Tiêu Chiến tỉnh dậy cũng đã là chuyện của sáng hôm sau. Anh từ từ mở mắt nhìn quang cảnh xung quanh một lúc, quả thật anh muốn chết đi cho xong,toàn thân anh hiện tại đau nhức đến gần như không ngồi dậy nổi bên dưới truyền đến cơn đau như muốn xé nát lấy thân thể anh,đau đến thấu tận tâm can,cơ thể anh giờ đây một mảnh vải cũng không có những dấu hôn tràn ngập cơ thể anh khiến anh mỗi khi nhớ đến trong lòng dâng lên một nỗi lo sợ.Tối hôm qua hắn điên cuồng xâm chiếm lấy cơ thể anh dường như muốn thỏa đi cơn giận trong lòng hắn nhưng tại sao trong lòng anh một chút oán hận con người đó cũng không hề tồn tại.

Tiêu Chiến nghĩ ngợi một lúc lâu bỗng dưng anh nhìn sang phía bên cạnh mình,đưa tay sờ lên vị trí ấy anh mỉm cười đau lòng,nơi đó lạnh lẽo biết bao có lẽ hắn đã đi từ hôm qua lúc anh ngất đi hiện tại một chút hơi ấm còn sót lại cũng chẳng có.Tiêu Chiến ngưng lại anh thôi không nghĩ về hắn nữa nếu số phận anh đã như vậy thì anh đành cam tâm mà chịu đựng dù muốn thay đổi cũng chẳng thể nữa rồi.

Anh mệt mỏi ngồi dậy vào phòng vệ sinh cá nhân thật ra căn phòng này vốn đã được chuẩn bị từ trước,màu của căn phòng đều là màu anh thích có lẽ hắn đã có ý định sẽ bắt anh về đây là từ ban đầu rồi. Tiêu Chiến mở cửa phòng bước xuống phòng khách cả căn phòng chẳng có một bóng người kể cả hắn cũng chẳng thấy đâu. Tiêu Chiến tự nghĩ bản thân anh thật ngu ngốc anh là đang mong chờ gặp hắn sao,gặp con người đã gieo cho bao khổ sở như bây giờ.

Không chạm mặt hắn cũng tốt,cũng chẳng phải nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét,kinh tởm. Tiêu Chiến cũng chẳng hiểu vì sao từ lần đầu gặp hắn trong đôi mắt lại như tồn tại một nỗi oán thù bao giờ cũng lạnh lùng,sắc lạnh. Anh vừa nghĩ vừa bước từng bước về phía cửa thì đột ngột đâu đó có một cánh tay ngăn hành động của anh lại. Tiêu Chiến khó hiểu đưa mắt ngước nhìn về phía người đó là một người mặc áo đen khuôn mặt không đẹp xuất sắc như hắn nhưng dáng người rất cao to chính là vệ sĩ của Vương Nhất Bác. Người kia nhìn anh cất tiếng nói với anh:

- Dạ thưa. Ông chủ dặn không để anh ra ngoài.


- Tôi không ra ngoài chỉ là muốn đi vài vòng cho thoải mái mà thôi. Tiêu Chiến nghe người kia nói thế nên anh vội vàng giải thích.

- Ông chủ đã dặn một bước cũng không cho anh ra khỏi cửa.

-Nhưng.... Anh định nói gì đó nhưng suy nghĩ một lúc lại thôi. Anh cũng không muốn làm người kia khó xử.

- Thôi được rồi tôi không đi nữa. Tiêu Chiến nói xong vừa định quay người bước vào nhà thì bất chợt đầu anh có chút quay cuồng,anh đứng cũng không đứng vững được nữa cả người vô lực như muốn ngã khụy xuống. Tiêu Chiến gần như sắp ngã xuống thì một bàn tay xuất hiện to lớn đỡ anh để anh không bị ngã, chính là người vệ sĩ kia hắn vòng tay qua eo anh nhẹ nhàng ôm lấy anh. Tiêu Chiến cũng may được người kia đỡ nên không bị ngã,anh vội vàng đứng dậy rời khỏi bàn tay kia,hắn cũng thấy bản thân có chút không phải nên cũng vội vàng buông anh ra. Anh mỉm cười với hắn ngọt ngào nói với hắn:

- Cảm ơn cậu. Hắn không đáp lại lời anh mà chỉ gật đầu nhìn anh rồi quay sang tiếp tục làm công việc của mình. Nhưng cả hai không hề hay biết được rằng hành động đó,nụ cười đó đã hoàn toàn rơi vào tầm mắt của một người. Vương Nhất Bác đôi tay siết chặt khuôn mặt hắn lửa giận đã dâng lên như muốn thêu đốt mọi thứ.

Tiêu Chiến không hề hay biết Vương Nhất Bác đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kia anh có chút chóng mặt nên không muốn ăn gì chỉ tìm một ly sữa uống vào rồi nhanh chân bước lên phòng nghỉ ngơi. Anh vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi nhưng được một lúc thì bỗng nhiên anh giật mình tỉnh giấc vì tiếng ồn ào phát ra. Anh định hình lại một lúc thì nghe được đó là tiếng la hét cầu xin của một người nào đó. Tiêu Chiến bước xuống khỏi giường theo tiếng la hét kia mà đi đến một căn phòng.

Tiếng la hét giờ đây ngày một ngày một lớn hơn,cửa phòng không đóng anh khẽ đưa mắt nhìn vào Tiêu Chiến một thoáng hốt hoảng trước cảnh tượng có chút đáng sợ này một đám người áo đen đang cầm dao đâm liên tục vào một người đàn ông,người đó một chút phản kháng cũng chẳng có vì có hai tên đang kìm chặt tay hắn muốn cử động cũng là chuyện chẳng thể.

Máu chảy rất nhiều sàn nhà đã nhuộm cả một màu đỏ của máu người đàn ông kia đến hơi thở cũng gần như yếu ớt không thở được nhưng những người áo đen kia cứ điên cuồng đâm vào cơ thể người đó một dấu hiệu ngừng lại cũng không có. Bỗng nhiên lúc này có một giọng nói quen thuộc anh vừa nghe thấy đã biết rằng hắn là ai. Vương Nhất Bác ngồi trên ghế hắn xoay người lại lên tiếng nói:


- Dừng. Đám người áo đen nghe được chỉ thị của hắn cũng ngưng lại mọi hành động. Vương Nhất Bác đưa ánh mắt sắc bén nhìn vào người đàn ông kia,hắn nhếch môi cười lạnh lùng nói:

-Nói.Tay nào đã chạm vào người anh ta.

Tiêu Chiến đứng bên ngoài nghe được câu nói của hắn,anh hốt hoảng nhìn lại khuôn mặt người đang nằm thoi thóp trên vũng máu. Anh phút chốc sửng người đó...người đó không phải người lúc sáng đã giúp anh để anh không bị ngã sao. Tiêu Chiến định mở cửa bước vào thì nghe giọng Vương Nhất Bác nói tiếp:

- Không nói. Được chặt tay hắn.Vương Nhất Bác vừa nói xong đám người áo đen kia nghe lệnh chuẩn bị làm thì cánh cửa phòng mở toang. Tiêu Chiến vội vàng chạy vào anh đầy gấp gáp nói:

- Đừng mà.

- Giữ anh ta lại. Vương Nhất Bác thấy anh chạy vào hắn nhanh chóng sai người giữ anh lại.


- Vương Nhất...Bác đừng...đừng mà.
- Anh cầu xin cho hắn. Vương Nhất Bác nghe thấy lời nói từ miệng anh,cơn giận dữ khi nảy lại bùng phát mạnh hơn.

- Cậu ta không làm gì cả.

- Vậy sao. Thì ra là không làm gì. Vương Nhất Bác gật đầu tựa như hiểu rõ lời anh nói. Hắn nở nụ cười quỷ dị nhìn Tiêu Chiến hắn nói tiếp:

- Mang súng ra đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương