Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem
-
Chương 2-3
Toàn thân anh nảy sinh một cảm giác rất vi diệu (tinh tế nhiệm mầu) đối với cô, cảm giác đó giống như là thích….Cho dù anh biết Tưởng Vĩ Nhân có khuyết điểm lớn, anh cũng nguyện ý bao dung vô điều kiện.
Trước Tưởng Vĩ Nhân, anh biết không ít phụ nữ, trước đây khi anh hỏi đối phương có thích nhạc cổ điển hay không thì đối phương sẽ ngầm suy đoán anh là người thích nhạc cổ điển, liền giả vờ chính bản thân mình cũng thích. (lỡ người ta thích thật thì sao. @@)
Nhưng Tưởng Vĩ Nhân thì không, cô rất thẳng thắn nói—không có hứng thú.
Anh rất thưởng thức sự thẳng thắn của cô, không ra vẻ, rõ ràng không thích nhạc cổ điển, nhưng không vì sợ anh không vui mà nói dối. Khi anh nói mình thích trượt băng, ghét trượt tuyết thì cô dùng ánh mắt tỏa sáng tràn đầy vui mừng nhìn anh nói “Tôi cũng vậy!” , trong chớp mắt ấy, anh cảm thấy hai người họ nhất định là tri kỉ gặp nhau.
Anh thích cô, rất rõ ràng, thực sự rất thích cô, thích cái người ốm yếu hôn mê lúc sáng, nhưng bây giờ lại dùng đôi mắt sáng như ngọc tiếp đón tầm mắt của anh.
Anh rất thích, thích đến mức không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng—
“Ánh mắt em vô cùng, vô cùng xinh đẹp. Anh biết rõ bây giờ nên để em đi vào, có lẽ chờ một tuần sau sẽ lén gọi điện thoại hẹn em, thậm chí có thể thể hiện thái độ kiêu ngạo, để em cảm thấy anh đối với em cũng không thực sự không thể chờ đợi như vậy. Nhưng mà, anh không quản được lòng mình, không quản được muốn hôn em. Anh không muốn chỉ nói hẹn gặp lại rồi để em đi vào, anh muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon, muốn hẹn thời gian gặp mặt lần sau, anh—“
Âm thanh Lương Duy Nặc tràn đầy tình cảm, trầm thấp, dọc đường đi Tưởng Vĩ Nhân đã cố gắng đè nén cảm giác động lòng mãnh liệt này lại, bởi vì dù sao anh cũng là cấp trên của cô, tình cảm công sở thực sự không đúng lúc. Bây giờ anh cố tình dùng giọng nói tràn đầy tình cảm trêu chọc cô, làm cô không nhịn được muốn làm theo tiếng lòng, không cần lo lắng việc có thích hợp hay không, ngửa đầu nhón chân, cho anh một nụ hôn ngủ ngon.
Âm thanh của anh bị nuốt hết, nuốt vào trong nụ hôn chủ động mà Tưởng Vĩ Nhân cho anh.
Tưởng Vĩ Nhân hôn vừa nhiệt tình lại không có gì cản trở, giống như trong tưởng tượng của anh, vừa ấm nóng vừa rất tuyệt vời.
Thưởng thức hương vị môi lưỡi của cô, giống như cảm giác kích thích ngồi trên tàu tốc hành cực nhanh đi tới thiên đường, anh nghĩ muốn kéo dài nụ hôn này vĩnh viễn, muốn nhiều hơn đưa tay dò vào trong quần áo của cô, cảm thụ thân thể mềm mại của cô…..
“Ừm…..”
Nếu không phải cô phát ra tiếng rên khe khẽ, thì gần như anh không dừng lại được, tay của anh sẽ không thể kiềm chế được dục vọng muốn xâm chiếm. Lý trí nhắc nhở anh, anh thực sự nên thả chậm tốc độ lại.
“Trưa ngày mai ăn cơm cùng nhau được không?” rất vất vả Lương Duy Nặc mới đẩy cô ra được, giọng nói khàn khàn hỏi.
“Không phải là anh rất bận rộn sao?” Giọng của cô cũng không khá hơn chút nào.
“Rất bận. Nhưng anh có thể xếp việc “gặp em” vào việc khẩn cấp cần làm.”
Tưởng Vĩ Nhân cười ra tiếng. “Thư kí của anh thật vất vả, phải xem tâm tình của anh để sắp xếp lịch trình.”
“Người làm những việc trên lịch trình đó là anh, cho nên người cực khổ mới phải là anh đây. Ngày mai ăn cơm trưa chung chứ?”
“Ừm. Nhớ mang tiền trả em đấy.”
“Nhất định không quên. 3680, cả vốn lẫn lãi mang thêm một vạn cho em. Vào đi, anh nhìn em đi vào, chờ em khóa cửa lại mới về.”
“Ừm, bye bye.”
Thực sự vô cùng khó khăn anh mới có thể thả cô đi, cố kìm nén mới có thể không mở miệng nói anh muốn vào nhà uống ly trà…..
Hai người Lương Duy Nặc và Tưởng Vĩ Nhân đã bắt đầu hẹn hò, nhưng theo yêu cầu của Tưởng Vĩ Nhân, những cuộc gặp gỡ của hai người giống như đang làm chuyện xấu, luôn lén lút, giữ bí mật về đến tận nhà.
Đây là do Lương Duy Nặc mới vừa tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, Tưởng Vĩ Nhân không muốn chuyện này phức tạp hóa lên.
Lương Duy Nặc cũng nghe theo yêu cần của Vĩ Nhân, tranh thủ hẹn hò bí mật cùng với cô, nhưng mà hơn một tháng trôi qua, thời gian hẹn hò của bọn họ đã đổi từ bữa trưa thành bữa ăn khuya, bởi vì hai người khá bận rộn, không thể ngày nào cũng bỏ ra được thời gian ăn chung một bữa trưa hay bữa tối, cuối cùng đành hẹn vào thời gian ăn khuya.
Mặc dù thời gian hẹn hò luôn rất ngắn, nhưng mà mỗi lần như vậy, đối với anh mà nói đều là sự hưởng thụ lớn nhất mà mỗi ngày anh nhận được.
Cuộc đời anh lần đầu tiên chỉ là nghe, nhìn một người phụ nữ, đã có cảm giác “hưởng thụ”.
Anh thích nghe cô nói chuyện, từ trong những lời cô nói, anh phát hiện hai người có rất nhiều điểm chung.
Anh thích sự sôi động, vẻ mặt biến hóa phong phú của cô. Nhìn biểu hiện của cô, anh cảm thấy giống như đang được ngắm ánh trăng xinh đẹp, ngôi sao rực rỡ.
Anh thích cô, là thứ tình cảm phát ra từ tận đáy lòng, chân thành yêu thích.
Ngày hôm nay sau khi tan làm, anh về nhà thay một bộ quần áo thoải mái, chuẩn bị ra ngoài gặp cô, thì gặp được mẫu thân đại nhân ít khi ở nhà đang trong phòng khách.
“Này! Đã muộn thế này còn phải ra ngoài sao?” phu nhân Lương ngồi trên ghế sa lon, tầm mắt dịch chuyển từ “tuần san Nhất Chu” trên tay chuyển về phía anh.
Trời đất! Lại nữa sao! Trong lòng Lương Duy Nặc than thở.
“Dạ.” anh đáp một tiếng với mẹ, gật đầu một cái.
“Có thể cầu xin anh, đừng động chút là lại tình tứ mới mấy phụ nữ lẳng lơ trên mặt báo được không?”
Xin mẹ đấy! Nói nhiều không thấy mệt ư!
Mẹ con hai người ở chung một nhà, nhưng mà cơ hội chạm mặt nhau một tháng không cũng không tới mười lần, phải nói là, tất cả người nhà anh đều như vậy. Kể cả anh và mẹ, bố hay em gái.
Ở cái căn nhà rộng lớn nhiều phòng này, có khả năng gặp mặt nhiều nhất, có lẽ là người và chó.
Thời gian mà con chó săn lông vàng Stephane em gái anh nuôi ở chung với người gia đình anh, so với anh còn nhiều hơn rất nhiều.
Mà mẹ của anh, hay bố anh cũng coi là ở trong đó, mỗi tháng trong cơ hội mười lần chạm mặt không mấy vui vẻ, thì ít nhất bảy lần đều là nói việc phản đối đối tượng mà anh đang qua lại.
Quả thực anh không thể nào không hận mấy tờ báo lá cải, tuần san!
Mấy tháng trước, bố anh tự nhiên công bố tin tức với bên ngoài, nói rằng anh đã học xong trở về nước, trong vòng một năm tiếp nhận “tập đoàn Trung Dục”, biết được thì ra anh là nhị đại thiếu của “Trung Dục” các nhà báo truyền thông, lấy cuộc sống riêng tư của anh giống như kịch Tiên Vũ Đài không cần vé cũng có thể đứng ngoài quan sát.
“Có thể không nói đến chuyện này nữa được không?” Lương Duy Nặc có chút bất đắc dĩ.
“Chờ anh tự động tìm phụ nữ đàng hoàng để hẹn hò, mẹ với bố anh cũng sẽ không làm phiền anh nữa.”
Lương Duy Nặc có chút nổi nóng. Phụ nữ đàng hoàng? những người chụp trên mặt báo cũng có không ít người đàng hoàng mà, mà anh, cũng không thật sự có cái gì với mấy người đó, có khi chỉ là ăn một bữa cơm mà cũng bị dư luận xôn xao cả lên.
Thành thật mà nói, nữ chính trong scandal bị truyền ra trong mấy tháng nay đúng là không ít, mười ngón tay đếm cũng không hết.
Nhưng sự thực là—anh và mấy người đó không có gì cả!
Thực may mắn, Tưởng Vĩ Nhân không xem mấy báo lá cải đó, nên không biết được cuộc sống riêng tư của anh bị người khác thổi phồng một cách thối nát.
“Mẹ có thể làm rõ định nghĩa phụ nữ đàng hoàng cho con được không?”
“Phải ngoan ngoãn, không ăn mặc hở hang, có thể giao tiếp khôn khéo—“
“Tốt nhất vẫn là một thiên kim tiểu thư nhà nào đó!” Lương Duy Nặc lạnh nhạt trào phúng, cắt đứt lời mẹ mình.
“Có thể như vậy là tốt nhất, chỉ sợ con—”
“Hừ!” Lương Duy Nặc tức giận hừ ra tiếng, muốn cắt đứt lời nói của mẹ mình, đáng tiếc không thành công.
“Con phải biết, không môn đăng hộ đối, sẽ rất khó khăn.”
“Có khó khăn đi nữa cũng không so được với sự khó khăn mà bố mẹ yêu cầu ở con! Mẹ, con không muốn cái gọi là phụ nữ đàng hoàng, khí chất tiểu thư! Con chỉ muốn một người phụ nữ có thể làm cho con sinh ra cảm giác “Thích” . Đây là lần cuối cùng con trao đổi với mẹ hoặc bố sự lựa chọn của con, sau này nếu mẹ tiếp tục nhắc lại, con sẽ làm như không nghe thấy. Bố mẹ nhất định phải học cách tôn trọng con, chấp nhận sự lựa chọn cuộc sống của con, và chấp nhận người sẽ bầu bạn trong tương lai mà con lựa chọn có thể không phải là thiên kim nhà giàu, cũng có thể không phải là phụ nữ đàng hoàng mà bố mẹ hy vọng.”
“Vâng! Mẹ với bố anh chưa từng không tôn trọng anh!” Giọng điệu mẹ Lương đầy ý trách cứ.
“Vậy thì tốt. Cuộc trao đổi của chúng ta đến đây kết thúc, con đang vội ra ngoài.” Anh sắp muộn giờ rồi, anh không muốn Vĩ Nhân đợi quá lâu.
“Rốt cuộc dạo này con bận rộn việc gì?”
Chân trước của Lương Duy Nặc đã đặt ra ngoài cửa, nghe câu hỏi của mẹ, anh do dự một lát, sau đó nhìn lại mẹ mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Gần đây con quen một cô gái, có thể tính là thiên kim tiểu thư, tốt nghiệp Yale, chưa từng lẳng lơ khoe khoang trên mặt báo. Cô ấy vốn có 70% tiêu chuẩn phụ nữ đàng hoàng của mẹ, tiếc rằng hai năm trước bố cô ấy phá sản. Con muốn nói một tin xấu cho mẹ đó là, con rất thích cô ấy, cô ấy là người đầu tiên làm cho con muốn chung sống cùng nhau. Bây giờ con phải đi, chính là vội đi gặp cô ấy. Nói cho mẹ biết trước những điều này, là hy vọng mẹ và bố có thể chuẩn bị tâm lý trước thật tốt.”
Anh nói thẳng một hơi, sau đó không nhìn đến mẹ mình đang đứng nghẹn họng trân trối, rời khỏi nhà.
Trước Tưởng Vĩ Nhân, anh biết không ít phụ nữ, trước đây khi anh hỏi đối phương có thích nhạc cổ điển hay không thì đối phương sẽ ngầm suy đoán anh là người thích nhạc cổ điển, liền giả vờ chính bản thân mình cũng thích. (lỡ người ta thích thật thì sao. @@)
Nhưng Tưởng Vĩ Nhân thì không, cô rất thẳng thắn nói—không có hứng thú.
Anh rất thưởng thức sự thẳng thắn của cô, không ra vẻ, rõ ràng không thích nhạc cổ điển, nhưng không vì sợ anh không vui mà nói dối. Khi anh nói mình thích trượt băng, ghét trượt tuyết thì cô dùng ánh mắt tỏa sáng tràn đầy vui mừng nhìn anh nói “Tôi cũng vậy!” , trong chớp mắt ấy, anh cảm thấy hai người họ nhất định là tri kỉ gặp nhau.
Anh thích cô, rất rõ ràng, thực sự rất thích cô, thích cái người ốm yếu hôn mê lúc sáng, nhưng bây giờ lại dùng đôi mắt sáng như ngọc tiếp đón tầm mắt của anh.
Anh rất thích, thích đến mức không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng—
“Ánh mắt em vô cùng, vô cùng xinh đẹp. Anh biết rõ bây giờ nên để em đi vào, có lẽ chờ một tuần sau sẽ lén gọi điện thoại hẹn em, thậm chí có thể thể hiện thái độ kiêu ngạo, để em cảm thấy anh đối với em cũng không thực sự không thể chờ đợi như vậy. Nhưng mà, anh không quản được lòng mình, không quản được muốn hôn em. Anh không muốn chỉ nói hẹn gặp lại rồi để em đi vào, anh muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon, muốn hẹn thời gian gặp mặt lần sau, anh—“
Âm thanh Lương Duy Nặc tràn đầy tình cảm, trầm thấp, dọc đường đi Tưởng Vĩ Nhân đã cố gắng đè nén cảm giác động lòng mãnh liệt này lại, bởi vì dù sao anh cũng là cấp trên của cô, tình cảm công sở thực sự không đúng lúc. Bây giờ anh cố tình dùng giọng nói tràn đầy tình cảm trêu chọc cô, làm cô không nhịn được muốn làm theo tiếng lòng, không cần lo lắng việc có thích hợp hay không, ngửa đầu nhón chân, cho anh một nụ hôn ngủ ngon.
Âm thanh của anh bị nuốt hết, nuốt vào trong nụ hôn chủ động mà Tưởng Vĩ Nhân cho anh.
Tưởng Vĩ Nhân hôn vừa nhiệt tình lại không có gì cản trở, giống như trong tưởng tượng của anh, vừa ấm nóng vừa rất tuyệt vời.
Thưởng thức hương vị môi lưỡi của cô, giống như cảm giác kích thích ngồi trên tàu tốc hành cực nhanh đi tới thiên đường, anh nghĩ muốn kéo dài nụ hôn này vĩnh viễn, muốn nhiều hơn đưa tay dò vào trong quần áo của cô, cảm thụ thân thể mềm mại của cô…..
“Ừm…..”
Nếu không phải cô phát ra tiếng rên khe khẽ, thì gần như anh không dừng lại được, tay của anh sẽ không thể kiềm chế được dục vọng muốn xâm chiếm. Lý trí nhắc nhở anh, anh thực sự nên thả chậm tốc độ lại.
“Trưa ngày mai ăn cơm cùng nhau được không?” rất vất vả Lương Duy Nặc mới đẩy cô ra được, giọng nói khàn khàn hỏi.
“Không phải là anh rất bận rộn sao?” Giọng của cô cũng không khá hơn chút nào.
“Rất bận. Nhưng anh có thể xếp việc “gặp em” vào việc khẩn cấp cần làm.”
Tưởng Vĩ Nhân cười ra tiếng. “Thư kí của anh thật vất vả, phải xem tâm tình của anh để sắp xếp lịch trình.”
“Người làm những việc trên lịch trình đó là anh, cho nên người cực khổ mới phải là anh đây. Ngày mai ăn cơm trưa chung chứ?”
“Ừm. Nhớ mang tiền trả em đấy.”
“Nhất định không quên. 3680, cả vốn lẫn lãi mang thêm một vạn cho em. Vào đi, anh nhìn em đi vào, chờ em khóa cửa lại mới về.”
“Ừm, bye bye.”
Thực sự vô cùng khó khăn anh mới có thể thả cô đi, cố kìm nén mới có thể không mở miệng nói anh muốn vào nhà uống ly trà…..
Hai người Lương Duy Nặc và Tưởng Vĩ Nhân đã bắt đầu hẹn hò, nhưng theo yêu cầu của Tưởng Vĩ Nhân, những cuộc gặp gỡ của hai người giống như đang làm chuyện xấu, luôn lén lút, giữ bí mật về đến tận nhà.
Đây là do Lương Duy Nặc mới vừa tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, Tưởng Vĩ Nhân không muốn chuyện này phức tạp hóa lên.
Lương Duy Nặc cũng nghe theo yêu cần của Vĩ Nhân, tranh thủ hẹn hò bí mật cùng với cô, nhưng mà hơn một tháng trôi qua, thời gian hẹn hò của bọn họ đã đổi từ bữa trưa thành bữa ăn khuya, bởi vì hai người khá bận rộn, không thể ngày nào cũng bỏ ra được thời gian ăn chung một bữa trưa hay bữa tối, cuối cùng đành hẹn vào thời gian ăn khuya.
Mặc dù thời gian hẹn hò luôn rất ngắn, nhưng mà mỗi lần như vậy, đối với anh mà nói đều là sự hưởng thụ lớn nhất mà mỗi ngày anh nhận được.
Cuộc đời anh lần đầu tiên chỉ là nghe, nhìn một người phụ nữ, đã có cảm giác “hưởng thụ”.
Anh thích nghe cô nói chuyện, từ trong những lời cô nói, anh phát hiện hai người có rất nhiều điểm chung.
Anh thích sự sôi động, vẻ mặt biến hóa phong phú của cô. Nhìn biểu hiện của cô, anh cảm thấy giống như đang được ngắm ánh trăng xinh đẹp, ngôi sao rực rỡ.
Anh thích cô, là thứ tình cảm phát ra từ tận đáy lòng, chân thành yêu thích.
Ngày hôm nay sau khi tan làm, anh về nhà thay một bộ quần áo thoải mái, chuẩn bị ra ngoài gặp cô, thì gặp được mẫu thân đại nhân ít khi ở nhà đang trong phòng khách.
“Này! Đã muộn thế này còn phải ra ngoài sao?” phu nhân Lương ngồi trên ghế sa lon, tầm mắt dịch chuyển từ “tuần san Nhất Chu” trên tay chuyển về phía anh.
Trời đất! Lại nữa sao! Trong lòng Lương Duy Nặc than thở.
“Dạ.” anh đáp một tiếng với mẹ, gật đầu một cái.
“Có thể cầu xin anh, đừng động chút là lại tình tứ mới mấy phụ nữ lẳng lơ trên mặt báo được không?”
Xin mẹ đấy! Nói nhiều không thấy mệt ư!
Mẹ con hai người ở chung một nhà, nhưng mà cơ hội chạm mặt nhau một tháng không cũng không tới mười lần, phải nói là, tất cả người nhà anh đều như vậy. Kể cả anh và mẹ, bố hay em gái.
Ở cái căn nhà rộng lớn nhiều phòng này, có khả năng gặp mặt nhiều nhất, có lẽ là người và chó.
Thời gian mà con chó săn lông vàng Stephane em gái anh nuôi ở chung với người gia đình anh, so với anh còn nhiều hơn rất nhiều.
Mà mẹ của anh, hay bố anh cũng coi là ở trong đó, mỗi tháng trong cơ hội mười lần chạm mặt không mấy vui vẻ, thì ít nhất bảy lần đều là nói việc phản đối đối tượng mà anh đang qua lại.
Quả thực anh không thể nào không hận mấy tờ báo lá cải, tuần san!
Mấy tháng trước, bố anh tự nhiên công bố tin tức với bên ngoài, nói rằng anh đã học xong trở về nước, trong vòng một năm tiếp nhận “tập đoàn Trung Dục”, biết được thì ra anh là nhị đại thiếu của “Trung Dục” các nhà báo truyền thông, lấy cuộc sống riêng tư của anh giống như kịch Tiên Vũ Đài không cần vé cũng có thể đứng ngoài quan sát.
“Có thể không nói đến chuyện này nữa được không?” Lương Duy Nặc có chút bất đắc dĩ.
“Chờ anh tự động tìm phụ nữ đàng hoàng để hẹn hò, mẹ với bố anh cũng sẽ không làm phiền anh nữa.”
Lương Duy Nặc có chút nổi nóng. Phụ nữ đàng hoàng? những người chụp trên mặt báo cũng có không ít người đàng hoàng mà, mà anh, cũng không thật sự có cái gì với mấy người đó, có khi chỉ là ăn một bữa cơm mà cũng bị dư luận xôn xao cả lên.
Thành thật mà nói, nữ chính trong scandal bị truyền ra trong mấy tháng nay đúng là không ít, mười ngón tay đếm cũng không hết.
Nhưng sự thực là—anh và mấy người đó không có gì cả!
Thực may mắn, Tưởng Vĩ Nhân không xem mấy báo lá cải đó, nên không biết được cuộc sống riêng tư của anh bị người khác thổi phồng một cách thối nát.
“Mẹ có thể làm rõ định nghĩa phụ nữ đàng hoàng cho con được không?”
“Phải ngoan ngoãn, không ăn mặc hở hang, có thể giao tiếp khôn khéo—“
“Tốt nhất vẫn là một thiên kim tiểu thư nhà nào đó!” Lương Duy Nặc lạnh nhạt trào phúng, cắt đứt lời mẹ mình.
“Có thể như vậy là tốt nhất, chỉ sợ con—”
“Hừ!” Lương Duy Nặc tức giận hừ ra tiếng, muốn cắt đứt lời nói của mẹ mình, đáng tiếc không thành công.
“Con phải biết, không môn đăng hộ đối, sẽ rất khó khăn.”
“Có khó khăn đi nữa cũng không so được với sự khó khăn mà bố mẹ yêu cầu ở con! Mẹ, con không muốn cái gọi là phụ nữ đàng hoàng, khí chất tiểu thư! Con chỉ muốn một người phụ nữ có thể làm cho con sinh ra cảm giác “Thích” . Đây là lần cuối cùng con trao đổi với mẹ hoặc bố sự lựa chọn của con, sau này nếu mẹ tiếp tục nhắc lại, con sẽ làm như không nghe thấy. Bố mẹ nhất định phải học cách tôn trọng con, chấp nhận sự lựa chọn cuộc sống của con, và chấp nhận người sẽ bầu bạn trong tương lai mà con lựa chọn có thể không phải là thiên kim nhà giàu, cũng có thể không phải là phụ nữ đàng hoàng mà bố mẹ hy vọng.”
“Vâng! Mẹ với bố anh chưa từng không tôn trọng anh!” Giọng điệu mẹ Lương đầy ý trách cứ.
“Vậy thì tốt. Cuộc trao đổi của chúng ta đến đây kết thúc, con đang vội ra ngoài.” Anh sắp muộn giờ rồi, anh không muốn Vĩ Nhân đợi quá lâu.
“Rốt cuộc dạo này con bận rộn việc gì?”
Chân trước của Lương Duy Nặc đã đặt ra ngoài cửa, nghe câu hỏi của mẹ, anh do dự một lát, sau đó nhìn lại mẹ mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Gần đây con quen một cô gái, có thể tính là thiên kim tiểu thư, tốt nghiệp Yale, chưa từng lẳng lơ khoe khoang trên mặt báo. Cô ấy vốn có 70% tiêu chuẩn phụ nữ đàng hoàng của mẹ, tiếc rằng hai năm trước bố cô ấy phá sản. Con muốn nói một tin xấu cho mẹ đó là, con rất thích cô ấy, cô ấy là người đầu tiên làm cho con muốn chung sống cùng nhau. Bây giờ con phải đi, chính là vội đi gặp cô ấy. Nói cho mẹ biết trước những điều này, là hy vọng mẹ và bố có thể chuẩn bị tâm lý trước thật tốt.”
Anh nói thẳng một hơi, sau đó không nhìn đến mẹ mình đang đứng nghẹn họng trân trối, rời khỏi nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook