Hoàng hôn rực cháy
Chương 17:


"Đâu phải em ấy hẹp hòi, cố ý không chịu giới thiệu mà là chúng tôi đã từ chối khi nghe em ấy nói vậy." Đột nhiên, có một âm thanh quen thuộc từ trước cửa sổ của lớp học truyền đến, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững pha chút lạnh lùng.

Phương Nam Chi lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba nam sinh đang đứng bên ngoài cửa sổ. Ba nam sinh đó là Lý Ngật Châu, Hứa Nguyên Hách và cả gương mặt chẳng mấy khi thấy vắng nụ cười của Triệu Kha nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người vừa lên tiếng là Lý Ngật Châu, lúc ánh mắt của Phương Nam Chi chạm phải ánh mắt anh, cô thấy hơi xấu hổ. Cô không biết họ đến từ bao giờ, cũng không biết họ đã nghe được bao nhiêu.

Lúc Chương Lam Lam nhìn thấy ba người đứng ngoài cửa sổ cũng thấy ngạc nhiên không kém. Sau khi ý thức được câu nói của Lý Ngật Châu là có ý gì, khuôn mặt của cô ta tái đi.

"Nếu chúng tôi đã không muốn làm quen với cô thì em ấy cũng chẳng làm gì được. Đâu thể bắt ép người ta, cô nói xem có đúng không?" Giọng điệu của Lý Ngật Châu không nặng nhưng cũng đủ để khiến người ta thấy sự sắc bén trong lời nói ấy.

Chương Lam Lam dám trả treo với Phương Nam Chi nhưng không dám đắc tội với mấy người này: "... Ý em không phải như thế."

Triệu Kha vòng qua cửa sau đi vào trong lớp: "Thế ý cô là sao? Nói rõ ràng chút nghe xem nào."

Chương Lam Lam: "..."

Triệu Kha cầm lấy hai cây chổi ở phía cuối lớp, ném thẳng xuống dưới chân Chương Lam Lam và Tiền Phong: "Còn đi bắt nạt người khác cơ đấy, mau quét lớp đi cho tôi. Đừng đùn đẩy chuyện của mình cho người khác làm như thế. Sao nào, muốn sử dụng bạo lực học đường chắc?"

Tiền Phong chỉ dám ra vẻ trước mắt Phương Nam Chi. Còn khi đứng trước các đàn anh lớp mười hai, nhất là khi Lý Ngật Châu vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ, người này đâu dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ. Tiền Phong nhìn Chương Lam Lam một cái, ánh mắt như đang hỏi dò phải làm thế nào bây giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chương Lam Lam đâu có ngờ được là họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đã vậy còn ra mặt cho Phương Nam Chi. Trong lòng cô ta vừa tức tối vừa ghen tị, thế nhưng không dám để lộ ra ngoài một chút nào, mặt mày cô ta đanh lại.

Lý Ngật Châu chợt lên tiếng: "Phương Nam Chi."

"Dạ?"

Giọng điệu của Lý Ngật Châu có chút lạnh lùng: "Cầm cặp sách của em lên, cầm luôn cả của Đình Ưu nữa rồi về nhà thôi."

Phương Nam Chi: "... Vâng."

Đáp xong, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vã nói: "Em còn phải trực nhật nữa."

Lý Ngật Châu nói: "Triệu Kha nói sẽ giúp em hoàn thành phần của mình, chúng ta đi thôi."

Triệu Kha trợn mắt nhìn Lý Ngật Châu: "?"

Nhưng lúc Phương Nam Chi mang theo nét mặt nghi ngờ nhìn sang, anh ấy lập tức cười hì hì nói: "Đúng đúng đúng, anh làm giúp em, tiện thể quan sát hai bạn học sinh này, không thể để họ lười biếng được! Em cứ về nhà trước đi."


Chương Lam Lam và Tiền Phong: "..."

Phương Nam Chi: "Nhưng mà..."

Triệu Kha: "Đừng nhưng nhị gì hết, đi đi thôi. Anh hứa sẽ quét dọn thật sạch sẽ cho em."

Chính Phương Nam Chi cũng không ngờ cuối cùng, bản thân cô không cần phải trực nhật.

Lúc cầm cặp sách ra khỏi phòng học, cô còn do dự quay đầu lại nhìn Triệu Kha.

"Đưa cặp sách đây." Hứa Nguyên Hách nghiêng người qua một bên, đưa tay ra.

Phương Nam Chi đáp "vâng" một tiếng, sau đó đưa cặp sách của Hứa Đình Ưu qua cho anh ấy.

Sau khi đeo cặp sách của Hứa Đình Ưu lên, bàn tay của Hứa Nguyên Hách lại tiếp tục giơ ra mà không có ý định hạ xuống, Phương Nam Chi ngước mắt nhìn anh ấy, thấy hơi khó hiểu.

Hứa Nguyên Hách cau mày: "Đưa cả cặp sách của em qua đây."

Phương Nam Chi a một tiếng, vội vã xua tay đáp: "Không cần không cần đâu ạ! Em tự đeo được, cảm ơn anh."

"Ừ, tùy em."

Cả ba cùng nhau đi bộ từ trường về nhà.

"Sao hôm nay các anh biết chuyện mà tới thế..." Đi được nửa đường, Phương Nam Chi vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Lý Ngật Châu thản nhiên đáp: "Đến lấy cặp sách cho Đình Ưu."

Hứa Nguyên Hách khó chịu nói: "Em ấy không chịu đến trường, biết giờ bọn anh chuẩn bị về, thế là nhờ bọn anh cầm cặp về cho luôn. Đúng là lười không chịu được."

Phương Nam Chi: "Chẳng trách..."

Hôm nay ánh nắng vừa phải, lại còn trong tiết cuối xuân, ba người đi bộ về nhà, nhiệt độ cũng khá dễ chịu.

"Lúc trước một mình em phải quét vườn phía sau trường cũng là vì bọn nó à?" Lý Ngật Châu chợt hỏi.

Phương Nam Chi dừng lại, gật đầu.

Lý Ngật Châu thấy vậy bèn nói: "Sau này, nếu như bọn nó còn dám bắt nạt em, em có thể nói với bọn tôi."


Họ ở cùng một khu chung cư, đã vậy cô còn là bạn thân của Hứa Đình Ưu, mọi người dần quen thân nhau hơn, Phương Nam Chi đã được họ quy thành người mình từ lúc nào chẳng hay.

Hứa Nguyên Hách thoáng nhìn qua cô một chút, cũng nói: "Em cũng có thể học hỏi từ Hứa Đình Ưu, em cứ nhìn cái tính dữ dằn của nó đấy, thử hỏi ở trường có ai dám dây vào."

Phương Nam Chi gật đầu, không nhịn được bật cười, trong lòng càng thêm ấm áp.

Trước đây cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng sẽ có một ngày có người đứng sau làm chỗ dựa cho mình.



Kỳ thi tuyển sinh đại học ngày một đến gần nhưng Hoàng Ngữ Nhu cũng không thấy lo lắng lắm.

Thứ nhất là vì từ trước đến nay, thành tích của Hứa Nguyên Hách luôn khá tốt, việc đậu được vào một trường đại học tốt trong nước là chuyện miễn bàn. Thứ hai là bà ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu lỡ Hứa Nguyên Hách không đậu đại học, bà ấy sẽ đưa con trai ra nước ngoài du học, như vậy tương lai của con trai bà ấy vẫn rộng mở như thường.

Điều duy nhất khiến bà ấy thấy lo lắng là cặp song sinh trai gái kia, thành tích của cả hai luôn dao động ở mức dưới trung bình. Dù có đưa ra nước ngoài cũng khó mà vào được một trường tốt, đúng là khiến bà ấy lo lắng không thôi.

Kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra vào tuần đầu tiên của tháng sáu, kéo dài trong ba ngày. Trong ba ngày đó, nhà trường sẽ cho học sinh lớp mười và lớp mười một nghỉ, đồng thời cũng để trống lớp học để làm phòng thi.

Vào ngày thi đại học, Hứa Đình Ưu nhắn cho Phương Nam Chi một tin nhắn, bảo rằng cô ấy và người nhà cùng đưa Hứa Nguyên Hách đi thi. Anh ấy phải thi ở một trường khác, cách nơi họ ở hơi xa nên cô ấy phải đợi ở ngoài cho đến khi cuộc thi của Hứa Nguyên Hách kết thúc.

Lúc nhận được tin, Phương Nam Chi đang chạy trên máy chạy bộ trong nhà, sau khi giảm tốc độ cô nhanh chóng nhắn tin trả lời cô ấy: Mọi người đang đợi ở đâu thế?

Hứa Đình Ưu nhanh chóng nhắn lại: Bên trong nhà xe, bên ngoài nóng quá.

Phương Nam Chi nhớ trước đây mình đã từng thấy một chiếc xe rất dài và cao trong bãi đậu xe nhà anh ấy, cô nhắn lại: Chúc anh trai cậu thi suôn sẻ.

Hứa Đình Ưu đáp: Ok ok.

Sau khi chạy bộ xong Phương Nam Chi tiếp tục đi tắm, từ cái lần ngất xỉu vì nhịn ăn trước đó, cô cũng không dám đứng lên cân nữa. Phương Nam Chi đứng trước gương nhìn ngắm cơ thể của mình, sau đó giơ tay nhéo nhéo phần thịt bụng đã ít đi rất nhiều so với trước, rồi mặc quần áo lên.

Ba ngày sau, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, trên mạng tràn ngập các tin về đề thi và đáp án... Phương Nam Chi thường lướt xem cảnh những học sinh reo lên vì cuối cùng cũng được giải phóng. Nhìn thấy những hình ảnh này, cô bắt đầu tò mò tự hỏi không biết bây giờ tâm trạng của Lý Ngật Châu thế nào.

Chẳng qua là các học sinh được tuyển thẳng như anh chắc sẽ chẳng có tý cảm giác gì với việc kì thi tuyển sinh đại học bắt đầu hay kết thúc. Ôi... Học sinh xuất sắc sướng thật đấy.

"Triệu Kha nói cuối tuần này mọi người tụ tập một bữa, bọn họ tốt nghiệp rồi nên muốn quẩy một trận. Họ bảo tớ gọi cả cậu nữa." Sau khi tiết Hán Ngữ kết thúc, Hứa Đình Ưu khẽ chọt chọt vào khuỷu tay cô thủ thỉ.

Phương Nam Chi hỏi lại: "Các anh ấy tốt nghiệp... Chúng ta cũng đi hả?"


Hứa Đình Ưu: "Đều là người quen cả, cùng nhau ra ngoài vui đùa một chuyến cũng được lắm mà. Với cả cuối tuần tớ cũng không muốn phải ở nhà học hành."

"Ừm..."

"Đừng có ừm, đi cùng đi mà. Bọn họ tốt nghiệp cả rồi, sau này chẳng mấy khi có thể tụ tập cùng nhau ăn một bữa."

Nói đến chuyện này, Phương Nam Chi lại cảm thấy hơi buồn rầu.

Cô gật đầu đáp: "Được, vậy chúng ta đi đâu thế?"

"Ở bên Tây Vân nhà tớ có một biệt thự nhỏ, chỗ đó rất mát mẻ, chúng ta sẽ đến đó ăn đồ nướng." Nói đến đây, Hứa Đình Ưu chợt nhớ ra cái gì đó bèn nói: "Phải rồi, lát nữa cậu đi cùng tớ tới chỗ này một chút nhé. Mẹ tớ bảo đã đặt cho anh trai tớ một chiếc đồng hồ ở đó và nói đó là món quà tốt nghiệp cho anh ấy... Ôi, tốt nhất sau này khi tớ tốt nghiệp cũng có thể nhận được một món quà như vậy."

Quà tốt nghiệp à.

Trong khoảng thời gian này, dù có bận đến mấy người kia cũng giúp đỡ cô rất nhiều trong chuyện học tập. Bây giờ anh sắp tốt nghiệp, phải chăng cô cũng nên chuẩn bị cho anh một món quà.

Cô làm vậy cũng chẳng có ý gì hết, chỉ muốn... Cảm ơn anh mà thôi.

Việc nên làm mà.

Ôm suy nghĩ đó, Phương Nam Chi lập tức lên mạng tìm hiểu, trên đó đưa ra rất nhiều thứ có thể làm quà tốt nghiệp. Nhưng nhìn tới nhìn lui, cô chẳng thấy món nào thích hợp.

Thế là cô mở vòng bạn bè của anh ra muốn dựa vào đó để tìm chút manh mối liên quan đến những thứ anh thích. Đột nhiên, cô chú ý tới ảnh đại diện của anh.

Kể từ khi mua những cuốn sách kiến ​​trúc đó ở hiệu sách lần trước, cô đã mua thêm rất nhiều cuốn nữa. Cô đã từng thấy phiên bản đầy đủ và tráng lệ của kiến trúc được anh dùng làm ảnh đại diện. Đó là bảo tàng Perot, một viện bảo tàng khoa học và lịch sử tự nhiên do kiến trúc sư Morphosis thiết kế.

Có thể dùng cái đó để làm ảnh đại diện, phải chăng anh rất thích kiến trúc ấy...

Một số suy nghĩ bắt đầu nhen nhóm trong lòng Phương Nam Chi.

Chớp mắt một cái đã đến cuối tuần.

Phương Nam Chi đã nói với Triệu Lợi Vân về kế hoạch cuối tuần của mình, Triệu Lợi Vân cảm thấy vô cùng vui vẻ vì cô có thể ra ngoài chơi cùng bạn bè. Bà cũng cảm thấy khá yên tâm với mấy người Hứa Nguyên Hách, Lý Ngật Châu, thế nên vui vẻ để cô ra ngoài.

Nhà họ Hứa đã sắp xếp một tài xế, Phương Nam Chi ngồi cùng xe với họ đến chỗ đã hẹn.

Tuy Tây Vân nằm trong thành phố Hàng Châu nhưng nó nằm ở một nơi xa xôi, phải lái xe chừng một tiếng rưỡi mới đến nơi. Lúc họ đến đã có người đến sớm hơn, cổng của biệt thự đã mở lớn, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng người cười nói bên trong.

"Đợi họ đến là sẽ bắt đầu nướng, Triệu Kha cậu xiên cái gì đây? Sao mà cậu lười thế hả!" Giọng của Tống Sơ Tuyền vang lên.

"Thế này mà cậu bảo tớ lười á! Cậu nhìn Lý Ngật Châu thử đi, xem cậu ấy đang làm cái gì kia kìa!"

Tống Sơ Tuyền: "Chẳng phải cậu ấy đang điều chỉnh âm thanh à?"

"Điều chỉnh âm thanh kiểu gì mà mãi không xong, tớ thấy cậu ấy đang cố ý thì có."

Vừa vào cửa, Phương Nam Chi đã nhìn thấy có rất nhiều người đang vây quanh một cái bàn hình chữ nhật, trong đó có một vài người cô quen, cũng có những người chỉ có duyên gặp mặt một, hai lần. Tất cả đều là thành viên của lớp 12/7 cô đã gặp trong bữa tiệc sinh nhật của Hứa Nguyên Hách lần trước.


Triệu Kha nhìn thấy họ vội vã chào hỏi, Phương Nam Chi cũng lên tiếng đáp lại.

Đi vào trong thêm một chút nữa, cô thấy một người đang ở trước chiếc tivi treo tường trong phòng khách.

Hôm nay Lý Ngật Châu mặc một chiếc quần đen và một chiếc áo T-shirt màu trắng rộng rãi, thản nhiên ngồi ở dưới đất.

Anh đang cúi xuống để điều chỉnh thiết bị, tấm lưng gầy gò thoáng ẩn thoáng hiện dưới lớp áo toát lên vẻ trẻ trung, năng động.

Triệu Kha nói: "Mọi người đến thật đúng lúc, có thể chuẩn bị bày vỉ nướng ra được rồi. Qua đây, giúp tớ xiên thịt mau lên."

Phương Nam Chi không nhìn anh nữa mà đi cùng đám Hứa Đình Ưu đến chỗ bàn ăn, bắt đầu hỗ trợ. Một lát sau, trong phòng khách truyền ra tiếng nhạc, thiết bị âm thanh đã lâu không dùng nay đã được khôi phục.

"Quả nhiên Lý Ngật Châu vẫn là người giỏi nhất, vừa rồi cậu ở trong đó sửa mãi mà có được đâu." Tống Sơ Tuyền cảm thán.

Triệu Kha lập tức cãi lại: "Đó là vì cậu gọi tớ qua đây xiên thịt nên tớ mới giao nhiệm vụ đó lại cho cậu ấy. Nếu vừa rồi tớ tiếp tục sửa, chắc chắn chỉ một lúc là sửa xong, không lâu đến thế đâu. Cậu ấy đang kiếm cớ làm biếng thì có!"

Tống Sơ Tuyền: "Bớt chém gió lại đi."

Lý Ngật Châu chỉnh xong thiết bị âm thanh cũng bước tới, vỗ vai Triệu Kha bảo: "Đi chuyển đồ vật ra ngoài với tớ đi."

Người trong cuộc đi tới trước mặt, Triệu Kha lập tức thấy xấu hổ, cười hì hì bảo: "Được chứ được chứ."

Đáp xong chợt nhớ ra điều gì đó Triệu Kha bèn reo lên: "Phải rồi A Hách, cậu đã mang rượu tới chưa."

Hứa Nguyên Hách: "Mang đến đây rồi, vừa bảo người ta chuyển vào bếp xong."

"Ừ! Tốt quá rồi, đêm nay chúng ta phải say một trận mới được!"

Phương Nam Chi chớp mắt, nghe vậy khẽ hỏi Hứa Đình Ưu: "Chúng ta cũng được uống hả?"

Hứa Đình Ưu đáp: "Có chứ, uống luôn."

Hứa Nguyên Hạo nghe thế cũng chen miệng vào: "Em cũng muốn uống, em cũng muốn uống!"

Vừa dứt lời, Hứa Nguyên Hạo đã bị vỗ cho một phát lên gáy, vừa quay đầu lại cậu ấy đã thấy Lý Ngật Châu đứng ngay bên cạnh: "Muốn cái gì mà muốn."

Hứa Nguyên Hạo ôm đầu gầm lên: "Đau em."

Lý Ngật Châu nhận lấy dụng cụ nướng thịt, thoáng nhìn về phía Phương Nam Chi nói: "Vị thành niên cấm chỉ uống rượu."

"..."

Ồ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương