Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vị Vũ
-
Chương 23
Lúc này, nội tâm Từ Trác Dư đã yếu ớt đến không tưởng, lại vẫn có thể sinh ra ý niệm tuyệt vọng mà ngoan độc trong đầu.
Nhớ tới một lần kia ở nhà của Tiếu Viễn Trình, anh dường như đối với thân thể cậu rất say mê.
Cho nên cậu muốn trả thù.
Cậu muốn người trong lòng Tiếu Viễn Trình còn nằm trên giường chịu bệnh tật tra tấn còn cùng anh mây mưa thất thường.
Từ Trác Dư đứng lên, nằm sấp bên người anh, đầu để tại cổ anh mà cọ xát.
” Em là vợ của anh, không phải sao……”
Âm thanh giống như ma quỷ quanh quẩn bên tai Tiếu Viễn Trình.
Tiếu Viễn Trình lật Từ Trác Dư lại, chỉ thấy trước mặt cậu đang sắp khóc, vẻ mặt ưu thương nhìn về mình, đôi mắt đen sáng giờ bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, tựa như nai con bị thiên nhiên ủy khuất.
” Tại sao lại là em……” Từ Trác Dư thì thào nói.
Cậu gắt gao nhắm hai mắt lại. Hai hàng nước mắt thuận đường chảy xuống. Lông mi cậu bị nước mắt làm ướt sũng, hơi run run động, mũi cũng một mạt hồng, bờ môi mỏng mím chặt lại.
Nhìn Từ Trác Dư ủy khuất như vậy, Tiếu Viễn Trình trong lòng tràn đầy áy náy, trong lồng ngực cũng dâng lên một thứ tình cảm không thể gọi tên. Giống như muốn đền bù, anh vội vàng hôn lên môi Từ Trác Dư.
Từ Trác Dư cảm nhận được anh hôn liền điên cuồng mà đáp lại, như muốn đem ủy khuất mấy ngày nay phát tiết hết ra. Tay ra sức đem quần áo Tiếu Viễn Trình xả xuống.
Hai người cuồng loạn hôn môi cùng kéo nhau đến phòng ngủ. Khi tấm lưng rơi vào đệm chăn mềm mại, Từ Tác Dư gắt gao ôm lấy Tiếu Viễn Trình. Tiếu Viễn Trình trong lòng cũng rất khó chịu, đối với Kỷ Hòa cùng Từ Trác Dư, cảm giác tội lỗi đã đem anh bức điên, chỉ có thể dùng phương pháp này phát tiết cảm xúc ra ngoài.
Đợi quần áo hai người không còn, Tiếu Viễn Trình liền biến thành dã thú mà gặm cắn da thịt toàn thân cậu, tay thỗ lỗ mà lộng tinh khí của cậu.
Từ Trác Dư lúc này còn nóng lòng muốn cùng Tiếu Viễn Trình kết hợp một thể, cũng không để ý anh còn chưa làm xong công việc chuẩn bị, thân thể của chính mình còn chưa khai phá đầy đủ, liền thúc giục nói, ” Mau, hiện tại, hiện tại mau tiến vào trong em….”
Những lời này đối với nam nhân đã mất đi lý trí là thứ dược tính tốt nhất, nâng thắt lưng lên, đâm thẳng một phát, nam căn liền xâm nhập hậu đình của Từ Trác Dư.
” Ách….” Từ Trác Dư nhất thời bị đau, mặt sau gáy trắng nõn nhếch lên, thân thể cũng như cây cung hướng về phía trước.
Nam nhân chú ý tới phản ứng của Từ Trác Dư, liền dừng động tác. Mà Từ Trác lại một ngụm cắn cổ nam nhân, đồng thời nhịn đau hướng hạ thân nam nhân cọ xát.
Giờ phút này, chỉ có thân thể đau đớn mới có thể làm cậu xem nhẹ đau dớn trong lòng.
Sau khi anh tiến vào toàn bộ, đợi Từ Trác Dư thích ứng liền bắt đầu tốc độ cao nhất mà va chạm, ánh mắt phát đỏ như dã thú. Từ Trác Dư yên lặng chịu đựng va chạm của anh, còn ôm anh thật chặt.
Từ Trác Dư, mày vui vẻ đi, mục đích của mày đã đạt được. Người nam nhân mày yêu còn đang trong cơ thể mày, mà tình địch của mày đang tại bệnh viện chịu đau khổ, Từ Trác Dư yên lặng đối với chính mình nói.
Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn không nhịn được mà khóc, nước mắt cứ một mực tràn ra ngoài.
Sao tâm lại vẫn đau như vậy……..
Trong phòng ngủ một mảnh tối đen, hai người giống như dã thú bị thương mà giao hợp. Bởi vì không có kéo rèm cửa sổ, ngọn đèn nhiều sắc màu cứ như vậy chiếu vào phòng, trên thân thể hai con người đang gắt gao giao triền, làm không khí càng có vẻ cuồng dã dâm loạn. Một lúc sau, Tiếu Viễn Trình trừu sáp với tần suất nhanh hơn, rồi mới gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ tinh hoa nóng cháy bắn vào sâu trong hậu đình của Từ Trác Dư. Từ Trác Dư cũng thừa dịp đó mà khóc lớn thành tiếng, đem áp lực cùng ủy khuất lâu nay phát tiết ra ngoài.
Hai người vẫn trong tư thế kết hợp tạm dừng một chút, Từ Trác Dư cố ý lại một lần nữa buộc chặt hậu đình, cho đến khi tính khi nam nhân lại ngạnh lên. Cứ như vậy, hai người lại giao triền, thẳng đến khi hết sức mới thôi, sau khi ngã xuống liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhớ tới một lần kia ở nhà của Tiếu Viễn Trình, anh dường như đối với thân thể cậu rất say mê.
Cho nên cậu muốn trả thù.
Cậu muốn người trong lòng Tiếu Viễn Trình còn nằm trên giường chịu bệnh tật tra tấn còn cùng anh mây mưa thất thường.
Từ Trác Dư đứng lên, nằm sấp bên người anh, đầu để tại cổ anh mà cọ xát.
” Em là vợ của anh, không phải sao……”
Âm thanh giống như ma quỷ quanh quẩn bên tai Tiếu Viễn Trình.
Tiếu Viễn Trình lật Từ Trác Dư lại, chỉ thấy trước mặt cậu đang sắp khóc, vẻ mặt ưu thương nhìn về mình, đôi mắt đen sáng giờ bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, tựa như nai con bị thiên nhiên ủy khuất.
” Tại sao lại là em……” Từ Trác Dư thì thào nói.
Cậu gắt gao nhắm hai mắt lại. Hai hàng nước mắt thuận đường chảy xuống. Lông mi cậu bị nước mắt làm ướt sũng, hơi run run động, mũi cũng một mạt hồng, bờ môi mỏng mím chặt lại.
Nhìn Từ Trác Dư ủy khuất như vậy, Tiếu Viễn Trình trong lòng tràn đầy áy náy, trong lồng ngực cũng dâng lên một thứ tình cảm không thể gọi tên. Giống như muốn đền bù, anh vội vàng hôn lên môi Từ Trác Dư.
Từ Trác Dư cảm nhận được anh hôn liền điên cuồng mà đáp lại, như muốn đem ủy khuất mấy ngày nay phát tiết hết ra. Tay ra sức đem quần áo Tiếu Viễn Trình xả xuống.
Hai người cuồng loạn hôn môi cùng kéo nhau đến phòng ngủ. Khi tấm lưng rơi vào đệm chăn mềm mại, Từ Tác Dư gắt gao ôm lấy Tiếu Viễn Trình. Tiếu Viễn Trình trong lòng cũng rất khó chịu, đối với Kỷ Hòa cùng Từ Trác Dư, cảm giác tội lỗi đã đem anh bức điên, chỉ có thể dùng phương pháp này phát tiết cảm xúc ra ngoài.
Đợi quần áo hai người không còn, Tiếu Viễn Trình liền biến thành dã thú mà gặm cắn da thịt toàn thân cậu, tay thỗ lỗ mà lộng tinh khí của cậu.
Từ Trác Dư lúc này còn nóng lòng muốn cùng Tiếu Viễn Trình kết hợp một thể, cũng không để ý anh còn chưa làm xong công việc chuẩn bị, thân thể của chính mình còn chưa khai phá đầy đủ, liền thúc giục nói, ” Mau, hiện tại, hiện tại mau tiến vào trong em….”
Những lời này đối với nam nhân đã mất đi lý trí là thứ dược tính tốt nhất, nâng thắt lưng lên, đâm thẳng một phát, nam căn liền xâm nhập hậu đình của Từ Trác Dư.
” Ách….” Từ Trác Dư nhất thời bị đau, mặt sau gáy trắng nõn nhếch lên, thân thể cũng như cây cung hướng về phía trước.
Nam nhân chú ý tới phản ứng của Từ Trác Dư, liền dừng động tác. Mà Từ Trác lại một ngụm cắn cổ nam nhân, đồng thời nhịn đau hướng hạ thân nam nhân cọ xát.
Giờ phút này, chỉ có thân thể đau đớn mới có thể làm cậu xem nhẹ đau dớn trong lòng.
Sau khi anh tiến vào toàn bộ, đợi Từ Trác Dư thích ứng liền bắt đầu tốc độ cao nhất mà va chạm, ánh mắt phát đỏ như dã thú. Từ Trác Dư yên lặng chịu đựng va chạm của anh, còn ôm anh thật chặt.
Từ Trác Dư, mày vui vẻ đi, mục đích của mày đã đạt được. Người nam nhân mày yêu còn đang trong cơ thể mày, mà tình địch của mày đang tại bệnh viện chịu đau khổ, Từ Trác Dư yên lặng đối với chính mình nói.
Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn không nhịn được mà khóc, nước mắt cứ một mực tràn ra ngoài.
Sao tâm lại vẫn đau như vậy……..
Trong phòng ngủ một mảnh tối đen, hai người giống như dã thú bị thương mà giao hợp. Bởi vì không có kéo rèm cửa sổ, ngọn đèn nhiều sắc màu cứ như vậy chiếu vào phòng, trên thân thể hai con người đang gắt gao giao triền, làm không khí càng có vẻ cuồng dã dâm loạn. Một lúc sau, Tiếu Viễn Trình trừu sáp với tần suất nhanh hơn, rồi mới gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ tinh hoa nóng cháy bắn vào sâu trong hậu đình của Từ Trác Dư. Từ Trác Dư cũng thừa dịp đó mà khóc lớn thành tiếng, đem áp lực cùng ủy khuất lâu nay phát tiết ra ngoài.
Hai người vẫn trong tư thế kết hợp tạm dừng một chút, Từ Trác Dư cố ý lại một lần nữa buộc chặt hậu đình, cho đến khi tính khi nam nhân lại ngạnh lên. Cứ như vậy, hai người lại giao triền, thẳng đến khi hết sức mới thôi, sau khi ngã xuống liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook