Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
Chapter 48 Quyển 8: Tôn Tiểu Thúi dưới Sơn Đông

Tiết 2:

Tôn Tiểu Thúi nghĩ rất hay, có câu “Cây chuyển chết, người chuyển sống”, đại trượng phu khí nuốt hồ hải, chí ở bốn phương, dù sao y không có phòng nào, lại chỉ độc thân một mình, không có liên lụy gì, bản lĩnh ăn cơm toàn ở trên người, đi ra ngoài một chút ngược lại cũng không sao, nhưng y lớn như vậy chưa từng rời đi Thiên Tân Vệ, không biết nên nương tựa nơi nào, y ngược lại có biện pháp, cởi giày ra ném lên bầu trời, xem mũi giày rơi trên đất chỉ hướng phương nào, y sẽ chạy về phương hướng ấy. Một đường đi qua Tĩnh Hải, Thanh Huyện, Thương Châu, Nam Bì, qua Ngô Kiều, không dám đi đại lộ, chuyên chọn đường hẹp quanh co, hoang vắng không người để đi, trên đường đào vài cái mộ phần, chết đói thì không đến nổi, nhưng cũng ăn không đủ no. Tới một ngày vào địa giới Sơn Đông, Tôn Tiểu Thúi thầm hạ quyết tâm, dù sao cũng đã lang bạt, thế nào cũng phải kiếm ra trò, nhất định phải phát tài rồi lại về Thiên Tân Vệ, lấy tiền đập chết cảnh sát bắt y, đến lúc đó nhìn xem ai là cháu nội ai là ông. Mộng tưởng hão huyền ai cũng biết làm, gió to không thổi tiền tới, phát tài như thế nào đây? Y văn không biết đoán chữ, võ không thể bán quyền, còn có khuôn mặt như vậy, ăn mày cũng không làm được, sở trường nhất chính là đào nấm mồ, muốn phát tài lớn còn phải làm nghề này. Dù sao chết no gan lớn, chết đói gan nhỏ, đến nơi nào cũng có mộ phần, đào của ai mà chẳng phải đào, mặc dù không trộm được Hoàng Lăng, kém nhất cũng phải tìm mộ vương hầu! Ngồi tại chỗ vài ngày, lắng tai nghe quanh, biết được thành Lâm Truy là thủ đô nước Tề, chỗ đó mộ cổ rất nhiều, hẳn trong mộ cũng có không ít kỳ trân dị bảo, hạ quyết tâm thẳng đến Lâm Truy. Dọc theo đường đi ngày đi đêm nghỉ, đi tới một chỗ, đều là hoang sơn dã lĩnh, trước không thôn sau không tiệm, lại gặp phải một trận mưa lớn, tiếng sấm liên tục nổi lên, không có chỗ tránh không có chỗ núp, chỉ đành tiếp tục đi về phía trước, Tôn Tiểu Thúi bị nước mưa giội cho ướt sũng.

Chuyển qua một khe núi ngẩng đầu nhìn lên, bên đường có một tòa nhà lớn, viện lớn tường cao, khí phái phi phàm, lại khác với nhà cửa tầm thường, không phân trước sau trái phải, tạo thành hình một vòng tròn, Đông Tây Nam Bắc đều có cổng lớn phát sáng, cái gì gọi là cổng lớn phát sáng vậy? Trên đầu cửa chính có cửa lầu, hai bên trái phải xếp người gác cổng, dưới có thềm đá ba bậc, nói ngắn lại là vừa cao vừa lớn lại rộng rãi. Tôn Tiểu Thúi bị mưa giội xối xả, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội chạy đến dưới cửa lầu tránh mưa. Tôn Tiểu Thúi chui mộ không để bụng dãi nắng dầm mưa, chỉ là sợ sét đánh, y cũng biết chuyện mình làm tổn hại âm đức, sợ bị trời phạt làm cho sét đánh chết, cuộn dưới cửa lầu vừa mệt vừa đói, cóng đến run lập cập, cũng may là có được chỗ dung thân, nằm trên thềm đá nhịn một đêm. Sáng sớm hôm sau, mơ mơ màng màng nghe được tiếng cửa mở. Tôn Tiểu Thúi biết rõ, y có bộ dạng như vậy, cộng thêm bộ trang phục này, còn không bằng xin cơm, nô tài nhà giàu từ trước đến nay đều mắt chó coi thường người khác, nhìn thấy y nằm ở cửa chính, một cước đưa đá văng y vẫn còn tốt, ngại bẩn giày thả chó ra cắn người cũng chưa biết được.

Tôn Tiểu Thúi ngay tại chỗ trở mình một cái, vội vội vàng vàng bật dậy, vọt sang một bên, thì thấy cổng lớn tách ra hai bên, một quản gia đi ra từ bên trong, không đánh không mắng trái lại còn khom người thi lễ với y, trên mặt cười hiền lành nói: “Ân công, lão thái gia nhà chúng tôi cho mời.” Tôn Tiểu Thúi sửng sốt vì lời nói của người tới, nhìn xung quanh một chút, trước cổng lớn trừ y ra thì không người khác, chẳng lẽ không phải nhận lầm người? Lão thái gia nhà các ông là ai? Tôn Tiểu Thúi tôi là ai? Tôi đã từng gặp chưa? Tại sao lại biến thành ân công nhà các ông rồi? Quản gia không nói nhiều, túm lấy Tôn Tiểu Thúi vào cổng lớn. Khi vào trong nhìn thì đúng là khó lường, cái viện này cũng quá lớn đi, nhà cửa liên miên, nhìn mãi, chánh đường ở phía Bắc nhìn về phía Nam, rộng mở sáng sủa, trong phòng nơi đối diện cửa treo tấm “Bách Hạc Đồ”, dưới xếp bàn dài, bên trái đặt bình sứ, bên phải đặt gương đồng, trước kia người nhà có tiền chú trọng bố trí như thế, xưng là “Đông bình Tây tĩnh”. Hai bên bàn dài mỗi bên có ghế thái sư gỗ hoa lê, một lão thái gia đang ngồi bên tay trái, tóc bạc trắng, mắt nhỏ một mày, thân mặc trường bào, khoác một cái áo, thấy Tôn Tiểu Thúi đến, bèn vội vàng đứng dậy đón chào, một phát nắm lấy cổ tay Tôn Tiểu Thúi: “Ân công anh đã tới, mau vào phòng nói chuyện.” Tôn Tiểu Thúi lập tức ngây người, không biết đây là chuyện gì, càng không dám nói tiếp nữa, ỡm ờ đi vào phòng, phân chủ khách ngồi xuống, có người hầu bưng trà lên. Tôn Tiểu Thúi vừa khát vừa đói, tới lúc này cũng không kêu nữa, lòng nói “Dù sao cũng là các ông nhận lầm người, tôi điền đầy bụng hưởng thụ trước, cùng lắm là bị các ông đánh ra thôi”, mở chung trà ra nhìn, nước trà xanh xanh, mùi thơm nức mũi, duy chỉ có một điều, là trà lạnh, Tôn Tiểu Thúi cho rằng người ở đây thích trà lạnh, cũng không suy nghĩ nhiều, bưng tách trà lên một ngụm cạn sạch, vì đỡ đói ngay cả lá trà cũng nhai. Lão thái gia kia cũng không nói chuyện, giống như một người xem tướng, quan sát Tôn Tiểu Thúi từ trên xuống dưới, khiến toàn thân y không được tự nhiên, trong lòng rờn rợn, tay chân không biết đặt ở nơi nào, thầm nói vị này đang ngắm con rể à? Tôi vừa không có diện mạo của Phan An, càng không có dáng vẻ của Tống Ngọc, còn không muốn tự nhìn bản thân, trên đầu cũng không mọc sừng, đây là sao thế? Lão thái gia không biết trong lòng y nghĩ cái gì, nhìn hồi lâu mới gật đầu, ra lệnh cho thuộc hạ mang Tôn Tiểu Thúi tắm rửa thay quần áo, đồng thời phân phó chuẩn bị xong tiệc rượu. Có người hầu hầu hạ Tôn Tiểu Thúi tắm rửa sạch sẽ, nước ở trong châu tắm thế mà cũng là lạnh. Tôn Tiểu Thúi cho rằng lúc này còn sớm, còn chưa kịp nấu nước, nước lạnh thì nước lạnh thôi, dù sao còn hơn tắm mưa nhiều, cắn răng nhảy vào tắm một trận. Người hầu lại bưng tới một bộ quần áo cho y, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, chất vải thượng hạng, may vá thành thạo thêu từng bông hoa, muốn chú trọng bao nhiêu thì chú trọng bấy nhiêu, mặc trên người không rộng không hẹp không dài không ngắn cực kỳ thích hợp. Có câu “Người xứng xiêm y ngựa xứng yên, cảnh Tây Hồ xứng phim Tây”, từ nhỏ đến lớn Tôn Tiểu Thúi chưa từng mặc bộ quần áo đứng đắn nào, mà nay sạch sẽ, lưu loát nhanh nhẹn, áo nón chỉnh tề soi vào gương, bạn đoán thế nào? Vẫn là khó coi như vậy! Thân hình y nhỏ gầy, chẳng lớn hơn một thằng bé là bao, đầu như cái chén, tay dài như đón cân, ngón tay như thuốc lá, thân thể như cái bàn, dáng dấp xấu xí, đầu trâu mặt ngựa, quanh năm suốt tháng chui nấm mồ, trên mặt khối xanh khối trắng không còn nét người, mặc cái gì cũng giống trộm.

Chờ y sửa sang xong xuôi, bên kia tiệc rượu cũng đã dọn xong, vừa rồi ngồi uống trà ở sảnh đãi khách, người nhà giàu có phòng ăn riêng, tới phòng nhìn xem, trên bàn rượu ngon món ngon cái gì cần có đều có, nói đến cũng kỳ, tất cả đều là món ăn mặn nguội, không có chiên xào, rượu cũng không nóng. Có một điều lạ khác, bên ngoài trời tối, trong phòng không tìm thấy chút ánh nến nào, lại lấy Huỳnh Quang Châu rọi sáng, đúng là chưa thấy ai phô bày sự giàu sang như thế. Tôn Tiểu Thúi không để bụng lạnh nóng, có bánh ngô nửa thiu cũng coi như tốt lắm rồi, huống còn có rượu có thịt, được bữa ăn uống này, đừng nói bị người ta đánh đi ra cửa, một súng bắn chết y cũng không chịu thiệt, chết cũng làm quỷ no. Y sợ nói nhiều mất lời, vẫn không rên một tiếng, ngồi xuống hùng hổ ngấu nghiến ăn, đúng là nước chảy Trường Giang, tựa như gió cuốn mây tan, trong khoảnh khắc y đã ăn sạch cả bàn tiệc rượu, ly đĩa hỗn độn, lúc này mới quăng đũa đi. Nô bộc phục vụ bên cạnh đều xem choáng váng, vóc người đó mỏng như vậy, ăn nhiều đồ như thế thì đều chứa ở đâu vậy? Không sợ bị no chết à?

Chúng ta nói Tôn Tiểu Thúi ăn no đầy bụng, rượu cũng uống không ít, hoàn toàn quên hết tất cả, vừa ợ một cái, vừa mắt say lờ đờ nheo mắt nói với lão thái gia: “Lão gia tử, giờ tôi mới hiểu được vì sao ông gọi ân công, bởi vì rượu thịt nhà các ông quá nhiều ăn không hết, phải cầu tôi tới ăn giúp các ông, bây giờ tôi cũng đã ăn no, rượu cũng uống hết, giúp các ông ân tình lớn như vậy, đại ân không cần nói cảm ơn, chúng ta tạm biệt từ đây vậy!” Nói xong lung la lung lay đi ra ngoài cửa, lại bị lão thái gia kéo về, ấn Tôn Tiểu Thúi ngồi trên ghế thái sư, chỉnh đốn y quan chắp tay bái xuống: “Vạn mong ân công cứu cho!”

Lão thái gia tự xưng họ Trương, tôn xưng đều được gọi là “Trương Tam thái gia”, đời đời vẫn ở nơi này, đều nói không ai giàu ba họ không ai khó ba đời, nhà bọn họ thì lại khác, từ thời tổ tiên đã có tiền, đời đời có đạo trị gia, gia nghiệp thịnh vượng, lại cũng không vì phú bất nhân, chính là nhà tích đức số một địa phương. Chẳng qua người sinh tại thế, vô luận thiện ác quý tiện thế nào, luôn có người hận mình thôi, nhà bọn họ làm việc thiện tích đức, không kết thành hận thù với người cùng ngành, thế nhưng cũng không thể không có kẻ thù, năm đó có một kẻ thù lớn, trước khi chết chôn ở trong mộ một “trấn vật”, mưu toan dùng cái này diệt hết vận thế của nhà bọn họ. Lúc đầu cũng không để ý, cho rằng lỗ chút tiền cũng không sao, thật không nghĩ đến cái trấn vật này hết sức lợi hại, năm tháng càng lâu càng tà hồ, bây giờ tướng lụi bại đã hiện, sớm muộn gì cũng sẽ có nạn diệt môn, vì vậy cầu Tôn Tiểu Thúi xuất thủ, lấy trộm trấn vật trong mộ, bảo toàn già trẻ cả nhà bọn họ, vì vậy mới nói Tôn Tiểu Thúi là đại ân nhân. Công việc này không làm không, Trương Tam thái gia nói hứa trước cho Tôn Tiểu Thúi, sau khi chuyện thành công sẽ trả thù lao là tiền cả đời.

Tôn Tiểu Thúi đã uống ngã trái ngã phải, Trương Tam thái gia nói hồi lâu y cũng không nghe rõ lắm, cái khác không nhớ kỹ, chỉ nhớ tiền cả đời kia, bèn hỏi Trương Tam thái gia, tiền cả đời là bao nhiêu tiền? Trương Tam thái gia cũng không nói rõ, chỉ nói cho y: “Việc này cần nhìn xem mạng anh chứa được bao nhiêu tài, mười vạn cũng tốt, trăm vạn cũng được, tôi trả hết cho anh trong một lần.” Tôn Tiểu Thúi mừng rỡ, nghĩ thầm cả đời ta chịu khổ vất vả mới kiếm được bao nhiêu tiền? Đều đưa hết cho ta trong lòng, về sau cái gì cũng không cần làm, đứng ăn nằm uống, chỉ còn lại hưởng phúc! Bấy giờ y gân cổ lên, vỗ ngực tự hào: “Đào một tòa mồ mả tổ tiên thì có khó khăn gì, công việc này xú gia ta làm!”

Trương Tam thái gia thấy Tôn Tiểu Thúi đáp ứng, đứng dậy lại thi lễ, nói mộ phần của kẻ thù kia ở ngay trên núi, đầu gối núi chân giẫm sông, có thể nói chiếm hết địa thế, bên dưới quan tài còn đè chín đồng tiền âm, gọi là “tiền yếm thắng”. Chủ mộ mượn chín đồng tiền yếm thắng, cầm hết vận thế nhà bọn họ, hơn nữa đó là một hung huyệt, chủ mộ đã thành ác quỷ tiềm linh tác quái. Thường thì trên thân người dương khí trọng, chưa tiếp cận được quan tài thì đã kinh động đến chủ mộ, Tôn Tiểu Thúi là một thổ tặc đào mộ quật mộ, suốt ngày ở trong nấm mồ, ba phần không giống người bay phần phần ngược lại giống với quỷ, để y làm chuyện này là hợp nhất.

Tôn Tiểu Thúi mê tiền, hơn nữa rượu tráng làm gan lớn, vỗ ngực miệng đầy đồng ý, y cũng không suy nghĩ xem, lần đầu đi ra từ thành Thiên Tân, đến một chỗ mới xa lạ, ai cũng không biết, tại sao Trương Tam thái gia biết y làm ngành này? Chỉ hỏi Trương Tam thái gia đòi vài món: Một cái xẻng nhỏ, một bộ đồ con chuột, cộng thêm một con vịt quay. Nói xong nằm lăn ra đất, ngày khò khò.

Vào lúc ban đêm, Tôn Tiểu Thúi gặm sạch một con vịt quay, lại không dám uống rượu, y cũng biết đô của mình không tốt lắm, chỉ sợ làm trễ nải chuyện chính, bỏ lỡ tiền cả đời. Đến khi mặt trăng lên giữa trời, Tôn Tiểu Thúi thay đồ con chuột, bên hông cài cái xẻng nhỏ, ra ngoài đi tới trên núi, đúng là có một cái mộ phần vừa cao vừa lớn, trước mộ không có bia đá, trơ trọi đứng giữa bụi cỏ hoang.

Lúc này không giống như xưa, trước khi ra ngoài nghe Trương Tam thái gia nói, tiền yếm thắng không ở trong, mà là đặt dưới đáy quan tài, người khác làm cái này thì phải gỡ đất mộ phần gỡ ra, nhấc quan tài ra rồi nhảy vào hố tìm kiếm, Tôn Tiểu Thúi y lại có tuyệt chiêu “cá chép nhảy nước”, đỡ đi không ít phiền phức. Có câu “người nghề nào ăn cơm nghề nấy”, Tôn Tiểu Thúi đi vòng mộ phần ba vòng, thì đã tính ra được độ sâu cạn, phương hướng của quan tài, lúc này dùng cái xẻng như bay, đào ra đất mộ tiến vào, vào động rồi thì không dùng được xẻng nữa, bây giờ cặp móng có đất dụng võ, đào đất móc bùn giống như gà bới đậu hũ, chuột đào động cũng không nhanh như vậy.

Không tới một canh giờ, Tôn Tiểu Thúi đã đào động trộm xuống dưới quan tài, y cũng không cần ánh đèn rọi sáng, quanh năm làm nghề này, sớm đã luyện ra đôi mắt tặc có thể nhìn thấy vật trong bóng tối, chui vào trong động lấy ra chín miếng tiền âm, nó giống như đồng bạc, đặt trong tay cũng nặng, vội vàng lấy vải bao lại cất vào trong ngực, đang định rời khỏi động trộm, bỗng nhiên suy nghĩ, người được chôn trong ngôi mộ này nhất định là một kẻ có tiền, tại sao vậy chứ? Trương Tam thái gia có nhà nâng giá người, tòa nhà lớn như thế, kẻ địch với bọn họ sao là người nghèo được? Xin cơm, khiêng bọc, mà dám kết thành hận thù với ông chủ? Chủ mộ nhất định cũng là nhà giàu địa phương, cái này gọi là vật họp theo loài người phân theo nhóm, cần phải có thế lực ngang nhau mới trở thành oan gia đối đầu nhau được. Làm nghề của Tôn Tiểu Thúi, mặc dù là đào tiền của người chết, nhưng trên đầu vẫn mang theo chữ “tặc”, thường có câu “Kẻ gian không trắng tay mà đi”, biết rõ trong quan chắc chắn có hàng tốt, không lấy ra một hai thứ, đúng là có lỗi với tổ sư gia, tuy nói y cũng không biết Đạo Tổ sư gia là ai.

Trước khi tới Trương Tam thái gia dặn dò, chỉ để y lấy chín đồng tiền âm, nhất định không thể làm kinh động tới chủ mộ, lúc này tặc tâm của Tôn Tiểu Thúi trỗi dậy, quên sạch bách lời nói của Trương Tam thái gia, trong bụng như có hai mươi lăm con chuột cao -- bách trảo nạo tâm, thế là tức khắc sử dụng “cá chép nhảy nước”, hạ thủ với quan tài trên đỉnh đầu. Quan tài cổ đã được chôn lâu, ván gỗ đã mục nát, vừa đưa tay móc là ra một cái động. Y lôi ra một mảnh vải đen che khuất miệng mũi, đây là quy củ của ăn thúi, trên thân người sống có dương khí, dễ dàng kinh động người chết. Lại nói Tôn Tiểu Thúi chui vào quan tài, duỗi tay sờ xung quanh một cái, phát hiện chủ mộ đã thành xương khô, giày mũ liệm vẫn còn tồn tại, mũ Thọ làm từ giấy, lớn đến thần kỳ, nhưng không có một chiếc đồ chôn cùng nào. Tôn Tiểu Thúi thầm mắng quỷ nghèo, không chỉ không có vật chôn cùng, cái mũ trên đầu cũng được làm từ giấy, làm xú giá ta vui uổng một phen. Đang muốn lùi ra theo đường cũ, chợt thấy trong bụng sinh ra một luồng khí lạnh, không đi lên mà hướng xuống theo ruột, thoáng cái đã đi tới phần cuối, hai chân dùng hết sức cũng không nhịn lại được, thả ra một tiếng rắm to, dư âm lượn lờ vang dội, có thể là ăn nhiều vịt quay, nên không nhịn được dòng khí này, y cũng biết mình đã phạm phải kiêng kỵ khi ăn thúi, vội vàng chui xuống động trộm dưới quan tài, dùng cả tay chân bò ra ngoài mồ mả tổ tiên, cởi miếng vải đen che mặt bước nhanh đi xuống chân núi, nghĩ thầm giờ ổn cái chắc rồi, phải làm xú gia ta thời đến vận chuyển, không quan tâm nói như thế nào, chuyện này làm rất thuận lợi, dù gì cũng móc được chín đồng tiền yếm thắng từ trong mồ, xuống núi hiến cho Trương Tam thái gia, sấm dậy đất bằng, Tôn Tiểu Thúi ta sắp trở thành đại tài chủ thắt lưng quấn bạc triệu rồi. Đang lúc đắc ý, chợt thấy phía sau nổi lên một luồng âm phong, thổi tới sau gáy chui vào da thịt, sao lại lạnh vậy ta? Quay đầu nhìn ra sau, ghê gớm thật, chủ mộ đuổi tới rồi!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương