Lễ tiết thành thân kỳ thật đã được ghi lại rất rõ trong 《 Lễ Ký 》, nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, hoàng gia cũng dựa theo trình tự lễ tiết này mà làm, nhưng thân phận hoàng thượng quý trọng, nên mấy trình tự này tất nhiên càng rườm rà hơn chút.

Năm trước khi Mạnh Phất mình bị Mạnh Nhạn Hành xoá tên khỏi gia phả, liền đi quan phủ xử lý lại hộ tịch cho bản thân. Ở cái thế đạo này, nữ tử muốn tự mình lập hộ cũng không dễ dàng, cần phải chứng minh rất nhiều thứ, cũng may những mỗi quan hệ giao tế trước đây của Mạnh Phất rất tốt, cho dù cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, Mạnh Nhạn Hành đuổi nàng ra khỏi Mạnh gia, nàng cũng có thể tìm được người hỗ trợ, lại bận bịu một phen, rốt cuộc cũng làm xong.

Hiện giờ nàng sắp cùng Lý Việt đại hôn, Thái Hậu lo lắng một mình nàng ở bên ngoài trực tiếp xuất giá như vậy sẽ bị người xem thường, muốn chọn một nhà thế gia cao quý nào đó để cho nàng cái thân phận thích hợp, để Mạnh Phất xuất giá từ trong nhà đó sẽ vẻ vang hơn. Chỉ là nếu làm như vậy khó tránh khỏi sẽ nhấc lên chút quan hệ, hơn nữa, thân phận của nàng nếu người có tâm nghe ngóng một chút ở đế đô hẳn là đều rõ ràng, thực sự không cần che giấu gì nữa, nên Mạnh Phất liền uyển chuyển từ chối hảo ý của Thái Hậu.

Lý Việt lấy một nửa tài sản trong tư khố của mình ra làm của hồi môn cho Mạnh Phất, một nửa còn lại thì làm lễ hỏi.

Bảo bối trong tư khố của hắn phần lớn đều là khi tiên đế còn trên đời tích cóp được, Lý Việt kiểm kê xong liền khiếp sợ phát hiện, nếu không có cái vốn tiên đế để lại này, mình chính là một tên nghèo trắng tay, chắc  ngay cả tức phụ cũng cưới không được.

Đây cũng coi như một hai chuyện tốt cuối cùng mà khi tiên đế còn trên đời đã làm, tuy rằng chuyện này có thể không phải xuất phát từ ý của ông, nhưng Lý Việt vẫn rộng lượng mà quyết định năm nay tế tổ sẽ thắp cho tiên đế nhiều thêm một nén nhang, hy vọng tiên đế ở dưới chín suối có thể sống trải qua thật vui vẻ.

Sau khi phân chia bảo bối trong tư khố xong, Lý Việt liền chạy tới cùng Mạnh Phất thu xếp chuyện đại hôn, đây là đại hôn của hắn nha, hắn tất nhiên muốn quan tâm, hơn nữa nếu hắn lo được thêm một chút, thì A Phất cũng có thể đỡ hao tốn tinh thần thêm một chút.

Khi Lý Việt lại đây, Mạnh Phất mới vừa bày danh sách đón dâu ra, thấy Lý Việt tới, liền đưa cho hắn nhìn xem.

Tên người trên này cũng đại bộ phận là những Vương công tử đệ đã cùng Lý Việt đánh giặc ở Bắc cương năm đó, quan hệ với Lý Việt đều không tồi, chỉ là Lý Việt nhìn từ đầu đến cuối danh sách hai lần, ngẩng đầu hỏi Mạnh Phất: "Đón dâu không cần ta đi sao?"

Mạnh Phất ừ một tiếng, gật đầu nói: "Dựa theo lễ tiết, chàng không cần đi."

Nam nữ dân gian thành thân, là tân lang phải tự mình đi nhà tân nương đón dâu, nhưng hoàng đế thì khác, hoàng đế cửu ngưỡng chí tôn, là chủ thiên hạ, chuyện đón dâu sẽ phái sứ thần tới hoàn thành thay.

"Ta muốn hôm đó tự đi đón dâu." Lý Việt buông danh sách trong tay xuống, "A Phất."

Mạnh Phất chống cằm, mím môi nhìn phía bệ hạ đối diện, tựa hồ đang suy xét xem chuyện này có được hay không.

"Ta thành thân sao lại không thể tự đi đón dâu?" Lý Việt thúc giục nàng, nói, "A Phất, thêm ta nữa, thêm ta nữa đi."

"Được rồi, vậy ngài nhớ nói trước với các quan viên một tiếng xem sao đã." Mạnh Phất cầm bút, gạch bỏ cái hàng tên của sứ thần.

Lý Việt nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Việc này cũng có liên quan với bọn họ hay sao?"

Mạnh Phất đột nhiên không kịp phòng ngừa, liền bị bệ hạ đáng yêu làm cho thất thần, tay cầm bút của nàng ngừng lại một chút.

"Không nhất định có liên quan," Mạnh Phất buông bút xuống, cong khóe miệng mỉm cười nói, "Nhưng mà bọn họ nhất định cảm thấy có liên quan đến bọn họ."

Sự thật cũng đúng là cái như vậy, chuyện của Hoàng Thượng thì không thể nào không có liên quan đến các quan viên, tất cả mọi việc bọn họ đều phải cắm tay vào.

Sau khi biết bệ hạ muốn xuất cung đón dâu, các quan lại liền sôi nổi tỏ vẻ chuyện này không hợp quy củ.

Lý Việt nhất thời liền nổi giận, hắn đi thì làm sao vậy? Người khác thành thân đều có thể đi đón dâu, sao hắn thân là hoàng thượng lại không thể đi?

Các quan lại trong triều đều bị cái lý lẽ này của hoàng thượng làm cho kinh sợ, vốn dĩ không cần hoàng thượng đi đón dâu là vì thể hiện thân phận bệ hạ tôn quý, kết quả bị bệ hạ  nói như vậy, lại nghe như thể bọn họ khắt khe bệ hạ vậy.

Vì thế, các quan lại liền nhanh chóng đổi cách nói, bọn họ là suy nghĩ vì an toàn của bệ hạ, trên đường đón dâu rất khả năng sẽ có người hành thích.

Lý Việt ngồi ở trên long ỷ, nhìn các quan viên đứng dưới sân đình, lại cười lạnh hỏi: "Vậy sau này trẫm không thể xuất cung nữa phải không? Sang năm vây săn ở Phùng Sơn, trẫm cũng không cần đi có phải không?"

Lần này các quan viên lại an tĩnh, cái gì cũng không nói ra được.

Hơn nữa bệ hạ không hổ là bệ hạ, lúc nào cũng có thể mang đến cho bọn họ mấy cái kinh hỉ ngoài ý muốn.

Từ khi Đại Chu kiến quốc tới nay, các Hoàng Hậu phần lớn đều ở tại Khôn Ninh Cung, nếu có ai không được hoàng đế sủng ái sẽ bị dời đến mấy cung điện hẻo lánh phía Tây Nam hoàng cung.

Kết quả khi cung nhân tới xin chỉ thị Lý Việt, xem có nên tăng thêm chút bài trí trong Khôn Ninh Cung hay không, bệ hạ trực tiếp lên tiếng nói, không cần thu dọn Khôn Ninh Cung làm gì, sau khi đại hôn, Hoàng Hậu sẽ vào ở Tử Thần Điện.

Tử Thần Điện là bao gồm ba toà cung điện, Hậu Điện tuy là tẩm cung của hoàng thượng, nhưng toà cung điện phía đầu tiên, còn gọi là Tiền Điện, lại là nơi triệu kiến quan viên hằng ngày, Trung Điện lại là nơi Hoàng Thượng dùng để xử lý tấu chương, Hoàng Hậu thật sự không thích hợp ở cùng Hoàng Thượng ở nơi này. Nếu Hoàng Thượng thật sự không muốn để Hoàng Hậu ở quá xa, có thể tu sửa một toà cung điện ở gần Tử Thần Điện lại để dùng.

Nhưng nếu Lý Việt có thể nghe theo lời bọn hắn bài bố, đã không phải là Lý Việt.

Bệ hạ thiệt tình cảm thấy mấy tên quan viên này thật sự nhọc lòng quá nhiều, hắn cũng đâu quan tâm bọn họ về nhà ngủ ở chỗ nào, vậy dựa vào cái gì bọn họ tới đây quản hắn?! Tất cả mọi người sau khi hạ triều, ai nấy mạnh khoẻ về nhà mình không phải tốt sao!

Hai vị lão đại thần Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan hiện giờ xem như bị tra tấn đến không biết giận, thấy thái độ bệ hạ kiên quyết, cuối cùng cũng không nói thêm gì khác.

Nếu nói là chuyện lớn, thì việc này liên quan đến lễ tiết, liên quan đến xã tắc, trong《 Lễ Ký 》 có viết: Trên thờ phụng tông miếu, dưới sinh dưỡng hậu thế, chuyện này ở hoàng gia có vẻ phá lệ quan trọng, nhưng nếu nói là chuyện nhỏ, thì xác thật là chuyện nhà của bệ hạ, cũng không ảnh hưởng bao lớn đến bọn họ.

Bệ hạ cô đơn nhiều năm như vậy, thật vất vả mới muốn lập Hoàng Hậu, nếu như lại lộn xộn làm việc này thất bại, cuối cùng không biết bọn họ phải tới nơi nào mà khóc.

Hơn nữa, lão nhân Mạnh Nhạn Hành kia không nhận nữ nhi này của mình, tương đương với việc đã không còn ngoại thích, cho dù có người muốn tặng lễ lấy lòng, muốn Hoàng Hậu giúp mình góp lời, hẳn cũng không dám đưa thẳng đến Tử Thần Điện đâu, như vậy ngẫm lại, quyết định này của bệ hạ vậy mà cũng không tệ lắm.

Nếu bọn họ thấy Hoàng Hậu thì lại cung kính với Hoàng Hậu một chút, đừng để xảy ra chuyện gì. Cho dù Hoàng Hậu có muốn nhúng tay triều chính cũng đâu có lý do, nhiều lắm cũng chỉ là phủ Tuyên Bình Hầu có thể chịu chút tội.

Hy sinh một nhà Tạ Văn Chiêu, hạnh phúc đến ngàn vạn gia đình, khá tốt, khá tốt.

Lý Việt làm xong hai chuyện đại sự này, cũng cảm thấy khá tốt.

Dưới sự chờ mong bức thiết của bệ hạ, ngày mười tám tháng năm rốt cuộc cũng tới. Khâm Thiên Giám đúng là có bản lĩnh, tháng 5 là giữa mùa hạ, vốn thời tiết vô cùng nóng bức, thế mà hôm nay mặt trời chói chang kia lại trốn ra sau tầng mây, sắc trời có chút âm trầm, nhưng trước sau chưa từng có hạt mưa rơi xuống, gió lạnh phơ phất, thổi bay cái không khí khô nóng nhiều ngày nay.

Khi Mạnh Phất ở trong cung trù bị đại hôn, thuận tiện cũng nhờ người đi thu dọn trang trí bên chỗ toà nhà của mình một lần, tình cờ ông chủ hiệu sách cũng ghé qua, vừa thấy trên cửa treo lụa đỏ liền biết là sắp làm hỉ sự, còn hỏi thăm Thanh Bình xem mình có thể đi theo cọ cọ cái không khí vui mừng này một chút không, sau lại biết được thân phận của Mạnh Phất, ông chủ liền bị hù cho ngất đi tại chỗ.

Sau khi hắn tỉnh lại, hai mắt liền toả sáng, nắm bàn tính lên bắt đầu tính, nếu như công khai thân phận của tác giả 《 Kỳ Sơn Dạ Đàm 》, vậy cái sách này còn không phải bán điên rồi!

Chỉ là việc này có quan hệ với hoàng gia, nếu hắn thật sự muốn làm cái gì, cần phải được hoàng gia cho phép trước.

Khi trời tờ mờ sáng, Mạnh Phất đã rời giường ngồi vào trước gương, rất nhiều cung nhân vây quanh bên cạnh trang điểm chải chuốt cho nàng. Mạnh Phất nhìn bản thân mình trong gương, nàng nhớ tối mấy hôm trước bệ hạ còn cố ý chạy qua bên này của nàng một chuyến, nói chuyện với nàng đến nửa đêm. Thường là trước khi thành thân một ngày, đôi tân nhân tốt nhất không được gặp mặt, để tránh có chuyện va chạm, xảy ra điềm xấu, bệ hạ từ trước đến nay đều không tin mấy chuyện mê tín, nhưng lần này lại rất cẩn thận, ngoan ngoãn nghe lời, thành thật ở trong cung.

Hai ngày nay Mạnh Phất cũng không có gì làm, lại tĩnh không được tâm để đu viết sách, liền khâu một con thỏ vải, đêm qua mới làm xong, nhờ ám vệ đưa tới trong cung đưa cho bệ hạ.

Nữ hồng của nàng không tính là quá tốt, nhưng nàng nghĩ bệ hạ hẳn sẽ thích.

Mạnh Phất nghĩ nghĩ, khóe miệng liền cong lên, chợt nghe đến Thanh Bình thấp giọng gọi bên tai nàng một tiếng: "Tiểu thư......"

Mạnh Phất quay đầu, thấy đôi mắt Thanh Bình long lanh như phủ một tầng hơi nước, hỏi nàng ta: "Làm sao vậy? Ngày vui như vậy, sao ngươi còn khóc?"

Thanh Bình vội vàng chùi chùi nước mắt, hít hít mũi nói: "Ta vui vẻ cho tiểu thư chứ sao."

Nhiều năm trước, vào cái ngày Mạnh Phất gả cho Tạ Văn Chiêu, Thanh Bình cũng khóc một hồi, nhưng mà sau khi Mạnh Phất gả vào Hầu phủ, tối ngay hôm đó Tạ Văn Chiêu trước sau vẫn không xuất hiện, Mạnh Phất phải phòng không gối chiếc.

Thanh Bình hầu hạ bên cạnh Mạnh Phất yên lặng rơi lệ, nàng ta còn không dám phát ra một chút âm thanh nào, sợ chọc cho Mạnh Phất càng thêm khổ sở, nhưng người làm tân nương là Mạnh Phất lại không thấy khổ sở, nàng không ôm bất luận cái ảo tưởng gì với cuộc hôn nhân đó, trong lòng Tạ Văn Chiêu có nàng hay không, đối với nàng mà nói, đều không quan trọng, chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nàng làm tốt vai trò một Hầu phủ phu nhân.

Mạnh Phất rũ mắt xuống, chờ cung nhân búi tóc cho nàng xong, sau đó đứng dậy thay lễ phục. Trên lễ phục là một con phượng hoàng thêu chỉ vàng đang giương cánh muốn bay, sinh động như thật, nếu như đi đến dưới ánh nắng mặt trời, tất nhiên càng thêm sáng lạn bắt mắt.

"Tiểu thư, hôm nay ngài thật là đẹp mắt, thật tốt." Thanh Bình cảm khái nói.

Trong hoàng cung, hoàng đế bệ hạ càng hưng phấn đến lăn lộn cả đêm qua không ngủ được, trời còn chưa sáng liền thay hỉ phục xong, thần thái sáng láng mà đứng ở trước gương, trong chốc lát hắn lại khảy khảy tóc, trong chốc lát lại sửa sang ống tay áo, quay đầu hỏi Cao Hỉ: "Trẫm hôm nay nhìn thế nào?"

Trong lòng Cao Hỉ bất đắc dĩ thở dài, lời này từ sáng sớm đến bây giờ Hoàng Thượng đã hỏi hắn tám lần rồi, hắn thay đổi mấy từ ngữ, lại khen lần nữa: "Bệ hạ ngài hôm nay thật là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, ——" Cao công công trình độ văn hóa không đủ, nhưng đầu óc linh hoạt, nói tiếp, "Nếu hoàng hậu nương nương thấy, khẳng định sẽ thích."

Lý Việt cho Cao Hỉ một ánh mắt khẳng định: "Biết nói chuyện lắm."

Bệ hạ sửa soạn cho chính mình xong đã là cách giờ lành xuất cung khoảng một canh giờ, mà một canh giờ này hình như còn trôi qua chậm hơn cả một ngày.

Đại điển phong Hậu cùng đại hôn được cử hành trong cùng một ngày, đầu tiên, chính sử tới chỗ Mạnh Phất tuyên đọc chiếu chỉ phong Hậu, sau đó Mạnh Phất tiếp chỉ tạ ơn, lại thay hỉ phục, làm đủ mọi lễ tiết, sau đó thì chờ Lý Việt tới đón nàng vào cung. (Editor: mình thấy cái đoạn này tác giả viết kỳ cục quớ, ai lại đi tổ chức đại điển phong Hậu trước đại hôn, còn tổ chức tại nhà Hoàng Hậu, rồi các quan lại phải tụ tập ở tận nhà dân bái lễ, hiu hiu... nên mình tự sửa lại để mình đọc cho đỡ cấn, các bạn thông cảm nha...)

Trong khi Mạnh Phất ở trong nhà thực hiện các bước quy củ lễ tiết, Lý Việt đang trên đường đi đón dâu, hắn chuẩn bị rất nhiều vàng lá mỏng cùng kẹo mừng, theo âm thanh kèn hoa vui sướng hỉ nhạc mà rải suốt một đường, xem như để dân cùng vui.

Tiếng kèn xô na rất có lực, từ xa xa đã truyền vào trong tòa nhà, Mạnh Phất đã làm xong lễ tiết, cung nhân liền đem khăn voan màu đỏ phủ lên trên đỉnh đầu của nàng, lòng nàng lập tức bình tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, Lý Việt mang theo đội ngũ đón dâu đi vào trong nhà nàng, tiếng nhạc dừng lại, gió cũng ngừng, nhuỵ hoa màu vàng nhạt trên ngọn cây không tiếng động bay xuống, trong nhà rõ ràng có rất nhiều người, nhưng tại một khắc này, không có ai dám nói chuyện, toàn bộ đều im hơi lặng tiếng, cả sân viện phảng phất như chỉ còn lại Mạnh Phất cùng Lý Việt.

Bệ hạ đi đến bên cạnh nàng, nắm lấy một đầu lụa đỏ trong tay Mạnh Phất, nhẹ giọng nói: "A Phất, ta tới rồi."

Hơi thở Mạnh Phất hơi ngưng lại một chút, tiếng nói của bệ hạ vừa dứt, cổ nhạc trong viện lại lần nữa tấu vang lên, pháo trúc nổ đùng đùng che lấp lại hết tất cat những âm thanh hoan hỉ chúc mừng khác, dải lụa đỏ thẫm treo trước cửa nhẹ nhàng lay động theo gió.

Mạnh Phất ngồi vào hỉ liễn, hỉ liễn có chuẩn bị sẵn một ít bánh ngọt, hẳn là bệ hạ lén bỏ vào, nhưng có thể là vì tâm tình tương đối kích động, Mạnh Phất cũng không cảm thấy đói bao nhiêu.

Khi đội ngũ đón dâu về tới hoàng cung đã là hoàng hôn, lại tốn thêm non nửa canh giờ để bái thiên địa, sắc trời liền toàn tối sầm, cũng may không ai muốn nháo động phòng của bệ hạ, sau khi hỉ liễn ngừng ở trước Tử Thần Điện, mọi người liền tan đi.

Mạnh Phất được dìu vào hậu điện của Tử Thần Điện, các cung nhân lục tục lui xuống, Mạnh Phất ngồi trên giường, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, trong đầu nàng là một mảnh phân loạn hồi hộp, như bị treo giữa không trung, không tìm thấy chỗ đặt chân.

Mãi cho đến khi một tiếng đẩy cửa tiếng vang lên, bàn tay Mạnh Phất vô ý thức nắm lại, nàng biết là Lý Việt tới.

Nàng đội khăn voan, không nhìn rõ cái gì, chỉ là nghe bước chân kia dần dần đến gần, mỗi một bước đều như đạp lên trong lòng nàng, chỉ một lát sau, một đôi giày đen thêu chỉ vàng ngừng ở trước mặt nàng. Trái tim Mạnh Phất lập tức trở nên đập nhanh, trong lòng cuồn cuộn như sóng trào, vừa khẩn trương lại vừa ngượng ngùng, hạnh phúc.

Tay nàng đang cầm ngọc như ý lại xiết chặt hơn chút, theo bản năng mà ngừng thở, nhìn đôi giày ở phía trước, mãi đến khi một cây hỉ cân nhẹ nhàng đẩy khăn voan trước mắt nàng ra, tầm nhìn lúc này mới trở nên sáng ngời thoáng đãng lên.

Trong Tử Thần Điện là một mảnh đỏ thẫm, chỗ nào cũng lộ ra vui mừng, Mạnh Phất lại không có tâm trí đi để ý mấy cái đó, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, Lý Việt liền đứng ngay trước mặt nàng, tuy bên ngoài là vô số đèn cung đình đang thắp sáng, nhưng trong phòng chỉ có ánh nến leo lắt, trên người hắn mặc một bộ hỉ bào đỏ rực, làm bớt đi vài phần lạnh lùng, thêm phần ôn nhu so với ngày thường.

Lý Việt cúi đầu yên lặng nhìn về phía Mạnh Phất, trong ánh mắt hắn phản chiếu hết sức rõ ràng hình bóng của nàng, lại ẩn ẩn có thêm rất nhiều ánh sáng, hầu kết hắn lăn lộn trên dưới, thanh âm trầm thấp nói: "A Phất, ta muốn hôn nàng."

Không chờ Mạnh Phất mở miệng, bệ hạ cong lưng chuẩn xác mà ngậm lấy môi nàng, không nhanh không chậm mà cọ xát, mút vào.

Đôi tay Mạnh Phất gắt gao nắm lấy đệm chăn trên giường, ngửa đầu tùy ý bệ hạ cần cứ lấy.

Một hồi lâu, Lý Việt rốt cuộc buông Mạnh Phất ra, ánh mắt hắn nặng nề, hình như có ánh lửa nhảy lên, trái tim Mạnh Phất kịch liệt nhảy lên ở trong lồng ngực, nàng cố gắng bình tĩnh lại, trong hơi thở mang theo hơi chút run rẩy, nàng nhắc nhở Lý Việt, nói: "Bệ hạ, nên uống rượu hợp cẩn."

Nghe được ba chữ "rượu hợp cẩn", Lý Việt đột nhiên lấy lại tinh thần, khí thế vừa rồi nháy mắt tiêu đi hơn phân nửa, hắn thâm trầm mà ừ một tiếng, xoay người đi rót rượu, chỉ là lúc đi đường thiếu chút nữa cùng tay cùng chân.

Mỗi lần nhìn thấy bệ hạ như vậy, cảm xúc khẩn trương của Mạnh Phất đều có thể tiêu tán đi vài phần.

Sau đó không lâu, bệ hạ bưng tới hai ly rượu, đưa một ly trong đó đến tay Mạnh Phất, uống rượu hợp cẩn xong, có phải nên động phòng rồi hay không? Nhớ lại những bức hoả đồ mình đã xem qua, bệ hạ nào đó mới rồi bị sắc đẹp mê hoặc bỗng nhiên có chút vô thố lên.

Hắn mím môi, hỏi: "A Phất, ly rượu này nàng uống xong sẽ không say chứ? Nếu nàng uống say chúng ta còn có thể động phòng không? Lần trước khi tổ chức sinh thần cho Thái Hậu, nàng uống hết ba ly liền say rồi, lúc đó vẫn còn đang dùng thân thể của ta, nàng thật sự có thể uống rượu sao? Hay là chúng ta đổi thành......"

Mạnh Phất thấy bệ hạ lải nhải tựa hồ không để yên, nếu cứ mặc hắn nói tiếp như vậy, phỏng chừng có thể nói đến hừng đông, đành phải mở miệng ngắt lời hắn, nói: "Bệ hạ, hiện tại có phải chàng thực khẩn trương hay không?"

"Sao có thể chứ?" Bệ hạ giả vờ trấn định cười nói.

Mạnh Phất giơ chén rượu trong tay lên, khóe môi mỉm cười nhàn nhạt mà nhìn bệ hạ, liếc mắt một cái, phảng phất đã nhìn thấu tâm tư bệ hạ.

Bệ hạ nhất thời có chút xấu hổ buồn bực, ngay sau đó hắn thẳng lưng, đúng lý hợp tình nói: "Ta không có kinh nghiệm, khẩn trương chút thì làm sao chứ!"

Hắn nói xong, giơ chén rượu lên, vòng qua cánh tay Mạnh Phất, cùng Mạnh Phất uống một hơi cạn sạch ly rượu hợp cẩn này, sau đó bệ hạ không có kinh nghiệm nghiêng người ngậm lấy môi Mạnh Phất, muốn cướp  rượu vừa mới uống trong miệng nàng vào miệng mình, đáng tiếc chậm một bước, rượu đã bị Mạnh Phất nuốt xuống.

Lý Việt lấy công mưu tư, hôn nàng thêm một lát mới buông ra, sau đó đánh giá nàng, thấy trên mặt nàng không hiện men say, ánh mắt thanh minh, mới đứng lên nói: "Mang mũ phượng có nặng lắm không? Ta gỡ xuống giùm nàng nha."

Hắn thật cẩn thận mà gỡ mũ phượng cùng toàn bộ phượng thoa, bộ trâm ngọc trên đỉnh đầu Mạnh Phất xuống, để lên trên bàn một bên, suối tóc đen mượt như thác nước của Mạnh Phất liền buông xuống ở sau lưng.

Bệ hạ lại hỏi: "Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không?"

Mạnh Phất lắc lắc đầu.

"Hôm nay có mệt hay không? Nếu không lại nghỉ ——"

Lý Việt nói chưa nói xong liền bị Mạnh Phất ngắt lời, Mạnh Phất hỏi hắn: "Bệ hạ, chàng làm sao vậy?"

"Ta......" Lý Việt hít sâu một hơi, xoay hai vòng tại chỗ, hắn nói, "Ta chuẩn bị một chút."

Mạnh Phất cảm thấy buồn cười, lúc này trong lòng cũng không còn quá khẩn trương, nàng nghiêng đầu hỏi: "Chàng còn muốn chuẩn bị cái gì?"

Thấy bệ hạ không nói lời nào, Mạnh Phất cười hỏi: "Hay là ta bảo Cao công công đưa một cái hỏa đồ vào?"

"Vậy thì không cần." Lý Việt trở lại, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Phất, hắn kéo tay Mạnh Phất, môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng nói một câu, "Chờ lát A Phất phải dạy ta."

"Ta......" Mạnh Phất định nói, nàng kỳ thật cũng không có kinh nghiệm, nhưng lời này rốt cuộc không thể nói ra miệng, những chuyện đó đọc kỹ một chút cũng có thể xem như hiểu được, nàng dạy bệ hạ hẳn là không thành vấn đề đi.

Mái tóc đen xoã lên đệm chăn đỏ thẫm, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của Mạnh Phất, như là tiên nữ từ bầu trời rơi xuống thế gian, Lý Việt quỳ gối trên giường, chậm rãi cởi đai lưng của nàng ra.

Bàn tay bệ hạ thực nóng, ngón tay linh hoạt hữu lực, còn mang theo lớp chai hơi mỏng.

Mạnh Phất cảm giác mình như đang trôi trên một đám mây bồng bềnh, sau một hồi, nàng mở mắt ra, đầu ngón tay bệ hạ dính chút ánh nước, quần áo trên người hắn tuy có chút xộc xệch, nhưng lại vẫn còn mặc nguyên ở trên người.

Còn bản thân nàng, quần áo trên người sớm đã rơi rụng bốn phía.

Bệ hạ thật sự cần nàng dạy sao?

Bệ hạ không cho nàng thêm cơ hội suy nghĩ nào, hắn cúi người xuống, dán môi vào bên tai nàng, một tiếng lại một tiếng mà gọi nàng A Phất.

Mạnh Phất mở môi ra muốn đáp lại hắn, lại phát không ra được thanh âm rõ ràng nào, chỉ còn lại có tiếng thở dốc, bệ hạ hôn hôn lên vành tai ửng đỏ của nàng, nói với nàng: "A Phất, đợi chút nữa nếu là cảm thấy không thoải mái, nói cho ta một tiếng."

Mạnh Phất rũ mắt xuống, đôi lông mi dày hơi run run lên, nàng khẽ ừ một tiếng.

Màn sa buông xuống, nến đỏ châm cao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương