Hôn Nhân Xứng Đôi
-
Chương 91
Dòng trạng thái mới của Heinz gây chấn động có thể nói là sánh ngang với câu thổ lộ "hoa hồng của tôi".
Hầu hết là chúc mừng, dư luận lại rung chấn cấp độ IV, nhưng điều thật sự gây nên tranh cãi khắp mạng xã hội là họ của đứa bé. Tổ chức quyền bình đẳng Omega lập tức chia sẻ ảnh của Heinz Norman, chân thành chúc phúc. Đa số Alpha lại lên án, nói Heinz Norman là cái đồ vứt bỏ "quy tắc" cơ bản, đánh mất danh dự của một thằng đàn ông, của một Alpha. Có người còn cực đoan hơn, chĩa mũi súng vào Sầm Dao, một lũ người thành kiến và ngu xuẩn "bảo vệ cho công lý", đau lòng chỉ trích Sầm Dao là đồ lam nhan họa thủy, mưu mô không đứng đắn, không có đạo đức và phẩm hạnh của một Omega.
Đương nhiên những lời này vĩnh viễn không tới được tai Sầm Dao, Heinz cứng rắn không thèm che giấu trấn áp dư luận, dù hắn biết Sầm Dao có nghe được cũng không quan tâm.
Omega yên tâm ở viện điều dưỡng, Heinz lại bất chấp sự khóc lóc kể lể của Andrew, quả quyết cho mình thêm nửa năm nghỉ ở nhà chăm gia đình. Bởi vì là nam Omega, Sầm Dao không có sữa nuôi Sầm Gia Hành, sữa bột của bé con hoàn toàn do Heinz bao thầu.
Sầm Gia Hành rất khỏe, tiếng khóc vang trời, lúc bú sữa cũng hết sức tích cực, tới nỗi mà y tá nhìn cũng phải than thở: "Còn chưa tròn 1 tuần tuổi mà lực hút và khả năng nuốt đã mạnh thế này."
Sầm Dao tự động phiên dịch: Nói thẳng ra là con mình thật tham ăn, như heo vậy.
Có điều, dù là heo con giỏi ăn giỏi ngủ, thì Sầm Gia Hành cũng là chú heo xinh đẹp nhất. Thời kì mới đẻ đỏ lừ nhăn nheo đã qua, Sầm Gia Hành hoàn mỹ kế thừa ngoại hình của hai người cha. Nước da trắng nõn ngủ là sẽ hồng lên, khuôn mặt nhỏ phúng phính, ngũ quan đã mơ hồ thấy được sự tinh xảo sau này. Mà đẹp nhất là cặp mắt xanh giống Heinz, khi tỉnh, bé con sẽ nhễu nước miếng mở to đôi mắt trong veo như hồ nước nhìn người khác, đậm chất lừa gạt, ai tới thăm thấy nhóc con này mở mắt cũng sẽ mềm lòng như nước, bế nựng cục cưng ơi cục cưng à liên tục.
Sầm Gia Hành rất thích được gọi là cục cưng, nhưng không thích bị hôn, ai hôn là nhóc sẽ ngoạc mồm ra khóc, trừ Sầm Dao.
Trẻ con trời sinh đã ỷ lại và yêu thương cha mẹ mình, Sầm Gia Hành không đói không buồn ngủ luôn toét miệng cười, nhưng chỉ cần Heinz bế, nhóc sẽ hưng phấn khò khè đá chân. Nếu Heinz mà đặt nhóc vào ngực Sầm Dao, vậy không được, Sầm Gia Hành sẽ vui như một con khỉ muốn leo lên trời, theo bản năng chui vào lồng ngực Sầm Dao, miệng nhỏ tự động cắn ngực y --- Bé muốn uống sữa.
Sầm Dao khẽ a một tiếng, bất lực nhìn Heinz.
"Oắt con này." Heinz một tay vớt bé con lên: "Con mới uống sữa bột mà?"
Miệng nhỏ trề xuống, ấm ức chuẩn bị khóc. Hein đã có kinh nghiệm đối phó, lập tức thả pheromone, đồng thời bế nhóc con trong tay đung đưa, nhưng hôm nay có vẻ không có tác dụng cho lắm, Sầm Gia Hành không dính chiêu, ngoạc mồm ra khóc to đòi trở lại ngực Sầm Dao.
Sầm Dao nghe tiếng khóc mà mềm lòng, muốn bế con dỗ dành, Heinz lại cúi xuống hôn tai y, giọng nói lạnh trầm đầy quyến rũ: "Con muốn uống sữa, bé cưng có không?"
Sầm Dao lạnh te vỗ lên khuôn mặt tuấn tú của Alpha. Heinz không ngại, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc chững chạc, thuận thế nắm tay y, đặt lên lòng bàn tay Omega một nụ hôn, sau đó thuần thục bế Sầm Gia Hành đi pha sữa bột cho nhóc.
Sầm Dao nằm ở viện quân y chừng 1 tháng, khắc sâu nhận thức về sự sung sức và tiếng khóc đáng ghét của nhóc con Sầm Gia Hành này. Do lúc sinh mất máu quá nhiều, cơ thể Sầm Dao bị tổn thương nặng, lại thêm ban ngày tập trung vào nghiên cứu tàu tuần tra, đối mặt với Sầm Gia Hành hăng hái khó trảnh khỏi lực bất tòng tâm. May mà Heinz ôm hết những việc khác, dỗ khóc dỗ ăn dỗ ngủ đều là những kĩ năng Heinz đã nắm giữ rất điêu luyện. 30 ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Heinz Norman vang khắp bệnh viện, mỗi ngày Sầm Dao đều nghe được bác sĩ và y tá khen hắn hết lời, rồi hâm mộ y.
Đêm trước hôm xuất viện, Heinz tốn một tiếng mới dỗ được nhóc con kia đi ngủ, về phòng bệnh Sầm Dao vẫn thức, đang dựa vào đầu giường sửa bản thiết kế trên EP.
Hắn đưa cốc sữa còn nóng cho Sầm Dao, nhìn đồng hồ: "Nửa tiếng nữa phải ngủ nhé."
Sầm Dao hiếm khi không cò kè mặc cả với hắn, ngoan ngoãn uống hết sữa rồi bảo: "Em ngủ luôn đây."
Heinz nhướng mày, vén chăn lên giường, một tay ôm mặt Sầm Dao, tiến tới dùng chóp mũi cọ mặt y: "Không vui à? Dự án bị tạm dừng?"
Sầm Dao lắc đầu, chui vào vòng ôm của Heinz, ôm cổ Alpha bảo: "Tự dưng em thấy mình vô trách nhiệm quá. Hôm nay Gia Hành muốn em bế, em lại vì hội nghị mà không thể đáp lại con."
Heinz không trả lời, hắn vén đồ ngủ tơ lụa của Sầm Dao, phần bụng trắng nõn phẳng lì của Omega có một vết sẹo màu hồng. Bởi vì vẫn chưa hoàn toàn khép lại nên không thể sử dụng máy chữa trị. Lòng bàn tay Heinz nhẹ nhàng chạm vào, Sầm Dao rùng mình, mềm nhũn cầm ngón tay Heinz, đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn như đang oán trách tại sao hắn lại làm thế.
"Đau lắm đúng không, không chỉ có vết thương đau, bác sĩ nói em bị tổn thương rất nặng, phải tỉ mỉ điều dưỡng 5-6 năm mới có thể khôi phục được như trước." Heinz cúi đầu hôn lên vết sẹo, cảm nhận cơn run của Omega: "Không chỉ có vậy, ngực em vẫn luôn căng đau, tối qua ai là người đau đến mức khóc tỉnh trong ngực anh hả?"
Sầm Dao hơi giận: "Anh đừng nói nữa."
"Tại sao không được nói." Heinz nắm gáy Sầm Dao, kéo y vào ngực mình, dịu dàng hôn Omega: "Em khó chịu như vậy, sao còn phải tự trách vì Sầm Gia Hành? Oắt con kia béo như lợn, em bế được thời gian dài không? Bế con xong nó đạp vào vết thương của em thì phải làm sao?"
Sầm Dao bất đắc dĩ, tự trách trong lòng bị Heinz phá tan tành, lí nhí: "... Em đâu có yếu ớt tới vậy."
"Sầm Dao, nếu em cạnh tranh dự án trăm năm thành công, ít nhất hai năm tới em phải tập trung vào nó, lúc đó thì em tính sao. Áy náy tự trách mỗi ngày vì không thể ở bên Sầm Gia Hành à?" Heinz nói: "Hay là em từ bỏ cạnh tranh, ở nhà tập trung chăm sóc con, em cam tâm không?"
Sầm Dao không nói gì.
"Anh đã chết đâu." Heinz nhìn bộ dạng ấm ức của y, ngón tay lau đi vệt nước ở đuôi mắt Sầm Dao, thủ thỉ: "Dự án này quan trọng bao nhiêu, khó khăn cỡ nào em biết rõ hơn anh, đừng vì Gia Hành mà lo ngược lo xuôi, anh đánh trận được, chẳng lẽ lại không chăm được một đứa bé?"
Sầm Dao không nhịn được cười. Heinz hôn y, lúc Omega vùi đầu vào cổ hắn thở dốc, Heinz tắt đèn. Trong bóng tối, đôi mắt đen láy của Sầm Dao sáng lên ánh nước, hô hấp ẩm ướt. Y bị đôi mắt xanh thẳm của Alpha nhìn chằm chằm trong đêm tới mức khó chịu, ánh mắt ấy nhìn xuống y, rất có lực khống chế, Sầm Dao lại không hề phản cảm, ôm cổ Heinz, thăm dò hôn hắn.
Heinz cười, cúi người ghé vào tai y thì thầm, Sầm Dao sững sờ, sau đó rủ mắt, ngón tay phấn hồng run rẩy vén lên áo ngủ.
Mùng 10 tháng 5, lễ trao giải Rose, Sầm Dao nhận được giải thưởng cho công trình khoa học kỹ thuật tối cao nhờ G18 Thiên Xu, trở thành người nhận giải trẻ tuổi nhất trong trăm năm kể từ khi giải Rose thành lập.
Buổi tối hôm đó đã được định trước là khó quên, cũng không hề tầm thường. Khi người chủ trì mở trang giấy, đọc lên tên Sầm Dao, toàn bộ lễ đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Sầm Dao được Heinz nâng tay đứng dậy, đi tới sân khấu trao giải.
Ánh sao sáng chói, màn hình to lớn bắt đầu giới thiệu dự án G18 Thiên Xu, Sầm Dao đứng trên sân khấu, từng bó hoa hồng đỏ tươi chen chúc trên quanh y. Sầm Dao ung dung chỉnh míc, chậm rãi nhìn quanh hội trường, sau đó nói: "Chuyện tôi sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, đó là khi tôi nhận giải, màn hình đằng sau sẽ dùng giọng điệu thán phục ngợi ca giới thiệu thành tựu của tôi."
Dưới sân khấu cười vang, Sầm Dao nói tiếp: "Tôi rất sợ cái kiểu khen trầm trồ vĩ đại này, nhưng vì giải Rose, chịu đựng chút cũng không sao."
Tiếng cười lại ầm ĩ, Sầm Dao cũng cười nhìn chiếc cúp, nói tiếp: "Chiếc cúp này, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là vào năm 10 tuổi ở phòng làm việc của cha tôi, ông Kitahara Aosuke. Khi đó tôi đã nghĩ, chỉ là vô tình làm vỡ một cái cúp thôi mà? Sao lại quát con? 10 năm sau con mang về cho cha một cái giống y hệt thế là được chứ gì?"
Tiếng cười tiếp tục tràn lan như cơn sóng vui vẻ, thậm chí còn có tiếng huýt sáo.
"Được rồi, bầu không khí đã sôi động, giờ cũng nên nói chuyện nghiêm chỉnh." Nụ cười của Sầm Dao nhạt dần, y rất nghiêm túc nói: "Giải thưởng này không phải dành cho riêng tôi, tôi đứng đây chỉ để đại diện cho đội ngũ nghiên cứu G18."
"Mất gần 5 năm để G18 sinh ra, cơ giáp đầu tiên sử dụng hệ thống G18 là Huyền Quang. Ngày Huyền Quang ra đời, tôi nghe được giáo sư Sầm nói, tốn 2 năm làm ra một đống sắt vụn khổng lồ." Sầm Dao nhìn xuống một vị trí dưới sân khấu, mặt mày cong cong: "Chức năng của cơ giáp là được sử dụng, không được sử dụng thì nó cũng mất đi ý nghĩa của mình. Thế nên tôi vô cùng biết ơn chủ nhân của Huyền Quang, sự xuất hiện của anh ấy gần như khẳng định giá trị của tôi."
Chủ nhân của Huyền Quang ở dưới sân khấu mỉm cười, tiếng cười thấu hiểu của mọi người lại vang lên.
"Người ta nói thời thế tạo anh hùng, tôi rất tán thành câu nói này. Thậm chí tôi có thể nói, tôi nhận được giải thưởng này có một phần là do may mắn. Tôi quá may mắn khi trên đường gặp được thầy tốt bạn hiền, gặp được vô số đồng nghiệp ủng hộ tôi vô điều kiện, G18 nhờ sự thôi thúc của những con người ấy mới được sinh ra." Ánh đèn chiếu rọi lên người Sầm Dao, khiến cả người thậm chí từng sợi tóc của y như phát sáng. Omega sáng rực lóa mắt như vậy, y cười nói: "Trong kiếp sống nghiên cứu khoa học dài đằng đẵng, tôi được vận mệnh lặng lẽ đẩy lên ngọn sóng, và ở đỉnh con sóng, tôi gặp Heinz Norman."
Toàn trường yên tĩnh trở lại, ánh đèn chĩa về Heinz Norman mặc quân trang ngồi bên dưới, ống kính cũng ngừng ở đây.
Sầm Dao nhìn Heinz, hàng mi dày rung rung: "Tôi không thể dùng ngôn từ để biểu đạt ý nghĩa của Heinz Norman với tôi, vì anh ấy gần như chiếm lĩnh mọi ngóc ngách trong cuộc đời tôi. Ở trên ngọn sóng, tôi và anh ấy cùng đạt thành quả, cùng nâng đỡ nhau. Nếu nói Rose là giải thưởng tối cao trong kiếp sống nghiên cứu khoa học của tôi, vậy Heinz Norman chính là giải thưởng lớn nhất trong cuộc đời Sầm Dao."
"Bởi vì đủ may mắn nên tôi mới nhận được." Sầm Dao cúi đầu hôn cúp, tư thế thành kính tới vậy: "Trở thành bông hồng chỉ có bốn cái gai của Hoàng Tử Bé, cả quãng đời còn lại, Hoa Hồng rất hạnh phúc."
Hầu hết là chúc mừng, dư luận lại rung chấn cấp độ IV, nhưng điều thật sự gây nên tranh cãi khắp mạng xã hội là họ của đứa bé. Tổ chức quyền bình đẳng Omega lập tức chia sẻ ảnh của Heinz Norman, chân thành chúc phúc. Đa số Alpha lại lên án, nói Heinz Norman là cái đồ vứt bỏ "quy tắc" cơ bản, đánh mất danh dự của một thằng đàn ông, của một Alpha. Có người còn cực đoan hơn, chĩa mũi súng vào Sầm Dao, một lũ người thành kiến và ngu xuẩn "bảo vệ cho công lý", đau lòng chỉ trích Sầm Dao là đồ lam nhan họa thủy, mưu mô không đứng đắn, không có đạo đức và phẩm hạnh của một Omega.
Đương nhiên những lời này vĩnh viễn không tới được tai Sầm Dao, Heinz cứng rắn không thèm che giấu trấn áp dư luận, dù hắn biết Sầm Dao có nghe được cũng không quan tâm.
Omega yên tâm ở viện điều dưỡng, Heinz lại bất chấp sự khóc lóc kể lể của Andrew, quả quyết cho mình thêm nửa năm nghỉ ở nhà chăm gia đình. Bởi vì là nam Omega, Sầm Dao không có sữa nuôi Sầm Gia Hành, sữa bột của bé con hoàn toàn do Heinz bao thầu.
Sầm Gia Hành rất khỏe, tiếng khóc vang trời, lúc bú sữa cũng hết sức tích cực, tới nỗi mà y tá nhìn cũng phải than thở: "Còn chưa tròn 1 tuần tuổi mà lực hút và khả năng nuốt đã mạnh thế này."
Sầm Dao tự động phiên dịch: Nói thẳng ra là con mình thật tham ăn, như heo vậy.
Có điều, dù là heo con giỏi ăn giỏi ngủ, thì Sầm Gia Hành cũng là chú heo xinh đẹp nhất. Thời kì mới đẻ đỏ lừ nhăn nheo đã qua, Sầm Gia Hành hoàn mỹ kế thừa ngoại hình của hai người cha. Nước da trắng nõn ngủ là sẽ hồng lên, khuôn mặt nhỏ phúng phính, ngũ quan đã mơ hồ thấy được sự tinh xảo sau này. Mà đẹp nhất là cặp mắt xanh giống Heinz, khi tỉnh, bé con sẽ nhễu nước miếng mở to đôi mắt trong veo như hồ nước nhìn người khác, đậm chất lừa gạt, ai tới thăm thấy nhóc con này mở mắt cũng sẽ mềm lòng như nước, bế nựng cục cưng ơi cục cưng à liên tục.
Sầm Gia Hành rất thích được gọi là cục cưng, nhưng không thích bị hôn, ai hôn là nhóc sẽ ngoạc mồm ra khóc, trừ Sầm Dao.
Trẻ con trời sinh đã ỷ lại và yêu thương cha mẹ mình, Sầm Gia Hành không đói không buồn ngủ luôn toét miệng cười, nhưng chỉ cần Heinz bế, nhóc sẽ hưng phấn khò khè đá chân. Nếu Heinz mà đặt nhóc vào ngực Sầm Dao, vậy không được, Sầm Gia Hành sẽ vui như một con khỉ muốn leo lên trời, theo bản năng chui vào lồng ngực Sầm Dao, miệng nhỏ tự động cắn ngực y --- Bé muốn uống sữa.
Sầm Dao khẽ a một tiếng, bất lực nhìn Heinz.
"Oắt con này." Heinz một tay vớt bé con lên: "Con mới uống sữa bột mà?"
Miệng nhỏ trề xuống, ấm ức chuẩn bị khóc. Hein đã có kinh nghiệm đối phó, lập tức thả pheromone, đồng thời bế nhóc con trong tay đung đưa, nhưng hôm nay có vẻ không có tác dụng cho lắm, Sầm Gia Hành không dính chiêu, ngoạc mồm ra khóc to đòi trở lại ngực Sầm Dao.
Sầm Dao nghe tiếng khóc mà mềm lòng, muốn bế con dỗ dành, Heinz lại cúi xuống hôn tai y, giọng nói lạnh trầm đầy quyến rũ: "Con muốn uống sữa, bé cưng có không?"
Sầm Dao lạnh te vỗ lên khuôn mặt tuấn tú của Alpha. Heinz không ngại, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc chững chạc, thuận thế nắm tay y, đặt lên lòng bàn tay Omega một nụ hôn, sau đó thuần thục bế Sầm Gia Hành đi pha sữa bột cho nhóc.
Sầm Dao nằm ở viện quân y chừng 1 tháng, khắc sâu nhận thức về sự sung sức và tiếng khóc đáng ghét của nhóc con Sầm Gia Hành này. Do lúc sinh mất máu quá nhiều, cơ thể Sầm Dao bị tổn thương nặng, lại thêm ban ngày tập trung vào nghiên cứu tàu tuần tra, đối mặt với Sầm Gia Hành hăng hái khó trảnh khỏi lực bất tòng tâm. May mà Heinz ôm hết những việc khác, dỗ khóc dỗ ăn dỗ ngủ đều là những kĩ năng Heinz đã nắm giữ rất điêu luyện. 30 ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Heinz Norman vang khắp bệnh viện, mỗi ngày Sầm Dao đều nghe được bác sĩ và y tá khen hắn hết lời, rồi hâm mộ y.
Đêm trước hôm xuất viện, Heinz tốn một tiếng mới dỗ được nhóc con kia đi ngủ, về phòng bệnh Sầm Dao vẫn thức, đang dựa vào đầu giường sửa bản thiết kế trên EP.
Hắn đưa cốc sữa còn nóng cho Sầm Dao, nhìn đồng hồ: "Nửa tiếng nữa phải ngủ nhé."
Sầm Dao hiếm khi không cò kè mặc cả với hắn, ngoan ngoãn uống hết sữa rồi bảo: "Em ngủ luôn đây."
Heinz nhướng mày, vén chăn lên giường, một tay ôm mặt Sầm Dao, tiến tới dùng chóp mũi cọ mặt y: "Không vui à? Dự án bị tạm dừng?"
Sầm Dao lắc đầu, chui vào vòng ôm của Heinz, ôm cổ Alpha bảo: "Tự dưng em thấy mình vô trách nhiệm quá. Hôm nay Gia Hành muốn em bế, em lại vì hội nghị mà không thể đáp lại con."
Heinz không trả lời, hắn vén đồ ngủ tơ lụa của Sầm Dao, phần bụng trắng nõn phẳng lì của Omega có một vết sẹo màu hồng. Bởi vì vẫn chưa hoàn toàn khép lại nên không thể sử dụng máy chữa trị. Lòng bàn tay Heinz nhẹ nhàng chạm vào, Sầm Dao rùng mình, mềm nhũn cầm ngón tay Heinz, đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn như đang oán trách tại sao hắn lại làm thế.
"Đau lắm đúng không, không chỉ có vết thương đau, bác sĩ nói em bị tổn thương rất nặng, phải tỉ mỉ điều dưỡng 5-6 năm mới có thể khôi phục được như trước." Heinz cúi đầu hôn lên vết sẹo, cảm nhận cơn run của Omega: "Không chỉ có vậy, ngực em vẫn luôn căng đau, tối qua ai là người đau đến mức khóc tỉnh trong ngực anh hả?"
Sầm Dao hơi giận: "Anh đừng nói nữa."
"Tại sao không được nói." Heinz nắm gáy Sầm Dao, kéo y vào ngực mình, dịu dàng hôn Omega: "Em khó chịu như vậy, sao còn phải tự trách vì Sầm Gia Hành? Oắt con kia béo như lợn, em bế được thời gian dài không? Bế con xong nó đạp vào vết thương của em thì phải làm sao?"
Sầm Dao bất đắc dĩ, tự trách trong lòng bị Heinz phá tan tành, lí nhí: "... Em đâu có yếu ớt tới vậy."
"Sầm Dao, nếu em cạnh tranh dự án trăm năm thành công, ít nhất hai năm tới em phải tập trung vào nó, lúc đó thì em tính sao. Áy náy tự trách mỗi ngày vì không thể ở bên Sầm Gia Hành à?" Heinz nói: "Hay là em từ bỏ cạnh tranh, ở nhà tập trung chăm sóc con, em cam tâm không?"
Sầm Dao không nói gì.
"Anh đã chết đâu." Heinz nhìn bộ dạng ấm ức của y, ngón tay lau đi vệt nước ở đuôi mắt Sầm Dao, thủ thỉ: "Dự án này quan trọng bao nhiêu, khó khăn cỡ nào em biết rõ hơn anh, đừng vì Gia Hành mà lo ngược lo xuôi, anh đánh trận được, chẳng lẽ lại không chăm được một đứa bé?"
Sầm Dao không nhịn được cười. Heinz hôn y, lúc Omega vùi đầu vào cổ hắn thở dốc, Heinz tắt đèn. Trong bóng tối, đôi mắt đen láy của Sầm Dao sáng lên ánh nước, hô hấp ẩm ướt. Y bị đôi mắt xanh thẳm của Alpha nhìn chằm chằm trong đêm tới mức khó chịu, ánh mắt ấy nhìn xuống y, rất có lực khống chế, Sầm Dao lại không hề phản cảm, ôm cổ Heinz, thăm dò hôn hắn.
Heinz cười, cúi người ghé vào tai y thì thầm, Sầm Dao sững sờ, sau đó rủ mắt, ngón tay phấn hồng run rẩy vén lên áo ngủ.
Mùng 10 tháng 5, lễ trao giải Rose, Sầm Dao nhận được giải thưởng cho công trình khoa học kỹ thuật tối cao nhờ G18 Thiên Xu, trở thành người nhận giải trẻ tuổi nhất trong trăm năm kể từ khi giải Rose thành lập.
Buổi tối hôm đó đã được định trước là khó quên, cũng không hề tầm thường. Khi người chủ trì mở trang giấy, đọc lên tên Sầm Dao, toàn bộ lễ đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Sầm Dao được Heinz nâng tay đứng dậy, đi tới sân khấu trao giải.
Ánh sao sáng chói, màn hình to lớn bắt đầu giới thiệu dự án G18 Thiên Xu, Sầm Dao đứng trên sân khấu, từng bó hoa hồng đỏ tươi chen chúc trên quanh y. Sầm Dao ung dung chỉnh míc, chậm rãi nhìn quanh hội trường, sau đó nói: "Chuyện tôi sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, đó là khi tôi nhận giải, màn hình đằng sau sẽ dùng giọng điệu thán phục ngợi ca giới thiệu thành tựu của tôi."
Dưới sân khấu cười vang, Sầm Dao nói tiếp: "Tôi rất sợ cái kiểu khen trầm trồ vĩ đại này, nhưng vì giải Rose, chịu đựng chút cũng không sao."
Tiếng cười lại ầm ĩ, Sầm Dao cũng cười nhìn chiếc cúp, nói tiếp: "Chiếc cúp này, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là vào năm 10 tuổi ở phòng làm việc của cha tôi, ông Kitahara Aosuke. Khi đó tôi đã nghĩ, chỉ là vô tình làm vỡ một cái cúp thôi mà? Sao lại quát con? 10 năm sau con mang về cho cha một cái giống y hệt thế là được chứ gì?"
Tiếng cười tiếp tục tràn lan như cơn sóng vui vẻ, thậm chí còn có tiếng huýt sáo.
"Được rồi, bầu không khí đã sôi động, giờ cũng nên nói chuyện nghiêm chỉnh." Nụ cười của Sầm Dao nhạt dần, y rất nghiêm túc nói: "Giải thưởng này không phải dành cho riêng tôi, tôi đứng đây chỉ để đại diện cho đội ngũ nghiên cứu G18."
"Mất gần 5 năm để G18 sinh ra, cơ giáp đầu tiên sử dụng hệ thống G18 là Huyền Quang. Ngày Huyền Quang ra đời, tôi nghe được giáo sư Sầm nói, tốn 2 năm làm ra một đống sắt vụn khổng lồ." Sầm Dao nhìn xuống một vị trí dưới sân khấu, mặt mày cong cong: "Chức năng của cơ giáp là được sử dụng, không được sử dụng thì nó cũng mất đi ý nghĩa của mình. Thế nên tôi vô cùng biết ơn chủ nhân của Huyền Quang, sự xuất hiện của anh ấy gần như khẳng định giá trị của tôi."
Chủ nhân của Huyền Quang ở dưới sân khấu mỉm cười, tiếng cười thấu hiểu của mọi người lại vang lên.
"Người ta nói thời thế tạo anh hùng, tôi rất tán thành câu nói này. Thậm chí tôi có thể nói, tôi nhận được giải thưởng này có một phần là do may mắn. Tôi quá may mắn khi trên đường gặp được thầy tốt bạn hiền, gặp được vô số đồng nghiệp ủng hộ tôi vô điều kiện, G18 nhờ sự thôi thúc của những con người ấy mới được sinh ra." Ánh đèn chiếu rọi lên người Sầm Dao, khiến cả người thậm chí từng sợi tóc của y như phát sáng. Omega sáng rực lóa mắt như vậy, y cười nói: "Trong kiếp sống nghiên cứu khoa học dài đằng đẵng, tôi được vận mệnh lặng lẽ đẩy lên ngọn sóng, và ở đỉnh con sóng, tôi gặp Heinz Norman."
Toàn trường yên tĩnh trở lại, ánh đèn chĩa về Heinz Norman mặc quân trang ngồi bên dưới, ống kính cũng ngừng ở đây.
Sầm Dao nhìn Heinz, hàng mi dày rung rung: "Tôi không thể dùng ngôn từ để biểu đạt ý nghĩa của Heinz Norman với tôi, vì anh ấy gần như chiếm lĩnh mọi ngóc ngách trong cuộc đời tôi. Ở trên ngọn sóng, tôi và anh ấy cùng đạt thành quả, cùng nâng đỡ nhau. Nếu nói Rose là giải thưởng tối cao trong kiếp sống nghiên cứu khoa học của tôi, vậy Heinz Norman chính là giải thưởng lớn nhất trong cuộc đời Sầm Dao."
"Bởi vì đủ may mắn nên tôi mới nhận được." Sầm Dao cúi đầu hôn cúp, tư thế thành kính tới vậy: "Trở thành bông hồng chỉ có bốn cái gai của Hoàng Tử Bé, cả quãng đời còn lại, Hoa Hồng rất hạnh phúc."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook