Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc
-
Chương 19
Càn Long tính toán muốn cùng con trai giao lưu tình cảm, lên xe ngựa liền lấy cớ xe ngựa xóc dễ ngã mà ôm chặt con vào lòng, cùng Vĩnh Cơ tâm sự vài câu, ai ngờ kế hoạch kỹ càng của hắn lại không thực hiện được. Vĩnh Cơ bị Hoàng a mã ôm lên xe ngựa, ngay từ đầu liền càng khẩn trương sợ hãi, Càn Long nói cái gì nó cũng không nghe được, rồi sau đó bị phong cảnh bên ngoài hấp dẫn. Nó xốc rèm lên, nhìn xung quanh bên ngoài. Mặc dù tất cả mọi thứ đối với nó đều mới lạ thú vị vô cùng, nhưng nó còn nhớ rõ mục đích chính của lần đi này, cẩn thận ghi nhớ tình hình sinh hoạt của dân chúng ven đường đi, nhìn thấy người quần áo rách rưới nó liền thở dài, nhìn thấy mấy đứa nhỏ chơi trốn tìm nó liền cười, thỉnh thoảng quay đầu hướng Càn Long nói, “Hoàng a mã, dân chúng ở dây sinh hoạt rất tốt, tất cả mọi người nhìn rất vui vẻ.”
“Thật sao?”
Càn Long như suy nghĩ điều gì đó gật đầu, ngắm nghía chiếc mũ lớn trên đầu Vĩnh Cơ. Trước kia hắn mỗi lần ra cung đều mang theo không ít người, mấy năm nay hắn thường đem theo Tiểu Yến Tử và Tử Vi cùng với đám người Vĩnh Kỳ Phúc gia huynh đệ, Tiểu Yến Tử và Tử Vi sẽ ở trong xe ngựa ca hát cho hắn hài lòng, đám người Vĩnh Kỳ cũng là sẽ cố hết sức khiến cho hắn vui vẻ, bọn họ dọc đường đi đều là rất khoái trá, hắn thật vui vẻ đi, thật vui vẻ trở về. Gặp phải chuyện bất bình Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử nhất định sẽ đứng ra, sau cùng hắn mới lấy thân phận là hoàng đế mà giải quyết tất cả, giết qua mấy người tham quan, đã cứu được một ít dân chúng, hắn thậm chí tự đắc cho rằng vậy là hắn đã biểu hiện chăm sóc bách tính, hắn vì bách tính là xuất đầu, hắn là một hoàng đế đạt yêu cầu.
“Hoàng a mã, có người ăn xin, có phải bọn họ gặp chuyện gì khó khăn?”
Trên gương mặt non nớt của Vĩnh Cơ tràn đầy lo lắng, Càn Long theo hướng nó chỉ nhìn ra ngoài, bên kia có một người cầm chiếc bát bể dùng gậy trúc gõ cửa từng nhà xin cơm. Lại nhìn Vĩnh Cơ, bộ dạng vẫn giống như một đứa nhỏ, gương mặt phấn nộn, biểu tình ngây thơ khờ khạo, tựa như là cái gì cũng không hiểu. Đứa nhỏ này từ lúc lên xe ngựa tới giờ không có nói qua một lời tâng bốc nịnh bợ, không nghĩ biện pháp khiến hắn vui vẻ, cũng không tìm mọi cách đòi hắn gì, đem hắn là Hoàng Thượng bỏ ở một bên, nhưng hết lần này tới lần khác đứa bé này là người duy nhất đem lời nói thuận miệng của hắn cho là sự thật, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, mặc dù bị hắn bỏ qua mười ba năm.
Thấy Càn Long không nói lời nào, Vĩnh Cơ trong lòng hoang mang rối loạn, kéo kéo tay áo Càn Long, “Hoàng a mã, Vĩnh Cơ nói không đúng sao?”
“Vĩnh Cơ nói rất đúng, là Hoàng a mã không có tập trung. Vĩnh Cơ cho rằng cuộc sống của dân chúng trong kinh thành thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Cơ hơi phiếm hồng, chọc chọc ngón tay, băn khoăn nói, “Vĩnh Cơ vẫn còn chưa nhìn ra. Vĩnh Cơ là lần đầu tiên ra cung, thấy có rất nhiều người ăn mặc tốt, cũng có người ăn mặc không khá, Vĩnh Cơ cho rằng vẫn còn nhiều điều cần cải thiện. Người làm quan nên làm cho người nghèo khó sống ổn định, những người này rất cần sự giúp đỡ của quan phụ.”
“Ha hả.” Cản Long cúi đầu cười, gõ gõ mũ đứa nhỏ, “Vĩnh Cơ nói thật, Vĩnh Cơ còn có quan điểm gì khác không?”
“Không có.” Được khen ngợi, Vĩnh Cơ nhỏ bé lắc đầu, mặt mày cong cong, lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Càn Long nhìn gáy Vĩnh Cơ, biểu tình nhu hòa, đứa nhỏ khi nói luôn dùng ngôn ngữ giản dị, từ ngữ trau chuốt hoa lệ tựa như chưa bao giờ từ miệng đứa nhỏ này thốt ra. Những điều nó nói đều là những điều bình thường hiển nhiên, những là những điều bình thường bị mọi người bỏ quên. Ngay cả Tiểu Yến Tử sinh ra ở đại tạp viện, nghe nói đã phải chịu rất nhiều đau khổ Tiểu Yến Tử, cũng có thể nói ra “Quốc hữu Càn Long, cốc không sinh trùng”*, bây giờ suy nghĩ lại một chút, điều Tiểu Yến Tử nói có mấy phần thật tình? Hắn chống tay, suy nghĩ về chuyện tình mấy năm vừa rồi, lý tưởng từ thuở thiếu niên của hắn vẫn còn rất nhiều, hắn đã từng thề phải trở thành một hoàng đế như Hoàng mã pháp, nghìn đời có một, hắn hiện tại còn là hắn năm đó sao? Giữa những lời khen tặng nịnh hót, hắn có phải chăng đã bỏ quên thứ trọng yếu nhất?
Cửa xe bị người gõ vài tiếng, bên ngoài truyền đến thanh âm của Ngô Thư Lai, “Hoàng Thượng, đã đến chợ rồi.”
“Ngừng xe đi, xuống xe đi một chút.”
Kinh thành như trước nhộn nhịp, chợ thương người đến kẻ đi, người bán hàng qua lại không ngớt, tiếng rao hàng ồn ào lẫn vào tiếng người, những điều này đối với Càn Long mà nói là vô cùng quen thuộc, nhưng đối với Vĩnh Cơ lại vô cùng xa lạ. Chú ý tới Vĩnh Cơ ánh mắt vội vàng, Càn Long lắc lắc lôi kéo tay Vĩnh Cơ, dỗ dành, “Từ từ xem, không cần phải vội.”
Vĩnh Cơ mím môi ngoan ngoãn gật đầu, Phúc Khang An không biết từ nơi nào chạy đến, giành trước bắt được tay còn lại của Vĩnh Cơ, “Vĩnh Cơ, ta mang ngươi đi.”
“Phúc Khang An, Hoàng a mã muốn thể nghiệm và quan sát dân tình.” Ánh mắt dính vào sạp bán hàng nhỏ bên đường, nhưng Vĩnh Cơ vẫn còn cố chấp không chịu cùng Phúc Khang An đi, “Không được làm loạn.”
“Không làm loạn, ta… Ta làm thế nào đi loạn, con đường này với ta rất quen thuộc.” Phúc Khang An nhướng mày lên, ý thức được Hoàng Thượng đang ở bên cạnh liền hạ giọng giải thích, “Con đường này khi ta về nhà đều phải đi qua, Hoàng Thượng cũng không quen thuộc bằng ta.”
Càn Long vỗ vỗ đầu con trai, “Đi đi, thể nghiệm và quan sát dân tình là chuyện của a mã, Vĩnh Cơ không phải chưa ra cung bao giờ sao?”
Vĩnh Cơ lúc này mới an tâm đi theo Phúc Khang An nhập đám người đi lại, An Nhạc và Thiện Bảo đã sớm đi theo, một tấc cũng không rời. Càn Long đứng xa xa nhìn Vĩnh Cơ hưng phấn tò mò, hỏi Ngô Thư Lai bên người, “Trẫm làm hoàng đế như thế nào?”
Ngô Thư Lai chảy mồ hôi, Hoàng Thượng ngài hỏi vấn đề kỳ quái quá đi, hắn nhanh nhẹn trả lời, “Vạn Tuế Gia anh minh uy phong, yêu dân như con, là cái phúc của muôn dân.”
“Được rồi, ai hỏi ngươi cái này, mà thôi, ngươi cũng chả nói ra được gì.” Càn Long trừng mắt nhìn Ngô Thư Lai, phất tay một cái, mở quạt đi về phía trước.
Ngô Thư Lai nội tâm rít gào, Hoàng Thượng, trước đây không phải thích nghe mấy câu này nhất sao? Ngài đây là thế nào? Ngài gần đây thay đổi thật lợi hại, nô tài không kịp theo!
Bọn họ cũng không ở chợ quá lâu, Phúc công công dù sao cũng là trở về xem cháu trai, khi lên xe Vĩnh Cơ còn mang theo một bọc nhỏ, Càn Long cười hỏi, “Đây là cái gì?”
“Vĩnh Cơ mua gì đó.” Đôi mắt nhỏ nhìn loạn không nhìn Càn Long.
Đứa nhỏ này rõ ràng là không muốn nói a, Càn Long buồn cười, cũng có bí mật nhỏ riêng? Thập Nhị a ca của hắn là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, cần người khác từ từ mà phát hiện ra điểm đáng yêu của hắn, càng ở chung liền càng phát hiện nó ngơ ngác ngây ngốc, không che dấu gì. Phúc Khang An mấy ngày trước còn tới xin mình thu hồi chức thu đồng, hiện tại lại cùng Vĩnh Cơ qua lại rất thân thiết, có lẽ là cũng bởi vì lý do này đi. Hắn suy nghĩ một chút, có chút ghen nhẹ, con trai tốt hơn là nên lưu lại cho hắn Hoàng a mã khám phá.
Nhà của Phúc công công là ở ngoại ô kinh thành, gia đình hai đứa con trai lão ít người, đắp mấy căn phòng có gạch ngói xanh ở đây cũng được coi là gia đình khá giả, nhận được thư của Phúc công công đã sớm chờ ở ngoài cổng.
Vài người xuống xe ngựa, Phúc công công đã bị một đám đứa nhỏ vây lại, bọn nhỏ kêu ông nội, ông nội khiến lão đầu nở ruột nở gan, lấy ra một bọc nhỏ, đem điểm tâm trong cung chia cho lũ nhỏ. Ngô Thư Lai khóe mắt giật giật, dám đứng trước mặt tổng quản thái giám hắn lôi ra đồ trục lợi cá nhân là thế nào a?
Phúc công công là một lão đầu tính khí kiệt xuất, lão bởi vì tức giận với Hoàng Thượng, khi hai con trai đến dìu lão, lão vểnh râu giả lên giải thích ngắn gọn, “Đây là tiểu chủ tử nhà ta.”
Sau khi trêu đùa với cháu trai, những người khác không giới thiệu không nói, Ngô Thư Lai nhìn Hoàng Thượng, quả nhiên sắc mặt đen kịt, hắn lau mồ hôi, Phúc Lai ngươi đầu óc là có vấn đề đi? Ngay cả Hoàng Thượng ngươi cũng không giới thiệu!
Phúc Khang An khinh bỉ, “Điêu nô, thật sự là điêu nô.”
Một trung niên nam tử đỡ Phúc công công lúng túng cười, đối với Vĩnh Cơ chào, phụ thân nói như vậy, hắn làm sao không đoán được thân phận của Vĩnh Cơ, “Tiểu chủ tử, không biết ngài đến chơi, chúng ta sơ suất.”
Vĩnh Cơ quay người nhìn Càn Long, Càn Long mặt nghiêm nghị. Nhìn An Nhạc, An Nhạc ngàn năm không đổi trầm mặc ôm kiếm không biểu cảm. Nhìn Thiện Bảo, Thiện Bảo đối với nó cười trấn an không nói lời nào. Nhìn Phúc Khang An, không cần nhìn, hắn nhất định là đang nổi giận với Phúc công công. Nhìn trung niên nam tử rất đỗi cung kính trước mắt, Vĩnh Cơ vò đầu, “Không có sơ sót, vốn chính là Vĩnh Cơ tự mình muốn tới. Nga, đây là a mã của Vĩnh Cơ, bên kia là thư đồng của Vĩnh Cơ Phúc Khang An, còn có kia là thị vệ của Vĩnh Cơ, An Nhạc với Thiện Bảo ca ca, bọn họ rất tốt.”
“…” Nghe Vĩnh Cơ nói xong, trung niên nam tử, cũng chính là con trai lớn của Phúc công công – Phúc Bảo Sơn – chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ. Cha à, ngài đem theo tiểu chủ tử tới còn chưa tính, tốt xấu gì chúng ta cũng biết Thập Nhị a ca là một người hiền lành thiện lương, ngài đem Phật tổ lớn nhất trong cung tới là tình huống gì? Vừa rồi ngài còn không giới thiệu, ngài là muốn hại con a!
Phúc Bảo Thủy đang đỡ Phúc công công cũng thất kinh, oán trách nhìn về phía Phúc công công, “Cha, ngài…”
Phải ứng của hai người đều lọt vào trong mắt Càn Long, Càn Long lúc này mới hài lòng, vuốt vuốt mũ Vĩnh Cơ, “Hôm nay gia là cùng Vĩnh Cơ đến xem, cái ngươi không cần để ý.”
“Dạ dạ dạ, chủ tử, mời ngài vào bên trong.” Phúc Bảo Sơn vội vàng gật đầu, thế nhưng cái này bảo không để ý làm sao có khả năng không để ý? Càn Long được mời vào, Vĩnh Cơ bị Càn Long nắm tay bước chân không nhúc nhích. Càn Long phát hiện tay của mình càng ngày càng nặng, quay đầu lại nhìn Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ nghiêng đầu kéo tay hắn chỉ ra phía sau.
“Vĩnh Cơ?”
“A mã, kia là con vịt.”
Vĩnh Cơ chỉ về phía hồ nước không xa có hai con vật màu trắng, ngửa đầu nhìn Càn Long. Càn Long nhìn theo hướng nó chỉ, quả thật là hai con vịt. Lúc này con trai Phúc Bảo Thủy Phúc Đoàn tiến tới, hắn không biết thân phận của Vĩnh Cơ, chỉ cảm thấy ông nội mang đến một bạn nhỏ rất xinh đẹp, đứa nhỏ này so với tiểu cô nương trong thôn mình còn đẹp hơn, theo bản năng thân cận, “Cái này là nhà ta nuôi, ngày thường đều là ta chăm chúng.”
“Ngươi nuôi? Ta cũng nuôi Đa Đa, Đa Đa nuôi rất dễ, vịt nuôi dễ sao?”
“Nuôi dễ, cha ta nuôi heo mới khó, còn phải làm thức ăn cho heo, còn vịt sẽ tự mình kiếm ăn.”
“A mã của ta sẽ không nuôi heo.” Vĩnh Cơ cười tủm tỉm, hâm mộ nhìn Phúc Đoàn. “Cha ngươi thật là lợi hại.”
Càn Long: “…”
Phúc Bảo Thủy: “…”
“Thật sao?”
Càn Long như suy nghĩ điều gì đó gật đầu, ngắm nghía chiếc mũ lớn trên đầu Vĩnh Cơ. Trước kia hắn mỗi lần ra cung đều mang theo không ít người, mấy năm nay hắn thường đem theo Tiểu Yến Tử và Tử Vi cùng với đám người Vĩnh Kỳ Phúc gia huynh đệ, Tiểu Yến Tử và Tử Vi sẽ ở trong xe ngựa ca hát cho hắn hài lòng, đám người Vĩnh Kỳ cũng là sẽ cố hết sức khiến cho hắn vui vẻ, bọn họ dọc đường đi đều là rất khoái trá, hắn thật vui vẻ đi, thật vui vẻ trở về. Gặp phải chuyện bất bình Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử nhất định sẽ đứng ra, sau cùng hắn mới lấy thân phận là hoàng đế mà giải quyết tất cả, giết qua mấy người tham quan, đã cứu được một ít dân chúng, hắn thậm chí tự đắc cho rằng vậy là hắn đã biểu hiện chăm sóc bách tính, hắn vì bách tính là xuất đầu, hắn là một hoàng đế đạt yêu cầu.
“Hoàng a mã, có người ăn xin, có phải bọn họ gặp chuyện gì khó khăn?”
Trên gương mặt non nớt của Vĩnh Cơ tràn đầy lo lắng, Càn Long theo hướng nó chỉ nhìn ra ngoài, bên kia có một người cầm chiếc bát bể dùng gậy trúc gõ cửa từng nhà xin cơm. Lại nhìn Vĩnh Cơ, bộ dạng vẫn giống như một đứa nhỏ, gương mặt phấn nộn, biểu tình ngây thơ khờ khạo, tựa như là cái gì cũng không hiểu. Đứa nhỏ này từ lúc lên xe ngựa tới giờ không có nói qua một lời tâng bốc nịnh bợ, không nghĩ biện pháp khiến hắn vui vẻ, cũng không tìm mọi cách đòi hắn gì, đem hắn là Hoàng Thượng bỏ ở một bên, nhưng hết lần này tới lần khác đứa bé này là người duy nhất đem lời nói thuận miệng của hắn cho là sự thật, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, mặc dù bị hắn bỏ qua mười ba năm.
Thấy Càn Long không nói lời nào, Vĩnh Cơ trong lòng hoang mang rối loạn, kéo kéo tay áo Càn Long, “Hoàng a mã, Vĩnh Cơ nói không đúng sao?”
“Vĩnh Cơ nói rất đúng, là Hoàng a mã không có tập trung. Vĩnh Cơ cho rằng cuộc sống của dân chúng trong kinh thành thế nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Cơ hơi phiếm hồng, chọc chọc ngón tay, băn khoăn nói, “Vĩnh Cơ vẫn còn chưa nhìn ra. Vĩnh Cơ là lần đầu tiên ra cung, thấy có rất nhiều người ăn mặc tốt, cũng có người ăn mặc không khá, Vĩnh Cơ cho rằng vẫn còn nhiều điều cần cải thiện. Người làm quan nên làm cho người nghèo khó sống ổn định, những người này rất cần sự giúp đỡ của quan phụ.”
“Ha hả.” Cản Long cúi đầu cười, gõ gõ mũ đứa nhỏ, “Vĩnh Cơ nói thật, Vĩnh Cơ còn có quan điểm gì khác không?”
“Không có.” Được khen ngợi, Vĩnh Cơ nhỏ bé lắc đầu, mặt mày cong cong, lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Càn Long nhìn gáy Vĩnh Cơ, biểu tình nhu hòa, đứa nhỏ khi nói luôn dùng ngôn ngữ giản dị, từ ngữ trau chuốt hoa lệ tựa như chưa bao giờ từ miệng đứa nhỏ này thốt ra. Những điều nó nói đều là những điều bình thường hiển nhiên, những là những điều bình thường bị mọi người bỏ quên. Ngay cả Tiểu Yến Tử sinh ra ở đại tạp viện, nghe nói đã phải chịu rất nhiều đau khổ Tiểu Yến Tử, cũng có thể nói ra “Quốc hữu Càn Long, cốc không sinh trùng”*, bây giờ suy nghĩ lại một chút, điều Tiểu Yến Tử nói có mấy phần thật tình? Hắn chống tay, suy nghĩ về chuyện tình mấy năm vừa rồi, lý tưởng từ thuở thiếu niên của hắn vẫn còn rất nhiều, hắn đã từng thề phải trở thành một hoàng đế như Hoàng mã pháp, nghìn đời có một, hắn hiện tại còn là hắn năm đó sao? Giữa những lời khen tặng nịnh hót, hắn có phải chăng đã bỏ quên thứ trọng yếu nhất?
Cửa xe bị người gõ vài tiếng, bên ngoài truyền đến thanh âm của Ngô Thư Lai, “Hoàng Thượng, đã đến chợ rồi.”
“Ngừng xe đi, xuống xe đi một chút.”
Kinh thành như trước nhộn nhịp, chợ thương người đến kẻ đi, người bán hàng qua lại không ngớt, tiếng rao hàng ồn ào lẫn vào tiếng người, những điều này đối với Càn Long mà nói là vô cùng quen thuộc, nhưng đối với Vĩnh Cơ lại vô cùng xa lạ. Chú ý tới Vĩnh Cơ ánh mắt vội vàng, Càn Long lắc lắc lôi kéo tay Vĩnh Cơ, dỗ dành, “Từ từ xem, không cần phải vội.”
Vĩnh Cơ mím môi ngoan ngoãn gật đầu, Phúc Khang An không biết từ nơi nào chạy đến, giành trước bắt được tay còn lại của Vĩnh Cơ, “Vĩnh Cơ, ta mang ngươi đi.”
“Phúc Khang An, Hoàng a mã muốn thể nghiệm và quan sát dân tình.” Ánh mắt dính vào sạp bán hàng nhỏ bên đường, nhưng Vĩnh Cơ vẫn còn cố chấp không chịu cùng Phúc Khang An đi, “Không được làm loạn.”
“Không làm loạn, ta… Ta làm thế nào đi loạn, con đường này với ta rất quen thuộc.” Phúc Khang An nhướng mày lên, ý thức được Hoàng Thượng đang ở bên cạnh liền hạ giọng giải thích, “Con đường này khi ta về nhà đều phải đi qua, Hoàng Thượng cũng không quen thuộc bằng ta.”
Càn Long vỗ vỗ đầu con trai, “Đi đi, thể nghiệm và quan sát dân tình là chuyện của a mã, Vĩnh Cơ không phải chưa ra cung bao giờ sao?”
Vĩnh Cơ lúc này mới an tâm đi theo Phúc Khang An nhập đám người đi lại, An Nhạc và Thiện Bảo đã sớm đi theo, một tấc cũng không rời. Càn Long đứng xa xa nhìn Vĩnh Cơ hưng phấn tò mò, hỏi Ngô Thư Lai bên người, “Trẫm làm hoàng đế như thế nào?”
Ngô Thư Lai chảy mồ hôi, Hoàng Thượng ngài hỏi vấn đề kỳ quái quá đi, hắn nhanh nhẹn trả lời, “Vạn Tuế Gia anh minh uy phong, yêu dân như con, là cái phúc của muôn dân.”
“Được rồi, ai hỏi ngươi cái này, mà thôi, ngươi cũng chả nói ra được gì.” Càn Long trừng mắt nhìn Ngô Thư Lai, phất tay một cái, mở quạt đi về phía trước.
Ngô Thư Lai nội tâm rít gào, Hoàng Thượng, trước đây không phải thích nghe mấy câu này nhất sao? Ngài đây là thế nào? Ngài gần đây thay đổi thật lợi hại, nô tài không kịp theo!
Bọn họ cũng không ở chợ quá lâu, Phúc công công dù sao cũng là trở về xem cháu trai, khi lên xe Vĩnh Cơ còn mang theo một bọc nhỏ, Càn Long cười hỏi, “Đây là cái gì?”
“Vĩnh Cơ mua gì đó.” Đôi mắt nhỏ nhìn loạn không nhìn Càn Long.
Đứa nhỏ này rõ ràng là không muốn nói a, Càn Long buồn cười, cũng có bí mật nhỏ riêng? Thập Nhị a ca của hắn là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, cần người khác từ từ mà phát hiện ra điểm đáng yêu của hắn, càng ở chung liền càng phát hiện nó ngơ ngác ngây ngốc, không che dấu gì. Phúc Khang An mấy ngày trước còn tới xin mình thu hồi chức thu đồng, hiện tại lại cùng Vĩnh Cơ qua lại rất thân thiết, có lẽ là cũng bởi vì lý do này đi. Hắn suy nghĩ một chút, có chút ghen nhẹ, con trai tốt hơn là nên lưu lại cho hắn Hoàng a mã khám phá.
Nhà của Phúc công công là ở ngoại ô kinh thành, gia đình hai đứa con trai lão ít người, đắp mấy căn phòng có gạch ngói xanh ở đây cũng được coi là gia đình khá giả, nhận được thư của Phúc công công đã sớm chờ ở ngoài cổng.
Vài người xuống xe ngựa, Phúc công công đã bị một đám đứa nhỏ vây lại, bọn nhỏ kêu ông nội, ông nội khiến lão đầu nở ruột nở gan, lấy ra một bọc nhỏ, đem điểm tâm trong cung chia cho lũ nhỏ. Ngô Thư Lai khóe mắt giật giật, dám đứng trước mặt tổng quản thái giám hắn lôi ra đồ trục lợi cá nhân là thế nào a?
Phúc công công là một lão đầu tính khí kiệt xuất, lão bởi vì tức giận với Hoàng Thượng, khi hai con trai đến dìu lão, lão vểnh râu giả lên giải thích ngắn gọn, “Đây là tiểu chủ tử nhà ta.”
Sau khi trêu đùa với cháu trai, những người khác không giới thiệu không nói, Ngô Thư Lai nhìn Hoàng Thượng, quả nhiên sắc mặt đen kịt, hắn lau mồ hôi, Phúc Lai ngươi đầu óc là có vấn đề đi? Ngay cả Hoàng Thượng ngươi cũng không giới thiệu!
Phúc Khang An khinh bỉ, “Điêu nô, thật sự là điêu nô.”
Một trung niên nam tử đỡ Phúc công công lúng túng cười, đối với Vĩnh Cơ chào, phụ thân nói như vậy, hắn làm sao không đoán được thân phận của Vĩnh Cơ, “Tiểu chủ tử, không biết ngài đến chơi, chúng ta sơ suất.”
Vĩnh Cơ quay người nhìn Càn Long, Càn Long mặt nghiêm nghị. Nhìn An Nhạc, An Nhạc ngàn năm không đổi trầm mặc ôm kiếm không biểu cảm. Nhìn Thiện Bảo, Thiện Bảo đối với nó cười trấn an không nói lời nào. Nhìn Phúc Khang An, không cần nhìn, hắn nhất định là đang nổi giận với Phúc công công. Nhìn trung niên nam tử rất đỗi cung kính trước mắt, Vĩnh Cơ vò đầu, “Không có sơ sót, vốn chính là Vĩnh Cơ tự mình muốn tới. Nga, đây là a mã của Vĩnh Cơ, bên kia là thư đồng của Vĩnh Cơ Phúc Khang An, còn có kia là thị vệ của Vĩnh Cơ, An Nhạc với Thiện Bảo ca ca, bọn họ rất tốt.”
“…” Nghe Vĩnh Cơ nói xong, trung niên nam tử, cũng chính là con trai lớn của Phúc công công – Phúc Bảo Sơn – chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ. Cha à, ngài đem theo tiểu chủ tử tới còn chưa tính, tốt xấu gì chúng ta cũng biết Thập Nhị a ca là một người hiền lành thiện lương, ngài đem Phật tổ lớn nhất trong cung tới là tình huống gì? Vừa rồi ngài còn không giới thiệu, ngài là muốn hại con a!
Phúc Bảo Thủy đang đỡ Phúc công công cũng thất kinh, oán trách nhìn về phía Phúc công công, “Cha, ngài…”
Phải ứng của hai người đều lọt vào trong mắt Càn Long, Càn Long lúc này mới hài lòng, vuốt vuốt mũ Vĩnh Cơ, “Hôm nay gia là cùng Vĩnh Cơ đến xem, cái ngươi không cần để ý.”
“Dạ dạ dạ, chủ tử, mời ngài vào bên trong.” Phúc Bảo Sơn vội vàng gật đầu, thế nhưng cái này bảo không để ý làm sao có khả năng không để ý? Càn Long được mời vào, Vĩnh Cơ bị Càn Long nắm tay bước chân không nhúc nhích. Càn Long phát hiện tay của mình càng ngày càng nặng, quay đầu lại nhìn Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ nghiêng đầu kéo tay hắn chỉ ra phía sau.
“Vĩnh Cơ?”
“A mã, kia là con vịt.”
Vĩnh Cơ chỉ về phía hồ nước không xa có hai con vật màu trắng, ngửa đầu nhìn Càn Long. Càn Long nhìn theo hướng nó chỉ, quả thật là hai con vịt. Lúc này con trai Phúc Bảo Thủy Phúc Đoàn tiến tới, hắn không biết thân phận của Vĩnh Cơ, chỉ cảm thấy ông nội mang đến một bạn nhỏ rất xinh đẹp, đứa nhỏ này so với tiểu cô nương trong thôn mình còn đẹp hơn, theo bản năng thân cận, “Cái này là nhà ta nuôi, ngày thường đều là ta chăm chúng.”
“Ngươi nuôi? Ta cũng nuôi Đa Đa, Đa Đa nuôi rất dễ, vịt nuôi dễ sao?”
“Nuôi dễ, cha ta nuôi heo mới khó, còn phải làm thức ăn cho heo, còn vịt sẽ tự mình kiếm ăn.”
“A mã của ta sẽ không nuôi heo.” Vĩnh Cơ cười tủm tỉm, hâm mộ nhìn Phúc Đoàn. “Cha ngươi thật là lợi hại.”
Càn Long: “…”
Phúc Bảo Thủy: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook