Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
Chapter 43 quyển 7: Trương Mù đi âm

Tiết 2:

Phân Long Hội ngày hai mươi lăm tháng năm, Lưu Hoành Thuận đi ra khỏi Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, đi được nửa đường thì gặp Trương Mù, không khỏi hoảng sợ, Trương Lập Ba mù mấy chục năm, tại sao bây giờ lại mở mắt được?

Trương Mù thấy Lưu Hoành Thuận thì cũng rất kinh ngạc, người đi qua nơi này đều mặc áo liệm mũ thọ, Lưu Hoành Thuận cậu lại mặc bộ đồ cảnh sát tới đây làm gì? Ông ta nói rõ cho Lưu Hoành Thuận, trước miếu Thành Hoàng là đường Âm Dương, ai lui tới đều là cô hồn dã quỷ, cậu không nên ở lại nơi này. Dân gian đồn đãi không sai, Trương Mù chính là âm sai của Cửu Hà hạ sao. Dựa theo cách nói của thời ấy, âm sai khác với quỷ sai, quỷ sai cũng là quỷ, âm sai lại là người sống. Bởi vì trần thế cách xa, rất nhiều nơi quỷ sai không vào được, phải do âm sai là người sống đi câu hồn, mang tới đường Âm Dương giao cho quỷ sai. Âm sai đời trước của thành Thiên Tân là hai vợ chồng Bì Nhị Cẩu ở pháp trường ngoài Tây Môn, bởi vì nhất thời tham tiền, thả một cái âm hồn nên bị trời phạt sét đánh, trong thành lại không thể không có người làm chuyện này, từ đó trở đi, Trương Mù làm âm sai của miếu Thành Hoàng.

Trương Mù biết Lưu Hoành Thuận cũng không phải âm hồn mà là sinh hồn, có điều càng tiến lên nữa có khi sẽ bị quỷ sai bắt mất, bèn đẩy người Lưu Hoành Thuận, thúc giục anh ta mau trở về: “Thường có câu người chết như đèn tắt, đèn lồng trên tay cậu chưa tắt, cậu vẫn còn là sinh hồng, đèn lồng mà tắt thì sẽ thành vong hồn, đến lúc đó nói cái gì nữa cũng vô ích, dọc đường đi cho dù gặp phải ai, gặp phải chuyện gì, hãy nhớ kỹ phải bảo vệ đèn lồng, nhất định không được phân tâm!”

Lht có thể không nghe lời Lý Lão Đạo, nhưng lời Trương Mù lại không thể không tin, chào sư thúc quay đầu trở về, xung quanh vẫn là một màu đen kịt, chỉ có con đường dưới chân. Anh ta là một người nóng tính, trước giờ bước đi đều mang theo một cơn gió, nhanh chân đi thẳng về Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, chính là “Tiền đồ chưa chắc đã như ý, lại rời đất thị phi này”. Đi được hơn nửa đường, bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông reo, trước đây có rất nhiều người lắc chuông khi buôn bán: đổ rắc lắc chuông, để tránh người đi đường dính phải; đi khắp ngõ hẻm bán quẻ lắc chuông, là để tìm người coi bói; trên cổ con lừa con ngựa cũng có chuông, là để nhắc người qua đường né tránh; trẻ con treo chuông trăm tuổi, người già đeo chuông trường thọ, trên lầu cao bảo tháp có chuông dọa chim;, trước cửa nhà có treo chuông cửa. Nói tóm lại, bình thường nghe được tiếng chuông cũng không lạ gì, có điều trên đường Âm Dương không có buôn bán, hơn nữa tiếng Lưu Hoành Thuận nghe được vô cùng quỷ dị, vừa chói tai vừa cao vút, vọng ra bốn phương tám hướng, như là kim đâm vào tai, khiến da đầu người ta như nứt ra, tóc gáy cũng dựng đứng.

Lá gan của Lưu Hoành Thuận rất lớn, đổi thành người khác có khi không dám nhìn, nhưng anh ta muốn nhìn xem người tới là người hay quỷ, tay cầm đèn lồng giấy nhìn lại theo tiếng chuông, chỉ thấy trên đường đi có một thợ cạo đầu đi tới, khoảng hơn bốn mươi chưa đến năm mươi, mặc bộ trường bào màu xanh, đã bị phai màu vì giặt nhiều, ống tay trắng bệch, nhưng mà vô cùng sạch sẽ, vạt áo vén lên nhét vào thắt lưng, chân đi đôi giày bạc mũi ngắn. Trên vai là một cái quang gánh cạo đầu, một đầu treo cái tủ nhỏ, bên trong có ba ngăn kéo, trong hộc tủ là cái băng ghế lộn ngược, một đầu khác treo lò lửa, trên đấy là chậu đồng. Thời xưa hay nói quang gánh cạo đầu – một đầu nói chính là chỉ thứ này. Phi mao thối Lưu Hoành Thuận làm tuần quan ở Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, vô cùng quen thuộc với quang gánh cạo đầu, bởi vì toàn bộ gia sản đều ở trên quang gánh này, khó tránh khỏi bị tặc nhớ thương, trước kia tặc trộm quang gánh cạo đầu không đơn thương độc mã được, mà phải cần hai người, dùng lời của tặc để nói là “Lừa hộ”. Đầu tiên có tên tặc tới nói muốn cạo đầu, phải gội đầu trước khi cạo, tên đó ngồi trên băng ghế cũng không thành thật, vừa nhấc mông lên là thò đầu vô chậu đồng. Lúc này một tên tặc khác qua lấy ghế ra, nheo mắt đá mày với thợ cạo đầu, ý là hai người chúng tôi có quen biết, thừa dịp lúc anh ta gội đầu thì lấy cái ghế đi, lát nữa cho anh ta ngã chổng vó pha trò, anh đừng nói ra. Thợ cạo đầu không tiện nói gì, mặc cho vị kia dời ghế đi. Sau khi gội đầu tên tặc trắc lùi về sau hạ thấp người, thấy không có ghế bèn hỏi thợ cạo đầu cái gì vậy? Thợ cạo đầu nói cho hắn ta biết, bạn của anh đùa giỡn dời ghế đi. Tên tặc gội đầu trầm mặt xuống, nói tôi là người ngoài mới vào đây, làm gì có bạn bè? Người kia chắc chắn là tên trộm, lấy mất ghế của anh rồi, anh còn không mau đi đuổi theo đi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Thợ cạo đầu nghe vậy thì gấp gáp, nhanh chân đuổi theo tên trộm ghế, tên tặc gội đầu nhân cơ hội khiên đòn gánh lên vai, vậy là cả đòn gánh đã thuộc về hắn rồi. Lưu Hoành Thuận cũng bắt không ít tặc làm chuyện này, thợ cạo đầu thành Thiên Tân đa số là đồng hương, đa số anh ta đều quen biết cả, thợ cạo đầu đi tới trên đường Âm Dương, treo cái chuông trên đòn gánh, ở giữa treo sợi dây, rũ xuống siết trong tay, kéo một cái là kêu ‘leng keng’ hoài. Lưu Hoành Thuận nhận ra người này – là Thập Tam Đao đi khắp ngõ hẻm cạo đầu!

Người ăn chén cơm cạo đầu ở thành Thiên Tân trước đây đa số là đến từ huyện Bảo Trì, bởi vì khi đó huyện Bảo Trì hay bị lũ, lúc vụ mùa không tốt, nông dân sẽ đến Bắc Kinh hoặc Quan Ngọai học tập tay nghề cạo đầu, lại vào thành Thiên Tân kiếm tiền sống tạm, lâu ngày hình thành nên một tập quán, nhưng cũng không thể nói thợ cạo đầu chính là người Bảo Trì, Thập Tam Đao chính là người ngoại lai, nói giọng trọ trẹ, nghe không ra quê quán ở nơi nào. Trước đây nghề cạo đầu cạo mặt không có cửa hàng không có bảng hiệu, hoặc dựng cái lều cạo đầu bên đường, hoặc là gánh quang gánh đi khắp nơi, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, trọn bộ cạo đầu cạo mặt ngoáy lỗ tai có cái quang gánh là đủ. Đồng thời, làm cái nghề này không thể uống rượu, không thể ăn hành tỏi, nhưng lại còn không cho phép thét to, nói thế nào cũng là làm ăn liên quan tới dao, chẳng lẽ hét “Dao găm nhanh nước nóng, một khoan khoái một cái”, nghe không xuôi tai phải không? Toàn dựa vào cái nhíp sắt treo trên gánh, cái này gọi là “tiếng rao”, cạo đầu dùng cây sắt khều cái nhíp lớn một cái, thì sẽ phát ra tiếng vang “vù vù”, du dương kéo dài không dứt, dùng cái này mời chào buôn bán, ai muốn cạo đầu cạo mặt nghe được động tĩnh này, thì đi ra khỏi nhà. Thập Tam Đao cũng không dùng “tiếng rao”, mà là treo một cái chuông đồng trên quang gánh, bàn về tay nghề cạo đầu, y nhận thứ hai, Cửu Hà hạ sao không ai dám xưng thứ nhất.

Thập Tam Đao làm cạo đầu ở Thiên Tân Vệ từ những năm cuối triều Thanh, trước kia phụ nữ không cạo đầu, đều là cạo cho đàn ông, chú ý để cửa tròn, khối bên trán thì cạo bình thường. Thiên Tân Vệ nhiều thợ cạo đầu như vậy, không thiếu thầy trò truyền thụ tổ tông tương truyền, tay nghề tốt có cả đống, thế nhưng cũng không đáng xưng là nhất tuyệt, duy chỉ có vị này, nghe biệt hiệu cũng biết, bất luận là cạo đầu cho ai, cũng mặc kệ đầu lớn đầu nhỏ, dù cho trước cái mõ sau cái muôi dáng dấp không đồng đều ba góc bốn phương, chính xác mười ba đao là cạo xong. Lúc cạo đầu, lòng bàn tay trái cầm cái lót da hình bầu dục dùng để đỡ đao, cạo một đao đỡ một cái, làm cho đao luôn sắc bén, đao đi trên da đầu mây bay nước chảy lưu loát sinh động, cạo mười ba đao, một đao không nhiều một đao không ít, chẳng còn mấy sợi tóc nữa, cạo thai đầu cho trẻ con cũng là mười ba đao. Chớ xem thường cạo thai đầu này, việc đó kiểm tra tay nghề nhất, sư phụ già làm bao nhiêu năm cũng chưa chắc cạo tốt, trong thời xưa Thiên Tân Vệ có tập tục cũ “Mười hai trưa cạo thai đầu” tập tục cũ nhi, trẻ con thời xưa rất dễ dàng chết non, nhưng mà bấy giờ có một cách nói, trẻ con qua mười hai ngày, càng về sau thì càng dễ nuôi, cho nên vào ngày ấy muốn mời thợ cạo đầu đến nhà cạo thai đầu. Thợ cạo đầu khi cạo thai đầu trong tay phải nắm chắc, da đầu trẻ con mềm mại, hơi không chú ý cọ rách một chút thôi người trong nhà sẽ không tha, cho hai miệng cũng phải tiếp lấy, vì sao? Có xui không thì để qua một bên, lỡ đâu trẻ con vì vậy mà nhiễm bệnh, nói không chừng sẽ không sống được nữa. Lúc cạo phải để bà nội ôm con, thợ cạo đầu đưa một khay từ cây mây cho cô hoặc nữ quyến khác của đứa trẻ, bên trên đắp vải đỏ hoặc là giấy đỏ đứng bên cạnh đón đỡ, bởi vì tóc trẻ sơ sinh không thể rơi xuống đất, cạo xong phải gói kỹ đặt trong gối của đứa trẻ, làm như vậy mới nuôi đứa trẻ sống lâu trăm tuổi được. Thợ cạo đầu cạo xong rồi chúc mừng với người trong tộc, họ phải cho nhiều tiền thưởng, thường thường cạo cái thai đầu này còn đắt hơn khi cạo đầu cho mười người lớn. Thập Tam Đao không chỉ đặt đao chuẩn, đao pháp cũng tốt, đao cắt ở đâu tay như phượng bay rồng múa, không đợi đứa bé hiểu ra, trong nháy mắt đã cạo sạch sẽ, cho nên rất nhiều người thà rằng bỏ tiền nhiều cũng tới tìm y cạo đầu.

Vào Dân quốc không thay đổi tay nghề, tóc húi cua, đầu vuốt, đầu đinh Thập Tam Đao y đều không cắt, chỉ cạo trọc, dùng ngôn ngữ trong nghề bọn họ gọi là “Đánh bọt cũ”, tuy nói đạo làm ăn hẹp, thợ cạo đầu khác lại không hơn được y, một là bởi vì người này tay nghề cao siêu, thứ hai là biết buôn bán, một đao kể cho bạn một cái điển cố. Ví như đao đầu này gọi là “Khai thiên tích địa”, hạ đao phải đọc “Bàn Cổ mới đầu không nhớ năm, Nữ Oa luyện đá bổ trời xanh, bốn góc trời bổ được ba cái, chỉ có Đông Bắc không bổ xong. Kem gói chồng ở góc Đông Bắc, gió nổi lên khiến lạnh cả người, đều nói gió lạnh lại tựa đao, nếu luận đao pháp không bằng ta. Một đao cạo đi mặn chua xót, cuộc đời sau này chỉ còn ngọt, sợi buồn phiền não theo đao rơi, hài lòng trường thọ vạn vạn năm”, ai nghe xong lời này không vui cho được? Đao thứ hai kế tiếp là “Vũ Vương trị thủy”, y niệm thế này “Có đất có trời, có người đến trồng ruộng, Thiên Hoàng ngồi chín trăm năm, Địa Hoàng ngồi một ngàn năm, Nhân Hoàng ngồi một nghìn hai, tổng cộng ba nghìn một trăm năm. Toại Nhân lấy lửa làm nhân gian ấm áp, Vũ Vương trị thủy được đi thuyền, tam quá khôn vào cửa nhà được, đầu bù tóc rối tới ven bờ, chữa được Hoàng Hà không ngập lụt, mới nhớ cạo đầu thay quần áo. Đao này mượn gan Vũ Vương, dù có giao long không ở gần, đi ở bờ nước không ướt chân, giương buồm ra biển thuyền không chìm”. Cứ thế cạo tiếp đao thứ ba đao thứ tư đao thứ năm, “Ðát Kỷ họa thế, Sở Hán tranh phong, tam phân thiên hạ”, cho đến đao thứ mười ba, vừa lúc nói đến “Mãn Thanh ngồi mười hai Đế, khởi nghĩa các lộ không dứt được, giang sơn như sắt mấy trăm năm, đến lúc tuyên rằng từ này nghỉ, cạo đi bím tóc một thân nhẹ, mười ba đao xong định thái bình” hiện nay. Lời của y không phải cố định, ăn nói lung tung, phát huy ngẫu hứng, thường thay đổi mới, không chú trọng vần phách nhịp lắm, nhưng lại giống như bán nghệ bên đường, nói liên tục mới luyện ra được kỹ năng tốt, hơn nữa đao pháp xuất chúng, ở Cửu Hà hà sao xông ra tên tuổi, nhưng mà có nói bằng trời, cũng chẳng qua chỉ là một người có người buôn bán nhỏ.

Lưu Hoành Thuận thấy người tới là Thập Tam Đao cạo đầu, thầm nói: “Tại sao Thập Tam Đao lại ở đây nhi? Chết rồi? Đã chết thì còn buôn bán gì?”

Thập Tam Đao cũng nhìn thấy Lưu Hoành Thuận, tiến lên đón cợt nhả nói: “Đây không phải Lưu gia đội Truy nã sao, thế nào? Tôi hầu ông một cái nhé?”

Lưu Hoành Thuận nói: “Thập Tam Đao, có bao giờ anh thấy tôi cạo đầu trọc không?”

Thập Tam Đao bỗng nhiên giận tái mặt nói: “Ai nói là cạo đầu cho anh, tôi muốn cạo đèn trong tay anh kia!” Nói xong, y quăng quang gánh cạo đầu trên đất, một tay tháo xuống chuông đồng, không nhanh không chậm rung lắc, tay kia lấy ra một con dao cạo láp lóe ánh lạnh từ trong ống tay áo.

Lưu Hoành Thuận thầm nói lật trời, bán tay nghề đi khắp hang cùng ngõ hẻm thấy quan sai, thì như chuột gặp mèo, một tên cạo đầu Thập Tam Đao mi sao dám càn rỡ như vậy? Lại nghe tiếng chuông vang trên tay Thập Tam Đao càng ngày càng nhanh, xông thẳng vào màng nhĩ, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ thập nhị trọng lầu đồng thời run, không biết đây là cái chuông gì? Sao lại có động tĩnh lớn thế? Anh ta vừa nghĩ, nhớ lại lời Lý Lão Đạo nói trước đó, Ma Cổ Đạo giả trang thành đủ ngành đủ nghề, ẩn giấu ở trong phố xá, trong tay tứ đại hộ pháp phân chia cầm bốn món pháp bảo, một món trong số đó có tên “Chuông Câu Hồn”, nói như vậy c Thập Tam Đao ạo đầu cũng vào Ma Cổ Đạo?

Lưu Hoành Thuận có lòng bắt được Thập Tam Đao hỏi cho ra nhẽ, nhưng mà nghĩ lại: “Người sống không đi được đường Âm Dương, Thập Tam Đao cũng không thể tự giết mình rồi tới tìm ta được, vậy thì trả giá đắt quá, có thể thấy được Thập Tam Đao cũng là sinh hồn, có hình vô chất, bắt lấy như thế nào? Chi bằng nghe sư thúc ta, về Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần trước, nhập hồn rồi lại đi bắt mi!” Quyết định chủ ý, không để ý tới Thập Tam Đao nữa, chạy thẳng về phía trước, đôi chân chạy nhanh của anh y nhanh như tật phong, đảo mắt đã bỏ lại Thập Tam Đao đằng sau, đi một lúc lại nghe được tiếng chuông “leng keng”. Lưu Hoành Thuận ngẩng đầu nhìn lên, Thập Tam Đao ở phía trước không xa, quang gánh cạo đầu vắt ngang trên mặt đất, vẫn là một tay lắc chuông một tay cầm đao, ngay sau đó giơ tay chém xuống, chém cách không, nhưng đèn lồng giấy trong tay Lưu Hoành Thuận tối sầm lại, ánh nến ngắn một đoạn. Lưu Hoành Thuận rùng mình trong bụng, tại sao Thập Tam Đao lại tới phía trước? Lại để y chém được vài đồng, đèn lồng có khi bị diệt luôn. Lưu Hoành Thuận không tin, bảo vệ đèn lồng lao nhanh về phía trước, dưới chân còn phải nhanh hơn đạp Phong Hỏa Luân, đi ra được một đoạn đường, lại nghe được một hồi chuông reo, ngẩng đầu nhìn lên Thập Tam Đao còn đang ở trước người anh ta, phất tay chém một đao, ngọn đèn dầu lại hạ thấp một đoạn nữa.

Sách phải nói đơn giản, Lưu Hoành Thuận đi mười hai lần, cây nến trong lồng đèn cũng bị đối phương chém mười hai đao, chém một đao ngọn đèn dầu thấp đi một đoạn, mắt thấy chỉ còn bằng hạt đỗ tương, thêm một đao nữa chắc chắn sẽ bị diệt. Lưu Hoành Thuận thầm nghĩ trong lòng: “Có Chuông Câu Hồn trong tay Thập Tam Đao tác quái, ta đi nhanh hơn nữa cũng không làm được gì, đã như vậy, chúng ta hãy chu toàn một hồi, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh chẳng qua, xem là mạng của Thập Tam Đao mi cứng rắn, hay là của Lưu Hoành Thuận ta cứng hơn!”

Từ trước đến nay Lưu Hoành Thuận sáng mắt sáng lòng, sống chết trước mắt chợt hiện lên một ý niệm trong đầu: “Ngọn đèn trước cửa Sở Cảnh sát là đèn lồng đỏ, ở trên đường lại biến thành đèn lồng trắng, sư thúc Trương Mù nói, người chết như đèn tắt, Thập Tam Đao muốn khiến cho ta chết, vì vậy hạ thủ với đèn lồng của ta. Nếu như người này cũng là sinh hồn trên đường Âm Dương, vì sao trên người không mang theo ngọn đèn nào?” Trước đấy tôi có nói, Lưu Hoành Thuận nhanh chân mắt cũng nhanh, liếc mắt cái đã thấy lò lửa trên quang gánh, lập loè phát ra ánh sáng trắng, không cho đối phương quơ đao lần nữa, lắc người xông thẳng về phía trước.

Trong lòng Thập Tam Đao bồn chồn: “Lưu Hoành Thuận đây là tới liều mạng? Ta đây cũng không sợ anh ta, mặc cho kỹ năng phi mao thối có cao tới đâu, ở trên đường Âm Dương có thể làm khó dễ được ta chắc?” Nào biết Lưu Hoành Thuận lắc mình đi qua, đi thẳng đến quang gánh cạo đầu phía sau y, Thập Tam Đao bừng tỉnh, thầm kêu không tốt, muốn ngăn cũng không kịp ngăn nữa, Lưu Hoành Thuận nhanh như mũi tên rời cung, một cước đá ngã quang gánh, giẫm diệt lò lửa. Lúc ấy nổi lên một trận âm phong, Thập Tam Đao cạo đầu biến mất không thấy tung tích nữa.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương