Hoàng Quyền
-
Chương 21: Đại náo Thanh Minh viện
Tri Vi chết trân đứng tại chỗ, trố mắt ra nhìn, nhìn kiểu gì cũng chẳng ra hình phạt sẽ giáng xuống đầu mình sau cơn đại loạn này, chỉ biết, bữa cơm hôm nay sẽ được lưu danh sử sách, để lại tiếng ‘thơm’ tới ngàn đời sau.
Sau vụ ‘đụng ngã – nếm rượu’, cả ngày Tri Vi chỉ lẩn như cuốc lủi, tìm đủ mọi cớ để né Cố Nam Y. Dĩ nhiên, Cố Nam Y nào có phát giác ra thái độ bất thường của cô; đêm ngủ vẫn mạng che phủ kín; ngày ăn vẫn đòi tám miếng thịt; cả thế giới chỉ cố định trong phạm vi một thước ba thốn; không tranh, không giành, không cướp, không giật, không trộm, không cắp của ai nhưng lại chẳng để ai tranh giành cướp giật náo loạn trước mặt hắn!
Sự tồn tại của Ngọc Điêu huynh tuy ảnh hưởng tí chút tới tâm tình, nhưng bù lại, cuộc sống gần đây của Tri Vi rất suôn sẻ, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió tới chóng mặt.
Do cô bẩm sinh thông minh lanh lợi, lại được Phượng phu nhân quản giáo từ tấm bé, nên kiến thức vững vàng, thành tích ổn định, trên kính dưới nhường, thầy quý bạn yêu. Thuần Vu Mãnh cũng đã thành ‘huynh đệ cùng tiến’ của cô, thường vượt tường Quân sự viện, nhảy qua chỗ cô nhâm nhi thưởng rượu, song giọng nói lại lầm rầm kiềm xuống mức thấp nhất, như đang lén lút đánh du kích trong lòng địch, không dám gào tướng như bận trước.
Một Thuần Vu Mãnh hùng hổ thô kệch, ăn sóng nói gió, giờ lại đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, quả là chuyện ngàn năm một thuở!
Cũng kể từ bận đó, mỗi lần giáp mặt Cố Nam Y, Thuần Vu Mãnh lại dùng ánh mắt ‘phi nhân loại’ nhìn hắn, hàm ý rõ mười mươi rằng ‘tối đó đã thế này này, thế kia kìa’, thứ ánh mắt đố kị như đã đích mục sở thị dung nhan tuấn tú bất phàm của hắn; thứ ánh mắt chỉ hận mình không thể vùi mặt xuống ba tấc đất; thứ ánh mắt khiến Tri Vi sợ rởn da gà, thầm thấp thỏm lo âu trộm nghĩ: chả lẽ mình đang hầu hạ ngọc diện cương thi?
Cuộc sống vẫn cứ thế êm đềm trôi, trừ việc thỉnh thoảng tiểu đệ nhà họ Lâm lại nổi cơn nổi cớ xỉa xói hoạnh họe cô, kết quả lại tự chuốc lấy cay đắng, bị cô ‘té nước’ dập cho tắt ngóm.
Khoái mượn gió bẻ măng mà ngu thì cô không sợ, chỉ ngại thứ bề ngoài nho nhã thư sinh, mắt nhìn âm hiểm, thích ngồi săm soi như gã huynh trưởng kế bên thôi. Ngay cả một kẻ được tiếng lọc lõi tinh đời như cô cũng chịu, chả tài nào dịch nổi hàm nghĩa trong ánh mắt quái gở của gã.
Thoắt cái đã trôi qua một tháng có dư, Thuần Vu Mãnh cũng sắp đến kì lên đường nhậm chức; Yến Hoài Thạch cũng đã mon men gạ gẫm kết thân được trên dưới năm mươi ‘tri kỉ’ khắp chốn học viện; áo the gấm của Cố Nam Y đã chuyển sang áo the lụa mỏng dính như da, khiến Tri Vi vật vã ngày đêm, khổ sở nghĩ cách giặt giũ phơi hong sao cho khỏi nhàu!
Hôm nay, cô cũng vừa đi ăn cơm vừa vắt óc giải đáp vấn đề hóc búa này.
Chân mới bước tới cửa phạn đường, mắt đã lại chứng kiến cảnh ‘gió cuốn rồng bay’ bát nháo thường ngày, bèn điềm tĩnh khoanh tay, thích thú đứng nom ‘gió – hoa’ sực nức, la ó – đuổi giết lướt qua trước mặt.
Sự thể là thế này, phu nhân Tân viện trưởng vốn là thôn nữ Lâm Giang, dưới còn có sáu bà dì – sáu vị tiểu thơ – bảy chị em vừa khéo kết thành bảy đóa kim hoa. Được cái, cả bảy đều đanh đá chua ngoa; thường vác dao, vác thớt, vác búa, vác rìu, vác tướt tườn tượt những đồ trong nhà ra truy sát viện trưởng Thanh Minh cao quý tôn nghiêm, lừng lẫy uy danh – Tân Tử Nghiên. Lúc nào cũng giày dép cốc chén phóng qua vèo vèo, gạo muối trứng rau tới tấp công kích, gà bay chó chạy xáo xác cả vùng.
Cảnh bát nháo toàn khu ngày nào cũng diễn ra dăm ba bận, khiến người xem chán chường, người nghe lắc đầu ngao ngán. Thấy bảo, Tân Tử Nghiên nhiều bữa cũng đập bàn nổi điên, oang oang tuyên bố sẽ tống cổ đuổi vợ, lần nào cũng khiến người nghe chắc mẩm nghĩ thầm, kiểu gì lão cũng tức tốc về nhà viết giấy từ hôn cho mà coi, thế mà, tuyên xong lại để đấy, đến một tờ giấy cũng chẳng thấy đâu.
Tân Tử Nghiên là văn sĩ đứng đầu thiên hạ, là cây cao bóng cả trong ngự sử văn đàn, lại kiêm chức viện trưởng Thanh Minh viện, đức cao vọng trọng, ngang tầm tể tướng. Một người có vai vế, có thế quyền như ổng lại chịu để bà vợ cục mịch quê mùa nhà mình quanh năm suốt tháng truy sát bắt nạt, còn để sáu bà dì về hùa với vợ biến Thanh Minh tôn nghiêm thành cái chợ nhốn nháo trộn trạo, bia miệng tiếng đời, làm trò hề cho thiên hạ, thật sự là chuyện khiến người khác khó hiểu lắm thay.
Tri Vi đứng dựa vào cửa phạn đường, đảo mắt nhìn thế ‘gió cuốn rồng bay’ thấy đầu không thấy cuối của Tân viện trưởng, lại nom bảy đóa kim hoa hò hét thét gào đuổi sát theo sau, bất giác lắc đầu cười nhạt.
Chuyện đời, có nhân ắt có quả, thấy khó hiểu, là do không biết nhân quả bên trong.
Mới đặt người vào chỗ ngồi, Thuần Vu Mãnh đã mặt mày tớn tác, vác bát mon men tới hỏi: “Huynh đệ, đã chuẩn bị hết chưa?”
Tri Vi ngớ ra không hiểu, Yến Hoài Thạch ngồi bên rỉ tai: “Ba ngày nữa là tới kì khảo thí, Chính sử thi văn, Quân sự thi võ, trọng thần tề tựu, hoàng gia chưa biết chừng cũng đến quan lãm. Tuy luôn nói từ đầu chí cuối đều do bổn viện chủ trì, nhưng năm nào cũng lựa ra mấy vị anh tài đưa vào lục bộ nội các, nếu lăn lộn giỏi, chưa biết chừng lại được thăng quan tiến chức, lên như diều gặp gió, đây cũng chính là nguyên nhân khiến người ở khắp xứ tranh đấu đấm đá kịch liệt để chen chân lọt vào học viện Thanh Minh!”
“Ồ…” Tri Vi cười khẽ: “Các huynh cũng biết, tiểu đệ tài hèn sức mọn, những chuyện vinh hiển đứng đầu bảng vàng, vốn chẳng thể tới lượt đệ đâu.”
Hai gã ngồi bên đều thất vọng trề môi ‘ờ’ một tiếng, quả thật, thành tích của Tri Vi khá tốt, song cũng chỉ ‘khá tốt’ mà thôi, trong viện này còn có bao kẻ tài ba xuất chúng hơn cô, muốn đứng đầu bảng, xem ra chẳng có khả năng.
Thuần Vu Mãnh ngán ngẩm bỏ đi, hắn vừa rời khỏi, đã có kẻ vác bát ngồi tọt vào chỗ kế bên Tri Vi, chẳng cần lịch sự đánh tiếng hỏi han.
Tri Vi ngoái sang thì gặp ngay ánh mắt đá đểu khiêu khích của gã Lâm Thiều luôn khoái kiếm cớ sinh sự với mình.
Mắt hắn nheo lại, hất hàm hỏi cô: “Ba ngày sau, có gan tỉ thí với ta không?”
Tri Vi nhướn mày, đoạn cười mỉm chi, nhẹ nhàng đáp: “Không dám.”
Lâm Thiều đang tỏ vẻ đắc ý dương dương thì chợt nghe thấy Tri Vi nhạt giọng bồi thêm ý sau: “Nếu lỡ thắng rồi, lại sợ có kẻ bỏ ngựa, quay ra giết người thôi.”
“Phì.”
Một tiếng cười khẽ, Lâm Tế bước tới, chăm chú nhìn Tri Vi, toan mở miệng thì đã bị một tiếng thét the thé chặn ứ luôn họng: “Ngụy Tri, ý ngươi là gì? Dám giễu cợt bổn công…bổn công tử ta đây hở? Cẩn thận ta báo với viện trưởng, đá ngươi bay khỏi viện đấy!”
Tiếng dứt, người tới, một toán môn sinh khăn áo lượt là độ bảy tám tên sấn lại. Tri Vi nhướng mày, mắt thoáng đanh.
Mặt quen, rất quen.
Chính là đám công tử nhà giàu đã xông ra đòi bắt cô lúc Phượng Hạo gây họa trước cổng kỹ viện.
Thầm cười lạnh, chưa kịp nói năng câu nào, Lâm Thiều đã trợn mắt quát chúng, không chút nể nương: “Ai khiến các ngươi xía vào? Mau xéo hết đi!”
Đám kia cứng họng, há hốc đứng đờ một hồi. Một trong số chúng chợt bước lên, định gỡ gạc chút thể diện, chỉ thẳng vào mặt Tri Vi, hằn học cảnh cáo: “Tiểu tử, mi nhớ đấy! Có giỏi thì đợi…”
“Cách!”
Lời hẵng chửa dứt, ngón tay đã tiếp đất ngọt ngào.
Ngó thấy ngón tay đẫm máu vẫn còn run rẩy trên đất, ánh mắt của tất cả những kẻ có mặt tại đương trường cũng run rẩy kinh hãi chả kém.
Run run đưa mắt ngó từ đầu ngón tay túa máu lên đến đôi đũa lạnh lùng giơ lên giữa không trung đang chậm rãi thu về.
Ngón tay cầm đũa, thon mảnh nuột nà, phân nửa bàn tay tao nhã giấu trong ống áo thùng thình.
Cố Nam Y, thoáng thấy gã băm trợn kia chỉ tay vào mặt Tri Vi, đã lấy đũa, gắp bay ngón tay của hắn đi!
“A!!!!”
Tiếng thét chói tai thảm thiết kêu lên, cơ hồ nứt rạn cả bát đĩa xung quanh.
Cố Nam Y bình sinh ghét nhộn, bèn cau mày vẩy tay, hai chiếc đũa gỗ lao đi vun vút, sượt qua mang tai gã kia, cắm phập xuống đất, mang theo hai lọn tóc mai, rơi rớt lả tả.
Kẻ tầm thường không chút võ vẽ sẽ chẳng thể nhìn ra chỗ đáng sợ của chiêu thức này, do đầy mình kinh nghiệm né tránh ám chiêu nên Tri Vi hiểu, kẻ có thể biến đầu đũa tròn thành thứ hung khí sắc lẻm gọt bay tóc mai của người ta, đáng kinh rợn đến mức nào!
Răn đe giáo huấn thế cũng đủ rồi, Tri Vi hài lòng nhẹ nhàng kéo Cố Nam Y đi, lại chợt nghe thấy tên kia lăn lộn kêu la giãy giời, hét lên như lợn bị chọc tiết, đoạn quay ra rủa xả một tràng: “Chúng mày dám động đến ông! Dám động đến ông, ông sẽ giết cả nhà chúng mày!!!”
Tri Vi than vắn thở dài, bực mình thầm nghĩ, sao lần nào cũng phải diễn đến cảnh này nhỉ?
Liền thấy vạt áo mỏng tang của kẻ bị kéo bỗng tuột khỏi tay, Cố Nam Y quay lại, tiến thẳng đến nơi gã công tử đang rống lên đòi báo thù, thản nhiên nhấc chân.
“Rắc rắc!!!!”
Chỉ một giẫm đã giày nát bấy mu bàn tay còn nguyên năm ngón lành lặn đẹp đẽ đang chống dưới đất phía bên kia.
Rồi nghe thấy Cố thiếu gia nạt giọng nhả một từ: “Ồn.”
Cả phạn đường liền im bặt.
Một gã thư sinh đỏ mặt tía tai cố nhịn xì hơi do ăn quá nhiều đậu…
Một gã thư sinh nuốt luôn tảng cháy xuống bụng, do không dám lạo xạo phát ra tiếng nhai……
Bỗng có tiếng quát tháo rền như sấm dậy: “Kẻ nào dám cả gan đánh người, gây náo loạn trong Thanh Minh viện thế hả?”
Tức khắc, liền dấy lên tiếng nhao nhao, chẳng rõ tự lúc nào, trước cửa lớn đã lù lù xuất hiện một vị trung niên áo gấm đằng đằng mặt sắt, chính là quản sự Chính sử viện, thiết diện Diêm La đại nhân!
Sau lưng là một toán thanh niên vai u thịt bắp, tay tuốt gươm đao, là đặc vệ trong Thanh Minh viện.
Mọi môn sinh sĩ tử đều nhìn ông ta bằng ánh mắt khiếp sợ, còn sợ hơn cả nhìn Cố Nam Y mới nãy. Yến Hoài Thạch gấp rút lượn qua bển, không phải tới bên lão quản sự mà là len lén thì thầm to nhỏ vào tai tên đặc vệ sau lưng ổng…
Chỉ thấy túi áo của gã đó thoáng phình lên, chẳng rõ mới được đút thứ gì vào.
Quản sự đại nhân đứng quay lưng lại với hai người họ, đầu cũng chẳng buồn ngoái, chỉ vung quả cầu sắt tít mù trong tay, ra vẻ lắng nghe gã bị thương thuật lại đầu đuôi sự việc, ‘ờ’ một tiếng xong rồi để đấy!
Đám đồng bọn của gã bị thương bèn dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn Tri Vi, ra chiều ‘tiểu tử ngươi chết đến nơi rồi’!
Tri Vi chỉ nhìn bọn chúng nheo mắt cười ngọt, đoạn nghĩ đến gã Ngô tiểu công gia bị gạch tương trúng đầu không biết đã chết hay chửa, nếu hẵng còn sống, nhất định bữa nào đó phải cho hắn gặp Cố thiếu gia mới được!
Thấy quản sự đại nhân nắm quyền định đoạt, xử trí sắt tay bao vụ náo loạn làm càn trong Chính sử viện mãi không lên tiếng nói năng câu nào, cả phạn đường càng thêm căng thẳng, biểu cảm cũng phức tạp nhân đôi. Có kẻ nhếch mép cười thầm, có kẻ thắc thỏm lo âu, có kẻ đồng tình thương xót.
Mãi đến khi Yến Hoài Thạch lo lót xong xuôi tất cả các đặc vệ theo hầu, quản sự mới khẽ tằng hắng một tiếng, chậm rãi quở trách: “Diêu công tử, bổn viện đã cấm môn sinh gây hấn sinh sự, công tử cũng….quá không biết lựa việc mà bỏ qua rồi!”
Ai nấy đều trố mắt há hốc mồm – Quản sự đại nhân bị làm sao thế? Rõ ràng mới chỉ nói chưa hết câu đã bị gắp bay ngón, giày nát bàn tay, kết quả hung thủ không hề hấn gì mà lại đi trách mắng kẻ bị thương trước!
Phạn đường thoáng chốc ào ào lên như cái chợ vỡ, mấy gã đồng bọn của kẻ bị thương tức tím mặt mày, rống ầm lên: “Lí quản sự, ông dám thiên vị?”
“Nhìn tay tôi đi! Nhìn đi!” Gã bị thương bèn chìa hai bàn tay ra trước mặt quản sự, bi phẫn tố cáo: “Ông có thể coi như không có chuyện gì được sao?”
“Nói xằng!” Lí quản sự sa sầm mặt lại, đanh giọng quát: “Đã đánh nhau tất có bị thương, tất phạm phải lệnh cấm của học viện! Kẻ đánh người, mau bước ra! Bù đắp tổn hại cho Diêu công tử! Bao nhiêu phí tổn dưỡng thương, trị liệu phải phụ trách đền bù cho bằng hết!”
Công nhận là tiếng quát cực kỳ đanh thép có uy, thế nhưng nghe kiểu gì cũng ra ý bênh vực!
Tất thảy đều dùng ánh mắt nghi ngờ phóng về phía Tri Vi, đoán già đoán non không rõ tên tiểu tử này có dây mơ rễ má gì với quản sự đại nhân…
Tri Vi thì lại lo chuyện khác, thầm kêu hỏng rồi!
Kiểu gì phen này Cố thiếu gia cũng khuấy lên giông tố!
Bèn nháy mắt bảo Yến Hoài Thạch kiếm cớ cầm chân quản sự để cô lôi Cố Nam Y thoát khỏi đây trước. Yến Hoài Thạch hiểu ý, bỗng ‘Á’ lên một tiếng – Chới với, liêu xiêu, quờ chân quàng tay vài cái khá điệu rồi Huỵch một phát ngã nhào xuống đất, vồ ếch rất đẹp!
Bên này, Tri Vi cũng A lên một tiếng, đầu ngã dúi về phía Cố Nam Y, vừa đổ xuống dưới chân hắn vừa thầm ai oán kêu ca ‘sao số tôi khổ thế này’, rồi ngậm ngùi câm nín diễn nốt vở tuồng ‘bán mặt cho đất bán lưng cho giời’.
Nếu cô không nhầm thì Cố thiếu gia rất ghét người khác khi dễ cô, hi vọng cú ngã này có thể khiến mọi mũi tên chuyển hướng, bắn sang nơi khác, quên luôn án phạt vừa rồi!
Cố Nam Y bèn ngoái đầu lại.
Phượng Tri Vi đang theo đà ngã bổ nhào xuống đất.
Cố Nam Y lập tức cử động.
Phượng Tri Vi đang khấp khởi mừng thầm…
Thì Lâm Thiều đứng bên đột nhiên vươn tay ra đỡ!
“Aiya! Ngươi làm sao thế?” Gã tiểu tử cả ngày hục hặc với Tri Vi, chết cũng không biết đường chọn, đột nhiên trở tính tốt bụng bất ngờ, vội nhào ra vươn tay đỡ lấy cơ thể vốn chủ đích ngã sõng soài ra đất của Tri Vi: “Đễnh thế hả giời? Có đi đường phẳng cũng vấp ngã!”
“Binh!”
Một bóng người loáng cái bay vèo lên không, chính là gã Lâm Thiều giời đánh thánh vật kia, đoạn rớt xuống đập ngay vào mông gã quản sự đang lom khom cúi đầu xem xét tình hình của Yến Hoài Thạch, dúi theo một loạt những kẻ tùy tùng ngã ngửa người vào bàn ăn… Loảng xoảng bát đĩa vỡ toang, canh cơm bắn tung tóe, một chiếc bàn bị bắn vọt lên cao, rớt thẳng xuống đám người đang xúm xít vây quanh, khiến cả phạn đường chợt vang lên tiếng thét chói tai.
Lúc Cố Nam Y đánh văng Lâm Thiều lên không thì có mấy kẻ đã nhanh như cắt bổ nhào về phía hắn.
Cố Nam Y vẫn đứng nguyên vị, nghênh đón lũ hộ vệ của Lâm Thiều, mạng che trắng phau thoáng tung bay, một cơn lốc xanh thẫm bỗng cuồn cuộn từ dưới đất nổi lên.
Cả phạn đường liền loạn thành một đống.
Bát đĩa đũa thìa, cơm canh thịt cá bị gió cuốn tung; sĩ tử xanh mặt, sợ khiếp vía, hoảng loạn la ó tháo chạy, vừa khéo giày xéo, đá tung đống lổn ngổn vương vãi đang bừa trên sàn.
Tri Vi chết trân đứng tại chỗ, trố mắt ra nhìn, nhìn kiểu gì cũng chẳng ra hình phạt sẽ giáng xuống đầu mình sau cơn đại loạn này, chỉ biết, bữa cơm hôm nay sẽ được lưu danh sử sách, để lại tiếng ‘thơm’ tới ngàn đời sau.
Trong cơn náo loạn, chợt nghe thấy đám hộ vệ của Lâm Thiều hét to: “…Bắt nó lại! Nó dám đánh công…” Lại đổi cách hô hoán: “…Lấy lệnh bài Trường Anh vệ ra, áp giải vào cung!”
Có kẻ xông tới, vặn néo khuỷu tay của Tri Vi, cô chỉ cười khổ, không hề kháng cự.
Cố Nam Y ngoái đầu sang, thấy cảnh đó, tức khắc một tia sáng xanh chợt lóe lên, Ầm một tiếng kinh thiên động địa, đất bị rạch một đường sâu hoắm, vị trí ngay chính giữa Tri Vi và hắn, còn hắn đã chớp người, bay vút qua chỗ cô.
Trong cơn đại loạn không thể hình dung nổi, có kẻ chợt hét tướng lên: “Mau báo viện trưởng, lập tức nghiêm trị!”
Sau vụ ‘đụng ngã – nếm rượu’, cả ngày Tri Vi chỉ lẩn như cuốc lủi, tìm đủ mọi cớ để né Cố Nam Y. Dĩ nhiên, Cố Nam Y nào có phát giác ra thái độ bất thường của cô; đêm ngủ vẫn mạng che phủ kín; ngày ăn vẫn đòi tám miếng thịt; cả thế giới chỉ cố định trong phạm vi một thước ba thốn; không tranh, không giành, không cướp, không giật, không trộm, không cắp của ai nhưng lại chẳng để ai tranh giành cướp giật náo loạn trước mặt hắn!
Sự tồn tại của Ngọc Điêu huynh tuy ảnh hưởng tí chút tới tâm tình, nhưng bù lại, cuộc sống gần đây của Tri Vi rất suôn sẻ, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió tới chóng mặt.
Do cô bẩm sinh thông minh lanh lợi, lại được Phượng phu nhân quản giáo từ tấm bé, nên kiến thức vững vàng, thành tích ổn định, trên kính dưới nhường, thầy quý bạn yêu. Thuần Vu Mãnh cũng đã thành ‘huynh đệ cùng tiến’ của cô, thường vượt tường Quân sự viện, nhảy qua chỗ cô nhâm nhi thưởng rượu, song giọng nói lại lầm rầm kiềm xuống mức thấp nhất, như đang lén lút đánh du kích trong lòng địch, không dám gào tướng như bận trước.
Một Thuần Vu Mãnh hùng hổ thô kệch, ăn sóng nói gió, giờ lại đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, quả là chuyện ngàn năm một thuở!
Cũng kể từ bận đó, mỗi lần giáp mặt Cố Nam Y, Thuần Vu Mãnh lại dùng ánh mắt ‘phi nhân loại’ nhìn hắn, hàm ý rõ mười mươi rằng ‘tối đó đã thế này này, thế kia kìa’, thứ ánh mắt đố kị như đã đích mục sở thị dung nhan tuấn tú bất phàm của hắn; thứ ánh mắt chỉ hận mình không thể vùi mặt xuống ba tấc đất; thứ ánh mắt khiến Tri Vi sợ rởn da gà, thầm thấp thỏm lo âu trộm nghĩ: chả lẽ mình đang hầu hạ ngọc diện cương thi?
Cuộc sống vẫn cứ thế êm đềm trôi, trừ việc thỉnh thoảng tiểu đệ nhà họ Lâm lại nổi cơn nổi cớ xỉa xói hoạnh họe cô, kết quả lại tự chuốc lấy cay đắng, bị cô ‘té nước’ dập cho tắt ngóm.
Khoái mượn gió bẻ măng mà ngu thì cô không sợ, chỉ ngại thứ bề ngoài nho nhã thư sinh, mắt nhìn âm hiểm, thích ngồi săm soi như gã huynh trưởng kế bên thôi. Ngay cả một kẻ được tiếng lọc lõi tinh đời như cô cũng chịu, chả tài nào dịch nổi hàm nghĩa trong ánh mắt quái gở của gã.
Thoắt cái đã trôi qua một tháng có dư, Thuần Vu Mãnh cũng sắp đến kì lên đường nhậm chức; Yến Hoài Thạch cũng đã mon men gạ gẫm kết thân được trên dưới năm mươi ‘tri kỉ’ khắp chốn học viện; áo the gấm của Cố Nam Y đã chuyển sang áo the lụa mỏng dính như da, khiến Tri Vi vật vã ngày đêm, khổ sở nghĩ cách giặt giũ phơi hong sao cho khỏi nhàu!
Hôm nay, cô cũng vừa đi ăn cơm vừa vắt óc giải đáp vấn đề hóc búa này.
Chân mới bước tới cửa phạn đường, mắt đã lại chứng kiến cảnh ‘gió cuốn rồng bay’ bát nháo thường ngày, bèn điềm tĩnh khoanh tay, thích thú đứng nom ‘gió – hoa’ sực nức, la ó – đuổi giết lướt qua trước mặt.
Sự thể là thế này, phu nhân Tân viện trưởng vốn là thôn nữ Lâm Giang, dưới còn có sáu bà dì – sáu vị tiểu thơ – bảy chị em vừa khéo kết thành bảy đóa kim hoa. Được cái, cả bảy đều đanh đá chua ngoa; thường vác dao, vác thớt, vác búa, vác rìu, vác tướt tườn tượt những đồ trong nhà ra truy sát viện trưởng Thanh Minh cao quý tôn nghiêm, lừng lẫy uy danh – Tân Tử Nghiên. Lúc nào cũng giày dép cốc chén phóng qua vèo vèo, gạo muối trứng rau tới tấp công kích, gà bay chó chạy xáo xác cả vùng.
Cảnh bát nháo toàn khu ngày nào cũng diễn ra dăm ba bận, khiến người xem chán chường, người nghe lắc đầu ngao ngán. Thấy bảo, Tân Tử Nghiên nhiều bữa cũng đập bàn nổi điên, oang oang tuyên bố sẽ tống cổ đuổi vợ, lần nào cũng khiến người nghe chắc mẩm nghĩ thầm, kiểu gì lão cũng tức tốc về nhà viết giấy từ hôn cho mà coi, thế mà, tuyên xong lại để đấy, đến một tờ giấy cũng chẳng thấy đâu.
Tân Tử Nghiên là văn sĩ đứng đầu thiên hạ, là cây cao bóng cả trong ngự sử văn đàn, lại kiêm chức viện trưởng Thanh Minh viện, đức cao vọng trọng, ngang tầm tể tướng. Một người có vai vế, có thế quyền như ổng lại chịu để bà vợ cục mịch quê mùa nhà mình quanh năm suốt tháng truy sát bắt nạt, còn để sáu bà dì về hùa với vợ biến Thanh Minh tôn nghiêm thành cái chợ nhốn nháo trộn trạo, bia miệng tiếng đời, làm trò hề cho thiên hạ, thật sự là chuyện khiến người khác khó hiểu lắm thay.
Tri Vi đứng dựa vào cửa phạn đường, đảo mắt nhìn thế ‘gió cuốn rồng bay’ thấy đầu không thấy cuối của Tân viện trưởng, lại nom bảy đóa kim hoa hò hét thét gào đuổi sát theo sau, bất giác lắc đầu cười nhạt.
Chuyện đời, có nhân ắt có quả, thấy khó hiểu, là do không biết nhân quả bên trong.
Mới đặt người vào chỗ ngồi, Thuần Vu Mãnh đã mặt mày tớn tác, vác bát mon men tới hỏi: “Huynh đệ, đã chuẩn bị hết chưa?”
Tri Vi ngớ ra không hiểu, Yến Hoài Thạch ngồi bên rỉ tai: “Ba ngày nữa là tới kì khảo thí, Chính sử thi văn, Quân sự thi võ, trọng thần tề tựu, hoàng gia chưa biết chừng cũng đến quan lãm. Tuy luôn nói từ đầu chí cuối đều do bổn viện chủ trì, nhưng năm nào cũng lựa ra mấy vị anh tài đưa vào lục bộ nội các, nếu lăn lộn giỏi, chưa biết chừng lại được thăng quan tiến chức, lên như diều gặp gió, đây cũng chính là nguyên nhân khiến người ở khắp xứ tranh đấu đấm đá kịch liệt để chen chân lọt vào học viện Thanh Minh!”
“Ồ…” Tri Vi cười khẽ: “Các huynh cũng biết, tiểu đệ tài hèn sức mọn, những chuyện vinh hiển đứng đầu bảng vàng, vốn chẳng thể tới lượt đệ đâu.”
Hai gã ngồi bên đều thất vọng trề môi ‘ờ’ một tiếng, quả thật, thành tích của Tri Vi khá tốt, song cũng chỉ ‘khá tốt’ mà thôi, trong viện này còn có bao kẻ tài ba xuất chúng hơn cô, muốn đứng đầu bảng, xem ra chẳng có khả năng.
Thuần Vu Mãnh ngán ngẩm bỏ đi, hắn vừa rời khỏi, đã có kẻ vác bát ngồi tọt vào chỗ kế bên Tri Vi, chẳng cần lịch sự đánh tiếng hỏi han.
Tri Vi ngoái sang thì gặp ngay ánh mắt đá đểu khiêu khích của gã Lâm Thiều luôn khoái kiếm cớ sinh sự với mình.
Mắt hắn nheo lại, hất hàm hỏi cô: “Ba ngày sau, có gan tỉ thí với ta không?”
Tri Vi nhướn mày, đoạn cười mỉm chi, nhẹ nhàng đáp: “Không dám.”
Lâm Thiều đang tỏ vẻ đắc ý dương dương thì chợt nghe thấy Tri Vi nhạt giọng bồi thêm ý sau: “Nếu lỡ thắng rồi, lại sợ có kẻ bỏ ngựa, quay ra giết người thôi.”
“Phì.”
Một tiếng cười khẽ, Lâm Tế bước tới, chăm chú nhìn Tri Vi, toan mở miệng thì đã bị một tiếng thét the thé chặn ứ luôn họng: “Ngụy Tri, ý ngươi là gì? Dám giễu cợt bổn công…bổn công tử ta đây hở? Cẩn thận ta báo với viện trưởng, đá ngươi bay khỏi viện đấy!”
Tiếng dứt, người tới, một toán môn sinh khăn áo lượt là độ bảy tám tên sấn lại. Tri Vi nhướng mày, mắt thoáng đanh.
Mặt quen, rất quen.
Chính là đám công tử nhà giàu đã xông ra đòi bắt cô lúc Phượng Hạo gây họa trước cổng kỹ viện.
Thầm cười lạnh, chưa kịp nói năng câu nào, Lâm Thiều đã trợn mắt quát chúng, không chút nể nương: “Ai khiến các ngươi xía vào? Mau xéo hết đi!”
Đám kia cứng họng, há hốc đứng đờ một hồi. Một trong số chúng chợt bước lên, định gỡ gạc chút thể diện, chỉ thẳng vào mặt Tri Vi, hằn học cảnh cáo: “Tiểu tử, mi nhớ đấy! Có giỏi thì đợi…”
“Cách!”
Lời hẵng chửa dứt, ngón tay đã tiếp đất ngọt ngào.
Ngó thấy ngón tay đẫm máu vẫn còn run rẩy trên đất, ánh mắt của tất cả những kẻ có mặt tại đương trường cũng run rẩy kinh hãi chả kém.
Run run đưa mắt ngó từ đầu ngón tay túa máu lên đến đôi đũa lạnh lùng giơ lên giữa không trung đang chậm rãi thu về.
Ngón tay cầm đũa, thon mảnh nuột nà, phân nửa bàn tay tao nhã giấu trong ống áo thùng thình.
Cố Nam Y, thoáng thấy gã băm trợn kia chỉ tay vào mặt Tri Vi, đã lấy đũa, gắp bay ngón tay của hắn đi!
“A!!!!”
Tiếng thét chói tai thảm thiết kêu lên, cơ hồ nứt rạn cả bát đĩa xung quanh.
Cố Nam Y bình sinh ghét nhộn, bèn cau mày vẩy tay, hai chiếc đũa gỗ lao đi vun vút, sượt qua mang tai gã kia, cắm phập xuống đất, mang theo hai lọn tóc mai, rơi rớt lả tả.
Kẻ tầm thường không chút võ vẽ sẽ chẳng thể nhìn ra chỗ đáng sợ của chiêu thức này, do đầy mình kinh nghiệm né tránh ám chiêu nên Tri Vi hiểu, kẻ có thể biến đầu đũa tròn thành thứ hung khí sắc lẻm gọt bay tóc mai của người ta, đáng kinh rợn đến mức nào!
Răn đe giáo huấn thế cũng đủ rồi, Tri Vi hài lòng nhẹ nhàng kéo Cố Nam Y đi, lại chợt nghe thấy tên kia lăn lộn kêu la giãy giời, hét lên như lợn bị chọc tiết, đoạn quay ra rủa xả một tràng: “Chúng mày dám động đến ông! Dám động đến ông, ông sẽ giết cả nhà chúng mày!!!”
Tri Vi than vắn thở dài, bực mình thầm nghĩ, sao lần nào cũng phải diễn đến cảnh này nhỉ?
Liền thấy vạt áo mỏng tang của kẻ bị kéo bỗng tuột khỏi tay, Cố Nam Y quay lại, tiến thẳng đến nơi gã công tử đang rống lên đòi báo thù, thản nhiên nhấc chân.
“Rắc rắc!!!!”
Chỉ một giẫm đã giày nát bấy mu bàn tay còn nguyên năm ngón lành lặn đẹp đẽ đang chống dưới đất phía bên kia.
Rồi nghe thấy Cố thiếu gia nạt giọng nhả một từ: “Ồn.”
Cả phạn đường liền im bặt.
Một gã thư sinh đỏ mặt tía tai cố nhịn xì hơi do ăn quá nhiều đậu…
Một gã thư sinh nuốt luôn tảng cháy xuống bụng, do không dám lạo xạo phát ra tiếng nhai……
Bỗng có tiếng quát tháo rền như sấm dậy: “Kẻ nào dám cả gan đánh người, gây náo loạn trong Thanh Minh viện thế hả?”
Tức khắc, liền dấy lên tiếng nhao nhao, chẳng rõ tự lúc nào, trước cửa lớn đã lù lù xuất hiện một vị trung niên áo gấm đằng đằng mặt sắt, chính là quản sự Chính sử viện, thiết diện Diêm La đại nhân!
Sau lưng là một toán thanh niên vai u thịt bắp, tay tuốt gươm đao, là đặc vệ trong Thanh Minh viện.
Mọi môn sinh sĩ tử đều nhìn ông ta bằng ánh mắt khiếp sợ, còn sợ hơn cả nhìn Cố Nam Y mới nãy. Yến Hoài Thạch gấp rút lượn qua bển, không phải tới bên lão quản sự mà là len lén thì thầm to nhỏ vào tai tên đặc vệ sau lưng ổng…
Chỉ thấy túi áo của gã đó thoáng phình lên, chẳng rõ mới được đút thứ gì vào.
Quản sự đại nhân đứng quay lưng lại với hai người họ, đầu cũng chẳng buồn ngoái, chỉ vung quả cầu sắt tít mù trong tay, ra vẻ lắng nghe gã bị thương thuật lại đầu đuôi sự việc, ‘ờ’ một tiếng xong rồi để đấy!
Đám đồng bọn của gã bị thương bèn dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn Tri Vi, ra chiều ‘tiểu tử ngươi chết đến nơi rồi’!
Tri Vi chỉ nhìn bọn chúng nheo mắt cười ngọt, đoạn nghĩ đến gã Ngô tiểu công gia bị gạch tương trúng đầu không biết đã chết hay chửa, nếu hẵng còn sống, nhất định bữa nào đó phải cho hắn gặp Cố thiếu gia mới được!
Thấy quản sự đại nhân nắm quyền định đoạt, xử trí sắt tay bao vụ náo loạn làm càn trong Chính sử viện mãi không lên tiếng nói năng câu nào, cả phạn đường càng thêm căng thẳng, biểu cảm cũng phức tạp nhân đôi. Có kẻ nhếch mép cười thầm, có kẻ thắc thỏm lo âu, có kẻ đồng tình thương xót.
Mãi đến khi Yến Hoài Thạch lo lót xong xuôi tất cả các đặc vệ theo hầu, quản sự mới khẽ tằng hắng một tiếng, chậm rãi quở trách: “Diêu công tử, bổn viện đã cấm môn sinh gây hấn sinh sự, công tử cũng….quá không biết lựa việc mà bỏ qua rồi!”
Ai nấy đều trố mắt há hốc mồm – Quản sự đại nhân bị làm sao thế? Rõ ràng mới chỉ nói chưa hết câu đã bị gắp bay ngón, giày nát bàn tay, kết quả hung thủ không hề hấn gì mà lại đi trách mắng kẻ bị thương trước!
Phạn đường thoáng chốc ào ào lên như cái chợ vỡ, mấy gã đồng bọn của kẻ bị thương tức tím mặt mày, rống ầm lên: “Lí quản sự, ông dám thiên vị?”
“Nhìn tay tôi đi! Nhìn đi!” Gã bị thương bèn chìa hai bàn tay ra trước mặt quản sự, bi phẫn tố cáo: “Ông có thể coi như không có chuyện gì được sao?”
“Nói xằng!” Lí quản sự sa sầm mặt lại, đanh giọng quát: “Đã đánh nhau tất có bị thương, tất phạm phải lệnh cấm của học viện! Kẻ đánh người, mau bước ra! Bù đắp tổn hại cho Diêu công tử! Bao nhiêu phí tổn dưỡng thương, trị liệu phải phụ trách đền bù cho bằng hết!”
Công nhận là tiếng quát cực kỳ đanh thép có uy, thế nhưng nghe kiểu gì cũng ra ý bênh vực!
Tất thảy đều dùng ánh mắt nghi ngờ phóng về phía Tri Vi, đoán già đoán non không rõ tên tiểu tử này có dây mơ rễ má gì với quản sự đại nhân…
Tri Vi thì lại lo chuyện khác, thầm kêu hỏng rồi!
Kiểu gì phen này Cố thiếu gia cũng khuấy lên giông tố!
Bèn nháy mắt bảo Yến Hoài Thạch kiếm cớ cầm chân quản sự để cô lôi Cố Nam Y thoát khỏi đây trước. Yến Hoài Thạch hiểu ý, bỗng ‘Á’ lên một tiếng – Chới với, liêu xiêu, quờ chân quàng tay vài cái khá điệu rồi Huỵch một phát ngã nhào xuống đất, vồ ếch rất đẹp!
Bên này, Tri Vi cũng A lên một tiếng, đầu ngã dúi về phía Cố Nam Y, vừa đổ xuống dưới chân hắn vừa thầm ai oán kêu ca ‘sao số tôi khổ thế này’, rồi ngậm ngùi câm nín diễn nốt vở tuồng ‘bán mặt cho đất bán lưng cho giời’.
Nếu cô không nhầm thì Cố thiếu gia rất ghét người khác khi dễ cô, hi vọng cú ngã này có thể khiến mọi mũi tên chuyển hướng, bắn sang nơi khác, quên luôn án phạt vừa rồi!
Cố Nam Y bèn ngoái đầu lại.
Phượng Tri Vi đang theo đà ngã bổ nhào xuống đất.
Cố Nam Y lập tức cử động.
Phượng Tri Vi đang khấp khởi mừng thầm…
Thì Lâm Thiều đứng bên đột nhiên vươn tay ra đỡ!
“Aiya! Ngươi làm sao thế?” Gã tiểu tử cả ngày hục hặc với Tri Vi, chết cũng không biết đường chọn, đột nhiên trở tính tốt bụng bất ngờ, vội nhào ra vươn tay đỡ lấy cơ thể vốn chủ đích ngã sõng soài ra đất của Tri Vi: “Đễnh thế hả giời? Có đi đường phẳng cũng vấp ngã!”
“Binh!”
Một bóng người loáng cái bay vèo lên không, chính là gã Lâm Thiều giời đánh thánh vật kia, đoạn rớt xuống đập ngay vào mông gã quản sự đang lom khom cúi đầu xem xét tình hình của Yến Hoài Thạch, dúi theo một loạt những kẻ tùy tùng ngã ngửa người vào bàn ăn… Loảng xoảng bát đĩa vỡ toang, canh cơm bắn tung tóe, một chiếc bàn bị bắn vọt lên cao, rớt thẳng xuống đám người đang xúm xít vây quanh, khiến cả phạn đường chợt vang lên tiếng thét chói tai.
Lúc Cố Nam Y đánh văng Lâm Thiều lên không thì có mấy kẻ đã nhanh như cắt bổ nhào về phía hắn.
Cố Nam Y vẫn đứng nguyên vị, nghênh đón lũ hộ vệ của Lâm Thiều, mạng che trắng phau thoáng tung bay, một cơn lốc xanh thẫm bỗng cuồn cuộn từ dưới đất nổi lên.
Cả phạn đường liền loạn thành một đống.
Bát đĩa đũa thìa, cơm canh thịt cá bị gió cuốn tung; sĩ tử xanh mặt, sợ khiếp vía, hoảng loạn la ó tháo chạy, vừa khéo giày xéo, đá tung đống lổn ngổn vương vãi đang bừa trên sàn.
Tri Vi chết trân đứng tại chỗ, trố mắt ra nhìn, nhìn kiểu gì cũng chẳng ra hình phạt sẽ giáng xuống đầu mình sau cơn đại loạn này, chỉ biết, bữa cơm hôm nay sẽ được lưu danh sử sách, để lại tiếng ‘thơm’ tới ngàn đời sau.
Trong cơn náo loạn, chợt nghe thấy đám hộ vệ của Lâm Thiều hét to: “…Bắt nó lại! Nó dám đánh công…” Lại đổi cách hô hoán: “…Lấy lệnh bài Trường Anh vệ ra, áp giải vào cung!”
Có kẻ xông tới, vặn néo khuỷu tay của Tri Vi, cô chỉ cười khổ, không hề kháng cự.
Cố Nam Y ngoái đầu sang, thấy cảnh đó, tức khắc một tia sáng xanh chợt lóe lên, Ầm một tiếng kinh thiên động địa, đất bị rạch một đường sâu hoắm, vị trí ngay chính giữa Tri Vi và hắn, còn hắn đã chớp người, bay vút qua chỗ cô.
Trong cơn đại loạn không thể hình dung nổi, có kẻ chợt hét tướng lên: “Mau báo viện trưởng, lập tức nghiêm trị!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook