Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào
-
Chương 32-2: Cậu nói Trình Nghiễn Ninh có điện thoại di động hay không? (canh hai) (2)
Bởi vì chuyện đổi chỗ, Chân Minh Châu và Tống Tương Tương đều có chút buồn rầu, ăn cơm xong cũng không còn tâm tình chơi đùa gì nữa, cùng nhau trở về nhà trọ.
Mới vừa đi tới cửa ký túc xá thì đã nghe khuất có mấy tiếng khóc thút thít phát ra.
Hai người rố mắt nhìn nhau, sau đó Tống Tương Tương đẩy cửa ký túc xá ra.
Vương Viện và Trần Anh đang ở trong phòng an ủi Nhiêu Lệ, mắt thấy hai người đi vào thì đều thở phào, không biết làm sao nói: "Hai cậu tới khuyên nhủ cậu ấy đi, cơm trưa cũng không ăn, khóc đến bây giờ luôn."
"Làm sao vậy?" Tống Tương Tương buồn bực hỏi.
Nhiêu Lệ vẫn còn đang khóc, Trần Anh thay mặt cô trả lời: "Cũng bởi vì chuyện bị ghi lỗi trong buổi họp sáng nay, chủ nhiệm lớp chúng ta thiếu chút nữa đã tức chết, phạt cậu ấy đứng cho tới trưa, nói nếu có lần sau nữa sẽ mời phụ huynh."
Chân Minh Châu + Tống Tương Tương: "..."
Cả hai đều đã lăn lộn trong trường bao lâu nay, hoàn toàn có thể hiểu được vì sao Nhiêu Lệ lại uất ức như vậy.
Chân Minh Châu suy nghĩ một chút rồi thở dài nói: "Nếu không thì sau này cậu đừng chơi với chúng tôi nữa, bằng không nhất định sẽ bị phạt như cơm bữa a."
"Hu hu..."
Nhiêu Lệ khóc càng lớn hơn.
Cả đám an ủi một hồi lâu cũng không tác dụng gì, không biết có Tống Tương Tương nhức đầu quá hay không, nghiêng đầu nói với Chân Minh Châu: "Cho mình mượn điện thoại di động một chút, mình muốn gọi điện thoại."
"Nè." Chân Minh Châu tiện tay móc điện thoại di động đưa cho cô.
Tống Tương Tương cầm điện thoại di động đi lên sân thượng.
Nghiêm túc nhấn gọi dãy số mà trong lòng đã mặc niệm mấy chục lần, cô kéo cửa sân thượng lại, lẳng lặng chờ đợi.
Điện thoại vang lên nhiều lần, bên kia truyền tới một giọng nam không kiên nhẫn: "Nói đi."
Tống Tương Tương bị dọa sợ hết hồn, cũng không lên tiếng.
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, cường độ âm thanh của Phan Dịch đột nhiên thấp xuống, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều, thử hỏi dò: "Tương Tương?"
"... Ừ." Tim của Tống Tương Tương đập chậm một nhịp.
Phan Dịch cười: "A Huy nói em hỏi cậu ta số điện thoại của tôi, thật xin lỗi a, anh mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có hơi lớn."
Tống Tương Tương vội vàng nói: "Không sao cả, là em quá đường đột."
Nói xong lời này, cô lại tiếp tục im lặng.
Cô không lên tiếng, Phan Dịch cũng không lên tiếng, nhưng cũng không cúp điện thoại, âm thanh ồn ào từ điện thoại truyền tới.
Tống Tương Tương hỏi anh ta: "Anh đang làm gì vậy?"
"Đang mặc quần áo."
Mấy chữ rất tùy tiện này lại khiến cho Tống Tương Tương đỏ mặt, cầm điện thoại di động quấn quít một hồi lâu, cô giả bộ thoải mái nói: "Đây là số điện thoại di động của bạn tôi, thật ra em cũng không có chuyện gì, chỉ là lần trước tách ra quá đột ngột, ngay cả số điện thoại của anh cũng quên hỏi."
"Vậy được, chờ một lát anh lưu lại."
" Ừ, gặp lại sau."
"Cúp máy đây."
Tống Tương Tương ôm điện thoại di động ngẩn người, cô có cảm giác tim mình đang đập rất kịch liệt.
Mấy câu nói, hơi thở và giọng nói của nam sinh cách chiếc điện thoại, tưởng tượng dáng vẻ nổi giận khi mới vừa tỉnh ngủ của anh ta, tất cả mọi thứ đều tựa như có một sức hấp dẫn trí mạng. Cô thử thăm dò đến gần đối phương hơn thì không nhịn được mà tự nói mình: Xong rồi, cô xong rồi.
"Đại Ba!"
"A!" Tống Tương Tương thiếu chút nữa nhảy cẩn lên rồi, nghiêng đầu cho Chân Minh Châu sắc mặt buồn bực, vuốt ngực kêu lênm "Chân Chân cậu hù chết mình rồi!"
Chân Minh Châu vô tội nhìn cô, chớp mắt cười nói: "Cậu đang làm gì nha, mặt mày phơi phới."
Tống Tương Tương không nhịn được chia sẻ với cô: "Gọi điện thoại cho Phan Dịch."
"Mới vừa gọi cho anh ta hả?"
" Ừ." Tống Tương Tương gật đầu, đưa điện thoại di động cho cô, nhắc nhở nói, "Mình nói anh ấy lưu cái số này của cậu, có được không?"
"Được a." Chân Minh Châu tùy tiện gật đầu, đang muốn cất bộ điện thoại di động thì đột nhiên nhìn cô hỏi, "Cậu nói Trình Nghiễn Ninh có điện thoại di động hay không?"
Mới vừa đi tới cửa ký túc xá thì đã nghe khuất có mấy tiếng khóc thút thít phát ra.
Hai người rố mắt nhìn nhau, sau đó Tống Tương Tương đẩy cửa ký túc xá ra.
Vương Viện và Trần Anh đang ở trong phòng an ủi Nhiêu Lệ, mắt thấy hai người đi vào thì đều thở phào, không biết làm sao nói: "Hai cậu tới khuyên nhủ cậu ấy đi, cơm trưa cũng không ăn, khóc đến bây giờ luôn."
"Làm sao vậy?" Tống Tương Tương buồn bực hỏi.
Nhiêu Lệ vẫn còn đang khóc, Trần Anh thay mặt cô trả lời: "Cũng bởi vì chuyện bị ghi lỗi trong buổi họp sáng nay, chủ nhiệm lớp chúng ta thiếu chút nữa đã tức chết, phạt cậu ấy đứng cho tới trưa, nói nếu có lần sau nữa sẽ mời phụ huynh."
Chân Minh Châu + Tống Tương Tương: "..."
Cả hai đều đã lăn lộn trong trường bao lâu nay, hoàn toàn có thể hiểu được vì sao Nhiêu Lệ lại uất ức như vậy.
Chân Minh Châu suy nghĩ một chút rồi thở dài nói: "Nếu không thì sau này cậu đừng chơi với chúng tôi nữa, bằng không nhất định sẽ bị phạt như cơm bữa a."
"Hu hu..."
Nhiêu Lệ khóc càng lớn hơn.
Cả đám an ủi một hồi lâu cũng không tác dụng gì, không biết có Tống Tương Tương nhức đầu quá hay không, nghiêng đầu nói với Chân Minh Châu: "Cho mình mượn điện thoại di động một chút, mình muốn gọi điện thoại."
"Nè." Chân Minh Châu tiện tay móc điện thoại di động đưa cho cô.
Tống Tương Tương cầm điện thoại di động đi lên sân thượng.
Nghiêm túc nhấn gọi dãy số mà trong lòng đã mặc niệm mấy chục lần, cô kéo cửa sân thượng lại, lẳng lặng chờ đợi.
Điện thoại vang lên nhiều lần, bên kia truyền tới một giọng nam không kiên nhẫn: "Nói đi."
Tống Tương Tương bị dọa sợ hết hồn, cũng không lên tiếng.
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, cường độ âm thanh của Phan Dịch đột nhiên thấp xuống, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều, thử hỏi dò: "Tương Tương?"
"... Ừ." Tim của Tống Tương Tương đập chậm một nhịp.
Phan Dịch cười: "A Huy nói em hỏi cậu ta số điện thoại của tôi, thật xin lỗi a, anh mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có hơi lớn."
Tống Tương Tương vội vàng nói: "Không sao cả, là em quá đường đột."
Nói xong lời này, cô lại tiếp tục im lặng.
Cô không lên tiếng, Phan Dịch cũng không lên tiếng, nhưng cũng không cúp điện thoại, âm thanh ồn ào từ điện thoại truyền tới.
Tống Tương Tương hỏi anh ta: "Anh đang làm gì vậy?"
"Đang mặc quần áo."
Mấy chữ rất tùy tiện này lại khiến cho Tống Tương Tương đỏ mặt, cầm điện thoại di động quấn quít một hồi lâu, cô giả bộ thoải mái nói: "Đây là số điện thoại di động của bạn tôi, thật ra em cũng không có chuyện gì, chỉ là lần trước tách ra quá đột ngột, ngay cả số điện thoại của anh cũng quên hỏi."
"Vậy được, chờ một lát anh lưu lại."
" Ừ, gặp lại sau."
"Cúp máy đây."
Tống Tương Tương ôm điện thoại di động ngẩn người, cô có cảm giác tim mình đang đập rất kịch liệt.
Mấy câu nói, hơi thở và giọng nói của nam sinh cách chiếc điện thoại, tưởng tượng dáng vẻ nổi giận khi mới vừa tỉnh ngủ của anh ta, tất cả mọi thứ đều tựa như có một sức hấp dẫn trí mạng. Cô thử thăm dò đến gần đối phương hơn thì không nhịn được mà tự nói mình: Xong rồi, cô xong rồi.
"Đại Ba!"
"A!" Tống Tương Tương thiếu chút nữa nhảy cẩn lên rồi, nghiêng đầu cho Chân Minh Châu sắc mặt buồn bực, vuốt ngực kêu lênm "Chân Chân cậu hù chết mình rồi!"
Chân Minh Châu vô tội nhìn cô, chớp mắt cười nói: "Cậu đang làm gì nha, mặt mày phơi phới."
Tống Tương Tương không nhịn được chia sẻ với cô: "Gọi điện thoại cho Phan Dịch."
"Mới vừa gọi cho anh ta hả?"
" Ừ." Tống Tương Tương gật đầu, đưa điện thoại di động cho cô, nhắc nhở nói, "Mình nói anh ấy lưu cái số này của cậu, có được không?"
"Được a." Chân Minh Châu tùy tiện gật đầu, đang muốn cất bộ điện thoại di động thì đột nhiên nhìn cô hỏi, "Cậu nói Trình Nghiễn Ninh có điện thoại di động hay không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook