Tia nắng ban mai quang xuyên qua song sa, chiếu vào bên trong Tử Thần Điện, màn hỉ đỏ thẫm khẽ lay động, lớp viền kim phấn của chữ hỉ đỏ rực lấp lánh dưới ánh mặt trời, nến long phượng trên bàn đã chảy hết, sáp đổ thành một đống nhỏ.

Mạnh Phất cảm giác gió nhẹ phất quá trên mặt mình, trong gió mang theo mùi hoa nồng đậm, nàng phảng phất như đặt mình trong một khu vườn đầy xuân sắc, vô số đóa hoa từ không trung bay xuống, dừng lại ở bốn phía nàng, những đóa hoa đó hội tụ thành một con thuyền lớn, nâng Mạnh Phất bay lên bầu trời.

Mạnh Phất tỉnh dậy từ trong cơn mơ, nàng mở mắt ra, đập vào mắt là đỉnh màn đỏ thẫm trên đầu, phía trên màn còn thêu đầy hoa văn cát tường bằng chỉ tơ vàng, nàng hơi ngây ngốc ra chút, ngay sau đó liền nhớ tới  mình hôm qua đã cùng bệ hạ đại hôn, nàng là đang ở Tử Thần Điện.

Năm trước sau khi Mạnh Phất cùng Lý Việt trao đổi thân thể, nàng cũng ở chỗ này ba tháng, sau đó linh hồn bọn họ trở lại thân thể của mình, Mạnh Phất vẫn không ít khi đến Tử Thần Điện, nơi này với Mạnh Phất mà nói, cũng coi như không quá xa lạ.

Nàng nghiêng đầu, hoàng đế bệ hạ đã thức dậy, đang một tay chống đầu, ôn nhu mà nhìn nàng, cũng không biết đã nhìn nàng như vậy bao lâu.

"Thức rồi?" Lý Việt nhẹ giọng hỏi nàng.

Mạnh Phất ừ một tiếng, nhớ tới đêm qua hai người bọn họ đã điên long đảo phượng như thế nào trên cái giường này, gương mặt không khỏi hơi có chút nóng lên.

Bệ hạ kỳ thật cũng có chút thẹn thùng, nhưng hắn thức dậy đến bây giờ đã sắp một canh giờ, có bao nhiêu thẹn thùng cũng đã tan, hắn duỗi tay dừng trên trán Mạnh Phất, hỏi nàng: "Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"

Mạnh Phất lắc đầu, đêm qua nàng có ra chút máu làm bệ hạ hoảng sợ, trực tiếp xuống giường đi lấy thuốc mỡ Bàng Hoa Trân tặng qua lại đây.

Bệ hạ cho rằng mình đã cũng đủ cẩn thận, trước khi bắt đầu trước cũng chuẩn bị rất nhiều, không nghĩ tới cuối cùng vẫn làm bị thương nàng, nếu không phải Mạnh Phất kịp thời gọi lại hắn, hắn thật dám kêu người gọi luôn cả thần y đến.

Lúc đó Mạnh Phất cảm giác mặt mình chắc sắp nóng đến bốc cháy, nàng ngồi ở trên giường, còn phải nỗ lực cố gắng trấn định, giải thích cho bệ hạ đây không phải vấn đề gì.

Bệ hạ thế mới biết đây là lần đầu tiên của nàng, nàng cùng Tạ Văn Chiêu từ thành thân đến khi hòa li, từ đầu đến cuối cũng chưa từng xảy ra cái gì, bệ hạ cầm thuốc mỡ đứng ở mép giường, ngơ ngác nhìn Mạnh Phất trong chốc lát, mới một lần nữa leo lên giường.

Hắn biết nữ tử lần đầu tiên sẽ đau, nên động tác càng thêm cẩn thận, như đối đãi một trân bảo dễ vỡ nào vậy.

Thế cho nên cuối cùng là Mạnh Phất nhịn không được thúc giục một tiếng, bệ hạ đang chân tay luống cuống mới dần dần thả lỏng lại.

Ngày hôm qua trước khi động phòng, Mạnh Phất vẫn không cảm thấy có gì mệt, nhưng sau khi đại hôn xông rồi, thì sợi dây căng chặt trong lòng liền lỏng, buồn ngủ thổi quét mà đến, bệ hạ thật ra lại rất tinh thần, Mạnh Phất thấy thế, cũng muốn chiều bệ hạ, lại thêm một lần, nhưng bệ hạ lại không có ý này, hắn vỗ vỗ sau lưng nàng nhẹ nhẹ hai cái, dỗ nàng: "Ngủ đi."

Mạnh Phất liền nhắm hai mắt lại, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, bệ hạ bế nàng đi phía hồ tắm ở Đông Noãn Các giúp nàng rửa sạch thân thể, sau đó nàng đã nặng nề ngủ đi, không còn ý thức.

Một giấc này qua đi, tinh thần Mạnh Phất tốt lên rất nhiều, mỏi mệt trong ánh mắt đều đã không thấy, Lý Việt bị nàng nhìn đến trong lòng nóng lên, xoay người chống phía trên Mạnh Phất, đôi tay bắt đầu không quá thành thật.

Hiện tại Mạnh Phất có thể khẳng định ở cái phương diện này, mình căn bản không dạy bảo gì được bệ hạ, cái gì bệ hạ không biết có lẽ đã bù lại bằng rất nhiều thoại bản phong hoa tuyết nguyệt cùng hàng đống hoả đồ, hay là thiên phú cho phép, không thầy dạy cũng hiểu.

Hơn nữa ngày thường bệ hạ rõ ràng dốt đặc cán mai đối với chuyện xem mặt đoán ý, nhưng ở ngay lúc này lại rất am hiểu quan sát phản ứng của nàng.

Thân thể Mạnh Phất căng thẳng.

Bệ hạ đột nhiên ý thức được mình tựa hồ có chút hư nha, nhưng hắn thật sự rất thích nhìn bộ dáng A Phất mất khống chế.

Chỉ là sau đó không lâu, bệ hạ có chút hư liền gặp báo ứng.

Qua một lát, bệ hạ thu tay, chỉ có khăn trải giường đầy những mạt nếp gấp nhất thời không thể khôi phục thành bộ dáng cũ.

Trên mặt nàng, những vệt ửng hồng còn chưa rút đi, bệ hạ cúi đầu hôn lên môi nàng, sau đó đang muốn hôn tiếp tục xuống phía dưới, kết quả Mạnh Phất giơ tay đẩy đẩy ngực hắn, nói với hắn: "Bệ hạ, nên thức dậy rồi, chờ lát chúng ta còn phải đi Từ Ninh Cung bái kiến Thái Hậu."

Bệ hạ ngẩng đầu yên lặng nhìn về phía Mạnh Phất, trong mắt mang theo một tia khiếp sợ không thể tin được, hắn cảm giác mình hình như là bị đánh lạc hướng mất rồi.

Bệ hạ còn muốn lại giãy giụa một chút, hắn nói: "Không có việc gì, mẫu hậu sẽ không để ý."

Thái Hậu xác thật không quá chú ý những cái quy củ đó, có thể nói, bất luận một người trọng quy củ nào cũng đều không thể ở trong hoàng cung của bệ hạ lâu được, chắc chắn đã tức chết từ cái ngày bệ hạ phong một con mèo làm Quý Phi rồi.

Mạnh Phất ngồi dậy, nhìn Lý Việt nói: "Nếu đã thức rồi, chúng ta vẫn nên đi một chuyến đi, đừng để cho mẫu hậu chờ lâu."

Bệ hạ thấy không còn đường cứu vãn, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Tuân mệnh, hoàng hậu nương nương của ta."

Sau khi hắn nói xong, lại tự mình cười rộ lên, Mạnh Phất thấp cúi đầu, nhịn không được cũng cười lên theo hắn.

Da Mạnh Phất có chút non mịn, lại tương đối trắng, chỉ hơi dùng sức một chút, trên da sẽ lưu lại một mảnh dấu vết, nàng xốc chăn trên người mình lên, bệ hạ ánh mắt sáng quắc mà nhìn những dấu vết mình lưu lại trên người Mạnh Phất đem qua.

Ánh mắt bệ hạ thật sự quá bức người, làm người ta căn bản không thể xem nhẹ, tay Mạnh Phất lấy quần áo dừng lại, quay đầu nhìn về phía bệ hạ, ánh mắt rũ xuống, loại sự tình này vẫn phải quen từ từ thôi.

Nàng vươn tay.

Vốn là muốn lập tức đi Từ Ninh Cung, thế mà vì vậy lại chậm trễ non nửa canh giờ.

Hai người lục tục một vòng như vậy, khi tới Từ Ninh Cung đều sắp trưa, Thái Hậu cũng không tức giận, thậm chí cảm thấy nhi tử bà hơn hai mươi năm mới lần đầu tiên thích một cô nương, A Phất hôm nay vẫn còn tinh thần như vậy đã rất ngoài dự kiến của bà rồi.

Thái Hậu thấy bọn họ liền cười ha hả nói: "Ai gia biết ngay hai đứa hơn phân nửa là sáng nay dậy không nổi, vốn đang định bảo Trần cô cô qua đi nói với hai đứa một, tiếng hôm nay không tới cũng được, nhưng lại nghĩ hai đứa phải thức rồi thì mới có thể nghe được lời này, qua đó không khéo lại phá hư chuyện tốt. Mà hai đứa tới cũng đúng lúc, chờ lát nữa dùng ngọ thiện tại Từ Ninh Cung luôn đi, ai gia tự mình xuống bếp."

Khi giong nói của Thái Hậu vừa dứt, Lý Việt có chút ai oán mà nhìn thoáng qua về hướng Mạnh Phất, Mạnh Phất chỉ làm như không nhìn thấy ánh mắt lên án của bệ hạ, nhìn Thái Hậu nói: "Ngài đừng bận rộn nhiều quá, để các ngự trù làm chút đồ ăn là tốt rồi."

Thái Hậu xua xua tay nói: "Ai gia liền thích làm mấy thứ đó, bằng không thì trong cung nhàn rỗi như vậy, cũng không thú vị, hiện tại có A Phất con tiến cung, có rảnh thường xuyên tới chỗ ai gia đi, cùng ai gia trò chuyện."

Mạnh Phất gật gật đầu, Lý Việt mở miệng nói: "Mẫu hậu, nếu ngài thật sự cảm thấy nhàn rỗi không thú vị, thì xuất cung một chút đi."

Thái Hậu nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, trêu ghẹo hắn: "Hoàng thượng à, con không phải là vì ai gia muốn A Phất lại đây thường xuyên với ai gia mà ghen tị đó chứ?"

Lý Việt nghiêm mặt nói: "Nhi thần là người dễ dàng ghen tị như vậy sao?"

Thái Hậu gật gật đầu, nói: "Ai gia thấy rất giống nha, A Phất con nói đi?"

Mạnh Phất cười nói: "Bệ hạ ghen cũng sẽ không đi ghen với mẫu hậu đâu, bệ hạ nói rất đúng, nếu mẫu hậu có thời gian, có thể xuất cung cho khuây khoả."

Thái Hậu lắc đầu nói: "Vẫn là thôi đi, ai gia tuổi lớn, xuất cung phải bao nhiêu người đi theo, tới tới lui lui lăn lộn quá phiền toái."

Mạnh Phất nói: "Mẫu hậu lớn tuổi chỗ nào chứ? Thoạt nhìn bất quá chỉ lớn hơn con vài tuổi thôi, con kêu ngài một tiếng tỷ tỷ người khác cũng sẽ tin."

Bệ hạ ngồi bên cạnh "sách" một tiếng, trên mặt Mạnh Phất vẫn mang cười, nhưng tay lại bất động thanh sắc nhẹ nhàng đánh lên mu bàn tay bệ hạ một chút, kết quả bị bệ hạ trở tay nắm chặt lấy.

Thái Hậu nhìn thấy động tác nhỏ của hai người bọn họ, ý cười trên mặt lại tăng thêm vài phần, rốt cuộc bà tuổi lớn rồi, khi cười lên khóe mắt liền có nhiều vết nhăn, bà duỗi tay đẩy đẩy bả vai tiểu vương gia một phen, tiểu vương gia liền từ trên ghế nhảy xuống, đi đến trước mặt Mạnh Phất, ngoan ngoãn kêu: "Chào Hoàng tẩu."

Mạnh Phất có chút kinh ngạc, nàng cho rằng phải mất một đoạn thời gian mới có thể làm tiểu vương gia mở miệng, Thái Hậu cười nói: "Là ai gia dạy đó."

Mạnh Phất lấy cái hộp trong tay Lý Việt lại đây, mở ra trước mặt tiểu vương gia, bên trong là hai quyển sách số học mới toanh.

Năm trước, sau khi viết xong 《 Kỳ Sơn Dạ Đàm 》, Mạnh Phất đã nhờ ông chủ hiệu sách lưu ý giùm một số sách phương diện số học, toán học ở đế đô, ông chủ hiệu sách cũng rất nhiệt tình, luôn để việc này trong lòng, mấy tháng sau liền đưa tới cho Mạnh Phất mấy quyển sách mà trong Tàng Thư Các cũng không có, Mạnh Phất đã xem qua một lần, cảm thấy có hai quyển rất thích hợp với tiểu vương gia, nên hôm nay liền thuận đường mang lại đây.

Vốn dĩ chờ một lát sau khi nói chuyện cùng Thái Hậu xong rồi mới đưa cho tiểu vương gia, hiện tại tiểu vương gia mở miệng kêu nàng Hoàng tẩu, lúc này cho nó thì thật quá đúng dịp.

Tiểu vương gia ôm sách trong tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Mạnh Phất, thanh âm thanh thúy nói: "chào Hoàng tẩu!"

Mạnh Phất cười khẽ, tiểu vương gia nhón chân, nhảy nhảy, đôi mắt mở thật to, lại kêu hai lần: "chào Hoàng tẩu! chào Hoàng tẩu!"

Tiểu vương gia lúc này thật sự cực kỳ giống bệ hạ được nàng hôn xong vẫn banh mặt nói mình còn tức giận.

Mạnh Phất giơ tay sờ sờ đầu tiểu vương gia, nhìn hắn nói: "Hôm nay không còn nữa đâu."

Tiểu vương gia nghe hiểu lời này, sau đó quay đầu nhìn về phía bệ hạ, kêu lên: "Chào Hoàng huynh."

Bệ hạ lắc đầu nói: "Ngươi có kêu rách yết hầu trẫm cũng không có."

Tiểu vương gia à một tiếng, cũng học theo bộ dáng bệ hạ lắc lắc đầu, xoay người trở lại trên ghế nhỏ của mình, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối, ngồi thật yên tĩnh.

Bệ hạ thấy nó lắc lắc đầu, không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới năm trước khi hắn cùng Mạnh Phất trao đổi thân thể rồi, A Phất từng nói với hắn, tiểu vương gia có thể là nhìn thế gian này dưới một loại thị giác khác, cho nên thỉnh thoảng sẽ cảm thấy những người khác đều thực ngu xuẩn.

Bệ hạ không hiểu biểu cảm của tiểu vương gia, nhưng lại mạc danh cảm thấy mình vừa rồi rất có khả năng bị nó xem thường.

Sau khi dùng ngọ thiện ở Từ Ninh Cung xong, Mạnh Phất cùng Lý Việt đến Ngự Hoa Viên tản bộ. Cây cỏ trong Ngự Hoa Viên thật nhiều, xanh um tươi tốt, hoa nơi này phần lớn đã nở, hương khí mê người, đưa tới rất nhiều ong bướm nhẹ nhàng rong ruổi.

Bọn họ nói nói một lát, lại nói đến cái trận ám sát năm trước gặp phải ở gần Phùng Sơn, nói đến chỗ khẩn trương, bệ hạ lập tức xách kiếm lên, quyết định múa một bài cho Mạnh Phất xem, Mạnh Phất ngồi ở trong đình, đôi tay chống cằm nghiêm túc thưởng thức tư thế oai hùng của bệ hạ.

Thanh Bình hôm nay cũng theo một ma ma lớn tuổi trong cung học tập quy củ, nghe tới nghe đi, Thanh Bình cảm thấy trong hoàng cung này quy củ còn không nhiều bằng Hầu phủ, nàng ta đi theo phía sau ma ma để nhận biết những cung điện tương đối quan trọng trong hoàng cung, chỉ là khi đi ngang qua Ngự Hoa Viên, trong lúc vô tình nghe thấy các cung nhân nói Quý Phi đang chạy qua chỗ Hoàng Hậu.

Bước chân Thanh Bình lập tức liền ngừng lại, nàng ta nhíu nhíu mày, khi còn ở ngoài cung, Thanh Bình đã đặc biệt hỏi thăm những cung nhân quen biết, bọn họ đều nói hậu cung bệ hạ không có một bóng người, vậy quý phi này là ở đâu ra? Chẳng lẽ là hôm nay mới được tân phong? Nàng ta hoàn toàn không nghe nói.

Thanh Bình lo lắng Mạnh Phất sẽ bị bất lợi, liền cáo lỗi cùng ma ma một tiếng, sau đó xoay người bước nhanh về hướng Ngự Hoa Viên.

Bệ hạ vừa rồi thực ra sức mà múa một bộ kiếm pháp thật dũng mãnh cho Mạnh Phất xem, cũng ra một thân mồ hôi, bèn đi thay xiêm y, Mạnh Phất đang ôm Quý Phi ngồi ở trong đình, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, Thanh Bình thả chậm bước chân, ngừng lại bên cạnh, nhỏ giọng gọi nàng: "Tiểu thư......"

"Hử?" Mạnh Phất quay đầu, nhìn Thanh Bình đang đầy mặt rối rắm, hỏi nàng ta, "Thanh Bình, sao ngươi lại tới đây?"

Thanh Bình không xác định được những cung nhân ban nãy nói có phải thật không, cho nên cũng không dám trực tiếp hỏi Mạnh Phất có gặp quý phi chưa, chỉ hỏi nàng: "Ngài ở này không thấy ai tới sao?"

Mạnh Phất nói: "Không có, ngươi đang tìm ai sao?"

"Không." Thanh Bình lắc đầu, ánh mắt nàng ta rơi xuống chỗ con mèo đang trong lồng ngực Mạnh Phất, hỏi, "Đây là mèo của bệ hạ sao?"

Câu hỏi này của Thanh Bình hỏi thật hay, nếu nói là đúng, Quý Phi cả ngày lạnh lùng đối với bệ hạ, nếu nói là không, thì nó suốt ngày ở trong cung, chẳng lẽ là vua mèo trong thiên hạ sao, hơn nữa nó còn ăn của bệ hạ, uống của bệ hạ.

"Xem như vậy đi." Mạnh Phất gật đầu cười nói.

Thanh Bình rất thích mấy con động vật nhỏ lông xù xù, nàng ta cong lưng, muốn sờ lại không dám sờ, hỏi Mạnh Phất: "Nó có tên không?"

Mạnh Phất ừ một tiếng, trả lời Thanh Bình nói: "Quý Phi."

Thanh Bình lập tức trừng mắt, hỏi: "Đây...... Đây là quý phi?"

Cục bông trắng tươi trong lồng ngực Mạnh Phất nghiêng nghiêng đầu, giật giật lỗ tai, meo một tiếng, phảng phất như đang đáp lại câu hỏi của Thanh Bình.

"Đúng vậy." Mạnh Phất gãi gãi cằm Quý Phi, bộ dáng con mèo thực hưởng thụ nheo nheo đôi mắt lại, phát ra một chuỗi tiếng gru gru thoải mái.

Thanh Bình: "......"

Nàng ta xem như đã hiểu vì sao cung nhân nói Quý Phi chạy qua chỗ Hoàng Hậu rồi.

Hoàng Thượng rốt cuộc nghĩ như thế nào mà lại đặt tên cho một con mèo là Quý Phi vậy! À, nhưng nàng ta chỉ là một nô tỷ nho nhỏ, làm sao hiểu được ý đế vương.

Trong khoảng thời gian này Quý Phi ăn không ít, thân thể nó cũng nặng lên nhiều, Mạnh Phất bế nó mỏi tay liền bỏ nó hẳn lên trên đùi mình, Quý Phi thuận thế nằm sấp xuống, cũng cuộn bản thân lại thành một cuộn tròn vo, lười biếng mà ngáp một cái, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa.

Sau đó không lâu, bệ hạ đã thay xong xiêm y bước lại đây, vào trong đình cúi đầu nhìn thấy Quý Phi đang nằm trên đùi Mạnh Phất, tức khắc ghét bỏ nói: "Nó là một con mèo lớn như vậy, sao một chút cũng không hiểu quy củ? Thấy Hoàng Hậu không biết hành lễ còn chưa tính, sao còn dám dĩ hạ phạm thượng?"

Mạnh Phất thấy bệ hạ trách cứ đến nghiêm túc như thế, không khỏi phì một tiếng cười ra, nàng nín cười nói: "Có thể là cậy sủng mà kiêu đi."

Bệ hạ cúi người xuống, nhặt một mảnh lá cây dính trên đầu Mạnh Phất ra, hỏi nàng: "Cậy ai sủng vậy? Trẫm đang sắp biếm nó vào lãnh cung đây."

Mạnh Phất cảm thấy rõ ràng là chính Quý Phi mới biếm Hoàng Thượng vào lãnh cung ý chứ, nhưng nàng phải giữ cho bệ hạ vài phần mặt mũi, hỏi hắn: "Vậy tối nay ngài có muốn để Quý Phi thị tẩm ngài không?"

Quý Phi mở to mắt, lười nhác mà nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, há to miệng ngáp, sau đó thay đổi tư thế tiếp tục ngủ, vô cùng cao quý lãnh diễm, hoàn toàn không để hoàng đế bệ hạ vào mắt.

Hiện tại bệ hạ cũng không thèm để Quý Phi vào mắt, môi hắn ấm áp dán lên bên tai Mạnh Phất, thì thầm vào tai nàng: "Trẫm hiện tại muốn Hoàng Hậu thị tẩm thôi."

Mạnh Phất ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của bệ hạ, nàng nhắc nhở nói: "Bệ hạ, hiện tại vẫn là ban ngày."

Lý Việt mổ một cái vào trên vành tai nàng, hơi thở cũng phà vào cổ nàng, bệ hạ nói: "Trẫm hiện tại liền muốn hầu hạ Hoàng Hậu."

Mạnh Phất mím môi, ôm Quý Phi trên đùi bỏ xuống dưới mặt đất, nhẹ giọng nói: "Chuẩn."

Quý phi vừa mới ngủ, phát ra một tiếng meo meo biểu đạt nghi vấn.

Chỉ là Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều không để ý tới nó.

Lý Việt duỗi tay bế ngang Mạnh Phất lên, bước nhanh về hướng Tử Thần Điện.

Hoàng đế bệ hạ thật sự vũ dũng, một lần hầu hạ này liền hầu hạ tới hoàng hôn, Mạnh Phất cứ mơ màng ngủ trong chốc lát, mở mắt ra liền thấy bệ hạ ngồi ở mép giường, biểu tình hình như có chút thâm trầm, Mạnh Phất hỏi hắn: "Bệ hạ suy nghĩ cái gì vậy?"

Bệ hạ trả lời nói: "Trẫm đang hồi tỉnh lại."

Mạnh Phất nghi hoặc hỏi hắn: "Ngài hồi tỉnh lại cái gì?"

"Trẫm thật là quá háo sắc," bệ hạ thở dài thật mạnh một hơi, nói, "Trẫm có thể là một hôn quân đi."

Hoàng đế đại hôn, trên dưới triều dã sẽ được nghỉ tắm gội theo ba ngày, hắn cùng A Phất tháng này cũng chỉ có ba ngày có thể hưởng thụ một chút, dựa theo trong thoại bản nói, bọn họ hẳn nên nói chuyện tâm sự nhiều vào, giao lưu tinh thần tâm linh gì đó linh tinh, nhưng bệ hạ không muốn đi nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cũng không muốn cùng Mạnh Phất đi ra ngoài chơi, tốt nhất cứ ở suốt trên giường như vậy, nơi nào cũng không đi.

Lý Việt vừa mới nói mình giống hôn quân, hai tay lại bắt đầu không an phận, cuối cùng còn phát biểu cảm khái: "Nếu như ngày ngày đều có thể cùng A Phất đại hôn thì tốt rồi."

Không cần thượng triều, còn có thể cả ngày cùng Mạnh Phất dính ở bên nhau.

Mạnh Phất: "......"

Bệ hạ, nguyện vọng này hình như còn rất giản dị.

Ba ngày này trôi qua thật sự quá nhanh, bệ hạ còn chưa cảm giác, phân biệt rõ được tư vị, liền vội vàng kết thúc.

Bệ hạ hôn quân rốt cuộc chỉ nói ngoài miệng như vậy, hôm nên thượng triều liền thành thành thật thật đi thượng triều, nên xử lý tấu chương cũng không hề chậm trễ chút nào.

Trong cung không có ai, không cần Hoàng Hậu quản chuyện gì, Mạnh Phất bắt đầu cân nhắc viết sách mới, đi tìm Thái Hậu trò chuyện, ngẫu nhiên còn sẽ giúp bệ hạ xử lý mấy quyển tấu chương.

Mạnh Phất vẫn luôn chưa nghĩ ra sách mới của mình rốt cuộc nên viết cái gì, sau khi đi dạo Ngự Hoa Viên một vòng, trở lại Tử Thần Điện, vừa lúc bệ hạ cũng mới hạ triều, chẳng qua cửa điện đóng chặt, mấy tên tiểu thái giám đứng ở cửa, vẻ mặt do dự, Cao Hỉ từ bên trong đi ra, trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái.

Mạnh Phất đi tới, hỏi Cao Hỉ: "Bệ hạ làm sao vậy?"

Cao Hỉ hạ giọng đáp: "Hồi hoàng hậu nương nương, bệ hạ ở bên trong đang tức giận ạ."

Mạnh Phất gật gật đầu, nhìn nước trà trên tay tiểu thái giám, nói: "Đưa cho ta, ta đưa vào cho."

Tiểu thái giám năm nay mới tiến cung, còn có chút do dự, Cao Hỉ cho hắn một ánh mắt, hắn vội vàng đưa trà trong tay đến tay Mạnh Phất.

Thấy Mạnh Phất đi vào trong điện, Cao Hỉ liền lưu lại bên ngoài.

Bên trong Tử Thần Điện,  bệ hạ quả nhiên đang tức giận, người còn đang xoay quanh cái bàn, Mạnh Phất đứng tại chỗ không lên tiếng, thậm chí còn có rảnh rỗi đếm giùm bệ hạ xem rốt cuộc hắn xoay bao nhiêu vòng.

"Một, hai, ba, bốn......"

Chờ tới khi Mạnh Phất đếm tới 32, bệ hạ rốt cuộc ý thức được trong điện còn xuất hiện thêm một người, đang muốn phát hỏa, vừa nhấc đầu nhìn thấy Mạnh Phất đứng ở nơi đó, biểu tình hắn lập tức liền thay đổi.

Dạo này bệ hạ đổi sắc mặt cũng quá thuần thục rồi.

"A Phất?" Lý Việt hỏi nàng, "Hôm nay không phải nàng nói muốn đi Ngự Hoa Viên viết sách sao?"

"Đến đây nhìn xem chàng nè," Mạnh Phất để khay trà trong tay lên trên án bàn, xoay người hỏi hắn, "Chàng làm sao vậy? Là ai lại chọc bệ hạ chúng ta tức giận sao?"

Lý Việt hừ một tiếng, nói: "Đếm không hết ấy chứ."

Mạnh Phất đi tới, hôn nhẹ vào trên môi hắn một cái, hỏi hắn: "Còn tức giận không?"

Bệ hạ tức giận nói: "Còn tức."

Mạnh Phất nhịn không được giơ tay chọc chọc lên trên má bệ hạ, hỏi hắn: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Là chuyện phía Nam Vân Quế," Lý Việt hít sâu một hơi, xoay người ngồi xuống phía sau trường án, chọn mấy quyển tấu chương đưa đến trước mặt Mạnh Phất, nói với nàng, "Mấy ngày trước đây giữa các thổ ty Vân Quế xảy ra chuyện đánh nhau bằng binh khí, tử thương gần vạn người."

Lý Việt lãnh quân đánh nhau với dị tộc ở Bắc cương mấy lần, mỗi trận còn chưa chết được nhiều người như vậy!

Năm trước Mạnh Phất xem nhiều tấu chương như vậy, đối với chuyện của Vân Quế ít nhiều cũng có chút hiểu biết, Vân Quế bên đó thật sự ỷ vào trời cao hoàng đế xa, các thổ ty lại là truyền từ đời này sang đời khác, tương đương với tự lập vương, có một ít thời điểm không chỉ không nghe hiệu lệnh triều đình, còn cướp bóc bá tánh phụ cận.

Mạnh Phất xem mấy quyển tấu chương Lý Việt đưa nghiêm túc một lần, khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Lý Việt, nàng nói: "Bên Vân Quế vẫn luôn tiếp tục sử dụng biện pháp dùng thổ quan cai trị dân mà tiền triều lưu lại, cho nên trước sau chưa từng chân chính xem xét lại bọn họ. Bệ hạ có nghĩ tới chuyện đổi một chính sách khác không? Tuy bá tánh nơi đó không cùng một dân tộc với chúng ta, nhưng cũng là con dân Đại Chu, không bằng thống nhất quản hạt?"

Lý Việt cúi đầu trầm tư, Mạnh Phất nói: "Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không biết có làm được hay không, ngài thương lượng với các triều thần đi, xem còn có biện pháp nào khác không."

Sau một lúc lâu, Lý Việt ngẩng đầu, đột nhiên hỏi Mạnh Phất: "A Phất, hay là nàng cùng ta thượng triều đi?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương