Hôn nhân say giấc nồng
-
Chương 8:
Từ trước đến nay, Nam Yên chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, thấy Hứa Lưu Sương im lặng, cô cũng ngồi đó không nhúc nhích, lưng hơi ngả về phía sau, sống lưng áp vào thành sau của ghế bành kỳ lân.
Ánh mắt của hai người không lùi lại, giao nhau tại một điểm nào đó trên không trung.
Hứa Lưu Sương nhếch mép trước, cô ta cất bước, chậm rãi đi về phía Nam Yên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giày cao gót dẫm lên sàn gỗ, âm thanh nặng nề như trống chiều chuông sớm, lôi kéo tâm lý phòng bị của con người. Càng đến gần, nụ cười trên mặt Hứa Lưu Sương càng trở nên quyến rũ động lòng người.
Cô ta đứng cách Nam Yên khoảng ba mét, sau đó nhẹ nhàng xoay người một vòng, hỏi Nam Yên: "Chiếc sườn xám này có phù hợp với tôi không?"
Ưu điểm lớn nhất của sườn xám là tôn lên đường cong quyến rũ trên cơ thể của người phụ nữ, vòng ngực uốn lượn, phần lõm xuống là vùng xương sườn phía dưới vòng ngực, xuống dưới nữa thì đến phần bụng mềm mại — không một chỗ nào là không đẹp, cảm giác đẫy đà vừa đủ. Quần áo thời trang cao cấp nhấn mạnh vào việc eo bụng không có chút mỡ thừa nào, trong khi sườn xám chú trọng vào việc tạo cảm giác đầy đặn tự nhiên.
Con người không tồn tại vì một chiếc váy mang lại cảm giác trói buộc.
Lụa phải đẹp vì người.
Dáng người Hứa Lưu Sương hơi gầy, bộ sườn xám đang mặc rất hợp với cô ta, khiến cô trông gầy mà không giống như que củi. Tất nhiên, giá không hề rẻ.
“Rất hợp với cô.” Nam Yên chân thành nhận xét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trong tủ quần áo của tôi có rất nhiều sườn xám của các nhãn hiệu khác nhau, nhưng tôi thích nhất là sườn xám của phủ Cẩm Lang. Dù là chất liệu vải, đường may hay thiết kế, tất cả đều là hàng cao cấp. Nhưng tôi nghe nói, sườn xám do các nghệ nhân bậc thầy ở cửa hàng chính của phủ Cẩm Lang làm ra tốt hơn các chi nhánh khác gấp mấy lần. Hôm nay đã tận mắt nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền."
Lời khen ngợi khách sáo có phần khoa trương, nhưng khi Hứa Lưu Sương nói lại cho người ta cảm giác rất chân thành tha thiết thẳng thắn.
Những người trong giới kinh doanh đều rất giỏi ăn nói, người chết cũng nói thành người sống được.
Nam Yên cười nhẹ không nói gì, muốn xem cô ta sẽ nói gì tiếp.
Hứa Lưu Sương: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô tên là Nam Yên đúng không?"
Nam Yên: "Đúng vậy."
Hứa Lưu Sương: "Yên trong chữ nào vậy?"
Nam Yên: "Yên trong Yên thị mị hành*."
*Yên thị mị hành (烟视媚行): một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là [yān shì mèi xíng], mô tả vẻ ngoài nhút nhát và không tự nhiên.
Yên thị mị hành, là thẹn thùng ý tứ.
Sau vài giây im lặng, Hứa Lưu Sương đột nhiên cười: "Thì ra là Yên trong Yên thị mị hành, tên hay, rất phù hợp với cô."
Nam Yên giả vờ ngoan ngoãn ở nhà họ Tề hơn mười năm, đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, chuyện ứng phó này đối với cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Giờ phút này, vẻ mặt cô vô tội lại hơi ngượng ngùng: "Cảm ơn, rất nhiều người đều nói như vậy. Nhưng mà, cô tên là gì?"
"Hứa Lưu Sương. " Hứa Lưu Sương lịch sự giải thích: "Lưu Sương là tên gọi khác của ánh trăng."
"Nghe rất hay, rất hợp với cô." Nam Yên khen ngợi cô ta.
Cả hai đều là bậc thầy giao tiếp, nụ cười thật thật giả giả, làm người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy họ đang trò chuyện rất sôi nổi.
Bậc thầy ở bên cạnh không thể nói xen vào, cũng không có ý định hùa theo. Một người là khách VIP, một người là cô chủ tương lai của phủ Cẩm Lang, nhìn thế này, xem ra hai người là người quen cũ. Ông ấy lặng lẽ giảm bớt cảm giác tồn tại, bước đến bên cửa sổ nhìn dòng người náo nhiệt bên ngoài trung tâm mua sắm.
Đột nhiên, Hứa Lưu Sương đi đến bàn chất đầy nguyên liệu vải vóc của Nam Yên, liếc nhìn tấm mặt bàn bằng gỗ cẩm lai đen đang rất lộn xộn: "Nghe nói cửa hàng chính của phủ Cảm Lang tạm thời không nhận đặt may riêng, bởi vì bậc thầy Hà may đo sườn xám đang bận dạy cô chủ tương lai cách làm sườn xám. Không phải cô là... cô chủ tương lai của phủ Cẩm Lang đấy chứ?"
Sổ ghi chú mở ra, nhưng Nam Yên không hề khép lại: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là tôi sẽ là cô chủ tương lai của phủ Cẩm Lang."
“Còn có thể xảy ra chuyện bất ngờ gì chứ?” Hứa Lưu Sương nhún vai.
"Nếu như phủ Cẩm Lang đóng cửa thì sao?" Nam Yên không hề kiêng kị mà nói giỡn, dọa sợ bậc thầy Hà vốn đang vô tình nghe lén ở bên cạnh, khóe miệng giật giật theo bản năng, im lặng đưa tay bịt lỗ tai lại, trong lòng bẩm nhẩm: Không thể đóng cửa, tuyệt đối không thể đóng cửa, các chỗ khác chỉ báo giá tiền lương bằng một phần ba của phủ Cẩm Lang, phủ Cẩm Lang tuyệt đối đừng đóng cửa a a a a!
Hứa Lưu Sương sửng sốt một lúc, rồi nói: "Không ngờ cô lại thú vị như vậy."
Nam Yên thờ ơ giật giật khóe miệng.
—— "Thảo nào cậu ba Tề nổi tiếng lẫy lừng cũng cưng cô trong lòng bàn tay."
Trong không gian yên tĩnh, những lời này đột nhiên vang lên.
Nam Yên không ngờ Hứa Lưu Sương lại thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ mới trò chuyện vài câu đã không nhịn được mà nhắc đến Tề Duật Lễ.
Ánh mắt của Nam Yên không di chuyển một chút nào, bình tĩnh thờ ơ mà nhìn Hứa Lưu Sương.
Trước nay, cô chưa bao giờ là người lành tính mặc cho kẻ khác xâu xé tàn sát mình, nếu như có người có ác ý với cô, tất nhiên là cô sẽ đánh trả: "Cô có ý kiến gì sao?"
Giọng điệu bình tĩnh thong dong, có cảm giác kiêu ngạo, coi thường cả thế giới.
Tề Duật Lễ cưng chiều tôi, cô có ý kiến gì sao? Cô là cái thá gì mà cũng dám khoa tay múa chân về quan hệ của chúng tôi?
Hứa Lưu Sương nín họng.
Vốn tưởng mình đang đối mặt với một con chim hoàng yến mỏng manh bị nuôi nhốt, không ngờ lông trên người con chim hoàng yến này lại toàn là gai nhọn, cánh chim tùy ý vỗ vài cái đã dễ dàng đánh bại được người khác.
"Không có ý kiến gì cả, chỉ là tôi hỏi Tề Nguyệt, cô ấy nói hai người chỉ là quan hệ anh em, không biết có phải vậy không?"
Một khoảnh khắc im lặng.
Nam Yên nhìn cô ta chằm chằm vài giây, sau đó cười khẩy: "Nếu là thật, thì sao chứ?"
"Không có gì cả, chỉ muốn cô giúp một chút."
"Giúp cái gì?"
Trước mặt có thêm một chiếc điện thoại di động, Hứa Lưu Sương nở một nụ cười tươi tắn: "Người khác đều nói cậu ba Tề không coi trọng bất kì thứ gì cả. Lúc đầu tôi còn không tin, nhưng mỗi lần hỏi xin thông tin liên lạc của anh ấy, anh ấy đều đưa cho tôi thông tin liên lạc của trợ lý đặc biệt cá nhân. Tôi nghe nói trong nhà họ Tề anh ấy cưng chiều cô nhất, lời cô nói chắc anh ấy sẽ nghe. Nên là Nam Yên, cô có thể giúp tôi làm trung gian, bảo anh ấy kết bạn WeChat với tôi được không?"
Lông mi của Nam Yên rũ xuống, mã QR màu đen trên màn hình điện thoại di động lộn xộn mất trật tự, đôi mắt cô hơi lóe lên.
Bên này rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mà ở phía bên kia.
Các trụ đá đặt xung quanh quảng trường trung tâm mua sắm sầm uất để ngăn các phương tiện qua lại đã bị dỡ bỏ, nhân viên an ninh chặn hai bên để mở đường. Khách du lịch xung quanh lần lượt nhìn lên, chỉ thấy một chiếc Maybach s680 đậu bên ngoài phủ Cẩm Lang.
Bậc thầy Hà đang buồn chán đã chú ý đến động tĩnh trên quảng trường, lúc đầu ông ấy còn líu lưỡi không nói nên lời, chửi thầm rốt cuộc là Thái Tử nhà nào mà lại kiêu ngạo, hành động huênh hoang như vậy.
“Trùm cuối” của khu mua sắm sầm uất nhất trong trung tâm thành phố, bậc thầy Hà vẫn nhớ rõ.
Có quan hệ tốt đẹp nhiều đời với nhà họ Nam, cậu ba nhà họ Tề ở phía tây thành phố.
—— Nam Yên đã giới thiệu về Tề Duật Lễ như vậy.
Sau màn giới thiệu nhẹ nhàng, Nam Yên thản nhiên lên chiếc Bentley đậu trước cửa cửa hàng, cửa sổ hạ xuống một nửa, bậc thầy Hà có thể nhìn thoáng qua cảnh xuân bên trong qua khe hở.
Sau khi lên xe, Nam Yên được Tề Duật Lễ ôm lên đùi, một bàn tay đặt ở chỗ xương bướm lồi ra sau lưng cô, khớp xương rõ ràng, gân xanh như dãy núi trập trùng, lòng bàn tay mở rộng ra, mập mờ chuyển động trên lưng cô. Không gian mờ mịt đã ươm mầm cho bao cảnh xuân tươi đẹp, khiến người ở bên ngoài xe chỉ nhìn thấy chút ít cũng không khỏi đỏ mặt.
Dù sao bọn họ cũng còn trẻ, vừa lên xe đã nóng lòng muốn dính lấy nhau.
Bên ngoài truyền tai nhau về quan hệ của hai người, đều nói là Tề Duật Lễ một tay cưng chiều Nam Yên từ nhỏ đến lớn, đối xử với cô còn tốt hơn với em gái ruột của mình. Ngay cả khi hai người họ giới thiệu về đối phương thì cũng nói như vậy.
Tin đồn là tin đồn, sự thật vẫn là sự thật.
Trong giới có rất nhiều chuyện tình bí ẩn như thế này.
Hơn nữa, hai người bọn họ đều là trai chưa cưới gái chưa gả, trước mặt người ngoài thì giả làm anh em, trong âm thầm cũng giả làm em anh, cũng là một loại thú vui tình yêu. Sư phụ Hà đã đến tuổi trung niên, gặp qua quá nhiều chuyện tình, cùng lắm cũng chỉ hơi kinh ngạc về chuyện này một chút, rồi sau đó thì giả bộ không biết gì hết. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ông ấy đã quá rõ rồi.
Sư phụ Hà tò mò nhìn chiếc Maybach ở tầng dưới, tự hỏi rốt cuộc người ngồi bên trong trông như thế nào. Ông ấy cũng muốn được xác thực tin đồn hóng hớt trong lòng, còn ai ở thành phố Nam có thể có rêu rao hơn Tề Duật Lễ chứ?
Sau đó, nhìn thấy người ngồi ở ghế phụ bước xuống xe, mở cửa sau ra, chủ xe xuống xe.
Từ góc độ của mình, ông ấy chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen thẳng thớm, nhìn từ xa, bộ âu phục này thuộc loại cao cấp, bờ vai của người đàn ông rộng như cái mắc áo, đường vai thẳng tắp. Chỉ một bóng hình mờ mờ thôi đã lộ ra khí chất cấm dục, xa cách người khác rồi. Sau khi xuống xe, anh cài cúc áo vest đã mở ra, rồi đi bộ đến cửa hàng.
Bậc thầy Hà sững sờ.
Ngay lập tức phản ứng lại, người đó không phải là cậu ba Tề Tề Duật Lễ sao?!
Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang trong tiệm.
Sư phụ Hà vội vàng chào hỏi, người kia đi lên lầu, khi mơ hồ nhìn thấy mái tóc đen trên đỉnh đầu anh, thì một giọng nói bình tĩnh từ bàn làm việc ở lầu hai vang lên: "Nhờ tôi thuyết phục Tề Duật Lễ kết bạn WeChat với cô sao?"
Tiếng bước chân chợt dừng lại.
Không khí như ngưng đọng lại.
Một giây sau, giọng nói lanh lảnh trong trẻo của Nam Yên vang lên, ẩn chứa ý cười nhẹ, giọng điệu nhẹ nhàng ngây thơ: "Đúng thật là anh ba thương tôi, nhưng cũng bởi vì anh ấy thương tôi, cho nên tôi không thể giúp cô thuyết phục anh ấy được. Anh ấy thương tôi từ nhỏ đến lớn, cũng không phải để nuôi ong tay áo, dẫn cáo về nhà."
“Tôi cũng không có ác ý gì với anh ấy.” Hứa Lưu Sương giải thích lý do đến đây: "Chỉ là tôi muốn bàn chút chuyện với anh ấy thôi.”
"Nếu là chuyện công việc thì có thể liên lạc với trợ lí của anh ấy."
"Là việc riêng tư."
"Trợ lý của anh ấy sẽ truyền đạt lại giúp cô."
Không chỉ Tề Duật Lễ bất cần, mà ngay cả Nam Yên cũng bất cần theo.
Liên tiếp gặp phải trắc trở, Hứa Lưu Sương hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn cố nén nụ cười: "Chuyện này, vẫn nên để tôi nói chuyện riêng trước với anh ấy thì tốt hơn, tôi sợ đến khi lớn chuyện, hai nhà gặp mặt nhau, có lẽ sẽ không quá vui vẻ."
Nam Yên hơi cong cong môi: "Cô đang mang thai đứa con của anh ấy sao? Muốn phá thai hay là muốn kết hôn với Tề Duật Lễ?"
"..."
"..."
“— Nam Yên.”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng như băng tuyết vang lên, trong không khí vang lên tiếng bước chân đứt quãng, mỗi một bước lại tạo ra một âm thanh nặng nề, uy nghiêm mà lạnh lẽo.
Không khí phân tán ra mọi hướng, sự ngột ngạt đè ép mọi người.
Tề Duật Lễ dừng lại ở cửa cầu thang, không tiến lên một bước.
Nam Yên không ngờ anh sẽ ở đây, nhất thời lanh mồm lanh miệng nói câu đùa không hề logic, cô muốn kết thúc, nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, vẫn chưa kết thúc được. Rốt cuộc thì, có anh ở đây, chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được.
Tề Duật Lễ chinh phục cả thế giới, Nam Yên chỉ cần chinh phục được Tề Duật Lễ là có thể có được cả thế giới.
Lúc này, Tề Duật Lễ thờ ơ nói: "Anh chưa bao giờ âm thầm ở riêng với cô Hứa này, bé Yên, không được giở tính trẻ con ra như thế."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook