, hoặc nói là y không cam lòng, muốn dựa vào tai nạn xe cộ này mà gây thêm chút phiền toái với kẻ "trực tiếp được lợi."
Cảm giác không cam lòng là khi vừa tỉnh lại, cậu em trai mình thương yêu nhất cũng như nghe lời mình nhất lại vì tiền mà kết hôn với đàn ông.
Lại càng không cam tâm hơn chính là, em trai thế mà trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mình hôn mê này diễn giả thành thật, thật lòng yêu thương đối phương.
Cũng có thể nói cái này gọi là tiếc nuối, y tiếc nuối bản thân bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời của em trai đến vậy.
Cũng bởi vậy mà oán niệm cái tên cướp đi nhiều khoảnh khắc quan trọng của em trai thật nhiều.
Đương nhiên, đối với hành vi không phân rõ phải trái này của Thẩm Tiềm, đôi khi mọi người cũng gọi là "Giận chó đánh mèo."
Đối với yêu cầu gặp mặt của anh trai, Thẩm Phóng tự gây áp lực cho mình hai ngày, lại bị thúc giục thêm một lần nữa mới nói với Tiết Diễm.
Cũng không phải là do anh đoán trước được sự tình sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào nên mới do dự thiếu quyết đoán, mà hoàn toàn ngược lại, ý định ban đầu của anh rất đơn giản, chỉ là cảm thấy quan hệ giữa anh trai cùng Tiết Diễm nhìn qua không tốt lắm, nếu gặp mặt chỉ sợ sẽ ầm ĩ. Mà anh trai hôn mê vừa mới tỉnh, việc quan trọng là phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần lập tức sắp xếp gặp mặt.
Anh cảm thấy chính mình đã nói rõ ràng với anh trai chân tướng vụ tai nạn xe cộ cùng quan hệ giữa hai người, anh ấy cũng sẽ tin Tiết Diễm, cũng chấp nhận quan hệ giữa anh và Tiết Diễm, dù sao cũng chỉ là gặp một người, sớm một ngày muộn một ngày cũng không quan trọng.
Thẩm Phóng hoàn toàn không biết bởi vì chậm hai ngày này, ấn tượng của Tiết Diễm trong lòng anh trai vốn đã rất tệ hại nay còn thêm một cái "Dám làm không dám nhận."
Khi Tiết Diễm nghe Thẩm Phóng nói "Anh ấy muốn nói chuyện với anh" không cảm thấy chút bất ngờ nào, thậm chí còn sinh ra cảm giác giải thoát "Cuối cùng cũng đến" đầy vi diệu.
Trên thực tế, hắn cũng một mực chờ Thẩm Tiềm chủ động tìm mình.
Cho dù Thẩm Phóng không giải thích gì nhưng Tiết Diễm vẫn rõ ràng, thái độ lúc nóng lúc lạnh hai ngày trước của anh nhất định có liên hệ với Thẩm Tiềm vừa tỉnh lại.
Chẳng qua không biết rốt cuộc vị anh vợ ân uy khó dò này đã nói gì với Thẩm Phóng mới khiến anh phản ứng lớn như vậy.
Nghĩ cũng biết chẳng phải lời gì hay.
Thời điểm Tiết Diễm tới bệnh viện là mười giờ sáng cuối tuần.
Nam hộ lý Thẩm Phóng mới mời không ở phòng bệnh, mẹ anh cũng không ở, nhưng bên trong lại có một nữ hộ lý đang cẩn thận dặn dò Thẩm Tiềm chú ý một vài việc.
Sau đó không biết Thẩm Tiềm thấp giọng nói một câu gì, hộ lý trẻ tuổi liền đỏ mặt che miệng cười.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Diễm, hai người trong phòng bệnh không hẹn mà cùng ngừng nói chuyện, cùng nhau hướng ra cửa.
Thẩm Tiềm mặc đồng phục bệnh nhân màu lam bình thường, ngồi dựa vào giường bệnh, sắc mặt còn chút bệnh tật tái nhợt nhưng lưng vẫn thẳng tắp, cảm giác gầy rộc rất rõ ràng. Thời tiết cũng rất tốt, ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ thủy tinh to chiếu vào trong, quanh quẩn quanh thân y tạo thành một vòng sáng rực rỡ. Quay đầu trong nháy mắt liền thấy như có ánh sáng vàng nhạt lưu chuyển, khiến cho người ta cảm giác như y là một món đồ mỏng manh như cánh ve.
Thẩm Tiềm nhìn thấy Tiết Diễm, lập tức vẫn dùng gương mặt tuấn tú nhã nhặn kia, thậm chí biểu cảm còn không đổi, trên mặt còn mang theo ý cười ôn hòa, chào hỏi hắn: "Đã lâu không gặp."
Tiết Diễm ngạc nhiên.
Hắn còn nghĩ rằng nghênh đón bản thân sẽ giống như trước là một trận phê bình đổ ập xuống, hoặc một phen giáo dục đầy nghiêm túc. Hắn thậm chí còn chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng không nghĩ rằng cuộc gặp mặt này nhìn qua chỉ là một buổi hàn huyên thân mật bình thường.
Nhưng đối mặt với nụ cười của anh vợ, Tiết Diễm cũng không thể buông cảnh giác, trong lòng ngược lại càng thêm cẩn thận.
Quay lại mười năm trước, Thẩm Tiềm tuy rằng trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa nhưng cảm xúc ít nhiều vẫn thể hiện trên mặt. Hiện giờ thì vui giận không còn thể hiện rõ ràng nữa, làm cho người ta khó có thể cân nhắc đâu mới là thái độ chân chính của y.
Địch bất động ta bất động. Tiết Diễm rảo bước tiến lên phòng bệnh, lễ phép cùng lịch sự đáp lại, "Đã lâu không gặp, Tiềm ca."
Thẩm Tiềm hơi nâng tay chỉ vào ghế dựa bên cạnh: "Ngồi xuống đi, đừng khẩn trương, chúng ta tùy tiện tâm sự."
Tôi không khẩn trương. Tiết Diễm âm thầm nghĩ, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Cô hộ lý vô cùng thức thời mà rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Tiềm nhẹ nhàng khụ một tiếng, bưng chén nước đầu giường lên uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Cậu cùng Phóng Phóng cùng một chỗ đã bao lâu?"
Thẩm Phóng đã đem việc anh trai chọc thủng "Yêu sớm" nói cho hắn, đáp án này hai người đều hiểu mà không nói ra.
Tiết Diễm chần chừ, cuối cùng vẫn nói thật: "Bọn em giữa tháng ba lĩnh giấy, tháng tư tổ chức hôn lễ."
Thẩm Tiềm gật gật đầu: "Chín tháng, vất vả rồi. Em trai tôi vô tâm vô phế, mấy ngày nay hẳn đem lại cho cậu không ít phiền toái."
Tiết Diễm không thích giọng điệu "Tôi cùng em trai mới là người một nhà" của y, giống như việc quan hệ của hắn với Thẩm Phóng ngày càng gần gũi nên hắn phải xin lỗi cùng tỏ lòng biết ơn với y.
Rõ ràng hiện tại mình mới là người thân mật nhất với Thẩm Phóng Phóng! Nhưng Tiết Diễm không nói ra, nói thẳng, "Anh ấy rất tốt."
Thẩm Tiềm nở nụ cười, tiếp tục nói: "Tôi đã nghe nguyên do Phóng Phóng với cậu kết hôn giả. Còn phải cảm ơn cậu trong lúc chúng tôi gặp khó khăn mà trượng nghĩa giúp đỡ. Hiện tại tôi đã tỉnh lại, tiền lúc trước cậu đưa Phóng Phóng tôi sẽ trả lại gấp đôi."
Y rõ ràng biết toàn bộ chuyện, lại chỉ nói tới kết hôn giả ban đầu, hoàn toàn không đề cập tới hai người về sau diễn giả thành thật. Trực giác Tiết Diễm biết anh ta không chỉ có ý muốn trả lại tiền, lập tức cảnh giác nhìn y: "Anh có ý gì?"
Thẩm Tiềm cũng không cùng hắn đánh thái cực, nói thẳng: "Ý là, hai người không hợp, chia tay đi."
"Tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi, hai người chúng tôi đều thích hợp." Tiết Diễm nhịn không được, cảm xúc có chút kích động, "Tiềm ca đặc biệt gọi tôi tới nói chuyện chính là muốn chia rẽ chúng tôi phải không? Nếu như vậy, tôi nghĩ chúng ta không cần phải tiếp tục nói chuyện nữa."
Thẩm Tiềm không trả lời, biểu tình vẫn ôn hòa bình tĩnh như trước, ngược lại nói: "Lần trước cậu xuât ngoại, tôi nghĩ rằng cậu đã tính buông tay."
Tiết Diễm nhìn chằm chằm y, ánh mắt có một tia khiêu khích vô thanh, trong miệng lại khẳng định: "Không có. Vẫn luôn không có."
Thẩm Tiềm cười cười, có chút dung túng lại tựa như có chút trào phúng: "Cậu có oán hận tôi tới bây giờ vẫn cản trở các người không?"
Tiết Diễm im lặng, tỏ vẻ cảm chịu, tâm lại nói rằng như này còn không rõ sao.
Thẩm Tiềm nhẹ nhàng thở dài, nhìn hắn: "Vậy cậu có biết rằng bởi vì cậu, từ nhỏ đến lớn Phóng Phóng đã gặp không ít rắc rối không?"
Lúc này Tiết Diễm thật sự ngây ngẩy cả người: "Rắc rối gì cơ?"
"Cậu có biết người nhà cùng bạn bè cậu lén có thái độ nào với Phóng Phóng không? Cậu có biết chỉ vì tình cảm của cậu mà thằng bé phải chịu chỉ trích như thế nào không?"
Tiết Diễm bị hỏi đến mơ hồ: "... Cái gì?"
Thẩm Tiềm vẫn tiếp tục: "Vậy cậu có biết thời điểm trung học, người nhà cậu tới trường học tìm nó không?"
Nếu không phải bọn họ tìm nhầm người, tất cả tổn thương không rõ này sẽ dừng trên người em trai ngốc nghếch của mình, làm sao nó có thể chịu nổi.
Tiết Diễm nhìn y, im lặng môt lúc.
Hắn quả thật không biết, tại thời kỳ thiếu niên xa xôi kia từng xảy ra loại chuyện này.
Trách không được từ sớm Thẩm Tiềm đã bắt đầu ác cảm với hắn như thế.
Nhưng hắn tin tưởng mình cùng Thẩm Phóng hiện tại chính là yêu nhau, cũng tin tưởng rằng tất cả mọi người đều tán thành quan hệ của bọn họ.
Không, không cần mọi người. Chỉ cần Thẩm Phóng thương hắn, hai người nhất định sẽ luôn ở bên nhau.
Hắn vất vả lắm mới có được tình yêu của anh, không có khả năng chỉ vì vài câu nói của người khác mà có thể từ bỏ.
Tiết Diễm nói: "Chuyện người nhà cùng bạn bè của tôi tôi sẽ hỏi rõ ràng sau. Nhưng đây không phải lý do chính đáng để chúng tôi phải tách ra."
Thẩm Tiềm vẫn mỉm cười như cũ: "Cậu xem, cậu đến bây giờ vẫn như cũ, cái gì cũng không biết, quả thực vô cùng khờ dại. Còn có thể nói gì nữa, tiểu thiếu gia? Nói vậy, những lời ác ý của người khác ảnh hưởng tới Phóng Phóng như thế nào cậu cũng chưa từng lo lắng. Cho nên tôi mới nói các người không phù hợp."
Thân là anh trai, những điều nghĩ tới cũng rộng hơn một chút, trọng điểm chú ý cũng không giống nhau. Hai người bọn họ một người là hào môn thế gia, một người chỉ là người bình thường tới phỏng vấn, vì tiền nên mới kết hôn, tin tức này một khi truyền ra, nghĩ cũng biết Thẩm Phóng sẽ phải chịu bao nhiêu bình luận khó nghe.
Ngay cả khi Thẩm Tiềm biết tiểu tử Tiết gia này từ nhỏ đã thích em trai mình, vì theo đuổi nó nên mới bày ra trò này, điều tiếng kia chỉ sợ cũng không thể tránh nổi.
Tiết Diễm hít sâu mấy lần mới trầm giọng: "Anh vẫn luôn cố thuyết phục tôi, vậy anh đã hỏi ý kiến anh ấy chưa? Hiện tại tôi chọn anh ấy, anh ấy cũng chọn tôi, nếu gặp vấn đề gì thì chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt. Anh ấy cũng hai mươi lăm tuổi rồi, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng quyết định của anh ấy."
Thẩm Tiềm nói: "Cậu có biết, với tính cách của nó sẽ biết tự lo lắng cho chính mình sao?"
"Anh có nói nhiều hơn nữa tôi cũng sẽ không chia tay với anh ấy." Tiết Diễm không có chút nào muốn nghĩ tới lời đề nghị của y, ngắt lời, kiên quyết tỏ thái độ, còn nói: "Tôi biết, trong lòng Phóng Phóng anh vẫn là anh trai hoàn hảo nhất."
Thẩm Tiềm liếc hắn: "Đúng vậy."
Tiết Diễm tiếp tục: "Nếu anh ấy biết người anh trai hoàn mỹ nhất trong lòng mình lại phong lưu bạc tình giống như người mình ghét nhất, hơn nữa chay mặn không kị thì sẽ nghĩ như thế nào?"
Thẩm Tiềm nghe vậy sửng sốt, không giận cười đáp, "Tiết Diễm, cậu đây là muốn uy hiếp tôi?"
Y liền lén tìm hai người khác nhau điều tra vấn đề này.
Không thể không nhắc tới, trên thực tế, nhân mạch của Thẩm Tiềm rộng đến nỗi em trai y không thể nào tưởng tượng nổi, liên quan tới tất cả các ngành nghề, tam giáo cửu lưu(*), có những người có thể quang minh chính đại xử lý vụ tai nạn này, cũng gồm cả những người không quang minh chính đại nhưng có thủ đoạn điều tra vụ tai nạn.
(*) Tam giáo cửu lưu: đủ mọi hạng người
Mà lúc này đây, mặc dù nhờ hai người bất đồng xử lý vấn đề, kết quả điều tra lại hoàn toàn giống nhau – tai nạn xe cộ kia đúng chỉ là trùng hợp, cậu nhóc trông xe kia cũng cùng ông chủ bối cảnh thâm hậu nào đó có thiên ti vạn lũ(*) liên hệ, nhưng thực sự không có chút liên quan nào đến Tiết Diễm cùng Tiết gia.
(*)Thiên ti vạn lũ: muôn hình vạn trạng
Thẩm Tiềm rũ mắt, nhìn di động trước sau nhận được hai tin nhắn tương tự thì không nhúc nhích, gương mặt nhã nhặn tuấn tú thoáng hiện lên một tia tối tăm mơ hồ.
Thay em trai thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời y lại cảm giác có chút thất vọng.
Y cũng không có ý hủy cuộc nói chuyện kia, ngược lại còn thúc giục em trai mau chóng sắp xếp hai người gặp mặt.
Chuyện tới hiện giờ, ấn tượng của y với Tiết Diễm phải gọi là quá kém, dù chứng cứ chắc chắn trước mặt vẫn rất kiên trì nghi ngờ đối phương động tay động chân, hoặc nói là y không cam lòng, muốn dựa vào tai nạn xe cộ này mà gây thêm chút phiền toái với kẻ "trực tiếp được lợi."
Cảm giác không cam lòng là khi vừa tỉnh lại, cậu em trai mình thương yêu nhất cũng như nghe lời mình nhất lại vì tiền mà kết hôn với đàn ông.
Lại càng không cam tâm hơn chính là, em trai thế mà trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mình hôn mê này diễn giả thành thật, thật lòng yêu thương đối phương.
Cũng có thể nói cái này gọi là tiếc nuối, y tiếc nuối bản thân bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời của em trai đến vậy.
Cũng bởi vậy mà oán niệm cái tên cướp đi nhiều khoảnh khắc quan trọng của em trai thật nhiều.
Đương nhiên, đối với hành vi không phân rõ phải trái này của Thẩm Tiềm, đôi khi mọi người cũng gọi là "Giận chó đánh mèo."
Đối với yêu cầu gặp mặt của anh trai, Thẩm Phóng tự gây áp lực cho mình hai ngày, lại bị thúc giục thêm một lần nữa mới nói với Tiết Diễm.
Cũng không phải là do anh đoán trước được sự tình sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào nên mới do dự thiếu quyết đoán, mà hoàn toàn ngược lại, ý định ban đầu của anh rất đơn giản, chỉ là cảm thấy quan hệ giữa anh trai cùng Tiết Diễm nhìn qua không tốt lắm, nếu gặp mặt chỉ sợ sẽ ầm ĩ. Mà anh trai hôn mê vừa mới tỉnh, việc quan trọng là phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần lập tức sắp xếp gặp mặt.
Anh cảm thấy chính mình đã nói rõ ràng với anh trai chân tướng vụ tai nạn xe cộ cùng quan hệ giữa hai người, anh ấy cũng sẽ tin Tiết Diễm, cũng chấp nhận quan hệ giữa anh và Tiết Diễm, dù sao cũng chỉ là gặp một người, sớm một ngày muộn một ngày cũng không quan trọng.
Thẩm Phóng hoàn toàn không biết bởi vì chậm hai ngày này, ấn tượng của Tiết Diễm trong lòng anh trai vốn đã rất tệ hại nay còn thêm một cái "Dám làm không dám nhận."
Khi Tiết Diễm nghe Thẩm Phóng nói "Anh ấy muốn nói chuyện với anh" không cảm thấy chút bất ngờ nào, thậm chí còn sinh ra cảm giác giải thoát "Cuối cùng cũng đến" đầy vi diệu.
Trên thực tế, hắn cũng một mực chờ Thẩm Tiềm chủ động tìm mình.
Cho dù Thẩm Phóng không giải thích gì nhưng Tiết Diễm vẫn rõ ràng, thái độ lúc nóng lúc lạnh hai ngày trước của anh nhất định có liên hệ với Thẩm Tiềm vừa tỉnh lại.
Chẳng qua không biết rốt cuộc vị anh vợ ân uy khó dò này đã nói gì với Thẩm Phóng mới khiến anh phản ứng lớn như vậy.
Nghĩ cũng biết chẳng phải lời gì hay.
Thời điểm Tiết Diễm tới bệnh viện là mười giờ sáng cuối tuần.
Nam hộ lý Thẩm Phóng mới mời không ở phòng bệnh, mẹ anh cũng không ở, nhưng bên trong lại có một nữ hộ lý đang cẩn thận dặn dò Thẩm Tiềm chú ý một vài việc.
Sau đó không biết Thẩm Tiềm thấp giọng nói một câu gì, hộ lý trẻ tuổi liền đỏ mặt che miệng cười.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Diễm, hai người trong phòng bệnh không hẹn mà cùng ngừng nói chuyện, cùng nhau hướng ra cửa.
Thẩm Tiềm mặc đồng phục bệnh nhân màu lam bình thường, ngồi dựa vào giường bệnh, sắc mặt còn chút bệnh tật tái nhợt nhưng lưng vẫn thẳng tắp, cảm giác gầy rộc rất rõ ràng. Thời tiết cũng rất tốt, ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ thủy tinh to chiếu vào trong, quanh quẩn quanh thân y tạo thành một vòng sáng rực rỡ. Quay đầu trong nháy mắt liền thấy như có ánh sáng vàng nhạt lưu chuyển, khiến cho người ta cảm giác như y là một món đồ mỏng manh như cánh ve.
Thẩm Tiềm nhìn thấy Tiết Diễm, lập tức vẫn dùng gương mặt tuấn tú nhã nhặn kia, thậm chí biểu cảm còn không đổi, trên mặt còn mang theo ý cười ôn hòa, chào hỏi hắn: "Đã lâu không gặp."
Tiết Diễm ngạc nhiên.
Hắn còn nghĩ rằng nghênh đón bản thân sẽ giống như trước là một trận phê bình đổ ập xuống, hoặc một phen giáo dục đầy nghiêm túc. Hắn thậm chí còn chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng không nghĩ rằng cuộc gặp mặt này nhìn qua chỉ là một buổi hàn huyên thân mật bình thường.
Nhưng đối mặt với nụ cười của anh vợ, Tiết Diễm cũng không thể buông cảnh giác, trong lòng ngược lại càng thêm cẩn thận.
Quay lại mười năm trước, Thẩm Tiềm tuy rằng trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa nhưng cảm xúc ít nhiều vẫn thể hiện trên mặt. Hiện giờ thì vui giận không còn thể hiện rõ ràng nữa, làm cho người ta khó có thể cân nhắc đâu mới là thái độ chân chính của y.
Địch bất động ta bất động. Tiết Diễm rảo bước tiến lên phòng bệnh, lễ phép cùng lịch sự đáp lại, "Đã lâu không gặp, Tiềm ca."
Thẩm Tiềm hơi nâng tay chỉ vào ghế dựa bên cạnh: "Ngồi xuống đi, đừng khẩn trương, chúng ta tùy tiện tâm sự."
Tôi không khẩn trương. Tiết Diễm âm thầm nghĩ, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Cô hộ lý vô cùng thức thời mà rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Tiềm nhẹ nhàng khụ một tiếng, bưng chén nước đầu giường lên uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Cậu cùng Phóng Phóng cùng một chỗ đã bao lâu?"
Thẩm Phóng đã đem việc anh trai chọc thủng "Yêu sớm" nói cho hắn, đáp án này hai người đều hiểu mà không nói ra.
Tiết Diễm chần chừ, cuối cùng vẫn nói thật: "Bọn em giữa tháng ba lĩnh giấy, tháng tư tổ chức hôn lễ."
Thẩm Tiềm gật gật đầu: "Chín tháng, vất vả rồi. Em trai tôi vô tâm vô phế, mấy ngày nay hẳn đem lại cho cậu không ít phiền toái."
Tiết Diễm không thích giọng điệu "Tôi cùng em trai mới là người một nhà" của y, giống như việc quan hệ của hắn với Thẩm Phóng ngày càng gần gũi nên hắn phải xin lỗi cùng tỏ lòng biết ơn với y.
Rõ ràng hiện tại mình mới là người thân mật nhất với Thẩm Phóng Phóng! Nhưng Tiết Diễm không nói ra, nói thẳng, "Anh ấy rất tốt."
Thẩm Tiềm nở nụ cười, tiếp tục nói: "Tôi đã nghe nguyên do Phóng Phóng với cậu kết hôn giả. Còn phải cảm ơn cậu trong lúc chúng tôi gặp khó khăn mà trượng nghĩa giúp đỡ. Hiện tại tôi đã tỉnh lại, tiền lúc trước cậu đưa Phóng Phóng tôi sẽ trả lại gấp đôi."
Y rõ ràng biết toàn bộ chuyện, lại chỉ nói tới kết hôn giả ban đầu, hoàn toàn không đề cập tới hai người về sau diễn giả thành thật. Trực giác Tiết Diễm biết anh ta không chỉ có ý muốn trả lại tiền, lập tức cảnh giác nhìn y: "Anh có ý gì?"
Thẩm Tiềm cũng không cùng hắn đánh thái cực, nói thẳng: "Ý là, hai người không hợp, chia tay đi."
"Tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi, hai người chúng tôi đều thích hợp." Tiết Diễm nhịn không được, cảm xúc có chút kích động, "Tiềm ca đặc biệt gọi tôi tới nói chuyện chính là muốn chia rẽ chúng tôi phải không? Nếu như vậy, tôi nghĩ chúng ta không cần phải tiếp tục nói chuyện nữa."
Thẩm Tiềm không trả lời, biểu tình vẫn ôn hòa bình tĩnh như trước, ngược lại nói: "Lần trước cậu xuât ngoại, tôi nghĩ rằng cậu đã tính buông tay."
Tiết Diễm nhìn chằm chằm y, ánh mắt có một tia khiêu khích vô thanh, trong miệng lại khẳng định: "Không có. Vẫn luôn không có."
Thẩm Tiềm cười cười, có chút dung túng lại tựa như có chút trào phúng: "Cậu có oán hận tôi tới bây giờ vẫn cản trở các người không?"
Tiết Diễm im lặng, tỏ vẻ cảm chịu, tâm lại nói rằng như này còn không rõ sao.
Thẩm Tiềm nhẹ nhàng thở dài, nhìn hắn: "Vậy cậu có biết rằng bởi vì cậu, từ nhỏ đến lớn Phóng Phóng đã gặp không ít rắc rối không?"
Lúc này Tiết Diễm thật sự ngây ngẩy cả người: "Rắc rối gì cơ?"
"Cậu có biết người nhà cùng bạn bè cậu lén có thái độ nào với Phóng Phóng không? Cậu có biết chỉ vì tình cảm của cậu mà thằng bé phải chịu chỉ trích như thế nào không?"
Tiết Diễm bị hỏi đến mơ hồ: "... Cái gì?"
Thẩm Tiềm vẫn tiếp tục: "Vậy cậu có biết thời điểm trung học, người nhà cậu tới trường học tìm nó không?"
Nếu không phải bọn họ tìm nhầm người, tất cả tổn thương không rõ này sẽ dừng trên người em trai ngốc nghếch của mình, làm sao nó có thể chịu nổi.
Tiết Diễm nhìn y, im lặng môt lúc.
Hắn quả thật không biết, tại thời kỳ thiếu niên xa xôi kia từng xảy ra loại chuyện này.
Trách không được từ sớm Thẩm Tiềm đã bắt đầu ác cảm với hắn như thế.
Nhưng hắn tin tưởng mình cùng Thẩm Phóng hiện tại chính là yêu nhau, cũng tin tưởng rằng tất cả mọi người đều tán thành quan hệ của bọn họ.
Không, không cần mọi người. Chỉ cần Thẩm Phóng thương hắn, hai người nhất định sẽ luôn ở bên nhau.
Hắn vất vả lắm mới có được tình yêu của anh, không có khả năng chỉ vì vài câu nói của người khác mà có thể từ bỏ.
Tiết Diễm nói: "Chuyện người nhà cùng bạn bè của tôi tôi sẽ hỏi rõ ràng sau. Nhưng đây không phải lý do chính đáng để chúng tôi phải tách ra."
Thẩm Tiềm vẫn mỉm cười như cũ: "Cậu xem, cậu đến bây giờ vẫn như cũ, cái gì cũng không biết, quả thực vô cùng khờ dại. Còn có thể nói gì nữa, tiểu thiếu gia? Nói vậy, những lời ác ý của người khác ảnh hưởng tới Phóng Phóng như thế nào cậu cũng chưa từng lo lắng. Cho nên tôi mới nói các người không phù hợp."
Thân là anh trai, những điều nghĩ tới cũng rộng hơn một chút, trọng điểm chú ý cũng không giống nhau. Hai người bọn họ một người là hào môn thế gia, một người chỉ là người bình thường tới phỏng vấn, vì tiền nên mới kết hôn, tin tức này một khi truyền ra, nghĩ cũng biết Thẩm Phóng sẽ phải chịu bao nhiêu bình luận khó nghe.
Ngay cả khi Thẩm Tiềm biết tiểu tử Tiết gia này từ nhỏ đã thích em trai mình, vì theo đuổi nó nên mới bày ra trò này, điều tiếng kia chỉ sợ cũng không thể tránh nổi.
Tiết Diễm hít sâu mấy lần mới trầm giọng: "Anh vẫn luôn cố thuyết phục tôi, vậy anh đã hỏi ý kiến anh ấy chưa? Hiện tại tôi chọn anh ấy, anh ấy cũng chọn tôi, nếu gặp vấn đề gì thì chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt. Anh ấy cũng hai mươi lăm tuổi rồi, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng quyết định của anh ấy."
Thẩm Tiềm nói: "Cậu có biết, với tính cách của nó sẽ biết tự lo lắng cho chính mình sao?"
"Anh có nói nhiều hơn nữa tôi cũng sẽ không chia tay với anh ấy." Tiết Diễm không có chút nào muốn nghĩ tới lời đề nghị của y, ngắt lời, kiên quyết tỏ thái độ, còn nói: "Tôi biết, trong lòng Phóng Phóng anh vẫn là anh trai hoàn hảo nhất."
Thẩm Tiềm liếc hắn: "Đúng vậy."
Tiết Diễm tiếp tục: "Nếu anh ấy biết người anh trai hoàn mỹ nhất trong lòng mình lại phong lưu bạc tình giống như người mình ghét nhất, hơn nữa chay mặn không kị thì sẽ nghĩ như thế nào?"
Thẩm Tiềm nghe vậy sửng sốt, không giận cười đáp, "Tiết Diễm, cậu đây là muốn uy hiếp tôi?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook