Hôn nhân say giấc nồng
-
Chương 9:
Khi vui vẻ, Tề Duật Lễ thường gọi cô như vậy - bé Yên.
Đây là lần đầu tiên Nam Yên bị gọi như vậy trước mặt người ngoài. Với giọng điệu quen thuộc và thân mật như vậy, nghe giống như giọng điệu của một người anh trai đang dạy dỗ em gái mình, nhưng sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng thì càng giống như người yêu nói chuyện với nhau hơn.
Cách nhau khoảng năm mét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam Yên đứng dậy đi đến trước mặt anh. Cô đưa lưng về phía Hứa Lưu Sương, bởi vậy, chỉ Tề Duật Lễ mới có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô. Có chút tủi thân lại có chút hờn dỗi: "Không phải em giở tính trẻ con, chỉ là lời cô ta nói làm em nghĩ như vậy thôi."
"Càn quấy."
Ánh mắt lạnh lùng của Tề Duật Lễ nhìn chằm chằm vào Hứa Lưu Sương: "Rốt cuộc thì cô Hứa muốn nói chuyện gì với tôi, nói luôn ở đây là được rồi."
Hứa Lưu Sương: "Ở đây còn có người ngoài, hình như hơi bất tiện thì phải?"
Tề Duật Lễ không hề thương xót: "Ở đây chỉ có mỗi cô là người ngoài thôi."
Anh có tư cách để coi thường mọi thứ, khi tâm trạng tốt thì có thể cho người khác chút thể diện, ăn mặc chỉnh tề mà giao du, xã giao với đồng nghiệp, nhưng khi tâm trạng không tốt, cho dù là ông cụ Tề có ở trước mặt thì anh vẫn có thể đối xử lạnh lùng. Làm thế nào để đoán xem tâm trạng anh có tốt hay không thực ra rất đơn giản, đừng chạm vào điểm mấu chốt của anh thì mọi thứ đều có thể thương lượng.
Ai ngờ, Hứa Lưu Sương lại cố tình nhắm vào họng súng, chọc giận ai không chọc, mà lại chọc giận Nam Yên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ cười trên mặt Hứa Lưu Sương không kìm được nữa: "Tổng giám đốc Tề, chuyện tôi muốn nói với anh, không tiện để người khác nghe được."
"Tôi không thấy bất tiện gì hết."
"Tôi nghe bọn họ nói, anh cưng chiều nhất chính là cái cô em gái không có quan hệ huyết thống này. Bây giờ nhìn xem, lời đồn quả là không sai. Bất kể là chuyện công hay chuyện tư, anh đều không kiêng dè cô ấy. Lỡ như tôi bàn chuyện công việc với anh, bị cô ấy nghe được, làm bại lộ bí mật kinh doanh thì sao?"
"Thì tôi sẽ gánh chịu hậu quả."
“…” Im lặng hồi lâu, khóe miệng Hứa Lưu Sương lộ ra một nụ cười lễ phép không thể tìm ra sơ hở: "Nghe nói giữa tháng sau sẽ là đại thọ 70 tuổi của ông cụ Tề, thiệp mời đã được chuyển đến tận tay tôi, hôm đó chúng ta lại nói chuyện sau đi.”
Khi cô ta rời đi, sườn xám trên người vẫn chưa cởi.
Chiếc sườn xám được may đo cẩn thận, khi cô ta bước từng bước ra ngoài, vòng eo đung đưa, uyển chuyển duyên dáng.
Nhìn cô ta rời đi, Nam Yên nhàn nhạt nói: "Sao anh ba lại đối xử thô lỗ với người đẹp như vậy chứ?"
Tề Duật Lễ: "Anh cũng đâu làm gì đâu, sao có thể nói là thô lỗ chứ?"
Nam Yên chỉ thẳng ra: "Giọng điệu."
Tề Duật Lễ: "Giọng điệu của em thì tốt hơn quá."
Nam Yên khó hiểu: "Có sao? Em rất khách sáo mà."
"Khách sáo á? Suy đoán lung tung là cô ta đang mang thai con của anh, đây là kiểu khách sáo gì thế?" Khóe miệng Tề Duật Lễ nhếch lên một nụ cười khó hiểu, Nam Yên nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng. "Thật đúng là lúc nào cũng phải để mắt đến em. Cũng chỉ có một tuần không gặp mà cái miệng này của em càng ngày càng giỏi, cái gì cũng có thể nói được.”
“Em chỉ tùy tiện nói thôi…” Cô hơi thiếu tự tin: "Hơn nữa, có chuyện gì mà có thể khiến hai nhà ồn ào đến mức bất hòa thế?”
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có lý do này.
Mặc dù nghe có vẻ buồn cười, nhưng cô thực sự không thể nghĩ ra điều gì khác. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
“Không biết, người không liên quan, quan tâm đến cô ta làm gì?” Tề Duật Lễ không muốn tốn thời gian cho một người râu ria nên chuyển chủ đề, hỏi cô: “Tiết học hôm nay đã kết thúc rồi à?”
Nam Yên cũng không biết, nhìn bậc thầy Hà ở phía xa.
Bậc thầy Hà: "Kết thúc rồi, vẫn như cũ, cuối tuần nghỉ hai ngày, hai giờ chiều thứ hai qua đây học tiếp."
Vì vậy, Nam Yên lấy túi của mình, đi xuống cầu thang với Tề Duật Lễ.
Hôm nay là thứ sáu, Nam Yên đã hứa hẹn với Tề Duật Lễ là cuối tuần nào cũng đến chỗ anh ở. Nói là "đến" thì không chính xác lắm, có lẽ dùng từ "về" thì có lẽ chính xác hơn.
Sau khi Nam Yên mười chín tuổi thì đã dọn ra khỏi nhà họ Tề, sống trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố. —— Đây là lời lẽ để đối phó với những người lớn.
Nhưng sự thật là, Nam Yên đã dọn ra khỏi nhà cũ của nhà họ Tề để đến một nhà họ Tề khác. —— Nhà họ Tề này, ý chỉ nhà riêng của Tề Duật Lễ.
Sau khi việc trang hoàng biệt thự giữa hồ mà Tề Duật Lễ mua hoàn thành, Nam Yên và Tề Duật Lễ lập tức cùng nhau ra vào. Cô sống ở đó gần như cả ngày lẫn đêm, thỉnh thoảng Tề Duật Lễ đi công tác thì Nam Yên mới trở về căn hộ của mình. Căn biệt thự ở giữa hồ quá lớn, cô sống một mình luôn cảm thấy bất an cô đơn.
Những người làm ở biệt thự giữa hồ đều gọi Tề Duật Lễ là ông chủ, gọi Nam Yên là bà chủ.
Trước đó Nam Yên còn cãi nhau một trận nhỏ với Tề Duật Lễ: "Em mới có mười chín tuổi, tại sao lại gọi là bà chủ chứ? Nghe như hai mươi chín tuổi không bằng."
“Mười chín tuổi mà đã có hôn ước, được gọi là bà chủ thì có làm sao?”
"Có một đống trẻ con vừa mới sinh ra có hôn ước, chẳng lẽ bọn chúng cũng bị gọi là bà chủ sao?" Nam Yên khàn giọng nói, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương vô cùng. "Chỉ là có hôn ước thôi mà, đã kết hôn đâu, hơn nữa anh cũng chỉ là một trong những đối tượng kết hôn của em thôi. Câu hỏi trắc nghiệm có bốn phương án A B C D, đáp án còn chưa được công bố, ai biết đáp án nào mới là chính xác chứ?"
"Đáp án là A."
"..."
"Chẳng lẽ em còn có kế hoạch B sao?"
"..."
Không thể nói lại anh, cũng không dám thực sự cãi nhau với anh. Khi cãi nhau thật, chỉ có cô là người chịu thiệt.
-
Tác phong ứng xử của Tề Duật Lễ rất khiêm tốn, nhưng khi ra vào trung tâm thương mại thì lại vô cùng khoa trương. Nguyên nhân chính là do tổng giám đốc của trung tâm mua sắm nắm bắt tin tức rất nhanh, nghe tin một cái thì vội vàng chạy đến lấy lòng Tề Duật Lễ, còn dặn dò với cấp dưới là một khi nhìn thấy xe của Tề Duật Lễ thì phải lập tức nhường đường cho anh.
Sự phô trương mà có tiền cũng không mua được này, có thể nói là tàn sát người khác.
Chỉ có Tề Duật Lễ và Nam Yên đau đầu không thôi.
Tề Duật Lễ đã bảo trợ lý đặc biệt liên lạc với tổng giám đốc của trung tâm mua sắm, vị tổng giám đốc vẫn gật đầu đồng ý, nhưng khi thấy xe của anh vẫn dọn đường đi như cũ, bảo vệ xếp thành đoàn, kéo một đường tới thẳng phủ Cẩm Lang.
Duỗi tay không đánh mặt tươi cười, Tề Duật Lễ cũng không làm ông ấy khó xử, dù sao thì phủ Cẩm Lang được mở ở đây, trung tâm mua sắm ít nhiều gì cũng có thể nể mặt anh mà quan tâm phủ Cẩm Lang hơn.
“Lần sau anh có thể đi chiếc xe rẻ hơn được không?” Nam Yên trầm ngâm hỏi.
Thỉnh thoảng xe của Tề Duật Lễ lại được thay đổi, nhìn thoáng qua, những chiếc xe trong ga ra đều là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, biển số đều là những dãy số kiêu ngạo. Nếu không, nhân viên của trung tâm mua sắm cũng sẽ không thể nhận ra xe của anh trong nháy mắt như thế.
Anh hỏi lại: “Xe giá bao nhiêu thì gọi là rẻ?”
Nam Yên: "Chắc là khoảng mấy chục vạn."
Tề Duật Lễ bình tĩnh nói: "Trong nhà để xe chỉ có duy nhất một chiếc xe trị giá mấy chục vạn thôi, là một chiếc xe máy. Em có chắc là muốn anh đến đón em bằng xe máy không?"
Nghĩ đến cảnh đó, vòng eo hơi căng chặt của Nam Yên thả lỏng xuống: "Thôi bỏ đi."
Từ khóe mắt nhìn thấy động tác nhỏ của cô, trong mắt Tề Duật Lễ hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Sau khi về đến nhà, quản gia nhận lấy chiếc áo khoác hai người đã cởi ra, cuối tháng 2, tiết trời hơi se lạnh, nhà bếp đã chuẩn bị canh gừng để làm ấm người.
Căn nhà được trang trí lộng lẫy, đèn chùm pha lê tỏa sáng rực rỡ, mỗi một viên pha lê đều sạch sẽ không tì vết.
Nam Yên đi đến bàn ăn ngồi xuống, lấy một bát canh gừng uống từng ngụm nhỏ. Cô ăn uống rất tao nhã, cụp mắt xuống, khi ăn không phát ra chút tiếng động nào, tốc độ ăn chậm rãi, nhìn cô ăn cũng là một sự hưởng thụ.
Dạ dày của Tề Duật Lễ không tốt lắm, sức ăn chỉ ở mức trung bình, sau khi ăn chưa được bao nhiêu thì đã buông bát đũa xuống. Anh cũng không rời bàn ăn trước mà đợi cho đến khi Nam Yên ăn xong thì mới đứng dậy cùng cô.
Lúc rời đi, anh nói với quản gia: "Dọn dẹp xong thì nghỉ ngơi đi, đừng lên lầu hai."
Quản gia: "Được, ông chủ."
Phòng ngủ chính ở tầng hai rộng rãi, giường ở phía bên trái, phòng để đồ ở phía bên phải. Trong phòng để đồ còn có một cánh cửa dẫn đến phòng tắm. Đèn trong phòng thay đồ được bật lên, những ngọn đèn thủy tinh lập lòe, cửa tủ kính phản chiếu ánh sáng rực rỡ, làm nổi bật những bộ váy rực rỡ treo trong tủ. Mỗi mùa quần áo may sẵn mới sẽ được gửi đến đây, Nam Yên rất hiếm khi mặc, ở đây, cô thường mặc váy ngủ là chủ yếu. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
Hàng chục chiếc váy ngủ, những chiếc váy ngủ không xếp theo màu sắc mà dựa theo chất liệu vải. Nam Yên chọn một chiếc váy ngủ lụa màu hồng cánh sen.
Vốn tưởng Tề Duật Lễ sẽ tắm chung với mình, nhưng không ngờ điện thoại lại vang lên, anh bắt máy, nghe giọng điệu kia thì hẳn là đang nói chuyện công việc.
Nam Yên ở trong phòng tắm một tiếng rưỡi mới đi ra, khi đi ra thì thấy Tề Duật Lễ đã tắm xong đang nằm trên giường, đeo kính, đang xem tài liệu trên tay. Nghe thấy tiếng Nam Yên đi ra, anh cũng không ngẩng đầu hay liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái.
Rèm cửa không kéo, cửa sổ sát đất phản chiếu trang phục của Nam Yên lúc này, chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa, dây đeo mỏng rủ xuống xương quai xanh, bờ vai mịn màng, làn da trắng như tuyết, độ dày váy khó khăn lắm mới đến bắp đùi, lộ ra đôi chân thon dài nhỏ nhắn, khi đi lại, cảnh xuân gọi mời. Cơ thể cô vẫn còn vương mùi thơm của sữa dưỡng thể, đắm chìm trong hơi nóng, dần dần lên men, giống như một bông hồng nở rộ trong đêm tối.
Chỉ tiếc là, người hái hoa hồng lại gây mất hứng mà nghiên cứu tài liệu.
Nam Yên nằm ở giường bên kia, lật qua lật lại, Tề Duật Lễ vẫn không nhúc nhích.
"Anh bảo em trở về ở là vì muốn cùng làm việc với anh sao?"
Lật tờ giấy, Tề Duật Lễ khẽ cười một tiếng: "Nôn nóng như vậy sao?"
"..."
"..."
Hai mắt Nam Yên mơ hồ, lúc này mới phát hiện lời mình vừa nói hình như rất thiếu kiên nhẫn.
Cô mím môi: "Không có, em ngủ đây."
Nói xong, cô vươn tay tắt đèn bên người. Một giây sau, cô nghe thấy công tắc bên kia được nhấn xuống, rèm cửa từ hai bên kéo vào giữa, màn đêm ngoài cửa sổ lập tức bị chặn lại, đèn trong phòng tối mờ.
Trong bóng đêm mờ mịt, Nam Yên bị kéo vào trong vòng tay ấm áp, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy toàn thân cô.
Giọng nói trầm khàn của Tề Duật Lễ mở màn cho buổi đêm hỗn loạn, hơi thở nặng nề, quanh quẩn bên tai cô: "Anh thật sự không thích dáng vẻ mạnh miệng này của em, rõ ràng là trái tim rất mềm mà, không phải sao?"
Giọng điệu nhấn mạnh một chữ, tim.
Anh vừa đặt tay ở đó, thừa dịp bóp chặt, Nam Yên cắn răng, nhưng giữa môi răng vẫn phát ra âm thanh dịu dàng. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
“Mềm quá.” Anh cười nhẹ.
...
Ban đêm trời mưa, màn mưa đêm mờ mịt, ánh đèn ngoài cửa sổ bị màn mưa phá tan thành từng mảnh.
Sau khi xác định Nam Yên đã ngủ, Tề Duật Lễ chậm rãi rút cánh tay đang đặt sau gáy cô ra, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng làm việc, màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của quản gia nhà họ Tề.
[Hôm nay ông cụ và bà cụ Thẩm đã gặp mặt, ông cụ vẫn quyết định mau chóng thực hiện hôn ước, cậu năm và cậu sáu hình như đều có tình cảm với cô Yên.]
Mưa để lại dấu vết trên cửa sổ, màn đêm nhấn chìm thành phố náo nhiệt không bao giờ ngủ này.
Ánh mắt Tề Duật Lễ ngưng tụ lại, đường quai hàm mỏng lạnh lùng của anh cong theo khóe miệng hơi cong lên nụ cười ẩn ý.
Đúng là thú vị.
Hôn ước anh nói ra, người phụ nữ anh nuôi lớn, vậy mà lại có người dám tới cướp.
Anh nâng chiếc cốc trên bàn lên, quơ quơ rượu vang đỏ trong ly, hầu kết lăn lộn, uống cạn trong một ngụm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook