Xuân tháng 3, giây phút lớp tuyết cuối cùng của thủ đô tan chảy, Sầm Dao nhập viện.

Hoa đào ngoài cửa sổ run run nụ hoa, từng chùm mộc lan trắng nở rộ bên ngoài khoa sản của viện quân y. Bởi vì năm nay tuyết tan trễ, hương hoa bị cái lạnh níu lại, mùi thơm nồng trở nên nhạt nhòa thư giãn. Heinz ở trong phòng điều khiển cho cửa sổ mở, nói với Sầm Dao trên giường: "Nhóc con này cũng biết chọn ngày thật, sinh ra vào mùa xuân."

"Ngày chào đời đâu phải do con quyết định." Sầm Dao đang dựa vào đầu giường xem bản thiết kế, nghe vậy tắt EP, vươn tay với Heinz. Alpha đang ngồi bên giường nắm tay y, Sầm Dao chầm chậm ngồi dậy tiến vào vòng ôm của hắn, miệng nói: "Mau ra đây đi, con quậy muốn chết."

Heinz đỡ eo cho Sầm Dao, để y thoải mái dựa vào ngực mình. Cả quá trình mang thai Sầm Dao rất dính hắn, Heinz cúi xuống hôn trán Omega, hỏi: "Đã nghĩ ra đặt tên gì cho nhóc con này chưa?"

"Không biết là bé trai hay bé gái nữa." Sầm Dao ngửa đầu hôn cằm Heinz. Vấn đề để bé con theo họ y chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, nhưng sự thật là Sầm Dao chưa từng thấy thượng tướng Norman hay Hannah có ý kiến gì, ngay cả nguyên soái Burton tới thăm cũng chỉ hỏi liệu có mời ông ngoại Sầm Dao rời núi đặt tên cho chắt được không.

"Em mới hỏi xin giáo sư Sầm số của ông ngoại, không biết bao giờ ông mới trả lời." Sầm Dao nói: "Lâu lắm rồi không nghe tin gì từ ông, thật khó tìm."

Heinz rất tò mò về ông ngoại của Sầm Dao, vuốt bụng cho y, hắn hỏi: "Ông ngoại em có quen biết với thầy à?"

"Chắc anh cũng biết đó." Sầm Dao ấp tay Heinz đang đặt lên bụng mình: "Sầm Tổ Dung, ông ngoại em cùng thế hệ với nguyên soái Burton."

Heinz thấy cái tên này rất quen thuộc, nghĩ một hồi chợt nhớ ra, trên quảng trường trung ương của trường quân đội có dựng một cái tượng người suy tư, tên pho tượng đó là Sầm Tổ Dung. Mà cái tên nãy cũng xuất hiện xuyên suốt lịch sử triết học cận đại, ngay cả quyển sách tóm tắt lịch sử triết học Liên Bang mà hắn học ở giai đoạn giáo dục cấp độ 3, trang đầu tiên chính là ba chữ rồng bay phượng múa này.

Heinz: "... Gia đình giáo sư Sầm thật sự rất kín tiếng."

Sầm Dao phá ra cười, cả cái nhà này đúng là toàn người lập dị. Y thân mật cọ mặt Heinz: "Nhóc con này lời to lắm đấy, không phải ai cũng được đãi ngộ này đâu."

Heinz cúi đầu hôn y, Sầm Dao bị hôn tới mức buồn ngủ, tựa vào lồng ngực Heinz lim dim. Chiều nay lại yên tĩnh như thế, Sầm Dao nghịch ngón tay Alpha, y biết Heinz chắc chắn đã phải tranh cãi với gia tộc rất nhiều về họ của con.

Y khó khăn lùi khỏi ngực hắn, khoác hai tay lên vai Alpha: "Thật ra em rất ích kỉ, em muốn con cùng họ với mình."

Heinz nhẹ nhàng đỡ y, cười nói: "Vậy chúng ta ích kỉ giống nhau rồi."

"Em hi vọng con sẽ được bình an hạnh phúc lớn lên, dù chẳng làm được trò trống gì." Sầm Dao rủ mắt: "Heinz, không phải ai cũng có thể trở thành anh, trở thành anh quá mệt mỏi, cũng quá khổ."

"Anh biết mà bé cưng." Heinz ôm mặt y, thân mật hôn mũi Sầm Dao: "Đứa bé này không cần trở thành anh, nó cũng không trở thành anh được. Anh cho con lựa chọn, nó có thể tự do tùy thích làm chính mình."

Sầm Dao không nói gì, ôm chặt Heinz, vùi mặt vào cổ Alpha, giọng nói đầy buồn bực: "Anh cho em ích kỉ lần này đi. Trong trăm năm tới chắc chắn sẽ có người tiếp nhận cờ của anh, gánh chịu trách nhiệm thay anh, nhưng em không muốn đặt trọng trách nặng nề như vậy ở đứa con còn chưa chào đời này. Nếu sau này con thật sự có khát vọng và lý tưởng đó, chúng ta có thể để nó chọn lựa."

Heinz hôn lên tóc y, pheromone chầm chậm lan tỏa, giọng nói ôn hòa: "Em biết không bé cưng, thật ra trước khi kết hôn với em, anh vẫn luôn không hiểu tại sao cha anh lại tức giận chuyện anh từ bỏ dương cầm, vào trường quân đội như vậy."

Heinz ôm bờ vai gầy yếu của y: "Anh luôn nghĩ, ông cha đã cung cấp cho mình điều kiện và tài nguyên tốt như vậy, bọn họ phải gánh chịu trách nhiệm lớn như thế, tại sao không để anh chia sẻ một chút? Nếu anh trở thành một người bình thường, bọn họ thật sự cam lòng ư?"

"Cho đến khi kết hôn với em, cho đến khi em mang thai." Heinz hôn lên tai Omega: "Anh mới hiểu được, hóa ra có một đứa con chảy chung dòng máu với người mình yêu, em sẽ chỉ có sự mềm lòng và bao dung vô tận với đứa trẻ đó. Em không cầu mong gì hết, em chỉ mong con được bình an."

Sầm Dao giương mắt đối mặt với hắn, Heinz cười hôn lên mi mắt y, rất dịu dàng nói: "Con sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này, anh cam đoan."

Chỉ còn 10 ngày nữa là tới ngày dự sinh của Sầm Dao, Heinz từ chối tất cả công việc. Andrew không dám biểu đạt bất mãn, bởi vì ai trong bộ quân sự cũng cảm nhận được trạng thái gần đây của vị cấp trên lạnh lùng cứng rắn nói một không nói hai này, thật sự hơi quá căng thẳng.

Minh chứng tốt nhất là Andrew gửi sai một văn kiện, khi anh ta hoảng sợ phát hiện, cho là mình toi rồi, Andrew lại nhận ra văn kiện đã được gửi 10 phút nhưng ông sếp bạc bẽo máu lạnh của mình vẫn chưa chửi tới mức cha mẹ không nhận ra, cũng không ra lệnh cho anh ta đi phòng huấn luyện nhận trừng phạt.

Heinz Norman không hề phát hiện sai lầm rõ rệt này.

Tin tức nháy mắt lan truyền như gió khắp bộ quân sự, thế là ai cũng biết, chỉ huy tối cao của họ gần đây mắc chứng lo âu tiền sản.

Hannah và thượng tướng Norman gần như ngày nào cũng tới thăm, không chỉ thế, cả giáo sư Sầm và nguyên soái Burton cũng tới. Mỗi ngày có một đám người vây quanh giường ân cần hỏi han, vốn dĩ Sầm Dao không có áp lực tâm lý gì, họ tới, không áp lực cũng phải áp lực.

Bác sĩ khoa sản chịu trách nhiệm vỗ về tâm lý cho Sầm Dao quả quyết giới hạn thời gian thăm hỏi của họ. Kết thúc buổi phụ đạo tâm lý theo lệ, bác sĩ thở ra một hơi, nhìn Heinz Norman bệ vệ lạnh mặt ngồi cạnh, hơi đau đầu nói: "Nói thật là tôi thấy cậu không cần phụ đạo tâm lý gì hết, trạng thái của cậu rất tốt, nhưng tôi cho rằng." Bác sĩ dừng lại, bất đắc dĩ nói nhỏ hơn: "Nguyên soái Norman cần phụ đạo một chút, trạng thái tinh thần của ngài ấy quá căng thẳng."

Sầm Dao ngẩn ra, nhoẻn miệng cười. Bác sĩ đi rồi, y giơ tay ngoắc Heinz, Alpha đầy oan ức ôm lấy y, vùi mặt vào cổ Sầm Dao: "Anh xin lỗi, anh không muốn làm ảnh hưởng đến em."

"Em biết mà." Sầm Dao cười, hôn lên tai Heinz, dịu dàng dỗ: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, bé con cũng không nỡ để em chịu khổ mà."

Sầm Dao vuốt mái tóc vàng sáng chói của Heinz, vừa buồn cười vừa chua xót. Một người điềm tĩnh như vậy, mạnh mẽ như vậy, trải qua vô số nhiệm vụ nguy hiểm cũng không đổi sắc mặt, ngay cả nghi thức thăng quân hàm cũng lạnh nhạt thản nhiên, thế mà lại căng thẳng thành vì y sinh con.

Thượng tướng Norman mở cửa phòng không cẩn thận chứng kiến cảnh này, lặng lẽ đóng cửa lại, hừ một tiếng.

Hannah không hiểu nhìn ông: "Sao thế?"

"Lo âu tiền sản đến mức phải để Omega của mình an ủi." Thượng tướng Norman chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Còn ra dáng Alpha nữa không hả?"

"Thế à?" Hannah nở nụ cười: "Nhưng em nhớ là một ngày trước khi sinh Heinz, anh cũng lo âu đến mức cần em ôm an ủi đó."

Thượng tướng Norman: "..."

Ngày Sầm Dao sinh, ngoài phòng sinh có một nhóm người bao vây. Bác sĩ mổ chính, quyền uy nhất khoa sản, kinh nghiệm đầy mình, làm xong công tác trừ độc thấy nhóm người này, tâm thái vốn ổn định cũng hơi nứt ra, vì ai ở đây cũng là các ông lớn bà lớn đứng trên đỉnh cao quyền lực của Liên Bang.

Ông thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm: "Không căng thẳng không căng thẳng, tiểu phẫu tiểu phẫu."

Ca mổ kéo dài suốt 6 tiếng, Heinz cũng được trải nghiệm 6 tiếng gian khổ nhất đời mình. Giữa chừng Sầm Dao xuất huyết quá nhiều, y tá ra báo tình hình đồng thời yêu cầu người nhà kí tên, Hannah không kiềm chế được ngã khuỵu trong lòng thượng tướng Norman. Trên mặt Heinz không có biểu cảm gì, gần như là tỉnh táo cầm đơn, nhưng chỉ có Xazor ở ngay bên cạnh hắn biết, Heinz đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Giây phút ấy Heinz mới hiểu trong 72 tiếng hắn xảy ra chuyện, Sầm Dao đã đau khổ tuyệt vọng đến mức nào. Người mình yêu đang phải chịu nỗi đau giằng xé, mà mình, trừ bất lực cầu nguyện ra thì không làm gì được.

Thời gian như từng giọt nước trôi đi, không khí ngoài phòng sinh bị sự lo âu ép khô. Tiếng thứ 6, Heinz nhắm mắt nghe được giọng Adam: "Nguyên soái, phẫu thuật đã kết thúc, cậu chủ và đứa trẻ đều bình an. Bé con là một nam Alpha."

Heinz Norman thề, hắn chưa bao giờ cảm thấy giọng máy móc của Adam hay như vậy.

Khi Sầm Dao tỉnh dậy, hoa đào ngoài cửa sổ đã nở rộ. Dưới ánh mặt trời ấm áp, y nửa tỉnh nửa mê, mùi đàn hương dịu dàng lại bá đạo tràn ngập căn phòng, Sầm Dao nghiêng mặt nhìn hoa đào bên ngoài mãi, tới khi cửa trượt ra.

Đôi mắt xanh của Alpha tràn đầy ý cười mừng rỡ, sáng lên long lanh dưới ánh nắng. Sầm Dao cười, nhìn người mình yêu vội vàng tới bên giường, cúi người cho y một nụ hôn.

"... Hôi lắm." Sầm Dao không tránh được, chỉ có thể bị động tiếp nhận. Y cảm nhận được chóp mũi lành lạnh của Heinz cẩn thận lại thân mật cọ mặt mình, khàn khàn nói: "Không hôi."

Hơi thở ấm áp giao hòa, Sầm Dao hỏi: "Bé con đâu? Thế nào rồi?"

"Ngủ như heo kìa." Heinz cắn chóp mũi y, phàn nàn: "Là nam Alpha, em vì nó nên mới chảy máu nhiều."

Sầm Dao hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau Heinz nói cái gì, trong lòng chỉ nghĩ về nhóc Alpha. Heinz thuần thục bế con ra khỏi khoang ngủ, Sầm Dao cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên cánh tay Heinz, ngắm thằng bé.

Nhóc Alpha đang say ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Sầm Dao yên lặng nhìn mấy giây: "... Xấu thế nhỉ."

Heinz cười: "Mới vừa rồi còn chỉ biết mỗi con."

Sầm Dao cũng cười, lại cứ ngắm mãi, nhìn lâu lại thấy cũng xinh xắn. Tóc màu đen giống y, Sầm Dao giương mắt nhìn Heinz, hàng mi rung rung, khẳng định: "Mắt con chắc chắn là màu xanh."

Heinz hôn lên mắt y, nhẹ nhàng ừ.

Chút tuyết cuối cùng tan đi trong mùa xuân tháng 3, báo hiệu mùa đông dài đằng đẵng đã kết thúc, xuân tới rồi, ngày hạ nóng bức cũng sốt ruột hằm hè. Trong một ngày xuân man mát mềm mại, tài khoản cá nhân trên Tinh Võng đã yên lặng nửa năm của Heinz Norman có động thái mới.

Đó là một bức ảnh, hai bàn tay trưởng thành một lớn một nhỏ đặt lên nhau, trên cùng có một nắm tay bé xíu hồng hồng. Nắm tay nhỏ đáng yêu yếu ớt như vậy, được hai người cha vững vàng nâng lên.

[Heinz Norman]: Chào con, Sầm Gia Hành. Hoan nghênh con đến với thế giới này.

[Tác giả có lời muốn nói]:

Ông giời con tới rồi (ác ma thì thầm)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương