Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 33-1: Lúc nào cũng chào đón anh đến quấy rầy em nga (1)
Nhất Trung có lệnh cấm học sinh mang theo điện thoại di động.
Mấy học sinh có gia cảnh tương đối khá giả giống như Chân Minh Châu, để cho gia đình tiện liên lạc thì cũng sẽ cho phép mang theo một cái điện thoại di động.
Tống Tương Tương không có điện thoại di động, cũng không biết được gia cảnh của Trình Nghiễn Ninh, suy nghĩ một lúc thì như có điều gì suy nghĩ nói: "Chắc là có đi,mỗi học kỳ anh ấy đều nhận được học bổng hạng nhất, tự mua một chiếc điện thoại di động chỉ là chuyện nhỏ."
"Nói có lý."
Chân Minh Châu ôm chầm lấy cô hung hăng hôn một cái, mặt mày hớn hở đi vào nhà trọ.
*
Buổi chiều, trước giờ học.
Trình Nghiễn Ninh và Tiết Phi, khang kiến bình ba người cùng đi phòng học, xa xa nhìn thấy trên bậc thang có hai nữ sinh nhỏ nhắn đang đi qua đi lại.
Buổi chiều thứ hai, ánh mặt trời hình như cũng không tệ lắm.
Chân Minh Châu mặc môt chiếc áo đồng phục học sinh tay ngắn màu trắng cùng với một chiếc quần đồng phục học sinh màu xanh đậm, chấp hai tay ra sau lưng, dáng vẻ nhón chân đi qua lại đi lộ ra mấy phần khôn khéo điềm đạm hiếm thấy.
Tiết Phi ha ha cười một tiếng, quay sang nói với Khang Kiến Bình: "Ê, biết điều đi, đừng làm kỳ đà cản mũi."
"Học trưởng!"
Anh ta vừa dứt lời, Chân Minh Châu đã hào hứng chạy đến bên cạnh anh ta, ngưỡng mặt lên cười hì hì nói: "Em đã chờ anh thật lâu rồi nha."
Tiết Phi: "... what?"
Anh ta cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, Chân Minh Châu trước mắt lại lộ ra một nụ cười lớn hơn, vui vẻ hân hoan hỏi: "Có thể nói chuyện một chút không a?"
"A?"
Đang lúc Tiết Phi vẫn còn ngây người, Trình Nghiễn Ninh ở bên cạnh đã cất bước đi.
Khang Kiến Bình nín cười nhìn anh ta một cái, cũng đi theo vào phòng học.
Mặt mày vị tiểu học muội ở trước mắt tràn đầy vẻ mong đợi, Tiết Phi phục hồi lại tinh thần, chỉ đành thở dài một tiếng, hỏi cô: "Tìm anh có chuyện gì, nói đi?"
"Trình Nghiễn Ninh có điện thoại di động không?"
"Có a." Tiết Phi vừa dứt lời liền hối hận, cảnh giác hỏi, "Cậu muốn làm gì?"
"Còn có thể làm gì chứ, không phải chỉ muốn biết số điện thoại di động của anh ấy thôi sao?" Chân Minh Châu vô tội nhìn anh ta một cái, vẻ mặt bày ra biểu tình đương nhiên.
Tiết Phi bật cười: "Vậy sao em không đi hỏi cậu ta?"
Chân Minh Châu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn anh ta một cái: "Anh cảm thấy anh ấy sẽ nói cho em biết hay sao?"
Tiết Phi: "..."
Trình Nghiễn Ninh nhìn như ôn hòa lễ phép, nhưng thực ra lại lạnh lùng hời hợt tư trong xương, đừng nói là Chân Minh Châu, cho dù là bạn học nữ trong lớp cũng không ai biết số điện thoại của anh. Nếu không có sự đồng ý của anh, Tiết Phi đương nhiên không dám tùy tiện nói số điện thoại của anh ra ngoài rồi. Cho nên anh ta cực kỳ ngượng ngùng cười cười, trả lời: "Vậy thì anh cũng không thể nói cho em biết được, không tốt lắm."
"Sao lại không tốt chứ?!"
"Chính là không tốt nha." Tính tình của Tiết Phi tốt hơn Trình Nghiễn Ninh rất nhiều, vốn dĩ cũng rất có hảo cảm với cô, dù sao cách thời gian vào lớp vẫn còn sớm, thậm chí còn có thời gian nói đùa với cô.
Chân Minh Châu nhìn nụ cười thân thiện trên mặt anh ta, đột nhiên giơ tay dắt anh ta đi sang một bên.
"Ai ai ai, nam nữ khác biệt a, bạn học Chân, buông tay buông tay."
"Không buông, anh có nói hay không!"
"Không thể nói a!"
"Em mặc kệ, anh không nói hôm nay cũng đừng mong vào phòng học!"
"..."
Hai người ở bên ngoài phòng học lôi lôi kéo kéo một lúc lâu, Tiết Phi bị cô dây dưa quả thực đã hết cách, nghiêm mặt nói: "Được được được, nói! Nói còn không được sao? Sợ em rồi."
"Nói!" Chân Minh Châu vẫn còn đang túm tay áo đồng phục học sinh của anh ta, rất cảnh giác.
Tiết Phi nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Anh chỉ nói một lần, ha, em phải nhớ, không nhớ được thì cũng không thể trách tôi, được không?"
Con ngươi của Chân Minh Châu chuyển một vòng: "Được, nói đi."
"Nghe cho kỹ." Tiết Phi vừa dứt lời, thật nhanh nói: "133**3729*."
Chân Minh Châu: "..."
Tiết Phi nhìn dáng vẻ cau mày của cô thì thở phào nhẹ nhõm, tháo tay áo của mình ra, nghiêm trang nói: "Anh đã nói rồi đó, không cho phép làm khó anh nữa."
Mấy học sinh có gia cảnh tương đối khá giả giống như Chân Minh Châu, để cho gia đình tiện liên lạc thì cũng sẽ cho phép mang theo một cái điện thoại di động.
Tống Tương Tương không có điện thoại di động, cũng không biết được gia cảnh của Trình Nghiễn Ninh, suy nghĩ một lúc thì như có điều gì suy nghĩ nói: "Chắc là có đi,mỗi học kỳ anh ấy đều nhận được học bổng hạng nhất, tự mua một chiếc điện thoại di động chỉ là chuyện nhỏ."
"Nói có lý."
Chân Minh Châu ôm chầm lấy cô hung hăng hôn một cái, mặt mày hớn hở đi vào nhà trọ.
*
Buổi chiều, trước giờ học.
Trình Nghiễn Ninh và Tiết Phi, khang kiến bình ba người cùng đi phòng học, xa xa nhìn thấy trên bậc thang có hai nữ sinh nhỏ nhắn đang đi qua đi lại.
Buổi chiều thứ hai, ánh mặt trời hình như cũng không tệ lắm.
Chân Minh Châu mặc môt chiếc áo đồng phục học sinh tay ngắn màu trắng cùng với một chiếc quần đồng phục học sinh màu xanh đậm, chấp hai tay ra sau lưng, dáng vẻ nhón chân đi qua lại đi lộ ra mấy phần khôn khéo điềm đạm hiếm thấy.
Tiết Phi ha ha cười một tiếng, quay sang nói với Khang Kiến Bình: "Ê, biết điều đi, đừng làm kỳ đà cản mũi."
"Học trưởng!"
Anh ta vừa dứt lời, Chân Minh Châu đã hào hứng chạy đến bên cạnh anh ta, ngưỡng mặt lên cười hì hì nói: "Em đã chờ anh thật lâu rồi nha."
Tiết Phi: "... what?"
Anh ta cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, Chân Minh Châu trước mắt lại lộ ra một nụ cười lớn hơn, vui vẻ hân hoan hỏi: "Có thể nói chuyện một chút không a?"
"A?"
Đang lúc Tiết Phi vẫn còn ngây người, Trình Nghiễn Ninh ở bên cạnh đã cất bước đi.
Khang Kiến Bình nín cười nhìn anh ta một cái, cũng đi theo vào phòng học.
Mặt mày vị tiểu học muội ở trước mắt tràn đầy vẻ mong đợi, Tiết Phi phục hồi lại tinh thần, chỉ đành thở dài một tiếng, hỏi cô: "Tìm anh có chuyện gì, nói đi?"
"Trình Nghiễn Ninh có điện thoại di động không?"
"Có a." Tiết Phi vừa dứt lời liền hối hận, cảnh giác hỏi, "Cậu muốn làm gì?"
"Còn có thể làm gì chứ, không phải chỉ muốn biết số điện thoại di động của anh ấy thôi sao?" Chân Minh Châu vô tội nhìn anh ta một cái, vẻ mặt bày ra biểu tình đương nhiên.
Tiết Phi bật cười: "Vậy sao em không đi hỏi cậu ta?"
Chân Minh Châu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn anh ta một cái: "Anh cảm thấy anh ấy sẽ nói cho em biết hay sao?"
Tiết Phi: "..."
Trình Nghiễn Ninh nhìn như ôn hòa lễ phép, nhưng thực ra lại lạnh lùng hời hợt tư trong xương, đừng nói là Chân Minh Châu, cho dù là bạn học nữ trong lớp cũng không ai biết số điện thoại của anh. Nếu không có sự đồng ý của anh, Tiết Phi đương nhiên không dám tùy tiện nói số điện thoại của anh ra ngoài rồi. Cho nên anh ta cực kỳ ngượng ngùng cười cười, trả lời: "Vậy thì anh cũng không thể nói cho em biết được, không tốt lắm."
"Sao lại không tốt chứ?!"
"Chính là không tốt nha." Tính tình của Tiết Phi tốt hơn Trình Nghiễn Ninh rất nhiều, vốn dĩ cũng rất có hảo cảm với cô, dù sao cách thời gian vào lớp vẫn còn sớm, thậm chí còn có thời gian nói đùa với cô.
Chân Minh Châu nhìn nụ cười thân thiện trên mặt anh ta, đột nhiên giơ tay dắt anh ta đi sang một bên.
"Ai ai ai, nam nữ khác biệt a, bạn học Chân, buông tay buông tay."
"Không buông, anh có nói hay không!"
"Không thể nói a!"
"Em mặc kệ, anh không nói hôm nay cũng đừng mong vào phòng học!"
"..."
Hai người ở bên ngoài phòng học lôi lôi kéo kéo một lúc lâu, Tiết Phi bị cô dây dưa quả thực đã hết cách, nghiêm mặt nói: "Được được được, nói! Nói còn không được sao? Sợ em rồi."
"Nói!" Chân Minh Châu vẫn còn đang túm tay áo đồng phục học sinh của anh ta, rất cảnh giác.
Tiết Phi nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Anh chỉ nói một lần, ha, em phải nhớ, không nhớ được thì cũng không thể trách tôi, được không?"
Con ngươi của Chân Minh Châu chuyển một vòng: "Được, nói đi."
"Nghe cho kỹ." Tiết Phi vừa dứt lời, thật nhanh nói: "133**3729*."
Chân Minh Châu: "..."
Tiết Phi nhìn dáng vẻ cau mày của cô thì thở phào nhẹ nhõm, tháo tay áo của mình ra, nghiêm trang nói: "Anh đã nói rồi đó, không cho phép làm khó anh nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook