Hoàng Đế Nan Vi
-
Chương 231: Phiên ngoại 14
Trong thời đại phong kiến nam quyền thế này, rất ít có người có cơ hội tham dự hôn lễ của mẫu thân nhà mình.
Nhưng Lâm Trường Nhạc lại có phúc phận này.
Có phúc phận này không chỉ có một mình Lâm Trường Nhạc mà còn có đệ đệ Phạm Vô Ưu của hắn.
Đương nhiên rốt cục có phải có phúc phận hay không thì còn phải xem lại.
Lâm Trường Nhạc vô cùng ưu sầu nói với Lâm Vĩnh Thường đang đứng thử hỉ phục ở trước gương, “Phụ thân, ngày mai chúng con rốt cục phải đến nhà ngoại công uống rượu mừng hay là ở nhà chúng ta uống rượu mừng đây?”
“Còn nữa, nhi tử và đại ca ngồi ở tiệc chính hay là tiệc phủ vậy?” Phạm Vô Ưu nhìn phụ thân đang bày ra sắc mặt vui mừng, bèn nói thầm, “Hỉ phục thế này đã lỗi thời rồi, hiện tại chẳng còn lưu hành kiểu xiêm y rộng tay như vậy đâu.”
Lâm Vĩnh Thường mắng tiểu nhi tử một câu, “Con thì biết cái gì, đúng là không có mắt.” Lâm Vĩnh Thường đã lặng lẽ chuẩn bị hỉ phục từ mười mấy năm về trước, chỉ chờ đến ngày thành thân với Từ Doanh Ngọc, kết quả là làm sai chuyện, đắc tội Từ Doanh Ngọc. Hôn sự không thành, đành phải cất hỉ phục vào rương. Hiện tại một lần nữa lấy ra, Lâm Vĩnh Thường hơi có chút ngổn ngang cảm xúc.
“Sáng mai các con ở nhà giúp đỡ đón khách.” Trong ngày hỉ sự mà nhi tử ở bên ngoại gia thì bẽ mặt chết người. Lâm Vĩnh Thường rất chú trọng bề ngoài đối với nhi tử, “Trường Nhạc, con là huynh trưởng, phải tỏ ra phong thái huynh trưởng. Tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc đi học cách giao tiếp, tiến thối đúng mực đi là vừa.”
Lâm Trường Nhạc có bản tính ôn hòa, lập tức dạ một tiếng.
Phạm Vô Ưu là người không thể ngồi yên, bèn nói, “Phụ thân, nhi tử đến nhà ngoại công xem thử mẫu thân nhé.”
“Ừ, đi đi, nhớ trở về trước bữa tối đó.” Đã qua bao nhiêu năm, Lâm Vĩnh Thường cầu mà không được, đột nhiên Từ Doanh Ngọc chịu gả cho hắn, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, đồng thời Lâm Vĩnh Thường cũng có vài phần lo được lo mất. Để nhi tử đi thăm dò tin tức cũng có thể khiến hắn an tâm một chút.
Từ gia cũng rất náo nhiệt.
Từ Doanh Ngọc là người nổi danh ở đế đô, vừa mới được phong tước, phẩm cấp cũng chẳng thấp hơn địa vị của người đứng đầu các Tướng quốc như Lâm Vĩnh Thường, quan trọng là với tước vị của Từ Doanh Ngọc thì nàng hoàn toàn có thể che chở cho con cháu của mình.
Hơn nữa, Từ Doanh Ngọc có thanh danh hiển hách, mọi người đều nghĩ rằng nàng sẽ không chịu gả cho ai. Kết quả là trong lúc phong tước, Từ Doanh Ngọc đã thỉnh cầu Hoàng đế bệ hạ cho nàng một người nam nhân.
Lời này mà ở hai mươi năm trước thì không có nữ nhân nào dám mở miệng.
Ở hiện tại, Từ Doanh Ngọc nói như vậy, lúc đầu mọi người cảm thấy khá chướng tai, chẳng qua suy nghĩ một chút thì người nói ra lời này là Từ Doanh Ngọc, vì vậy cũng đành cam chịu.
Từ Tam đã quá bảy mươi, đầu tóc bạc phơ, nay gặp ai cũng cười, có thể thấy được hắn rất vui sướng.
Kỳ thật đối với hôn sự của nữ nhi, Từ Tam chỉ hận không thể kêu nữ nhi gả cho Lâm Vĩnh Thường từ đời nào kiếp nào rồi. Cũng không phải thành ý của Lâm Vĩnh Thường cảm động Từ Tam, mà thật sự là hai người này không hề bình thường, làm ra chuyện như vậy khiến Từ Tam rất chướng mắt.
Sau khi Từ Doanh Ngọc sinh Lâm Trường Nhạc, Lâm Vĩnh Thường sống độc thân nửa đời, rốt cục mới có được nhi tử, cái loại vui sướng kích động này khiến cho hắn hoàn toàn không biết xấu hổ mà cứ mặt dày ở lại Từ gia cho đến khi Từ Doanh Ngọc sang tháng, có đánh cũng không chịu đi.
Hai tiểu cữu tử hung hãn cũng phải chịu thua.
Từ Bỉnh Đường nói rất đúng, “Đánh không đi, lại không thể thật sự đánh chết hắn.”
Kế tiếp, Lâm Vĩnh Thường dám mặt dày mày dạn đến làm nhân tình của Từ Doanh Ngọc, hơn nữa còn làm nhân tình nhiều năm như vậy.
Ban đầu Từ Doanh Ngọc chỉ hận không thể làm thịt Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường biết co dãn mà hạ mình, cho đến khi Lâm Trường Nhạc hơi lớn một chút, Từ Doanh Ngọc thấy có một nhi tử cũng hơi lạnh lẽo, bèn tìm Lâm Vĩnh Thường mượn vài lần, sinh ra Phạm Vô Ưu, hai người bắt đầu tháng ngày cấu kết làm bậy.
Khi Từ Doanh Ngọc mang thai Phạm Vô Ưu, Lâm Vĩnh Thường từng bàn bạc với Từ Doanh Ngọc, có nên thành thân hay không, ít nhất cũng cho nhi tử một danh phận.
Từ Doanh Ngọc liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “Huynh là người như thế thì làm sao xứng đáng thành thân với muội.”
Lâm Vĩnh Thường nén giận, “Doanh Ngọc, coi như suy nghĩ vì nhi tử đi, cũng không thể để đứa nhỏ sinh ra mà không có lai lịch.”
“Cái gì gọi là không có lai lịch? Chẳng lẽ Trường Nhạc không có lai lịch hay sao?” Từ Doanh Ngọc căn bản đã khó chịu với Lâm Vĩnh Thường, “Trường Nhạc có lai lịch thế nào thì đứa nhỏ này cũng sẽ có lai lịch như thế đấy.” fynnz.wordpress.com
“Doanh Ngọc, dù sao huynh cũng là phụ thân của đứa nhỏ mà.”
“Huynh có bản lĩnh thì tự mình sinh đi.” Từ Doanh Ngọc uống bát thuốc an thai, nhướng mắt liếc nhìn Lâm Vĩnh Thường, không nhanh không chậm mà nói, “Huynh sinh ra thì mới là hài tử của huynh. Muội sinh thì là hài tử của muội.”
Nữ nhân không phân rõ phải trái đã rất khó đối phó, huống chi là nữ nhân như Từ Doanh Ngọc. Lâm Vĩnh Thường nhẹ nhàng thương lượng, “Cho dù như thế nào thì muội cũng không thể phủ nhận huynh là phụ thân của đứa nhỏ.”
Từ Doanh Ngọc như cười như không, “Muội không cần phải phủ nhận, càng không cần phải thừa nhận. Chúng ta có quan hệ gì, huynh họ Lâm, muội họ Từ, nước giếng không phạm nước sông.”
Lâm Vĩnh Thường tức chết đi được, lại không dám đắc tội Từ Doanh Ngọc, dù sao hiện tại Từ Doanh Ngọc đang mang thai nhi tử Phạm gia của hắn. Lâm Vĩnh Thường không chỉ không thể đắc tội Từ Doanh Ngọc mà còn phải hầu hạ người ta thật tốt. Lâm Vĩnh Thường cảm thấy rất áy náy đối với xuất thân của Lâm Trường Nhạc, hắn hy vọng có thể nhân cơ hội này mà bồi thường một chút.
Làm chuyện đuối lý thì làm việc gì cũng phải suy nghĩ, Lâm Vĩnh Thường xem như đã biết mùi vị này.
Thấy Phạm Vô Ưu sắp ra đời, Lâm Vĩnh Thường nhân cơ hội cầu hôn Từ Doanh Ngọc nhiều lần, cuối cùng chọc giận Từ Doanh Ngọc, Từ Doanh Ngọc chỉ vào Lâm Vĩnh Thường mà mắng, “Họ Lâm kia, đừng dong dài nữa, mau cút đi. Phải hiểu là lão nương đây chỉ muốn đứa nhỏ, lần sau nếu ngươi không muốn sinh con với lão nương thì vẫn có người khác nguyện ý đấy!”
Ý chí của Lâm Vĩnh Thường rốt cục bị cơn thịnh nộ của Từ Doanh Ngọc làm cho xuất hiện vết rạn, sắc mặt âm u trừng mắt nhìn Từ Doanh Ngọc một lúc, sau đó Lâm Vĩnh Thường xoay người đi tìm Từ Tam kể khổ, lúc này Từ Tam thật sự nguyện ý gả nữ nhi cho Lâm Vĩnh Thường.
Lâm Vĩnh Thường chết sống cũng không chịu nhất đao lưỡng đoạn với Từ Doanh Ngọc, kéo dài mấy năm nay, nhìn thấy nữ nhi lại có thai, Từ Tam nghĩ, biểu hiện của Lâm Vĩnh Thường vài năm nay cũng không tệ, hai người thành thân cũng tốt.
Kết quả là Từ Doanh Ngọc chết sống cũng không đồng ý.
Từ Doanh Ngọc nói rất rõ ràng, “Hiện tại nữ nhi đã tự mình lập hộ, có gia sản, có chức quan, có nhi tử, thật sự không biết gả cho Lâm Vĩnh Thường thì có lợi lộc gì. Nữ nhi bị lừa đã đủ rồi.” Kỳ thật lời nói của Từ Doanh Ngọc tuy kiên cường, nhưng cảm giác của nàng đối với Lâm Vĩnh Thường vẫn rất phức tạp. Nếu Lâm Vĩnh Thườngi là kẻ nhu nhược như người nam nhân đầu tiên của nàng – Tăng Tĩnh, thì tuyệt đối không dây dưa đến tận bây giờ. Từ Doanh Ngọc mang theo đại nhi tử để tái giá còn được nữa mà, nhưng quan trọng là Lâm Vĩnh Thường không phải kẻ nhu nhược.
Hiện tại Lâm Vĩnh Thường chịu cúi đầu trước mặt Từ Doanh Ngọc là vì Lâm Vĩnh Thường có lỗi trước, là hắn đuối lý. Bất quá Từ Doanh Ngọc cũng bằng lòng tái giá cho người khác. Lâm Vĩnh Thường không thú được Từ Doanh Ngọc, hắn liền bày ra bản mặt vô lại, tuyệt đối không để Từ Doanh Ngọc tái giá.
Cứ như vậy, Từ Doanh Ngọc không chịu gả cho hắn, Lâm Vĩnh Thường cũng không chịu thành thân với ai.
Năm tháng uổng phí, thoáng chốc Từ Doanh Ngọc đã qua tuổi tứ tuần.
Có lẽ theo thời gian trôi qua, lòng người cũng có thay đổi. Từ Doanh Ngọc rốt cục chịu thành thân, Lâm Vĩnh Thường vui đến phát khóc.
Phạm Vô Ưu đến Từ phủ.
Kỳ thật Từ Doanh Ngọc đã sớm dọn ra khỏi Từ phủ để lập hộ. Chẳng qua nữ nhân dù sao cũng phải ở nhà nương gia để xuất giá. Từ Doanh Ngọc có bản lĩnh, tẩu tử và đệ tức đều kính trọng, viện này tuy rằng được thu dọn tạm thời nhưng cũng rộng rãi và tinh xảo, không làm mất phẩm vị của nàng.
Phạm Vô Ưu tiến đến là lúc Từ Doanh Ngọc đang ngồi trên nhuyễn tháp để ăn mứt hoa quả, trong phòng cũng không có ai.
“Mẫu thân.” Phạm Vô Ưu thi lễ.
Từ Doanh Ngọc mỉm cười vươn tay, “Vô Ưu, sao con lại đến đây. Lâm Vĩnh Thường gọi con đến à?”
“Nhi tử lại giúp mẫu thân.” Phạm Vô Ưu nói ngọt như mật, vừa cười đùa vừa đi qua ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, “Mẫu thân còn tưởng con trở về để làm gián điệp cho Lâm Vĩnh Thường nữa đấy.”
Khóe môi của Phạm Vô Ưu co giật, “Xem mẫu thân nói kìa.” Một câu liền trúng tim đen.
“Phụ thân vui mừng đến mức không thể khép miệng luôn đấy, mẫu thân.” Phạm Vô Ưu nói năng ngon ngọt lại biết làm nũng, “Mẫu thân, nhi tử và đại ca cũng rất vui.”
Từ Doanh Ngọc không ngăn cản các con thân cận với Lâm Vĩnh Thường, đương nhiên với bản lĩnh của Lâm Vĩnh Thường thì chuyện này có muốn ngăn cũng ngăn không được. Lâm Trường Nhạc và Phạm Vô Ưu lớn lên khi phụ mẫu vẫn còn là nhân tình, hai người chưa sinh ra tâm lý lệch lạc thật sự là do Từ Doanh Ngọc và Lâm Vĩnh Thường có bản lĩnh đủ mạnh mẽ.
“Mẫu thân ăn cái gì vậy?” Phạm Vô Ưu còn có một đặc điểm, rất tham ăn.
Từ nhỏ đã không hề bị uất ức, Phạm Vô Ưu bẩm sinh đã tham ăn, nhìn hộp mứt hoa quả bên tay của Từ Doanh Ngọc, đưa tay mò lấy rồi bỏ vào miệng, chậc lưỡi, “Ngọt ghê.”
Phạm Vô Ưu vẫn còn nhỏ nhưng lại rất biết để ý, thấy mẫu thân lộ ra vẻ tiều tụy, bèn thân thiết hỏi, “Mẫu thân, thành thân có phải mệt lắm hay không mà nhìn mặt của mẫu thân không được tốt thế này?”
Hà Hoa ở bên cạnh cười nói, “Tiểu thiếu gia, sắc mặt của đại nhân không tốt cũng không phải vì mệt đâu.”
“Vì sao vậy, dì Hà Hoa?”
Hà Hoa mỉm cười, “Chuyện này Hà Hoa mà nói cho tiểu thiếu gia thì tiểu thiếu gia nhất định sẽ được Lâm đại nhân thưởng đấy.”
Phạm Vô Ưu càng tỏ ra hiếu kỳ, nhảy đến bên cạnh Hà Hoa, túm lấy tay áo của Hà Hoa mà năn nỉ, “Dì Hà Hoa, nói cho ta biết ngay đi.”
Khóe mắt của Hà Hoa đã có vài nếp nhăn, vẻ mặt tràn đầy hiền từ, trêu chọc, “Cũng được, nói cho tiểu thiếu gia, dù sao tiểu thiếu gia cũng cố ý lại đây giúp Lâm đại nhân thăm dò tin tức mà.”
Phạm Vô Ưu cười gượng vài tiếng, đưa lỗ tai tiến qua.
Nói đùa vài câu với mẫu thân, thấy mẫu thân mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, Phạm Vô Ưu bèn thuận thế cáo từ, dẫn theo hạ nhân chạy như bay về Lâm phủ truyền tin.
Lâm Vĩnh Thường ghét nhất bản tính lanh chanh hấp tấp của Phạm Vô Ưu, thấy Phạm Vô Ưu vừa chạy vào bậc cửa thì liền nhịn không được mà bưng tách trà cau mày trách mắng, “Gấp cái gì? Từ từ mà đi chứ.”
Phạm Vô Ưu nhảy vài ba bước đến trước mặt phụ thân của mình, thấp giọng nói, “Ôi chao, phụ thân còn có tâm tư uống trà ư. Có chuyện lớn rồi, phụ thân.”
Lâm Vĩnh Thường khẽ động hàng lông mày, “Mẫu thân của con không chịu gả cho phụ thân à?”
Phạm Vô Ưu cảm thấy phụ thân của hắn quả thật đã bị mẫu thân chỉnh cho đến mức bị thần kinh rồi, vội vàng phủ nhận, “Không phải. Trong bụng của mẫu thân đã có tiểu muội!”
Trong khoảnh khắc Lâm Vĩnh Thường vẫn chưa kịp phản ứng, hắn, hắn đã gần năm mươi. Lâm Vĩnh Thường chà xát hai tay, cảm giác vui sướng lan truyền toàn thân, từ đầu sợi tóc đến tận gót chân đều vui sướng, Lâm Vĩnh Thường cao hứng đến mức khó có thể tin tưởng, liên mồm hỏi, “Thật ư?”
“Là một trăm phần thật, một ngàn phần thật.” Phạm Vô Ưu mỉm cười đòi thưởng, “Phụ thân cho nhi tử bức Phúc Ngô Đạo Tử đi.”
Cái tên tiểu quỷ đòi nợ này, Lâm Vĩnh Thường có chút luyến tiếc, “Vì sao con biết là tiểu muội muội?”
“Còn phải đoán nữa sao?” Phạm Vô Ưu bừng sáng hai mắt, “Trước kia, lúc mẫu thân sinh đại ca và nhi tử cũng không chịu thành thân với phụ thân. Nếu vẫn tiếp tục mang thai tiểu đệ đệ thì nhất định là không thèm để ý đến phụ thân đâu. Nhi tử liền biết là tiểu muội muội rồi. Phụ thân, vì sao phụ thân lại ngốc như thế hở?”
Lâm Vĩnh Thường liếc mắt nhìn Phạm Vô Ưu một cái, Phạm Vô Ưu nói, “Nhi tử đi tìm Nhạc Sơn thúc lấy Ngô Đạo Tử đây.” Xoay mông nhón chân chạy.
Hai người Lâm Từ đều là người nổi danh ở đế đô, đương nhiên hôn lễ được tổ chức rất long trọng.
Trầm Chuyết Ngôn lén lau lệ thay lão cữu cữu của hắn, nói với lão bà của mình, “Cuối cùng cữu cữu cũng là đa niên tức phụ ngao thành bà.” (= con dâu sống lâu năm, được rèn luyện nhiều rồi cũng thành mẹ chồng. Sống lâu lên lão làng.)
Ngô Uyển lén nhéo Trầm Chuyết Ngôn một cái, “Uổng công chàng là văn sĩ, lời này mà để cữu cữu nghe được thì sẽ không tha cho chàng đâu.”
Trầm Chuyết Ngôn lén cười, “Hì hì, cho dù không phải tức phụ ngao thành bà thì cũng là nhân tình lên ngôi.”
Trầm Chuyết Ngôn cũng là cháu của Lâm Vĩnh Thường, đương nhiên phải giúp đãi khách chắn rượu, thế nên lúc Lâm Vĩnh Thường trở vào động phòng thì thần trí vẫn thanh tỉnh, còn Trầm Chuyết Ngôn lại bị người ta nâng trở về.
Lâm Vĩnh Thường không uống quá nhiều, với niên kỷ và địa vị hiện tại của hắn, không ai dám chuốc rượu hắn.
Động phòng là chuyện không hề xa lạ với hai người.
Thời gian đã tối muộn, Từ Doanh Ngọc đã tắm rửa đi ngủ.
Lâm Vĩnh Thường ngồi ngay đầu giường, lẳng lặng nhìn Từ Doanh Ngọc bình thản chìm vào giấc ngủ.
Thành thân là một việc rất mệt mỏi, Từ Doanh Ngọc đã từng tuổi này mà lại mang thai, chịu không nổi nên đã ngủ trước. Đang ngủ say sưa, cảm giác như có trời mưa, trên mặt ẩm ướt, Từ Doanh Ngọc mơ màng mở to mắt, nhìn thấy Lâm Vĩnh Thường đang cầm tay áo đỏ thẫm để lau nước mắt trên mặt.
“Huynh sao vậy” Từ Doanh Ngọc hỏi một cách buồn ngủ.
Lâm Vĩnh Thường quả thật đau lòng muốn chết, “Vì sao không đợi huynh về vén khăn voan?” Hắn từng tuổi này mà lại là lần đầu tiên thành thân.
Từ Doanh Ngọc cười nhạt, mỉm cười nói, “Có vén khăn voan hay không thì muội cũng đã gả cho huynh rồi.”
“Sau này huynh sẽ không lừa muội nữa, không gạt muội nữa, không nói dối với muội nữa.” Lâm Vĩnh Thường nghĩ đến nhiều năm trước đã phạm lỗi làm cho lão bà giận bao nhiêu năm qua, nay mới chịu gả cho hắn, liền cảm thấy trên đời này không có ai khổ bằng hắn.
Từ Doanh Ngọc thực không ngờ trong đêm động phòng hoa chúc mà Lâm Vĩnh Thường lại khóc lóc với nàng một trận. Bao nhiêu năm qua, cơn giận của Từ Doanh Ngọc đã sớm tan thành mây khói, cầm lấy tay của Lâm Vĩnh Thường rồi thở dài, “Muội tin huynh.”
Nhưng Lâm Trường Nhạc lại có phúc phận này.
Có phúc phận này không chỉ có một mình Lâm Trường Nhạc mà còn có đệ đệ Phạm Vô Ưu của hắn.
Đương nhiên rốt cục có phải có phúc phận hay không thì còn phải xem lại.
Lâm Trường Nhạc vô cùng ưu sầu nói với Lâm Vĩnh Thường đang đứng thử hỉ phục ở trước gương, “Phụ thân, ngày mai chúng con rốt cục phải đến nhà ngoại công uống rượu mừng hay là ở nhà chúng ta uống rượu mừng đây?”
“Còn nữa, nhi tử và đại ca ngồi ở tiệc chính hay là tiệc phủ vậy?” Phạm Vô Ưu nhìn phụ thân đang bày ra sắc mặt vui mừng, bèn nói thầm, “Hỉ phục thế này đã lỗi thời rồi, hiện tại chẳng còn lưu hành kiểu xiêm y rộng tay như vậy đâu.”
Lâm Vĩnh Thường mắng tiểu nhi tử một câu, “Con thì biết cái gì, đúng là không có mắt.” Lâm Vĩnh Thường đã lặng lẽ chuẩn bị hỉ phục từ mười mấy năm về trước, chỉ chờ đến ngày thành thân với Từ Doanh Ngọc, kết quả là làm sai chuyện, đắc tội Từ Doanh Ngọc. Hôn sự không thành, đành phải cất hỉ phục vào rương. Hiện tại một lần nữa lấy ra, Lâm Vĩnh Thường hơi có chút ngổn ngang cảm xúc.
“Sáng mai các con ở nhà giúp đỡ đón khách.” Trong ngày hỉ sự mà nhi tử ở bên ngoại gia thì bẽ mặt chết người. Lâm Vĩnh Thường rất chú trọng bề ngoài đối với nhi tử, “Trường Nhạc, con là huynh trưởng, phải tỏ ra phong thái huynh trưởng. Tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc đi học cách giao tiếp, tiến thối đúng mực đi là vừa.”
Lâm Trường Nhạc có bản tính ôn hòa, lập tức dạ một tiếng.
Phạm Vô Ưu là người không thể ngồi yên, bèn nói, “Phụ thân, nhi tử đến nhà ngoại công xem thử mẫu thân nhé.”
“Ừ, đi đi, nhớ trở về trước bữa tối đó.” Đã qua bao nhiêu năm, Lâm Vĩnh Thường cầu mà không được, đột nhiên Từ Doanh Ngọc chịu gả cho hắn, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, đồng thời Lâm Vĩnh Thường cũng có vài phần lo được lo mất. Để nhi tử đi thăm dò tin tức cũng có thể khiến hắn an tâm một chút.
Từ gia cũng rất náo nhiệt.
Từ Doanh Ngọc là người nổi danh ở đế đô, vừa mới được phong tước, phẩm cấp cũng chẳng thấp hơn địa vị của người đứng đầu các Tướng quốc như Lâm Vĩnh Thường, quan trọng là với tước vị của Từ Doanh Ngọc thì nàng hoàn toàn có thể che chở cho con cháu của mình.
Hơn nữa, Từ Doanh Ngọc có thanh danh hiển hách, mọi người đều nghĩ rằng nàng sẽ không chịu gả cho ai. Kết quả là trong lúc phong tước, Từ Doanh Ngọc đã thỉnh cầu Hoàng đế bệ hạ cho nàng một người nam nhân.
Lời này mà ở hai mươi năm trước thì không có nữ nhân nào dám mở miệng.
Ở hiện tại, Từ Doanh Ngọc nói như vậy, lúc đầu mọi người cảm thấy khá chướng tai, chẳng qua suy nghĩ một chút thì người nói ra lời này là Từ Doanh Ngọc, vì vậy cũng đành cam chịu.
Từ Tam đã quá bảy mươi, đầu tóc bạc phơ, nay gặp ai cũng cười, có thể thấy được hắn rất vui sướng.
Kỳ thật đối với hôn sự của nữ nhi, Từ Tam chỉ hận không thể kêu nữ nhi gả cho Lâm Vĩnh Thường từ đời nào kiếp nào rồi. Cũng không phải thành ý của Lâm Vĩnh Thường cảm động Từ Tam, mà thật sự là hai người này không hề bình thường, làm ra chuyện như vậy khiến Từ Tam rất chướng mắt.
Sau khi Từ Doanh Ngọc sinh Lâm Trường Nhạc, Lâm Vĩnh Thường sống độc thân nửa đời, rốt cục mới có được nhi tử, cái loại vui sướng kích động này khiến cho hắn hoàn toàn không biết xấu hổ mà cứ mặt dày ở lại Từ gia cho đến khi Từ Doanh Ngọc sang tháng, có đánh cũng không chịu đi.
Hai tiểu cữu tử hung hãn cũng phải chịu thua.
Từ Bỉnh Đường nói rất đúng, “Đánh không đi, lại không thể thật sự đánh chết hắn.”
Kế tiếp, Lâm Vĩnh Thường dám mặt dày mày dạn đến làm nhân tình của Từ Doanh Ngọc, hơn nữa còn làm nhân tình nhiều năm như vậy.
Ban đầu Từ Doanh Ngọc chỉ hận không thể làm thịt Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường biết co dãn mà hạ mình, cho đến khi Lâm Trường Nhạc hơi lớn một chút, Từ Doanh Ngọc thấy có một nhi tử cũng hơi lạnh lẽo, bèn tìm Lâm Vĩnh Thường mượn vài lần, sinh ra Phạm Vô Ưu, hai người bắt đầu tháng ngày cấu kết làm bậy.
Khi Từ Doanh Ngọc mang thai Phạm Vô Ưu, Lâm Vĩnh Thường từng bàn bạc với Từ Doanh Ngọc, có nên thành thân hay không, ít nhất cũng cho nhi tử một danh phận.
Từ Doanh Ngọc liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “Huynh là người như thế thì làm sao xứng đáng thành thân với muội.”
Lâm Vĩnh Thường nén giận, “Doanh Ngọc, coi như suy nghĩ vì nhi tử đi, cũng không thể để đứa nhỏ sinh ra mà không có lai lịch.”
“Cái gì gọi là không có lai lịch? Chẳng lẽ Trường Nhạc không có lai lịch hay sao?” Từ Doanh Ngọc căn bản đã khó chịu với Lâm Vĩnh Thường, “Trường Nhạc có lai lịch thế nào thì đứa nhỏ này cũng sẽ có lai lịch như thế đấy.” fynnz.wordpress.com
“Doanh Ngọc, dù sao huynh cũng là phụ thân của đứa nhỏ mà.”
“Huynh có bản lĩnh thì tự mình sinh đi.” Từ Doanh Ngọc uống bát thuốc an thai, nhướng mắt liếc nhìn Lâm Vĩnh Thường, không nhanh không chậm mà nói, “Huynh sinh ra thì mới là hài tử của huynh. Muội sinh thì là hài tử của muội.”
Nữ nhân không phân rõ phải trái đã rất khó đối phó, huống chi là nữ nhân như Từ Doanh Ngọc. Lâm Vĩnh Thường nhẹ nhàng thương lượng, “Cho dù như thế nào thì muội cũng không thể phủ nhận huynh là phụ thân của đứa nhỏ.”
Từ Doanh Ngọc như cười như không, “Muội không cần phải phủ nhận, càng không cần phải thừa nhận. Chúng ta có quan hệ gì, huynh họ Lâm, muội họ Từ, nước giếng không phạm nước sông.”
Lâm Vĩnh Thường tức chết đi được, lại không dám đắc tội Từ Doanh Ngọc, dù sao hiện tại Từ Doanh Ngọc đang mang thai nhi tử Phạm gia của hắn. Lâm Vĩnh Thường không chỉ không thể đắc tội Từ Doanh Ngọc mà còn phải hầu hạ người ta thật tốt. Lâm Vĩnh Thường cảm thấy rất áy náy đối với xuất thân của Lâm Trường Nhạc, hắn hy vọng có thể nhân cơ hội này mà bồi thường một chút.
Làm chuyện đuối lý thì làm việc gì cũng phải suy nghĩ, Lâm Vĩnh Thường xem như đã biết mùi vị này.
Thấy Phạm Vô Ưu sắp ra đời, Lâm Vĩnh Thường nhân cơ hội cầu hôn Từ Doanh Ngọc nhiều lần, cuối cùng chọc giận Từ Doanh Ngọc, Từ Doanh Ngọc chỉ vào Lâm Vĩnh Thường mà mắng, “Họ Lâm kia, đừng dong dài nữa, mau cút đi. Phải hiểu là lão nương đây chỉ muốn đứa nhỏ, lần sau nếu ngươi không muốn sinh con với lão nương thì vẫn có người khác nguyện ý đấy!”
Ý chí của Lâm Vĩnh Thường rốt cục bị cơn thịnh nộ của Từ Doanh Ngọc làm cho xuất hiện vết rạn, sắc mặt âm u trừng mắt nhìn Từ Doanh Ngọc một lúc, sau đó Lâm Vĩnh Thường xoay người đi tìm Từ Tam kể khổ, lúc này Từ Tam thật sự nguyện ý gả nữ nhi cho Lâm Vĩnh Thường.
Lâm Vĩnh Thường chết sống cũng không chịu nhất đao lưỡng đoạn với Từ Doanh Ngọc, kéo dài mấy năm nay, nhìn thấy nữ nhi lại có thai, Từ Tam nghĩ, biểu hiện của Lâm Vĩnh Thường vài năm nay cũng không tệ, hai người thành thân cũng tốt.
Kết quả là Từ Doanh Ngọc chết sống cũng không đồng ý.
Từ Doanh Ngọc nói rất rõ ràng, “Hiện tại nữ nhi đã tự mình lập hộ, có gia sản, có chức quan, có nhi tử, thật sự không biết gả cho Lâm Vĩnh Thường thì có lợi lộc gì. Nữ nhi bị lừa đã đủ rồi.” Kỳ thật lời nói của Từ Doanh Ngọc tuy kiên cường, nhưng cảm giác của nàng đối với Lâm Vĩnh Thường vẫn rất phức tạp. Nếu Lâm Vĩnh Thườngi là kẻ nhu nhược như người nam nhân đầu tiên của nàng – Tăng Tĩnh, thì tuyệt đối không dây dưa đến tận bây giờ. Từ Doanh Ngọc mang theo đại nhi tử để tái giá còn được nữa mà, nhưng quan trọng là Lâm Vĩnh Thường không phải kẻ nhu nhược.
Hiện tại Lâm Vĩnh Thường chịu cúi đầu trước mặt Từ Doanh Ngọc là vì Lâm Vĩnh Thường có lỗi trước, là hắn đuối lý. Bất quá Từ Doanh Ngọc cũng bằng lòng tái giá cho người khác. Lâm Vĩnh Thường không thú được Từ Doanh Ngọc, hắn liền bày ra bản mặt vô lại, tuyệt đối không để Từ Doanh Ngọc tái giá.
Cứ như vậy, Từ Doanh Ngọc không chịu gả cho hắn, Lâm Vĩnh Thường cũng không chịu thành thân với ai.
Năm tháng uổng phí, thoáng chốc Từ Doanh Ngọc đã qua tuổi tứ tuần.
Có lẽ theo thời gian trôi qua, lòng người cũng có thay đổi. Từ Doanh Ngọc rốt cục chịu thành thân, Lâm Vĩnh Thường vui đến phát khóc.
Phạm Vô Ưu đến Từ phủ.
Kỳ thật Từ Doanh Ngọc đã sớm dọn ra khỏi Từ phủ để lập hộ. Chẳng qua nữ nhân dù sao cũng phải ở nhà nương gia để xuất giá. Từ Doanh Ngọc có bản lĩnh, tẩu tử và đệ tức đều kính trọng, viện này tuy rằng được thu dọn tạm thời nhưng cũng rộng rãi và tinh xảo, không làm mất phẩm vị của nàng.
Phạm Vô Ưu tiến đến là lúc Từ Doanh Ngọc đang ngồi trên nhuyễn tháp để ăn mứt hoa quả, trong phòng cũng không có ai.
“Mẫu thân.” Phạm Vô Ưu thi lễ.
Từ Doanh Ngọc mỉm cười vươn tay, “Vô Ưu, sao con lại đến đây. Lâm Vĩnh Thường gọi con đến à?”
“Nhi tử lại giúp mẫu thân.” Phạm Vô Ưu nói ngọt như mật, vừa cười đùa vừa đi qua ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, “Mẫu thân còn tưởng con trở về để làm gián điệp cho Lâm Vĩnh Thường nữa đấy.”
Khóe môi của Phạm Vô Ưu co giật, “Xem mẫu thân nói kìa.” Một câu liền trúng tim đen.
“Phụ thân vui mừng đến mức không thể khép miệng luôn đấy, mẫu thân.” Phạm Vô Ưu nói năng ngon ngọt lại biết làm nũng, “Mẫu thân, nhi tử và đại ca cũng rất vui.”
Từ Doanh Ngọc không ngăn cản các con thân cận với Lâm Vĩnh Thường, đương nhiên với bản lĩnh của Lâm Vĩnh Thường thì chuyện này có muốn ngăn cũng ngăn không được. Lâm Trường Nhạc và Phạm Vô Ưu lớn lên khi phụ mẫu vẫn còn là nhân tình, hai người chưa sinh ra tâm lý lệch lạc thật sự là do Từ Doanh Ngọc và Lâm Vĩnh Thường có bản lĩnh đủ mạnh mẽ.
“Mẫu thân ăn cái gì vậy?” Phạm Vô Ưu còn có một đặc điểm, rất tham ăn.
Từ nhỏ đã không hề bị uất ức, Phạm Vô Ưu bẩm sinh đã tham ăn, nhìn hộp mứt hoa quả bên tay của Từ Doanh Ngọc, đưa tay mò lấy rồi bỏ vào miệng, chậc lưỡi, “Ngọt ghê.”
Phạm Vô Ưu vẫn còn nhỏ nhưng lại rất biết để ý, thấy mẫu thân lộ ra vẻ tiều tụy, bèn thân thiết hỏi, “Mẫu thân, thành thân có phải mệt lắm hay không mà nhìn mặt của mẫu thân không được tốt thế này?”
Hà Hoa ở bên cạnh cười nói, “Tiểu thiếu gia, sắc mặt của đại nhân không tốt cũng không phải vì mệt đâu.”
“Vì sao vậy, dì Hà Hoa?”
Hà Hoa mỉm cười, “Chuyện này Hà Hoa mà nói cho tiểu thiếu gia thì tiểu thiếu gia nhất định sẽ được Lâm đại nhân thưởng đấy.”
Phạm Vô Ưu càng tỏ ra hiếu kỳ, nhảy đến bên cạnh Hà Hoa, túm lấy tay áo của Hà Hoa mà năn nỉ, “Dì Hà Hoa, nói cho ta biết ngay đi.”
Khóe mắt của Hà Hoa đã có vài nếp nhăn, vẻ mặt tràn đầy hiền từ, trêu chọc, “Cũng được, nói cho tiểu thiếu gia, dù sao tiểu thiếu gia cũng cố ý lại đây giúp Lâm đại nhân thăm dò tin tức mà.”
Phạm Vô Ưu cười gượng vài tiếng, đưa lỗ tai tiến qua.
Nói đùa vài câu với mẫu thân, thấy mẫu thân mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, Phạm Vô Ưu bèn thuận thế cáo từ, dẫn theo hạ nhân chạy như bay về Lâm phủ truyền tin.
Lâm Vĩnh Thường ghét nhất bản tính lanh chanh hấp tấp của Phạm Vô Ưu, thấy Phạm Vô Ưu vừa chạy vào bậc cửa thì liền nhịn không được mà bưng tách trà cau mày trách mắng, “Gấp cái gì? Từ từ mà đi chứ.”
Phạm Vô Ưu nhảy vài ba bước đến trước mặt phụ thân của mình, thấp giọng nói, “Ôi chao, phụ thân còn có tâm tư uống trà ư. Có chuyện lớn rồi, phụ thân.”
Lâm Vĩnh Thường khẽ động hàng lông mày, “Mẫu thân của con không chịu gả cho phụ thân à?”
Phạm Vô Ưu cảm thấy phụ thân của hắn quả thật đã bị mẫu thân chỉnh cho đến mức bị thần kinh rồi, vội vàng phủ nhận, “Không phải. Trong bụng của mẫu thân đã có tiểu muội!”
Trong khoảnh khắc Lâm Vĩnh Thường vẫn chưa kịp phản ứng, hắn, hắn đã gần năm mươi. Lâm Vĩnh Thường chà xát hai tay, cảm giác vui sướng lan truyền toàn thân, từ đầu sợi tóc đến tận gót chân đều vui sướng, Lâm Vĩnh Thường cao hứng đến mức khó có thể tin tưởng, liên mồm hỏi, “Thật ư?”
“Là một trăm phần thật, một ngàn phần thật.” Phạm Vô Ưu mỉm cười đòi thưởng, “Phụ thân cho nhi tử bức Phúc Ngô Đạo Tử đi.”
Cái tên tiểu quỷ đòi nợ này, Lâm Vĩnh Thường có chút luyến tiếc, “Vì sao con biết là tiểu muội muội?”
“Còn phải đoán nữa sao?” Phạm Vô Ưu bừng sáng hai mắt, “Trước kia, lúc mẫu thân sinh đại ca và nhi tử cũng không chịu thành thân với phụ thân. Nếu vẫn tiếp tục mang thai tiểu đệ đệ thì nhất định là không thèm để ý đến phụ thân đâu. Nhi tử liền biết là tiểu muội muội rồi. Phụ thân, vì sao phụ thân lại ngốc như thế hở?”
Lâm Vĩnh Thường liếc mắt nhìn Phạm Vô Ưu một cái, Phạm Vô Ưu nói, “Nhi tử đi tìm Nhạc Sơn thúc lấy Ngô Đạo Tử đây.” Xoay mông nhón chân chạy.
Hai người Lâm Từ đều là người nổi danh ở đế đô, đương nhiên hôn lễ được tổ chức rất long trọng.
Trầm Chuyết Ngôn lén lau lệ thay lão cữu cữu của hắn, nói với lão bà của mình, “Cuối cùng cữu cữu cũng là đa niên tức phụ ngao thành bà.” (= con dâu sống lâu năm, được rèn luyện nhiều rồi cũng thành mẹ chồng. Sống lâu lên lão làng.)
Ngô Uyển lén nhéo Trầm Chuyết Ngôn một cái, “Uổng công chàng là văn sĩ, lời này mà để cữu cữu nghe được thì sẽ không tha cho chàng đâu.”
Trầm Chuyết Ngôn lén cười, “Hì hì, cho dù không phải tức phụ ngao thành bà thì cũng là nhân tình lên ngôi.”
Trầm Chuyết Ngôn cũng là cháu của Lâm Vĩnh Thường, đương nhiên phải giúp đãi khách chắn rượu, thế nên lúc Lâm Vĩnh Thường trở vào động phòng thì thần trí vẫn thanh tỉnh, còn Trầm Chuyết Ngôn lại bị người ta nâng trở về.
Lâm Vĩnh Thường không uống quá nhiều, với niên kỷ và địa vị hiện tại của hắn, không ai dám chuốc rượu hắn.
Động phòng là chuyện không hề xa lạ với hai người.
Thời gian đã tối muộn, Từ Doanh Ngọc đã tắm rửa đi ngủ.
Lâm Vĩnh Thường ngồi ngay đầu giường, lẳng lặng nhìn Từ Doanh Ngọc bình thản chìm vào giấc ngủ.
Thành thân là một việc rất mệt mỏi, Từ Doanh Ngọc đã từng tuổi này mà lại mang thai, chịu không nổi nên đã ngủ trước. Đang ngủ say sưa, cảm giác như có trời mưa, trên mặt ẩm ướt, Từ Doanh Ngọc mơ màng mở to mắt, nhìn thấy Lâm Vĩnh Thường đang cầm tay áo đỏ thẫm để lau nước mắt trên mặt.
“Huynh sao vậy” Từ Doanh Ngọc hỏi một cách buồn ngủ.
Lâm Vĩnh Thường quả thật đau lòng muốn chết, “Vì sao không đợi huynh về vén khăn voan?” Hắn từng tuổi này mà lại là lần đầu tiên thành thân.
Từ Doanh Ngọc cười nhạt, mỉm cười nói, “Có vén khăn voan hay không thì muội cũng đã gả cho huynh rồi.”
“Sau này huynh sẽ không lừa muội nữa, không gạt muội nữa, không nói dối với muội nữa.” Lâm Vĩnh Thường nghĩ đến nhiều năm trước đã phạm lỗi làm cho lão bà giận bao nhiêu năm qua, nay mới chịu gả cho hắn, liền cảm thấy trên đời này không có ai khổ bằng hắn.
Từ Doanh Ngọc thực không ngờ trong đêm động phòng hoa chúc mà Lâm Vĩnh Thường lại khóc lóc với nàng một trận. Bao nhiêu năm qua, cơn giận của Từ Doanh Ngọc đã sớm tan thành mây khói, cầm lấy tay của Lâm Vĩnh Thường rồi thở dài, “Muội tin huynh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook