Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Vân Chiêu nghi.

Có thể là do khí thế của Thừa Ân Công phu nhân quá cường hãn, Hoài Dương Trưởng công chúa sửng sốt một hồi mới hồi phục lại tinh thần, mặt mày cau có nói: “Thừa Ân Công phủ các người hình như cũng quá xem thường người khác rồi? Ngươi cảm thấy Khác Tĩnh Hầu phủ này thiếu một chút tiền đó sao? Các ngươi như vậy không phải đang sỉ nhục bọn ta thì là cái gì?”

Lúc này, Thừa Ân Công vốn dĩ cả buổi không nói gì lại đột nhiên lên tiếng: “Trưởng Công chúa, tuy rằng Tả gia chúng tôi không còn người làm quan trong triều, nhưng cũng không thể hiện chúng tôi sẽ để người khác tùy ý xâu xé. Hôm nay chúng tôi đến không phải để cùng quý phủ cãi nhau, mà là muốn thương nghị giải quyết chuyện này trong hòa bình. Chi bằng giữ lại một đường lui, sau này gặp nhau cũng không phải khó xử đúng không?”
Đúng lúc Hoài Dương Trưởng công chúa đang do dự, đột nhiên nghe thấy giọng của một nam nhân trung niên truyền đến: “Không cần nói nữa, ta đồng ý!”
Thì ra là Phò mã của Hoài Dương Trưởng công chúa, Khác Tĩnh Hầu - Tống Lê.
Khác hẳn với Hoài Dương Trưởng Công chúa, tính cách của Tống Lê vô cùng ôn hòa, đã vậy còn có mấy phần mềm yếu nông nỗi.
Có thể nói rằng, hai người con trai của vợ chồng Khác Tĩnh Hầu này, một người có chút giống phụ thân, con thứ lại giống với mẫu thân.
Bất kể là ở Khác Tĩnh Hầu phủ hay là phủ Trưởng Công chúa đi chăng nữa, Khác Tĩnh Hầu vẫn luôn một mực nghe lời thê tử. Bao gồm cả chuyện lần này, Hoài Dương Trưởng Công chúa náo loạn một trận lớn như vậy, Khác Tĩnh Hầu một câu cũng không nói, tựa như đang cam chịu, thê tử nói gì thì chính là cái đó.

Nhưng lúc này, Khác Tĩnh Hầu cảm thấy bản thân không thể để cho thê tử tiếp tục càn quấy thêm nữa.
Trải qua một trận náo loạn của Hoài Dương Trưởng công chúa, bây giờ Khác Tĩnh Hầu phủ không chỉ biến thành trò đùa của cả kinh thành, mà còn với Thừa Ân Công phủ từ thông gia biến thành kẻ thù. Với Tống gia mà nói, đây là một chuyện gây ra tổn thất đủ đường.
Đương nhiên, Hoài Dương Trưởng công chúa không hề nghĩ như vậy.
Khác Tĩnh Hầu hiếm khi được cứng rắn, định sẽ trấn an vợ chồng Thừa Ân Công trước rồi mới đóng cửa khuyên bảo thê tử sau.
“Đứa trẻ Tiêu nhi này gả vào Tống gia thì đã trở thành người của Tống gia. Xảy ra chuyện như vậy một phần cũng do Tống gia bảo vệ nó không tốt, không thể hoàn toàn trách nó. Nếu các người muốn đưa nó trở về, ta sẽ gọi hai đứa nó ra, để hai người ký vào thư hòa ly.Cho dù là sính lễ lúc trước cũng không cần phải trả lại cho bọn ta. Còn có của hồi môn của Tiêu nhi, trước giờ vẫn do nó cất giữ, bây giờ hãy để nó mang về đi.”
Thừa Ân Công nghe xong vội nói: “Mấy thứ tiền tài đó, chúng tôi sẽ quyên tất cả vào Từ Ấu cục[1], coi như là tích đức cho hai nhà.”
Từ Ấu cục: Nhà tình thương cho trẻ em.
Khác Tĩnh Hầu gật gật đầu nói: “Như thế càng tốt.”
Hoài Dương Trưởng Công chúa nhìn người phu quân vốn dĩ luôn thành thật nghe lời mình vậy mà giờ phút này lại dám tự mình quyết định, mười phần tức giận muốn đi đến mắng Khác Tĩnh Hầu.
Kết quả Khác Tĩnh Hầu mới vừa rồi còn ôn hòa đột nhiên quay đầu nhìn lại, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn Hoài Dương Trưởng Công chúa, khiến bà sợ đến mức tim nhảy dựng lên, nhưng lại không dám nhiều lời.
Sau khi Tống Đại công tử và Tả Đại cô nương được hạ nhân mời đến, Tả Đại cô nương vô cùng thoải mái ký vào thư hòa ly.
Nhưng Tống Đại công tử lại do dự, một lúc lại nhìn thể tử, một lúc lại nhìn mẫu thân.
“A Trì, ngươi hãy ký tên đi.” Tả Đại cô nương thở dài, nói khẽ với Tống Đại công tử: “Duyên phận phu thế kiếp này của chúng ta đã hết, đừng miễn cưỡng nữa.”
Cho dù Tống Đại công tử có thể “tha thứ” cho Tả Đại cô nương, thậm chí không để bụng chuyện bản thân bị “đội nón xanh” mà nuôi con của người khác đi chăng nữa thì giữa hai người vẫn sinh ra khúc mắc, không thể nào trở lại như trước đây.
Huống hồ hôn nhân của bọn họ không phải việc của riêng bọn họ, nó còn ảnh hưởng đến Hoài Dương Trưởng công chúa, Khác Tĩnh Hầu phủ và Thừa Ân Công phủ, thậm chí còn liên quan đến việc tranh giành ngôi Hoàng đế giữa Tứ Hoàng tử và Nhị Hoàng tử.
Hồi còn nhỏ, Tống Đại công tử cho rằng chỉ cần chịu nỗ lực, hắn có thể đạt được tất cả những thứ bản thân muốn. Nhờ vào bản thân không ngừng kiên trì, sau khi cưới Tả Đại cô nương, Tống Đại công tử càng tin tưởng hơn vào điều này.
Nhưng đến bây giờ hắn mới hiểu được, có những chuyện, cho dù là hắn nỗ lực bao nhiêu đều không thể được như ý nguyện.
Bởi vì sự tàn nhẫn của bàn tay vận mệnh lớn mạnh hơn khả năng của hắn.
...................
Sau khi tin tức Tả Đại cô nương cùng Tống Đại công tử hòa ly truyền ra, Tứ Hoàng tử cuối cùng cũng chịu an ổn, không còn muốn chống lại thánh chỉ đòi chạy tới Khác Tĩnh Hầu phủ cứu người.
Bây giờ mỗi ngày hắn đều ở trong phủ, nếu không làm bạn với bạn nhỏ Tống An, tức là Bùi Kính An, thì cũng giống như trước đây khi còn lo chuyện triều đình, cả ngày đều đọc sách, viết chữ, vẽ đủ loại hoa cỏ, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng nhàn nhã.

Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử cùng nhau đi thăm hắn, phát hiện bây giờ Tứ Hoàng tử còn vui vẻ hơn trước đây.
“Ta đã không còn là thân vương, cho nên thân vương phủ này năm sau phải bị thu hồi rồi.” Tứ Hoàng tử giống như vô hồn mà nói: “Có khả năng sau này ta sẽ ở xa các ngươi một chút, cũng không phải là quá xa, vẫn ở Đông thành. Nếu các ngươi có việc cần, hãy sai người tới báo tin cho ta. Chẳng qua đừng nên đích thân đến đây thường xuyên. Bây giờ ta đã là tội nhân, quá thân thiết với ta sẽ không tốt đối với các ngươi.”
Nghe xong câu này, trong lòng bọn họ đều vô cùng phức tạp.
Các huynh đệ đều nói Tứ Hoàng tử là một ca ca tốt, quả thật không sai.
Nhưng thân là Hoàng tử, hắn lại chính tay hủy hoại tiền đồ của bản thân, chủ động thay đổi mọi thứ, có thể nói là hồ đồ đến cùng cực.
Đối với hắn, Thất Hoàng tử đã không còn hy vọng gì.
Gặp mặt xong một lần này, Thất Hoàng tử không đặt chân đến phủ Tứ Hoàng tử một lần nào nữa, cho đến tận năm Duyên Hòa thứ hai mươi sáu.
Sau khi Tứ Hoàng tử dời đến phủ đệ mới, Thất Hoàng tử cũng không có đến.
Bùi Thanh Thù biết, lần này Thất Hoàng tử đã hoàn toàn bị tổn thương rồi.
Có điều, bây giờ Thất Hoàng tử đã trưởng thành rồi, không còn giống như năm đó, chỉ vì một chút việc nhỏ mà cáu kỉnh với Cửu Hoàng tử nữa.
Thương tâm, phẫn nộ, thất vọng, mọi cảm xúc đều dần dần bình phục, sau khi Thất Hoàng tử lấy lại bình tĩnh liền đến tìm Bùi Thanh Thù thương nghị đối sách.
Cứ cho là Tứ Hoàng tử đã từ bỏ, nhưng bọn hắn không thể.
Bởi vì trước đây, ở trong triều Tứ Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đã tạo nên thế giằng co. Hiện giờ Tứ Hoàng tử thất thế, nếu như bọn họ không chủ động, vậy Nhị Hoàng tử sẽ ngồi lên vị trí Thái tử một cách hợp tình hợp lý.
Đợi đến khi Hoàng đế băng hà, giả sử Nhị Hoàng tử thật sự đăng cơ....Liệu hắn sẽ chịu bỏ qua cho Tứ Hoàng tử và bọn “đồng đảng” như Thất Hoàng tử và Bùi Thanh Thù sao?
Đáp án chắc chắn là không!
Nếu cái ngày đó thật sự đến, vậy chờ đợi bọn họ cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Năm mới bắt đầu, không ít gia đình đều ra đường đón pháo hoa mừng năm mới. Vậy mà lúc này, huynh đệ hai người lại đang ngồi ngay ngắn nghị sự trong thư phòng của Bùi Thanh Thù.
Mặc dù cách rất xa, nhưng Bùi Thanh Thù vẫn loáng thoáng nghe được tiếng pháo hoa và tiếng mọi người nhảy nhót hoan hô.
Thất Hoàng tử vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thanh Thù, ta nghĩ tới nghĩ lui, Tứ ca đã bị uy hiếp bởi tiền đồ của Bùi Kính An, định sẵn không có duyên với Hoàng vị. Cho nên ta nghĩ, muốn phò trợ ngươi ... thay thế Tứ ca, giành lấy vị trí Thái tử kia.”
Đúng là từ lâu trong lòng Bùi Thanh Thù đã có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn còn ngại chuyện Tứ Hoàng tử nên chưa từng nói với Thất Hoàng tử.
Đối với việc này, tuy rằng trong lòng Bùi Thanh Thù rất hổ thẹn, nhưng tuyệt không hề hối hận.
Nếu hắn phải làm đại sự, chắc chắn không thể dùng cảm tính để giải quyết.

Sau khi nghe Thất Hoàng tử đưa ra lời thỉnh cầu, trong lòng Bùi Thanh Thù lẫn lộn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thất Hoàng tử lại cho rằng hắn đang khó xử, thậm chí còn đứng lên đi đến trước mặt Bùi Thanh Thù, vô cùng chân thành mà chắp tay bái lễ với hắn.
“Thập nhị đệ, xem như Thất ca cầu xin ngươi! Nếu người ngồi lên ngôi vị Hoàng đế không phải ngươi, mà là Nhị Hoàng huynh, các huynh đệ chắc chắn sẽ không còn đường sống nữa.”
Giọng nói của Thất Hoàng tử rất tha thiết, làm lòng Bùi Thanh Thù không nén được đau xót, vội vàng đích thân nâng hắn dậy.
“Thất ca, đạo lý mà huynh nói đệ đều hiểu rõ. Huynh yên tâm, ta sẽ nỗ lực tranh giành ngôi vị đó.”
Thất Hoàng tử nghe Bùi Thanh Thù đáp ứng xong, kích động đến mức suýt chút nữa lại rơi nước mắt.
Bùi Thanh Thù vội vàng đưa tay trấn an hắn: “Nam nhi có nước mắt nhưng không thể để rơi dù chỉ một giọt, Thất ca huynh đừng khóc nữa.”
Thất Hoàng tử nín khóc mỉm cười, dáng vẻ vừa khóc vừa cười, vừa nhìn cảm thấy vô cùng chật vật. Nhưng hắn lại không thèm để ý, giống như đã buông xuống được một tảng đá lớn, cảm xúc trong giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều: “Được rồi được rồi, ta không khóc nữa.”
Lau khô nước mắt rồi, Thất Hoàng tử tiếp tục nói: “Ta nghĩ, tuy rằng Thập nhị đệ thứ bậc thấp, nhìn qua không chiếm được nhiều ưu thế gì, nhưng chung quy ngươi cũng là người có tố chất tốt nhất trong các huynh đệ, chỉ duy nhất ngươi mới có thể ganh đua cao thấp với Nhị Hoàng huynh.”
Bùi Thanh Thù yên lặng nghe Thất Hoàng tử phân tích:
“Ngươi xem ngươi đi, tuổi còn trẻ nhưng trên người có không ít công lao. Chuyến Nam tuần vừa rồi, Phụ hoàng bị ám sát ngươi cũng đã lập đại công. Chờ chuyện của Tứ ca lắng xuống, Phụ hoàng nhất định sẽ cất nhắc ngươi.”
“Luận văn chương, thành tích của ngươi ở Trường Hoa điện tốt như thế nào đã rõ như ban ngày. Luận võ công, ừm....Tuy rằng ngươi đấu tay đôi không lại ta, nhưng ngươi đã từng ra chiến trường, còn từng đánh thắng trận, so với loại ngốc tử chỉ biết đánh đánh giết giết như ta thì giỏi hơn nhiều. Luận xuất thân, ngươi là do phi tần mà phụ hoàng sủng ái nhất, Lệ phi nương nương sinh ra, còn là con nuôi của Thục Quý phi, nhìn sao cũng hơn Hoàng Quý phi kém cỏi đó! Bây giờ ngươi chỉ có duy nhất một điểm không bằng Nhị Hoàng huynh, chính là.....”
“Chính là cái gì?” Bùi Thanh Thù tò mò hỏi.
“Bây giờ ngươi mới chỉ có một đứa con trai, quá ít đó!” Thất Hoàng tử rất nghiêm túc kiến nghị: “Thập nhị đệ à, nhân lúc này Phụ hoàng còn chưa thăng quan cho ngươi, ngươi còn có một chút thời gian, tranh thủ mà đến hậu viện nỗ lực nhiều một chút, sinh thêm mấy đứa con trai đi.”
Bùi Thanh Thù: “.......”
Cho dù Bùi Thanh Thù rất thân với Thất Hoàng tử, nhưng với tính cách của Bùi Thanh Thù, hắn không hề thích mang chuyện hậu viện của nhà mình nói cho người khác nghe.
Chẳng qua, nói đến vấn đề con nối dõi, Bùi Thanh Thù cũng có chuyện muốn nói: “Thất ca đừng gấp gáp, trong phủ ta bây giờ đã có hai thiếp thất có thai, vấn đề này huynh không cần lo lắng.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương