Hoàng Quyền
-
Chương 22: Dị
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tri Vi thở dài đánh thượt, trộm nghĩ, kể có mụ La Sát nhà ổng ở đây thì hay, không thì một hai ba bốn năm sáu đóa tiểu Kim Hoa ở đây cũng được.
Mọi ánh mắt sắc lẻm, bén nhọn như dao đều phóng về phía Tri Vi, chờ đợi giây phút đưa cô lên ‘đoạn đầu đài’.
Nghe tiếng hô hoán dời non lấp bể, Tri Vi chỉ ngoái đầu nhìn rồi cười khẽ, tự nhủ, số mình cũng rõ đa đoan, chạy đến đâu cũng có họa giáng xuống đầu.
Đám vương tôn công tử vốn đang co ro rúc vào một xó, nghe thấy thế bèn khửa khửa ngửa cổ lên cười, mặt mày hí hửng: “Ẩu đả sĩ tử, đại náo học viện, từ xưa tới nay chưa từng có kẻ nào dám cả gan như chúng bây, nhất định phải tấu lên triều, trừng trị thật nghiêm khắc! Phải nghiêm trị, nghiêm trị!”
“Trị cả mả chúng mày ấy!” Sau tiếng chửi đổng, Thuần Vu Mãnh liền kéo theo mấy huynh đệ xông vào đấm đá túi bụi.
“Đấm đá đồng môn, náo loạn học viện, giỏi, các ngươi giỏi!” Vừa được đỡ dậy từ trong đống hỗn độn, Lí quản sự giận tím tái mặt mày, vung quả cầu sắt ném thẳng vào đám học trò đang quần nhau chí tử giữa phạn đường.
Dưới đất, Yến Hoài Thạch lén thò tay với hai tờ ngân phiếu rớt gần chỗ mình rồi nhét luôn vào người – Số ngân phiếu này mới được đút vào túi của mấy gã đặc vệ, ai ngờ, phong ba nổi lên, người ngã tiền rơi, bèn nhanh tay lẹ mắt nhặt về giữ dịt, không tính biếu tiếp – Dù gì, sự đến nước này, biển vàng núi bạc cũng chẳng thể lo lót nổi!
Hối lộ – được phép, phung phí – lấy đâu ra?!
Lâm Thiều được một đống hộ vệ xúm xít đỡ dậy, tóc tai rối bù, mặt mày lem luốc, đoạn chỉ thẳng vào mặt Cố Nam Y, quát: “Giết chết thằng nhãi này! Đem thiến, đem luộc, đem chiên, đem nướng!!!!”
Lại chỉ Tri Vi: “Giết nốt…” Mới được nửa câu đã im bặt. Ngận ngừ một lát, lại quay ra chỉ Cố Nam Y: “Đem thiến, đem luộc, đem chiên, đem nướng!”
“Chờ chết đi con!” Gã cụt ngón cười đểu nhìn hai người: “Viện trưởng đại nhân sẽ xử chết chúng bây!”
Giữa vòng vây không một kẽ hở, Cố Nam Y bỗng loang loáng lao tới chỗ Tri Vi. Chẳng hiểu đã dùng cách gì, chỉ biết vụt một cái, nhanh gọn lẹ như chỉ luồn kim, xuyên qua vòng vây thít chặt, bổ tới chỗ cô, có lẽ cảm thấy địch ý xung quanh quá nồng, như gươm tuốt vỏ nỏ giương cung chỉ chờ chém giết.
Chứng kiến thân pháp xuất quỷ nhập thần của hắn, đám người lố nhố bên cạnh bỗng run lẩy bẩy, trong cơn sợ hãi khó kiềm, mắt liền thấy ngón tay bạch ngọc của hắn bất thần vươn ra, sáng loáng vi diệu như bóng tuyết, chĩa thẳng về hướng tên hộ vệ đang trói tay Tri Vi…
‘Bựt’ một tiếng, cực thanh cực mảnh, như sợi chỉ căng trên khung thêu bị bứt nhẹ, một tia sáng chói lòa, từ mảnh mai hóa chằng chịt, như ánh chớp vụt lóe giữa trời giông, đánh về phía Cố Nam Y.
Ngón tay của Cố Nam Y, liền bị ánh chớp im hơi bặt tiếng kia bắn chệch hướng.
Tri Vi thất kinh, lần đầu trông thấy Cố Nam Y bị kẻ khác chặn đứng đường công kích.
Rồi có kẻ nhạt giọng: “Đừng đánh nữa.”
Giọng điệu uể oải, dửng dưng.
Kéo theo yên ắng bao trùm.
Quay đầu, trước cửa không biết tự lúc nào đã xuất hiện mấy bóng người lạnh mặt trầm ngâm nom phạn đường tan tác chim muông, tơi bời hoa lá. Đứng đầu là một gã trung niên trong bộ nâu tràm diềm trắng, trời chẳng oi bức cũng phe phẩy chiếc quạt trong tay, đôi mắt buồn vui đều ngời sáng tinh anh, dung mạo phong tình bạc bẽo ngút trời, vạt áo hững hờ nửa lộ hàng xương quai xanh mướt mắt.
Giờ Ất, ngày Giáp, tháng Bính, năm Đinh, một cắc bạc cũng không mang, vọt tường nhảy vào kĩ viện, phong lưu một trận với gái giang hồ, rồi bị bảy đóa kim hoa vác dao rượt đuổi, ngã cắm mặt dưới chân Tri Vi…Đại thúc mặt mo!
Tiểu Tân, Tân Tử Nghiên.
Tuy nhiên, lang thúc tiểu Tân gian ngoan xảo quyệt của bữa đó đã được tùy cơ ứng biến, hóa thành nho sĩ trứ danh đĩnh đạc ung dung, chỉ tự tiếu phi tiếu nhìn phạn đường tanh bành khói lửa, liếc Tri Vi một cái, ngao ngán hỏi: “Lại đánh nhau à?”
Tri Vi cảm thấy chữ ‘lại’ này cực dễ sinh suy diễn đoán mò.
Một toán người bỗng nhào qua, đua nhau thêm mắm thêm muối kể lể sự tình, rằng là tùy tùng bảo bối nhà cô cậy có chút võ vẽ hơn người, hống hách bạo ngược đã quen, vô cớ gây hấn sinh sự, cạn tàu ráo máng chặt tay chặt chân người ta…
Khua chân múa tay dẫn chứng minh họa hùng hồn, ngôn ngữ thoát ra rặc mùi tanh tưởi, đậm chất kích động, khiến người hỏi thương tâm, người nghe rơi lệ, ngay cả chủ mưu là Phượng Tri Vi đứng bên cũng phải ngậm ngùi phẫn uất, tự phỉ nhổ mình là tên lòng lang dạ sói, tàn bạo vô nhân đạo nhất trong thiên hạ!!!
Cố Nam Y vẫn giữ thế ngọc điêu hoàn hảo đứng đó, chẳng hề để tâm đến Tân Tử Nghiên đang đứng giữa vòng vây, từ lúc chiêu thức bị chặn đứng, mọi chú ý của hắn đều dồn vào kẻ đứng sau Tân Tử Nghiên.
Hắc trường bào choàng qua lớp áo trong nâu đỏ, mặt nạ gỗ lạnh lùng khiến dung mạo muôn phần cứng ngắc, ánh mắt thờ ơ nằm ngoài cục diện nhốn nháo hiện tại, cũng phớt lờ cái nhìn chằm chặp của Cố Nam Y, tựa như kẻ mới phi kiếm đánh bật chiêu nhất dương chỉ ban nãy hoàn toàn chẳng phải gã.
Tân Tử Nghiên chỉ cười cười ngồi nghe, mắt khẽ nheo phóng qua nhìn huynh đệ họ Lâm được hộ vệ bao quanh phía đằng kia.
Tội trạng cáo xong, thiết nghĩ, nhiêu đó cũng đủ tống Tri Vi vào tử ngục mười tám lần, bèn hài lòng thu hết miệng mồm lảnh lót hót như khướu lại, lặng lẽ chờ đợi thời khắc phán quyết vận mệnh của tiểu tử Ngụy Tri.
Giữa bầu không khí chìm lắng ghìm gàng hơi thở, chỉ thấy Tân Tử Nghiên chậm rãi chĩa đầu quạt về phía Phượng Tri Vi đang đứng ngoài vòng vây.
Tri Vi thở dài đánh thượt, trộm nghĩ, kể có mụ La Sát nhà ổng ở đây thì hay, không thì một hai ba bốn năm sáu đóa tiểu kim hoa ở đây cũng được.
Mọi ánh mắt sắc lẻm, bén nhọn như dao đều phóng về phía Tri Vi, chờ đợi giây phút đưa cô lên ‘đoạn đầu đài’.
Yến Hoài Thạch đang trốn dưới gầm bàn loạt xoạt đếm ngân phiếu, ngẩm tính cách xuất vốn ít thu lời nhiều.
Lâm Thiều mím môi, dùng dằng do dự.
Thuần Vu Mãnh mặt hằm hằm sát khí, vuốt hờ vạt áo, ra hiệu cho các huynh đệ trong Quân sự viện.
….
Đầu quạt bỗng từ người Tri Vi lia sang hướng khác, lập tức vang lên tiếng chỉ điểm liền tù tì.
“Trò! Trò! Trò! Trò! Trò!” Điểm thẳng một hơi năm trò — – Liên tiếp từ Diêu công tử cụt ngón nát tay, Lâm Thiều tai bay vạ gió, Lâm Tế nho nhã thâm trầm, Thuần Vu Mãnh nghĩa khí hào hiệp, đến Yến Hoài Thạch đầu cơ trục lợi.
“Đường đường là sĩ tử Thanh Minh đỉnh đỉnh đại danh, lại dám ngang nhiên đấm đá làm càn, gây mất trật tự trị an như mấy kẻ đầu đường xó chợ dưới con mắt chứng kiến của bao người trong chốn phạn đường thanh tịnh tôn nghiêm! Sách thánh hiền thường ngày đem học, nhét hết xó nào rồi, HỬ?”
Tiếng hạch hỏi bằng âm mũi trầm vang đanh sắc sau chót vang lên, tức khắc Hử ngất bao người. Kẻ bị chỉ điểm, kẻ đứng chứng kiến đều há mồm trợn mắt chả hiểu Tân viện trưởng tính giở trò gì.
Rõ ràng bên Tri Vi ra tay đánh người, gây náo loạn trước, tại sao lúc luận tội lại đổ hết lên đầu mấy kẻ bị hại và những người liên quan thế?
Được rồi, Diêu công tử mới là kẻ đầu têu sinh sự trước, bị trách là đúng rồi; Thuần Vu Mãnh kéo quân đến ‘góp vui’, gây thêm náo loạn, cũng coi như phạm phải quy củ; nhưng thế quái nào lại liên quan đến huynh đệ nhà họ Lâm và Yến Hoài Thạch?
“Các trò!” Tân viện trưởng lấy giọng mèo đực ngấy cái gầm ghè các môn sinh của mình: “Đều bị nhốt vào tịnh phòng tự kiểm điểm bảy ngày, trò nào dám thò ra cửa một bước, đánh gãy chân, tống khỏi viện!”
Nghe ổng phán xong, Diêu công tử trợn trắng mắt, ngất thẳng cẳng.
“Ông!” Lâm Thiều tức trào máu, gân cổ lên gào: “Ông dám đổi trắng thay đen! Ta sẽ về mách ….Ta sẽ….Ta….”
Chửa kịp gào hết câu đã nhận ngay một cái liếc xéo của Tân Tử Nghiên, đôi mắt đào hoa chỉ biết lúng liếng đong đưa chưa từng uy hiếp được ai nhưng giọng nói lại rùng rợn âm lãnh như ác quỷ đội mồ chui lên: “Mách ai? Đã bước chân vào Thanh Minh viện thì phải chịu sự quản thúc của Tân Tử Nghiên này, bất kể kẻ đó có là ai cũng phải tuân theo!”
Lời dứt, ống áo phất mạnh vô tình, đặc vệ vâng lệnh, nhào vào đòi áp giải. Lâm Thiều nghẹn họng, tức quá giơ tay ra hiệu cho hộ vệ, Lâm Tế ở bên bỗng ghìm tay hắn xuống, biểu thị hộ vệ cấm manh động, đoạn chắp tay khom lưng bái Tân Tử Nghiên một lạy, kính cẩn nhẹ giọng: “Vâng, chúng trò gặp chuyện bất đồng lại không biết dĩ hòa vi quý, còn mượn cớ xé ra to, quả thực tội đáng muôn trách, chúng trò xin lãnh phạt ạ.”
Tân Tử Nghiên ‘ừ’ một tiếng, liếc nhìn Lâm Tế.
Thuần Vu Mãnh mặt mày hớn hở, lách tới chỗ Tri Vi, bảo tên đang vặn néo khuỷu tay cô: “Buông ra, buông ra đi! Nghe lệnh của viện trưởng.”
Một toán người biểu cảm đa mang ngay tức khắc bị áp giải tới tịnh phòng. Kỳ quặc nhất là hung thủ đầu trò, Cố Nam Y – Cố thiếu gia, lại được coi như không khí, chả ai ỏ ê bảo sao, chừng như đã lãng quên sự tồn tại của hắn.
Thế nhưng hắn lại chẳng quên bổn phận của mình – Thấy Tri Vi bị giải đi, hắn cũng lướt người theo sau. Tri Vi ngước mắt nhìn khách làng chơi đại nhân một cái ra chiều thán phục sát đất – – Nhác ý đã biết Cố Nam Y là dạng chỉ nên dùng mưu bày bố không nên dùng cường quyền thúc ép, quả là thần!
Phía sau hậu viện là chái nhà chuyên dùng để giam phạt môn sinh phạm lỗi, phòng rộng một trượng, chia làm bảy tám gian, trong bày một giường một bàn, lỗ thoáng cũng là cửa sổ, thông thiên tít trên nóc nhà.
Tri Vi đếm nhẩm, rồi thầm kêu khéo, vừa vặn mỗi người một gian.
Cô bèn mở một gian, trước khi đóng cửa liền được ném một câu: “Tự ngồi kiểm điểm, bảy ngày sẽ thả!”
Bảy ngày.
Tri Vi quay đầu, lẫn trong đoàn người là dáng dấp ung dung tự tại của Tân Tử Nghiên, tay chắp sau lưng đứng từ xa quan sát, gương mặt ngời ngời thích thú, duy có đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo khó dò.
Được thôi, bảy thì bảy…
Tri Vi bèn cười tươi, đợi hết bảy ngày cấm túc, có lẽ mọi chuyện sẽ lại đâu về nếp đó thôi.
Trong gian phòng nhỏ nhắn cô tịch, Tri Vi ngồi khoanh chân xếp bằng, nhắm mắt chìm vào suy tư, vừa hay, nhân có dịp yên tĩnh, luyện chút khí công trong cuốn vở cũng tốt.
Mỗi lần luyện theo cách điều hòa chân khí trong cuốn vở thì cô đều thấy cơ thể khoan khoái dễ chịu lạ thường.
Không luyện được võ công thì luyện khí công, áp chế luồng hơi nóng quái dị trong người cũng hay. Một kẻ đương xuân thì phơi phới, cuộc sống tươi đẹp đang rộng mở vẫy chào như cô, sao có thể đến năm hai mươi đã từ giã cõi đời được chứ?
Trên mái bỗng vang lên tiếng lục cục, cô bèn ngửa cổ lên nhìn thì thấy Cố Nam Y đang tay trái ôm gối của hắn, tay phải cầm chăn của cô, lù lù ngồi bên ô thoáng…
Đêm khuya thả bóng buông dài, trăng vàng lấp ló sau rặng cây cao. Cô liêu quạnh quẽ hình hài, phập phù dung mạo, lụa dài che đi. Thoạt nom thanh thoát lạ kỳ, xuyến xang dào dạt chớm vịnh làm thơ. Ngó ra chăn gối ôm ghì, vần vò thơ phú cũng tụt ngang hông….
Thấy cô ngẩng lên ngó mình, Cố Nam Y bèn từ từ đáp xuống, quen chân quen tay ôm gối ôm chăn leo lên giường nằm ngủ.
Tri Vi thở dài, khẽ khọt khuyên nhủ: “Thiếu gia, thiếu gia ngủ cách vách tôi không được à? Cự ly cũng rất gần mà.”
Đáp lại lời cô là một cái chăn bay véo lên bàn.
Thôi được rồi…Thiếu gia muốn cô ngủ bàn.
Tri Vi ai oán trông trăng thở dài, đoạn ai oán chật vật bò lên bàn, mới gác được cái chân lên đã nghe thấy tiếng Cố Nam Y buông ra một câu khô khốc: “Thứ đó uống ngon, mang một ít lại.”
Tri Vi ngoái đầu: “Hả?” một tiếng.
Rồi thấy Cố thiếu gia cực kỳ nhung nhớ, đưa tay lên môi, vân vê.
Tịnh phòng không đèn, chỉ có bóng trăng mờ ảo hơi sương hắt vào qua ô cửa nhỏ, mạng che thoáng vén hé lộ đôi môi anh đào căng mọng tươi tắn, ngón tay bạch ngọc thon mảnh trắng noãn khe khẽ mân mê, lưu luyến miết trên cánh môi non nớt phong tình, như đóa hồng tuyết liên e ấp hé nở trên đỉnh tuyết sơn cao chục vạn trượng, kinh diễm biết bao hoài vọng của thiếu nữ thế gian.
Miệng cười chúm chím hoa ngâu
Mưa đêm rả rích, xuân trong tiểu lầu
Tim Tri Vi bỗng nảy lên đập thình thịch.
Thứ quyến rũ nhất thế gian này chính là nét ngây thơ mê cảm, vì lờ mờ chẳng biết nên mới thu hút lạ kỳ.
Hiển nhiên, Cố Nam Y nào hay biết ý cười mơ màng đầy vẻ vấn vương đó cuốn hút mê cảm ra sao, chỉ biết mình vô cùng hoài niệm thứ hương vị kích thích cay cay chưa từng một lần chìm lạc trong cõi hư vô của hắn.
“Giờ lấy đâu ra rượu…” Giây phút sực tỉnh, Tri Vi bèn lên tiếng vặn hỏi, vô thức nhớ lại động tác uống rượu trong đêm đó, mặt bỗng đỏ hây hây.
Đỏ xong thì phừng phừng phẫn nộ, sao hắn không đỏ mặt? Chẳng lẽ Cố thiếu gia hắn tưởng uống rượu thì phải liếm láp mút mát thế à?
“Muốn uống.” Cố thiếu gia nào có để tâm đến lời của người khác bao giờ, chỉ một mực quan tâm đến bản thân mình thích gì thôi.
“Không có!” Tri Vi gắt gỏng.
“Có!”
Thình lình có tiếng nói vọng ra từ dưới chân tường, Tri Vi giật thót, đoạn cúi xuống nhìn thì thấy chân tường sát vách có một cái lỗ, còn kẻ phát ra câu ‘có’ chính là Thuần Vu Mãnh, giọng hắn đầy vẻ đắc ý: “Rượu gì cũng có, thích Nữ Nhi Hồng thượng hạng hay Đại Mạc một ly say?”
Tri Vi choáng – Kiểu này Thuần Vu Mãnh thường bị phạt tự kiểm điểm trong đây rồi, ngay cả chân tường cũng bị hắn khoét thành lỗ, rượu ngon cũng thủ sẵn không ít!
Một bình rượu lập tức được chuyển qua, Tri Vi toan đón lấy thì đã bị lẫng mất tay trên trước khi kịp chạm vào bình.
Đoạn cô chết trân đứng nhìn Cố thiếu gia vén mạng che, nhón tay chấm rượu quệt lên môi, sau đó lè lưỡi liếm quanh…
“……”
Tri Vi thở dài đánh thượt, trộm nghĩ, kể có mụ La Sát nhà ổng ở đây thì hay, không thì một hai ba bốn năm sáu đóa tiểu Kim Hoa ở đây cũng được.
Mọi ánh mắt sắc lẻm, bén nhọn như dao đều phóng về phía Tri Vi, chờ đợi giây phút đưa cô lên ‘đoạn đầu đài’.
Nghe tiếng hô hoán dời non lấp bể, Tri Vi chỉ ngoái đầu nhìn rồi cười khẽ, tự nhủ, số mình cũng rõ đa đoan, chạy đến đâu cũng có họa giáng xuống đầu.
Đám vương tôn công tử vốn đang co ro rúc vào một xó, nghe thấy thế bèn khửa khửa ngửa cổ lên cười, mặt mày hí hửng: “Ẩu đả sĩ tử, đại náo học viện, từ xưa tới nay chưa từng có kẻ nào dám cả gan như chúng bây, nhất định phải tấu lên triều, trừng trị thật nghiêm khắc! Phải nghiêm trị, nghiêm trị!”
“Trị cả mả chúng mày ấy!” Sau tiếng chửi đổng, Thuần Vu Mãnh liền kéo theo mấy huynh đệ xông vào đấm đá túi bụi.
“Đấm đá đồng môn, náo loạn học viện, giỏi, các ngươi giỏi!” Vừa được đỡ dậy từ trong đống hỗn độn, Lí quản sự giận tím tái mặt mày, vung quả cầu sắt ném thẳng vào đám học trò đang quần nhau chí tử giữa phạn đường.
Dưới đất, Yến Hoài Thạch lén thò tay với hai tờ ngân phiếu rớt gần chỗ mình rồi nhét luôn vào người – Số ngân phiếu này mới được đút vào túi của mấy gã đặc vệ, ai ngờ, phong ba nổi lên, người ngã tiền rơi, bèn nhanh tay lẹ mắt nhặt về giữ dịt, không tính biếu tiếp – Dù gì, sự đến nước này, biển vàng núi bạc cũng chẳng thể lo lót nổi!
Hối lộ – được phép, phung phí – lấy đâu ra?!
Lâm Thiều được một đống hộ vệ xúm xít đỡ dậy, tóc tai rối bù, mặt mày lem luốc, đoạn chỉ thẳng vào mặt Cố Nam Y, quát: “Giết chết thằng nhãi này! Đem thiến, đem luộc, đem chiên, đem nướng!!!!”
Lại chỉ Tri Vi: “Giết nốt…” Mới được nửa câu đã im bặt. Ngận ngừ một lát, lại quay ra chỉ Cố Nam Y: “Đem thiến, đem luộc, đem chiên, đem nướng!”
“Chờ chết đi con!” Gã cụt ngón cười đểu nhìn hai người: “Viện trưởng đại nhân sẽ xử chết chúng bây!”
Giữa vòng vây không một kẽ hở, Cố Nam Y bỗng loang loáng lao tới chỗ Tri Vi. Chẳng hiểu đã dùng cách gì, chỉ biết vụt một cái, nhanh gọn lẹ như chỉ luồn kim, xuyên qua vòng vây thít chặt, bổ tới chỗ cô, có lẽ cảm thấy địch ý xung quanh quá nồng, như gươm tuốt vỏ nỏ giương cung chỉ chờ chém giết.
Chứng kiến thân pháp xuất quỷ nhập thần của hắn, đám người lố nhố bên cạnh bỗng run lẩy bẩy, trong cơn sợ hãi khó kiềm, mắt liền thấy ngón tay bạch ngọc của hắn bất thần vươn ra, sáng loáng vi diệu như bóng tuyết, chĩa thẳng về hướng tên hộ vệ đang trói tay Tri Vi…
‘Bựt’ một tiếng, cực thanh cực mảnh, như sợi chỉ căng trên khung thêu bị bứt nhẹ, một tia sáng chói lòa, từ mảnh mai hóa chằng chịt, như ánh chớp vụt lóe giữa trời giông, đánh về phía Cố Nam Y.
Ngón tay của Cố Nam Y, liền bị ánh chớp im hơi bặt tiếng kia bắn chệch hướng.
Tri Vi thất kinh, lần đầu trông thấy Cố Nam Y bị kẻ khác chặn đứng đường công kích.
Rồi có kẻ nhạt giọng: “Đừng đánh nữa.”
Giọng điệu uể oải, dửng dưng.
Kéo theo yên ắng bao trùm.
Quay đầu, trước cửa không biết tự lúc nào đã xuất hiện mấy bóng người lạnh mặt trầm ngâm nom phạn đường tan tác chim muông, tơi bời hoa lá. Đứng đầu là một gã trung niên trong bộ nâu tràm diềm trắng, trời chẳng oi bức cũng phe phẩy chiếc quạt trong tay, đôi mắt buồn vui đều ngời sáng tinh anh, dung mạo phong tình bạc bẽo ngút trời, vạt áo hững hờ nửa lộ hàng xương quai xanh mướt mắt.
Giờ Ất, ngày Giáp, tháng Bính, năm Đinh, một cắc bạc cũng không mang, vọt tường nhảy vào kĩ viện, phong lưu một trận với gái giang hồ, rồi bị bảy đóa kim hoa vác dao rượt đuổi, ngã cắm mặt dưới chân Tri Vi…Đại thúc mặt mo!
Tiểu Tân, Tân Tử Nghiên.
Tuy nhiên, lang thúc tiểu Tân gian ngoan xảo quyệt của bữa đó đã được tùy cơ ứng biến, hóa thành nho sĩ trứ danh đĩnh đạc ung dung, chỉ tự tiếu phi tiếu nhìn phạn đường tanh bành khói lửa, liếc Tri Vi một cái, ngao ngán hỏi: “Lại đánh nhau à?”
Tri Vi cảm thấy chữ ‘lại’ này cực dễ sinh suy diễn đoán mò.
Một toán người bỗng nhào qua, đua nhau thêm mắm thêm muối kể lể sự tình, rằng là tùy tùng bảo bối nhà cô cậy có chút võ vẽ hơn người, hống hách bạo ngược đã quen, vô cớ gây hấn sinh sự, cạn tàu ráo máng chặt tay chặt chân người ta…
Khua chân múa tay dẫn chứng minh họa hùng hồn, ngôn ngữ thoát ra rặc mùi tanh tưởi, đậm chất kích động, khiến người hỏi thương tâm, người nghe rơi lệ, ngay cả chủ mưu là Phượng Tri Vi đứng bên cũng phải ngậm ngùi phẫn uất, tự phỉ nhổ mình là tên lòng lang dạ sói, tàn bạo vô nhân đạo nhất trong thiên hạ!!!
Cố Nam Y vẫn giữ thế ngọc điêu hoàn hảo đứng đó, chẳng hề để tâm đến Tân Tử Nghiên đang đứng giữa vòng vây, từ lúc chiêu thức bị chặn đứng, mọi chú ý của hắn đều dồn vào kẻ đứng sau Tân Tử Nghiên.
Hắc trường bào choàng qua lớp áo trong nâu đỏ, mặt nạ gỗ lạnh lùng khiến dung mạo muôn phần cứng ngắc, ánh mắt thờ ơ nằm ngoài cục diện nhốn nháo hiện tại, cũng phớt lờ cái nhìn chằm chặp của Cố Nam Y, tựa như kẻ mới phi kiếm đánh bật chiêu nhất dương chỉ ban nãy hoàn toàn chẳng phải gã.
Tân Tử Nghiên chỉ cười cười ngồi nghe, mắt khẽ nheo phóng qua nhìn huynh đệ họ Lâm được hộ vệ bao quanh phía đằng kia.
Tội trạng cáo xong, thiết nghĩ, nhiêu đó cũng đủ tống Tri Vi vào tử ngục mười tám lần, bèn hài lòng thu hết miệng mồm lảnh lót hót như khướu lại, lặng lẽ chờ đợi thời khắc phán quyết vận mệnh của tiểu tử Ngụy Tri.
Giữa bầu không khí chìm lắng ghìm gàng hơi thở, chỉ thấy Tân Tử Nghiên chậm rãi chĩa đầu quạt về phía Phượng Tri Vi đang đứng ngoài vòng vây.
Tri Vi thở dài đánh thượt, trộm nghĩ, kể có mụ La Sát nhà ổng ở đây thì hay, không thì một hai ba bốn năm sáu đóa tiểu kim hoa ở đây cũng được.
Mọi ánh mắt sắc lẻm, bén nhọn như dao đều phóng về phía Tri Vi, chờ đợi giây phút đưa cô lên ‘đoạn đầu đài’.
Yến Hoài Thạch đang trốn dưới gầm bàn loạt xoạt đếm ngân phiếu, ngẩm tính cách xuất vốn ít thu lời nhiều.
Lâm Thiều mím môi, dùng dằng do dự.
Thuần Vu Mãnh mặt hằm hằm sát khí, vuốt hờ vạt áo, ra hiệu cho các huynh đệ trong Quân sự viện.
….
Đầu quạt bỗng từ người Tri Vi lia sang hướng khác, lập tức vang lên tiếng chỉ điểm liền tù tì.
“Trò! Trò! Trò! Trò! Trò!” Điểm thẳng một hơi năm trò — – Liên tiếp từ Diêu công tử cụt ngón nát tay, Lâm Thiều tai bay vạ gió, Lâm Tế nho nhã thâm trầm, Thuần Vu Mãnh nghĩa khí hào hiệp, đến Yến Hoài Thạch đầu cơ trục lợi.
“Đường đường là sĩ tử Thanh Minh đỉnh đỉnh đại danh, lại dám ngang nhiên đấm đá làm càn, gây mất trật tự trị an như mấy kẻ đầu đường xó chợ dưới con mắt chứng kiến của bao người trong chốn phạn đường thanh tịnh tôn nghiêm! Sách thánh hiền thường ngày đem học, nhét hết xó nào rồi, HỬ?”
Tiếng hạch hỏi bằng âm mũi trầm vang đanh sắc sau chót vang lên, tức khắc Hử ngất bao người. Kẻ bị chỉ điểm, kẻ đứng chứng kiến đều há mồm trợn mắt chả hiểu Tân viện trưởng tính giở trò gì.
Rõ ràng bên Tri Vi ra tay đánh người, gây náo loạn trước, tại sao lúc luận tội lại đổ hết lên đầu mấy kẻ bị hại và những người liên quan thế?
Được rồi, Diêu công tử mới là kẻ đầu têu sinh sự trước, bị trách là đúng rồi; Thuần Vu Mãnh kéo quân đến ‘góp vui’, gây thêm náo loạn, cũng coi như phạm phải quy củ; nhưng thế quái nào lại liên quan đến huynh đệ nhà họ Lâm và Yến Hoài Thạch?
“Các trò!” Tân viện trưởng lấy giọng mèo đực ngấy cái gầm ghè các môn sinh của mình: “Đều bị nhốt vào tịnh phòng tự kiểm điểm bảy ngày, trò nào dám thò ra cửa một bước, đánh gãy chân, tống khỏi viện!”
Nghe ổng phán xong, Diêu công tử trợn trắng mắt, ngất thẳng cẳng.
“Ông!” Lâm Thiều tức trào máu, gân cổ lên gào: “Ông dám đổi trắng thay đen! Ta sẽ về mách ….Ta sẽ….Ta….”
Chửa kịp gào hết câu đã nhận ngay một cái liếc xéo của Tân Tử Nghiên, đôi mắt đào hoa chỉ biết lúng liếng đong đưa chưa từng uy hiếp được ai nhưng giọng nói lại rùng rợn âm lãnh như ác quỷ đội mồ chui lên: “Mách ai? Đã bước chân vào Thanh Minh viện thì phải chịu sự quản thúc của Tân Tử Nghiên này, bất kể kẻ đó có là ai cũng phải tuân theo!”
Lời dứt, ống áo phất mạnh vô tình, đặc vệ vâng lệnh, nhào vào đòi áp giải. Lâm Thiều nghẹn họng, tức quá giơ tay ra hiệu cho hộ vệ, Lâm Tế ở bên bỗng ghìm tay hắn xuống, biểu thị hộ vệ cấm manh động, đoạn chắp tay khom lưng bái Tân Tử Nghiên một lạy, kính cẩn nhẹ giọng: “Vâng, chúng trò gặp chuyện bất đồng lại không biết dĩ hòa vi quý, còn mượn cớ xé ra to, quả thực tội đáng muôn trách, chúng trò xin lãnh phạt ạ.”
Tân Tử Nghiên ‘ừ’ một tiếng, liếc nhìn Lâm Tế.
Thuần Vu Mãnh mặt mày hớn hở, lách tới chỗ Tri Vi, bảo tên đang vặn néo khuỷu tay cô: “Buông ra, buông ra đi! Nghe lệnh của viện trưởng.”
Một toán người biểu cảm đa mang ngay tức khắc bị áp giải tới tịnh phòng. Kỳ quặc nhất là hung thủ đầu trò, Cố Nam Y – Cố thiếu gia, lại được coi như không khí, chả ai ỏ ê bảo sao, chừng như đã lãng quên sự tồn tại của hắn.
Thế nhưng hắn lại chẳng quên bổn phận của mình – Thấy Tri Vi bị giải đi, hắn cũng lướt người theo sau. Tri Vi ngước mắt nhìn khách làng chơi đại nhân một cái ra chiều thán phục sát đất – – Nhác ý đã biết Cố Nam Y là dạng chỉ nên dùng mưu bày bố không nên dùng cường quyền thúc ép, quả là thần!
Phía sau hậu viện là chái nhà chuyên dùng để giam phạt môn sinh phạm lỗi, phòng rộng một trượng, chia làm bảy tám gian, trong bày một giường một bàn, lỗ thoáng cũng là cửa sổ, thông thiên tít trên nóc nhà.
Tri Vi đếm nhẩm, rồi thầm kêu khéo, vừa vặn mỗi người một gian.
Cô bèn mở một gian, trước khi đóng cửa liền được ném một câu: “Tự ngồi kiểm điểm, bảy ngày sẽ thả!”
Bảy ngày.
Tri Vi quay đầu, lẫn trong đoàn người là dáng dấp ung dung tự tại của Tân Tử Nghiên, tay chắp sau lưng đứng từ xa quan sát, gương mặt ngời ngời thích thú, duy có đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo khó dò.
Được thôi, bảy thì bảy…
Tri Vi bèn cười tươi, đợi hết bảy ngày cấm túc, có lẽ mọi chuyện sẽ lại đâu về nếp đó thôi.
Trong gian phòng nhỏ nhắn cô tịch, Tri Vi ngồi khoanh chân xếp bằng, nhắm mắt chìm vào suy tư, vừa hay, nhân có dịp yên tĩnh, luyện chút khí công trong cuốn vở cũng tốt.
Mỗi lần luyện theo cách điều hòa chân khí trong cuốn vở thì cô đều thấy cơ thể khoan khoái dễ chịu lạ thường.
Không luyện được võ công thì luyện khí công, áp chế luồng hơi nóng quái dị trong người cũng hay. Một kẻ đương xuân thì phơi phới, cuộc sống tươi đẹp đang rộng mở vẫy chào như cô, sao có thể đến năm hai mươi đã từ giã cõi đời được chứ?
Trên mái bỗng vang lên tiếng lục cục, cô bèn ngửa cổ lên nhìn thì thấy Cố Nam Y đang tay trái ôm gối của hắn, tay phải cầm chăn của cô, lù lù ngồi bên ô thoáng…
Đêm khuya thả bóng buông dài, trăng vàng lấp ló sau rặng cây cao. Cô liêu quạnh quẽ hình hài, phập phù dung mạo, lụa dài che đi. Thoạt nom thanh thoát lạ kỳ, xuyến xang dào dạt chớm vịnh làm thơ. Ngó ra chăn gối ôm ghì, vần vò thơ phú cũng tụt ngang hông….
Thấy cô ngẩng lên ngó mình, Cố Nam Y bèn từ từ đáp xuống, quen chân quen tay ôm gối ôm chăn leo lên giường nằm ngủ.
Tri Vi thở dài, khẽ khọt khuyên nhủ: “Thiếu gia, thiếu gia ngủ cách vách tôi không được à? Cự ly cũng rất gần mà.”
Đáp lại lời cô là một cái chăn bay véo lên bàn.
Thôi được rồi…Thiếu gia muốn cô ngủ bàn.
Tri Vi ai oán trông trăng thở dài, đoạn ai oán chật vật bò lên bàn, mới gác được cái chân lên đã nghe thấy tiếng Cố Nam Y buông ra một câu khô khốc: “Thứ đó uống ngon, mang một ít lại.”
Tri Vi ngoái đầu: “Hả?” một tiếng.
Rồi thấy Cố thiếu gia cực kỳ nhung nhớ, đưa tay lên môi, vân vê.
Tịnh phòng không đèn, chỉ có bóng trăng mờ ảo hơi sương hắt vào qua ô cửa nhỏ, mạng che thoáng vén hé lộ đôi môi anh đào căng mọng tươi tắn, ngón tay bạch ngọc thon mảnh trắng noãn khe khẽ mân mê, lưu luyến miết trên cánh môi non nớt phong tình, như đóa hồng tuyết liên e ấp hé nở trên đỉnh tuyết sơn cao chục vạn trượng, kinh diễm biết bao hoài vọng của thiếu nữ thế gian.
Miệng cười chúm chím hoa ngâu
Mưa đêm rả rích, xuân trong tiểu lầu
Tim Tri Vi bỗng nảy lên đập thình thịch.
Thứ quyến rũ nhất thế gian này chính là nét ngây thơ mê cảm, vì lờ mờ chẳng biết nên mới thu hút lạ kỳ.
Hiển nhiên, Cố Nam Y nào hay biết ý cười mơ màng đầy vẻ vấn vương đó cuốn hút mê cảm ra sao, chỉ biết mình vô cùng hoài niệm thứ hương vị kích thích cay cay chưa từng một lần chìm lạc trong cõi hư vô của hắn.
“Giờ lấy đâu ra rượu…” Giây phút sực tỉnh, Tri Vi bèn lên tiếng vặn hỏi, vô thức nhớ lại động tác uống rượu trong đêm đó, mặt bỗng đỏ hây hây.
Đỏ xong thì phừng phừng phẫn nộ, sao hắn không đỏ mặt? Chẳng lẽ Cố thiếu gia hắn tưởng uống rượu thì phải liếm láp mút mát thế à?
“Muốn uống.” Cố thiếu gia nào có để tâm đến lời của người khác bao giờ, chỉ một mực quan tâm đến bản thân mình thích gì thôi.
“Không có!” Tri Vi gắt gỏng.
“Có!”
Thình lình có tiếng nói vọng ra từ dưới chân tường, Tri Vi giật thót, đoạn cúi xuống nhìn thì thấy chân tường sát vách có một cái lỗ, còn kẻ phát ra câu ‘có’ chính là Thuần Vu Mãnh, giọng hắn đầy vẻ đắc ý: “Rượu gì cũng có, thích Nữ Nhi Hồng thượng hạng hay Đại Mạc một ly say?”
Tri Vi choáng – Kiểu này Thuần Vu Mãnh thường bị phạt tự kiểm điểm trong đây rồi, ngay cả chân tường cũng bị hắn khoét thành lỗ, rượu ngon cũng thủ sẵn không ít!
Một bình rượu lập tức được chuyển qua, Tri Vi toan đón lấy thì đã bị lẫng mất tay trên trước khi kịp chạm vào bình.
Đoạn cô chết trân đứng nhìn Cố thiếu gia vén mạng che, nhón tay chấm rượu quệt lên môi, sau đó lè lưỡi liếm quanh…
“……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook