Hoàng Quyền
Chương 11: Ngươi cưỡng bức ta!

Là nét chữ phóng khoáng của người đàn ông, lời rằng:

“Kẻ cười lén, cũng vô sỉ!”

Tri Vi bỗng thấy hoang mang cực độ — Người ta đang mắng cô sao? ‘Kẻ cười lén’ là chỉ cô sao?

Rồi lại thấy mình bị thần hồn nhát thần tính, sao có thể chứ? Người viết ra quyển vở cũ rích này đã thành người thiên cổ từ đời tám hoánh nào rồi, sao có thể ở đây mà hù ma nhát quỷ mình được?

Nghĩ rồi, Tri Vi bèn nhặt quyển vở lên đọc tiếp, nhưng dòng tiếp theo lại khiến cô sởn hết cả da gà!

“Các hạ chớ có kích động mà quăng vở đi như thế, sẽ long gáy ra đó!”

Giờ thì đứng tim thật rồi, song lại không phản ứng quá khích như khi nãy nữa, lúc này cô có thể khẳng định một điều: người đang được nhắc đến chính là cô!

Máu ngang tàng chợt nổi lên, không thèm đọc dòng tiếp theo, tiện tay, Tri Vi liền đút luôn quyển vở vào bếp lò đang cháy…

Gã mặc áo choàng giật mình kinh hãi, vội lao người ra phía trước định giật lại, nhưng Tri Vi đã mau lẹ rụt tay về.

Đưa mắt đọc dòng tiếp theo trên cuốn vở, người đàn ông viết rằng: “Vở này được làm bằng da nao tơ vàng (con nao: tên một loài khỉ biết nói trong sách cổ), không cháy được đâu!” Lời tiếp theo được viết cùng hàng, tuy nhiên ngữ điệu lại thay đổi, tựa hồ đang nói với người viết ra cuốn vở: “Đứa trẻ này ‘hư’  như nàng vậy đó!”

Người phụ nữ liền đáp lại, giọng điệu có vẻ bất lực: “Chuyện của mấy trăm năm về sau, có cần thiết phải mất công để ý nhiều như thế không? Chàng đừng hù bọn trẻ nữa!”

Rồi phần giấy còn lại trống trơn, không còn cuộc đối thoại của đôi tình nhân thần bí kia nữa. Tri Vi vuốt phẳng quyển vở, mỉm cười thầm nghĩ: có lẽ họ ngừng đối thoại để đi ‘chàng chàng thiếp thiếp’ ở nơi nào đó rồi!

Tưởng tượng xa thêm một chút, quả thực cô rất ngưỡng mộ đôi thần tiên quyến lữ này, lúc học cũng có người bầu bạn, trong đêm khuya thanh vắng trăng sáng vằng vặc, họ ngồi bên chiếc bàn đá, nhấc bút chòng ghẹo đối phương rồi nhoẻn miệng cười, gác bút đưa mắt nhìn nhau nồng nàn tình ý …Ôi! Cảnh tượng đó mới lãng mạn làm sao~

Gã mặc áo choàng chỉ lặng thinh ngồi trong góc, chiếc áo choàng vừa rộng vừa to được thiết kế đặc biệt giúp che kín hết phần đầu, xem ra hắn rất ghét người khác nhìn thấy dung mạo của mình, chỉ khi Tri Vi định đốt quyển vở thì mới hốt hoảng lao ra ngăn cản, rồi lại ngồi lì một chỗ, không thèm nhúc nhích lấy một lần!

Mùi thảo dược từ trong ấm đất vấn vít bay ra, thoang thoảng đọng lại trên quyển vở, ánh mắt của gã mặc áo choàng đột nhiên dừng trên tay Tri Vi.

Chẳng rõ từ lúc nào, ngón tay của Tri Vi đã đỏ rực, hơn nữa lại đứng cạnh lò nên trông càng giống bị lửa nung, nhưng chỉ lát sau, hiện tượng kỳ lạ đó bỗng tự mất dần.

Gã áo choàng thoáng tỏ ra trầm ngâm, còn Tri Vi thì hoàn toàn không hay biết chuyện đó, làm xong nhiệm vụ, cô liền huơ huơ quyển vở gặng hỏi đối phương: “Tôi có thể cầm quyển vở này về nhà không?”

Suy nghĩ một lát lại nói thêm: “Tôi sẽ giữ nó cẩn thận, không để ai đụng vào đâu!”

Cô cảm thấy quyển vở này không chỉ là một cuốn vở ghi chép thông thường, thứ chất liệu ‘da nao kim tơ’ mới nghe lần đầu đó chẳng rõ là kỳ vật ở phương nào, vì thế cô dám khẳng định: người có thể dùng cuốn vở quý này để viết chắc chắn có thân phận bất phàm, cách hành văn cùng từ ngữ trên cuốn vở cũng rất đáng để mày mò nghiên cứu. Cô biết: một kẻ phàm phu tục tử như cô nếu cố giữ báu vật trong người ắt sẽ có ngày rước họa vào thân, đáng lẽ cô không nên mở lời đòi mượn cuốn vở về như thế, nhưng không hiểu tại sao có thứ gì đấy cứ thôi thúc khiến cô phải để tâm đến nó, phải nghiên cứu nó thật kĩ.

Gã mặc áo choàng lại chẳng lo nghĩ nhiều như cô, hắn chỉ phất tay bảo cô rời đi, Tri Vi bèn hân hỉ nhét quyển vở vào người, chợt cô sững lại.

Trong một khắc, cô cảm thấy cơ thể mình có gì đó khang khác, nhưng không tìm ra thứ khác lạ đó là gì nên chỉ mỉm cười rồi rời đi.

Vừa mới ra khỏi cửa cô đã ‘A’ lên một tiếng, lúc bấy giờ mới nhận ra mình mải đọc đến quên cả giờ về… Chiều đã dần buông, mặt trời từ từ khuất sau rặng núi, hoàng hôn mất rồi còn đâu!

Vội tìm đường tắt để về, may là cô biết một lối từ hẻm này thông ra, có thể đi thẳng tới Lan Hương viện trong thời gian ngắn nhất.

Do hẻm khuất sau khu phố nên xung quanh rất vắng vẻ yên tĩnh, yên tĩnh đến độ Tri Vi có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của mình đang cồng cộc nện trên nền đá.

Chợt có tiếng trò chuyện rì rầm to nhỏ vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng…

“Mẹ! Cho con hai lượng bạc đi!”

Tri Vi sững người – Là tiếng của Phượng Hạo!

Vội nấp vào một góc khuất, Tri Vi nín thở chờ đợi, lát sau thì thấy mẹ và cậu em trai từ từ đi tới, Phượng Hạo  đang mè nheo vòi vĩnh mẹ, quyết đòi cho kỳ được hai lượng bạc để mua một bộ quần áo trong bằng vải lụa.

“Chơi cầu bay không thể mặc quần áo làm bằng đay sợi được, mồ hôi chảy ra sẽ bết chặt vào người con, bốc mùi lắm mẹ à!” Phượng Hạo liền cười hềnh hệch: “Bọn bạn con đều nói, nếu con không thay đồ tốt hơn, bọn chúng sẽ không cho con chơi chung nữa đâu!”

Cầu bay là trò chơi được lưu truyền từ thời Đại Thành lập quốc, nghe nói là do vị hoàng hậu Mạnh Phù Diêu tài trí hơn người nghĩ ra rồi truyền bá rộng rãi trong cả nước. Giờ thiên hạ đã thay ngôi đổi chủ, cầu bay cũng trở thành trò chơi của đám vương tôn quý tộc, muốn mua một quả cầu thì phải bỏ ra cả trăm lượng vàng, với gia thế hiện nay của Phượng Hạo, sao nó có thể mua nổi! Rốt cuộc là nó đang giao du với những kẻ nào thế? (Theo nguồn Baidu thì Cầu bay có thể hiểu thành 2 loại như sau: Một là loại cầu có gắn cánh quạt trên đầu để bay. Hai là Golf trong game ‘cầu bay ma pháp"( PangYa, Albatross18) được mua bản quyền của Hàn quốc. Đọc Phù Diêu thì chỉ thấy Diêu tỷ tổ chức chơi đá bóng chứ không nói gì về Cầu bay nên không rõ Cầu bay ở đây là loại cầu nào)

Do mải chăm chú nhìn vào bàn tay đang bám lấy cánh tay mẹ èo xèo vòi vĩnh cho bằng được của Phượng Hạo nên Tri Vi không để tâm đến thắc mắc vừa nãy cho lắm, giờ lòng cô chỉ tràn ngập nỗi chua xót khó tả mà thôi.

Cắn môi, tủi thân dựa lưng vào bức tường cứng ngắc, Tri Vi lặng lẽ lắng nghe tiếng mẹ khe khẽ bảo ban Phượng Hạo: “Nhà của chúng ta vốn đã rất nghèo, con đừng giao du chơi bời với đám công tử dòng dõi quyền quý đó nữa…” Lập tức thấy tiếng Phượng Hạo cười nịnh nọt: “Bọn họ đồng ý tiến cử con tới Thanh Minh viện rồi đó mẹ à! Chẳng phải mẹ đã nói Thanh Minh viện là học viện lừng danh nhất thiên hạ đó sao?”

Ráng chiều đỏ ối buông xuống con hẻm nơi Tri Vi đang đứng, vô hình trung kéo hai chiếc bóng của mẹ con nhà họ quyện thành một dải, còn bóng của Tri Vi lại cô độc một mình in trên mặt đất lạnh lẽo, xa trời cách bể chẳng thể hòa chung…

Tri Vi ôm lấy cánh tay đau đớn nhớ lại, cũng vào buổi chiều tà đỏ ối như hôm nay, đám người nhà Thu phủ đã bày mưu hãm hại đuổi cô ra khỏi nhà, một thân một mình lưu lạc nơi đầu đường xó chợ…

Hoàng hôn của chiều ngày xuân ấm áp là thế, nhưng Tri Vi lại co ro run rẩy hệt như chiếc lá lẻ loi chịu sương chịu gió giữa đêm đông giá buốt…

Cuối cùng, cô thấy mẹ hiền từ xoa đầu Phượng Hạo, thở dài chịu thua tính vòi dai của nó, dè dặt mở túi tiền ra, lấy hai lượng bạc đặt vào tay nó, nó khéo léo nịnh nọt mẹ vài câu rồi tìm cớ đuổi mẹ về, mắt dáo dác ngó bốn xung quanh rồi bĩu môi dè bỉu chút tiền cỏn con mẹ mới đưa cho!

Tiền công của mẹ Tri Vi trong một tháng làm lụng chỉ được có hai lượng bạc, nếu đem số tiền tần tảo vất vả sớm hôm mới kiếm được cho một thằng bé được chiều quá hóa hư đi mua áo lụa lót trong thì Tri Vi cũng chẳng cần bận tâm nhiều làm gì, chỉ sợ nó lại dùng số tiền đó để biếu các cô nương trong Lan Hương viện mua son phấn mua lụa là đắp vào người mà thôi!

Tiền dành dụm chắt chiu suốt cả tháng trời lại dễ dàng đem cho tên ngốc rách sống bổng đu như nó đi ăn chơi phè phỡn, nuôi sống kỹ nữ! Thật đúng là…

Tri Vi chỉ cười khẩy, không muốn nghĩ đến hai mẹ con nhà họ, cũng chẳng muốn đụng độ thằng em trai phá gia chi tử nhà mình tại Lan Hương Viện vào lúc này, thế nên cô đành dựa lưng vào góc tường trốn thêm một lúc, vừa chờ đợi vừa lấy ngó sen cơm nếp đường phèn đã nguội ngắt ra bẻ một ít để ăn…

Ăn được một nửa, cô buồn chán đưa mắt liếc quanh, chợt sững người lại.

Sao lại có dấu chân in lên tường sau của Lan Hương viện thế này?

Tri Vi bèn nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ hơn, phát hiện ra bức tường này vừa khéo lại tạo ra một góc khuất thuận lợi cho việc ẩn nấp, bên tường mọc lên một cây cổ thụ tốt um, bờ tường chỉ cách hậu viện của Lan Hương viện có độc ba thước, đã thế lại có một cành cây to mọc vắt qua tường… Nhìn dấu chân in trên mặt tường thì rõ, chắc chắn là có kẻ mới vịn vào cành cây để leo lên tường nhảy vào Lan Hương viện…để…chơi gái đây mà!

Cô nương nào lại gian díu với một tên khố rách áo ôm như thế này nhỉ?

Đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên trên đầu vang lên tiếng cành lá đung đưa xào xạc, giữa tán cây bỗng xuất hiện một chiếc giầy bằng vải mỏng, rồi đến một cái chân mặc quần trắng ngà vắt lên cành để đu người trèo lên cao, tiếp đó là một cái mông trắng phớ từ từ đặt xuống đỉnh đương ngồi trên cành…Kẻ đó hoàn toàn không vội nhảy qua tường để thoát thân như thường thấy, chỉ ung dung nhàn nhã thoải mái ngồi trên cành cao ngắm cảnh sắc xung quanh.

Tri Vi bèn mỉm cười dựa người vào gốc cây, tò mò muốn biết chủ nhân của cái mông kia có dung mạo thế nào.

Chỉ thấy cái mông đó cứ không ngừng rập rình lên xuống trên cành, rồi nghe thấy kẻ đó rầu rầu trút tâm sự trong lòng ra: “Cúc Hoa à! Có trời cao chứng giám, tình này của ta mãi không phai nhòa, lòng ta giờ đây ngổn ngang trăm mối, như có muôn ngàn nút thắt giăng mắc khắp tâm can…nàng phải biết trân trọng bản thân, phải biết tự yêu lấy mình, đừng nên…héo hon ủ rũ chỉ vì thương nhớ một kẻ như ta, có biết không…”

Tri Vi vội ấn ngực bụm chặt miệng, lòng tự hỏi lòng không hiểu tại sao mình mới ăn được một chút đồ ngọt đã chực nôn thốc nôn tháo thế này rồi?

Song, người lợm giọng buồn nôn đâu chỉ có mỗi mình cô, bên kia tường, dường như cũng có người không thể chịu nổi bèn rung cành thật mạnh, lá cây lả tả rớt xuống, kẻ kia “Á” lên một tiếng, mông không ngừng rập rình theo đà rung, tuy nhiên, hắn vẫn cố bám vào cành, cất giọng ngân nga nghe lạnh hết cả sống lưng:

“Mới năm kia còn tình chàng ý thiếp, tay nắm tay rong ruổi khắp Thanh Môn (tên khác của thành Trường An vào thời nhà Hán), sao nay người lỡ rũ áo quay lưng, chỉ tội đời trai võ vàng nhung nhớ, biết bao hoàng hôn ra ngõ ngóng chờ…Cúc Hoa à, nàng nhẫn tâm thật đó!”
  • Đoạn thơ trên được chế tác từ bài thơ: Khúc nhạc thanh bình của Lưu Yểm đời nhà Tống, bài thơ viết về nỗi đau xé lòng vì nhung nhớ ái thiếp…
Kẻ đó vẫn huyên thuyên không ngớt, lôi luôn cả thơ tình ra ngâm, không chỉ là thâu tóm những đoạn hồi ức từ xưa đến nay mà còn tự sáng tác thêm lời, tùy hứng mà ngâm, có vài câu thơ nghe ra rất hay, tuy đơn giản nhưng lại hàm ý sâu sa, rõ ràng là trách cứ nhưng lại khiến người nghe phải bất giác bật cười. Tri Vi thở dài — Một kẻ tài hoa hiếm có như hắn lại đi ngâm thơ tặng đám kỹ nữ hạ đẳng thế này, thật đúng là phí cả đời trai, phí cả của giời…

Đang mải ngân nga, đột nhiên khắp các cửa nẻo của Lan Hương viện bỗng vang lên tiếng khua chiêng đánh trống hò reo ầm ĩ, loáng thoáng nghe thấy tiếng khách làng chơi quát tháo, kỹ nữ hoảng hốt kêu la, liền sau đó là tiếng thét oang oang vang như sấm rền: “Mau giao lão vô sỉ chết bằm kia ra đây cho bà!!”

“Aiya!”

Gã đàn ông đang ngồi vắt vẻo trên cành thích thú ngâm thơ chòng ghẹo liền ngậm luôn miệng lại, hết hồn hết vía ráo rác chạy như chuột bị đuổi giết, lại quên béng mình đang ngất ngưởng trên cành cây cao, thành thử, vừa mới thò chân ra đã hụt luôn vào khoảng không, tiếng ràn rạt cành gãy lá rơi liền vang lên, thân hình trắng phau cũng rớt theo sau, chỉ thấy cái mông trắng phớ bỗng to dần ra trước mặt Tri Vi, rồi Phịch một tiếng, kẻ kia ngã bịch dưới chân cô.

Tri Vi nghiêng đầu nhìn – Một khuôn mặt sát gái đầy vẻ phong tình của một vị đại thúc!

Đại thúc nọ á ui á ui xoa vội cái mông bị dập thảm thương, lập tức lật người nghển đầu lên, hoảng hốt dáo dác ngó quanh tìm đường tháo chạy. Đám người xông ra từ cửa sau cũng láng máng nghe được động tĩnh phía bên này, lập tức có tiếng hô hoán: “Mau qua bên kia xem!”

Tri Vi thấy có biến, liền quay người toan bỏ đi, người ta đến bắt kẻ thông dâm, mình còn lấn lá đứng đây để người ta tưởng lầm là kẻ thông dâm à?

Song, chân bước mà người lại không đi, cúi đầu nhìn thì thấy gấu quần bị một bàn tay níu chặt, kẻ nằm dưới vũng bùn nhão nhoẹt đang ngẩng khuôn mặt thư sinh trắng trẻo của mình lên, cười nịnh: “Huynh đệ à, xấu tốt gì thì cũng phải giúp ta trước đã chứ!”

Tri Vi cúi người, cười một cái rõ tươi, kẻ kia thấy thế liền hân hỉ ra mặt, mắt sáng rực chờ mong hi vọng, hắn thấy cô cười rất đỗi dịu dàng, nhẹ nhàng vươn tay, cơ hồ muốn kéo hắn dậy. Hắn mừng quá, vội buông bàn tay đang nắm chặt lấy gấu quần của cô ra, chuyển sang nắm lấy tay cô…

Tri Vi liền rút luôn tay về, quay người lẳng lặng bỏ đi!

Chỉ tội cho vị đại thúc nọ, mới ngóc được nửa người lên đã bị mất đà ngã chúi mõm xuống bùn!

Thấy thái độ vô tình vô nghĩa thấy chết không cứu của Tri Vi, sau lưng lại vang lên tiếng hò hét truy sát dồn dập, vị đại thúc nọ liền gằn giọng cảnh cáo: “Ngươi dám bỏ đi hả?”

Tri Vi vẫn thản nhiên bước đi, coi lời cảnh cáo đó như gió thoảng qua tai.

Bất thình lình, eo cô bỗng bị người ta ôm ghì lấy, mùi thơm tao nhã từ người kẻ nọ cũng thoang thoảng tỏa ra, chỉ thấy kẻ đó gầm lên đầy tức tối: “Nếu ngươi không cứu, ta sẽ tố ngươi tội cưỡng bức ta!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương