Học Viện Vocaloid Phần 1 (new Version)
-
C12: Chap 11 (new Version)
Cuối tuần, Miku quyết định ghé về nhà.
Thường thường thì Mikuo sẽ cứ lẽo đẽo theo cô suốt, nhưng hôm nay cô chỉ có một mình, bởi vì Mikuo hình như có việc bận gì đó nên đã vắng mặt từ sáng.
Vẫn là chiếc limousine dài đen bóng loáng đó dừng lại ngay trước cánh cổng lớn uy nghi. Không cần biết đằng sau cánh cổng đó như thế nào, vì chỉ riêng nó thôi cũng đã khiến cho người ta ngộp thở với vẻ xa hoa lộng lẫy rồi.
Hai cánh cổng tự động mở sang hai bên, hé lộ khung cảnh bên trong là hai hàng người dài tới tận sâu phía trong, mặc trang phục nghiêm chỉnh của hạ nhân.
Khoảnh khắc Miku vừa bước xuống xe, đi qua cổng cũng là lúc hai hàng dài người hầu kính cẩn cúi chào răm rắp:
- Mừng tiểu thư đã trở về!
Tiếng chào vang vọng khắp cả khu phố, khiến mấy nhà hàng xóm bất ngờ, thử ngó ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra, thì không khỏi há mồm trợn mắt chứng kiến cảnh tượng hoành tráng này.
Trước giờ tưởng toà biệt trang ngự nơi đây không có ai ở thật lãng phí, ai ngờ thì ra nó cũng có một vị chủ nhân là một thiếu nữ thoạt nhìn mới chỉ có 15, 16 tuổi, nhưng từ trên xuống dưới đều có một loại hơi thở thanh cao đặc trưng của người bề trên nắm mọi thứ trong tay. Gương mặt mĩ lệ như tiên tử toả sáng dưới ánh nắng vàng dịu nhẹ, trên người vận một bộ váy cổ điển ngắn kiểu Anh. Mái tóc dài màu xanh ngọc tươi mát được cột lỏng ngang vai thành hai lọn thả sau lưng.
Vẻ đẹp ngàn năm khó gặp của thiếu nữ này thật khiến người ta không thể không cảm thán: phải chăng đó là thần tiên từ thượng giới lạc xuống cõi trần này?
Miku chậm rãi sải bước trên con đường lát sỏi đá chạy dài vào bên trong biệt trang, xuyên qua những khu vườn tràn đầy sắc xuân.
Lần này cô về nhà là để kiếm vài cuốn sách chỉ có trong thư phòng nhà cô. Cuối tuần rảnh rỗi không có gì làm, thì với bản tính thờ ơ lại thích hưởng thụ sự thanh nhàn của cô cư nhiên chỉ có mỗi một thú vui tao nhã nhất: đọc sách và nhấm nháp trà hoa.
- Tiểu thư! Người về rồi! Chúng tôi rất nhớ người...!
Vài ba người hầu thân cận với Miku nháo nhào ra, sốt sắng quan sát một lượt khắp người cô.
- Ôi chao tiểu thư của tôi ơi...Người trông gầy hơn cả trước đây rồi! Tiểu thư cần phải được bồi bổ gấp thôi!
- Mau mau! Chuẩn bị điểm tâm cho tiểu thư đi!
Miku khẽ nhíu mi, cô đưa tay lên, ra hiệu ngừng lại. Thần thái lạnh nhạt cùng với giọng nói mang quyền lực khiến ai nghe vào cũng phải tự giác nghe theo:
- Không cần bày bộn. Trà hoa và bánh đi kèm, mang đến thư phòng cho ta.
Không nói gì thêm, Miku xoay người, hướng đến nơi thư phòng. Đám người hầu không khỏi lo lắng, thở dài thườn thượt:
- Tiểu thư vẫn biếng ăn như cũ. Haizz, tiểu thư sao lại cứ phải hành hạ bản thân thế kia cơ chứ...
Thư phòng của toà biệt viện này vô cùng rộng lớn, sổ sách gì đó nhiều đến mức phải chia thành các lầu mới chứa đủ. Bên trên là một mái vòm trong suốt, tận dụng triệt để ánh sáng tự nhiên từ mặt trời. Trong thư phòng còn trồng cả mấy loại cây cối khiến không khí trong đây thoáng đãng hơn rất nhiều.
Sách quý có giá trị cũng vô số kể, nhưng không được xếp ở ngoài. Miku đi đến bên một kệ sách ngẫu nhiên, tay kéo các quyển sách được xếp ngay ngắn trên đó. Cuốn thì được kéo ra, cuốn bị đẩy vào trong.
Cứ vài cuốn rồi vài cuốn như vậy, đến khi kéo cuốn sách cuối cùng ra, kệ sách bỗng chấn động. Cả kệ sách từ từ xoay, để lộ phía sau nó là một mật đạo. Miku bước vào, ngay lập tức chiếc kệ sách di chuyển về trạng thái ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sách quý thì đương nhiên không thể phơi bày cho dân chúng ngắm được, nên trong toà thư phòng rộng lớn như mê cung này được bố trí một số cơ quan bí mật để chứa sách có giá trị, thậm chí là sách cấm.
Gian phòng bên trong mật đạo dưới lòng đất tuy không lớn so với bên ngoài, nhưng nó tuyệt đối không thể dùng từ "nhỏ hẹp" để hình dung.
Sách quý tự nhiên sẽ đem lại một cảm giác khác biệt, có lẽ chính vì vậy mà nội thất ở đây cũng càng phải sang trọng, quý phái hơn.
Khẽ lay động đôi mắt ngọc đến từng kệ sách, Miku bỗng hơi khựng người lại. Có một thứ gì đó đang kêu gọi cô.
Cô tiến đến gần bên một kệ sách nào đó, tay rút ra một quyển sách. Có vẻ chính nó là thứ đã lôi kéo sự chú ý của cô nãy giờ.
Quyển sách này được bao bọc bởi một loại bìa da dày màu nâu sậm, vẻ ngoài của nó trông hơi cũ kĩ, dường như đã tồn tại từ rất lâu rồi. Ở mép sách có chốt khoá bằng vàng, trên đó đính một viên kim cương to bằng ngón tay cái.
Quyển sách không có tiêu đề, chỉ có vài hoa văn cổ điển ở viền bìa sách.
Miku không nhớ là mình đã từng thấy qua cuốn sách kì lạ này, và cô cũng không biết nó từ đâu tới. Ngón tay thon dài của cô nhẹ vuốt sách. Không thấy có dấu hiệu gì khác thường.
Cô đứng tại chỗ, mắt không rời cuốn sách lạ đang cầm trên tay.
Phải có cách nào để mở nó ra chứ nhỉ?
Miku thầm nghĩ, song lại thấy viên kim cương cứ ánh lên một cách chói mắt.
Dường như đã nghĩ ra được cách, Miku đưa ngón trỏ lên môi, cắn một ngụm, đủ để khiến máu từ đầu ngón tay rỉ ra ngoài. Cô để ngón tay chảy máu lại gần viên kim cương, chờ đợi cho một giọt máu rơi xuống.
"Tong". Một tiếng động rất nhẹ. Giọt máu đỏ tươi đầy ma mị rơi trên viên kim cương trong suốt, trơn tuột xuống cạnh rìa.
Bất chợt, những giọt máu bị hút vào trong viên kim cương, rồi một luồng sáng từ nó bùng lên, chiếu sáng cả căn phòng. Miku nhanh chóng đưa tay lên che bớt ánh sáng đi, lại cảm thấy không gian xung quanh liền thay đổi.
Cuối cùng, ánh sáng biến mất, cùng với khung cảnh quen thuộc trong gian phòng mật. Miku thoáng ngạc nhiên.
Cô đang đứng trên một ngọn đồi xơ xác, tiêu điều. Cây cối gì đó đều bị đốt cháy, chỉ còn lại cái thân khô đen thui. Đảo mắt một vòng, xác nhận rằng cô không hề biết nơi này là đâu.
Khi còn đang thắc mắc chuyện gì mới xảy ra, đã đưa cô đến nơi này thì bên tai lại vang đến những tiếng kim loại chạm nhau chát chúa.
- Chiến tranh?
Miku tự hỏi. Lúc này, cô mới để ý đến cảnh tượng bên dưới chân đồi. Là một chiến trường đẫm máu. Thi thể chồng chất, nằm la liệt trên mặt đất. Ngựa và người liên tục chạy, tàn sát nhau bằng những thanh kiếm dài và bén nhọn. Tiếng thét dài của con người cứ vang lên liên hồi.
Nhìn trang phục của bọn họ, cô phán đoán rằng chắc chắn thời điểm này không phải ở hiện tại. Cô đã trôi về khoảng thời gian rất lâu về trước, khi chế độ phong kiến còn vững vàng trên cả thế giới.
Tâm niệm khẽ động, nhưng không có gì xảy ra. Miku giật mình. Nơi này không thể sử dụng siêu năng lực? Hoặc là...
Cô men theo một con đường dẫn xuống dưới mặt đất, nơi xảy ra trận chém giết thảm khốc kia. Quả nhiên, không ai thấy được cô. Hay nói đúng hơn, đây chỉ là một hồi cảnh từ trong cuốn sách đó.
Nhưng có vẻ như đây không phải là một câu chuyện viễn tưởng gì. Đây là hiện thực, đã từng xảy ra vài thế kỉ trước.
Phóng tầm mắt ra xa, Miku phát hiện rằng ở đằng kia có một toà lâu đài lớn, nhưng do chiến tranh nên nó không còn giữ được vẻ đẹp vốn có nữa. Nhưng mà ở đây không dùng được siêu năng lực...
Không! Vẫn có thể bay được.
Tuy nhiên, phải mất một lúc để cô tìm ra cách bay ở chỗ này. Hai chân dần rời khỏi mặt đất, cuối cùng, cả cơ thể đều đã lơ lửng trên không.
Chậm rãi bay đến lâu đài, tiện thể được ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh nơi đây. Hậu quả chiến tranh gây ra thật đúng là không phải dạng vừa. Chắc hẳn trước đây nơi này cũng từng là một nơi đẹp đẽ như cõi mộng, nhưng vì khói lửa mà chỗ nào chỗ nấy đều đã bị tàn phá cả rồi.
Dừng lại trước cổng toà lâu đài được làm bằng gỗ, Miku đang suy nghĩ cách để vào. Thử đặt tay lên cửa, thế nhưng cả bàn tay đều xuyên qua.
Nếu là vậy...có lẽ chỉ có tiềm thức của mình bị lạc vào đây, còn thân xác vẫn còn ở thế giới thực. Thế thì đỡ tốn công rồi.
Miku bước xuyên qua thành cổng, trực tiếp tiến vào lâu đài.
Tuy ngoài kia đang chiến tranh khốc liệt, bên trong cũng xơ xác không kém, nhưng giữa khuôn viên lâu đài vẫn còn lá cờ đế quốc phất phơ theo từng đợt gió.
Lá cờ có tông chủ đạo là màu xanh lá ngọc kết hợp với màu xanh dương đậm, ở chính giữa là một đoá sen trắng kèm với một số chi tiết nhỏ khác.
Không biết thế nào mà cô có cảm giác quen thuộc với biểu tượng này.
Miku khẽ nhăn mặt lại. Càng nhìn biểu tượng lá cờ, cô càng cảm thấy khó chịu. Lắc nhẹ đầu, cô lại cất bước đi tiếp.
Nhưng mà, lần này cô không thể đi tự do theo ý muốn, đôi chân cô cứ đi, nhưng giống như có cái gì đó thôi thúc khiến cô phải đi theo một hướng nào đó. Có lẽ nó cũng không gây hại gì cho mình. Nghĩ thế, cô cũng mặc kệ, để cho chân mình tự đi.
Không rõ đã trải qua bao lâu, rốt cuộc, đôi chân cô dừng lại trước một căn phòng.
- Ở đây có gì sao?
Quả thật, từ bên ngoài cô có thể nghe loáng thoáng được tiếng người nói chuyện ở bên trong. Miku không hề khách khí mà xuyên thẳng qua cửa để xem bên trong có thể xảy ra chuyện gì.
Đập vào mắt cô là cảnh một người đàn ông tầm tuổi trung niên cùng với một người phụ nữ trạc tuổi nhưng nhìn có phần trẻ hơn đang đứng bên một chiếc nôi nhỏ. Đứng đối diện họ là một người bí ẩn che khuất mặt bằng một tấm áo choàng rộng.
- Xin ngài hãy đưa con gái chúng ta chạy thoát khỏi nơi này!
Người phụ nữ khẩn cầu trong chất giọng nghèn nghẹn. Trên gương mặt đã có dấu hiệu của thời gian đã giàn dụa nước mắt. Người đàn ông đến gần bà, đặt tay lên vai bà như để trấn an.
- Ngài thấy đấy. Đé quốc này sắp đi đến hồi kết, mà chúng ta cũng chỉ còn có mỗi đứa con gái mới mấy tháng tuổi này. Chúng ta không thể để cho nó còn chưa kịp biết cuộc đời là gì mà đã chôn vùi mạng sống ở đây. Chúng ta cầu xin ngài, hãy cứu lấy con bé...!
Người đàn ông vô cùng thành khẩn nói. Sau đó, mọi thứ đều chìm vào khoảng lặng, chỉ còn nghe thấy một vài tiếng nức nở cùa người phụ nữ. Một hồi sau, người bí ẩn mới lên tiếng đáp:
- Nếu các ngươi muốn nó được cứu, cái giá phải trả cũng không dễ dàng. Khi đất nước này lụi bại, công chúa sẽ được đưa đến tương lai, tuy nhiên vận mệnh của nó như thế nào thì phải hỏi ý trời, nhưng ta cam đoan rằng đó cũng sẽ chẳng phải là thứ gì tốt. Giao kèo như thế, dẫu vậy các ngươi vẫn nguyện ý sao?
- Chúng ta nguyện ý! Chúng ta đánh đổi mọi thứ! Chỉ cần nó còn sống thêm được một thời gian nữa thôi cũng được!
Người phụ nữ lập tức trả lời. Xong rồi, bà cúi xuống nhìn vào chiếc nôi nhỏ, ánh mắt bà thật hiền từ, trìu mến nhìn đứa bé vẫn còn đang say ngủ.
- Chúng ta đã hết sức vì con rồi. Chỉ mong con sau này sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, không lo toan gì cả. Nhất là, mẹ cầu nguyện hoàng huynh của con sẽ không làm hại đến con...
Người đàn ông nghe thế thì tự trách bản thân:
- Do ta không dạy dỗ nó nên người. Hậu quả là bây giờ cả đế quốc phải diệt vong dưới tay thằng oắt đó...!
Người phụ nữ nhẹ cầm lấy nắm tay đang siết chặt của chồng mình, dịu dàng nói:
- Chàng không có lỗi, thằng bé cũng không có lỗi gì cả. Chắc hẳn kiếp trước chúng ta đã đắc tội thằng bé, nên bây giờ nó mới trả thù chúng ta.
Lại mất thêm một hồi thời gian, người bí ẩn mới cất tiếng:
- Ta nghĩ đã tới lúc rồi. Bọn chúng đã xông vào lâu đài. Hoàng đế, hoàng hậu, hai người đã sẵn sàng?
Trong lúc chia ly, đó là lẽ thường khi bản thân chợt phát hiện, thì ra khi tới thời khắc phải đối mặt với thực tại đáng sợ, con người sẽ dễ dàng hoảng loạn như vậy.
Người phụ nữ và người đàn ông tuy có tôn quý đến bao nhiêu, thường ngày quyền lực thế nào, thì dù sao họ vẫn chỉ là một người cha, một người mẹ thương con cái hết mực.
Hoàng hậu run rẩy bế đứa bé ra khỏi nôi, rồi ôm chặt nó vào lòng mình. Hoàng đế dùng tay vuốt ve quả đầu vẫn còn thưa tóc cùng với đôi má phúng phính búng ra sữa kia.
Đứa bé ngây thơ cứ tưởng cha mẹ đang đùa nghịch với nó như thường ngày, liền há miệng cười khúc khích, đôi mắt híp lại, hai tay hai chân giơ lên cao, quẫy đạp như muốn được bế, trông đến là vui vẻ. Đôi đế hậu càng nhìn thấy vẻ hồn nhiên chơi đùa của con, sống mũi họ càng thêm cay xé, nước mắt ứ đọng trên khoé mắt ồ ạt trào ra.
Khi tiếng bước chân chạy loạn cùng tiếng kim loại leng keng vang lên ở bên ngoài càng lúc càng rõ hơn, hai người dứt khoát giao đứa bé cho vị che mặt đó. Người bí ẩn không chạm vào đứa bé, mà có một luồng năng lượng bao quanh lấy đứa bé, khiến nó lơ lửng trên cao.
Người bí ẩn không nói thêm lời nào, thoắt một cái đã cùng đứa bé biến mất không còn tăm hơi. Ngay lúc này, cánh cửa phòng bị phá tung một cách thô bạo. Một đám người vây quanh lấy Hoàng đế và Hoàng hậu, rồi đồng loạt chĩa mũi kiếm xung quanh họ.
Lá cờ vương quốc vài phút trước còn kiêu hãnh tung bay giờ đây đã bị gỡ xuống.
_______________________________________________________________________________
Chớp chớp đôi mắt đã có một chút mỏi mệt, Miku thở hắt ra một hơi.
Đã trở về thực tại rồi.
Qua chuyện vừa rồi, Miku đã xác định được một sự thật.
Đó là quá khứ của cô, không còn nghi ngờ gì nữa. Đứa bé đã được đưa đến tương lai trong tình trạng không có bất kì ai thân thích đó chính là cô. Và còn...vị hoàng huynh đã lật đổ chính vương quốc của mình, với trực giác nhạy bén của cô, có thể có khả năng cao là cũng đã vượt thời gian để đến thời đại này đi.
Hôm nay đúng là đã tiếp nhận được một thông tin thật quá là khủng bố mà.
Miku day day mi tâm của mình, nhìn lại cuốn sách. Sau khi không còn tìm ra điều gì khác lạ, cô trả nó về vị trí cũ, rồi rời khỏi thư phòng mật.
Cảnh tượng đứa bé cười đùa trong nôi đã khiến cho cô phải sững sờ.
Thì ra, ngày xưa cô cũng đã từng như vậy.
Cô khẽ nghiến răng, hừ lạnh một tiếng. Cô đã trở thành một con quái vật như thế này, tất cả đều là tại chúng.
Vừa ra đến bên ngoài, cô đã thấy có một người hầu thông báo với cô.
- Tiểu thư, người có khách ạ.
Miku khá ngạc nhiên. Từ trước tới giờ ở đây có người nào đến tìm khi nào đâu.
- Ai?
- Thưa tiểu thư, vị đó tự xưng là Hatsune Mikuo, bạn học của người.
Trong khi đó, có chàng thiếu niên nào đó như nai vàng...à nhầm, nai xanh ngơ ngác ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, bỗng cảm thấy chính mình thật nhỏ bé so với chốn thần tiên siêu cấp hoa hoa lệ lệ giữa nơi phố phường này.
A/N: Nhớ vote và share vì nó miễn phí ^^ Cầu lời góp ý :3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook