Hoang Đảo Chủ Nô
-
3: Ác Cảm
Trương Thành trong đầu chửi thầm,hơi xấu hổ vừa lúc muốn mở miệng giải thích.
-Chát !!Một âm thanh chói tai và một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Trương Thành.
Đầu hắn hơi choáng váng,Trương Thành che mặt lùi lại,nói một cách giận dữ.
-Cô bình tĩnh một chút!-Lưu manh! Không biết xấu hổ!Dương Mịch tức giận,theo phản ứng che lại ngực cùng hạ thể,lùi lại giữ khoảng cách với hắn,nhìn hắn với ánh mắt ghê tởm nói.
-Anh là tạp vụ ở trên thuyền đúng không,loại người như anh thật không ra làm sao,ban đầu tôi đã cảm thấy tạp vụ các anh là một đám người thô tục,đôi mắt láo liên nhìn xung quanh,ăn mặc thì không ra làm sao,thực sự khiến người ta chán ghét,tôi vốn nghĩ rằng không nên đánh đồng tất cả,bây giờ cảm thấy thật sự là sai lầm,loại người như anh quả thật không phải thứ gì tốt đẹp,lợi dụng lúc tôi ngất đi mà làm trò đồi bại !!Mẹ kiếp,sau khi nghe những lời mắng chửi của Dương Mịch,Trương Thành không thể không tức giận.
Lúc ở trên thuyền,đám tạp vụ mà Dương Mịch gặp vốn dĩ không có mặt của hắn,tuy là không được tiếp túc với Dương Mịch nhưng nghe mấy đồng nghiệp của hắn kể lại,Dương Mịch luôn luôn nở nụ cười xán lạn.
Lúc nói chuyện cũng cực kỳ hòa nhã,ngọt ngào lại cởi mở nhưng thật không ngờ trong tâm của cô ta đã sớm không coi đám tạp vụ hắn ra gì.
Hình tượng tốt đẹp mà Trương Thành nhìn thấy Dương Mịch qua các bài báo,trên truyền hình thật sự đã sụp đổ.
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Còn có,tôi làm trò đồi bại với cô lúc nào ?Trương Thành tỉnh táo triệt để,không thể để máu nóng làm chủ hành động,hắn nhịn xuống sỉ nhục này,vẻ mặt hơi khó chịu nói.
-Tôi là cứu cô mới làm như vậy,nếu không cô đã sớm sẽ chết rồi!Trương Thành không muốn nói nhiều,bởi vì hắn biết càng nói nhiều sẽ khiến Dương Mịch càng thêm xấu hổ lại khó xử,ở trong hoàn cảnh khó giải thích như này tốt nhất là câm mồm đừng cố nói thêm cái gì nữa,hắn liếc nàng và quay người bước đi.
Bây giờ cũng không còn sớm nữa.
Trương Thành cảm thấy gió thổi từ biển vào rất mạnh,trời trở nên hơi lạnh.
Sợ rằng qua đêm ở đây không tốt lắm.
Hắn phải nghĩ ra cách bắt lửa,thời gian mặt trời tồn tại chỉ còn hai tiếng nữa thôi,nếu như không nhanh lên thì sẽ không còn kịp nữa.
Đáng lẽ trong tình cảnh này Trương Thành cần phải tìm ra nguồn nước trước,nhưng mà theo hắn quan sát lúc vừa rồi.
Tuy là không có dấu vết con người sinh sống,chắc chắn là đảo hoang.
Nhưng mà cũng may trên đảo có không ít cây dừa,sống dựa vào những quả dừa rơi xuống,chắc chắn có thể kiên trì một tuần trở lên.
Trương Thành nhanh chóng đi dọc bờ biển để tìm xem có vật dụng gì như bật lửa không,có lẽ trên du thuyền chắc phải có một số đồ vật bị đánh vào trong này giống như hắn.
***Một tiếng sau,Trương Thành bắt đầu cảm thấy có gì không đúng,thậm chí có chút trầm tư bởi vì bờ biển này sạch sẽ quá rồi,đi gần một tiếng mà chưa thấy gì.
Nên biết rằng,tuyến đường du lịch biển lần này cách nội lục không xa,cho dù là hoang đảo,cũng nên có những thứ đồ vật gì của thế giới bên ngoài dạt vào mới đúng.
Nhưng trên bãi cát này,vừa nhìn,trừ cát ra thì chính là que củi,không có một chút dấu vết của con người,giống như hòn đảo này cách biệt hoàn toàn với bên ngoài vậy.
Không lẽ hắn chỉ có thể dùng dùi gỗ để ma sát lấy lửa.
Phải nhớ nếu như dùng dùi gỗ lấy lửa cần phải có kỹ năng nhất định.
Tay mới như hắn e là mất cả ngày trời cũng chưa chắc thành công.
Nếu không hắn cũng không phí công đi dọc bờ biển để tìm kiếm các loại đồ vật để đánh lửa.
Trong tình trạng này,thể lực là yếu tố vô cùng quan trọng,sử dụng dùi gỗ để ma sát đối với Trương Thành mà nói là một chuyện vô cùng nguy hiểm,hắn không thể hao phí thể lực vào một chuyện mà biết chắc mình sẽ không thể thành công được,nhưng nếu như rơi vào đường cùng thật cũng chỉ đành phải thử.
Nếu như không có lửa,với thời tiết thất thường ở đây vào ban đêm hắn rất dễ cảm lạnh,chưa nói đến cần lửa để đuổi côn trùng,muỗi,rắn các loại động vật khác.
Trong hoàn cảnh này mà không có lửa đây chính là tự tìm đường chết.
Trương Thành đang cắn răng mải mê bù đầu suy nghĩ đột nhiên dưới chân có cảm giác như giẫm phải thứ gì đó khiến hắn giật mình nhấc chân di sang một bên.
Sau khi nhìn xuống dưới,Trương Thành phát hiện ra là một cái chai nhựa trống rỗng.
Hắn kích động lập tức cầm lên chai nhựa đưa lên trước mặt mình.
Đây chính là công cụ tạo ra lửa mà hắn đang tìm kiếm,có cái chai này tạo ra lửa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Theo thống kê không hoàn toàn.
Mỗi năm toàn thế giới có khoảng hơn hai trăm nghìn vụ cháy rừng.
Trong đó đa số là do con người gây ra.
Cháy rừng tự nhiên chỉ chiếm 1/100.
Đáng nói là,trong số những vụ hỏa hoạn do con người gây ra,trừ nhưng vụ do quản lý ngọn lửa không chặt chẽ mà gây ra thì phần lớn là do vô ý thức mà tạo nên đám cháy.
Ném chai nhựa lung tung như vậy cũng có thể gây ra hỏa hoạn ngoài ý muốn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Chai nhựa có đựng nước,trong một góc độ nhất định,sẽ trở thành một cái kính lớn.
Tụ hội đường sáng rọi qua thành một điểm,đốt cháy gỗ khô lá mục,gây ra hỏa hoạn.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook