Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 53 Quyển 9: Lửa đốt cửa sông Tam Xá (Thượng)
Tiết 2:
Lưu Hoành Thuận lia mắt qua đám đông, nhìn thấy Đại đội trưởng “Vô Dụng” Phí Thông của đội Truy nã cũng ở trong đó, đang rướn cổ trợn mắt nhìn lên trên đài xem sao. Lưu Hoành Thuận chen đến gần Phí Thông chào hỏi: “Anh Hai.” Đại đội trưởng Phí ở nhà đứng thứ hai, hay được gọi là Phí Nhị gia, Vô Dụng là tên mọi người gọi ngầm thôi, trước mặt ai lại gọi như vậy, dù sao người ta cũng là Đại đội trưởng của đội Truy nã thành Thiên Tân, tâm phúc được quan trên chính phủ đề bạt. Phí Thông nghiêng đầu, thấy là Lưu Hoành Thuận, hỏi: “Huynh đệ ơi sao giờ cậu mới tới?” Lưu Hoành Thuận ghé sát bên tai Phí Thông thấp giọng nói: “Mới vừa nhận được tin, Ma Cổ Đạo muốn thừa dịp ngày hôm nay thuyền đồng đi qua, giả mạo người đứng đầu Pháp Cổ Hội Hải Lão Ngũ, làm loạn có quy mô ở ở cửa sông Tam Xá!” Phí Thông lấy làm kinh hãi: “Hải Lão Ngũ? Người trên thuyền rồng không phải là ông ta?” Lưu Hoành Thuận nói: “Hải Lão Ngũ chân chính đã mất đầu, tử thi bị người ta dùng để lấp lỗ của phần mộ, anh Hai còn không tin được tôi sao?” Phí Nhị gia Vô Dụng của chúng ta chẳng có mấy bản lĩnh phá án, lại am hiểu nịnh nọt, nhận vơ công trạng nhất, đổi thành người khác nói cho y những lời này, y đã mắng cho té tát rồi, thế nhưng Phi mao thối Lưu Hoành Thuận không phải người khác, trước giờ đều không nói chơi, nếu đúng như thế thật, thì đây tuyệt đối là cơ hội để thăng quan phát tài, bèn hỏi Lưu Hoành Thuận: “Huynh đệ, anh Hai cậu không tin được người khác, nhưng sao có thể không tin cậu được, có điều việc này không phải chuyện đùa, giờ đi báo cáo cho chính phủ phê phiếu bắt người thì sợ không còn kịp nữa, theo ý kiến của cậu, ta nên xử trí như thế nào?”
Lưu Hoành Thuận nói: “Chúng ta không thích hợp đánh rắn động cỏ, anh Hai hãy đi điều động người có thân thủ tốt trong đội Truy nã, mai phục bốn phía theo dõi sát sao thuyền rồng, để tránh trở tay không kịp, rồi đi tìm đội cảnh sát nước Ngũ Hà, để cho bọn họ phái thêm thuyền bé tiếp ứng, chờ thuyền rồng qua đây, tôi sẽ mang Đỗ Đại Bưu đi tới, một phát bắt lấy kẻ xấu giả mạo Hải Lão Ngũ, nhỡ đâu tin tức có sai sót, quan trên truy cứu xuống, thì đều do một mình tôi gánh chịu.”
Đội cảnh sát nước Ngũ Hà có tiền thân là đội vớt xác, vào Dân quốc mới đổi thành cảnh sát đường thủy, mang danh cảnh sát nhưng vẫn làm nghề vớt xác chết trôi, khơi thông đường sông, Phí Thông là Đại đội trưởng của đội Truy nã thành Thiên Tân, tìm bọn họ muốn mấy chiếc thuyền bé là chuyện dễ dàng, vì thăng quan phát tài, náo nhiệt trước mắt cũng không xem nữa, y nói với Lưu Hoành Thuận: “Huynh đệ, hai anh em ta còn phải phân chia rạch ròi vậy sao? Cấp trên tra hỏi xuống, đương nhiên là anh Hai cậu đi ứng phó, tôi làm đội trưởng đội Truy nã không phải vì gánh đòn cho các an hem sao? Cậu không cần lo lắng, trời sập xuống cũng có anh Hai cậu đỡ thay! Nhưng có một điều, công lao cậu bắt được kẻ xấu hành hung làm ác ở cửa sông Tam Xá cũng có một phần của tôi nữa chứ nhỉ?” Lưu Hoành Thuận biết tên Vô Dụng này làm gì cũng cần có lợi ích, thế là gật đầu với y, để y mau chóng đi chuẩn bị.
Thật ra phải nói, Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần ở bên bờ sông, Lưu Hoành Thuận hay gặp mặt đội cảnh sát đường thủy Ngũ Hà, chân của anh ta lại nhanh, vì sao không tự mình đi một chuyến nhỉ? Có ba nguyên nhân như sau: Một, thủy hỏa bất dung, Lưu Hoành Thuận không muốn tiếp xúc với cảnh sát đường thủy Ngũ Hà cho lắm, Phí Thông làm Đại đội trưởng của đội Truy nã, bởi vì đứng ra làm thay quan nên không cần thiếu ân tình của cảnh sát đường thủy Ngũ Hà. Thứ hai, Lưu Hoành Thuận cũng muốn xem náo nhiệt, ngày hôm nay cửa sông Tam Xá qua thuyền đồng, lại còn có bang hội Thượng Hạ lưỡng hà so đấu, một năm cũng không có được mấy lần. Thứ ba, bàng môn tả đạo làm loạn ở chỗ này, nhất định là đợi thuyền rồng lái vào cửa sông Tam Xá, hao hết tâm tư chọn ngày này, không phải là vì thừa dịp náo nhiệt đó sao? Anh ta phải ở đây theo dõi sát sao, một khi có biến cố gì phát sinh, thì cũng không đến mức trở tay không kịp.
Không đề cập tới Đại đội trưởng đội Truy nã Phí Thông điều binh khiển tướng như thế nào, ta nói tiếp về bang hội Thượng Hạ lưỡng hà cạnh tranh thuyền đồng, quy củ được lập trước kia là một người đấu một người, thế nhưng lại không giống với luận võ đánh lôi đài, bởi vì người trong bang hội hoặc là người chèo thuyền, hoặc là nhà nghèo chân trần không sợ mang giày, vì một cái bánh hành có thể đánh cho chết người, nhưng chỉ là tranh cái dũng mãnh đấu cái tàn nhẫn mà thôi, chẳng có mấy ai biết công phu quyền cước. Song phương còn tụ tập sáu ổ côn đồ của Thiên Tân Vệ đứng đấy trợ uy, sáu ổ côn đồ nào ta? Đông Tây Nam Bắc trong thành có một lộ chiếm đất xưng bá, Lão Quân thành Tây, Lão Duyệt thành Đông, Tứ Hải thành Bắc, Cửu Như thành Nam, bốn ổ côn đồ này không ai dám trêu chọc, bốn Trại chủ càng là lưu manh hàng đầu. Có hai lộ khác: Một lộ là ổ côn đồ Lão Long Đầu, thế lực lũng đoạn nghề khuân vác thuê ở nhà ga; còn một lộ khác là ổ côn đồ Hầu Gia Hậu, lũng đoạn quán thuốc phiện đánh bạc mại đâm ở địa phương, cũng đều không phải là hạng đèn cạn dầu. Lưu manh ở sáu ổ côn đồ ai nấy khịt mũi trừng mắt, chân mang giày hoa ngũ quỷ náo phán, suốt ngày đánh lộn, lừa tiền, ba ngày không gây sự thì cứ thấy khó chịu, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều ngứa ngáy. Một đám ô hợp tụ tập lại, đấu cái can đảm, so cái tàn nhẫn, vai kề vai xuống chảo dầu, đầu đội bản đinh, dao trắng đi vào dao đỏ đi ra, ba đao sáu động là chuyện như cơm bữa, không ném mấy mạng người tuyệt đối sẽ không ngừng nghỉ. Giữa họ cũng có giới hạn rõ ràng, nếu ai vượt giới làm loạn trên địa bàn của người khác, cần phải đánh nhau, vậy thì sẽ bất chấp tất cả, mã tấu, búa, súng bắn chim, đao, có cái gì lấy cái đó, còn có đứng trên đầu tường nóc phòng đổ nước, ném gạch ném ngói xuống, cứ việc gì tàn nhẫn thì làm. Ra tay đánh người không nhẹ không nặng, người bị đánh cũng rất nghiêm túc, người nào cũng không thể thuyết phục được người nào, nếu được thì coi như xong, huynh đệ bên trong ổ đều khinh thường bạn, vậy còn làm ăn thế nào? Chỉ có thể sống tạm bợ như Nhị Hỗn Tử, lựa chọn đi bán bánh bao. Vì vậy họ đều ngang ngược trên địa bàn của mình, có rất ít người ra ngoài gây chuyện, ngược lại cũng bình an vô sự.
Cạnh tranh thuyền đồng ở cửa sông Tam Xá trước kia, hai bang hội tự phơi ra tài năng, mỗi bên ra kỳ chiêu, ví dụ như bên Thượng Hà bang có một người đi ra, ôm quyền chắp tay, nói năng cực kỳ khách khí với giọng điệu lưu manh, rút ra một thanh dao găm sáng loáng, vươn ra một ngón tay trái, gọt ‘roẹt roẹt’ như là tước da củ cải, mấy dao hạ xuống đã mất hết thịt trên ngón tay, chỉ còn lại ba đoạn xương trắng, lại ngoắc ngoắc để cho bạn nhìn xem, còn phải mặt không đổi sắc, nói cười tự nhiên. Kế tiếp đến phiên Hạ Hà bang, cũng đi ra một vị, ôm quyền chắp tay nói mọi người khổ cực, xách lên một con dao thái xẻo một miếng thịt lớn trên bắp chân của mình, băm thành nhân bánh ngay tại chỗ, cầm lá sen gói kỹ rồi đưa cho đối phương, để bọn họ trở về làm vằn thắn ăn, mặc cho trên đùi máu me đầm đìa nhưng ngoài mặt lại dường như không có việc gì, một giọt mồ hôi cũng không có.
Còn chưa đủ tàn nhẫn, trận đầu chỉ để làm nóng không khí, không phân được cao thấp, trận hai sẽ lợi hại hơn, bên này đi ra một vị, cầm một tảng đá bỏ vào trong miệng, nhặt cái búa lên đóng mạnh vào miệng mình, sau đó phun tảng đá cùng với răng khắp miệng ra ngoài cho mọi người xem. Bên kia cũng đi ra một vị, lè lưỡi lấy răng cố định, mượn cây búa của người kia đóng lên cằm mình một phát, đầu lưỡi đỏ tươi bốc hơi nóng ‘xoạch’ một tiếng rơi trên đài, máu khắp miệng không thể nhổ ra, ‘ừng ực’ nuốt xuống bụng, một trận này vẫn là ngang tay. Bên này có một người đi ra, mang theo hai cái đôn đá đặt song song nhau, ở giữa để một khe hở, với cánh tay vào hét to: “Cho mấy anh em nghe tiếng gãy này!” Dứt lời vận hết sức lực, sống sờ sờ vặn gãy cánh tay của mình, mặt không đổi sắc, hơi thở không biến. Bên kia không phục, lại phái một người đi ra, cũng dùng hai cái đôn đá ấy, nhấc một chân lên đặt trên một đôn đá, hai tay bưng một cái khác, hét: “Tôi cũng trả cho huynh đệ tiếng gãy!” Sau đó cầm đôn đá đập mạnh lên chân, ‘rắc’ một tiếng cái chân này coi như xong. Đương nhiên cũng không thể khiến bọn họ không không tàn tật được, nếu như làm vậy thì sẽ không làm được việc nữa, người của bang hội bỏ tiền nuôi đến chết, hơn nữa còn được anh em tôn sùng, vì vậy người bốc trúng tử ký đi ra tranh dũng đấu ngoan cũng không nhất định đều bị buộc.
Qua được mấy hiệp, ví dụ như gì mà kiếm đồng tiền trong chảo dầu, cắt mũi, cắt lỗ tai, xuyên thanh sắt bắt trứng gà trên đầu ngón tay, chiêu nào tàn nhẫn cũng nghĩ ra được, đúng là có thể nói rằng ai nấy tự triển lộ thần thông. Hai bang hội lớn còn phân phát “Anh hùng thiếp”, mời kỳ nhân dị sĩ cuối Cửu Hà tới, những người này đều nổi tiếng, nhưng nói cho cùng đều là dân nghèo, ai ra nhiều tiền, thì họ sẽ hỗ trọ người đó, triển lộ thân thủ trên Hội thuyền đồng, mượn cơ hội này danh dương khắp nơi. Song phương một người đấu một người, ngươi tới ta đi, ai không tiếp nổi coi như thua. Các trận càng về sau càng khó phân cao thấp, không ai phục ai, vậy thì phải lấy mạng điền. Một ngày trước trước khi bắt đầu cùng rút tử ký, chuyên chờ lúc này để lên đài, lên xong không nhiều lời, rút đao cắt cổ ngay lập tức. Bạn thử nghĩ xem, “náo nhiệt” như vậy dân chúng có thể không thích xem sao? Bỏ lỡ việc này đi đâu cũng không xem được. Hai bang hội lớn tranh đấu trên đài, ai ở gần dưới đài đều bị bắn cho mặt đầy máu, xem còn đã ghiền hơn là chém đầu thời xưa.
Ngày thuyền đồng qua hai mươi sáu tháng năm cũng náo nhiệt như năm vừa rồi, bang chúng Thượng Hạ lưỡng hà, lưu manh của sáu ổ côn đồ bày ra trận thế, trong tay tụi lưu manh đều cầm một tờ giấy vàng, đây là ương bảng cho người chết dùng, trước kia người sau khi chết phải mời Âm Dương tiên sinh mở ương bảng, viết ngày sinh tên họ, ngày chết, thời gian hồi sát lên một tờ giấy vàng, bỏ vào trong quan tài nhập liệm cùng người chết. Trong quá khứ có rất nhiều người nghèo khổ đến chết cũng không thể mua nổi chiếc quan tài thành mỏng, chỉ có thể cuốn chiếu rồi chôn, nhưng tờ ương bảng này lại không thể thiếu được, người chết không có tờ ương bảng này thì không được, vong hồn không vào được âm, ngay cả nằm lăn bên đường, cũng phải do nhà nước mời người viết một tấm. Ngày hôm nay tụi lưu manh một người cầm một tờ ương bảng, ý kia muốn nói đã tới thì không cần sống trở về, giống như tướng quân đánh quan ra trận, chính là muốn tinh thần ngang tang ấy. Đà chủ hai bên cùng sáu Trại chủ của sáu ổ côn đồ, mỗi người ngồi trên ghế, nâng ấm trà, rung quạt xếp, phiết lưỡi nhếch miệng, mặt đầy dữ tợn, vẻ mặt không phục. Quản sự của Tào bang gọi là Đà chủ còn có có thể chấp nhận được, dù sao người ta lấy thuyền ăn cơm, cũng coi là một nghề nghiệp ổn định; ổ côn đồ thì không phải vậy, nói trắng ra là chỉ là một căn nhà rách, bên trong xếp cái giường, bày mấy cái băng ghế, nơi nào tốt thì còn có cái bếp lồ, đốt cũng đều là uể oải, ấm trà bát trà không cái nào còn nguyên, vô cùng keo kiệt, nhưng tụi lưu manh lại xưng là sơn trại, thủ lĩnh của lưu manh cũng trở thành “Trại chủ”, cũng không nhìn xem xung quanh thành Thiên Tân bằng phẳng, làm gì có nói? Làm gì có trại? Trừ hai đội nhân mã này ra, thì còn mời tới mấy vị trưởng lão trong Tào bang, tất cả đều đã cao tuổi nhiều râu, thân mặc trường bào, đầu đội mũ quả dưa, ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế, không nói không cười, bộ dạng y như là đồ cổ, theo quy củ bọn họ tới để trấn giữ, đến tình trạng không thể vãn hồi thì đều dựa vào bọn họ đi ra khuyên can, cần phải thật đánh thành nhiệt chỗ trú, song phương giết đỏ cả mắt, dựa vào mấy lão già bọn họ đúng là không ngăn được. Nhân mã song phương đều đã đến đủ, chấp sự nhận lệnh lên đài. Nói đến chấp sự đấu thuyền đồng, cũng không thể tùy tiện tìm là được, phải là người đức cao vọng trọng, do bang hội Thượng Hạ lưỡng hà cộng đồng đề cử ra, chỉ thấy người này qua tuổi lục tuần, râu tóc hoa râm, thân mặc trường bào, bên ngoài khoác áo gấm đen, đầu đội mũ quả dưa, bước đi nói năng có khí phách, vừa mở miệng giọng rất hùng hồn: “Thượng Hạ lưỡng hà, đều cùng một mạch; thuỷ vận vãng lai, nguyên thuộc một bang; lên đài tỷ thí, tự hiển thần thông. Cạnh tranh thuyền đồng, quang minh lỗi lạc, phàm là kẻ đấu nhau vì tư dục bội tín, bất nghĩa, đều bị thiên địa bất dung. Nước nơi Cửu Hà, không vì trời mở, không vì sấm dậy, không vì sương dừng! Sinh tử không hỏi, là do thiên mệnh!” Ý đại khái là muốn đánh thì đánh ngoài mặt, đừng dùng mấy chiêu ngầm, dựa vào bản lãnh của mình, nếu không chết cũng chết vô ích. Sau khi nói xong những lời không ra gì này, đầu tiên phải làm một chuyện cho có, bày biện hương án, cung côn rồng, cờ rồng và phiếu rồng của Tào bang, cùng với bài vị của ba tổ sư, mọi người chém đầu gà đốt giấy vàng dâng hương cúng bái xong, giờ mới bắt đầu!
Mọi người dưới đài mở to mắt nhìn, xem xem hôm nay người nào xung phong, chỉ nghe một tiếng chiêng, từ trong trận của Thượng Hà bang một đứa trẻ đi ra, ăn mặc giống tên côn đồ, nhướng mày lé mắt nhếch miệng, đi một bước lắc ba lần lên trên đài. Dân chúng xem náo nhiệt xung quanh xôn xao, Lưu Hoành Thuận cũng là âm thầm lấy làm kỳ, đây chỉ là một đứa trẻ khoảng mười hai mười ba tuổi, thân hình nhỏ gầy, khuôn mặt lại tựa như than đen, hai con mắt to như mắt bò, người khác không chú ý nhưng y đã nhìn ra, người này từ lúc lên đài tới nay, chưa từng chớp mắt lấy một lần, ngược lại cũng không phải là tuyệt chiêu gì, chỉ vì đứa trẻ này không có mí mắt bên trên, Thượng Hà bang lớn như thế, vì sao phải phái một tiểu quái vật tới xung phong?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook