Trở lại tiền thính, trước mặt chính là hình ảnh chói mắt của hai huynh đệ Tễ Linh Nhạc đang kề vai sát cánh, Phạm không có phản ứng gì, dù sao Tuyền vốn ‘khác người’ nên đương nhiên có thể chịu được. Nhưng Si Ảnh vốn không giống y, những lời nói vô tình của Tễ Linh Nhạc lúc nãy khiến cho hắn nhất thời nổi trận lôi đình!

Một câu rất có ý tứ hàm xúc trêu chọc “Ai, nhìn không ra cái lão nam nhân như ngươi thật đúng là mị lực vô biên a!” lần nữa khơi mào ngọn lửa chiến tranh giữa hai người.

Mà Tễ Linh Nhạc vừa thấy hắn, tức thì liền quên đi sự tồn tại của hoàng đế đệ đệ cùng hoàng hậu của y, hứng thú bừng bừng mà cùng Si Ảnh “đối chiến”…

“A… Đâu có đâu có, so với ngươi, ta chỉ là mị lực lớn hơn một chút mà thôi!”

“Ta phi! Ngươi là đồ lão xử nam khốn kiếp!”

“Lời ấy thật đáng ngạc nhiên nha, ta không phải xử nam, hôm qua không phải hai chúng ta mới vừa hoan ái tới hừng đông sao!”

“Chó má! Đó là ngươi bức ép ta!”

“Không phải chứ? Ngươi khi đó cũng rất thoải mái mà! Lại còn không ngừng khóc lóc rên rỉ kêu “Không đủ”, “Còn muốn nữa”, “Đừng có ngừng… !”

“Ngươi cái đồ… hỗn đản!!”

“Choang!”

“Võ công của ta không tệ, một cái chén không đập chết được đâu!”

“Choang choang loảng xoảng…”

“… “

“Ha ha… Bị ta đánh trúng rồi đúng không! Lão nam nhân ngươi phục chưa? Đã già cả như vậy rồi còn không mau lên giường nghỉ ngơi đi! Ha ha ha ha…”

“Ngươi tiểu tử này! Xem chiêu!”

“Ngươi buông ra… ư…”

“… “

Hai người chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ, ngay cả hoàng đế cùng hoàng hậu đi lúc nào cũng không hay biết! Si Ảnh chỉ biết là, ngay lúc mình bị hôn, lão xử nam liền ôm lấy hắn đi về phòng ngủ…

Một trận phiên vân phúc vũ trôi qua đã là tới nửa đêm, hai người ở trên giường mồ hôi đầm đìa, Si Ảnh nằm ghé vào người Tễ Linh Nhạc, đầu gối lên tay y, mệt mỏi đến độ ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, nghiêng mặt đi liền cứ vậy ngơ ngác nhìn chẳm chằm khuôn mặt an dật khi ngủ của Tễ Linh Nhạc, sự trầm mặc dị thường khiến cho Vương gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi chú ý…

“Hôm nay sao lại không nói lời nào?” Tễ Linh Nhạc chậm rãi mở mắt ra, nghiêng người sang nhìn thẳng hắn.

Si Ảnh cũng đáp lại cái nhìn kia, môi khẽ mấp máy, sau đó nhắm mắt lại trả lời: “Không có gì, chỉ là cảm khái… Nhân sinh vốn vô thường… mà tương lai của ta… rốt cuộc ở đâu đây?”

Tễ Linh Nhạc vừa nghe, đôi mày liền nhíu chặt lại, khẩu khí hơi uy hiếp hỏi: “Hắn là tới khuyên ngươi, mà ngươi bởi vì thích hắn nên muốn rời đi nơi này?”

“Hắn” đương nhiên là chỉ Phạm, khó trách Tễ Linh Nhạc đa tâm, hết thảy những lời y nói này đều là sự thực!

“Đúng vậy, lão bản có khuyên qua ta!” Si Ảnh không chút giấu diếm, “Nhưng là ta không đáp ứng hắn…”

Lúc này không phải Tễ Linh Nhạc cảm thấy lỗi giác, y đúng là sau khi nghe câu trả lời của Si Ảnh thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, thay vào đó là một cỗ hưng phấn khó nén trong lòng.

Tay y giống như bị tâm tư chi phối không nhịn được mà vòng qua ôm chặt lấy thân thể Si Ảnh, mang theo nồng đậm ý cười hỏi: “Ngươi không đáp ứng? Tại sao?”

“Ưm…” Si Ảnh lập tức tiến vào trong lòng y mong cảm nhận được một chút ấm áp, “Bởi vì ta không biết mình nên đi đâu… Thiên hạ rộng lớn nhưng không có nơi nào là nhà của ta cả… Cũng không có một người chân chính thuộc về ta, như vậy… ở nơi đâu cũng nào có gì khác biệt!”

“Nhà? Ngươi… đó là thứ ngươi muốn sao?” Si Ảnh nhắm mắt lại, hoàn toàn không biết lúc này Tễ Linh Nhạc đang có vẻ mặt thế nào, hẳn là đang cười nhạo mình đi…

“Ừm… Ta muốn thứ này đó… Ta cũng không tham lam… ư…” Thật là mệt mỏi, Si Ảnh được bao bọc trong cái ôm ấm áp dần dần cảm thấy buồn ngủ, hai mắt cũng liền khép lại.

Bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của Si Ảnh khiến Tễ Linh Nhạc khẽ bật cười, sau đó đưa tay đắp chăn kĩ càng cho hắn, đoạn vỗ vỗ nhẹ lên người Si Ảnh mấy cái như dỗ dành hài tử.

Dưới sự vỗ về như thôi miên ấy, Si Ảnh như ý nguyện mà lập tức tiến vào giấc mộng, khuôn mặt khi ngủ lộ ra vẻ hồn nhiên như hài tử. Nhìn Si Ảnh như vậy, Tễ Linh Nhạc đột nhiên nhớ tới lời người kia đã nói với mình — Nhạc Vương gia yêu Si Ảnh sao?

Yêu hắn rồi? Mình yêu Si Ảnh ư? Một Vương gia đem lòng yêu một nam kỹ? Điều đó có thể sao… Nhưng tại sao lại không thể? Đúng vậy… Yêu hắn… cũng không phải là không có khả năng!

“Cái gì?!” Tễ Linh Nhạc bị ý nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ, lực tay liền không khống chế được, khẽ ôm chặt lấy thân thể Si Ảnh!

“Ư…” Trong giấc ngủ mơ màng, Si Ảnh bị ép chặt, bộ dáng liền lộ ra một chút bất an.

Hiển nhiên Tễ Linh Nhạc đã làm hắn bị kinh động rồi. Y ý thức được điều đó, liền vội vàng khe khẽ trấn an, tay ve vuốt những sợi tóc mềm mại như dỗ dành Si Ảnh một lần nữa yên giấc ngủ…

“Yêu ngươi hay không… Chính ta cũng không biết rõ…” Vừa nói, Tễ Linh Nhạc vừa khẽ đặt một nụ hôn lên trán Si Ảnh.

Có lẽ cảm nhận được sự khác thường, Si Ảnh cũng từ từ trầm tĩnh lại, càng thêm ghé sát vào lòng Tễ Linh Nhạc mong tìm kiếm một tia an ủi.

Nhìn hắn ỷ lại vào mình như vậy, tâm Tễ Linh Nhạc bỗng trào dâng một cảm giác thoả mãn trước nay chưa từng có, loại cảm giác này…

“Nhưng là, nếu đó là nguyện vọng của ngươi… Ta sẽ làm cho chúng trở thành sự thật… Quyết không nuốt lời!” Cuối cùng giống như một lời thề, y cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng anh đỏ mọng như đóng dấu…

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: tội dân Tần Viễn, lén lút buôn bán tư diêm, tội không thể tha, phán quyết vấn trảm vào cuối tháng, khâm thử!” Công công cầm thánh chỉ trong tay đến nhà lao tuyên đọc.

Vừa đúng lúc Triển Quý Văn đang đến thăm Tần Viễn, hai người cùng nhau nghe thánh chỉ… sau khi nghe xong đều cảm giác choáng váng toàn thân, không ai trong số họ có thể ngờ kết quả sẽ thế này!

“Điêu dân lớn mật!” Công công tuyên đọc xong, thấy hai người bọn họ không có phản ứng gì, lập tức giận dữ, “Ý chỉ của Thánh thượng, còn không mau tạ ơn?!”

“… Thảo dân, khấu tạ hoàng ân…” Tần Viễn tâm không cam lòng không nguyện mà khấu đầu tiếp chỉ.

“Hừ, mau nhận lấy đi! Thừa dịp còn thời gian, hãy hảo hảo hưởng thụ cuộc sống còn lại!” Công công khinh miệt hừ lạnh, “Chúng ta đi! Ít tới cái nơi không may này một chút!” Đoạn mang theo một đám tiểu thái giám không quay đầu lại mà rời đi.

Bọn họ đi rồi, Triển Quý Văn lập tức đến gần Tần Viễn đã đờ người ra, khẽ gọi hắn: “Tần huynh, Tần huynh, huynh có khoẻ không?!”

Tần Viễn tay nhận thánh chỉ, những ngón tay đã tiêm nhiễm màu vàng của lụa, chỉ nghe y cắn răng phẫn hận nói: “Là hắn… Cái tên vong ân phụ nghĩa kia… Nhất định là hắn giở trò quỷ!”

“Hắn?” Triển Quý Văn cũng không hiểu y đang nói cái gì, “Tần huynh, ngươi đừng sợ, từ giờ tới cuối tháng vẫn còn nhiều thời gian, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội…”

“Đã không có rồi! Là hắn… Nhất định là hắn… Bệ hạ không nghe lời chúng thần cầu tình như vậy, nhất định là bị cái tên đáng ghét kia mê hoặc, hắn có năng lực có thể làm cho nam nhân điên cuồng vì mình… Triển huynh, chính là cái tên nhà các ngươi kia…” Những lời của Tần Viễn đã không còn mạch lạc nữa, y điên cuồng nắm lấy song sắt nhà lao gào thét.

Triển Quý Văn cố gắng lôi y ra khỏi trạng thái điên cuồng, thử dò xét hỏi thăm: “Triển gia chúng ta cái gì? Hắn là sao? Hắn là kẻ nào? Chẳng lẽ ngươi tìm được kẻ kia rồi?” Sự tình có ảnh hưởng tới hưng vong của gia tộc, Triển Quý Văn không thể không hỏi cho rõ ràng.

“Đúng, chính là hắn, tên nam kỹ đáng chết kia…” Tần Viễn hai tay ôm đầu, hai tròng mắt trợn ngược lên như chuông đồng, “Hắn đã hại ta thê thảm bị tống vào đây, nhưng hắn lại đang ở hoàng thành này… Triển huynh, giết hắn, huynh phải giúp ta giết hắn!”

“… Hắn ở đâu? Bây giờ tên là gì?” Không cần Tần Viễn phân phó, y cũng nhất định sẽ giết hắn!

“Si Ảnh… Giết chết hắn!” Tần Viễn không trả lời vấn đề của y, chỉ dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn chằm chằm vào khoảng không trước cửa buồng giam, “Không tha cho ngươi… Ta dù chết cũng nhất định không buông tha cho ngươi… Ha ha ha ha!!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương