Hoàng Hậu Đến Từ Tương Lai
-
Chương 5
( Lật Kiến Doanh Phương & Lật Kiến Doanh Viên: hai chị em sinh đôi nhà họ Lật Kiến, bạn rất thân của Hàn Lâm )
- con nhỏ ngốc kia ( Doanh Phương la lớn khi nhìn thấy Hàn Lâm bước vào )
- Hàn Lâm ( Doanh Viên cũng vừa khóc vừa chạy lại ôm nó)
- thôi nào 2 cô nương làm gì mà giữ vậy? ( nhỏ cười te toét)
- con nhỏ ngốc này? Còn cười được à? ( Cả hai đồng thanh lên tiếng)
- hihihi… ( gãi đầu cho bớt quê)
( Lạc Cổ Thượng Hiên: là bạn “chai” rất thân với Hàn Lâm …)
- ê! Bé Lâm? ( Thượng Hiên vừa cầm ly rượu chạy lại vừa lên tiếng)
- (nó chu mỏ ra nhìn Thượng Hiên với vẻ câm tức) tên kia! Ai là bé Lâm hả?
- ý từ từ? gì mà nóng dữ cô nương (hắn vừa nói vừa vòng tay qua eo của nó và kết cục phải nhận là…)
- BỐP…. ai cho phép cậu xàm sỡ em gái tôi vậy? ( Hải Thiên ra vẻ tức giận )
- Ôh my good! Anh hai!
- ai là anh hai của cậu hả? (Hải Thiên làm mặt lạnh)
- ồ… anh đừng nói thế chứ? sớm muộn gì chúng ta cũng là anh em một nhà mà! (cười te toét)
- BỐP…. (ăn thêm một phát nữa, sao tên này thích ăn đòn dữ ta) ai là anh em một nhà với ngươi hả? ( nó cho hắn ăn một cú đấm khá đau đó!)
- ui da…(đau quá nên kêu thành tiếng) Sao hai anh em nhà này thích dùng bạo lực thế hả?
- (không hẹn mà cả hai cùng lên tiếng) cậu nói cái gì? ( chực sẵn nắm đấm)
- ui da… hành hung bạo lực… cứu tôi với… Doanh Phương & Doanh Viên mau cứu tớ với! ( núp sau bóng hai chị em sinh đôi)
- thôi nào! giỡn tới đó thôi? ( Doanh Phương lên tiếng)
- đúng đó! cậu mới khoẻ dậy, giỡn quá coi chừng mệt? ( Doanh Viên cũng góp phần nói theo)
- hey… thôi được rồi… không giỡn nữa ( nó nói)
- ừ… mà chừng nào cậu đi học trở lại vậy ( Thượng Hiên đang núp sau lưng của 2 chị em sinh đôi lò đầu ra nói)
- ngày mai tớ sẽ đến trường.
- cái gì ( không hẹn mà cả 3 đồng thanh)
- có gì mà các cậu ngạc nhiên dữ vậy!
- cậu mới khoẻ lại, sao không ở nhà lo nghĩ ngơi tịnh dưỡng mà lại đi học sớm thế? ( Doanh Phương nói)
- ừ! đúng đó! với chỉ số IQ của cậu thì từ từ học cũng được mà (Doanh Viên cũng chen vào)
- em thấy rồi đấy? anh cũng nghỉ tốt nhất em nên ở nhà thêm một thời gian nữa đi? ( Hải Thiên nhìn Lâm mà nói)
- em đã quyết định rồi. Mai đi học không bàn cãi nữa!
- nhưng mà….
- các cô cậu còn làm gì vậy? Sao nhân vật chính mà còn đứng đó? (mẹ của Thiên & Lâm lên tiếng)
- tụi con biết rồi ( đồng thanh cả đám lên tiếng rồi nhảy vào nhập tiệc)
Vùng Biên Giới ở Phía Bắc.
- khải tấu hoàng thượng, quân Phiên do Thiền Nô lãnh đạo đã đóng quân ở huyện Du Long Nhật (Hoàng Trung lên tiếng )
- bọn chúng có bao nhiêu quân mã? ( Quân Bảo đang xem địa thế, xem quân binh có thể đóng doanh ở đây được không?)
- theo như mật thám báo lại thì bọn chúng có gần 10 vạn tinh binh và hơn 30 ngàn ngựa chiến.
- ( ngẫm nghĩ giây lát) ừ cũng khá nhiều đấy?
- bẩm hoàng thượng, người đã có kế sách gì cho trận chiến này chưa? ( Hoàng Trung nói chuyện với Quân Bảo rất tự nhiên)
- chưa… trẫm còn chưa có kế sách gì? Trẫm còn đang chờ hành động tiếp của bọn chúng mới định ra kế sách? (Quân Bảo nói) Hoàng Trung….
- dạ có thần.
- hãy truyền quân đóng doanh ở đây!
- tuân lệnh. (y lập tức thi hành)
Trường Thiên Phục. - (anh hai nó chở nó tới trường, theo giám sát nó từng li từng tí) woa … đã lâu không được đến trường rồi…. (nói rồi nó chạy vào cổng và….)
- kính chào hội trưởng (đám học sinh của trường xếp hàng ở đó lúc nào cúi mình kính chào nó)
- Hàn Lâm mừng cậu đi học trở lại ( Doanh Phương lên tiếng)
- ừ….mà các cậu đang làm gì vậy? sao người nào người nấy đều mang balo thế? (nó ngạc nhiên nhìn mọi người)
- cậu đi học lại mà không có thời khoá biểu của lớp à? ( Thượng Hiên lên tiếng như trách móc nó)
- hơ…( nó gãi giã đầu cho qua lệ)
- thôi đi bà cô… cô đi học kiểu gì vậy chứ? học kiểu này mà lúc nào điểm cũng cao chót vót à! (Thượng Hiên than trách)
- ( đánh vào ngực Hiên một phát) thôi đi ông tướng đừng ở đó đóng kịch nữa! mau nói cho tôi biết là lớp đang làm gì đi?
- sáng nay lớp ta có tiết ngoại khoá ngoài trời nên cô nói cả lớp ra phía sau núi gần ngôi miếu thờ thổ địa để học. ( Doanh Viên nói)
- à… vậy ta đi thôi! ( quay đầu định đi thì thấy anh hai chưa chịu về nên nó nói) anh hai! sao anh còn ở đây thế? Sao không về đi? (mắt nó mở tròn xoe)
- anh không về! anh sẽ đi theo em? ( Thiên lạnh lùng nói)
- cái gì? NO anh không được đi? (nó nói mà mắt vẫn còn mở to)
- tại sao anh đi theo em không được? ( cúi nhìn nó)
- ( nó ấp úng nhìn anh nó nháy mắt lia lịa) anh à… em đâu còn nhỏ nữa.
- tôi đi theo không phiền gì mọi người chứ? ( ngẩn mặt lên nhìn đám học sinh với ánh mắt nẩy lửa, người nào mà không cho ổng theo chắc chết)
- không phiền gì đâu? (cả đám cúi người đồng thanh nói)
- vậy được rồi, ta đi thôi! ( nói rồi dẫn đám học sinh đi, y như người dám hộ tụi nhóc)
Sau Núi Gần Đền Thờ Thổ Địa.
- sao mình thấy không khí ở đây âm u quá nhỉ? ( Doanh Viên nói với dáng vẻ run sợ)
- có ma sau lưng cậu kìa? ( Lâm hù doạ Viên)
- đâu… đâu… ( Viên sợ quá nhảy cẩn lên)
- hahahaha…. Ban ngày mà làm gì có ma mày (Lâm nói, Cả đám cười)
- con quỉ… dám chọc tao ( Viên bậm môi doạ nạt nhỏ)
- hihihi… ( đang đùa thì tự nhiên nó nghiêm túc lại_nói) thôi nào! mọi người hãy chia nhau ra tìm hiểu khu vực này đi
Giọng nó y như người lãnh đạo, khi mọi người tản ra gần hết thì nó cũng đi loanh quanh khắp nơi và nó đã để ý đến một cái hang động… nó đi vào đấy! kéo theo cả Hải Thiên vào. Bất chợt có một luồng gió nhẹ như khơi gợi lại ký ức ở quá khứ của nó… nó nhớ lại mọi thứ và rồi bỗng nhiên nó như bị kéo ngược vào quá khứ. Kéo theo cả Hải Thiên vì lúc đó nó nắm chặt tay anh mình. Hải Thiên hơi bất ngờ về việc này, anh chỉ biết ôm chặt Hàn Lâm để nó khỏi bị tổn thương gì. Ở quá khứ… ở chiến trường.
- muôn tâu bệ hạ, người nên rời khỏi đây đi ạ! ( Trung nói với vẻ hốt hoảng)
- ta không đi đâu hết, dù có chết ta cũng phải ở đây (Quân Bảo quát. Đêm hôm đó, sau khi đóng quân, đội quân của Quân Bảo bất chợt bị địch tấn công từ bốn phía và kết quả….. như ta đã thấy… nhưng bất chợt từ trên bầu trời của chiến trường loé lên một ánh sáng…. Và…)
- chuyện gì vậy? ( đám binh sĩ nói, ánh sáng càng lớn ra)
- hey… đây là đâu đây…. ( rớt xuống đất rồi ngồi dậy nói_Lâm)
- chuyện gì vừa xảy ra vậy Lâm (Thiên đưa tay ra sau đầu xoa xoa)
- Dương phi nương nương ( tiếng của Hoàng Trung vang lên khiến cho cả nó và Quân Bảo đều giật mình nhìn thẳng vào mắt nhau)
- Tại sao nàng lại ở đây? ( Quân Bảo hét mà trong lòng thắc mắc)
- hey…a…. ( một tên lính Phiên cầm đao bổ vào người nó….)
- Hàn Lâm….. cẩn thận… (Hải Thiên đang lúc nửa mơ nửa tỉnh thì thấy em gái mình gặp nguy hiểm, anh liền xong vào đỡ nhát đao đó! Tuy nhiên, vì anh cũng là một cao thủ võ thuật nên nhát kiếm tầm thường kia chẳng làm được gì?) em không sao chứ Hàn Lâm.. ( nắm chặt lấy bã vai nó hỏi)
- ( nó để tay sau đầu xoa xoa) em …em không sao, còn anh anh có bị gì không?
- anh không sao cả? (nói rồi Thiên nhìn xung quanh và thấy bất ngờ trước cảnh tượng này, đúng lúc đó một mũi tên bay tới….)
- Dương phi nương nương, người hãy cẩn thận ( Hoàng Trung phi ngựa nước đại đến đánh bật mũi tên ra) người hãy mau đi theo chúng tôi? ( Hoàng Trung nói và đưa ra một con ngựa cho họ)
- anh hai ta đi thôi? ( nó nhảy lên ngựa và đưa tay ra kéo Thiên lên ngựa trong khi Thiên chả hiểu gì cả?)
Doanh Trại Của Quân Bảo.
- tại sao nàng lại ở đây? (Quân Bảo hét lớn khi thấy nó đi với một người con trai trên cùng một con ngựa, lúc này anh hết sức tức giận)
- tôi ở đây thì liên quan gì tới anh chứ? (Thiên đỡ nó xuống ngựa, nó vừa xuống ngựa vừa nói)
- không liên quan gì à! (hắn tiến lại gần nó, bất chợt hắn nhận một luồng sát khí từ phía của Thiên tuy nhiên hắn vẫn không run sợ, vẫn hiên ngang bước tới và tất nhiên nó run sợ núp sau lưng của Thiên)
- cậu là ai? ( Thiên hỏi một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn…)
- (hắn sững người trước câu hỏi của Thiên nhưng….) hừ…câu đó phải là do ta nói chứ? Ngươi là ai? Ngươi có biết hậu quả đụng vào nữ nhân của ta sẽ có kết cục gì không? (tia sát khí bắn qua phía Thiên)
- ( Thiên cũng chẳng thua kém ) ai là nữ nhân của ngươi?
- hừ (nhếch miệng cười) ngươi giả ngốc hay là ngốc thật thế hả?
- hai người thôi điiiiiiiiiiiiii….. ( nó hét lớn và sau cú hét người nó như mền nhũn ra quỵ xuống)
- (Thiên đứng gần nó vội…..) Lâm em không sao chứ ( đỡ nó ngồi xuống ) - cái gì? Hai người còn dám thân thiết trước mặt ta à? (người hắn đầy sát khí, ngọn lửa ghen bốc lên)
- hoàng thượng! người nên bình tĩnh, hình như Dương nương nương đang bị bệnh ( Trung ra vẻ khuyên can Bảo)
- kệ nàng ấy! ai bảo trong cung giường êm nệm ấm không chịu lại đi bỏ trốn với người nam nhân này? (hắn tức giận nói)
- ngươi nói bậy bạ gì thế hả? (Thiên vừa loay hoay lo cho Lâm vừa nói với vẻ tức giận)
- hừ… ta nói bậy bạ gì à? Đôi cẩu nam nữ các ngươi thì lấy gì mà hiểu? (nói mỉa mai)
- cẩu nam nữ? thật bậy bạ, ta là anh trai của Hàn Lâm tại sao ngươi lại nói vậy? thật là sỉ nhục (bế nó đứng dậy miệng nói mà người đầy sát khí)
- ngươi nói sao? Ngươi là ca ca của nàng ấy? (vui mừng như có hội hắn hớn hở hỏi lại lần nữa) ngươi có thật là ca ca của nàng ấy không?
- hừ ta Dương Tôn Hải Thiên anh trai của Dương Ngọc Hàn Lâm! (nói mà mặt cứ như Diêm Vương vì ổng đâu có ưa cái ông vua này)
- thật sao? (vui quá mà, giờ hắn như thiên thần)
- hoàng thượng à? Dương phi người…(Trung nói )
- à… người đâu! cho truyền ngự y đến trại của trẫm, nhanh lên…. mời người theo ta đến trại để ngự y thăm khám cho nàng (nói dịu dàng hẳn đi)
- ừ… ( hết biết cách gì để giúp Lâm hạ sốt nên đành lòng đi theo hắn…)
- nàng ấy sao rồi? ( trong trại hắn, Trịnh đại phu đang bắt mạch)
- đúng vậy! em gái tôi sao rồi? ( Thiên cũng lo lắng nên hỏi)
- khải tấu hoàng thượng. Dương phi nương nương chẳng qua chỉ vì kiệt sức nên mới xỉu thôi, không có gì đáng ngại. thần sẽ kê một đơn thuốc cho người….( sau khi bắt mạch cho nó Trịnh đại phu nói)
- ừ… ngươi lui ra đi….(hắn nói )
- tuân lệnh (cúi người thi lễ rồi lui ra)
- ta muốn biết chuyện này là sao? ( Thiên hỏi hắn khi Trịnh đại phu đã lui ra ngoài )
- ( nhìn Thiên hắn nói) ngươi chưa biết chuyện gì sao?
- nếu ta biết chuyện gì đã xảy ra với Lâm thì ngươi đã không còn trên thế gian này rồi! ( ngồi xuống ghế, Thiên nói với giọng lạnh như tiền)
- hừ…. người nói vậy là sao? Em gái người là vợ của vua thì người nên hãnh diện chứ! (tên này cũng không thích Thiên)
- cái gì? vợ vua… (Thiên bất ngờ)
- ư…ư… ( nhỏ tĩnh dậy vì nghe tiếng hét lớn của Thiên)
- Lâm/nàng không sao chứ?(không hẹn, cả hai đồng thanh lên tiếng )
- ư… đây là đâu.(nó cảm thấy mệt mỏi, lời nói nó kéo dài và nặng trịch như chì)
- đây là doanh trại của ta!Sao nàng lại ở nơi này(hắn thắc mắc hỏi nó)
- con nhỏ ngốc kia ( Doanh Phương la lớn khi nhìn thấy Hàn Lâm bước vào )
- Hàn Lâm ( Doanh Viên cũng vừa khóc vừa chạy lại ôm nó)
- thôi nào 2 cô nương làm gì mà giữ vậy? ( nhỏ cười te toét)
- con nhỏ ngốc này? Còn cười được à? ( Cả hai đồng thanh lên tiếng)
- hihihi… ( gãi đầu cho bớt quê)
( Lạc Cổ Thượng Hiên: là bạn “chai” rất thân với Hàn Lâm …)
- ê! Bé Lâm? ( Thượng Hiên vừa cầm ly rượu chạy lại vừa lên tiếng)
- (nó chu mỏ ra nhìn Thượng Hiên với vẻ câm tức) tên kia! Ai là bé Lâm hả?
- ý từ từ? gì mà nóng dữ cô nương (hắn vừa nói vừa vòng tay qua eo của nó và kết cục phải nhận là…)
- BỐP…. ai cho phép cậu xàm sỡ em gái tôi vậy? ( Hải Thiên ra vẻ tức giận )
- Ôh my good! Anh hai!
- ai là anh hai của cậu hả? (Hải Thiên làm mặt lạnh)
- ồ… anh đừng nói thế chứ? sớm muộn gì chúng ta cũng là anh em một nhà mà! (cười te toét)
- BỐP…. (ăn thêm một phát nữa, sao tên này thích ăn đòn dữ ta) ai là anh em một nhà với ngươi hả? ( nó cho hắn ăn một cú đấm khá đau đó!)
- ui da…(đau quá nên kêu thành tiếng) Sao hai anh em nhà này thích dùng bạo lực thế hả?
- (không hẹn mà cả hai cùng lên tiếng) cậu nói cái gì? ( chực sẵn nắm đấm)
- ui da… hành hung bạo lực… cứu tôi với… Doanh Phương & Doanh Viên mau cứu tớ với! ( núp sau bóng hai chị em sinh đôi)
- thôi nào! giỡn tới đó thôi? ( Doanh Phương lên tiếng)
- đúng đó! cậu mới khoẻ dậy, giỡn quá coi chừng mệt? ( Doanh Viên cũng góp phần nói theo)
- hey… thôi được rồi… không giỡn nữa ( nó nói)
- ừ… mà chừng nào cậu đi học trở lại vậy ( Thượng Hiên đang núp sau lưng của 2 chị em sinh đôi lò đầu ra nói)
- ngày mai tớ sẽ đến trường.
- cái gì ( không hẹn mà cả 3 đồng thanh)
- có gì mà các cậu ngạc nhiên dữ vậy!
- cậu mới khoẻ lại, sao không ở nhà lo nghĩ ngơi tịnh dưỡng mà lại đi học sớm thế? ( Doanh Phương nói)
- ừ! đúng đó! với chỉ số IQ của cậu thì từ từ học cũng được mà (Doanh Viên cũng chen vào)
- em thấy rồi đấy? anh cũng nghỉ tốt nhất em nên ở nhà thêm một thời gian nữa đi? ( Hải Thiên nhìn Lâm mà nói)
- em đã quyết định rồi. Mai đi học không bàn cãi nữa!
- nhưng mà….
- các cô cậu còn làm gì vậy? Sao nhân vật chính mà còn đứng đó? (mẹ của Thiên & Lâm lên tiếng)
- tụi con biết rồi ( đồng thanh cả đám lên tiếng rồi nhảy vào nhập tiệc)
Vùng Biên Giới ở Phía Bắc.
- khải tấu hoàng thượng, quân Phiên do Thiền Nô lãnh đạo đã đóng quân ở huyện Du Long Nhật (Hoàng Trung lên tiếng )
- bọn chúng có bao nhiêu quân mã? ( Quân Bảo đang xem địa thế, xem quân binh có thể đóng doanh ở đây được không?)
- theo như mật thám báo lại thì bọn chúng có gần 10 vạn tinh binh và hơn 30 ngàn ngựa chiến.
- ( ngẫm nghĩ giây lát) ừ cũng khá nhiều đấy?
- bẩm hoàng thượng, người đã có kế sách gì cho trận chiến này chưa? ( Hoàng Trung nói chuyện với Quân Bảo rất tự nhiên)
- chưa… trẫm còn chưa có kế sách gì? Trẫm còn đang chờ hành động tiếp của bọn chúng mới định ra kế sách? (Quân Bảo nói) Hoàng Trung….
- dạ có thần.
- hãy truyền quân đóng doanh ở đây!
- tuân lệnh. (y lập tức thi hành)
Trường Thiên Phục. - (anh hai nó chở nó tới trường, theo giám sát nó từng li từng tí) woa … đã lâu không được đến trường rồi…. (nói rồi nó chạy vào cổng và….)
- kính chào hội trưởng (đám học sinh của trường xếp hàng ở đó lúc nào cúi mình kính chào nó)
- Hàn Lâm mừng cậu đi học trở lại ( Doanh Phương lên tiếng)
- ừ….mà các cậu đang làm gì vậy? sao người nào người nấy đều mang balo thế? (nó ngạc nhiên nhìn mọi người)
- cậu đi học lại mà không có thời khoá biểu của lớp à? ( Thượng Hiên lên tiếng như trách móc nó)
- hơ…( nó gãi giã đầu cho qua lệ)
- thôi đi bà cô… cô đi học kiểu gì vậy chứ? học kiểu này mà lúc nào điểm cũng cao chót vót à! (Thượng Hiên than trách)
- ( đánh vào ngực Hiên một phát) thôi đi ông tướng đừng ở đó đóng kịch nữa! mau nói cho tôi biết là lớp đang làm gì đi?
- sáng nay lớp ta có tiết ngoại khoá ngoài trời nên cô nói cả lớp ra phía sau núi gần ngôi miếu thờ thổ địa để học. ( Doanh Viên nói)
- à… vậy ta đi thôi! ( quay đầu định đi thì thấy anh hai chưa chịu về nên nó nói) anh hai! sao anh còn ở đây thế? Sao không về đi? (mắt nó mở tròn xoe)
- anh không về! anh sẽ đi theo em? ( Thiên lạnh lùng nói)
- cái gì? NO anh không được đi? (nó nói mà mắt vẫn còn mở to)
- tại sao anh đi theo em không được? ( cúi nhìn nó)
- ( nó ấp úng nhìn anh nó nháy mắt lia lịa) anh à… em đâu còn nhỏ nữa.
- tôi đi theo không phiền gì mọi người chứ? ( ngẩn mặt lên nhìn đám học sinh với ánh mắt nẩy lửa, người nào mà không cho ổng theo chắc chết)
- không phiền gì đâu? (cả đám cúi người đồng thanh nói)
- vậy được rồi, ta đi thôi! ( nói rồi dẫn đám học sinh đi, y như người dám hộ tụi nhóc)
Sau Núi Gần Đền Thờ Thổ Địa.
- sao mình thấy không khí ở đây âm u quá nhỉ? ( Doanh Viên nói với dáng vẻ run sợ)
- có ma sau lưng cậu kìa? ( Lâm hù doạ Viên)
- đâu… đâu… ( Viên sợ quá nhảy cẩn lên)
- hahahaha…. Ban ngày mà làm gì có ma mày (Lâm nói, Cả đám cười)
- con quỉ… dám chọc tao ( Viên bậm môi doạ nạt nhỏ)
- hihihi… ( đang đùa thì tự nhiên nó nghiêm túc lại_nói) thôi nào! mọi người hãy chia nhau ra tìm hiểu khu vực này đi
Giọng nó y như người lãnh đạo, khi mọi người tản ra gần hết thì nó cũng đi loanh quanh khắp nơi và nó đã để ý đến một cái hang động… nó đi vào đấy! kéo theo cả Hải Thiên vào. Bất chợt có một luồng gió nhẹ như khơi gợi lại ký ức ở quá khứ của nó… nó nhớ lại mọi thứ và rồi bỗng nhiên nó như bị kéo ngược vào quá khứ. Kéo theo cả Hải Thiên vì lúc đó nó nắm chặt tay anh mình. Hải Thiên hơi bất ngờ về việc này, anh chỉ biết ôm chặt Hàn Lâm để nó khỏi bị tổn thương gì. Ở quá khứ… ở chiến trường.
- muôn tâu bệ hạ, người nên rời khỏi đây đi ạ! ( Trung nói với vẻ hốt hoảng)
- ta không đi đâu hết, dù có chết ta cũng phải ở đây (Quân Bảo quát. Đêm hôm đó, sau khi đóng quân, đội quân của Quân Bảo bất chợt bị địch tấn công từ bốn phía và kết quả….. như ta đã thấy… nhưng bất chợt từ trên bầu trời của chiến trường loé lên một ánh sáng…. Và…)
- chuyện gì vậy? ( đám binh sĩ nói, ánh sáng càng lớn ra)
- hey… đây là đâu đây…. ( rớt xuống đất rồi ngồi dậy nói_Lâm)
- chuyện gì vừa xảy ra vậy Lâm (Thiên đưa tay ra sau đầu xoa xoa)
- Dương phi nương nương ( tiếng của Hoàng Trung vang lên khiến cho cả nó và Quân Bảo đều giật mình nhìn thẳng vào mắt nhau)
- Tại sao nàng lại ở đây? ( Quân Bảo hét mà trong lòng thắc mắc)
- hey…a…. ( một tên lính Phiên cầm đao bổ vào người nó….)
- Hàn Lâm….. cẩn thận… (Hải Thiên đang lúc nửa mơ nửa tỉnh thì thấy em gái mình gặp nguy hiểm, anh liền xong vào đỡ nhát đao đó! Tuy nhiên, vì anh cũng là một cao thủ võ thuật nên nhát kiếm tầm thường kia chẳng làm được gì?) em không sao chứ Hàn Lâm.. ( nắm chặt lấy bã vai nó hỏi)
- ( nó để tay sau đầu xoa xoa) em …em không sao, còn anh anh có bị gì không?
- anh không sao cả? (nói rồi Thiên nhìn xung quanh và thấy bất ngờ trước cảnh tượng này, đúng lúc đó một mũi tên bay tới….)
- Dương phi nương nương, người hãy cẩn thận ( Hoàng Trung phi ngựa nước đại đến đánh bật mũi tên ra) người hãy mau đi theo chúng tôi? ( Hoàng Trung nói và đưa ra một con ngựa cho họ)
- anh hai ta đi thôi? ( nó nhảy lên ngựa và đưa tay ra kéo Thiên lên ngựa trong khi Thiên chả hiểu gì cả?)
Doanh Trại Của Quân Bảo.
- tại sao nàng lại ở đây? (Quân Bảo hét lớn khi thấy nó đi với một người con trai trên cùng một con ngựa, lúc này anh hết sức tức giận)
- tôi ở đây thì liên quan gì tới anh chứ? (Thiên đỡ nó xuống ngựa, nó vừa xuống ngựa vừa nói)
- không liên quan gì à! (hắn tiến lại gần nó, bất chợt hắn nhận một luồng sát khí từ phía của Thiên tuy nhiên hắn vẫn không run sợ, vẫn hiên ngang bước tới và tất nhiên nó run sợ núp sau lưng của Thiên)
- cậu là ai? ( Thiên hỏi một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn…)
- (hắn sững người trước câu hỏi của Thiên nhưng….) hừ…câu đó phải là do ta nói chứ? Ngươi là ai? Ngươi có biết hậu quả đụng vào nữ nhân của ta sẽ có kết cục gì không? (tia sát khí bắn qua phía Thiên)
- ( Thiên cũng chẳng thua kém ) ai là nữ nhân của ngươi?
- hừ (nhếch miệng cười) ngươi giả ngốc hay là ngốc thật thế hả?
- hai người thôi điiiiiiiiiiiiii….. ( nó hét lớn và sau cú hét người nó như mền nhũn ra quỵ xuống)
- (Thiên đứng gần nó vội…..) Lâm em không sao chứ ( đỡ nó ngồi xuống ) - cái gì? Hai người còn dám thân thiết trước mặt ta à? (người hắn đầy sát khí, ngọn lửa ghen bốc lên)
- hoàng thượng! người nên bình tĩnh, hình như Dương nương nương đang bị bệnh ( Trung ra vẻ khuyên can Bảo)
- kệ nàng ấy! ai bảo trong cung giường êm nệm ấm không chịu lại đi bỏ trốn với người nam nhân này? (hắn tức giận nói)
- ngươi nói bậy bạ gì thế hả? (Thiên vừa loay hoay lo cho Lâm vừa nói với vẻ tức giận)
- hừ… ta nói bậy bạ gì à? Đôi cẩu nam nữ các ngươi thì lấy gì mà hiểu? (nói mỉa mai)
- cẩu nam nữ? thật bậy bạ, ta là anh trai của Hàn Lâm tại sao ngươi lại nói vậy? thật là sỉ nhục (bế nó đứng dậy miệng nói mà người đầy sát khí)
- ngươi nói sao? Ngươi là ca ca của nàng ấy? (vui mừng như có hội hắn hớn hở hỏi lại lần nữa) ngươi có thật là ca ca của nàng ấy không?
- hừ ta Dương Tôn Hải Thiên anh trai của Dương Ngọc Hàn Lâm! (nói mà mặt cứ như Diêm Vương vì ổng đâu có ưa cái ông vua này)
- thật sao? (vui quá mà, giờ hắn như thiên thần)
- hoàng thượng à? Dương phi người…(Trung nói )
- à… người đâu! cho truyền ngự y đến trại của trẫm, nhanh lên…. mời người theo ta đến trại để ngự y thăm khám cho nàng (nói dịu dàng hẳn đi)
- ừ… ( hết biết cách gì để giúp Lâm hạ sốt nên đành lòng đi theo hắn…)
- nàng ấy sao rồi? ( trong trại hắn, Trịnh đại phu đang bắt mạch)
- đúng vậy! em gái tôi sao rồi? ( Thiên cũng lo lắng nên hỏi)
- khải tấu hoàng thượng. Dương phi nương nương chẳng qua chỉ vì kiệt sức nên mới xỉu thôi, không có gì đáng ngại. thần sẽ kê một đơn thuốc cho người….( sau khi bắt mạch cho nó Trịnh đại phu nói)
- ừ… ngươi lui ra đi….(hắn nói )
- tuân lệnh (cúi người thi lễ rồi lui ra)
- ta muốn biết chuyện này là sao? ( Thiên hỏi hắn khi Trịnh đại phu đã lui ra ngoài )
- ( nhìn Thiên hắn nói) ngươi chưa biết chuyện gì sao?
- nếu ta biết chuyện gì đã xảy ra với Lâm thì ngươi đã không còn trên thế gian này rồi! ( ngồi xuống ghế, Thiên nói với giọng lạnh như tiền)
- hừ…. người nói vậy là sao? Em gái người là vợ của vua thì người nên hãnh diện chứ! (tên này cũng không thích Thiên)
- cái gì? vợ vua… (Thiên bất ngờ)
- ư…ư… ( nhỏ tĩnh dậy vì nghe tiếng hét lớn của Thiên)
- Lâm/nàng không sao chứ?(không hẹn, cả hai đồng thanh lên tiếng )
- ư… đây là đâu.(nó cảm thấy mệt mỏi, lời nói nó kéo dài và nặng trịch như chì)
- đây là doanh trại của ta!Sao nàng lại ở nơi này(hắn thắc mắc hỏi nó)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook