Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt
-
Chương 39
Trời sáng. Từ đêm qua mưa đã bắt đầu rả rích không ngừng, làm ướt mái hiên cửa sổ, đánh thức hai người trong phòng khỏi giấc ngủ say…
Phụ nhân hơi nhổm dậy, mở cửa sổ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn đình viện bên ngoài, ngẫu nhiên bị một vài hạt mưa hắt vào mặt, phảng phất giống như nước mắt của trời cao! Tiểu cô nương ngủ bên cạnh nàng, vì mẫu thân hơi động mà bất mãn, khẽ giãy dụa thân thể nhỏ bé chui vào trong chiếc chăn ấm áp…
“Đừng ư… Nương, lạnh quá!” Giọng bé gái nũng nịu mà đầy hờn giận.
Phụ nhân xoay người, mỉm cười cuốt ve đầu nữ nhi, “Tiểu Y, nương hôm nay muốn ra ngoài một chút, con ngoan ngoãn ở lại chỗ này đợi nương có được không?”
Tiểu cô nương hơi ló đầu ra, vẻ mặt nghi hoặc, “Nương muốn đi đâu? Còn có, chúng ta lúc nào có thể trở về? Bao giờ phụ thân sẽ về chơi đùa cùng tiểu Y đây?”
Hài tử ngây thơ không biết gì cứ hồn nhiên đặt câu hỏi, nó không rõ, vì sao mẫu thân có nhà lại không trở về, lại còn dẫn nàng đến ở nhà ông bà ngoại, nó cũng không hiểu vì sao mấy ngày nay không nhìn thấy phụ thân, người rốt cuộc đi đâu rồi chứ…
“Ngoan, nương có việc phải làm, tiểu Y nghe lời, phụ thân còn bề bộn công việc, lúc này không có ở hoàng thành, đợi vài ngày nữa có được không?” Phụ nhân kiên nhẫn trấn an hài tử.
“Hư…” Tiểu cô nương cong môi lên vẻ bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, “Được ạ… Nhưng mà, nương, khi về có thể mua bao đường cao cho tiểu Y được không?”
“Ha ha… Được rồi!” Thuyết phục nữ nhi xong, phụ nhân liền xuống giường mặc y phục.
Nàng quay lưng đi, bởi vậy tiểu Y không nhìn thấy, ánh mắt nàng lúc này lạnh giá đến nhường nào…
Hôm nay trên đường phố hoàng thành, từ đầu hẻm đến cuối ngõ đều truyền đi duy nhất một đại tin tức: Tần Viễn bị xử trảm. Tuy là giữa trưa mới hành hình, trời lại lâm thâm mưa bụi, nhưng tại pháp trường đã tụ tập rất đông dân chúng, ít nhất cũng phải mấy trăm người. Bọn họ vây quanh đài hành hình, ngươi một lời ta một ngữ, tha hồ chuyện trò bàn tán…
“Này này, nhanh đi mà xem… Có người bị chém đầu đó!”
“Ai nha, chính là Tần lão bản đó, thật sự là không thể nhìn bề ngoài mà đoán a, không ngờ người như hắn lại đi buôn bán tư diêm!”
“Chính thế a, ai…”
Phụ nhân cao quý khép tán ô bước vào một gian khách *** gần với nơi hành quyết. Hai gian phòng thượng hạng đối diện với hình đài của khách *** này đã bị người khác bao hạ, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể lựa chọn một gian hơi chếch so với hình đài, gọi một ấm trà, sau đó an tĩnh mà ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ đợi thời khắc hành hình tới…
Từ thật lâu trước kia, ngay thời khắc được gả cho nam nhân ấy, nàng đã biết, nam nhân này, tương lai sẽ tự tay đưa mình vào tử lộ không lối quay về… Hắn quá phận, lại ích kỷ, giống như toàn bộ thế gian này đều vì hắn mà tồn tại, hắn có thể muốn làm gì thì làm, cũng bất chấp cái giá phải trả có lớn đến đâu… Hắn rất tự đại! Mà chính mình kỳ thật cũng là một người lòng dạ hẹp hòi, không bao giờ cam lòng chia sẻ trượng phu của mình cùng người khác, vô luận có yêu hay không, nàng cũng quyết không thể dễ dàng tha thứ, càng huống chi hắn lại…
Vì vậy, hai người có tính cách không hợp nhau, cuối cùng đã định kiếp này phải nhận lấy nghiệt duyên… Hôm nay ai là ai cũng không còn trọng yếu nữa, là đúng hay sai thì thế nào, bây giờ mình bất quá chỉ là làm nốt nghĩa vụ cuối cùng của người thê tử, tự mình tống tiễn trượng phu một đoạn đường cuối, vì hắn mà lo an táng chu toàn!
… … … …
“A, tới tới!” Ngay lúc giữa trưa, đột nhiên có tiếng người kêu to.
Mọi người nhìn theo phương hắn chỉ, nguyên lai là vị quan trông coi nhà lao mang theo nha dịch.
Vị đại nhân kia ngồi trên ghế thẩm hình, nhìn sắc trời một chút, sau đó hướng một gã nha dịch tướng mạo tương đối khôi ngô mà ra lệnh: “Người đâu, đưa phạm nhân Tần Viễn lên pháp trường!”
“Tuân mệnh!” Nha dịch nhận lệnh, liền trực tiếp đi về phía nhà lao tạm thời giam giữ Tần Viễn… Không bao lâu sau Tần Viễn bị lao dịch dẫn tới nơi.
Tạ gia tiểu thư vừa thấy hắn đi ra, liền vội vàng đến bên cửa sổ, hai tay bám vào khung cửa, gấp gáp đến nỗi ngay cả ghế cũng đá ngã mà không hay!
Là hắn, đúng là hắn! Nhưng là…
Hai tay hai chân Tần Viễn đều bị xiềng xích bằng sắt trói buộc, nhìn qua vô cùng tiều tụy, hai mắt vô thần, sắc mặt vàng vọt, râu ria mọc lởm chởm, tóc tai tán loạn, trên tù phục cũng dính đầy những vệt màu đen như bùn, bộ dáng lúc này không còn giống chút nào với một người từng đường đường là thủ phủ hoàng thành nữa, có thể thấy được hắn đã phải nhận rất nhiều sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tại sao lại là bộ dáng thế này? Kia đúng là trượng phu của mình sao? Hai tay không khỏi bụm chặt miệng lại, phụ nhân hoảng sợ mà lùi lại vài bước, hé ra sắc mặt vặn vẹo tới cực điểm, quả thực không thể tin được những gì nàng đang thấy trước mắt.
Ngoài cửa sổ, phán quan đại nhân bắt đầu tuyên đọc tội trạng của Tần Viễn: “Phạm nhân Tần Viễn, lén lút buôn bán tư diêm, tội không thể tha, phán xử trảm hình!”
“Ha ha ha ha…” Không nghĩ tới án vừa tuyên xong, Tần Viễn đang quỳ gối trên hình đài cư nhiên cất tiếng cười to.
“Láo xược!” Phán quan thấy hắn coi thường mình như vậy, phẫn nộ mà đập bàn quát.
“Ha ha ha ha!” Tần Viễn ngừng cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo như độc xà nhìn chăm chăm về phía khách ***, “Tới… cũng tới… Ha ha ha ha!”
“… !” Chẳng lẽ hắn nhìn thấy mình rồi? Tạ gia tiểu thư lại lùi về phía sau thêm mấy bước.
Nhưng tầm mắt Tần Viễn cũng không hề dời đi, hắn lớn tiếng hét: “Tần Viễn hôm nay chết không hối tiếc, ta sẽ ở trên đường xuống hoàng tuyền đợi các ngươi, đợi các ngươi… Ha ha ha ha!”
Các ngươi? Là có ý gì? Tạ gia tiểu thư mịt mờ không hiểu… Chẳng lẽ là…
“Đinh…” Ngay sau tiếng cười phóng đãng của Tần Viễn, nàng rõ ràng nghe thấy từ căn phòng cách vách truyền ra một tiếng đàn…
“Ha ha…” Tiếng cười của Tần Viễn cuối cùng cũng ngừng lại, mọi người xung quanh thoáng cái cũng nhất tề an tĩnh hẳn, lẳng lặng nghe thanh âm kia.
Từ trong gian khách phòng ấy, tiếng đàn êm tai phối cùng một thanh âm nam tử u nhã chậm rãi truyền ra, chỉ nghe được mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng nhận ra đó là một bản tống biệt khúc đầy thê lương sầu thảm:
“Sơn nhất trình thủy nhất trình
Liễu ngoại lâu cao không đoạn hồn
Mã tiêu tiêu xa lân lân
Lạc hoa hòa nê triển tác trần
Phong khinh khinh thủy doanh doanh
Nhân sinh tụ tán như phù bình
Mộng nan tầm mộng nan bình
Đãn kiến trường đình liên đoản đình. . .
Ca thanh tại tửu bôi khuynh
Vãng sự du du tiếu ngữ tần
Nghênh thải hà tống hoàng hôn
Thả ký tây hồ nguyệt nhất luân. . .”
(Núi một dải nước một đường,
Lầu cao liễu rũ không gian vô hồn,
Ngựa hí vang, xe lộc cộc,
Lạc hoa vùi dập bụi trần gian,
Gió vi vu, nước lấp lánh,
Đời người hợp tan như bèo dạt,
Mộng khó tìm, mộng nào bình yên,
Bỗng thấy trường đình nối đoản đình…
Tiếng ca bên chén rượu cạn,
Tiếng cười vội vã, chuyện xưa day dứt,
Thấy áng mây màu đưa tiễn hoàng hôn,
Lại nhớ Tây Hồ, trăng một vầng… )
Chỉ một khúc thôi, nhưng khiến cho tất cả mọi người nơi đầy đều không ai có thể phản ứng, “Tí tách… Tí tách…” Hòa cùng tiếng mưa rơi đạm đạm, lại khiến cho khúc nhạc càng như khóc như than, mà thanh âm kia, bất quá cũng là thanh âm mà Tần Viễn vô cùng quen thuộc.
“Là hắn?!” Tạ gia tiểu thư vô cùng kinh ngạc, Tần Viễn đã đối xử với hắn như vậy, tại sao…
Thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ một bước, lúc nàng thanh tỉnh lại đã thấy mình đứng trước cửa gian phòng cách vách, khẽ nâng đôi tay run rẩy đẩy cửa ra, cánh cửa không khóa liền dễ dàng mở rộng…
Trong phòng chỉ có hai người, một người vẻ ngoài tuấn lãng vận bạch y, quanh thân bao phủ bởi một bầu khí tức băng lãnh đang nhắm mắt tựa vào giường, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hắn có thể nhìn thấu hết thảy. Một cây cổ tranh đặt trên án thượng, thanh niên vận lam y đang ngồi bên án nâng đôi tay thon dài ve vuốt phím đàn, đôi mắt lại nhìn chăm chăm vào Tần Viễn sắp bị hành hình. Trong con ngươi sâu thẳm kia không hề có oán hận, cũng không có thương xót, chỉ có ánh nhìn tĩnh lặng yên bình.
“Quả nhiên là ngươi!” Tạ gia tiểu thư bước vào phòng, trực tiếp đi tới trước mặt hắn, “Ngươi… không hận hắn sao?” Đôi mắt cũng theo tầm nhìn phiêu lãng ra bên ngoài khung cửa sổ, đồ phu nhận nhiệm vụ hành quyết đã rút tội bài sau lưng Tần Viễn ra.
Thanh niên vận lam y đứng lên, đi tới bên cửa sổ, thấp giọng trả lời: “Hận? Hắn cùng ta đã có cái gì mà hận… Vậy còn ngươi?” Si Ảnh cười nhìn Tạ gia tiểu thư.
“Giờ ngọ ba khắc đã tới, lập tức hành hình!” Phán quan rút ra lệnh bài bên trên dùng bút phê một chữ “Trảm” đỏ thắm!
“…” Tạ gia tiểu thư khẽ mấp máy môi, “Ta hận hắn… từ ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy hắn!”
“Trảm!” Ra lệnh một tiếng!
Đồ phu giơ tay chém xuống, chỉ nghe dân chúng xung quanh phát ra tiếng hét: “Oa A!”
Si Ảnh nhìn hết thảy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, nhìn vào nơi mà Tần Viễn vừa bị hành hình, hơi đau thương nhắm mắt lại. Trái ngược với hắn, Tễ Linh Nhạc trên giường vào lúc này lại mở mắt ra, đi tới bên người Si Ảnh, đầy bá đạo ôm lấy thân hình mảnh dẻ.
“Đã kết thúc rồi, trở về thôi!” Một câu trao đổi, nhưng lại giống ra lệnh hơn.
“Ừ!” Si Ảnh thở dài, “Trở về thôi!”
Hắn trước khi rời đi cũng không quên đi tới trước mặt Tạ gia tiểu thư, lấy ra khăn tay của mình đưa cho nàng, “Ta phải đi rồi, ngươi nhận lấy mà lau đi!”
“!” Tạ gia tiểu thư lúc này mới nhận ra, trước mắt mình đã là một mảnh mơ hồ!
Dùng hai tay xoa xoa gương mặt, loại độ ấm này, loại xúc cảm này, “Ta khóc… Tại sao ta lại muốn khóc chứ? Ta hận hắn! Hận đến mức đã bán đứng hắn… Ta sớm biết rằng hắn sẽ chết, là chính tay ta tiễn hắn lên đường, vậy sao bây giờ trước mặt ngươi ta lại khóc vì hắn?!”
Si Ảnh nhìn người phụ nữ đang kích động đứng trước mặt mình, không khỏi than khẽ: “Ngươi hận hắn… bởi vì ngươi vẫn còn yêu hắn…”
“Ngươi nói láo! Ta hận hắn, hận hắn, hận hắn!” Tạ gia tiểu thư khóc không thành tiếng, thoáng cái liền quỳ sụp xuống đất.
Nhìn bộ dáng của nàng như vậy, Si Ảnh vươn tay muốn giúp, nhưng lại bị một đôi tay ngăn trở, “Chúng ta đi thôi, có một số việc vốn là chính nàng ta phải tự rõ ràng!” Nói xong cũng không màng đến ý kiến của Si Ảnh, Tễ Linh Nhạc trực tiếp kéo hắn đi.
Nhưng Si Ảnh trên mặt vẫn đượm vẻ lo lắng, ra khỏi phòng rồi vẫn còn cố nhìn lại vài lần…
“Không cần nhìn nữa! Nàng sẽ không sao đâu!” Tễ Linh Nhạc đi phía trước nói.
“Có lẽ vậy… Nàng còn có hài tử cần chiếu cố!” Si Ảnh ngẫm lại thấy cũng đúng, hài tử kia còn đang chờ mẫu thân của nó.
Tễ Linh Nhạc đi phía trước đột nhiên dừng bước, Si Ảnh bị bất ngờ không phản ứng kịp liền đụng vào lưng hắn, “Ôi chao, ngươi làm gì vậy hả?”
“Si Ảnh, nếu có một ngày ta đối xử với ngươi giống như Tần Viễn vậy, thì ngươi có hận ta không?” Y đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối.
“… Lão xử nam, tại sao lại hỏi như vậy?” Si Ảnh nghe không hiểu.
“… Không có gì, chỉ đột nhiên muốn nghe câu trả lời thôi!” Tễ Linh Nhạc tiếp tục bước đi…
Si Ảnh khó hiểu theo sát bước chân y, vẫn còn cố dây dưa không ngớt hỏi, “Này, ngươi đứng lại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi…”
Cước bộ bọn họ xa dần, cánh cửa gian phòng thứ ba nằm đối diện pháp trường lúc này mới mở ra, người bên trong lộ ra nụ cười tàn khốc… “Triển Thấm Vận, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi!”
Phụ nhân hơi nhổm dậy, mở cửa sổ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn đình viện bên ngoài, ngẫu nhiên bị một vài hạt mưa hắt vào mặt, phảng phất giống như nước mắt của trời cao! Tiểu cô nương ngủ bên cạnh nàng, vì mẫu thân hơi động mà bất mãn, khẽ giãy dụa thân thể nhỏ bé chui vào trong chiếc chăn ấm áp…
“Đừng ư… Nương, lạnh quá!” Giọng bé gái nũng nịu mà đầy hờn giận.
Phụ nhân xoay người, mỉm cười cuốt ve đầu nữ nhi, “Tiểu Y, nương hôm nay muốn ra ngoài một chút, con ngoan ngoãn ở lại chỗ này đợi nương có được không?”
Tiểu cô nương hơi ló đầu ra, vẻ mặt nghi hoặc, “Nương muốn đi đâu? Còn có, chúng ta lúc nào có thể trở về? Bao giờ phụ thân sẽ về chơi đùa cùng tiểu Y đây?”
Hài tử ngây thơ không biết gì cứ hồn nhiên đặt câu hỏi, nó không rõ, vì sao mẫu thân có nhà lại không trở về, lại còn dẫn nàng đến ở nhà ông bà ngoại, nó cũng không hiểu vì sao mấy ngày nay không nhìn thấy phụ thân, người rốt cuộc đi đâu rồi chứ…
“Ngoan, nương có việc phải làm, tiểu Y nghe lời, phụ thân còn bề bộn công việc, lúc này không có ở hoàng thành, đợi vài ngày nữa có được không?” Phụ nhân kiên nhẫn trấn an hài tử.
“Hư…” Tiểu cô nương cong môi lên vẻ bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, “Được ạ… Nhưng mà, nương, khi về có thể mua bao đường cao cho tiểu Y được không?”
“Ha ha… Được rồi!” Thuyết phục nữ nhi xong, phụ nhân liền xuống giường mặc y phục.
Nàng quay lưng đi, bởi vậy tiểu Y không nhìn thấy, ánh mắt nàng lúc này lạnh giá đến nhường nào…
Hôm nay trên đường phố hoàng thành, từ đầu hẻm đến cuối ngõ đều truyền đi duy nhất một đại tin tức: Tần Viễn bị xử trảm. Tuy là giữa trưa mới hành hình, trời lại lâm thâm mưa bụi, nhưng tại pháp trường đã tụ tập rất đông dân chúng, ít nhất cũng phải mấy trăm người. Bọn họ vây quanh đài hành hình, ngươi một lời ta một ngữ, tha hồ chuyện trò bàn tán…
“Này này, nhanh đi mà xem… Có người bị chém đầu đó!”
“Ai nha, chính là Tần lão bản đó, thật sự là không thể nhìn bề ngoài mà đoán a, không ngờ người như hắn lại đi buôn bán tư diêm!”
“Chính thế a, ai…”
Phụ nhân cao quý khép tán ô bước vào một gian khách *** gần với nơi hành quyết. Hai gian phòng thượng hạng đối diện với hình đài của khách *** này đã bị người khác bao hạ, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể lựa chọn một gian hơi chếch so với hình đài, gọi một ấm trà, sau đó an tĩnh mà ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ đợi thời khắc hành hình tới…
Từ thật lâu trước kia, ngay thời khắc được gả cho nam nhân ấy, nàng đã biết, nam nhân này, tương lai sẽ tự tay đưa mình vào tử lộ không lối quay về… Hắn quá phận, lại ích kỷ, giống như toàn bộ thế gian này đều vì hắn mà tồn tại, hắn có thể muốn làm gì thì làm, cũng bất chấp cái giá phải trả có lớn đến đâu… Hắn rất tự đại! Mà chính mình kỳ thật cũng là một người lòng dạ hẹp hòi, không bao giờ cam lòng chia sẻ trượng phu của mình cùng người khác, vô luận có yêu hay không, nàng cũng quyết không thể dễ dàng tha thứ, càng huống chi hắn lại…
Vì vậy, hai người có tính cách không hợp nhau, cuối cùng đã định kiếp này phải nhận lấy nghiệt duyên… Hôm nay ai là ai cũng không còn trọng yếu nữa, là đúng hay sai thì thế nào, bây giờ mình bất quá chỉ là làm nốt nghĩa vụ cuối cùng của người thê tử, tự mình tống tiễn trượng phu một đoạn đường cuối, vì hắn mà lo an táng chu toàn!
… … … …
“A, tới tới!” Ngay lúc giữa trưa, đột nhiên có tiếng người kêu to.
Mọi người nhìn theo phương hắn chỉ, nguyên lai là vị quan trông coi nhà lao mang theo nha dịch.
Vị đại nhân kia ngồi trên ghế thẩm hình, nhìn sắc trời một chút, sau đó hướng một gã nha dịch tướng mạo tương đối khôi ngô mà ra lệnh: “Người đâu, đưa phạm nhân Tần Viễn lên pháp trường!”
“Tuân mệnh!” Nha dịch nhận lệnh, liền trực tiếp đi về phía nhà lao tạm thời giam giữ Tần Viễn… Không bao lâu sau Tần Viễn bị lao dịch dẫn tới nơi.
Tạ gia tiểu thư vừa thấy hắn đi ra, liền vội vàng đến bên cửa sổ, hai tay bám vào khung cửa, gấp gáp đến nỗi ngay cả ghế cũng đá ngã mà không hay!
Là hắn, đúng là hắn! Nhưng là…
Hai tay hai chân Tần Viễn đều bị xiềng xích bằng sắt trói buộc, nhìn qua vô cùng tiều tụy, hai mắt vô thần, sắc mặt vàng vọt, râu ria mọc lởm chởm, tóc tai tán loạn, trên tù phục cũng dính đầy những vệt màu đen như bùn, bộ dáng lúc này không còn giống chút nào với một người từng đường đường là thủ phủ hoàng thành nữa, có thể thấy được hắn đã phải nhận rất nhiều sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tại sao lại là bộ dáng thế này? Kia đúng là trượng phu của mình sao? Hai tay không khỏi bụm chặt miệng lại, phụ nhân hoảng sợ mà lùi lại vài bước, hé ra sắc mặt vặn vẹo tới cực điểm, quả thực không thể tin được những gì nàng đang thấy trước mắt.
Ngoài cửa sổ, phán quan đại nhân bắt đầu tuyên đọc tội trạng của Tần Viễn: “Phạm nhân Tần Viễn, lén lút buôn bán tư diêm, tội không thể tha, phán xử trảm hình!”
“Ha ha ha ha…” Không nghĩ tới án vừa tuyên xong, Tần Viễn đang quỳ gối trên hình đài cư nhiên cất tiếng cười to.
“Láo xược!” Phán quan thấy hắn coi thường mình như vậy, phẫn nộ mà đập bàn quát.
“Ha ha ha ha!” Tần Viễn ngừng cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo như độc xà nhìn chăm chăm về phía khách ***, “Tới… cũng tới… Ha ha ha ha!”
“… !” Chẳng lẽ hắn nhìn thấy mình rồi? Tạ gia tiểu thư lại lùi về phía sau thêm mấy bước.
Nhưng tầm mắt Tần Viễn cũng không hề dời đi, hắn lớn tiếng hét: “Tần Viễn hôm nay chết không hối tiếc, ta sẽ ở trên đường xuống hoàng tuyền đợi các ngươi, đợi các ngươi… Ha ha ha ha!”
Các ngươi? Là có ý gì? Tạ gia tiểu thư mịt mờ không hiểu… Chẳng lẽ là…
“Đinh…” Ngay sau tiếng cười phóng đãng của Tần Viễn, nàng rõ ràng nghe thấy từ căn phòng cách vách truyền ra một tiếng đàn…
“Ha ha…” Tiếng cười của Tần Viễn cuối cùng cũng ngừng lại, mọi người xung quanh thoáng cái cũng nhất tề an tĩnh hẳn, lẳng lặng nghe thanh âm kia.
Từ trong gian khách phòng ấy, tiếng đàn êm tai phối cùng một thanh âm nam tử u nhã chậm rãi truyền ra, chỉ nghe được mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng nhận ra đó là một bản tống biệt khúc đầy thê lương sầu thảm:
“Sơn nhất trình thủy nhất trình
Liễu ngoại lâu cao không đoạn hồn
Mã tiêu tiêu xa lân lân
Lạc hoa hòa nê triển tác trần
Phong khinh khinh thủy doanh doanh
Nhân sinh tụ tán như phù bình
Mộng nan tầm mộng nan bình
Đãn kiến trường đình liên đoản đình. . .
Ca thanh tại tửu bôi khuynh
Vãng sự du du tiếu ngữ tần
Nghênh thải hà tống hoàng hôn
Thả ký tây hồ nguyệt nhất luân. . .”
(Núi một dải nước một đường,
Lầu cao liễu rũ không gian vô hồn,
Ngựa hí vang, xe lộc cộc,
Lạc hoa vùi dập bụi trần gian,
Gió vi vu, nước lấp lánh,
Đời người hợp tan như bèo dạt,
Mộng khó tìm, mộng nào bình yên,
Bỗng thấy trường đình nối đoản đình…
Tiếng ca bên chén rượu cạn,
Tiếng cười vội vã, chuyện xưa day dứt,
Thấy áng mây màu đưa tiễn hoàng hôn,
Lại nhớ Tây Hồ, trăng một vầng… )
Chỉ một khúc thôi, nhưng khiến cho tất cả mọi người nơi đầy đều không ai có thể phản ứng, “Tí tách… Tí tách…” Hòa cùng tiếng mưa rơi đạm đạm, lại khiến cho khúc nhạc càng như khóc như than, mà thanh âm kia, bất quá cũng là thanh âm mà Tần Viễn vô cùng quen thuộc.
“Là hắn?!” Tạ gia tiểu thư vô cùng kinh ngạc, Tần Viễn đã đối xử với hắn như vậy, tại sao…
Thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ một bước, lúc nàng thanh tỉnh lại đã thấy mình đứng trước cửa gian phòng cách vách, khẽ nâng đôi tay run rẩy đẩy cửa ra, cánh cửa không khóa liền dễ dàng mở rộng…
Trong phòng chỉ có hai người, một người vẻ ngoài tuấn lãng vận bạch y, quanh thân bao phủ bởi một bầu khí tức băng lãnh đang nhắm mắt tựa vào giường, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hắn có thể nhìn thấu hết thảy. Một cây cổ tranh đặt trên án thượng, thanh niên vận lam y đang ngồi bên án nâng đôi tay thon dài ve vuốt phím đàn, đôi mắt lại nhìn chăm chăm vào Tần Viễn sắp bị hành hình. Trong con ngươi sâu thẳm kia không hề có oán hận, cũng không có thương xót, chỉ có ánh nhìn tĩnh lặng yên bình.
“Quả nhiên là ngươi!” Tạ gia tiểu thư bước vào phòng, trực tiếp đi tới trước mặt hắn, “Ngươi… không hận hắn sao?” Đôi mắt cũng theo tầm nhìn phiêu lãng ra bên ngoài khung cửa sổ, đồ phu nhận nhiệm vụ hành quyết đã rút tội bài sau lưng Tần Viễn ra.
Thanh niên vận lam y đứng lên, đi tới bên cửa sổ, thấp giọng trả lời: “Hận? Hắn cùng ta đã có cái gì mà hận… Vậy còn ngươi?” Si Ảnh cười nhìn Tạ gia tiểu thư.
“Giờ ngọ ba khắc đã tới, lập tức hành hình!” Phán quan rút ra lệnh bài bên trên dùng bút phê một chữ “Trảm” đỏ thắm!
“…” Tạ gia tiểu thư khẽ mấp máy môi, “Ta hận hắn… từ ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy hắn!”
“Trảm!” Ra lệnh một tiếng!
Đồ phu giơ tay chém xuống, chỉ nghe dân chúng xung quanh phát ra tiếng hét: “Oa A!”
Si Ảnh nhìn hết thảy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, nhìn vào nơi mà Tần Viễn vừa bị hành hình, hơi đau thương nhắm mắt lại. Trái ngược với hắn, Tễ Linh Nhạc trên giường vào lúc này lại mở mắt ra, đi tới bên người Si Ảnh, đầy bá đạo ôm lấy thân hình mảnh dẻ.
“Đã kết thúc rồi, trở về thôi!” Một câu trao đổi, nhưng lại giống ra lệnh hơn.
“Ừ!” Si Ảnh thở dài, “Trở về thôi!”
Hắn trước khi rời đi cũng không quên đi tới trước mặt Tạ gia tiểu thư, lấy ra khăn tay của mình đưa cho nàng, “Ta phải đi rồi, ngươi nhận lấy mà lau đi!”
“!” Tạ gia tiểu thư lúc này mới nhận ra, trước mắt mình đã là một mảnh mơ hồ!
Dùng hai tay xoa xoa gương mặt, loại độ ấm này, loại xúc cảm này, “Ta khóc… Tại sao ta lại muốn khóc chứ? Ta hận hắn! Hận đến mức đã bán đứng hắn… Ta sớm biết rằng hắn sẽ chết, là chính tay ta tiễn hắn lên đường, vậy sao bây giờ trước mặt ngươi ta lại khóc vì hắn?!”
Si Ảnh nhìn người phụ nữ đang kích động đứng trước mặt mình, không khỏi than khẽ: “Ngươi hận hắn… bởi vì ngươi vẫn còn yêu hắn…”
“Ngươi nói láo! Ta hận hắn, hận hắn, hận hắn!” Tạ gia tiểu thư khóc không thành tiếng, thoáng cái liền quỳ sụp xuống đất.
Nhìn bộ dáng của nàng như vậy, Si Ảnh vươn tay muốn giúp, nhưng lại bị một đôi tay ngăn trở, “Chúng ta đi thôi, có một số việc vốn là chính nàng ta phải tự rõ ràng!” Nói xong cũng không màng đến ý kiến của Si Ảnh, Tễ Linh Nhạc trực tiếp kéo hắn đi.
Nhưng Si Ảnh trên mặt vẫn đượm vẻ lo lắng, ra khỏi phòng rồi vẫn còn cố nhìn lại vài lần…
“Không cần nhìn nữa! Nàng sẽ không sao đâu!” Tễ Linh Nhạc đi phía trước nói.
“Có lẽ vậy… Nàng còn có hài tử cần chiếu cố!” Si Ảnh ngẫm lại thấy cũng đúng, hài tử kia còn đang chờ mẫu thân của nó.
Tễ Linh Nhạc đi phía trước đột nhiên dừng bước, Si Ảnh bị bất ngờ không phản ứng kịp liền đụng vào lưng hắn, “Ôi chao, ngươi làm gì vậy hả?”
“Si Ảnh, nếu có một ngày ta đối xử với ngươi giống như Tần Viễn vậy, thì ngươi có hận ta không?” Y đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối.
“… Lão xử nam, tại sao lại hỏi như vậy?” Si Ảnh nghe không hiểu.
“… Không có gì, chỉ đột nhiên muốn nghe câu trả lời thôi!” Tễ Linh Nhạc tiếp tục bước đi…
Si Ảnh khó hiểu theo sát bước chân y, vẫn còn cố dây dưa không ngớt hỏi, “Này, ngươi đứng lại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi…”
Cước bộ bọn họ xa dần, cánh cửa gian phòng thứ ba nằm đối diện pháp trường lúc này mới mở ra, người bên trong lộ ra nụ cười tàn khốc… “Triển Thấm Vận, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook