Hoàng Quyền
-
Chương 10: Cho ta nhìn lén chút đi!
Bốn bề yên ắng không một tiếng động!
Giống như cô đang nói với không khí vậy…
Tri Vi chỉ cười mỉm, không hề hoang mang cũng chẳng vội vàng quay đầu lại. Quả nhiên, một lát sau, bụi hoa bỗng vang lên tiếng xào xạc, người đó cầm ly rượu trong tay thong thả bước ra.
“Mỗi lần gặp nàng lại có trò hay để xem, tại sao thế nhỉ?” Mày kiếm mượt tựa lông vũ khẽ nhướng, mi dài cụp xuống che khuất đôi mắt thâm trầm hun hút như vực nước sâu không đáy, đen quạnh mịt mùng không một chút ánh sáng le lói.
“Phải nói rằng: quanh các hạ luôn phát sinh những trò hay mới đúng.” Tri Vi quay người mỉm cười đáp lại, lòng thầm quái lạ vì sao mình hóa trang kiểu gì cũng bị hắn phát hiện ra? Chẳng lẽ, sắc da vàng vọt này là thứ khiến hắn nhận ra cô sao?
Chậc, lần sau chăm chút hơn tí, cải trang thành chàng trai khôi ngô tuấn tú phong độ ngút trời, chắc chắn sẽ lừa được hắn thôi~
Đôi mắt Tri Vi chợt lóe sáng, long lanh rạng rỡ, tràn ngập vẻ tinh quái như vừa nảy ra sáng kiến hay ho. Chàng trai đứng bên càng xoáy sâu ánh nhìn vào cô, đôi mắt sâu thăm thẳm thoáng hiện ra vẻ mơ màng, không rõ đang nghĩ gì trong lòng.
Liếc mắt nhìn vật đang nằm trong tay cô, hắn cười như không cười, nửa kinh dị nửa cổ quái. Thấy thế, Tri Vi mới sực nhớ tới cái túi ‘ngọc’, bèn thẹn thùng cười cười, định giấu đi, nhưng nghĩ thế nào lại nắm chắc nó trong tay.
“Ta gặp nàng ba lần thì hai lần thấy nàng giết người.” Chàng trai nhấp một ngụm rượu, ánh mắt dõi lên nhìn trời mây, giọng điệu xa xăm: “Nàng cho rằng vương pháp không còn trong thiên hạ này và ta cũng không quản nổi việc đó nữa sao?”
“Lần sau sẽ không còn chuyện ra tay giết người nữa đâu.” Tri Vi cười rất đỗi điềm nhiên.
Thoáng sững người, chàng trai liền bật cười rồi nhìn cô đánh giá một hồi lâu: cô ta và bụi hoa trước mắt rất giống nhau, thoạt nhìn thì chỉ mang lại vẻ mảnh mai yếu ớt nhưng tiếp xúc rồi mới thấy, khí phách ngút trời mới chính là tính cách thật sự của cô ta…
Do trời khá nóng nên những giọt mồ hôi đang rịn trên trán Tri Vi long lanh như những giọt sương, đôi mắt mơ màng ướt át lại càng làm tôn lên vẻ ý nhị nhu mì thục nữ.
Đương nhiên, vẻ ‘ý nhị nhu mì thục nữ’ chỉ là cảm giác thoáng qua khi chưa nhìn thấy túi ‘ngọc’ trong tay cô mà thôi!
Khẽ mân mê ly rượu, chàng trai ngập ngừng do dự một lát rồi đột nhiên hỏi: “Nàng không định về Thu phủ nữa sao?”
“Sẽ về.” Cô trả lời rất dứt khoát và cùng rất thành thật: “Làm tạp dịch tại kỹ viện vốn không hợp với tôi.”
“Nếu đã biết vậy sao nàng lại chọn kỹ viện làm nơi tá túc?” Hắn đưa mắt đánh giá Lan Hương viện một lượt: “Một khi đã mang danh tá túc tại nơi bẩn thỉu nhơ nhuốc này, nàng định quay trở về thế nào đây?”
“Tìm trong cái không thể ra cái có thể!” Tri Vi cười khẽ: “Thu phủ có nghĩ thế nào cũng chẳng thể ngờ tôi lại chọn nơi này để tránh mưa tránh gió tá túc cho qua ngày đoạn tháng…song thế này còn tốt hơn phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ chìa tay ra xin người khác rủ lòng thương bố thí cho vài đồng để cầm cự sống sót đến ngày trở về, không những thế còn có thể bị Thu phủ lấy cớ hành hạ giày vò về sau. Hơn hết thảy, những cô gái phong trần sống tại nơi đây đều là những người rất có nghĩa khí, còn đáng tin gấp vạn lần những kẻ bình thường khác.”
“Ở tạm trong chùa cũng được, đâu nhất thiết phải chọn nơi thanh lâu kỹ viện phong trần nhơ nhớp này.”
“Các hạ cũng là người trong kinh thành, chẳng lẽ lại không biết chùa chiền chính là hậu hoa viên của đám người quyền quý cao sang trong triều hay sao?” Tri Vi nhếch mép cười nhạt: “Chùa chiền lập ra cốt chỉ để bao che dung túng cho mọi tội lỗi xấu xa của bọn họ mà thôi, có khác nào thanh lâu kỹ viện nhơ nhớp này đâu? Thậm chí còn tệ hơn ấy chứ, một khi đã bước chân vào rồi thì cả đời có lẽ sẽ chẳng thể thoát ra nổi!”
Cô khẽ than thở: “Tôi chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, lênh đênh bèo bọt trôi dạt theo dòng, có chăng cũng chỉ có chút bản lĩnh để bảo vệ mình thoát khỏi nguy hiểm mà thôi.”
Chàng trai im lặng không đáp chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt mơ màng hơi sương của cô, hắn nhìn ra, sau đôi mắt ấy chính là trí tuệ vượt bậc và sự sắc sảo nhạy bén đến khó lường…
Bốn bề bỗng lặng ngắt như tờ, không tiếng người trò chuyện to nhỏ cũng chẳng còn tiếng chim ríu rít trên cành, gió nặng nề sà xuống mặt đất, rặng hoa trong vườn cũng ủ rũ héo hon, đến cả hô hấp cũng phải…ngưng trệ, như nín thở chờ đợi ‘giông bão’ ập tới…
Lâu sau, hắn bèn vén ống tay áo, khoan thai nâng ly kề môi ngửa cổ uống cạn rồi cười với cô.
Nụ cười của hắn tươi sáng rạng ngời như nắng mai ánh màu ngũ sắc, phải đến lúc này, gió mới nhẹ hẫng, hiu hiu thổi qua bụi hoa đã lấy lại vẻ rực rỡ vốn có, hơi thở của Tri Vi cũng bình ổn, đều đặn thấy rõ.
Rồi cô nghe thấy hắn nhạt giọng bảo mình: “Đế Kinh, kinh thành của hoàng triều Thiên Thịnh, vốn ngự ngay dưới chân thiên tử, mong rằng lần sau gặp lại, nàng đã biết an phận hơn bây giờ.”
Cô khom người hành lễ, biểu thị mình đã hiểu ý hắn.
Đến khi vạt áo cẩm bào tao nhã thong thả quét đất rời đi, cô vẫn đứng nguyên vị, chỉ có bàn tay thì đưa ra sau rũ rũ lưng áo.
Lưng áo cô đã ướt nhẹp, mồ hôi nhớp nháp túa ra rất khó chịu.
Khi nãy, bầu không khí bao quanh cô và hắn giống hệt lần đầu mới gặp, thứ sát khí rợn người bỗng chốc bao trùm lấy toàn cơ thể, thậm chí còn kinh khủng hơn cả lần trước…
Cô biết số mình xui xẻo, hai lần động chân động tay với người khác đều bị hắn bắt quả tang và hình như hai kẻ bị cô sát thương đó đều có liên quan tới hắn!
Không rõ hắn đang có kế hoạch gì, cô chỉ lờ mờ cảm nhận được, mình đã làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Dù không có uẩn khúc hay nội tình thì với loại người như hắn, chắc chắn sẽ cảm nhận được cô chính là mối nguy hại ; với loại người như hắn, chắc chắn sẽ không để cho kẻ khác dễ dàng nắm được thóp, và cách hiệu quả nhất để giải quyết triệt để mọi mối lo ngại chính là giết cô!
Chính vì cảm nhận được điều đó nên khi nãy, cô mới ra sức thổ lộ tâm sự trong lòng, cốt chỉ để hắn biết: cô chỉ vô tình can dự vào chuyện của hắn chứ không cố ý gây nguy hiểm cho hắn!
Đồng thời, cô cũng phát giác ra một chuyện: mình vốn không đủ khả năng để nhìn thấu tâm tư của gã đàn ông quyền quý cao sang, phong lưu tao nhã, tuấn tú vô song mà cũng cực kỳ âm hiểm sắt đá vô tình ấy.
Cũng may là cuối cùng hắn đã tha cho cô…
Tri Vi thần người đứng trong vườn, sắc hoa vàng rực dưới ánh chiều tà đỏ tía đang lặng lẽ hắt lên khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của cô…
——————
“Tiểu Tri à! Mang vài bông hoa lên đây đi! Tối nay tỷ phải dùng rồi!”
“Dạ!”
Cuộc sống tại Lan Hương viện vẫn êm đềm trôi qua, ba ngày sau hôm đó, Tri Vi đã thuận lợi cầm được ngân phiếu trong tay và cũng nghe được tin tên Lý công tử, đứa cháu đích tôn của Lý đại học sĩ, đã xuất kinh đi du ngoạn. Cô cũng cẩn thận đợi một thời gian xem có biến cố gì xảy ra không, song lại thấy trời yên biển lặng, không giông bão cũng chẳng biến động bất ngờ ập đến.
Do đã giúp ma ma và Lan Hương viện trừ được mối họa lớn nên Tri Vi được hưởng đãi ngộ cực kỳ tốt, nhưng, cô vẫn nài nỉ ma ma cho phép mình đi chợ mua sắm đồ đạc như trước kia.
Giữa trưa, mọi phố xá trên đường Thiên Thủy tại Đế Kinh luôn náo nhiệt đông vui tấp nập như trảy hội, hàng hóa đồ đạc đều được bày bán la liệt trên đường, người qua người lại đông như mắc cửi; chiếc xe ngựa hào nhoáng dát thủy tinh lấp lánh chở gã công tử quý tộc huênh hoang vác khẩu súng hai nòng được chế tác tinh xảo cũng rầm rập phóng như bay trên đường.
Một kiểu khoe của thường như cơm bữa của bọn thống trị thối nát!
Thiên Thịnh, đế quốc hùng mạnh nhất thiên hạ, có đất đai lãnh thổ trải dài vạn dặm; phía Nam kéo dài tới Hải Phận Kim Sa, đảo quốc nhỏ nhoi đã chịu quy hàng, cúi đầu làm thần; phía Bắc chạy dài tới dãy núi Hô Trác Cách Đạt Mộc Tuyết Sơn, thu nạp mười hai bộ tộc Hô Trác hung hãn làm vây cánh; phía Đông nhìn ra cao nguyên Tiêu Thương, nơi có cỏ xanh bạt ngàn, dê cừu chăn thả nhiều như sao sa; phía Tây khống chế Xương Hà Cổ Đạo, thương thành của dị tộc nước ngoài tóc vàng mắt xanh, khiến con buôn tới tấp đến thành ải biên giới giao dịch thông thương.
Khoái mã phi băng băng nguyên một năm trời chưa chắc đã chạy hết lãnh thổ trải dài vạn dặm từ Bắc chí Nam của hoàng triều này.
Sở dĩ Thiên Thịnh được cường thịnh rộng lớn như ngày hôm nay đều là do tiên triều Đại Thành lao tâm khổ trí vun đắp gầy dựng trong suốt sáu trăm năm lịch sử mà lên. Do hoàng hậu Mạnh Phù Diêu anh minh xuất chúng, thân là nữ đế, vì giang sơn xã tắc phải xuất giá cầu thân, cùng với hoàng đế Đại Thành tài hoa phong nhã, hai người được mệnh danh là ‘tuyệt đại đế lữ’, đã chung tay góp sức xây dựng lên hoàng triều Đại Thành lớn mạnh của hiện nay. Hai người họ là đôi phu thê ân ái, tâm đầu ý hợp trong mọi vấn đề, đến cả quốc sự cũng được phân chia quản lý. Khi còn đương vị, hai vị ‘tuyệt đại đế lữ’ ấy đã phát triển giao dịch buôn bán với dị quốc, tận dụng khai thác nguồn lợi từ biển cả, thay đổi hệ thống tiền tệ, tối ưu hóa bộ máy quan chức, phổ biến văn hóa giáo dục cho toàn dân, khuyến khích sản xuất nông nghiệp…khiến thực lực quốc gia tăng tiến mạnh mẽ, dâng lên ồ ạt như sóng trào, vượt xa phương Tây đến cả trăm năm. (Mạnh Phù Diêu: nữ chính trong bộ xuyên không được hoàn thành trước bộ Hoàng Quyền, bộ truyện về Phù Diêu hoàng hậu đã vinh dự ẵm giải thưởng lớn về cho tác giả, rất hay rất kịch tính, rất tuyệt vời, chậc, chẳng biết phải miêu tả thế nào nữa! Nhưng mình biết bộ Hoàng quyền rồi mới biết bộ Phù Diêu hoàng hậu).
Thế nhưng, thiên hạ vô thiết đả giang sơn, không có quốc gia nào có thể tồn tại và phồn vinh mãi mãi!
Sau khi thống nhất thiên hạ, hoàng triều Đại Thành đã qua tay ba mươi hai đời hoàng đế trong suốt sáu trăm năm. Những triều đại đầu tiên, người trị vì xã tắc đa phần là đấng minh chủ tài đức song toàn, nhưng đến triều đại thứ mười chín trở đi thì hoàng tộc lại suy đồi bại hoại, tranh chấp nội bộ xảy ra liên miên, thực lực quốc gia cũng vì thế mà giảm sút nghiêm trọng, đến triều thứ ba mươi thời Lệ đế, ông ta đã xuẩn ngốc đến mức thi hành chính sách tự giết mình, đó là: ‘bế quan tỏa cảng’! Khiến cho hoàng triều chỉ kéo dài được đến hai triều đại sau thì rơi vào tay ngoại tộc Thích Ninh… (Ninh là họ, Thích trong hoàng thân quốc thích, phần này đã được tác giả nói rõ trong tiền truyện 2 rồi nhé mọi người.).
Ninh tộc dựng lên hoàng triều Thiên Thịnh, tăng cường củng cố chế độ trung ương tập quyền; kéo dài khoảng cách giàu nghèo, phân biệt đẳng cấp triệt để; thực hiện đánh thuế giao dịch tại các cửa khẩu biên ải; khống chế thông thương đối ngoại. Vì chính sách đối nội quá sát sao nên việc làm ăn buôn bán với ngoại bang cũng ít dần đi, không còn lớn mạnh như Đại Thành trước kia nữa. Thiên Thịnh của ngày nay, dù vẫn được xưng tụng là cường quốc đệ nhất thiên hạ nhưng lại không có hơi hướm tự do phồn thịnh như hoàng triều Đại Thành mới được gầy dựng trước kia, trái lại, còn bốc mùi thối rữa từ trong ra ngoài!
Không nói đâu xa, chỉ nói đến thứ ‘thủy tinh’ ngay trước mắt kia thôi cũng đủ thấy độ chuyên quyền áp chế của bộ máy thống trị, vốn dĩ thủy tinh đã được lưu hành trong toàn dân từ sáu trăm năm về trước, nhưng hoàng triều Thiên Thịnh lại tịch thu, thâu tóm toàn bộ trữ lượng thủy tinh trong cả nước, biến thủy tinh thành thứ hàng xa xỉ phẩm, chỉ có giới quý tộc mới được sử dụng!
Tri Vi mượn ‘tấm gương’ bằng thủy tinh dát quanh cỗ xe ngựa hào nhoáng để chỉnh lại mái tóc búi cao, tuy không biết dịch dung nhưng cô lại hiểu rõ mình phải làm gì để thân phận con gái không bị bại lộ, quần áo trong ngoài đều là nam trang, diện mạo được chăm chút sao cho thật nam tính, đến cả lỗ tai cô cũng bị cô bít lại bằng đất sét trộn lẫn phấn màu vàng.
Chỉnh sửa xong xuôi, cô bèn đi qua cỗ xe ngựa, rẽ vào một con hẻm quanh co khúc khuỷu, rồi dừng trước căn nhà cũ nát tồi tàn…
Lấy tay đẩy cửa, bàn tay đặt trên cánh cửa hết sức dè dặt từ từ đẩy vào bên trong.
“Kẹttttttt!”
Cửa dần hé mở, không gian tăm tối u ám lập tức bủa ra che khuất tầm nhìn, Tri Vi cẩn trọng cúi người thò đầu vào trong dò xét….
‘Xoẹt’ một tiếng rít gió đầy nguy hiểm bỗng từ trong bóng tối rùng rợn lao ra, sượt qua tai cô, xén mất vài sợi tóc mai đen tuyền…
Nhìn lọn tóc rụng rơi lả tả, Tri Vi bèn cười khổ thầm than vãn — Hóa ra hôm nay chơi trò phi kiếm à?
Được cái, lúc thanh kiếm sắc lạnh ấy sượt qua mang tai, mọi luồng khí nóng đang giày vò hành hạ khắp các kinh mạch bỗng dịu đi vài phần, cảm giác lành lạnh đó rất dễ chịu… Tri Vi bèn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái thư thái họa hoằn lắm mới có này…
Phía sau cánh cửa chợt vang lên tiếng hắng giọng rất khẽ, chừng như kẻ đứng khuất bên trong đang tỏ vẻ bất mãn với phản ứng chậm chạp của cô. Thấy vậy, Tri Vi bèn tiến vào trong, bóng tối đen đúa liền bao trùm lấy toàn thân. Cả gian phòng tối như hũ nút, không đèn đuốc không ánh sáng, trong góc có một hắc y nhân đang khoác chiếc áo choàng đen dài rộng thùng thình che kín từ đầu đến chân, gương mặt cũng được giấu sau chiếc mặt nạ gỗ sơn đen sì sì, phục trang quái dị kiểu này khiến kẻ ấy như hòa vào màu đen sẵn có của căn phòng, nguyên việc phát giác ra có người đứng tít phía trong cũng khó chứ đừng nói đến việc phân biệt được giới tính của người ta…
Thấy Tri Vi bước vào, kẻ đó liền chỉ tay vào cái lò đặt trong góc, Tri Vi hiểu ý, nghe lời bước qua đó xách nước sắc thuốc.
Sao lại răm rắp nghe theo như kẻ hầu thế nhỉ?
Nguyên do kể ra cũng quái lạ, ngày đầu tiên Tri Vi vào Lan Hương viện, cô được giao nhiệm vụ ra chợ mua đồ, đi đứng thế nào mà lại đụng ngay phải một tên công tử nhà giàu ngang ngược chuyên ức hiếp dân lành! Thế là, lũ nô bộc của tên đó liền vây lấy cô, dần cho một trận nhừ tử… Chịu hết xiết, cô bèn vùng chạy thoát thân, cắm đầu chạy thục mạng tới con hẻm quanh co khúc khuỷu nhất rồi xông thẳng vào căn nhà tồi tàn này, vì quá hoảng hốt nên không để ý dưới chân, cô liền đá bay một cái ấm sắc thuốc đang đặt trên cái lò trát bùn đất, kết quả lại bị chủ nhân của ngôi nhà này xông ra tung chưởng đấm đá cho lên bờ xuống ruộng…Cũng may, kẻ đó đã giúp cô đánh lạc hướng đám gia đinh đang hò hét đuổi theo sau, thế nhưng mọi tai ương cũng bắt đầu từ đây, kẻ ấy bắt cô bồi thường thứ thuốc có tên là ‘hồi sinh đan đại la kim tiên cửu châu thiên địa’ đã bị cô ‘sơ ý’ đá bay lúc trước!!!
Hồi sinh đan đại la kim tiên cửu châu thiên địa! Cái tên nghe dọa người thật!
Thực chất chỉ là trò lừa bịp mà thôi! Ngu cũng có thể nhìn ra, một kẻ sống trong căn nhà xiêu vẹo bé tí teo trong con hẻm sâu hun hút chẳng có ma nào lai vãng qua lại, đến cả lò cũng phải lấy bùn loãng mà trát lên, thuốc sắc trong ấm chỉ có độc hai vị: cam thảo và ngũ gia bì, thì làm thế quái nào mà sắc được ra ‘hồi sinh đan’?!
Song, Tri Vi cũng chỉ còn cách sụt sùi gánh lấy trách nhiệm bồi thường vì: cô vốn không sợ cường quyền nhưng lại cực kỳ khiếp sợ những kẻ biết dùng bạo quyền! (Cường quyền: chỉ quyền lực lớn mạnh, bạo quyền chỉ nắm đấm sắt của ai đó)
Vì thế mà từ đó cô phải lai lưng ra chịu khổ, ngày nào cũng phải đến lao động khổ sai, bồi thường tổn thất cực lớn cho người ta…Qua mấy ngày dùng thân xác để thể nghiệm, cô mới đúc kết ra một kết luận xương máu như sau: chủ nhân của căn nhà này là tên ác ma chuyển thế có một không hai trong thiên hạ!!!!
Tính cách quái gở, hành sự bất thường, khiến cô ức trào máu mà chẳng thể làm gì được!
Bắt cô lau bàn thật kỹ càng thật sạch sẽ, nhưng cạnh bàn lại có chốt bẫy!
Sai cô đi giặt đống quần áo đen sì đen kịt, giặt xong thì người cũng xong! Cơ thể bỗng dưng lốm đốm lở loét mọc đầy mụn nhọt, tận ba ngày sau mới dứt hành, hại cô trong phải khăn khố kín mít từ đầu đến chân, tránh gió tránh nước, khổ sở vật vã mất ăn mất ngủ nguyên ba ngày giời!
Đến bữa ngồi ăn cơm cùng hắn, trước mặt hắn là một bàn thức ăn phong phú đa dạng, hương bay ngào ngạt thơm nức cả mũi, còn trước mặt cô chỉ là thứ cơm thừa canh cặn, miễn cưỡng đưa lên miệng mà ứa cả nước mắt!
Càng quá đáng hơn, mỗi ngày, khi thấy cô đến, hắn lại dùng ám chiêu để ‘hoan nghênh tiếp đón’, không là lẳng lặng xuất hiện nhanh tay điểm huyệt, thì cũng là cú đấm thép bùm bụp liên tiếp thọi thẳng vào người, tệ hơn nữa là phóng đao phi kiếm xởn tóc người ta, có bữa nhân từ không dùng đến gươm đao nắm đấm thì lại giả ma giả quỷ hù dọa con nhà người ta giật thót tim! Ngày nào cũng có chiêu mới, không ngày nào giống ngày nào!
Sao mà nghĩ ra lắm thủ đoạn oái oăm để hành người ta thế nhỉ?
Tri Vi không tài nào hiểu nổi rốt cuộc hắn là kiểu người gì, nhưng ngày ngày né đòn tránh ám khí thế này khiến cơ thể cô nhanh nhẹn, động tác cũng linh hoạt thấy rõ, tuyệt hơn là luồng khí nóng cuồn cuộn chảy trong người dường như cũng an phận hơn, không còn tự tung tự tác như trước kia nữa.
Chính vì thấy có chút lợi cho mình nên Tri Vi mới cam tâm chịu để hắn sai bảo hành hạ, mỗi ngày đi mua đồ xong cô lại tự nguyện đến đây làm việc bồi thường.
Xách một thùng nước đổ vào ấm đun trên lò, thảo dược trong ấm liền tỏa ra mùi hương kỳ lạ, tuy từ nhỏ đã được Phượng phu nhân đích thân chỉ dạy về y thuật nên Tri Vi cũng nắm được các kiểu kinh mạch huyệt đạo trong người và các loại thảo dược thông dụng, nhưng lại không tài nào ngửi ra thứ thuốc đang được sắc trong ấm đất này! Thực tế thì ngoài ngày đầu tiên ngửi được ‘Hồi sinh đan cam thảo ngũ gia bì đại la tiên sơn’ ra thì những ngày sau cô chịu, hoàn toàn mù tịt chẳng hiểu nổi mình bị bắt đi sắc loại thuốc gì!
Tri Vi cần mẫn ngồi trông lò, thỉnh thoảng lại bịt mũi mở nắp để xem mực nước trong ấm vì mùi thuốc bốc ra rất khó ngửi! — Đây cũng là một trong những yêu cầu quái dị của người kia!
Luồng khí màu hồng nhạt từ trong ấm tỏa ra, phả thẳng vào mặt, nhưng lại là cảm giác lành lạnh pha lẫn vị cay chát, Tri Vi liền hít một hơi thật sâu, cảm thấy người khoan khoái dễ chịu hẳn lên, luồng khí nóng trong người cũng hưng phấn tuôn ra ào ạt, không phải cảm giác nóng ran thiêu đốt tâm can mà là cảm giác ấm áp vô cùng thư thái.
Đâm ra, cô cứ ngồi ‘ôm lấy’ cái lò cả buổi để tận hưởng cảm giác ngất ngây kỳ lạ đó. Bất thình lình, gã mặc áo choàng rộng thùng thình chợt nhấc tay lên, ác ý phi thẳng một vật về phía cô, cô vội né qua một bên, khi quay đầu lại thì thấy đôi mắt của gã đó sáng quắc, có vẻ gì đó rất cổ quái.
Cô sững người, cúi đầu nhìn xuống thứ cầm trong tay, là một quyển vở hoen ố xộc xệch, đến cả bìa ngoài cũng long ra… Mở thử coi thì thấy đó là một cuốn vở ghi chép của một kẻ có nét chữ nguệch ngoạc, xấu như gà bới, song cách dùng từ lại hết sức tân tiến, cuốn hút, không giống với lối hành văn thông thường của hiện giờ. Nội dung thâu tóm về toàn bộ những điều liên quan tới võ học, du ký, chính trị và cảm nhận của người viết về kinh điển, sử thi…tuy cách hành văn rất tùy ý lộn xộn nhưng từng từ từng chữ lại mang triết lý sâu xa, vô cùng diệu kỳ. Tri Vi thích thú lật từng trang, càng đọc càng thấy ngưỡng mộ khôn tả, đột nhiên, cô chăm chú dừng tại một trang.
Đầu trang bỗng xuất hiện thứ bút tích khác lạ, nét chữ uyển chuyển thanh tú, mềm mại như nước. Viết rằng: “Người ơi người à! Cho ta nhìn lén chút đi!”
Tiếp đó là bút tích của người viết cuốn vở, chữ viết như ‘gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây’, có vẻ hằn học đáp lại: “Vô sỉ mới nhìn lén!”
Dòng tiếp theo, bút tích đẹp đẽ lại viết: “Đánh tiếng trước rồi nhìn, không vô sỉ!”
Người chủ cuốn vở tức giận đè mạnh cây bút khiến nét chữ in đậm hơn thường: “Mắng vẫn còn nhìn, càng vô sỉ!”
Tri Vi bỗng phì cười, cảm thấy hai người này thật tuyệt! Không hiểu tại sao, cô luôn cảm thấy, hai người họ nhất định là một nam một nữ, hơn nữa lại còn là một đôi tình nhân rất tâm đầu ý hợp…
Thế nhưng, khi cô nhìn xuống dòng bên dưới để đọc tiếp thì lại kinh hãi đến mức ném bay quyển vở đi!
Giống như cô đang nói với không khí vậy…
Tri Vi chỉ cười mỉm, không hề hoang mang cũng chẳng vội vàng quay đầu lại. Quả nhiên, một lát sau, bụi hoa bỗng vang lên tiếng xào xạc, người đó cầm ly rượu trong tay thong thả bước ra.
“Mỗi lần gặp nàng lại có trò hay để xem, tại sao thế nhỉ?” Mày kiếm mượt tựa lông vũ khẽ nhướng, mi dài cụp xuống che khuất đôi mắt thâm trầm hun hút như vực nước sâu không đáy, đen quạnh mịt mùng không một chút ánh sáng le lói.
“Phải nói rằng: quanh các hạ luôn phát sinh những trò hay mới đúng.” Tri Vi quay người mỉm cười đáp lại, lòng thầm quái lạ vì sao mình hóa trang kiểu gì cũng bị hắn phát hiện ra? Chẳng lẽ, sắc da vàng vọt này là thứ khiến hắn nhận ra cô sao?
Chậc, lần sau chăm chút hơn tí, cải trang thành chàng trai khôi ngô tuấn tú phong độ ngút trời, chắc chắn sẽ lừa được hắn thôi~
Đôi mắt Tri Vi chợt lóe sáng, long lanh rạng rỡ, tràn ngập vẻ tinh quái như vừa nảy ra sáng kiến hay ho. Chàng trai đứng bên càng xoáy sâu ánh nhìn vào cô, đôi mắt sâu thăm thẳm thoáng hiện ra vẻ mơ màng, không rõ đang nghĩ gì trong lòng.
Liếc mắt nhìn vật đang nằm trong tay cô, hắn cười như không cười, nửa kinh dị nửa cổ quái. Thấy thế, Tri Vi mới sực nhớ tới cái túi ‘ngọc’, bèn thẹn thùng cười cười, định giấu đi, nhưng nghĩ thế nào lại nắm chắc nó trong tay.
“Ta gặp nàng ba lần thì hai lần thấy nàng giết người.” Chàng trai nhấp một ngụm rượu, ánh mắt dõi lên nhìn trời mây, giọng điệu xa xăm: “Nàng cho rằng vương pháp không còn trong thiên hạ này và ta cũng không quản nổi việc đó nữa sao?”
“Lần sau sẽ không còn chuyện ra tay giết người nữa đâu.” Tri Vi cười rất đỗi điềm nhiên.
Thoáng sững người, chàng trai liền bật cười rồi nhìn cô đánh giá một hồi lâu: cô ta và bụi hoa trước mắt rất giống nhau, thoạt nhìn thì chỉ mang lại vẻ mảnh mai yếu ớt nhưng tiếp xúc rồi mới thấy, khí phách ngút trời mới chính là tính cách thật sự của cô ta…
Do trời khá nóng nên những giọt mồ hôi đang rịn trên trán Tri Vi long lanh như những giọt sương, đôi mắt mơ màng ướt át lại càng làm tôn lên vẻ ý nhị nhu mì thục nữ.
Đương nhiên, vẻ ‘ý nhị nhu mì thục nữ’ chỉ là cảm giác thoáng qua khi chưa nhìn thấy túi ‘ngọc’ trong tay cô mà thôi!
Khẽ mân mê ly rượu, chàng trai ngập ngừng do dự một lát rồi đột nhiên hỏi: “Nàng không định về Thu phủ nữa sao?”
“Sẽ về.” Cô trả lời rất dứt khoát và cùng rất thành thật: “Làm tạp dịch tại kỹ viện vốn không hợp với tôi.”
“Nếu đã biết vậy sao nàng lại chọn kỹ viện làm nơi tá túc?” Hắn đưa mắt đánh giá Lan Hương viện một lượt: “Một khi đã mang danh tá túc tại nơi bẩn thỉu nhơ nhuốc này, nàng định quay trở về thế nào đây?”
“Tìm trong cái không thể ra cái có thể!” Tri Vi cười khẽ: “Thu phủ có nghĩ thế nào cũng chẳng thể ngờ tôi lại chọn nơi này để tránh mưa tránh gió tá túc cho qua ngày đoạn tháng…song thế này còn tốt hơn phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ chìa tay ra xin người khác rủ lòng thương bố thí cho vài đồng để cầm cự sống sót đến ngày trở về, không những thế còn có thể bị Thu phủ lấy cớ hành hạ giày vò về sau. Hơn hết thảy, những cô gái phong trần sống tại nơi đây đều là những người rất có nghĩa khí, còn đáng tin gấp vạn lần những kẻ bình thường khác.”
“Ở tạm trong chùa cũng được, đâu nhất thiết phải chọn nơi thanh lâu kỹ viện phong trần nhơ nhớp này.”
“Các hạ cũng là người trong kinh thành, chẳng lẽ lại không biết chùa chiền chính là hậu hoa viên của đám người quyền quý cao sang trong triều hay sao?” Tri Vi nhếch mép cười nhạt: “Chùa chiền lập ra cốt chỉ để bao che dung túng cho mọi tội lỗi xấu xa của bọn họ mà thôi, có khác nào thanh lâu kỹ viện nhơ nhớp này đâu? Thậm chí còn tệ hơn ấy chứ, một khi đã bước chân vào rồi thì cả đời có lẽ sẽ chẳng thể thoát ra nổi!”
Cô khẽ than thở: “Tôi chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, lênh đênh bèo bọt trôi dạt theo dòng, có chăng cũng chỉ có chút bản lĩnh để bảo vệ mình thoát khỏi nguy hiểm mà thôi.”
Chàng trai im lặng không đáp chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt mơ màng hơi sương của cô, hắn nhìn ra, sau đôi mắt ấy chính là trí tuệ vượt bậc và sự sắc sảo nhạy bén đến khó lường…
Bốn bề bỗng lặng ngắt như tờ, không tiếng người trò chuyện to nhỏ cũng chẳng còn tiếng chim ríu rít trên cành, gió nặng nề sà xuống mặt đất, rặng hoa trong vườn cũng ủ rũ héo hon, đến cả hô hấp cũng phải…ngưng trệ, như nín thở chờ đợi ‘giông bão’ ập tới…
Lâu sau, hắn bèn vén ống tay áo, khoan thai nâng ly kề môi ngửa cổ uống cạn rồi cười với cô.
Nụ cười của hắn tươi sáng rạng ngời như nắng mai ánh màu ngũ sắc, phải đến lúc này, gió mới nhẹ hẫng, hiu hiu thổi qua bụi hoa đã lấy lại vẻ rực rỡ vốn có, hơi thở của Tri Vi cũng bình ổn, đều đặn thấy rõ.
Rồi cô nghe thấy hắn nhạt giọng bảo mình: “Đế Kinh, kinh thành của hoàng triều Thiên Thịnh, vốn ngự ngay dưới chân thiên tử, mong rằng lần sau gặp lại, nàng đã biết an phận hơn bây giờ.”
Cô khom người hành lễ, biểu thị mình đã hiểu ý hắn.
Đến khi vạt áo cẩm bào tao nhã thong thả quét đất rời đi, cô vẫn đứng nguyên vị, chỉ có bàn tay thì đưa ra sau rũ rũ lưng áo.
Lưng áo cô đã ướt nhẹp, mồ hôi nhớp nháp túa ra rất khó chịu.
Khi nãy, bầu không khí bao quanh cô và hắn giống hệt lần đầu mới gặp, thứ sát khí rợn người bỗng chốc bao trùm lấy toàn cơ thể, thậm chí còn kinh khủng hơn cả lần trước…
Cô biết số mình xui xẻo, hai lần động chân động tay với người khác đều bị hắn bắt quả tang và hình như hai kẻ bị cô sát thương đó đều có liên quan tới hắn!
Không rõ hắn đang có kế hoạch gì, cô chỉ lờ mờ cảm nhận được, mình đã làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Dù không có uẩn khúc hay nội tình thì với loại người như hắn, chắc chắn sẽ cảm nhận được cô chính là mối nguy hại ; với loại người như hắn, chắc chắn sẽ không để cho kẻ khác dễ dàng nắm được thóp, và cách hiệu quả nhất để giải quyết triệt để mọi mối lo ngại chính là giết cô!
Chính vì cảm nhận được điều đó nên khi nãy, cô mới ra sức thổ lộ tâm sự trong lòng, cốt chỉ để hắn biết: cô chỉ vô tình can dự vào chuyện của hắn chứ không cố ý gây nguy hiểm cho hắn!
Đồng thời, cô cũng phát giác ra một chuyện: mình vốn không đủ khả năng để nhìn thấu tâm tư của gã đàn ông quyền quý cao sang, phong lưu tao nhã, tuấn tú vô song mà cũng cực kỳ âm hiểm sắt đá vô tình ấy.
Cũng may là cuối cùng hắn đã tha cho cô…
Tri Vi thần người đứng trong vườn, sắc hoa vàng rực dưới ánh chiều tà đỏ tía đang lặng lẽ hắt lên khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của cô…
——————
“Tiểu Tri à! Mang vài bông hoa lên đây đi! Tối nay tỷ phải dùng rồi!”
“Dạ!”
Cuộc sống tại Lan Hương viện vẫn êm đềm trôi qua, ba ngày sau hôm đó, Tri Vi đã thuận lợi cầm được ngân phiếu trong tay và cũng nghe được tin tên Lý công tử, đứa cháu đích tôn của Lý đại học sĩ, đã xuất kinh đi du ngoạn. Cô cũng cẩn thận đợi một thời gian xem có biến cố gì xảy ra không, song lại thấy trời yên biển lặng, không giông bão cũng chẳng biến động bất ngờ ập đến.
Do đã giúp ma ma và Lan Hương viện trừ được mối họa lớn nên Tri Vi được hưởng đãi ngộ cực kỳ tốt, nhưng, cô vẫn nài nỉ ma ma cho phép mình đi chợ mua sắm đồ đạc như trước kia.
Giữa trưa, mọi phố xá trên đường Thiên Thủy tại Đế Kinh luôn náo nhiệt đông vui tấp nập như trảy hội, hàng hóa đồ đạc đều được bày bán la liệt trên đường, người qua người lại đông như mắc cửi; chiếc xe ngựa hào nhoáng dát thủy tinh lấp lánh chở gã công tử quý tộc huênh hoang vác khẩu súng hai nòng được chế tác tinh xảo cũng rầm rập phóng như bay trên đường.
Một kiểu khoe của thường như cơm bữa của bọn thống trị thối nát!
Thiên Thịnh, đế quốc hùng mạnh nhất thiên hạ, có đất đai lãnh thổ trải dài vạn dặm; phía Nam kéo dài tới Hải Phận Kim Sa, đảo quốc nhỏ nhoi đã chịu quy hàng, cúi đầu làm thần; phía Bắc chạy dài tới dãy núi Hô Trác Cách Đạt Mộc Tuyết Sơn, thu nạp mười hai bộ tộc Hô Trác hung hãn làm vây cánh; phía Đông nhìn ra cao nguyên Tiêu Thương, nơi có cỏ xanh bạt ngàn, dê cừu chăn thả nhiều như sao sa; phía Tây khống chế Xương Hà Cổ Đạo, thương thành của dị tộc nước ngoài tóc vàng mắt xanh, khiến con buôn tới tấp đến thành ải biên giới giao dịch thông thương.
Khoái mã phi băng băng nguyên một năm trời chưa chắc đã chạy hết lãnh thổ trải dài vạn dặm từ Bắc chí Nam của hoàng triều này.
Sở dĩ Thiên Thịnh được cường thịnh rộng lớn như ngày hôm nay đều là do tiên triều Đại Thành lao tâm khổ trí vun đắp gầy dựng trong suốt sáu trăm năm lịch sử mà lên. Do hoàng hậu Mạnh Phù Diêu anh minh xuất chúng, thân là nữ đế, vì giang sơn xã tắc phải xuất giá cầu thân, cùng với hoàng đế Đại Thành tài hoa phong nhã, hai người được mệnh danh là ‘tuyệt đại đế lữ’, đã chung tay góp sức xây dựng lên hoàng triều Đại Thành lớn mạnh của hiện nay. Hai người họ là đôi phu thê ân ái, tâm đầu ý hợp trong mọi vấn đề, đến cả quốc sự cũng được phân chia quản lý. Khi còn đương vị, hai vị ‘tuyệt đại đế lữ’ ấy đã phát triển giao dịch buôn bán với dị quốc, tận dụng khai thác nguồn lợi từ biển cả, thay đổi hệ thống tiền tệ, tối ưu hóa bộ máy quan chức, phổ biến văn hóa giáo dục cho toàn dân, khuyến khích sản xuất nông nghiệp…khiến thực lực quốc gia tăng tiến mạnh mẽ, dâng lên ồ ạt như sóng trào, vượt xa phương Tây đến cả trăm năm. (Mạnh Phù Diêu: nữ chính trong bộ xuyên không được hoàn thành trước bộ Hoàng Quyền, bộ truyện về Phù Diêu hoàng hậu đã vinh dự ẵm giải thưởng lớn về cho tác giả, rất hay rất kịch tính, rất tuyệt vời, chậc, chẳng biết phải miêu tả thế nào nữa! Nhưng mình biết bộ Hoàng quyền rồi mới biết bộ Phù Diêu hoàng hậu).
Thế nhưng, thiên hạ vô thiết đả giang sơn, không có quốc gia nào có thể tồn tại và phồn vinh mãi mãi!
Sau khi thống nhất thiên hạ, hoàng triều Đại Thành đã qua tay ba mươi hai đời hoàng đế trong suốt sáu trăm năm. Những triều đại đầu tiên, người trị vì xã tắc đa phần là đấng minh chủ tài đức song toàn, nhưng đến triều đại thứ mười chín trở đi thì hoàng tộc lại suy đồi bại hoại, tranh chấp nội bộ xảy ra liên miên, thực lực quốc gia cũng vì thế mà giảm sút nghiêm trọng, đến triều thứ ba mươi thời Lệ đế, ông ta đã xuẩn ngốc đến mức thi hành chính sách tự giết mình, đó là: ‘bế quan tỏa cảng’! Khiến cho hoàng triều chỉ kéo dài được đến hai triều đại sau thì rơi vào tay ngoại tộc Thích Ninh… (Ninh là họ, Thích trong hoàng thân quốc thích, phần này đã được tác giả nói rõ trong tiền truyện 2 rồi nhé mọi người.).
Ninh tộc dựng lên hoàng triều Thiên Thịnh, tăng cường củng cố chế độ trung ương tập quyền; kéo dài khoảng cách giàu nghèo, phân biệt đẳng cấp triệt để; thực hiện đánh thuế giao dịch tại các cửa khẩu biên ải; khống chế thông thương đối ngoại. Vì chính sách đối nội quá sát sao nên việc làm ăn buôn bán với ngoại bang cũng ít dần đi, không còn lớn mạnh như Đại Thành trước kia nữa. Thiên Thịnh của ngày nay, dù vẫn được xưng tụng là cường quốc đệ nhất thiên hạ nhưng lại không có hơi hướm tự do phồn thịnh như hoàng triều Đại Thành mới được gầy dựng trước kia, trái lại, còn bốc mùi thối rữa từ trong ra ngoài!
Không nói đâu xa, chỉ nói đến thứ ‘thủy tinh’ ngay trước mắt kia thôi cũng đủ thấy độ chuyên quyền áp chế của bộ máy thống trị, vốn dĩ thủy tinh đã được lưu hành trong toàn dân từ sáu trăm năm về trước, nhưng hoàng triều Thiên Thịnh lại tịch thu, thâu tóm toàn bộ trữ lượng thủy tinh trong cả nước, biến thủy tinh thành thứ hàng xa xỉ phẩm, chỉ có giới quý tộc mới được sử dụng!
Tri Vi mượn ‘tấm gương’ bằng thủy tinh dát quanh cỗ xe ngựa hào nhoáng để chỉnh lại mái tóc búi cao, tuy không biết dịch dung nhưng cô lại hiểu rõ mình phải làm gì để thân phận con gái không bị bại lộ, quần áo trong ngoài đều là nam trang, diện mạo được chăm chút sao cho thật nam tính, đến cả lỗ tai cô cũng bị cô bít lại bằng đất sét trộn lẫn phấn màu vàng.
Chỉnh sửa xong xuôi, cô bèn đi qua cỗ xe ngựa, rẽ vào một con hẻm quanh co khúc khuỷu, rồi dừng trước căn nhà cũ nát tồi tàn…
Lấy tay đẩy cửa, bàn tay đặt trên cánh cửa hết sức dè dặt từ từ đẩy vào bên trong.
“Kẹttttttt!”
Cửa dần hé mở, không gian tăm tối u ám lập tức bủa ra che khuất tầm nhìn, Tri Vi cẩn trọng cúi người thò đầu vào trong dò xét….
‘Xoẹt’ một tiếng rít gió đầy nguy hiểm bỗng từ trong bóng tối rùng rợn lao ra, sượt qua tai cô, xén mất vài sợi tóc mai đen tuyền…
Nhìn lọn tóc rụng rơi lả tả, Tri Vi bèn cười khổ thầm than vãn — Hóa ra hôm nay chơi trò phi kiếm à?
Được cái, lúc thanh kiếm sắc lạnh ấy sượt qua mang tai, mọi luồng khí nóng đang giày vò hành hạ khắp các kinh mạch bỗng dịu đi vài phần, cảm giác lành lạnh đó rất dễ chịu… Tri Vi bèn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái thư thái họa hoằn lắm mới có này…
Phía sau cánh cửa chợt vang lên tiếng hắng giọng rất khẽ, chừng như kẻ đứng khuất bên trong đang tỏ vẻ bất mãn với phản ứng chậm chạp của cô. Thấy vậy, Tri Vi bèn tiến vào trong, bóng tối đen đúa liền bao trùm lấy toàn thân. Cả gian phòng tối như hũ nút, không đèn đuốc không ánh sáng, trong góc có một hắc y nhân đang khoác chiếc áo choàng đen dài rộng thùng thình che kín từ đầu đến chân, gương mặt cũng được giấu sau chiếc mặt nạ gỗ sơn đen sì sì, phục trang quái dị kiểu này khiến kẻ ấy như hòa vào màu đen sẵn có của căn phòng, nguyên việc phát giác ra có người đứng tít phía trong cũng khó chứ đừng nói đến việc phân biệt được giới tính của người ta…
Thấy Tri Vi bước vào, kẻ đó liền chỉ tay vào cái lò đặt trong góc, Tri Vi hiểu ý, nghe lời bước qua đó xách nước sắc thuốc.
Sao lại răm rắp nghe theo như kẻ hầu thế nhỉ?
Nguyên do kể ra cũng quái lạ, ngày đầu tiên Tri Vi vào Lan Hương viện, cô được giao nhiệm vụ ra chợ mua đồ, đi đứng thế nào mà lại đụng ngay phải một tên công tử nhà giàu ngang ngược chuyên ức hiếp dân lành! Thế là, lũ nô bộc của tên đó liền vây lấy cô, dần cho một trận nhừ tử… Chịu hết xiết, cô bèn vùng chạy thoát thân, cắm đầu chạy thục mạng tới con hẻm quanh co khúc khuỷu nhất rồi xông thẳng vào căn nhà tồi tàn này, vì quá hoảng hốt nên không để ý dưới chân, cô liền đá bay một cái ấm sắc thuốc đang đặt trên cái lò trát bùn đất, kết quả lại bị chủ nhân của ngôi nhà này xông ra tung chưởng đấm đá cho lên bờ xuống ruộng…Cũng may, kẻ đó đã giúp cô đánh lạc hướng đám gia đinh đang hò hét đuổi theo sau, thế nhưng mọi tai ương cũng bắt đầu từ đây, kẻ ấy bắt cô bồi thường thứ thuốc có tên là ‘hồi sinh đan đại la kim tiên cửu châu thiên địa’ đã bị cô ‘sơ ý’ đá bay lúc trước!!!
Hồi sinh đan đại la kim tiên cửu châu thiên địa! Cái tên nghe dọa người thật!
Thực chất chỉ là trò lừa bịp mà thôi! Ngu cũng có thể nhìn ra, một kẻ sống trong căn nhà xiêu vẹo bé tí teo trong con hẻm sâu hun hút chẳng có ma nào lai vãng qua lại, đến cả lò cũng phải lấy bùn loãng mà trát lên, thuốc sắc trong ấm chỉ có độc hai vị: cam thảo và ngũ gia bì, thì làm thế quái nào mà sắc được ra ‘hồi sinh đan’?!
Song, Tri Vi cũng chỉ còn cách sụt sùi gánh lấy trách nhiệm bồi thường vì: cô vốn không sợ cường quyền nhưng lại cực kỳ khiếp sợ những kẻ biết dùng bạo quyền! (Cường quyền: chỉ quyền lực lớn mạnh, bạo quyền chỉ nắm đấm sắt của ai đó)
Vì thế mà từ đó cô phải lai lưng ra chịu khổ, ngày nào cũng phải đến lao động khổ sai, bồi thường tổn thất cực lớn cho người ta…Qua mấy ngày dùng thân xác để thể nghiệm, cô mới đúc kết ra một kết luận xương máu như sau: chủ nhân của căn nhà này là tên ác ma chuyển thế có một không hai trong thiên hạ!!!!
Tính cách quái gở, hành sự bất thường, khiến cô ức trào máu mà chẳng thể làm gì được!
Bắt cô lau bàn thật kỹ càng thật sạch sẽ, nhưng cạnh bàn lại có chốt bẫy!
Sai cô đi giặt đống quần áo đen sì đen kịt, giặt xong thì người cũng xong! Cơ thể bỗng dưng lốm đốm lở loét mọc đầy mụn nhọt, tận ba ngày sau mới dứt hành, hại cô trong phải khăn khố kín mít từ đầu đến chân, tránh gió tránh nước, khổ sở vật vã mất ăn mất ngủ nguyên ba ngày giời!
Đến bữa ngồi ăn cơm cùng hắn, trước mặt hắn là một bàn thức ăn phong phú đa dạng, hương bay ngào ngạt thơm nức cả mũi, còn trước mặt cô chỉ là thứ cơm thừa canh cặn, miễn cưỡng đưa lên miệng mà ứa cả nước mắt!
Càng quá đáng hơn, mỗi ngày, khi thấy cô đến, hắn lại dùng ám chiêu để ‘hoan nghênh tiếp đón’, không là lẳng lặng xuất hiện nhanh tay điểm huyệt, thì cũng là cú đấm thép bùm bụp liên tiếp thọi thẳng vào người, tệ hơn nữa là phóng đao phi kiếm xởn tóc người ta, có bữa nhân từ không dùng đến gươm đao nắm đấm thì lại giả ma giả quỷ hù dọa con nhà người ta giật thót tim! Ngày nào cũng có chiêu mới, không ngày nào giống ngày nào!
Sao mà nghĩ ra lắm thủ đoạn oái oăm để hành người ta thế nhỉ?
Tri Vi không tài nào hiểu nổi rốt cuộc hắn là kiểu người gì, nhưng ngày ngày né đòn tránh ám khí thế này khiến cơ thể cô nhanh nhẹn, động tác cũng linh hoạt thấy rõ, tuyệt hơn là luồng khí nóng cuồn cuộn chảy trong người dường như cũng an phận hơn, không còn tự tung tự tác như trước kia nữa.
Chính vì thấy có chút lợi cho mình nên Tri Vi mới cam tâm chịu để hắn sai bảo hành hạ, mỗi ngày đi mua đồ xong cô lại tự nguyện đến đây làm việc bồi thường.
Xách một thùng nước đổ vào ấm đun trên lò, thảo dược trong ấm liền tỏa ra mùi hương kỳ lạ, tuy từ nhỏ đã được Phượng phu nhân đích thân chỉ dạy về y thuật nên Tri Vi cũng nắm được các kiểu kinh mạch huyệt đạo trong người và các loại thảo dược thông dụng, nhưng lại không tài nào ngửi ra thứ thuốc đang được sắc trong ấm đất này! Thực tế thì ngoài ngày đầu tiên ngửi được ‘Hồi sinh đan cam thảo ngũ gia bì đại la tiên sơn’ ra thì những ngày sau cô chịu, hoàn toàn mù tịt chẳng hiểu nổi mình bị bắt đi sắc loại thuốc gì!
Tri Vi cần mẫn ngồi trông lò, thỉnh thoảng lại bịt mũi mở nắp để xem mực nước trong ấm vì mùi thuốc bốc ra rất khó ngửi! — Đây cũng là một trong những yêu cầu quái dị của người kia!
Luồng khí màu hồng nhạt từ trong ấm tỏa ra, phả thẳng vào mặt, nhưng lại là cảm giác lành lạnh pha lẫn vị cay chát, Tri Vi liền hít một hơi thật sâu, cảm thấy người khoan khoái dễ chịu hẳn lên, luồng khí nóng trong người cũng hưng phấn tuôn ra ào ạt, không phải cảm giác nóng ran thiêu đốt tâm can mà là cảm giác ấm áp vô cùng thư thái.
Đâm ra, cô cứ ngồi ‘ôm lấy’ cái lò cả buổi để tận hưởng cảm giác ngất ngây kỳ lạ đó. Bất thình lình, gã mặc áo choàng rộng thùng thình chợt nhấc tay lên, ác ý phi thẳng một vật về phía cô, cô vội né qua một bên, khi quay đầu lại thì thấy đôi mắt của gã đó sáng quắc, có vẻ gì đó rất cổ quái.
Cô sững người, cúi đầu nhìn xuống thứ cầm trong tay, là một quyển vở hoen ố xộc xệch, đến cả bìa ngoài cũng long ra… Mở thử coi thì thấy đó là một cuốn vở ghi chép của một kẻ có nét chữ nguệch ngoạc, xấu như gà bới, song cách dùng từ lại hết sức tân tiến, cuốn hút, không giống với lối hành văn thông thường của hiện giờ. Nội dung thâu tóm về toàn bộ những điều liên quan tới võ học, du ký, chính trị và cảm nhận của người viết về kinh điển, sử thi…tuy cách hành văn rất tùy ý lộn xộn nhưng từng từ từng chữ lại mang triết lý sâu xa, vô cùng diệu kỳ. Tri Vi thích thú lật từng trang, càng đọc càng thấy ngưỡng mộ khôn tả, đột nhiên, cô chăm chú dừng tại một trang.
Đầu trang bỗng xuất hiện thứ bút tích khác lạ, nét chữ uyển chuyển thanh tú, mềm mại như nước. Viết rằng: “Người ơi người à! Cho ta nhìn lén chút đi!”
Tiếp đó là bút tích của người viết cuốn vở, chữ viết như ‘gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây’, có vẻ hằn học đáp lại: “Vô sỉ mới nhìn lén!”
Dòng tiếp theo, bút tích đẹp đẽ lại viết: “Đánh tiếng trước rồi nhìn, không vô sỉ!”
Người chủ cuốn vở tức giận đè mạnh cây bút khiến nét chữ in đậm hơn thường: “Mắng vẫn còn nhìn, càng vô sỉ!”
Tri Vi bỗng phì cười, cảm thấy hai người này thật tuyệt! Không hiểu tại sao, cô luôn cảm thấy, hai người họ nhất định là một nam một nữ, hơn nữa lại còn là một đôi tình nhân rất tâm đầu ý hợp…
Thế nhưng, khi cô nhìn xuống dòng bên dưới để đọc tiếp thì lại kinh hãi đến mức ném bay quyển vở đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook