Hoang Đảo Chủ Nô
4: Thăm Dò


Trương Thành tìm một vị trí thích hợp sau đó ngồi xuống,hắn dựa vào một tảng đá biển cao lưng chừng rồi bắt đầu để chai nước phía trên đống củi cùng lá khô mà hắn xếp gọn lại.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua vỏ chai khiến nó giống như một cái thấu kính,ánh sáng từ thấu kính hội tụ lại chiếu thẳng xuống đất, tiếp đó Trương Thành liền điều chỉnh tia sáng hướng xuống đám bùi nhùi.

Bởi vì bùi nhùi khô rất dễ bắt lửa,chưa đầy mấy phút sau bên dưới đống củi lá khô của Trương Thành đã bốc khói,ngay lập tức sau đó chính là một tia lửa lóe lên cháy lan ra,cuối cùng dần dần bùng lên.

Trương Thành cảm nhận được ngọn lửa bùng bùng và sức nóng của nó tâm trạng liền thoải mái hơn rất nhiều,tảng đá đè nặng trong lòng từ nãy đến giờ đã được gỡ ra.

Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt để hong khô.

Đang lúc hong quần áo,Trương Thành cảm nhận được tiếng bước chân trên cát ở phía sau lưng mình.


Hắn nhìn ra liền thấy Dương Mịch đang khập khiễng đi về phía mình.

Không biết là Dương Mịch tìm đâu ra được một miếng giẻ,tạm thời quấn che lại cái mông của mình.

Phần thân trên vẫn như cũ không có gì che đậy,buộc nàng phải dùng tay bịt lại.

-Có thể cho tôi mượn quần áo của anh? Vừa rồi tôi hành động có chút quá đáng,thành thật xin lỗi anh,nhưng hoàn cảnh như vậy nữ nhân chúng tôi nhạy cảm là điều không thể tránh khỏi đi.

Dương Mịch nhìn chằm chằm vào Trương Thành bằng ánh mắt thành khẩn,chủ động nhận lỗi đối với hắn.

Trương Thành gần như nghĩ rằng tai mình có vấn đề.

Người nữ nhân này là đang giả vờ sao? Nói nghe thật đơn giản,trời sắp tối rồi,lạnh như vậy,mà tôi phải đưa quần áo cho cô mặc?Đương nhiên những lời nói như vậy,Trương Thành hiện tại chỉ dám giữ ở trong đầu của mình mà không thể nói ra.

Dù sao Dương Mịch hiện tại cũng đã chủ động xin lỗi hắn,cho dù trong thâm tâm nàng có hay không thật lòng thì Trương Thành cũng không thể từ chối được.

Tình cảnh như vậy,nếu như Dương Mịch tỏ thái độ ra lệnh cho hắn,Trương Thành còn có lý do để mà tức giận lại từ chối,nhưng khi Dương Mịch đã chủ động bắt chuyện xóa đi tầng ngăn cách khó xử này,Trương Thành nếu từ chối chắc chắn sẽ bị nàng ghi hận,bản thân lại mang tiếng nhỏ nhen chấp nhặt với phụ nữ,không chịu nói lý lẽ.

Trương Thành gật đầu nhìn Dương Mịch,sau đó nói.

-Chuyện này không trách cô được,là do tôi quá lỗ mãng,quần áo của tôi vẫn còn khá ướt,đợi một lát nữa cho khô hoàn toàn cô hãy mặc nó,nếu lúc này mặc vào sợ rằng rất dễ cảm lạnh.


Dương Mịch đối với mị lực của mình rất là tự tin,trong lòng khinh bỉ Trương Thành,cảm thấy nếu như mình bày ra vẻ mặt như hiện tại nam nhân nào có thể từ chối được? Lại nói chỉ là một tên nhãi thô tục lại háo sắc giống như hắn.

Thậm chí,Dương Mịch nàng còn cảm thấy chỉ cần mình khéo léo thả ra một ít chỗ tốt,Trương Thành người này chẳng mấy chốc giống như con chó quấn quýt dưới chân nàng mà thôi,loại người hạ đẳng như này thật sự khiến cho người ta chán ghét khi tiếp xúc mà,nhưng biết phải làm thế nào đây,hiện tại muốn sống sót đúng là cần phải dựa vào hắn,không thể không hạ mình một chút.

Vì thế Dương Mịch liền nở một nụ cười ngọt ngào,nói.

-Vậy thật cám ơn anh.

Trương Thành luôn muốn giữ khoảng cách với Dương Mịch,nhưng mà do lần hiểu lầm vừa rồi đã khiến Dương Mịch sinh ra ấn tượng xấu với hắn,cho dù mặt ngoài nàng có nói như nào đi nữa Trương Thành hắn cũng không tin nàng dễ dàng bỏ qua như vậy,lại nói bây giờ hắn cảm thấy hòn đảo này có gì đó không đúng,mà Dương Mịch tiếp cận hắn lúc này hiển nhiên chỉ có một ý đồ là muốn lợi dụng mình để sống sót,hắn cũng không thể quá bị động,phải tìm cách gì đó nhìn ra được ý đồ của nàng.

Bởi vì Dương Mịch ngồi hơi giữ khoảng cách với hắn,vừa rồi bước đi lại có chút khập khiễng,Trương Thành trong lòng cười lạnh lập tức đứng lên,đi lại chỗ Dương Mịch và có ý định đỡ nàng đến gần chỗ đống lửa.

Tuy nhiên,ngay khi hắn bước tới,Dương Mịch lập tức theo phản ứng sinh ra đề phòng với hắn,hơi lùi người lại,cảnh giác nhìn hắn chằm chằm,nói.


-Anh làm gì?Trương Thành thấy thế giả bộ khó hiểu,trong lòng âm thầm hừ nhẹ một cái,xem ra Dương Mịch mặt ngoài như vậy,nhưng đúng là vẫn chả coi hắn ra cái gì.

-Tôi thấy cô đi đứng khó khăn,có ý định đỡ cô đến bên kia mà thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt chính trực của Trương Thành,Dương Mịch mới có chút yên tâm,nhận ra bản thân mình biểu hiện hơi quá mức,vội vàng nói.

-Không cần,tôi tự đi được,phiền anh tránh mặt qua một bên là được.

Trương Thành không nói gì nữa,đi qua một bên để cho Dương Mịch tùy tiện.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương