Thuở tấm bé, Phương Nam Chi từng bị bệnh một trận, kể từ đó sức khỏe của cô cũng không được tốt lắm. Để bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn cho Phương Nam Chi, bà nội thường xuyên tiết kiệm tiền bằng nhiều cách khác nhau, sau đó mua những nguyên liệu bổ dưỡng để hầm hoặc ninh cho cháu gái ăn.

Chính vì lẽ đó nên dù gia đình thuộc diện nghèo khó, Phương Nam Chi vẫn là một người mũm mĩm và tròn trịa ở thời tiểu học.

Tên của cô vô cùng dễ nghe. Nhưng bắt đầu từ hồi lớp một, tất cả mọi người đã gọi Phương Nam Chi là mập. Ngoài ra còn có một vài cách gọi khó nghe khác như là mũm mĩm, heo béo…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dường như Phương Nam Chi không xứng với cái tên của chính mình.

Sau này lên cấp trung học cơ sở và bước vào tuổi dậy thì, cô cũng nhổ giò cao hơn. Mặc dù Phương Nam Chi không còn béo như hồi nhỏ nữa nhưng thân hình vẫn khá đậm người.

Bạn bè ở trường trung học cơ sở vẫn là đám bạn ở trường tiểu học, vì vậy Phương Nam Chi lại tiếp tục trở thành đối tượng bị bọn họ chế giễu và trêu đùa như một thói quen.

Phương Nam Chi vẫn còn nhớ rõ, vào một ngày mưa trong năm thứ hai của cấp trung học cơ sở, trước trường có một đoạn đường lầy lội, cô đã bất cẩn ngã sấp xuống đó. Lúc ấy, Phương Nam Chi cũng rơi vào tình cảnh ngượng ngùng, quẫn bách và chật vật như hiện giờ. Bên cạnh cô từng rộ lên vô vàn tiếng cười vang ồn ã.

Cơn mưa nho nhỏ dần dần nặng hạt. Tóc mái trên trán cô có xu hướng dồn lại cứng đờ.

Phương Nam Chi đỏ mặt, vừa chống tay xuống đất vừa nhớ lại chuyện cũ.

Lúc này, một bàn tay chợt duỗi ra từ bên cạnh cô. Những ngón tay có khớp xương đẹp đẽ và khéo léo đang nắm lấy cánh tay của Phương Nam Chi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dùng sức mạnh để kéo cô đứng dậy.

“Mặt đất trơn lắm, cẩn thận đấy.”

Giọng nói của chàng trai phía sau không có một chút ý tứ cười cợt nào cả.

“… Cảm ơn.”

Phương Nam Chi không quay đầu lại. Cô cảm thấy tóc mình ẩm ướt và đang dính chặt vào trán.

Tình huống này thật sự quá khó xử và lúng túng, vậy nên Phương Nam Chi tuyệt nhiên không dám ở lại đây nữa. Cô nói cảm ơn xong thì lập tức chạy bước nhỏ ra khỏi sân.



Sau khi trở về nhà, Phương Nam Chi vẫn phải giải thích về việc bàn tay và chiếc quần lấm bẩn của mình.

Triệu Lợi Vân và Hoàng Ngữ Nhu cho rằng cô đã bị ngã đau nên lo lắng hỏi han suốt một lúc lâu, bây giờ mới để Phương Nam Chi lên lầu thay đồ.

Khi cô đi xuống lần nữa, ba người con của Hoàng Ngữ Nhu đã ngồi trong phòng khách rồi.


Cặp đôi song sinh đang cãi nhau ầm ĩ. Người chị gái tên là Hứa Đình Ưu, còn em trai tên là Hứa Nguyên Hạo, ngoại hình của hai người họ trông rất giống nhau.

Ngoài ra còn có chàng trai mặc đồ đen đang ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha riêng biệt, đó là Hứa Nguyên Hách - con trai cả của Hoàng Ngữ Nhu. Lúc này, Hoàng Ngữ Nhu đang nói chuyện với người này. Nhưng Hứa Nguyên Hách lại cúi đầu nhìn điện thoại di động với vẻ mặt mất kiên nhẫn, cũng chẳng biết đối phương có nghe lọt tai hay không.

Hứa Nguyên Hách cũng có ngoại hình vô cùng nổi bật, song rõ ràng anh ấy không phải là loại người dễ gần.

Phương Nam Chi cảm thấy người này mang lại cho cô một cảm giác khá giống với một nhân vật mà cô từng xem trong bộ phim truyền hình trước đây. Đó là một cậu ấm bướng bỉnh và nổi loạn.

Sau khi nhìn xung quanh một vòng, Phương Nam Chi mới phát hiện chàng trai cô vừa gặp trước cửa không có ở đây.

Nhìn quần áo mà anh đã mặc thì anh cũng là học sinh của trường trung học phổ thông Quận Hoa…

Vậy thì anh là ai? Tại sao lúc đó anh lại ở nhà họ Hứa?

“Liễu Liễu à, cháu xuống đây nào. Mau ngồi xuống đi.”

Hoàng Ngữ Nhu kéo Phương Nam Chi sang một bên để trò chuyện. Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Thế là mọi người lại chuyển sang bàn ăn để vừa ăn cơm vừa hàn huyên.

Nhưng phần lớn thời gian đều là Hoàng Ngữ Nhu và Triệu Lợi Vân nói chuyện với nhau. Phương Nam Chi hoàn toàn không hề quen biết những người đối diện nên tất nhiên cô không dám nói gì với bọn họ.

Mà họ cũng vậy. Rõ ràng là đối phương không có ý định tán gẫu với Phương Nam Chi. Có lẽ bọn họ tới nhà cô ăn cơm chỉ vì bị Hoàng Ngữ Nhu kiên quyết lôi kéo mà thôi.

Giữa bữa ăn, Hoàng Ngữ Nhu bèn đề cập tới chuyện Phương Nam Chi sẽ đến trường trung học phổ thông Quận Hoa để nhập học vào ngày mai. Bởi vì đó là ngày đầu tiên cô đến trường nên bà ấy đã bảo ba người con của mình dẫn Phương Nam Chi đi học vào sáng mai.

Phương Nam Chi vốn nhạy cảm nên nhanh chóng cảm nhận được sự thờ ơ, thậm chí là phiền phức trong mắt họ.

Thế là cô vừa cầm đũa vừa khẽ tiếp lời: “Không cần đâu dì Hoàng. Không cần làm phiền các bạn đâu ạ. Cháu có thể tự đến trường.”

“Có gì phiền toái đâu chứ? Không hề phiền hà chút nào cả. Cháu vừa mới tới đây nên không biết rõ nơi này đâu. Trong khoảng thời gian này, cháu cứ để chúng nó dẫn đường đi.”

Trường trung học phổ thông thực nghiệm Quận Hoa rất gần nhà họ, đi bộ đến đó chỉ mất khoảng mười phút mà thôi.

Vì vậy, Hoàng Ngữ Nhu đặc biệt không dùng ô tô để đưa đón những đứa con của mình mà yêu cầu bọn họ đi bộ nhiều hơn, tiện thể tập thể dục luôn.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Lợi Vân yên tâm để Phương Nam Chi ra ngoài. Ngày hôm qua, hai nhà đã giao hẹn rằng Phương Nam Chi sẽ đến trường cũng với nhóm Hứa Nguyên Hách. Vì vậy, Triệu Lợi Vân hy vọng rằng bọn trẻ của hai nhà có thể trở thành bạn bè của nhau.

Nhưng trong lòng Phương Nam Chi vẫn mơ hồ cảm thấy: Có lẽ mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng như vậy.

Quả nhiên, lúc đi ngang qua cửa nhà hàng xóm, cô chẳng trông thấy bọn họ đâu cả. Hôm qua, dì Hoàng đã bảo ba người kia chờ Phương Nam Chi ở đây.


Trong lòng cô hơi mất mát, sau đó vẫn tiếp tục bước về phía trước. Trường học rất gần nên ắt hẳn Phương Nam Chi sẽ không bị lạc đường đâu.

“Này, cái người ở phía trước kia.”

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói không kiên nhẫn từ phía sau.

Phương Nam Chi quay đầu lại thì nhìn thấy Hứa Nguyên Hách - người đang mặc đồng phục học sinh giống mình. Song, anh ấy chỉ đeo một chiếc cặp sách trên vai và đôi mắt hãy còn ngái ngủ.

Anh ấy bước nhanh đến bên cạnh cô nhưng chẳng hề dừng lại, chỉ nói rằng: “Tự đuổi theo đi.”

Giọng điệu của Hứa Nguyên Hách không hề thân thiện. Phương Nam Chi có thể dễ dàng cảm nhận được ý tứ bất mãn của đối phương về việc “phải đưa cô đến trường cùng mình”.

Phương Nam Chi không đáp lại mà cũng chẳng kịp nói gì, bởi vì Hứa Nguyên Hách đã nhanh chóng bỏ đi.

Phương Nam Chi dừng lại vài giây, sau đó nhấc gót theo sau đối phương và duy trì khoảng cách vài mét.

Phương Nam Chi nghĩ rằng: Hôm nay cô cứ đi cùng anh ấy một lần là được. Chỉ cần đi một lần thì Phương Nam Chi có thể hoàn toàn quen đường thuộc nẻo rồi, ngày mai cô cũng không cần làm phiền người khác nữa.

Phương Nam Chi lẳng lặng đi theo Hứa Nguyên Hách từ xa. Cô vốn tưởng rằng bọn họ cứ như vậy mà đi một mạch đến trường, nào ngờ cô lại bắt gặp chàng trai hôm qua ở cổng khu chung cư.

Cổng chính của khu chung cư Phong Lan Vân Để cực kỳ tráng lệ. Lối vào là một con đường thênh thang với đầy cây che bóng mát, lại có hai hàng cây ngô đồng giống như những người lính canh đang đứng gác ở khu vực này.

Chàng trai kia đang đứng dưới gốc cây ngô đồng đầu tiên và cũng mặc đồng phục học sinh của trường trung học phổ thông Quận Hoa. Anh đút một tay vào túi, còn tay kia thì cầm điện thoại di động và đang nhìn gì đó, chẳng hề mang theo cặp sách.

Ánh nắng ban mai rực rỡ len lỏi qua ngọn cây rồi chiếu xuống dưới, tạo thành những đốm sáng rải rác trên người anh. Vạt áo học sinh lặng lẽ rủ xuống. Khí chất đó vừa khoan khoái vừa tươi mát và sạch sẽ.

Khi vừa nhìn thấy anh, ý nghĩ đầu tiên của Phương Nam Chi chính là muốn xoay người trốn tránh. Cô vẫn còn ngượng ngập vì bản thân đã té ngã một cách chật vật trước mặt anh vào ngày hôm qua.

Nhưng trước khi Phương Nam Chi kịp phản ứng thì Hứa Nguyên Hách đã bắt chuyện với người kia rồi.

Chắc hẳn bọn họ vô cùng thân thiết với nhau nên mới giơ tay ra hiệu mà không cần gọi tên.

Anh nhìn sang phía này.

“Rốt cuộc hôm qua có bao nhiêu bài toán thế? Trong nhóm bảo là có hai bài nhưng tớ chỉ trông thấy một bài thôi.” Hứa Nguyên Hách mở lời.

Phương Nam Chi đang ở cách đó không xa nên có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ một cách rõ ràng.


“Là hai bài. Có lẽ lúc phát bài cho cậu đã bị sót rồi.” Chàng trai kia trả lời.

Hứa Nguyên Hách: “Chết tiệt... Vậy thì chúng ta phải đi nhanh lên. Khi nào tới lớp cậu hãy cho tớ chép bài một chút đi. Nếu tớ không nộp bài thì chắc chắn tóc xoăn sẽ gọi điện thoại cho mẹ tớ đấy.”

Tóc xoăn mà Hứa Nguyên Hách đang nhắc đến chính là giáo viên dạy toán của bọn họ. Bởi vì có một mái tóc xoăn nên người thầy kia mới có biệt danh như thế. Bình thường, tóc xoăn cực kỳ nghiêm khắc. Hầu hết những học sinh không làm bài tập của thầy ấy đều sẽ bị chỉ trích như nhau, bất kể thành tích của bạn có tốt đến đâu đi chăng nữa.

“Không chép được đâu.” Chàng trai kia đáp.

Hứa Nguyên Hách quay đầu nhìn anh, đồng tử hơi giãn ra, sau đó lại thấy anh mỉm cười, rõ ràng giọng nói khá thờ ơ: “Tớ vốn làm bài xong trong tối hôm qua rồi nhưng lại quên mang về.”

Hứa Nguyên Hách nhíu mày: “Được thôi. Vậy thì chúng ta bị mắng cùng nhau cũng được.”

“Có thể cậu là người duy nhất bị mắng. Hôm qua tớ đã hoàn thành bài thi toán học trong lớp rồi. Hai việc bù trừ cho nhau nên ắt hẳn tóc xoăn sẽ hài lòng thôi.”

Hứa Nguyên Hách há miệng muốn mắng người: “… Lý Ngật Châu. Cậu thật là độc ác.”

Lý Ngật Châu?

Đây là tên của anh sao?

Hóa ra bọn họ là bạn cùng lớp của nhau.

Nếu vậy thì anh cũng giống như Hứa Nguyên Hách - là một học sinh năm cuối cấp trung học phổ thông.

Sau khi suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Phương Nam Chi, cô bắt đầu cân nhắc đến việc: Mình có nên lướt qua bọn họ để đi tiếp hay không. Nhưng phía trước chỉ có một con đường để ra khỏi cổng mà thôi, dẫu cô làm gì thì cũng sẽ bị hai người kia nhìn thấy.

Quả thật là vậy. Lý Ngật Châu nhanh chóng chú ý tới một cô gái đang đi theo sau Hứa Nguyên Hách.

Nữ sinh kia không hề nhúc nhích, xem ra cô đang đợi người trước mặt anh.

Hứa Nguyên Hách nhận ra ánh mắt của Lý Ngật Châu nên thuận miệng giải thích: “Là con gái của hàng xóm bên cạnh nhà tớ đấy, mới học lớp mười thôi. Mẹ tớ cứ nhất quyết bắt tớ phải dẫn nhỏ này tới trường, còn nói là để người ta làm quen một chút.”

Anh ấy còn nói thêm một câu với vẻ hơi khó chịu: “Hai đứa nhóc con kia trốn nhanh như gió vậy, chỉ còn lại mình tớ làm bảo mẫu thôi.”

Lý Ngật Châu nhấc tay vỗ vào Hứa Nguyên Hách một cái rồi nói: “Người ta còn đang ở đây đấy. Nói chuyện tử tế đi.”

Hứa Nguyên Hách mặc kệ người phía sau nghĩ gì: “Được rồi, được rồi! Mau đi thôi.”

Anh ấy nhấc chân tiến về phía trước, một bước của đôi chân dài kia có thể bằng hai bước của Phương Nam Chi.

Phương Nam Chi đứng yên tại chỗ và cảm thấy hết sức lúng túng sau khi nghe thấy những lời nói của Hứa Nguyên Hách.

Cô đang do dự nên không đi theo bọn họ.

“Em không đi sao? Sắp trễ giờ rồi.” Một lúc sau, giọng nói của chàng trai phía trước truyền đến.


Phương Nam Chi khẽ giật mình, ngước mắt nhìn về phía Lý Ngật Châu.

Đầu thu, sắc xanh xen lẫn sắc vàng của cây ngô đồng đang tôn lên ánh nắng mặt trời rạng rỡ, khung cảnh vừa mơ hồ vừa mông lung nhưng cũng sáng rực lạ thường.

Nó cũng giống như người đang đứng trước mặt Phương Nam Chi.

Lý Ngật Châu nhìn cô, giọng điệu khách khí và lịch sự: “Đừng lo! Em cứ đi theo bọn tôi là được.”



Vị trí của trường trung học phổ thông thực nghiệm Quận Hoa vô cùng tuyệt vời. Những ngôi nhà lân cận trong phạm vi cách đó vài cây số đều là các căn nhà cao cấp. Đa số học sinh của ngôi trường này đều là con cái trong những gia đình giàu có.

Hơn mười phút sau, Phương Nam Chi đi theo bọn họ đến cổng trường. Chỉ còn khoảng sáu, bảy phút nữa là sẽ có tiếng chuông báo hiệu tới giờ tự học buổi sáng.

Những người mặc đồng phục giống nhau đều đi vào trong. Phương Nam Chi không định đến tòa nhà giảng dạy bởi vì hôm qua, giáo viên chủ nhiệm đã nói với cô trong lúc xử lý thủ tục nhập học rằng: Phương Nam Chi hãy đến văn phòng tìm cô giáo trước, sau đó giáo viên sẽ dẫn cô tới tòa nhà giảng dạy.

Nhìn hai chàng trai đang bước đi phía trước, Phương Nam Chi không biết bản thân có nên đuổi theo để nói một câu “cảm ơn” với họ hay không.

“Khốn kiếp! Cuối cùng cũng tới nơi rồi. Nhanh lên tý, nhanh lên nào. Tớ vẫn chưa giải xong bài toán đầu tiên! Cho tớ xem bài của cậu với!”

Lại thêm một học sinh khác đến tìm bài giải.

Phương Nam Chi nhìn thấy một chàng trai vừa cao dong dỏng vừa gầy gò, nước da còn hơi ngăm đen đang bổ nhào vào Lý Ngật Châu. Sau đó, người nọ sợ hãi kêu lên: “Anh Châu ơi, bài làm của anh đâu rồi? Anh không mang theo sao?”

Khuôn mặt của Hứa Nguyên Hách bình thản: “Cậu ấy không làm.”

“Hả? Cậu điên rồi à? Sao lại không làm bài tập toán?” Hắc Cao* lại nhìn về phía Hứa Nguyên Hách: “Còn cậu thì sao?”

*Ở đây, Hắc Cao không phải tên riêng mà là biệt danh của nhân vật này, vì anh ấy được miêu tả là người vừa cao (từ “Cao”) vừa có nước da ngăm đen (từ “Hắc”).

Hứa Nguyên Hách thản nhiên trả lời: “Tớ cũng không làm.”

Hắc Cao suy sụp: “Mẹ kiếp! Tớ còn định trông cậy vào các cậu đấy! Hai cậu thật sự không sợ chết mà.”

Giọng ầm ĩ của Hắc Cao thu hút sự chú ý của những người qua đường. Sau khi liếc nhìn chằm chằm về phía này một lúc lâu, những người đó còn lén nhìn lại khi đã đi xa. Cũng chẳng biết bọn họ đang muốn lên án Hắc Cao vì tông giọng quá ồn ào hay chỉ để ngắm nhìn một người nào đó.

Dưới ánh mắt chòng chọc của mọi người, Phương Nam Chi từ bỏ ý định tiến lên cảm ơn hai chàng trai kia.

Cô chỉ trông về phía Lý Ngật Châu. Anh đang nhìn dáng vẻ sụp đổ của Hắc Cao, trên mặt lộ rõ ​​ý cười.

Chắc hẳn bọn họ đã quên cô rồi.

Phương Nam Chi nghĩ vậy nên không tiếp tục ở lại đây nữa. Cô xoay người để đi đến tòa nhà văn phòng của giáo viên.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương