Càn Long quả thực là sẽ không nuôi heo, Càn Long ngay cả heo sống cũng chưa từng gặp qua, Càn Long sẽ làm được sao. Càn Long nhất thời còn không nghĩ ra mình có điểm gì tốt để con trai khoe ra, trừ bỏ thân phận hoàng đế này của hắn, hắn cho Vĩnh Cơ ngoại trừ một cái danh a ca còn lại chẳng có gì cả. Hắn chỉ là nhất thời hứng thú tìm chò trơi thú vị, con trai lại tựa như một kho báu chưa được khám phá, nhưng hắn càng ở gần Vĩnh Cơ càng thấy nó thật ngoan, cũng càng hổ thẹn, hắn cho nó quá it. Những năm gần đây hắn tự nhận là một a mã tốt, đối với bọn nhỏ vô cùng bao dung và từ ái. Tỉ mỉ kể ra, hắn cho đám con của hắn cái gì cũng chỉ giới hạn ở đám người Tiểu Yến Tử Tử Vi, con trai trưởng Vĩnh Hoàng đã mất, hắn Vĩnh Chương triền miên trên giường bệnh, còn dư lại một vài cái a ca, nhưng trong đám người hắn quan tâm thật sự chỉ có duy nhất Ngũ a ca Vĩnh Kỳ.

Hoàng đế đương triều đang sầu muộn bên kia, bên này Phúc Đoàn đắc ý, “Đó là, cha ta là đại lực sĩ nổi danh trong thôn, rất tài giỏi, sau này ta cũng muốn giống như cha ta.”

“Ta a mã là Ba Đồ Lỗ lợi hại nhất Đại Thanh.” Vĩnh Cơ không phục.

“Ba Đồ Lỗ là cái gì?” Phúc Đoàn nghi hoặc hỏi.

“Ba Đồ Lỗ chính là dũng sĩ, a mã ta là dũng sĩ lợi hại nhất Đại Thanh, a mã sẽ không nuôi heo, a mã nuôi chính là bá tánh thiên hạ.” Vĩnh Cơ ngôn từ chuẩn xác, nắm tay thành quả đấm nghẹn đỏ mặt, trong giọng là sự đắc ý và tôn kính không che giấu. Cho tới nay Càn Long ở trong lòng nó vĩnh viễn là một hình tượng vĩ đại không thể chạm được đến, nó kính trọng hắn, sợ hắn, vừa khát khao được hắn tán thành, địa vị của Càn Long Hoàng a mã ở trong lòng nó đã ăn sâu bén rễ, không thể lay động.

A mã nuôi chính là bá tánh thiên hạ, Càn Long mắt sáng rực nhìn Vĩnh Cơ, cuối cùng là thở dài nhẹ một hơi, nắm chặt tay Vĩnh Cơ. Vĩnh Cơ a, ngươi như vậy sẽ chỉ làm a mã càng thêm hổ thẹn, a mã ban đầu bất quá chỉ là hiếu kỳ, không hẳn là thật tâm muốn thân cận ngươi, nói trắng ra thì a mã lúc đó chỉ là thú vui nổi lên, ngươi lại ngây ngốc tiếp cận, ngươi cũng biết, a mã hiện tại muốn nuôi nhất không phải là bá tánh thiên hạ mà là ngươi cái đứa nhỏ ngốc này.

Phúc công công bất đắc dĩ, ấn tượng của tiểu chủ tử với Càn Long là đã ăn sâu vào trong không thể sửa được, đều là do lão hằng ngày để dỗ dành tiểu chủ tử luôn đem Hoàng Thượng ra lừa dối hắn.

Vĩnh Cơ đối với nơi này hết thảy đều hết sức tò mò, Càn Long cũng không ép buộc nó, để cho nó đi dạo chơi. Phúc Khang An là một cậu ấm, đối với những thứ ở nông thôn cũng hiếm thấy mới lạ, cùng Vĩnh Cơ sinh ra hứng thú, nắm tay Vĩnh Cơ, dưới sự hướng dẫn của Phúc Đoàn đi dạo trong làng, An Nhạc Thiện Bảo tự nhiên là theo, lưu lại Càn Long và Phúc Bảo Sơn đám người hàn huyên một chút về cuộc sống trong thôn, thể nghiệm và quan sát dân tình là cái cớ hắn dùng để bồi Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ nói một câu Hoàng a mã nuôi chính là bá tánh thiên hạ, hắn còn có lý do để lừa gạt nó tiếp sao?

Phúc Đoàn hoạt bát hiếu động, hắn đi một đoạn đường bên cạnh đã tụ lại rất nhiều đứa nhỏ trong thôn, mọi người hi hi ha ha đùa giỡn với nhau, Vĩnh Cơ lần đầu tiên được tiếp xúc với nhiều đứa nhỏ tầm tuổi mình như vậy, trong lòng hết sức vui mừng. Hài tử ở nông thôn không có giống như hài tử trong cung chú ý nhiều quy củ, cũng không có hục hặc hiều với nhau, chất phác giản dị, Vĩnh Cơ và Phúc Khang An hai người quần áo gọn gàng, cách nói cũng khác mọi người, liền ngay dáng vẻ cũng khiến người khác nán lại xem, những đứa nhỏ ở đây đều tới vây quanh khách nhân, ríu rít trò chuyện một hồi, Vĩnh Cơ cũng có để ý nghe, Phúc Khang An sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.

“Cái này là hành, Vĩnh Cơ biết, Vĩnh Cơ cũng có trồng.” Vĩnh Cơ chỉ vào mấy luống rau cách đó không xa, kéo kéo tay Phúc Đoàn, biểu tình hưng phấn. Phúc Đoàn tuy không rõ tại sao tiểu thiếu gia này lại cao hứng đến thế nhưng cũng phụ họa gật đầu, “Đúng vậy, cái kia là hành.”

“Hanh, không làm việc đàng hoàng.” Phúc Khang An mặt lạnh, khinh thường lầm bầm, nghĩ hắn còn đã từng ở chiến trường gặp qua lưỡng quân đối chọi, nhìn một mảnh xanh xanh trước mặt, chẳng phải hành không chỉ là mọc ở đất thôi sao?

Vĩnh Cơ cũng không để ý, nó hiện tại đã biết, Phúc Khang An tính tình phi thường xấu, luôn luôn không nguyên do nổi giận, hơn nữa bài tập của bản thân cũnh không tốt. Tiểu hài tử không nhìn Phúc Khang An, tiếp tục đi dạo xung quanh. Phúc Khang An nhịn một ngụm, thiếu chút nữa mà hộc máu.

Thiện Bảo đứng phía sau nhìn thấy tất cả lắc đầu, hai đứa nhỏ này tính cách hoàn toàn trái ngược cả vạn dặm, không biết là làm thế nào ở gần nhau. Có lẽ là nghe được tiếng cười của Thiện Bảo, Phúc Khang An quay đầu lại, hung hăng trừng hắn một cái, Thiện Bảo sờ sờ mũi, mình là bị nhớ đến rồi đi?

Chờ bọn chúng đi một vòng trở lại đã đến giờ ăn cơm, các nhà đều tỏa lên khói bếp, bọn nhỏ cũng lục tục rời đi. Thấy thư đồng của nó sắc mặc vẫn âm u, ý thức làm ca ca tốt của Vĩnh Cơ nhất thời nổi lên, từ trong tay áo lấy ra gì đó, chủ động kéo tay của Phúc Khang An, “Phúc Khang An, ngươi không nên tức giận.”

“Ta mới không có tức giận.” Phúc Khang An mặt đỏ lên, cứng cổ không chịu nhìn Vĩnh Cơ.

Không tức giận mới là lạ, Vĩnh Cờ lè lưỡi, cầm vật trong tay đưa tới trước mặt Phúc Khang An, “Cái này cho ngươi.”

Ở trong lòng bàn tay nhỏ bé của Vĩnh Cơ là một khối bạch ngọc trong suốt, mờ mờ trong ngọc còn có hoa văn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống còn hiện u quang nhè nhẹ. Phúc Khang An thiêu mi, “Cái này là cái gì?”

“Là lễ gặp mặt.” Vĩnh Cơ đem ngọc nhét vào tay Phúc Khang An, “Ngươi là thư đồng a mã ban cho Vĩnh Cơ, Phúc công công nói qua, cần phải cho thư đồng lễ gặp mặt.”

“Lễ gặp mặt ngươi bây giờ mới đưa cho?” Phúc Khang An giương cao giọng, mang theo khó tin kinh ngạc.

“Phúc công công nói phải quan sát một thời gian.” Vĩnh Cơ nhỏ giọng nói thầm, nó cũng muốn đưa sớm một chút, Phúc công công nói biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sau bởi vì Phúc Khang An lại muốn từ chức thư đồng, nó mới trì hoãn đến bây giờ.

“Điêu nô!” Đem ngọc nhét vào trong ngực, Phúc Khang An suy nghĩ tại làm sao người bên cạnh tiểu hài tử đều ra sức cùng hắn đối đầu? Hắn còn tưởng rằng tiểu hài tử có khả năng lấy ra mấy thứ kỳ quái gì đó, nguyên lai là lễ gặp mặt, hiện tại mới lấy ra hối lộ hắn, đều do cái điêu nô kia, cả ngày dạy tiểu hài tử toàn mấy thứ bậy bạ lộn xộn!

“Ông nội không phải là điêu nô, ông nội là người tốt, ngươi không được nói lung tung.”

Bởi vì kích động mà đã quên mất còn tên khỉ con này, Phúc Khang An che trán. Có người nói xấu ông nội hắn, Phúc Đoàn có thể nào không nóng nảy, nhảy lên muốn xông đến Phúc Khang An, Phúc Khang An là sinh ở nhà quan, từ nhỏ đã tập võ bày ra tư thế chờ hắn. Vĩnh Cơ vội vàng kéo Phúc Đoàn, “Phúc Đoàn, lễ gặp mặt ngươi cũng có.”

“Ta?”

Vĩnh Cơ cũng đưa ra một khối ngọc, “Ân, cái này là cho ngươi, ngươi không cần phải tức giận với Phúc Khang An, Phúc Khang An không phải là cố ý.”

Phúc Đoàn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy một khối ngọc lớn như vậy, cầm lấy trong tay vuốt ve, thận trọng để dưới ánh mặt trời soi xét, “Cái này là một khối ngọc thật a, hình như so với khối kia ngươi đưa cho hắn lớn hơn, ân, không đánh, ta tha thứ cho hắn.”

Vốn cho rằng khối ngọc này là phần duy nhất, coi như là hối lộ, hối lộ một mình hắn còn coi như là có tình cảm, kết quả tiểu hài tử lại lấy ra thêm một khối cho tên khỉ con, lửa giận trong lòng Phúc Khang An bùng nổ, tên khỉ kia còn đắc ý, hắn nhất định phải dạy dỗ tên khỉ con này một bài học. Hắn còn chưa có động thủ đã bị người kéo, quay đầu lại nhìn thấy là một vẻ mặt tươi cười, “Tên mặt chết, ngươi làm gì?”

Trong lòng Phúc Khang An, cái đôi thầy trò này một suốt ngày âm trầm, một luôn luôn cười, không có biểu tình gì khác, cùng người chết trên chiến trường không có khác biệt nhiều lắm, hơn nữa hắn bởi vì với thầy trò kết thù kết oán, tự nhiên là sẽ không bày ra sắc mặt hòa nhã.

Bị chửi nhưng Thiện Bảo vẫn giữ nguyên nụ cười, ôn hòa cúi đầu, ghé vào bên tai Phúc Khang An, “Vĩnh Cơ cho Phúc Đoàn bất quá chỉ là ngọc bình thường, cái kia của ngươi là Vĩnh Cơ thích nhất, là thấu thủy bạch ngọc, phần thưởng duy nhất Hoàng Thượng trước kia ban xuống.”

“Hanh, ta biết.”

Trong nhà Phúc Đoàn chỉ còn lại Phúc công công, Hoàng Thượng và Ngô Thư lai ba người, cấu thành một cái tam giác kỳ cục. Phúc Bảo Sơn và Phúc Bảo Thủy đều đã đi giúp vợ trông đứa nhỏ ăn, tới là Hoàng Thượng đương triều a, cả nhà bọn họ ngoài trừ Phúc công công còn có nguyên tắc và mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện ai ở trong lòng cũng run sợ, chuyện rơi đầu mà, ai dám sơ sẩy?

Đám người Vĩnh Cơ vào cửa, thần kinh căng thẳng của Ngô Thư Lai cuối cùng cũng trùng xuống, xoa xoa một chút mồ hôi bên thái dương, ân cần đón Vĩnh Cơ vào nhà, “Thập Nhị a ca, ngài rốt cuộc cũng đã trở về, Hoàng Thượng chờ ngài đấy.”

“Ha ha, chơi đùa vui vẻ sao?” Càn Long bưng trà, cười hỏi cởi áo khoác, ôm lấy mũ Vĩnh Cơ. Vĩnh Cơ đối hắn gật đầu, sau đó vươn bàn tay bé nhỏ vẫy vẫy.

Cái này là có ý muốn mình đi qua? Càn Long theo ý tiểu hài tử đi tới, đứa nhỏ canh phòng nhìn bốn phía, lôi kéo Càn Long qua một bên, bộ dáng lén lút vụng trộm khiến Càn Long nhịn không được bóp má nó một cái, “Muốn làm chuyện xấu gì đây?”

Vĩnh Cơ mặt đỏ hồng, thở dài một tiếng, “Hoàng a mã, Vĩnh Cơ có việc muốn bẩm báo.”

“Vĩnh Cơ có chuyện gì?” Càn Long phụ họa hạ giọng, khóe miệng tiếu ý càng rõ ràng.

“Vĩnh Cơ hỏi qua Phúc Đoàn và những bạn khác, thôn này là thôn giàu nhất trong kinh thành, cuộc sống của mọi người rất tốt, thế nhưng gần đây rất nhiều người dân chạy nạn đều vào thôn này, dân chạy nạn vào kinh thành xin không được, đều bị quan binh chặn ở cửa.” Vĩnh Cơ nói cho Càn Long nghe tình hình, nhìn Càn Long sắc mặt khác thường, nó liền nói thêm một câu, “Là thật, Vĩnh Cơ hỏi qua, những người này đều từ Tây Nam tới.”

Tây Nam đại hạn, lương thực không đủ, chuyện này Càn Long đã sớm được báo, chuyện kinh thành từ chối không thu dân chạy nạn hắn cũng biết, hắn đã hạ lệnh miễn thuế má cho dân chúng năm nay, Hộ Bộ cấp ngân sách, mở kho xuất lương thực. Khiến cho hắn xúc động là giọng nói nghiêm túc của đứa nhỏ, rõ ràng nó rất muốn tự mình du ngoạn, hắn khiến cho tiểu hài tử đi ra ngoài cũng là muốn cho nó vui vẻ chơi một hồi, nhưng tiểu hài tử còn ngây ngốc cho là hắn thể nghiệm và quan sát dân tình, liền vui đùa nhưng vẫn nhớ kỹ mấy thứ này để nói cho hắn Hoàng a mã, một điểm cũng không sai. Hắn Thập Nhị a ca là một đứa nhỏ ngây ngây ngốc ngốc. Càn Long mỉm cười đem thân thể bé nhỏ của Vĩnh Cơ ôm vào người, xoa xoa nó, “Vĩnh Cơ biết những điều này, trẫm phải cảm ơn Vĩnh Cơ.”

Là một đứa nhỏ ngây ngốc, nhưng cũng là một ngốc tử đáng yêu.

Trong đầu Vĩnh Cơ tràn ngập ý nghĩ rằng mình cũng có cách để giúp Hoàng a mã, vui sướng ở trong tim truyền đi toàn thân, nó ngượng ngùng lắc đầu, “Không cần cảm ơn, Vĩnh Cơ muốn giúp Hoàng a mã.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương