Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên
-
Chương 214
Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Vân Chiêu nghi.
“Ngài đừng lo lắng, Hoàng tỷ là Công chúa, cứ cho là ở nhà chồng không được thoải mái thì cũng có thể về phủ Công chúa ở mà. Hơn nữa dù cho Hoàng tỷ có quá đáng thế nào chủ yếu đều dựa vào thái độ của tỷ phu ra sao. May mắn trong nhà tỷ phu là con thứ, không cần ở lại phủ Ninh Quốc công kế thừa gia nghiệp, cứ như vậy tính ra cũng bớt đi không ít phiền toái.”
“Vậy cũng được.” Sau khi nghe Bùi Thanh Thù trấn an xong, trong lòng Thục Quý phi nhẹ nhàng đi : “Hơn nữa tỷ phu con vẫn là một người có chính kiến, hẳn sẽ không để tỷ tỷ con phải chịu ủy khuất.”
Dung Dạng làm sao lại để Lệnh Nghi chịu ủy khuất, hai người đã thành thân nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn sủng ái Lệnh Nghi như một đứa trẻ vậy.
Lệnh Nghi ở trong cung bị mẫu phi nói vài câu xong, liền có cảm giác bản thân chịu rất nhiều ủy khất. Sau khi về đến phủ Công chúa, việc đầu tiên nàng làm chính là đi tìm Dung Dạng giải tỏa.
Lẽ ra Vinh Quý phi là cô cô ruột của Dung Dạng, Lệnh Nghi không nên nói chuyện này cho Dung Dạng nghe. Nhưng hai người trước kia từng có giao ước, chỉ cần Lệnh Nghi có tâm sự gì, nàng đều có thể không cần câu nệ nói cho Dung Dạng nghe. Cho dù là nói xấu người nhà họ Dung, Dung Dạng cũng rất thoải mái lắng nghe, hoàn toàn không vì chính mình họ Dung mà đối với người nhà có nửa phần thiên vị.
Hơn nữa, cứ cho là thiên vị, hầu hết thời gian Dung Dạng đều hướng về gia đình nhỏ của bọn họ, điểm này những năm gần đây đều không thay đổi, cho nên Lệnh Nghi mới có thể yên tâm mà đem hết suy nghĩ trong lòng nói cho Dung Dạng nghe.
Nghe xong những lời oán giận của Lệnh Nghi, quả nhiên Dung Dạng cùng nàng có chung lập trường, rất kiên nhẫn mà trấn an nàng một hồi.
Lệnh Nghi lúc này phát hiện ra một điều rất thần kỳ, nàng vậy mà lại không hề cảm thấy bực bội.
Dung Dạng cái người này chính là có một loại năng lực rất thần kỳ, có thể khiến người ta không thể tự chủ mà tin theo từng lời của hắn.
“Nàng quan tâm đến tâm trạng của mẫu phi, ta có thể hiểu được. Chuyện này, xét cho cùng vẫn là lỗi của Vinh nương nương, nàng không nên hoài nghi Phó gia.”
Dung Dạng giấu đi nửa câu sau chưa nói --- cứ cho là trong lòng hoài nghi, cũng không nên nói ra.
Dung Dạng cảm thấy Vinh Quý phi là bị chuyện của Tứ Hoàng tử làm cho hồ đồ. Ở thời điểm mấu chốt này, người không lo lôi kéo tốt Thục Quý phi, cùng Phó gia giữ vững quan hệ tốt đẹp mà lại đi hoài nghi người ta, đây không phải đang tự tìm phiền phức sao?
Cũng may từ trước hắn đã dọn ra khỏi Dung gia rồi, xem như đã hoàn toàn độc lập với Dung gia, nếu không bây giờ đã bị hành động của Vinh Quý phi làm tức chết.
Bây giờ ở trong Ninh Quốc công phủ, đại ca Dung Đàm của hắn cũng đang vì chuyện này mà phát sầu.
Tứ Hoàng tử xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ trên dưới Dung gia đều lo lắng cho tiền đồ của hắn.
Giống như Vinh Quý phi lúc này đang vô cùng nóng lòng truy tìm kẻ đứng sau hạ độc thủ Tứ Hoàng tử, bọn người Dung Đàm cũng đang rất rầu rĩ, suy đoán rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin tức, phải làm gì mới có thể ổn định đại cục cho Tứ Hoàng tử.
Sau khi Dung Tam thiếu gia bị Tứ Hoàng tử đánh gãy chân, hắn đã được đưa về quê nhà ở phía Nam, nghiêm khắc quản giáo, tuyệt đối không phải là do hắn gây ra.
So với bên Phó gia, kỳ thật Dung Đàm có khuynh hướng nghĩ rằng do người của Trình gia gây ra.
Nhớ tới Nhị đệ và Trình Nhị thiếu gia qua lại không tệ, nên Dung Đàm sai hạ nhân đi tìm Dung Dạng hồi phủ một chuyến.
Gia đinh kia theo lệnh, đang định rời đi thì đột nhiên bị Dung Đàm gọi ngược lại: “Từ từ đã. Vẫn là để ta đích thân đi thì hơn.”
Lúc Dung Đàm đến phủ Công chúa, Dung Dạng đang kiểm tra bài tập của con trai lớn.
Trưởng tử của Dung Dạng, Dung Sí năm nay bảy tuổi, cùng một tuổi với Tống An, nhìn qua đã có chút dáng vẻ của Dung Dạng lúc nhỏ, mỗi hành động đều không hề giống một đứa trẻ, ngược lại có hơi giống một ông chủ nhỏ.
Khi nhìn thấy Dung Đàm, Dung Sí nghiêm túc đi đến hành lễ với bá phụ, sau khi được Dung Dạng cho phép mới dám lui ra ngoài.
Dung Đàm nhìn bóng dáng của Dung Sí bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó quay đầu lại, nói với Dung Dạng: “Đứa nhỏ Sí nhi này được ngươi dạy thật ngoan, còn nhỏ tuổi mà rất có quy củ, so với mấy đứa nhỏ trong nhà ta thật sự mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
Dung Dạng cười cười, cũng không có tiếp lời: “Hôm nay Đại ca đích thân đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Dung Đàm thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Việc của Tứ Hoàng tử ắt hẳn ngươi cũng đã biết. Bây giờ trong nhà đều đang nghĩ cách tìm ra kẻ đứng sau hại Tứ Hoàng tử. Ta nhớ năm đó, chuyện này chỉ có Trình gia và Phó gia biết, Nhị đệ, giao tình của ngươi và hai nhà này có thân thiết ....”
“Tuổi tác của ta và lão nhị Trình gia xấp xỉ nhau, hồi còn nhỏ cũng từng có giao hảo, chẳng qua thân hay không còn rất khó nói. Dù gì bây giờ mọi người đều thành gia lập nghiệp, không còn thường xuyên qua lại nữa.
Dung Dạng có hơi hổ thẹn nói, thấy Dung Đàm nhíu mày lộ ra vẻ mặt sầu não, Dung Dạng lại nói tiếp: “Có điều tâm tư của hai người này đều rất đơn giản, nếu như Đại ca muốn đệ đi thăm dò, đệ thật ra có thể thử một lần.”
Dung Đàm nghe xong câu này, vẻ mặt lộ ra kinh hỉ: “Vậy làm phiền nhị đệ.”
Tuy ngoài miệng Dung Dạng nói “Không phiền”, nhưng sau khi tiến huynh trưởng ra về, Dung Dạng liền thu lại nụ cười, đi về hướng Kính An Bá phủ.
Thật lòng mà nói, trong chuyện này, Trình gia thoát không khỏi can hệ.
Bởi vì vợ lớn của Trình Đại thiếu gia, chính là nữ nhi của Hoài Dương Trưởng Công chúa, Tống tiểu thư đích trưởng nữ của Khác Tĩnh Hầu phủ, cũng chính là muội muội ruột của Tống Đại công tử.
Sở dĩ lúc trước Vinh Quý phi hoài nghi Phó gia để lộ tin tức, mà không phải chỉ hoài nghi một mình Trình gia, tất cả đều có nguyên nhân trong đó.
Suy cho cùng việc xấu trong nhà không có gì đáng tự hào. Tống gia làm ra chuyện thế này, không đem lại lợi ích gì cho Trình gia cả. Cho nên dựa theo lẽ thường mà nói, Trình gia cũng sẽ không làm một việc đã hại người mà còn chẳng ích lợi gì cho mình.
Nhưng họ đã quên mất một chuyện quan trọng --- Trình Đại thiếu gia là con thứ thiếp, Trình Nhị thiếu gia mới là con vợ lớn.
Mặc dù hai người đó đều mang họ Trình, nhưng quan hệ của hai huynh đệ cực kỳ kém.
Trình Đại thiếu gia nhìn thấy nhà mẹ đẻ của em dâu gặp chuyện, không biết là vui vẻ đến mức nào đâu.
Sau khi Dung Dạng vào trong Trình phủ, Trình Nhị thiếu gia đích thân đi ra ngoài đón hắn.
Đợi sau khi mọi người lui ra hết, Trình Nhị thiếu gia liền nhỏ giọng hỏi: Thế nào, có phải Dung gia bắt đầu hoài nghi đến chỗ chúng ta rồi không?”
Dung Dạng gật gật đầu nói: “Hôm nay ta tới chính là vì Đại ca sai đến thăm dò ngươi.”
Trình Nhị thiếu gia có mấy phần sốt ruột nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? Có muốn nhân cơ hội này đẩy Đại ca ta ra không?”
Mới vừa rồi điều Dung Dạng nói với Dung Đàm chính là sự thật. Sau khi mọi người thành gia lập thất, Dung Dạng rất ít khi cùng gia đình bọn họ tụ họp.
Nhưng như vậy cũng không nói lên quan hệ cá nhân của họ không tốt.
Dù gì lúc phát hiện có người lặng lẽ đi tìm Trình Đại công tử hỏi thăm chuyện năm đó của Tứ Hoàng tử, Trình Nhị công tử cũng đã nhanh chóng viết thư báo cho Dung Dạng biết.
Dung Dạng một bên dùng nắp chén trà phớt lá trà nổi trên mặt nước, một bên bình tĩnh nói: “Tin tức mà Đại ca ngươi biết quá ít, thậm chí hắn còn không biết là ai bày kế hãm hại Tứ Hoàng tử. Cứ cho là giao hắn ra cũng không có lý do ngì có thể uy hiếp được Hoàng Quý phi và Diệp gia.”
Dung Dạng ngừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Chẳng qua, ta vẫn sẽ đem chuyện hắn tiết lộ chuyện này cho Đại ca của ta biết. Ngay lập tức, Dung gia sẽ tạo áp lực đối với Trình gia, nghiêm khắc thẩm vấn Đại ca ngươi. Thủ đoạn của đại ca ta ngươi cũng biết rồi, nếu không chết, thì cũng sẽ bị lột mất một miếng da, sau này so với người chết có khác gì đâu. Vị trí thế tử này của ngươi, đương nhiên sẽ ngồi vô cùng vững chắc, không cần lúc nào cũng lo lắng huynh trưởng ở sau lưng ngươi như hổ rình mồi nữa.”
“A Dạng, cũng nhờ ngươi giúp ta ra chủ ý.” Nghe Dung Dạng nói xong, Trình Nhị thiếu gia thập phần cảm kích mà nói: “Đầu óc ta không giỏi suy tính, may mắn còn có huynh đệ như ngươi hỗ trợ.”
“Khách khí cái gì chứ, không phải đều là bằng hữu sao.” Dung Dạng cười cười, rồi cùng Trình Nhị công tử nói chuyện phiếm vài câu, sau đó rời khỏi Kính An Bá phủ.
............
Sau khi Hoài Dương Trưởng công chúa lộ ra tin tức Khác Tĩnh Hầu phủ sắp xử tử Tả thị, người tìm đến không phải là Tứ Hoàng tử, mà là vợ chồng Thừa Ân công.
Hoài Dương Trưởng công chúa không ngờ tới, loại chuyện như vậy xảy ra mà vợ chồng Thừa Ân công cũng không bỏ rơi nữ nhi của mình.
Vừa nghe Thừa Ân Công phu nhân nói muốn mang nữ nhi trở về, Hoài Dương Trưởng công chúa trực tiếp bật cười: “Nói đùa cái gì vậy, nữ nhi của ngươi vụng trộm với người khác, ngay cả con cũng sinh ra rồi, khiến cho Khác Tĩnh Hầu phủ của chúng ta bị nỗi nhục lớn như vậy, bây giờ các ngươi nghĩ hòa ly là xong chuyện rồi sao? Không thể nào!”
Thừa Ân Công phu nhân nén giận, cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh nói chuyện: “Xin Trưởng Công chúa làm rõ ba việc: Đầu tiên, nữ nhi của ta không có vụng trộm, nó là bị hại, đây là chính miệng Tứ Hoàng tử thừa nhận trước mặt Hoàng thượng. Tiếp theo, trước đó nữ nhi của ta cũng không hề biết quý công tử không có khả năng sinh con. Nếu như sớm biết, ta cũng không để nữ nhi gả đi. Thứ ba, vốn dĩ chuyện này hai nhà có thể âm thầm giải quyết, là ai náo loạn đến nỗi ồn ào như vậy, mọi người đều biết, thiết nghĩ không cần ta nói ra, Trưởng Công chúa cũng rất rõ ràng rồi.”
Hoài Dương Trưởng công chúa nghe đến cuối cùng, quả thật tức đến nỗi muốn bốc khói trên đầu: “Ý của ngươi là gì? Chẳng lẽ vẫn là muốn trách ta sao?”
“Sự việc náo loạn thành như vậy, không lẽ Trưởng Công chúa không có trách nhiệm gì sao?”
Tuy rằng xưa nay Thừa Ân Công phu nhân rất ôn hòa, nhưng dù sao bà vẫn là Quốc công phu nhân tước vị tối cao của Đại Tề, cho dù là đứng trước tính cách cường hãn như Hoài Dương Trưởng Công chúa, khí thế của bà cũng không hề thua kém.
“Hôm nay ta tới đây, không phải để truy cứu trách nhiệm của ai, mà là muốn đưa nữ nhi của ta về nhà. Nếu Trưởng Công chúa để bụng công sức Tống gia nuôi dưỡng An nhi mấy năm nay, vậy Tả gia chúng ta có thể để lại của hồi môn của Tiêu nhi, trở về sẽ tặng gấp đôi sính lễ để bồi thường. Hai đứa nhỏ hòa ly là cách tốt nhất, cho dù là các ngươi viết thư hưu Tiêu nhi, chúng ta cũng đồng ý.” Thừa Ân Công phu nhân sắt bén nói: “Nhưng mạng của nữ nhi ta, bất cứ ai cũng đừng hòng cướp đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook