Còn Hàn Lâm sau khi bị Quân Bảo bế vào một căn phòng bày trí hết sức bắt mắt thì mới sực tĩnh, nó bật nhảy khỏi vòng tay Quân Bảo và hét lên ( biết mình đang ở kĩ viện)

- thật đê tiện. ai cho phép ngươi chạm vào người ta. ( nó hét hết cỡ làm bọn người đứng ở ngoài nghe được liền cười khúch khích)

- hừ nói người ta đê tiện mà sao không nghĩ đến mình ( hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh bưng ly trà lên nhấp nửa miệng)

- cái gì? Mà ngươi là ai sao ta thấy ngươi quen quen ( nó bắt đầu trầm ngâm khi nhìn thấy khuôn mặt quen quen này)

- nàng quên ta là ai rồi sao? nữ nhân kén chồng (hắn mỉa mai nói)

- AAAAAA ta nhớ ra rồi? là ngươi tên xấc láo đến phá kế hoạch hôn sự của ta? ( nó hét như chưa bao giờ hét)

- ( hắn bật đứng dậy ghé sát mặt nó) nàng nhận ra ta rồi à?

- ( bất chợt nó run sợ nhưng nó cũng lấy lại được bình tĩnh mà nói) ngươi làm cái gì thế? Tránh xa ta ra? (nói rồi đẩy hắn ra xa)

- ( tuy bị nó đẩy ra xa nhưng với sức của một người đàn ông đang thời... thì hắn càng xích lại gần nó và khẽ nói) nàng. Ta đã mua nàng thì nàng là nữ nhân của ta, là người của ta.

- ( như trong vô thức nó chợt đưa tay ra và đấm thẳng vào mặt của hắn một cái rõ đau) tên đáng ghét! Ngươi nói vậy là sao?

- ( hắn lấy tay chùi đi vết máu bên miệng của mình và nói) là sao ư? rồi nàng sẽ biết…hừ…

Hắn cười nhẹ rồi tiến lại gần nó và như để nó không có cơ hội chống cự, hắn nhanh tay điểm vào huyệt đạo khiến nó không thể nào nhúc nhích được nữa. Lúc này, hắn đưa bàn tay to lớn của mình vòng qua eo của nó, ôm sát nó vào người (thực hiện màn thoát y…hihihi) và cơ thể của nó lúc này như dính chặt vào cơ thể của hắn. hắn kiss nó ( ý nhầm thời này phải gọi là hôn) đầu lưỡi của hắn như hoà quyện trong miệng nó và hắn từng bước đưa đầu lưỡi ấy xuống phía dưới người nó_nó trong tiền thức đau đớn nhưng không thể nào thốt nên lời chỉ biết ngậm ngùi mà khóc và hắn khẽ nói bên tai nó)

- Đây là hình phạt cho những ai chạy trốn khỏi ta?

Dứt lời hắn càng làm tới như một con mãng thú, một mãng thú làm đau đớn thể xác ngọc ngà của nó. Sáng hôm sau, sau khi hắn ép buộc nó phải làm chuyện nó không hề thích với hắn thì nó dường như không còn là nó_nó rất đau, đau về tinh thần lẫn thể xác, nó nằm trên giường nghiến chặt răng, tay nắm chặt chiếc mềm mắt nó khẽ đổ lệ nó như thầm nguyền rủa hắn, và như đón biết được ý nghĩ của nó sau khi mặc y phục vào hắn tiến lại gần và nói

- nàng muốn ta tiếp tục làm chuyện ấy à? ( nhếch miệng cười)

- ( nó khẽ giật mình khi nghe hắn nói vậy bởi vì nó vẫn còn nhớ tới cái cảm giác của tối hôm qua một cảm giác kinh khủng nó khẽ nghiên đầu nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn) ngươi…ngươi (nó dường như nói không nên lời)

- sao nào? Nàng muốn tiếp tục à ( hắn lại cười, khuôn mặt hắn hết sức vui vẻ khi thấy nó trong bộ dạng này) nàng còn không nhanh vận y phục vào thì ta sẽ….. ( khẽ nói và áp sát xuống mặt nó)

bất chợt nó tung một cước karater bổ từ cổ hắn xuống rồi nhanh như chớp nó nhảy ra khỏi giường tay cầm y phục khoát lên người, chỉ trong chốc lát nó đã mặc xong y phục (y như phim kiếm hiệp á)…. sau khi nhận cú cước của nó hắn đau đớn và nhăn mặt nhìn nó, thấy bộ dạng của hắn như vậy nó khẽ nói)

- cho đáng đời nhà ngươi! Ta sẽ không tha cho ngươi… ta sẽ

- hừ… sẽ như thế nào? Hahahahaha ( hắn nói và cười vang. Bỗng)

- thưa thiếu gia…. Chúng ta nên về thôi ( Hoàng Trung đứng bên ngoài nói vọng vào)

- ta biết rồi. ( hắn nói vọng ra) ta đi thôi Dương Ngọc Hàn Lâm.

- gì chứ! tại sao ta lại phải đi theo ngươi? ( nó nói và quay mặt đi không thèm nhìn hắn)

- gì? Nàng không theo ta? (hắn nói và nhìn nó)

- đúng! ta sẽ không theo ngươi? ( nó cứng rắn nhắc lại một lần nữa)

- được ( nhanh như cắt hắn tiến lại gần nó nhấc bổng nó lên và đi ra ngoài kĩ viện. Lúc này ở ngoài đã có sẵn xe ngựa chờ hắn và nó_nó la hét)

- thả ta ra… thả ta ra…tên cường đạo đáng ghét kia… có ai cứu tôi không? ( nó vừa la hét vừa đấm vào lưng hắn mấy cái ( cú đấm sụn lưng chứ chả ít) và người ở trong kĩ viện dù nghe nó kêu cứu nhưng cũng mặc kệ vì bọn họ đã nhận tiền của hắn)

- ( hắn đưa nó lên xe và nói) đi thôi

hắn vừa dứt lời tức thì tên phu xe cho xe ngựa chạy còn nó thì không làm gì ngoài việc la hét.

- nàng mà còn la hét thì đừng có trách ta độc ác ( hắn lườm nó mà nói )

- ngươi làm gì được ta chứ? ( nhỏ bướng bĩnh nói)

- hừ làm gì à…. Ta sẽ không làm gì nàng nhưng….. ( hắn cố ý nói ngập ngừng như để kích thích sự tò mò của nó)

- nhưng sao… ( quả đúng như hắn đoán nó hỏi hắn)

- hừ chắc nàng không quên Phùng đại phu và con gái của ông ta Hông Loan chứ?

- ( nó như cứng đơ lại khi nghe hắn nhắc tới hai ngươi này nói vội hỏi) ngươi đã làm gì hai người họ? ( nắm lấy áo của hắn hỏi)

- nàng từ từ thôi! không cần nóng vội vậy chứ? họ sẽ vẫn an toàn khi nàng còn nghe lời ta ( hắn nói mà chẳng biến sắc)

- gì…ngươi…ngươi( nói rồi nó chợt thôi và ngồi xuống im lặng bởi vì nó biết nếu nó làm cho hắn nổi giận thì hắn sẽ làm mọi việc_tên này ghe ghớm quá)

- HOÀNG THƯỢNG HỒI CUNG ( tiếng Mã Thuận nói vang vọng khắp hoàng cung.)

Nó đang ngồi trong xe ngựa thì bỗng nghe tiếng “hoàng thượng hồi cung” thì giật mình… nó thầm nghĩ.

- “ chẳng lẽ ta đang ở hoàng cung sao ta lại nghe câu hoàng thượng hôi cung nhỉ!”

- nàng đang ở trong hoàng cung đó? ( hắn nhìn nó mà nói )

- HẢ? hoàng cung…. ( “ trời đất ơi!!! Mình đã cố gắng trốn khỏi nơi này mà nay lại bị cái tên oan gia đáng ghét này đưa vào hoàng cung, thế này thì đời mình coi như hết…..) - nàng hãy thôi cái bộ mặt ngu ngốc ấy đi ( hắn nhìn nó biểu lộ hết cảm xúc trên khuôn mặt đẹp tựa như hoa và nói)

- ( lúc này nó như sực tỉnh) ngươi… thật ra ngươi là ai?

- hả? sao nàng lại hỏi ta là ai?

- tại ta thấy rất lạ!

- lạ chỗ nào?

- lạ ở chỗ, ngươi là ai mà lại hiên nganh đi vào trong cung mà không bị quan binh kiểm tra? ( nó đưa tay lên xoa xoa cầm suy nghĩ)

- hahahaha… nàng tò mò về thân phận của ta đến vậy ư?

- ừ! ( nói mà không cần suy nghĩ)

- chuyện này thì… ( hắn tiến lại gần nó với một âm mưu…)

- nè…(nó hét lên) chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi là ai thôi? Có cần ngươi phải tiến sát ta vậy không? ( nó nói với cái mặt hết sức bình thản vì nó đã quen chuyện này )

- hihihi… nàng có cần khẩn trương như vậy không? Lát về tới hoàng cung thì nàng sẽ biết? ( hắn ngồi lại vị trí cũ miệng mĩm cười)

Thánh Cung ( nơi nó sẽ ở sau này).

- thỉnh mời hoàng thượng và Dương phi nương nương nhập cung (Mã Thuận nói)

- cái gì? Hoàng thượng? hắn ta ở đâu… ( nó nhìn dáo dác xung quanh)

- hắn ta ở trước mặt nàng nè! ( Quân Bảo lên tiếng khi thấy cái bản mặt ngố của nó)

- ( nó ngước nhìn hắn, chỉ tay vào hắn và nói) ngươi….. thì ra ngươi là…..

- ta chính là đương kim thánh thượng, nàng còn thắc mắc gì về thân thế của ta không ( hắn gạt tay nàng qua một bên và nói)

- .BỐP ( nó đưa tay ra tát hắn một cái rõ đau trong khi hắn chưa biết mình làm gì sai với nó, giả nai thí mồ hihihi)

- Dương phi nương nương ( Mã Thuận hoảng hốt vội chạy lại bên hắn )

- Nàng thật là to gan đó? ( hắn nói trong cơn tức giận )

- hừ… ngươi là một người tiểu nhân đê tiện, bĩ ổi vô liêm sĩ… người như ngươi không xứng đáng làm vua trị vì thiên hạ ( nó nói mà quên mất mình đang nói với ai )

- Dương phi nương nương người nên cẩn trọng lời nói, đừng nên phát ngôn bừa bãi ( Mã Thuận như run sợ cho nó và cố nhắc nó)

- hừ…hành động vừa rồi của nàng thật đáng “tru di cửu tộc” nhưng ta vẫn muốn nàng phải sống.(hắn lạnh lùng nói) Người đâu! Hãy đưa Dương phi nương nương giam vào lãng cung cho ta ( dứt lời hắn tiến lại gần nó và nói) nàng đừng tưởng sẽ có cuộc sống bình an khi chọc giận ta? ( nói rồi bỏ đi một lèo)

- thưa Dương phi nương nương. mời người đi theo tiểu nhân (giọng một tiểu thái giám vang lên)

- ừ ta biết rồi… đi thôi ( nó nói mà mắt chẳng hề rời khỏi Quân Bảo )

Tại Lãnh Cung.

- Nương nương đây là lãnh cung… người

- được rồi được rồi… ta biết mình cần phải làm gì? Ngươi lui ra đi (nó nói với vẻ tức tối)

- dạ… ( tên thái giám rụt rè e sợ)

- ( nó bước vào lãnh cung và bất chợt một luồng gió mạnh thổi qua người nó_nó hét và lấy tay che mặt) chuyện gì vậy trời?

Và luồng gió đó như sự sắp đặt của số mệnh đưa nó trở về tương lai. Ở Tương Lai, Hải Thiên vui mừng chạy thật nhanh đến bệnh viện Fuda vì nhận được tin đứa em gái đã mất tích gần hơn cả tháng nay đang ở bệnh viện.

- Hàn Lâm ( hét lên và mở cửa xông vào phòng bệnh, chạy lại ôm đứa em gái của mình)

- ( cô nhóc đã tĩnh lại, cô bàn hoàng khi thấy anh mình xúc động vậy_cô ôm Hải Thiên vào lòng như an ủi và nói ) anh hai… anh hai… anh không cần phải xúc động đến vậy chứ?

- (Hải Thiên buông Hàn Lâm ra, hai tay nắm chặt lấy bã vai của nó và nói) sao anh hai không thể lo lắng cho em được? Suốt hơn tháng trời qua, anh hai luôn cho người đi tìm kiếm em mà chẳng thấy, nay em trở về đương nhiên anh rất vui mừng nhưng hơn cả tháng nay thật ra em ở đâu. Sao không liên lạc cho anh

- ( nó nghe Hải Thiên nói mà hoảng hốt ) anh hai nói sao? Em đã xa nhà hơn một tháng rồi sao?

- ( như bất ngờ trước lời nó…) Ừ… đãb hơn một tháng rồi!

- ( nó đưa tay lên đầu xoa xoa….) sao em không nhớ gì hết thế này? Em chẳng biết chuyện gì đã xảy ra? tại sao kí ức của em hoàn toàn trống không trong suốt một tháng qua vậy nè! ( nó vò đầu bức tóc)

- ( thấy nó như vậy vội nói ) thôi…thôi… em không cần suy nghĩ nữa đâu! cứ để tự nhiên đi? rồi cũng có ngày em nhớ lại mà!

- ( ngước nhìn anh hai_nói) nhưng mà anh…..

- ( Hải Thiên chen vào nói) thôi nào? Không cần nói gì nữa, em về là cả nhà mừng lắm rồi! ( cúi xuống gần mặt nó_nói) em hãy nghĩ ngơi tịnh dưỡng đi đừng lo lắng điều gì nữa, mà mẹ cũng sắp đến đây rồi đấy?

- (nghe nhắc tới mẹ mặt mày nó rạng rỡ lên nói) thật vậy hả anh hai? - ừ… mẹ rất nhớ em đó!

- em cũng nhớ mẹ quá! ( nó ngẩn đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Hải Thiên mà nói)

- anh biết rồi? thôi em nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát mẹ đến anh sẽ gọi em dậy ( đỡ nó nằm xuống giường)

- anh hai nói thật nhen? nhớ gọi em dậy đó? Không là chết với em (vừa nói nó vừa đưa tay chỉ vào mặt Hải Thiên hù doạ)

- hihi… anh biết rồi….

Tại Vương triều.

- ngươi nói cái gì? ( đang đọc tấu chương….)

- dạ… dạ… Dương phi nương nương đã bỏ trốn ( Mã Thuận nói mà không dám ngẩn mặt lên)

- bỏ trốn…. lại bỏ trốn ( đập bàn cái rầm…. mặt hắn đằng đằng sát khí) các ngươi canh chừng nàng ta thế nào vậy? có nhiêu đó mà cũng làm không xong.

- ( quỳ sụp xuống Mã Thuận nói với giọng run sợ) thưa… chúng nô tài vô dụng… mong hoàng thượng tha tội.

- Hàn Lâm ( nói nhỏ mà chẳng nhỏ) nàng đã như vậy thì đừng trách ta độc ác…. ( ném chén trà vào tường)

- BÁO ….bẩm hoàng thượng có tin khẩn …

- chuyện gì? ( liếc nhìn tên lính với một ánh mắt sắc bén khiến hắn ta run sợ cứ cúi người xuống mà nói)

- dạ… bẩm hoàng thượng, có tin báo ở biên giới mới gửi về.

- sao? Biên giới xảy ra chuyện gì? ( ngồi xuống ghế…)

- dạ…theo tin của Từ tướng quân trấn giữ biên giới vùng phía Bắc thì vua Hung Nô đang kéo quân sang đây xâm chiếm nước ta.

- cái gì?

- dạ… ( vội quỳ sụp xuống)

- ta biết rồi! Tuyên Phương HoàngTrung nghe lệnh (hét lớn.)

- hạ thần đợi lệnh ( đứng ở đâu lòi ra không biết…hihihi)

- lập tức truyền lệnh, điều hai mươi vạn tinh binh chuẩn bị xuất quân theo ta đến vùng biên giới phía Bắc trấn áp bọn xâm lược.

- hoàng thượng, người thân chinh điều binh khiển tướng đánh giặc sao? ( hơi ngạc nhiên)

- ừ… ngươi còn thắc mắc gì nữa không ( lườm hắn với con mắt như sắp rớt ra)

- dạ không… hạ thần lập tức thi hành. ( nói rồi đi ra ngoài một lèo)

- Mã Thuận…

- dạ… có hạ thần ( đang đứng cạnh Quân Bảo, nghe gọi liền cúi mình xuống cung kính thưa)

- mọi chuyện về Dương phi nương nương ta giao cho ngươi. Khi ta trở về thì phải có nàng ấy ở đây? ( nhìn hắn ta mặt không thay đổi sắc thái)

- vâng… hạ thần tuân lệnh.

- được rồi. ngươi lui ra đi, ta muốn được yên tĩnh một mình. ( ngã người xuống ghế)

- vâng…( Mã Thuận lui đi để hắn ở đấy một mình)

Tương lai.

- Hey …

- xem ra em có vẻ vui nhỉ!

- đương nhiên rồi! ( nó đối diện với Hải Thiên và nói )

- thôi đi cô nương! Cho tôi xin đi ( anh nó nhăn mặt nói)

- anh nói cái gì? ( nhéo vào tay anh nó)

- ui da đau… cái con nhỏ này ( nhăn mặt la ó)

- hai đứa làm gì vậy? y như con nít ấy? ( mẹ nó nói)

- mẹ à… anh hai bắt nạt con ( nó vừa nói vừa giả vờ khóc ngả vào lòng mẹ)

- hừ… có cô bắt nạt anh hai cô thì có (mẹ nó ra vẻ bênh anh nó)

- mẹ à… con có phải là con mẹ không vậy? sao thấy mẹ toàn bênh anh hai không à! ( nó nũng nịu nói)

- thôi nào cô nương… đừng nhõng nhẽo mẹ nữa… hôm nay nhà ta tổ chức tiệc mừng em trở về đó? Ta về nhanh thôi kẻo mọi người đợi? ( anh nó nói với vẻ mặt cực kỳ baby)

- ừ… thôi được rồi, nở tình anh lấy công chuộc tội mở tiệc chào đón em nên em tạm tha cho đó? hứ, chúng ta đi thôi mẹ ( lại choàng tay mẹ mình nó kéo bà vào xe)

- hừ thiệt tình…. ( Hải Thiên ngao ngán lắc đầu nhìn cô em gái “dễ xương” mình )

- mau đi thôi anh hai( nó đã chui vào xe mà vẫn cố nhoi ra ngoài nói)

- ừ… anh biết rồi.

Tại Nhà họ Dương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương