Sơn vũ dục lai phong mãn lâu

(ám chỉ không khí căng thẳng trước khi xảy ra biến động lớn)

Mùa đông hàn lãnh vừa qua, nghênh đón mùa xuân của năm thứ hai. Long Việt Băng đã ở Triệu gia làm quản gia được nửa năm, hưởng thụ những ngày vui sướng trước đây chưa từng có, dần dần không cảm thấy thời gian trôi qua.

Phải nói rằng, nếu như sự kiện đó không phát sinh, mọi người ở Triệu gia bao gồm cả Triệu Du Vân có khi đều quên cuộc sống cũng không phải là tuyệt đối bình an… Vậy nên lúc này xảy ra chuyện đó, nhắc nhở bọn họ mỗi người đều trong tình trạng không thể yên ổn.

Long Việt Băng nhớ rõ mình cũng từng có suy nghĩ như thế này ── Triệu Du Vân và Lâm gia liệu có phải là xung khắc nhau gì đó hay không? Từ khi bản thân tới cái nhà này, thường xuyên thấy Triệu Du Vân phải hao tâm tổn trí vì việc của Lâm gia. Hiện tại xem ra, có thể là bởi vì Lâm gia kiểu gì cũng gặp phải kiếp nạn này…

Lâm Hoàn – phụ thân của Lâm Giác đã chết.

Cũng không phải tự sát, không phải tai nạn ngoài ý muốn, không phải bệnh cấp tính, mà là bị người khác giết ngay tại nhà.

Chủ nhà một đại danh môn đột nhiên chết, không cần phải nghi ngờ gì nữa chính là việc làm dậy lên sóng to gió lớn trong chốn võ lâm. Lâm Giác tận mắt thấy tử trạng của phụ thân, ngất xỉu tại chỗ, Mộ Dung Phi tự thân xuất mã, mang đệ tử tới làm hậu sự, Triệu Du Vân càng cảm thấy trách nhiệm của mình trọng đại, liên tục vài ngày lưu lại Lâm gia, các môn phái nhân sĩ trong chốn võ lâm đều tới điệu niệm… Đồng thời, các lời đồn về nguyên nhân Lâm Hoàn chết cũng nổi lên khắp nơi, trong lúc nhất thời, thiên hạ đại loạn.

Ngày  hôm đó, lúc Triệu Du Vân và Long Việt Băng nhận được tin tức chạy tới Lâm gia, nhìn thấy khung cảnh là như thế này.

Lâm Hoàn bị đặt nằm thẳng trên giường, tóc tán loạn, môi xanh tím, trên quần áo loang lổ vết máu. Hai mắt ông mở to cực đại, dường như trước khi chết bị cái gì kích thích, không thể nhắm mắt.

Long Việt Băng theo Triệu Du Vân tiến lên, tỉ mỉ kiểm tra thi thể Lâm Hoàn, sau đó đăm chiêu lùi ra.

Mộ Dung Phi phụ trách khám nghiệm tử thi, thở dài, vỗ vai Triệu Du Vân nói:

“Lâm Huynh là tựa vào bên tường rồi chết, dáng vẻ chết sao mà thê thảm…”

“Lâm thế bá chết như thế nào?”

“Ông bị trúng một chưởng, tắt thở tại chỗ.”

“Lâm thế bá võ công rất mạnh, sao lại bị một chưởng mà mất mạng?” Triệu Du Vân hỏi nghi hoặc.

“Lâm huynh bị đứt hết các đại kinh mạch, toàn thân tản mát ra một luồng khí âm hàn… chắc là trúng phải…”

“U Huyền thần chưởng??!” Triệu Du Vân thần sắc ngưng trọng tiếp nhận lời của Mộ Dung Phi “Võ công độc môn của Nguyệt Linh giáo…”

“Đúng.” Mộ Dung Phi bất đắc dĩ gật đầu “Ngoại trừ chiêu đó ra, ta cũng không nghĩ tới được chiêu thức nào ác độc hơn.”

“Người ma giáo làm cách nào lẻn được vào Lâm gia? Không có ai phát hiện ra sao?”

“Là Hoa Liên Sinh… Nhất định là hắn làm…” Lâm gia nhị phu nhân Tư Cúc không để ý nước mắt đang chảy ròng ròng, nghẹn ngào lên án “Tối hôm qua hắn lẻn vào nhà trộm bí kíp độc môn tâm pháp của bổn gia… còn giết lão gia!”

“Hoa Liên Sinh?” Triệu Du Vân lẫn Long Việt Băng đều ngây ngẩn cả người, “Sao có thể là hắn? Sao hắn lại biết võ công ma giáo?”

“Kết luận sơ bộ là Hoa Liên Sinh cấu kết với Nguyệt Linh giáo, nghe lệnh Nguyệt Linh giáo, cho nên mới tới Lâm gia tác quái.” Mộ Dung Phi đem một đóa hoa sen bằng đồng cho Triệu Du Vân “Đây là đệ tử phát hiện trong thư khố (kho sách), đồng thời cũng phát hiện không thấy bí kíp đâu, nếu không, chúng ta cũng sẽ không hoài nghi Hoa Liên Sinh kia.”

Hoa Liên Sinh là thần thâu (thần trộm :-“) nổi tiếng giang hồ, khinh công rất tốt, hành tung quỷ bí. Hắn ra tay với tư tàng bí kíp của các đại môn phái, sự thành rồi chắc chắn sẽ như thể thị uy mà lưu lại một đóa hoa sen đồng, các chưởng môn môn phái bình thường tức đến nhảy dựng lên, nhưng trước sau vẫn không có biện pháp nào.

Long Việt Băng từng gặp Hoa Liên Sinh, bởi vì Hoa Liên Sinh cũng từng tới viếng-thăm Triệu gia. Chỉ tiếc lần đó vận khí của hắn không tốt lắm, bị Long Việt Băng và Tiểu Hoa đồng thời bắt gặp, sau đó Long Việt Băng lại ở Thúy Ngọc lâu của Triệu gia nhận ra hắn, hai người còn uống với nhau mấy chén, thảo luận một hồi cuộc sống của tiểu thâu thời nay có tốt đẹp hay không… Long Việt Băng có lẽ là người duy nhất trong chốn giang hồ gặp Hoa Liên Sinh hai lần. Đương nhiên, việc này Triệu Du Vân không biết.

Lẽ nào Hoa Liên Sinh thực sự cùng Nguyệt Linh giáo cấu kết… Mà hắn vì sao lại phải động thủ với Lâm Hoàn trước nhỉ?

“Nguyệt, Linh, giáo!” Tư Cúc rơi nước mắt, oán hận gằn từng chữ “Không tiêu diệt các ngươi triệt để, khó mà ăn nói với lão gia trên trời!”

“Nguyệt Linh giáo và Lâm gia, còn có Mộ Dung gia ta đều đã kết hạ huyết hải thâm thù.” Mộ Dung Phi xoay người, biểu tình ngưng trọng nhìn Triệu Du Vân “Tuy rằng hiện tại đã phái người lùng bắt Hoa Liên Sinh ở khắp thành, nhưng vẫn mong minh chủ hãy lo lắng thật tốt, giờ đây có phải đã tới mức phải có hành động đối với Nguyệt Linh giáo rồi hay không.”

Triệu Du Vân suy ngẫm trong chốc lát, ngẩng đầu nói “Mấy ngày sau, ta chắc chắc sẽ dành cho các vị câu trả lời thuyết phục.”

Bầu không khí trong linh đường một vẻ trang nghiêm, chỉ nghe thấy tiếc khóc nức nở, khói hương chậm rãi bay lên, cuối cùng tiêu thất trong không trung. Lâm Hoàn lúc còn sống đức cao vọng trọng, ông ra đi có thể nói là một sự đả kích trầm trọng đối với rất nhiều người, mỗi một người đang ở linh đường lúc này đều cảm thấy bi thống cường liệt không gì sánh được.

Lâm gia chính phu nhân Hồng Điệp đang quỳ gối trước linh vị đốt tiền giấy, mấy năm nay ăn chay niệm phật không màng thế sự, tình cảm với Lâm Hoàn cũng không sâu sắc, nhưng khi biết được chuyện này cũng không tự chủ được mà trở nên ngây ngẩn. Về phần nhị phu nhân Tư Cúc nhận được nhiều sự sủng ái của Lâm Hoàn hơn thì đã khóc khô cả hai mắt, mấy lần ngất xỉu trước linh đường.

Lâm Giác và Mộ Dung Thanh Vũ cùng quỳ một bên, nhãn thần trống rỗng mà mờ mịt, hiển nhiên hoàn toàn vô pháp tiếp thu sự thực.

Triệu Du Vân trong lòng khó chịu xiết chặt nắm tay, thấp giọng lập lời thề ‘chắc chắn phải cho Lâm gia một thuyết pháp’.

Nhìn tình hình đó, Long Việt Băng lòng còn nghi ngờ cũng nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Du Vân… ngươi bình tĩnh một chút, đồng thời ngươi phải tỉnh táo lại. Nếu quá vội vàng xao động, sự tình sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế nổi…”

“Ý của ngươi là…?” Triệu Du Vân có chút khó hiểu quay đầu lại.

“Ta nghĩ việc này còn phải đợi điều tra.”

“Điều tra cái gì? Hoa Liên Sinh?”

“Đúng…” Long Việt Băng gật đầu “Hắn bị tình nghi nhất, vậy nên chuyện hắn biết cũng nhiều nhất.”

“Ta cũng minh bạch.” Triệu Du Vân nhíu mày “Thế nhưng Hoa Liên Sinh xuất quỷ nhập thần, muốn lùng bắt hắn đúng là không dễ, càng không cần phải nói đến chuyện bắt hắn khai ra…”

Thấy Long Việt Băng lặng yên không nói gì thêm, Triệu Du Vân nghi hoặc hỏi:

“Chẳng lẽ… ngươi cho rằng Hoa Liên Sinh vô tội?”

“Ân.” Long Việt Băng hơi gật đầu.

“Hiện tại mọi điều kiện bất lợi đều nhằm vào hắn, ngươi có chứng cứ gì khác chứng minh hắn vô tội?”

“…Xin lỗi, Du Vân.” Long Việt Băng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói “Ta không thể nói.”

“Ngươi…”

“Nếu bây giờ ta nói, ngươi đại khái sẽ không còn sức lực để xen vào chuyện của Lâm gia nữa.” mà có lẽ sẽ đem ta ── đuổi ra khỏi nhà trước.

“Vì sao?”

“Ta không thể nói.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta không thể nói.”

“Tùy ngươi thôi!!!” Sự kiên trì của Triệu Du Vân dù sao cũng có hạn, trừng mắt với y nói “Ta hiện tại không rảnh quan tâm tới ngươi, ta phải đi bàn bạc đối sách.”

Nói xong, xoay người bỏ đi.

“Du Vân a… Ta thực sự không thể nói a.” Long Việt Băng nhìn bóng lưng của Triệu Du Vân, cười khổ “Nếu như ta nói với ngươi, Hoa Liên Sinh là bằng hữu của ta, ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào? Nếu như ta nói cho ngươi… Lâm Hoàn trước khi chết rất có khả năng bị người ta hạ một loại độc dược vô sắc vô vị, ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào? …Nếu ta nói với ngươi… đánh trúng Lâm Hoàn cũng không phải U Huyền thần chường chính tông… ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương