Tiếng chuông chuẩn bị vang lên trong khắp khuôn viên trường học. Những người đang đi trên đường đều tăng tốc để chạy lon ton về phía trước.

Chỉ có hai bóng người vẫn còn tiến về phía trước với tốc độ chầm chậm như rùa bò ở giữa đường.

Hắc Cao cũng chính là Triệu Kha, đang có sắc mặt cuống quýt: “Các đại ca à, đừng đi dạo nữa. Nếu chúng ta cứ đến lớp với tốc độ này thì bài kiểm tra sẽ bị mốc meo cả đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lý Ngật Châu hoàn toàn nghe lọt những lời này. Anh làm như vô tình quay đầu lại để nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Em gái mà cậu dẫn theo kia đâu rồi?”

Bây giờ, Hứa Nguyên Hách mới sực nhớ ra hôm nay mình còn dắt theo một cái đuôi dọc đường. Anh ấy cũng ngoái lại nhưng phát hiện đằng sau trống không, nơi đó đã không còn bóng người từ lâu: “Tớ cũng không biết nữa.”

Nghĩ ngợi một lát, Hứa Nguyên Hách lại nói: “Nếu đã đến trường thì có lẽ cô bé đã tự vào phòng học rồi. Người ta cũng đâu phải là đồ ngốc.”

“Em gái nào? Tại sao cậu lại dẫn gái theo hả? Khốn nạn! A Hách à, chúng ta mới không gặp mặt một đêm mà cậu đã bị quỷ tình yêu quật rồi sao?”

Hứa Nguyên Hách không hiểu sao Triệu Kha lại diễn giải một câu nói đơn giản thành chuyện yêu đương. Thế là anh ấy nhấc chân đạp Triệu Kha một cú: “Mẹ nó, yêu cái đầu cậu đấy.”

Đầu Triệu Kha giờ chỉ toàn là hóng hớt, chỉ trong nháy mắt đã quên mất bài thi kia: “Vậy đó là em gái nào? Tại sao cậu lại dẫn em ấy hả?”

Hứa Nguyên Hách kiêng kị cái nết to mồm lắm miệng của Triệu Kha bởi anh chàng này có thể dễ dàng bóp méo sự thật sang hướng khác.Vì vậy, Hứa Nguyên Hách đành phải nhẫn nhịn và kiên nhẫn giải thích toàn bộ sự việc: “Đó là hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh nhà tớ. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên mẹ tớ đã dặn dò tớ phải đưa cô bé đến trường cho quen đường. Cậu đừng suy diễn một cách ngu ngốc nữa.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Một hàng xóm mới chuyển đến, lại còn muốn cậu đích thân dẫn đường sao? Ghê quá ta ơi! Thế đối phương cao bao nhiêu? Có xinh đẹp không? Cậu có hứng thú hẹn hò không?”

Hứa Nguyên Hách im lặng không đáp, trợn mắt xem thường thằng bạn rồi lập tức đi thẳng về phía trước.

Triệu Kha không nhận được đáp án nên lập tức dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lý Ngật Châu. Anh bình tĩnh liếc nhìn anh chàng: “Tớ kiến nghị cậu nên tranh thủ thời gian một chút đi. Tiết học đầu tiên là của tóc xoăn đấy.”

Chỉ một câu nói này đã kéo Triệu Kha trở về địa ngục.

Sắc mặt của anh chàng bỗng chốc cứng đờ, sau đó xoay người chạy ì ạch lên lầu.

Ở lớp 10/4, hôm nay là tiết tự học tiếng Anh buổi sáng.

Giữa tiếng đọc sách rải rác của giờ tự học buổi sáng có hai giọng nam mơ hồ vang lên. Họ đang khe khẽ nói chuyện riêng với nhau vì lười học.

“Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới chuyển đến đấy. Hôm qua, tớ đã nghe giáo viên chủ nhiệm lớp nhắc tới trong văn phòng. Đó là một nữ sinh.”

“Nữ sinh à! Trông cậu ấy thế nào?”

“Không biết! Tớ cũng chưa gặp cậu ấy lần nào. Chỉ có điều, tớ đã nhìn trộm bản khai lý lịch trên bàn giáo viên chủ nhiệm đấy. Tên của cậu ấy là... Phương Nam Chi. Để tớ viết ra cho cậu xem. Nó như thế này.”


“Phương Nam Chi… Cái tên hay ghê.” Một chàng trai khác ở hàng ghế phía trước quay đầu lại: “Không phải cậu ấy chính là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc đấy chứ!”

Những chàng trai xung quanh đều bị câu nói này thu hút. Những thanh thiếu niên ở thời kỳ này đều cực kỳ tò mò và quan tâm tới các cô gái. Bất kỳ đầu mối nào về các nữ sinh đều có ý nghĩa, đáng để bọn họ tán gẫu mãi không hết chuyện.

Đương nhiên là người đẹp lại càng khiến bọn họ hiếu kỳ hơn.

Ngay tức khắc, các chàng trai đều bắt đầu mong chờ. Những cô gái bên cạnh nghe thấy những lời này thì cười cười như đang xem kịch, song lại cảm thấy cạn lời: “Chỉ biết người đẹp và người đẹp thôi. Làm sao các cậu lại biết chắc chắn rằng đối phương là người đẹp hả?”

“Người có cái tên này thì không thể nhầm lẫn được!”

Tuy nhiên, sự kỳ vọng cao độ đã giảm xuống đáy vực sâu khi bọn họ trông thấy cô gái được giáo viên chủ nhiệm dẫn vào lớp sau tiết tự học buổi sáng.

Cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc ngắn, phần tóc mái dày cộm, đeo kính gọng đen tôn lên nước da trắng ngần. Chỉ có điều, cô hơi béo... Khuôn mặt tròn trĩnh và mũm mĩm. Rõ ràng đồng phục học sinh của cô cũng chẳng phải size nhỏ.

Dẫu ngoại hình trông đẹp đẽ đến đâu, chỉ cần mập mạp thì sẽ không hợp mốt.

Vả lại, dưới sự hạ thấp vẻ ngoài bởi hai yếu tố là cặp kính cận và tóc mái dày, các đường nét trên khuôn mặt Phương Nam Chi cũng hoàn toàn không hề rõ nét. Trong mắt người khác, Phương Nam Chi chỉ là một cô gái bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn nữa.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ hứng thú của các chàng trai đều đã tan biến.

Sau phần giới thiệu ngắn gọn, giáo viên chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi cho Phương Nam Chi – vị trí ở bàn thứ ba thuộc hàng thứ tư đếm ngược từ dưới lên. Khi đang đi về chỗ ngồi của mình, cô ngờ ngợ nghe thấy một người nào đó bên cạnh thì thầm một câu: Cái tên này không hợp với người thật chút nào.

Người vừa lên tiếng bị người khác đập một cái như muốn ngăn cản. Nhưng nếu quan sát kỹ thì hai người kia đều có cùng một biểu cảm trên khuôn mặt, đầy vẻ đùa bỡn.

Phương Nam Chi hơi khựng lại trong giây lát. Nhưng cô cũng chẳng có phản ứng nào đáng kể mà chỉ ngồi xuống vị trí của mình.

Phương Nam Chi đã quen với điều này rồi.

Cô đã quen với ác ý của một số chàng trai.

Bạn cùng bàn của Phương Nam Chi là một cô gái. Từ khi bước vào lớp, cô ấy đã bắt đầu nằm nhoài về phía trước, sách vở cũng chưa mở ra, có vẻ như đối phương vẫn luôn ngủ say từ khi vào phòng học.

Bởi vì Phương Nam Chi đã tạo ra tiếng động khi ngồi xuống nên người bạn cùng bàn đã ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay để quan sát cô.

Phương Nam Chi cũng nhìn sang, để rồi hơi ngạc nhiên ngay tức khắc.

Ấy vậy mà bạn cùng bàn của Phương Nam Chi lại là người quen. Đó là Hứa Đình Ưu, chị gái trong cặp sinh đôi khác giới của nhà hàng xóm.

Tuy nhiên, Hứa Đình Ưu lại chẳng hề kinh ngạc khi nhìn thấy cô. Có lẽ cô ấy đã sớm biết: Chỗ trống bên cạnh mình là để dành cho người bạn cùng lớp mới chuyển tới này.


“Cậu…”

“Buồn ngủ quá đi... Cậu đừng quấy rầy giấc ngủ của tớ.” Đôi mắt của Hứa Đình Ưu vẫn còn ngái ngủ và mờ mịt, song lời nói lại vô cùng cứng rắn. Mặt mũi của cô ấy xinh đẹp giống hệt anh trai mình. Nhưng biểu cảm luôn có một chút ý tứ mất kiên nhẫn.

Phương Nam Chi lập tức im lặng. Cô không còn mong đợi vào việc “tạo nên một mối quan hệ tốt với người bạn cùng bàn trong ngày đầu tiên đi học” nữa.

Thôi bỏ đi... Phương Nam Chi cũng chẳng nhất thiết phải có mối quan hệ hòa hợp với người khác.

Dù sao thì tình trạng không có bạn bè luôn là chuyện bình thường đối với cô.

Sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, cô gái ngồi ở bàn phía trước bèn quay đầu lại rồi hỏi han Phương Nam Chi từ đâu chuyển đến đây.

Phương Nam Chi nói ra cái tên của một địa danh nhưng đối phương lại có vẻ mờ mịt vì không biết đó là xó xỉnh nào.

Sau đó, người bạn kia cũng cảm thấy mất hứng thú trước sự kiệm lời của Phương Nam Chi nên đã xoay người lại.

Vì vậy, việc một người bạn mới chuyển đến lớp cũng chẳng gây ra sóng gió gì cả. Chỉ có lớp trưởng tiến tới chỗ Phương Nam Chi để thực hiện trách nhiệm của mình bằng cách dẫn cô đi dạo một vòng trong khuôn viên trường học, đồng thời giới thiệu đủ loại địa điểm khác nhau trong trường.

Ngoài ra, không có ai khác đến bắt chuyện với Phương Nam Chi.

Một ngày lại kết thúc một cách yên ả và bình thường. Điều duy nhất khiến Phương Nam Chi cảm thấy khá phấn khích chính là: Trong lúc lớp trưởng đưa cô đi dạo quanh trường học, cô bạn này đã giúp Phương Nam Chi biết đến một địa điểm khiến cô vô cùng hứng thú.

Đó là mấy căn phòng vẽ tranh trong tòa nhà nghệ thuật của trường. Lớp trưởng đã nói rằng: Trong trường học có một vài học sinh sở hữu năng khiếu đặc biệt về mỹ thuật hội họa. Những phòng vẽ bên đó là để bọn họ sử dụng. Đương nhiên là các học sinh bình thường cũng có thể vào trong nếu muốn vẽ tranh.

Phương Nam Chi không phải là học sinh có sở trường về mỹ thuật hội họa. Nhưng cô thực sự rất thích vẽ. Khi còn ở thị trấn nhỏ, Phương Nam Chi đã từng tự học để vẽ nên vô số bức tranh vào những lúc rảnh rỗi và không bận học tập.

Đối với Phương Nam Chi, khoảng thời gian vẽ tranh vừa giúp thư giãn vừa giúp chữa lành.

Cô vốn tưởng rằng ngày đầu tiên đi học sẽ bình yên như vậy cho đến cuối ngày. Nào ngờ cuối buổi tự học buổi tối, sự yên ổn đó lại bị phá vỡ.

Khi tiếng chuông báo hiệu tiết học cuối cùng vang lên, Phương Nam Chi vẫn chưa hoàn thành bài tập của ngày hôm nay. Cô phát hiện tiến độ học hành của trường trung học phổ thông Quận Hoa nhanh hơn ngôi trường cũ. Trước đây, Phương Nam Chi chưa từng được học những nội dung này nên rất khó làm bài. Vì vậy, cô định mang nó về nhà để vừa đọc sách vừa làm bài tập bổ sung.

Lúc Phương Nam Chi thu dọn bài tập để trở về nhà thì Hứa Đình Ưu đã biến mất rồi. Cô ấy đã dành một nửa thời gian trong giờ tự học buổi tối để đọc tiểu thuyết. Vừa rồi khi rời đi, Hứa Đình Ưu cũng chẳng mang theo một cuốn sách nào cả, có lẽ bài tập cũng chưa làm xong.

Nhưng đây không phải là việc liên quan tới Phương Nam Chi nên cô chỉ dọn dẹp đồ đạc gọn gàng rồi chuẩn bị về nhà.

Đúng lúc này, trong phòng học đột nhiên trở nên xôn xao. Các học sinh đang thu dọn đồ đạc lập tức nhìn về cửa sau trong lớp học.


Phương Nam Chi không hiểu nguyên nhân nên cũng xoay người nhìn lại, sau đó tức thì sững sờ.

Có một nam sinh cao lớn đang đứng ở cửa sau. Ngọn đèn sáng rực trong phòng học chiếu lên người anh tựa như ánh hào quang độc nhất vô nhị, giống hệt cảnh mở màn của một bộ truyện tranh có bối cảnh vườn trường. Nhân vật chính đột nhiên xuyên qua vách tường, sau đó giẫm một cú lên trái tim của những người đang có mặt ở hiện trường.

“Má nó, sao Lý Ngật Châu lại đến đây nhỉ?”

“Chắc là anh ấy đến tìm Hứa Đình Ưu đấy.”

“Lý Ngật Châu tìm cô ấy làm gì? Từ trước tới giờ tôi đã thấy anh ấy tới tìm Hứa Đình Ưu bao giờ đâu. Hơn nữa cô ấy vừa mới rời đi rồi mà.”

“Vậy thì còn ai khác trong lớp chúng ta quen biết anh ấy hả?”

“Cũng đúng. Ối, cậu mau nhìn giúp tớ một lát đi, kiểu tóc của tớ có đẹp không?”

“...”

Lý Ngật Châu là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng ở Quận Hoa. Từ học sinh năm nhất cho đến năm cuối cấp trung học phổ thông, chẳng có ai không biết đến anh.

Chưa cần bàn về bối cảnh gia thế ưu việt lẫn ngoại hình xuất chúng của anh, thành tích của Lý Ngật Châu vẫn luôn đứng đầu toàn trường.

Anh hiếm khi rơi khỏi top ba trên danh sách xếp hạng điểm số trong các kỳ thi và bảng thi đua. Vô số đàn em, cả nam lẫn nữ, đều nói rằng Lý Ngật Châu chính là ông vua khốc liệt của các kỳ thi. Anh giành nhiều giải thưởng đến mức nhận giải mỏi tay. Năm sau Lý Ngật Châu sẽ vào năm nhất đại học. Chắc chắn suất tuyển thẳng vào ngôi trường đại học danh giá hàng đầu sẽ thuộc về anh.

Nhưng vì học sinh năm cuối và năm đầu cấp trung học phổ thông không ở cùng một tòa nhà cho nên những học sinh mới học lớp mười chưa từng trông thấy anh xuất hiện ở đây.

Hôm nay có chuyện gì vậy chứ…

Đang suy nghĩ miên man thì bọn họ chợt phát hiện: Ánh mắt của Lý Ngật Châu đang nhìn quanh phòng học rồi lập tức tập trung vào một người.

“Về thôi. Em có đi không?” Lý Ngật Châu đột nhiên mở lời với người đó.

Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng về một nơi mà anh đang nhìn - vị trí của Phương Nam Chi.

“...”

“...”

Động tác thu dọn đồ đạc của Phương Nam Chi khựng lại. Dưới những cái nhìn đăm đăm về phía mình, cô bắt đầu đỏ bừng tía tai mà không sao kiểm soát được.

Tất cả các bạn trong lớp đều đang nhìn Phương Nam Chi, có người nghi ngờ và cũng có kẻ giật mình, như thể bọn họ muốn nhìn chăm chú đến mức tạo ra một lỗ hổng trên người cô.

Lý Ngật Châu cũng đang nhìn Phương Nam Chi nên cô mới chắc chắn rằng anh đang nói chuyện với mình.

Nhưng mà tại sao?

Phương Nam Chi chẳng biết nguyên do, cô cũng không biết tại sao Lý Ngật Châu lại xuất hiện ở đây, rồi còn hỏi cô có muốn về nhà hay không.


Có phải anh làm thế này là vì dì Hoàng không? Nhưng nếu vậy thì người tới đây cũng phải là Hứa Nguyên Hách mới đúng chứ…

Tuy nhiên, hiện giờ Phương Nam Chi không thể nào suy xét nhiều hơn nữa. Bởi vì Lý Ngật Châu cứ đứng yên ở đó nhìn, khiến Phương Nam Chi chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại mà thôi.

Vì vậy, Phương Nam Chi nhanh chóng nhét sách vở vào cặp, sau đó đứng dậy rồi bước về phía cửa sau lớp học. Nhưng đến khi cách cửa ra vào vài bước, cô bỗng dừng lại và không dám đến gần anh.

Cũng may Lý Ngật Châu không nói thêm gì nữa. Thấy Phương Nam Chi đi theo mình, anh lập tức xoay người bước về phía hành lang bên kia.

Đến giờ tan học, dòng người đều đổ xô chạy xuống lầu. Lớp 10/4 ở tầng bốn. Lúc Lý Ngật Châu bước xuống cầu thang, mọi người đều đồng thời ghé mắt nhìn anh, y hệt lúc anh ở trong phòng học vừa rồi.

Phương Nam Chi nhận ra điều đó nên bước chân cũng chậm hơn một chút và nới rộng khoảng cách với anh.

“Chắc là Nguyên Hách đang đợi ở cổng trường.”

Phương Nam Chi cúi đầu nhìn đường đi. Lúc vừa xuống lầu một, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói kia nên đã bất ngờ dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.

Lý Ngật Châu hắng giọng một cái, tựa như anh cũng chẳng biết nên giải thích tình huống hiện tại như thế nào. Đoạn, anh lên tiếng: “Cậu ấy… Có chút việc, vậy nên Nguyên Hách mới nhờ tôi đến đây đón em. Trời đã tối rồi, dì Hoàng không yên tâm nên đã gọi điện thoại để căn dặn cậu ấy nhất định phải đưa em về nhà.”

Phương Nam Chi chầm chậm nhìn anh. Nhưng cô biết rằng mình sẽ không thể nhìn lâu vào đôi mắt anh, vì vậy cô vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.

“Vậy thì… Cảm ơn anh nhé! Nhưng em đã biết đường rồi, em có thể tự đi bộ về.”

Chàng trai trước mặt nghe vậy thì mỉm cười. Nụ cười của anh vô cùng ngắn ngủi, tựa như một cơn gió khẽ khàng thoảng qua trong buổi đêm đầu thu, khiến người ta cảm thấy quá đỗi thư thái.

“Vậy tôi dẫn em đi làm quen một lần nữa. Giờ tối rồi, dì Hoàng sợ ngộ nhỡ em đi lạc thì sẽ không an toàn.”

“Em an toàn lắm...” Phương Nam Chi khẽ thì thầm một cách vô thức.

Phương Nam Chi nghĩ rằng ngoại hình của mình không ưa nhìn nên chẳng có gì không an toàn cả.

Nhưng dường như chàng trai trước mặt hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì. Anh chỉ khẽ nhướng mày rồi nói: “Đừng tự tin một cách mù quáng như vậy. Nếu em gặp phải người xấu thì chỉ biết khóc thôi.”

“...”

“Đi thôi, em về cùng chúng tôi đi.”

Lý Ngật Châu xoay người lại rồi tiếp tục bước về phía trước. Nhưng Phương Nam Chi lại ngây ngẩn suốt vài giây.

Trong một khoảnh khắc nhất thời, cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Chỉ có điều, Phương Nam Chi cảm thấy hình như Lý Ngật Châu không hề giống với những người khác.

Xung quanh bọn họ có nhiều người tới kẻ đi, không gian hơi ầm ĩ.

Phương Nam Chi và Lý Ngật Châu vẫn luôn duy trì một khoảng cách không dài chẳng ngắn. Dưới ánh đèn đường của trường học, cái bóng của anh đổ dài về phía sau. Cô cúi đầu nhìn nó, sau đó đi theo từng bước chân anh.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương