Hối Hận Muộn Màng (futanari - Edit)
-
C7: Chương 7
Ở lại ký túc xá công ty không phải là cách lâu dài, sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn và chia tài sản, tôi đã nhanh chóng tìm được một căn hộ dọn vào.
Bắt đầu từ hôm ấy, Trương Minh Hy dường như phát điên lên.
Mỗi ngày tan làm về nhà, tôi đều có thể thấy chị đứng dưới lầu, từ lúc mặt trời ngã về tây mãi cho đến khi ánh trăng ló dạng.
Chị hút rất nhiều thuốc.
Tôi nhớ Trương Minh Hy chưa bao giờ hút thuốc.
Nếu trời mưa, chị sẽ vào xe ngồi trong chốc lát. Đèn xe sáng lên, chiếu rõ từng hạt mưa li ti bay xuống, cũng chiếu rõ cả vẻ mặt mờ mịt đong đầy sự chán nản của chị.
Có lẽ vì căn hộ không quá cao nên tất cả những điều này, tôi đều nhìn thấy hết.
Qua mấy tuần, trong công ty bất ngờ nổi lên lời đồn về tôi, nói lòng ghen ghét của tôi quá nặng, lấy thế ép người, vô duyên vô cớ nhắm vào một cô gái trong công ty của vợ, buộc cô gái ấy phải thôi việc.
Còn cô gái ấy thì gia cảnh nghèo khó, vì mất công việc này nên cuộc sống trở nên rất khó khăn.
Gia cảnh nghèo khó?
Nhớ đến chiếc xe thể thao màu đỏ phô trương kia của Kiều Mộc mà tôi hết biết nói gì.
Chỉ có điều thủ đoạn của cô ta tuy thấp hèn nhưng lại rất hiệu quả, lời đồn nổi lên khắp nơi nhưng cũng chỉ âm thầm truyền tai nhau, dù tôi muốn làm rõ cũng không thể nói được gì.
Thế mà lúc này, Trương Minh Hy lại xuất hiện.
Đầu tiên là chị mời mọi người trong công ty uống cà phê trà sữa, sau đó nhân cơ hội giải thích về sự việc giảm biên chế của Kiều Mộc, nói rõ là cô ta bị sa thải vì năng lực làm việc không đủ, nhiều lần làm phương án và bản báo giá xuất hiện sai lầm, làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Kiếp trước Kiều Mộc phạm lỗi y như vậy, chỉ là khi ấy Trương Minh Hy cảm thấy “không ảnh hưởng đến toàn cục”, khắc phục hậu quả thay cô ta rồi cũng cho qua.
Còn hiện tại, chị đứng trước cửa công ty tôi, mỉm cười thong dong nói: “Tính cách Nguyệt Mẫn hướng nội ôn hòa nên đối với một ít lời đồn vô căn cứ cũng không phản bác. Tình cảm hai chúng tôi vẫn luôn rất tốt……”
Tôi bất ngờ lên tiếng, cắt ngang lời chị: “Nếu đã ly hôn thì hãy trông chừng người mới mà chị đã chọn, đừng để cô ta tới quấy rầy công việc và cuộc sống của tôi.”
Trương Minh Hy khó thể tin mà nhìn tôi, ánh sáng trong đôi mắt phút chốc đã ảm đạm đi nhiều.
Tôi lạnh lùng đẩy chị ra, trở về vị trí làm việc của mình.
Bắt đầu từ hôm ấy, lời đồn về tôi trong công ty đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mấy chị đồng nghiệp lớn tuổi hơn mời tôi ăn cơm, trong bữa ăn uyển chuyển ám chỉ: “Phụ nữ một khi đã thành công, thấy ai mới mẻ là đuổi theo. Một khi em rời bỏ họ, họ lại cảm thấy em mới mẻ, sau đó là quay về năn nỉ ỷ ôi. Nguyệt Mẫn, em đừng bao giờ mềm lòng.”
Tôi bưng cái ly, rũ mắt cười cười: “Em sẽ không.”
Các chị ấy nháy mắt với tôi: “Nếu đã ly hôn, em có thể cân nhắc những lựa chọn khác, em còn trẻ mà.”
Tôi chỉ khẽ mỉm cười, cảm ơn ý tốt của họ.
Kết quả là hai hôm sau, tôi vừa ra khỏi công ty vào giờ tan tầm, rõ ràng đèn đang xanh nhưng lại có một chiếc ô tô màu đen bất ngờ lao ra từ bên phải, tăng tốc hướng về phía tôi
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc bỗng có một cánh tay túm lấy bả vai tôi kéo mạnh về phía sau.
Tôi lảo đảo vài bước, chưa hoàn hồn mà đứng vững lại, nhìn về phía chiếc xe kia.
Nó đã chạy rất xa, người cầm lái đeo khẩu trang và đội mũ nên không thấy rõ là ai.
Là ngoài ý muốn ư?
“Chị Nguyệt Mẫn, cẩn thận chút.”
Từ phía sau truyền đến giọng nữ dễ nghe, tôi xoay đầu thì thấy là một gương mặt trẻ tuổi, trông khá quen thuộc.
Nhớ ra rồi, đây là cô sinh viên mà sau khi tôi phỏng vấn một năm trước đã kiên trì nhận vào công ty, tên Tạ Thuyền, ở cùng bộ phận nghiên cứu phát triển.
Thấy tôi cứ nhìn mãi, lỗ tai Tạ Thuyền bỗng đỏ ửng lên, mất tự nhiên quay đầu đi: “Tôi nghe nói trước đây công ty vốn không muốn tuyển dụng tôi, là chị kiên trì muốn nhận, offer tiền lương cũng khá cao… Tôi muốn mời chị dùng cơm để cảm ơn, có thể chứ?”
Đều là người trưởng thành, sao tôi lại không hiểu ý của cô ấy?
Sau khi im lặng một hồi lâu, tôi nhẹ giọng hỏi: “Dùng cơm thì không cần. Tôi định nhờ cô giúp tôi một chuyện, được chứ?”
12.
Khi về đến nhà, quả nhiên Trương Minh Hy lại chờ dưới lầu.
Khoảnh khắc trông thấy tôi tay trong tay cùng Tạ Thuyền, cả người chị cứng đờ, ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt cũng lụi tàn, chỉ còn một vùng u ám.
Tôi kéo Tạ Thuyền bước đến, đứng trước mặt chị: “Minh Hy, chúng ta đã ly hôn, tôi nghĩ tới nhiều năm tình cảm nên mới không báo cảnh sát, mấy chuyện tự mình cảm động ghê tởm thế này, chị phải làm bao lâu nữa mới chán đây?”
Trương Minh Hy nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ bừng: “Mẫn Mẫn, đừng đối xử với chị như vậy, em không thể đối xử với chị như vậy.”
Tôi khẽ cười một tiếng: “Về mặt đạo đức, tôi còn có điểm mấu chốt hơn chị, dù muốn tìm tình mới cũng là sau khi ly hôn. Minh Hy, chị đã ngoại tình trong lúc chúng ta còn kết hôn, ngoại tình suốt sáu năm, người ta có cả con với chị nữa kìa, trên đời này còn có ai ti tiện vô liêm sỉ như chị sao?”
Tôi dùng lời lẽ khó nghe nhất nhục nhã Trương Minh Hy trước mặt “tình mới” Tạ Thuyền. Đối với một người luôn tự tôn kiêu ngạo như chị mà nói, đây chẳng khác nào như lăng trì.
Vì thế, Trương Minh Hy rốt cuộc cũng lái xe bỏ đi.
Mắt thấy chiếc xe kia đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, tôi cũng rút tay ra khỏi tay Tạ Thuyền, nghiêm túc nói cảm ơn cô ấy.
“Cảm ơn cô, vốn chỉ là một ít việc riêng của tôi, để cô phải chê cười rồi.”
“Tôi cũng hiểu ý của cô nhưng trước mắt tôi vừa ly hôn không lâu, trong khoảng thời gian sắp tới không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, cô không cần lãng phí thời gian trên người tôi.”
Nói một hơi nhiều như vậy, Tạ Thuyền lại chỉ vô cùng ngạc nhiên mà nhìn tôi: “….. Chị Nguyệt Mẫn.”
Một cảm giác ươn ướt rơi trên mu bàn tay, từ hình ảnh phản chiếu trong đôi con ngươi trong trẻo của Tạ Thuyền, tôi mới thấy mặt mình đã tràn đầy nước mắt.
Ngữ điệu của tôi lại vẫn bình tĩnh như cũ: “Thật ngại quá, tôi phải về trước.”
Sau đó tôi xoay người, lên lầu, xác nhận chắc chắn cửa khoá kỹ, tôi mới ôm đầu gối cuộn tròn trong góc tường, khóc rống lên tựa như muốn giải tỏa hết những đau lòng và tuyệt vọng chất chứa từ kiếp trước đến kiếp này, bao nhiêu lâu nay, tôi không ngờ tiếng khóc của mình lại có thể đau thấu tâm can đến thế.
Nhiều năm như vậy, tôi đã cùng chị đi qua nhiều năm như vậy.
Còn nhớ khi chúng tôi vừa lên huyện học trung học, tôi bị mấy tên lưu manh chặn đường đòi phí bảo kê, trong miệng bọn chúng toàn là lời lẽ trêu ghẹo.
Sau khi chị biết chuyện đã tới cửa tìm đám người đó đánh nhau.
Chị một thân một mình đối đầu cùng mấy nam sinh cao lớn, thật ra đánh không lại nhưng hình ảnh chị mặt mũi máu me nhưng vẫn hung hăng vung quyền đánh tới khiến đối phương hoàn toàn bị dọa sợ.
Thế là bắt đầu từ khi ấy, không còn ai dám bắt nạt tôi nữa.
Sau này khi vừa mới tốt nghiệp, tiền lương của tôi còn khá thấp, chị thì xây dựng sự nghiệp, công ty vẫn đang trong giai đoạn đầu phát triển nên cuộc sống của cả hai rất túng thiếu.
Bác sĩ bảo hoàn cảnh sống không tốt cũng dễ bị phát bệnh suyễn, thế là chị mua một chiếc xe đạp điện cũ, ngoài giờ làm việc sẽ đi ra ngoài buôn bán thêm chỉ vì muốn đổi nơi ở tốt hơn cho tôi.
Chị đối với tôi tốt đến vậy, cho nên sau khi trùng sinh, tại thời điểm chưa có chuyện gì xảy ra, tôi đã ôm một tia mong đợi, hy vọng có thể cố gắng xoay chuyển cục diện để mọi chuyện đi vào quỹ đạo mà tôi mong muốn, thế nhưng dù sao cũng chỉ uổng công.
Lời tôi nói với Tạ Thuyền không hề giả, mặc dù đã ly hôn, tôi cũng hiểu rõ chính mình sẽ không bao giờ có thể bắt đầu một đoạn tình mới.
Đối với tôi, Trương Minh Hy không đơn giản chỉ là tình yêu.
Từ năm tuổi đến ba mươi mốt tuổi, suốt hai mươi sáu năm, chị như một bộ phận trong cơ thể, bộ phận ấy âm thầm lớn lên trong cuộc đời tôi, giờ cắt bỏ đi, cái giá phải trả chính là máu chảy đầm đìa, đau đớn đến chết đi sống lại.
Bây giờ tôi dẫn theo một người đứng trước mặt chị, đau khổ mà chị cảm nhận có bằng được một phần trăm nỗi đau của tôi khi Kiều Mộc xuất hiện nói cho tôi biết chuyện của hai người khi ấy sao?
Tôi đã từng yêu chị đến vậy.
Thế nên, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook