Hơi Ấm Của Anh
-
Chương 41
“Anh!”
Cảnh Chỉ Huyên còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một thanh âm trong trẻo vang lên ở cửa phòng riêng.
Sau đó cánh cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái hấp tấp chạy vào.
Cô gái có mái tóc dài màu nâu vàng, mặc áo T-shirt rộng phủ qua mông, quần bò màu đen kiểu rách rưới. Cô ấy đeo một cái túi lớn trên vai, bên trong không biết đựng thứ gì, trên đường đi cái túi phát ra tiếng ping ping pang pang theo nhịp chân. Trong tay cô ấy cầm áo khoác, điện thoại di động, ví và những thứ khác. Hùng hùng hổ hổ, không phải Lạc Tư Tư thì còn ai?
Mạc Tư Nguyên hơi kinh ngạc nhìn cô ấy.
Lạc Tư Tư nghiêng đầu cười với anh, sau đó chào hỏi mấy người phía sau anh, “Hello! Chị Chỉ Huyên, Đại Đề Tử! Lâu rồi không gặp!”
“Tư Tư.” Cảnh Chỉ Huyên vẫy vẫy tay với cô ấy, vội vã kéo ghế bên cạnh mình ra: “Mau đến đây!”
“Dạ!”
Lạc Tư Tư vội vàng dỡ hết đồ trên người xuống, chạy tới ngồi xuống, thuận tiện kéo cánh tay của Mạc Tư Nguyên, chớp chớp mắt với anh: “Anh, em xinh đẹp không?”
Mạc Tư Nguyên mặt không chút thay đổi nhìn toàn thân cô ấy một lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên tóc cô: “Nhuộm thành như vậy, cũng không sợ ông nội mắng em à?”
“Ôi trời!“ Lạc Tư Tư tùy tiện khoát khoát tay, cầm dưa hấu trên bàn gặm hai miếng, không chút để ý nói: “Dù sao bây giờ ông cũng không ở trong nước, quản có rộng đến đâu cũng không thể quản từ châu Âu đến châu Á, chờ ông trở về thì nhuộm lại thôi!“
Mạc Tư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nè, Đại Loa.” Bên này, Tống Đề vẫn đang im lặng không nhịn được cầm lấy một hạt đậu phộng ném Lạc Tư Tư, có chút buồn bực nói: “Vì sao bọn họ là anh trai, chị gái, còn anh thì là Đề Tử hả?”
Đậu phộng chuẩn xác ném vào trán Lạc Tư Tư, Lạc Tư Tư cầm lấy hạt dưa hấu vừa nhả trên bàn ném qua lại, dùng sức trừng anh ấy: “Bọn họ không đê tiện như anh, cũng không ai gọi em là Đại Loa!”
“Ăn ít dưa hấu thôi, lạnh lắm.” Mạc Tư Nguyên lặng yên dùng khăn ăn lau dọn một bàn toàn hạt dưa hấu, rồi mới nói với Lạc Tư Tư.
Lạc Tư Tư gật gật đầu, quay đầu lại nhìn Tống Đề, nói: “Anh xem anh trai em đối xử tốt với em như thế nào, nhìn lại anh coi, hừ!”
“Hừ hừ hừ!” Tống Đề học dáng vẻ của cô ấy, hắng giọng lặp đi lặp lại vài tiếng, liếc qua liếc lại: “Nhỏ mọn.”
Lạc Tư Tư ném một miếng vỏ dưa hấu qua.
Cảnh Chỉ Huyên bật cười.
Có thêm Lạc Tư Tư nên bầu không khí cũng không còn cứng nhắc như lúc nãy nữa.
Cô ta, Tống Đề và Tư Tư lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Tư Tư tuổi còn nhỏ, Tống Đề lại không để cho cô ấy yên, hai người luôn như vậy, hễ gặp mặt là cãi nhau.
“Tư Nguyên.”
Cảnh Chỉ Huyên không để ý tới bọn họ đùa giỡn nữa, cô ta quay đầu nhìn về phía Mạc Tư Nguyên, chuyển sang chủ đề khác: “Vậy anh định khi nào nhậm chức?”
“Chắc khoảng đầu tháng sau!” Mạc Tư Nguyên nói: “Tôi vừa mới về nước, trước tiên phải điều chỉnh chênh lệch thời gian, còn cần tìm hiểu thêm về các dự án trước đây của công ty.”
“Ôi trời!” Nghe vậy, Tống Đề lập tức bày ra vẻ mặt tạ ơn trời đất, hướng về phía Mạc Tư Nguyên: “Mạc thiếu gia, cậu mau tới đây đi! Tôi không thể chờ nổi nữa rồi!” Anh ấy nói xong, còn quay sang chắp tay như muốn bái lạy, vẻ mặt thành kính.
Mạc Tư Nguyên kinh ngạc nhìn anh ấy, lại đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Cảnh Chỉ Huyên.
“Anh ấy à!” Cảnh Chỉ Huyên lập tức đọc được nghi hoặc trong ánh mắt anh, nhìn dáng vẻ cố ý phóng đại của Tống Đề, dí dỏm nói: “Doanh số của [Diệu] không lý tưởng cho lắm, toàn bộ bộ phận marketing của anh ấy đều gặp họa, súng bắn chim đầu đàn, anh ấy bị mắng rất thảm, hôm nay là lần thứ ba rồi.”
Mạc Tư Nguyên hiểu rõ, khẽ nhấp một ngụm trà, tác phong nhàn nhã nói: “Vậy cậu không nói cho bọn họ biết chuyện này căn bản không hoàn toàn trách bộ phận marketing của bọn cậu à?”
“Nói rồi!” Vẻ mặt Tống Đề đau lòng vì bị oan uổng: “Nhưng mà vô dụng, đám cáo già kia muốn lần đầu tiên [Diệu] tung ra thị trường Trung Quốc phải thành công, sau đó kiếm thật nhiều tiền, trong mắt bọn họ vấn đề lớn bao nhiêu cũng là vấn đề của bọn tôi.”
Tống Đề khẽ lắc đầu, nhìn về phía Mạc Tư Nguyên: “Nhưng mà, làm sao anh biết không phải là vấn đề của bọn tôi?”
“Dùng mắt nhìn.” Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng nói: “Lấy tiêu chuẩn nhận thức của quầy trưng bày đưa vào thị trường trung lưu, doanh số bán hàng không kém mới là lạ.”
“Ừm, có đạo lý!” Tống Đề gật gật đầu, lặng lẽ ở dưới bàn chỉnh điện thoại di động đến trang ghi chép, cười nịnh nọt với Mạc Tư Nguyên: “Vậy giám đốc lớn tương lai, cậu nói xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào?”
Mạc Tư Nguyên chỉ lạnh nhạt liếc anh ấy một cái, nói: “Đừng nghĩ đến việc dùng lời nói của tôi trong cuộc họp ngày mai của các cậu.”
“Này, cậu…” Vẻ mặt giả cười của Tống Đề nhất thời bị khựng lại.
Cảnh Chỉ Huyên nhịn không được thấp giọng cười khẽ.
Tống Đề luôn luôn bất cần đời, biết cách dụ cho người khác nói nhiều nhất, nhưng chiêu này lần nào gặp phải hai anh em nhà này cũng chỉ có ăn thua thiệt.
“Chỉ Huyên, vấn đề chủ yếu nằm ở bộ phận thiết kế của các em, em nghĩ sao?” Trong lúc nói chuyện, Mạc Tư Nguyên đã khôi phục sắc mặt, nhìn Cảnh Chỉ Huyên bình tĩnh hỏi.
Cảnh Chỉ Huyên thu lại nụ cười, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy chủ yếu vẫn là vấn đề của tác phẩm. Chúng ta phải phát hành đồ trang sức theo nhu cầu thị trường, lượng tiêu thụ và nhu cầu của mọi người là hỗ trợ lẫn nhau.”
“Quên đi.” Tống Đề khoát tay, bác bỏ lời của Cảnh Chỉ Huyên: “Vì một cái [Diệu] mà chỉ riêng nghiên cứu thị trường đã không dưới năm lần, bản thảo thiết kế ban đầu vô số kể, những sản phẩm thiết kế tương tự như trên thị trường đã bị quyết định từ ngay đầu dự án. Nói trắng ra chính là bắt chước, kết quả thành phẩm vẫn là tiêu chuẩn nhận thức của quầy trưng bày, không phù hợp với thị trường. Đây là chu kỳ tuần hoàn. Vừa không muốn bị nói là bắt chước, phát hành các tác phẩm trang sức tương tự như các sản phẩm bán chạy, vừa không muốn phát hành các tác phẩm độc đáo ra khỏi thị trường, giải quyết vấn đề là phải giải quyết triệt để từ gốc rễ.”
Cảnh Chỉ Huyên im lặng.
Thật ra Tống Đề nói không sai, cô ta cũng biết vấn đề cơ bản nhất chính là ở bộ phận thiết kế, cho nên năm nay mới mở rộng tuyển dụng một nhóm thực tập sinh có phong cách táo bạo độc đáo, muốn giải quyết từ phương diện thiết kế sản phẩm trước. Nhưng thực tập sinh dù sao cũng là một số người mới không có kinh nghiệm, bồi dưỡng một nhóm nhà thiết kế cần dùng thời gian rất lâu, không có biện pháp giải quyết vấn đề trước mắt.
“Tư Nguyên, anh nghĩ thế nào?” Một lát sau, Cảnh Chỉ Huyên lại nhìn về phía Mạc Tư Nguyên.
Mạc Tư Nguyên vuốt vuốt chén trà đã trống rỗng, im lặng một hồi, bỗng nhiên nói: “Tôi có hai phương án.”
“Đầu tiên là giống như trước đây, không vội vàng để đưa ra thị trường, vẫn làm theo quy định cao cấp, chi ít lời nhiều. Thứ hai chính là sa thải phần lớn các nhà thiết kế hiện tại của bộ phận thiết kế Trung Quốc.”
Dứt lời, Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên nhìn nhau.
Hai người đều không nói gì, trong phòng lập tức chìm vào một hồi yên lặng.
Sự yên tĩnh này có chút đột ngột, Lạc Tư Tư đang ở một bên chuyên tâm chơi điện thoại di động không khỏi ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn ba người bọn họ. Chỉ thấy Cảnh Chỉ Huyên cúi đầu như có điều suy nghĩ, Tống Đề muốn nói lại thôi, chỉ có Mạc Tư Nguyên điềm tĩnh lạnh nhạt, giống như bầu không khí khác thường này hoàn toàn không liên quan đến anh.
Lạc Tư Tư không hiểu họ đang nói gì, cô ấy lắc đầu, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động.
Người khác thì cô ấy không biết, nhưng Mạc Tư Nguyên thì cô ấy biết. Lúc anh nghiêm túc ghét nhất là người khác quấy rầy, cô ấy cũng không mắc mớ gì đi giẫm vào cây đinh.
“Cái kia, Tư Nguyên…” Một lúc lâu sau, Tống Đề phá vỡ sự im lặng trước: “Đổi mấy nhà thiết kế đương nhiên không thành vấn đề, nhưng thay đổi nguyên cả bộ phận, thì có hơi…”
Thiết kế trang sức của D-King vẫn là chủ lực của thương hiệu, nếu như thay đổi toàn bộ nhà thiết kế thì chỉ sợ đã phải thay đổi cả công ty rồi.
“Nếu là tôi, tôi sẽ làm như vậy.” Mạc Tư Nguyên đặt chén trà lên bàn, “keng” một tiếng, không nặng không nhẹ, sắc mặt anh trầm tĩnh, trong lời nói chắc chắn lộ ra tư vị không được chen vào.
“Bộ phận thiết kế có mấy người thật sự có tài, nhưng cũng có mấy người là do quen biết, thân thích của các thành viên ban giám đốc, không cần tôi nói thì hẳn là hai người còn hiểu rõ điều này hơn tôi. Bộ phận thiết kế không giống với các bộ phận khác, những người này không thay đổi, bình mới rượu cũ thì có làm nhiều hơn nữa cũng là uổng phí. “
” ……”
Không khí bỗng nhiên có chút ngưng trọng.
Tống Đề quay đầu nhìn về phía Cảnh Chỉ Huyên bên cạnh.
Vẻ mặt Cảnh Chỉ Huyên vẫn không thay đổi, nhưng Tống Đề lại chú ý tới bàn tay cô ta đặt ở mép bàn, trong nháy mắt có chút cứng ngắc lại.
Không biết Mạc Tư Nguyên nói ra những lời này là cố ý hay vô tình. Nhân viên của một số bộ phận trong công ty vào làm việc quả thật là kỳ lạ, chỉ cần có bối cảnh và năng lực không quá kém thì bọn họ đều có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua được. Mà lúc trước Cảnh Chỉ Huyên vừa tốt nghiệp đại học, nhảy dù đến bộ phận thiết kế, trực tiếp được làm phó tổng giám đốc bộ phận thiết kế vẫn luôn là đề tài khiến người ta bàn tán trong phòng. Tuy rằng anh nói không sai, nhưng cứ nói thẳng ra như thế sẽ vô tình khiến người khác cảm thấy xấu hổ.
“Aiza, được rồi!”
Tống Đề giả vờ thoải mái huýt sáo, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ, lập tức chuyển đề tài: “Chúng ta chỉ là thảo luận một chút, sao lại giống như đang đánh giặc thế này? Nói thế nào đi nữa thì phương án cuối cùng cũng là do mấy lão cáo già kia quyết định, chúng ta cho dù nói hay đến mấy cũng vô dụng! Đừng nói chuyện này nữa.”
Cảnh Chỉ Huyên cười không được tự nhiên, động tác cũng hơi cứng nhắc.
“Anh, hai người muốn tuyển nhà thiết kế sao?”
Đúng lúc này, Lạc Tư Tư lặng lẽ tới gần Mạc Tư Nguyên, thật cẩn thận hỏi.
Cô ấy nghe không hiểu bọn họ nói, chỉ loáng thoáng nghe được từ “thiết kế”, “thay đổi”, “bộ phận thiết kế”, không khỏi có chút tò mò.
“Nhóc con như em thì biết cái gì.”
Trong miệng Tống Đề lại nhét đầy thức ăn, mơ hồ nói với Lạc Tư Tư một câu.
Lạc Tư Tư cầm đũa đánh mạnh Tống Đề, trừng mắt nhìn anh: “Anh mới là nhóc con đấy! Cả nhà anh đều là nhóc con! Tập trung vào việc ăn của anh đi! Coi chừng nghẹn chết bây giờ!”
Sau đó cô ấy xoay người lại, thân mật kéo cánh tay Mạc Tư Nguyên, cười tủm tỉm nói: “Anh, nếu các anh đang muốn tuyển nhà thiết kế thì em có một người bạn có thể giới thiệu cho các anh đấy! Mặc dù cậu ấy không học nghệ thuật nhưng vẽ rất tốt, rất muốn trở thành một nhà thiết kế, có lẽ sẽ giúp được!”
Mạc Tư Nguyên nhàn nhạt cười cười với cô ấy: “Được.”
Lạc Tư Tư rất vui vẻ.
Không khí bữa ăn này có chút quái dị, Tống Đề vẫn luôn cố gắng tìm đề tài điều tiết bầu không khí, Mạc Tư Nguyên thì im lặng, mà Cảnh Chỉ Huyên cho đến khi hoàn toàn kết thúc cũng không nói thêm mấy câu, chỉ có một mình Lạc Tư Tư rất hưng phấn.
Cô ấy mặc kệ giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, chỉ biết nếu trở về nói cho A Noãn tin tức này, A Noãn nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ, cực kỳ vui vẻ!
Cảnh Chỉ Huyên còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một thanh âm trong trẻo vang lên ở cửa phòng riêng.
Sau đó cánh cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái hấp tấp chạy vào.
Cô gái có mái tóc dài màu nâu vàng, mặc áo T-shirt rộng phủ qua mông, quần bò màu đen kiểu rách rưới. Cô ấy đeo một cái túi lớn trên vai, bên trong không biết đựng thứ gì, trên đường đi cái túi phát ra tiếng ping ping pang pang theo nhịp chân. Trong tay cô ấy cầm áo khoác, điện thoại di động, ví và những thứ khác. Hùng hùng hổ hổ, không phải Lạc Tư Tư thì còn ai?
Mạc Tư Nguyên hơi kinh ngạc nhìn cô ấy.
Lạc Tư Tư nghiêng đầu cười với anh, sau đó chào hỏi mấy người phía sau anh, “Hello! Chị Chỉ Huyên, Đại Đề Tử! Lâu rồi không gặp!”
“Tư Tư.” Cảnh Chỉ Huyên vẫy vẫy tay với cô ấy, vội vã kéo ghế bên cạnh mình ra: “Mau đến đây!”
“Dạ!”
Lạc Tư Tư vội vàng dỡ hết đồ trên người xuống, chạy tới ngồi xuống, thuận tiện kéo cánh tay của Mạc Tư Nguyên, chớp chớp mắt với anh: “Anh, em xinh đẹp không?”
Mạc Tư Nguyên mặt không chút thay đổi nhìn toàn thân cô ấy một lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên tóc cô: “Nhuộm thành như vậy, cũng không sợ ông nội mắng em à?”
“Ôi trời!“ Lạc Tư Tư tùy tiện khoát khoát tay, cầm dưa hấu trên bàn gặm hai miếng, không chút để ý nói: “Dù sao bây giờ ông cũng không ở trong nước, quản có rộng đến đâu cũng không thể quản từ châu Âu đến châu Á, chờ ông trở về thì nhuộm lại thôi!“
Mạc Tư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nè, Đại Loa.” Bên này, Tống Đề vẫn đang im lặng không nhịn được cầm lấy một hạt đậu phộng ném Lạc Tư Tư, có chút buồn bực nói: “Vì sao bọn họ là anh trai, chị gái, còn anh thì là Đề Tử hả?”
Đậu phộng chuẩn xác ném vào trán Lạc Tư Tư, Lạc Tư Tư cầm lấy hạt dưa hấu vừa nhả trên bàn ném qua lại, dùng sức trừng anh ấy: “Bọn họ không đê tiện như anh, cũng không ai gọi em là Đại Loa!”
“Ăn ít dưa hấu thôi, lạnh lắm.” Mạc Tư Nguyên lặng yên dùng khăn ăn lau dọn một bàn toàn hạt dưa hấu, rồi mới nói với Lạc Tư Tư.
Lạc Tư Tư gật gật đầu, quay đầu lại nhìn Tống Đề, nói: “Anh xem anh trai em đối xử tốt với em như thế nào, nhìn lại anh coi, hừ!”
“Hừ hừ hừ!” Tống Đề học dáng vẻ của cô ấy, hắng giọng lặp đi lặp lại vài tiếng, liếc qua liếc lại: “Nhỏ mọn.”
Lạc Tư Tư ném một miếng vỏ dưa hấu qua.
Cảnh Chỉ Huyên bật cười.
Có thêm Lạc Tư Tư nên bầu không khí cũng không còn cứng nhắc như lúc nãy nữa.
Cô ta, Tống Đề và Tư Tư lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Tư Tư tuổi còn nhỏ, Tống Đề lại không để cho cô ấy yên, hai người luôn như vậy, hễ gặp mặt là cãi nhau.
“Tư Nguyên.”
Cảnh Chỉ Huyên không để ý tới bọn họ đùa giỡn nữa, cô ta quay đầu nhìn về phía Mạc Tư Nguyên, chuyển sang chủ đề khác: “Vậy anh định khi nào nhậm chức?”
“Chắc khoảng đầu tháng sau!” Mạc Tư Nguyên nói: “Tôi vừa mới về nước, trước tiên phải điều chỉnh chênh lệch thời gian, còn cần tìm hiểu thêm về các dự án trước đây của công ty.”
“Ôi trời!” Nghe vậy, Tống Đề lập tức bày ra vẻ mặt tạ ơn trời đất, hướng về phía Mạc Tư Nguyên: “Mạc thiếu gia, cậu mau tới đây đi! Tôi không thể chờ nổi nữa rồi!” Anh ấy nói xong, còn quay sang chắp tay như muốn bái lạy, vẻ mặt thành kính.
Mạc Tư Nguyên kinh ngạc nhìn anh ấy, lại đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Cảnh Chỉ Huyên.
“Anh ấy à!” Cảnh Chỉ Huyên lập tức đọc được nghi hoặc trong ánh mắt anh, nhìn dáng vẻ cố ý phóng đại của Tống Đề, dí dỏm nói: “Doanh số của [Diệu] không lý tưởng cho lắm, toàn bộ bộ phận marketing của anh ấy đều gặp họa, súng bắn chim đầu đàn, anh ấy bị mắng rất thảm, hôm nay là lần thứ ba rồi.”
Mạc Tư Nguyên hiểu rõ, khẽ nhấp một ngụm trà, tác phong nhàn nhã nói: “Vậy cậu không nói cho bọn họ biết chuyện này căn bản không hoàn toàn trách bộ phận marketing của bọn cậu à?”
“Nói rồi!” Vẻ mặt Tống Đề đau lòng vì bị oan uổng: “Nhưng mà vô dụng, đám cáo già kia muốn lần đầu tiên [Diệu] tung ra thị trường Trung Quốc phải thành công, sau đó kiếm thật nhiều tiền, trong mắt bọn họ vấn đề lớn bao nhiêu cũng là vấn đề của bọn tôi.”
Tống Đề khẽ lắc đầu, nhìn về phía Mạc Tư Nguyên: “Nhưng mà, làm sao anh biết không phải là vấn đề của bọn tôi?”
“Dùng mắt nhìn.” Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng nói: “Lấy tiêu chuẩn nhận thức của quầy trưng bày đưa vào thị trường trung lưu, doanh số bán hàng không kém mới là lạ.”
“Ừm, có đạo lý!” Tống Đề gật gật đầu, lặng lẽ ở dưới bàn chỉnh điện thoại di động đến trang ghi chép, cười nịnh nọt với Mạc Tư Nguyên: “Vậy giám đốc lớn tương lai, cậu nói xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào?”
Mạc Tư Nguyên chỉ lạnh nhạt liếc anh ấy một cái, nói: “Đừng nghĩ đến việc dùng lời nói của tôi trong cuộc họp ngày mai của các cậu.”
“Này, cậu…” Vẻ mặt giả cười của Tống Đề nhất thời bị khựng lại.
Cảnh Chỉ Huyên nhịn không được thấp giọng cười khẽ.
Tống Đề luôn luôn bất cần đời, biết cách dụ cho người khác nói nhiều nhất, nhưng chiêu này lần nào gặp phải hai anh em nhà này cũng chỉ có ăn thua thiệt.
“Chỉ Huyên, vấn đề chủ yếu nằm ở bộ phận thiết kế của các em, em nghĩ sao?” Trong lúc nói chuyện, Mạc Tư Nguyên đã khôi phục sắc mặt, nhìn Cảnh Chỉ Huyên bình tĩnh hỏi.
Cảnh Chỉ Huyên thu lại nụ cười, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy chủ yếu vẫn là vấn đề của tác phẩm. Chúng ta phải phát hành đồ trang sức theo nhu cầu thị trường, lượng tiêu thụ và nhu cầu của mọi người là hỗ trợ lẫn nhau.”
“Quên đi.” Tống Đề khoát tay, bác bỏ lời của Cảnh Chỉ Huyên: “Vì một cái [Diệu] mà chỉ riêng nghiên cứu thị trường đã không dưới năm lần, bản thảo thiết kế ban đầu vô số kể, những sản phẩm thiết kế tương tự như trên thị trường đã bị quyết định từ ngay đầu dự án. Nói trắng ra chính là bắt chước, kết quả thành phẩm vẫn là tiêu chuẩn nhận thức của quầy trưng bày, không phù hợp với thị trường. Đây là chu kỳ tuần hoàn. Vừa không muốn bị nói là bắt chước, phát hành các tác phẩm trang sức tương tự như các sản phẩm bán chạy, vừa không muốn phát hành các tác phẩm độc đáo ra khỏi thị trường, giải quyết vấn đề là phải giải quyết triệt để từ gốc rễ.”
Cảnh Chỉ Huyên im lặng.
Thật ra Tống Đề nói không sai, cô ta cũng biết vấn đề cơ bản nhất chính là ở bộ phận thiết kế, cho nên năm nay mới mở rộng tuyển dụng một nhóm thực tập sinh có phong cách táo bạo độc đáo, muốn giải quyết từ phương diện thiết kế sản phẩm trước. Nhưng thực tập sinh dù sao cũng là một số người mới không có kinh nghiệm, bồi dưỡng một nhóm nhà thiết kế cần dùng thời gian rất lâu, không có biện pháp giải quyết vấn đề trước mắt.
“Tư Nguyên, anh nghĩ thế nào?” Một lát sau, Cảnh Chỉ Huyên lại nhìn về phía Mạc Tư Nguyên.
Mạc Tư Nguyên vuốt vuốt chén trà đã trống rỗng, im lặng một hồi, bỗng nhiên nói: “Tôi có hai phương án.”
“Đầu tiên là giống như trước đây, không vội vàng để đưa ra thị trường, vẫn làm theo quy định cao cấp, chi ít lời nhiều. Thứ hai chính là sa thải phần lớn các nhà thiết kế hiện tại của bộ phận thiết kế Trung Quốc.”
Dứt lời, Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên nhìn nhau.
Hai người đều không nói gì, trong phòng lập tức chìm vào một hồi yên lặng.
Sự yên tĩnh này có chút đột ngột, Lạc Tư Tư đang ở một bên chuyên tâm chơi điện thoại di động không khỏi ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn ba người bọn họ. Chỉ thấy Cảnh Chỉ Huyên cúi đầu như có điều suy nghĩ, Tống Đề muốn nói lại thôi, chỉ có Mạc Tư Nguyên điềm tĩnh lạnh nhạt, giống như bầu không khí khác thường này hoàn toàn không liên quan đến anh.
Lạc Tư Tư không hiểu họ đang nói gì, cô ấy lắc đầu, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động.
Người khác thì cô ấy không biết, nhưng Mạc Tư Nguyên thì cô ấy biết. Lúc anh nghiêm túc ghét nhất là người khác quấy rầy, cô ấy cũng không mắc mớ gì đi giẫm vào cây đinh.
“Cái kia, Tư Nguyên…” Một lúc lâu sau, Tống Đề phá vỡ sự im lặng trước: “Đổi mấy nhà thiết kế đương nhiên không thành vấn đề, nhưng thay đổi nguyên cả bộ phận, thì có hơi…”
Thiết kế trang sức của D-King vẫn là chủ lực của thương hiệu, nếu như thay đổi toàn bộ nhà thiết kế thì chỉ sợ đã phải thay đổi cả công ty rồi.
“Nếu là tôi, tôi sẽ làm như vậy.” Mạc Tư Nguyên đặt chén trà lên bàn, “keng” một tiếng, không nặng không nhẹ, sắc mặt anh trầm tĩnh, trong lời nói chắc chắn lộ ra tư vị không được chen vào.
“Bộ phận thiết kế có mấy người thật sự có tài, nhưng cũng có mấy người là do quen biết, thân thích của các thành viên ban giám đốc, không cần tôi nói thì hẳn là hai người còn hiểu rõ điều này hơn tôi. Bộ phận thiết kế không giống với các bộ phận khác, những người này không thay đổi, bình mới rượu cũ thì có làm nhiều hơn nữa cũng là uổng phí. “
” ……”
Không khí bỗng nhiên có chút ngưng trọng.
Tống Đề quay đầu nhìn về phía Cảnh Chỉ Huyên bên cạnh.
Vẻ mặt Cảnh Chỉ Huyên vẫn không thay đổi, nhưng Tống Đề lại chú ý tới bàn tay cô ta đặt ở mép bàn, trong nháy mắt có chút cứng ngắc lại.
Không biết Mạc Tư Nguyên nói ra những lời này là cố ý hay vô tình. Nhân viên của một số bộ phận trong công ty vào làm việc quả thật là kỳ lạ, chỉ cần có bối cảnh và năng lực không quá kém thì bọn họ đều có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua được. Mà lúc trước Cảnh Chỉ Huyên vừa tốt nghiệp đại học, nhảy dù đến bộ phận thiết kế, trực tiếp được làm phó tổng giám đốc bộ phận thiết kế vẫn luôn là đề tài khiến người ta bàn tán trong phòng. Tuy rằng anh nói không sai, nhưng cứ nói thẳng ra như thế sẽ vô tình khiến người khác cảm thấy xấu hổ.
“Aiza, được rồi!”
Tống Đề giả vờ thoải mái huýt sáo, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ, lập tức chuyển đề tài: “Chúng ta chỉ là thảo luận một chút, sao lại giống như đang đánh giặc thế này? Nói thế nào đi nữa thì phương án cuối cùng cũng là do mấy lão cáo già kia quyết định, chúng ta cho dù nói hay đến mấy cũng vô dụng! Đừng nói chuyện này nữa.”
Cảnh Chỉ Huyên cười không được tự nhiên, động tác cũng hơi cứng nhắc.
“Anh, hai người muốn tuyển nhà thiết kế sao?”
Đúng lúc này, Lạc Tư Tư lặng lẽ tới gần Mạc Tư Nguyên, thật cẩn thận hỏi.
Cô ấy nghe không hiểu bọn họ nói, chỉ loáng thoáng nghe được từ “thiết kế”, “thay đổi”, “bộ phận thiết kế”, không khỏi có chút tò mò.
“Nhóc con như em thì biết cái gì.”
Trong miệng Tống Đề lại nhét đầy thức ăn, mơ hồ nói với Lạc Tư Tư một câu.
Lạc Tư Tư cầm đũa đánh mạnh Tống Đề, trừng mắt nhìn anh: “Anh mới là nhóc con đấy! Cả nhà anh đều là nhóc con! Tập trung vào việc ăn của anh đi! Coi chừng nghẹn chết bây giờ!”
Sau đó cô ấy xoay người lại, thân mật kéo cánh tay Mạc Tư Nguyên, cười tủm tỉm nói: “Anh, nếu các anh đang muốn tuyển nhà thiết kế thì em có một người bạn có thể giới thiệu cho các anh đấy! Mặc dù cậu ấy không học nghệ thuật nhưng vẽ rất tốt, rất muốn trở thành một nhà thiết kế, có lẽ sẽ giúp được!”
Mạc Tư Nguyên nhàn nhạt cười cười với cô ấy: “Được.”
Lạc Tư Tư rất vui vẻ.
Không khí bữa ăn này có chút quái dị, Tống Đề vẫn luôn cố gắng tìm đề tài điều tiết bầu không khí, Mạc Tư Nguyên thì im lặng, mà Cảnh Chỉ Huyên cho đến khi hoàn toàn kết thúc cũng không nói thêm mấy câu, chỉ có một mình Lạc Tư Tư rất hưng phấn.
Cô ấy mặc kệ giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, chỉ biết nếu trở về nói cho A Noãn tin tức này, A Noãn nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ, cực kỳ vui vẻ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook