Bà bà tri kỷ

Triệu Du Vân vốn không nói nhiều, lúc này đi cùng đường, lại càng trầm mặc như một tảng đá, khiến Long Việt Băng giống như sờ không tới đầu trượng nhị hòa thượng.

(hòa thượng cao một trượng hai thước ~ 4m(?), nên không sờ tới đầu được, để ám chỉ việc không nắm bắt được đối phương nghĩ gì)

“Ngươi làm sao vậy, Du Vân?”

“. . .”

“Thân thể khó chịu à?”

“. . .”

“Có phải vừa nãy ở yến hội xảy ra chuyện gì hay không?”

“. . .”

Bị đáp lại bằng yên lặng liên tiếp, Long Việt Băng kiến nghị một cách đơn giản:

“Nếu như ngươi không muốn nói, vậy chỉ dùng gật đầu và lắc đầu để đáp lại, thế nào?”

“. . .”

“. . .”

Thấy đối phương một điểm cũng không phối hợp, Long Việt Băng cũng đành bất đắc dĩ buông tha. Y thở dài một tiếng, nói “Đợi tới khi ngươi muốn nói, ta sẽ hỏi lại, được không?”

Đợi về đến nhà xong, Triệu Du Vân vẫn không có ý định mở miệng. Cùng lúc đó, cũng không biểu thị muốn ăn hay là buồn ngủ, chỉ ngơ ngác thất thần ngồi trong phòng.

Long Việt Băng thấy hắn bỗng nhiên thành như vậy, ngực lo lắng, trong đầu loạn hết cả lên không ngừng suy đoán, cuối cùng y dường như bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu đứng dậy:

“Ta biết rồi! Nhất định là nữ nhân Lâm Giác kia làm gì đó với ngươi!”

Triệu Du Vân cũng dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn y.

“Ngươi yên tâm đi, Du Vân. Ta sẽ đi tìm nàng ta ngay để tính sổ.” Long Việt Băng thần tình nghiêm túc đang muốn lao ra cửa, đột nhiên góc áo bị Triệu Du Vân kéo lại.

Triệu Du Vân mê hoặc mà nhìn y, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Du Vân… ngươi muốn nói là ‘không sao’ hay là ‘không phải như thế’?”

“Không phải như thế…”

Triệu Du Vân khẽ động khóe miệng, cuối cùng khó khăn thốt ra vài chữ.

Long Việt Băng nhất thời đại hỉ:

“Trời ạ, ngươi rốt cuộc cũng nói rồi. Ta còn tưởng Mộ Dung Phi đã hạ độc ngươi, khiến ngươi mất tiếng…”

Triệu Du Vân nghe xong câu vui đùa này, thình lình cau mày cũng không cười, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu “Ngươi… sẽ rời khỏi Triệu gia sao?”

“Ta đi? Vì sao phải đi?” Long Việt Băng nghe hắn nói mà cảm thấy kỳ quái.

“Ngươi sẽ tới Mộ Dung gia làm việc sao?” Triệu Du Vân lại hỏi.

“Ta vì sao lại muốn tới Mộ Dung gia làm việc?”

“Thật không… Vậy là tốt rồi.”

Nghe xong câu trả lời của y, Triệu Du Vân an tâm thở dài một hơi.

Long Việt Băng thấy dáng vẻ Triệu Du Vân khác thường, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì, ngữ khí ôn nhu hỏi:

“Du Vân, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Triệu Du Vân nói nhàn nhạt “Ta chỉ là có chút lo lắng ngươi sẽ rời khỏi cái nhà này.”

“Ta sao lại phải bỏ đi?” Long Việt Băng cười yếu ớt “Ở đây còn có thứ ta lưu luyến, sao có thể đi được.”

“Thứ gì vậy…?”

“Ngươi.”

“Ta…?” Hơi bị kinh ngạc.

“Đúng.” Long Việt Băng nhìn hắn thật sâu, nhẹ nhàng nói “Bởi vì ta thích ngươi.”

Đêm đó, ánh trăng như nước. Triệu Du Vân hoàn toàn không thấy buồn ngủ, một mình ngồi ở lương đình trong hậu viện.

“Du Vân, đã trễ thế này rồi còn đang phiền não cái gì vậy?” Giọng trù nương truyền tới từ phía sau “Còn chưa ngủ sao?”

“Không ngủ được.” Triệu Du Vân hơi quay đầu lại nói “Không phải bà cũng không ngủ sao?”

“Ta mới dọn dẹp xong.” Trù nương cười nói “Thật hiếm có a, Nhạc quản gia sau khi trở về, không phải mỗi ngày cháu đều ngủ rất ngon sao?”

“Không biết nữa.” Triệu Du Vân trả lời mất tự nhiên.

“Tiểu Vân, có phải cháu có tâm sự gì không?” Trù nương ngồi xuống bên cạnh Triệu Du Vân “Có tâm sự thì nói ra nghìn vạn lần đừng giấu nhẹm trong lòng, nói ra nghe chút xem nào, nói không chừng ta có thể giúp cháu giải quyết?”

“Không có gì… chỉ là thấy có chút kỳ quái thôi ạ.”

“Chuyện gì kỳ quái?”

Triệu Du Vân có chút khó mở miệng, dừng lại một hồi, rốt cuộc nói “Bà nói xem… nam nhân với nam nhân… cũng có thể cùng một chỗ sao?”

Trù nương sửng sốt một chút, bật cười nói “Đương nhiên.”

Triệu Du Vân thấy bà đáp quá dễ dàng, biểu tình không được tự nhiên hỏi “Thế nhưng, như thế không phải rất kỳ quái sao?”

“Có cái gì kỳ quái chứ?… A, ta hiểu rồi, cho tới bây giờ không ai dạy cháu việc này, cũng khó trách trong đầu cháu có quan niệm như vậy…” Trù nương đã lý giải, nói “Có điều Du Vân a, sao cháu lại hỏi vấn đề này vậy? Chẳng lẽ có liên quan tới Nhạc quản gi?”

“. . .”

“Hắc hắc, ta đoán trúng rồi hả?” Trù nương thấy hắn trầm mặc không lên tiếng, trong lòng đã có cân nhắc “Thế nào, hắn nói thẳng với cháu rồi? Nói rằng hắn thích cháu?”

“…Sao bà lại biết?” Triệu Du Vân âm thầm lấy làm kinh hãi.

“Ta sao lại biết không phải là điểm quan trọng, then chốt là bản thân cháu thấy thế nào.”

“Cháu hay nhìn thấy hắn và nam nhân… có hành động thân mật.” Triệu Du Vân nói ấp úng “Lần trước ở cửa, hắn và vị quý công tử kia, còn ngày hôm nay ở Mộ Dung gia, hắn và Mộ Dung Thanh Vũ… vừa rồi hắn còn nói hắn thích cháu…”

“Du Vân a, thấy Nhạc quản gia thân mật với người khác, trong lòng cháu có thấy khó chịu hay không?”

“Có chút… là lạ. Rất lo lắng hắn sẽ rời khỏi cái nhà này, tới nơi của những người khác…”

“Vậy tức là cháu sợ hắn sẽ bỏ cháu lại?” Trù nương mỉm cười nói.

“Cháu…”

“Du Vân, cháu nghe ta nói nè. Hiện tại cháu phải bỏ qua hôn ước với Giác Nhi, bỏ qua tất cả thân phận cùng lập trường, tỉ mỉ ngẫm lại cảm giác của cháu đối với Tiểu Nhạc.”

“Hắn rất kỳ lạ, có thể ở tình huống tồi tệ nhất phát huy sức mạnh thần kỳ… Trong lúc bất tri bất giác, mọi người ở cái nhà này, đều bắt đầu ỷ lại vào hắn.” Triệu Du Vân hơi rũ mắt xuống “Cháu nghĩ càng hiểu hắn… Đồng thời, cháu không muốn để hắn đi. Nếu không thì nói là, cháu thực sự không biết nên tiếp tục thế nào…”

“Đúng vậy… Ta cũng vẫn nghĩ Tiểu Nhạc không phải người thường, nhưng hắn nếu chọn trở thành một phần của nhà chúng ta, ta đây cũng không nguyện đi sâu truy cứu hắn là ai.” Trù nương nói “Có lẽ có một ngày nào đó, hắn sẽ chủ động nói cho chúng ta biết chăng.”

“Ừm…”

“Vậy nên, hãy hảo hảo ngẫm lại đi, Du Vân.” Trù nương đứng dậy, xoa xoa đầu Triệu Du Vân “Đợi tới lúc cháu hiểu rõ, tất cả sẽ tốt đẹp hơn.”

Long Việt Băng thực sự không biết nên dùng cái dạng từ ngữ gì để hình dung tên Mộ Dung Thanh Vũ này… Hắn hôm nay không biết tặng hoa gì cho Lâm Giác, đưa tới cả một đàn ong mật, ngày mai tới cửa nhà họ Lâm nằm vùng, bị quan binh tưởng là kẻ trộm bắt đem đi, hôm sau nữa xuất hiện lúc Lâm Giác bị quấy rối, lại bị Lâm Giác nhầm cho ăn đập… Cuối cùng đành phải mang vẻ đầy thương cảm chạy tới trước mặt Long Việt Băng khóc lóc kể lể.

Đường ái tình của Mộ Dung Thanh Vũ… vẫn dài dằng dặc như cũ a.

Có điều, có một việc khiến Long Việt Băng rất cao hứng, Triệu Du Vân cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục bình thường, hơn nữa mấy ngày nay còn thi thoảng quay ra cười với y.

Tuy rằng Long Việt Băng không hiểu lắm vì sao biểu tình của Triệu Du Vân đột nhiên lại trở nên phong phú như vậy, nhưng mỗi ngày có mỹ nhân quay ra nhìn mình cười, thật sự là điều rất may mắn trong đời a.

“Du Vân~”

“Gì vậy?”

“Tâm tình ngươi hình như không tệ đi?”

“Hoàn hảo.”

“Ngày hôm đó lời ta nói không làm ngươi kích động sao?”

“Lời nào?” Triệu Du Vân mỉm cười “Ta đã quên rồi.”

“A…!?”

Long Việt Băng nhất thời sửng sốt, đột nhiên có cảm giác thất bại.

Triệu Du Vân thấy y một vẻ mờ mịt, không khỏi cười thành tiếng:

“Gạt ngươi thôi, những lời như vậy ta đương nhiên sẽ không quên.”

“Du Vân…”

Trời ạ… Đây là ảo giác sao…? Mỹ nhân đầu gỗ của y từ lúc nào… lại học được cách nói giỡn?

“Nãi nãi nói muốn ta hảo hảo ngẫm lại, vậy nên trước khi hiểu rõ, ta sẽ không có bất cứ câu trả lời thuyết phục nào.”

“Chờ chút…” Long Việt Băng nghe được từ không ngờ tới, nghi hoặc hỏi “Nãi nãi ngươi… là ai?”

“Ta chưa nói với ngươi sao?” Triệu Du Vân kỳ quái nói “Trù nương chính là tổ mẫu của ta mà.”

“. . .”

Sau một lát ──

“Cái gì?! Ngươi nói Tiểu Hoa… Tiểu Hoa bà là tổ mẫu của ngươi?!”

“Đúng vậy. Với tình trạng nhà chúng ta như vậy, đâu mời nổi người ngoài tới làm đầu bếp.”

“Vậy vậy vậy vậy vậy… tên thật của Tiểu Hoa không phải là…”

“Lâm Tương.” Triệu Du Vân trả lời “Tiểu Hoa là nhũ danh của bà.”

Lâm Tương… Tổ mẫu của Triệu Du Vân, từng là mỹ nữ một thời trong chốn võ lâm, là a di của chủ Lâm gia hiện thời – Lâm Hoàn…

Hèn gì trù nương từng nói, trước đây bà là một nhánh hoa…

“Trời ạ…”

Long Việt Băng lại một lần nữa bị cái nhà này kích động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương