Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 2 Quyển 1: Súng bắn Mỹ Nhân Đài
LINK FANPAGE CỦA BỌN MÌNH: https://www.facebook.com/tutienteam/
ỦNG HỘ BỌN MÌNH BẰNG CÁCH LIKE VÀ SHARE PAGE NHÉ, BỌN MÌNH SẼ CÓ THÊM ĐỘNG LỰC RA CHAP NHIỀU HƠN CHO MỌI NGƯỜI ĐỌC Ạ ^^
Dựa theo thói quen của người kể chuyện, Lưu Hoành Thuận là ‘trung tâm’ của cuốn sách này, đã là chủ chốt thì phải có giới thiệu, trước tiên chúng ta hãy nói xem anh ta dáng dấp ra sao, theo tục ngữ thì đó là ‘nhân tài cao mét tám’. Đầu tiên là về vóc dáng, chiều cao chuẩn trên 1m85, cao hơn người khác một cái đầu, dài hơn người ta một cánh tay, khi đi làm mặc đồng phục, đeo thắt lưng, chân quấn xà cạp, vừa ngay vừa thẳng, đỉnh thiên lập địa; lại nhìn lên mặt xem, trắng trẻo khôi ngô, nhẵn nhụi không râu, mày kiếm mắt phượng, oai hùng khí độ. Trước đây nói võ tướng có mắt tròn hay mắt báo, nhưng cũng không thể bao hàm tất cả được, một nghìn người một nghìn diện mạo, một vạn người một vạn dáng dấp, Lưu Hoành Thuận là người khác đó. Đôi mắt anh vừa mảnh vừa dài, người xưa gọi mắt này là ‘mắt đơn phượng’, tương tự với Quan Nhị gia, hơn nữa vóc dáng anh ta cao ráo, cứ cúi đầu nhìn người khác, nên nhìn ai cũng như là coi thường họ; mũi thẳng miệng vuông, trong mắt toát lên vẻ chính khí, uy phong đĩnh đạc. Khi đi trên đường rất giống như hạc giữa bầy gà, đừng nói mấy cô gái bà thím, ngay cả đàn ông cũng muốn ngắm nghía mấy lần.
Dân chúng Thiên Tân Vệ đều biết Lưu Hoành Thuận là Đồn trưởng Đồn Miếu Hỏa Thần, người bản xứ nói nhanh lưu loát, chính vì thế nên rất hay lược mất mấy từ ở giữa cho tiết kiệm, cái này gọi là ‘nuốt chữ’, ví dụ như ‘được đà thì lấn tới’ nói thành ‘được đà lấn tới’, ‘cửa hàng bách hóa’ thì nói thành ‘bách hóa’, ‘Đồn Cảnh sát’ thì nói là ‘Đồn’, đều quen miệng cả rồi. Trên thực tế trước đây họ gọi Miếu Hỏa Thần Sở bảo giáp, vào thời Dân quốc thì đổi thành Sở Cảnh sát, gọi tắt Cảnh Sở, tương đương với Đồn Cảnh sát sau này, là một phân cục trực thuộc Tổng cục tuần cảnh Bát Hương Ngũ Hà Thiên Tân.
Thời ấy binh hoang mã loạn, bố trí cảnh lực trên địa phương cực kỳ quan trọng, cảnh sát của đội tuần cảnh, đội tuần sông, đội bảo an cộng lại cũng phải hơn năm ngàn người. Lúc đó khu vực Bạch Miếu, Thổ Thành cách thành không xa còn có tụi giặc cỏ làm loạn, đều là mấy người nghèo trong thôn liều mạng, độc địa tàn nhẫn lại còn có súng, chặn đường cướp đường, bắt cóc tống tiền không chuyện ác nào không làm. Cảnh sát thành Thiên Tân bấy giờ không chỉ cần giữ gìn trị an, còn phải thường ra ngoài ‘diệt phỉ’. Lưu Hoành Thuận vì diệt phỉ có công nên được lên làm tuần quan của Đồn Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, có điều quyền lực không lớn, lương bổng cũng không nhiều, thuộc hạ chỉ có hai ba mống. Lúc ấy, quy mô thành Thiên Tân đã lớn hơn trước gấp mấy lần, xưởng pháo trên cửa sông Tam Xá đều dời đến ngoại ô phía Tây hết, chỉ còn lại địa danh ‘Miếu Hỏa Thần’, lâu ngày lại thành chốn dung thân của những người làm cu li khuân vác.
Đồn Cảnh sát Miếu Hỏa Thần nơi cửa sông Tam Xá, vừa vặn nằm ở phía Bắc cửa sông, phần lớn hộ gia đình trong khu trực thuộc là người nghèo làm lao động chân tay, chỉ quanh quẩn ở nơi này, kiếm ngày nào ăn ngày nấy, không có đồ ăn cho ngày mai. Không thể so với khu vực nhiều tiền nhiều lương thực, Giang Hải không yên, loạn phỉ thành đàn, đi đâu cũng gặp phường trộm cướp, nơi nghèo nên thường không xảy ra án lớn gì, vì nhà nào nhà nấy đều không có thứ đáng giá, nhìn quanh chỉ toàn nhà bốn bức tường, trừ ván giường ra thì là bàn hỏng ghế vụn, ngay cả một món đồ nguyên vẹn cũng không có, đến con chuột còn chẳng thèm tới nơi bần hàn như vậy, thì có thể trộm được thứ gì đây? Trộm được rồi thì có thể lấy làm gì? Cho nên tuần cảnh của khu vực Miếu Hỏa Thần rất rảnh rang, giờ làm thì tới hết giờ thì về, suốt ngày ăn no chờ chết, không có thành tựu to tát gì, nói một cách văn hoa lên là ba ba trong hũ – rảnh rỗi. Thế nhưng khi nhắc tới Lưu Hoành Thuận, già trẻ lớn bé trong Thiên Tân Vệ ai nấy đều phải giơ ngón cái lên. Nếu nói có năng lực, Cửu hà hạ sao tàng long ngọa hổ, kẻ tài ba nào mà chẳng có? Dân gian nói Lưu Hoành Thuận là Hỏa Thần Gia hạ giới, chủ yếu có ba nguyên nhân:
Một là bởi vì anh ta sinh ra và lớn lên ở thôn Miếu Hỏa Thần, tổ tông cũng làm pháo đốt, từ nhỏ đã sống trong diêm tiêu, trong hơi thở cũng mang mùi thuốc súng. Khi còn bé cha mẹ đi tìm thầy coi bói, thì được phán hỏa khí trên người Lưu Hoành Thuận vượng hơn bất kì ai, từ đầu đến chân sáu ngọn chân hỏa, yêu ma tà tụy không dám lại gần, có thể nói là bách tà bất xâm.
Hai là, kỹ năng Lưu Hoành Thuận có không phải do anh ta đi ra ngoài bái danh sư tìm cao hữu, đó là kỹ năng thôn Miếu Hỏa Thần đời đời tương truyền xuống, ông truyền cha, cha truyền con, đều là trong luyện khí, ngoài luyện gân cốt, đánh quyền đá cước, cung đao thạch mã bộ tiễn. Công phu mà tốt, tảng đá cũng nở hoa*, từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng luyện đến mức thành thói quen. Nhà họ Lưu bọn họ còn có một tuyệt kỹ, sở trường sử dụng một loại vũ khí tên “kim qua lưu tinh”. Lưu tinh* là một trong mười tám vũ khí, đầu xích buộc quả kim qua lớn chừng nắm đấm trẻ con, có thể đánh xa cũng có thể đánh gần, có thể công còn có thể thủ, lia ra một cái là có thể vung lên một mảng lớn, một khi tung ra, rồi xoay tròn, đánh lên người ai cũng không chịu nổi.
Ba là, tính anh ta như ngọn lửa nóng, ghét ác như thù, gặp chuyện bất bình luôn rút đao tương trợ, thích mềm không thích cứng, dù gác đao lên cổ cũng không chịu thua, kiểu tính cách châm lửa là có thể phát nổ ngay.
Dĩ nhiên, cách nói thời xưa truyền lại có lẽ có nhân tố bịa chuyện, dát vàng lên mặt Lưu Hoành Thuận. Nhưng nghe từ miệng người kể chuyện thì mấy chuyện này không đủ thần kỳ, thường nói qua loa hai ba câu rồi dẫn sang chuyện khác, theo lời họ nói, cái tên Lưu Hoành Thuận cũng có lai lịch.
Nghe bảo từ lúc Lưu Hoành Thuận còn nằm trong bụng mẹ đã không yên phận nằm đúng vị trí, lăn lộn mãi không chịu ra, mắt thấy hai mẹ con sắp xong đời, người cha gấp đến độ vò đầu bứt tai, bó tay chịu trận, kêu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay, cứ như là kiến bò trên chảo nóng. Lúc này có một vị lão đạo tới, người này họ Thôi tên Đạo Thành, bình thường hay bày sạp xem bói ở cửa Nam, là Thôi Lão Đạo một trong bốn đại kỳ nhân của Thiên Tân Vệ, kể rằng ông ta hàng yêu tróc quái, khiển tướng triệu thần không gì không làm được, thực sự có kỹ năng hô phong hoán vũ, ngày thường lại chỉ muốn bán quẻ để sống, cổ ngữ có câu “chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân*”.
Thôi Lão Đạo đi vào miếu Hỏa Thần, thấy Phong Hỏa Luân dưới chân tượng Hỏa Thần Gia mất đi ánh sáng vì lâu năm, bèn lấy từ trong lòng ra một chiếc bao bố màu vàng, trong bao là hai hạt châu vẩn đục không sáng. Ông ta nghiền nát hạt châu và hòa với chu sa, lấy bút lông chấm đẫm rồi vẽ lên Phong Hỏa Luân, nét bút rồng bay phượng múa, cho tới khi Phong Hỏa Luân đỏ rực sáng chói, lấp lánh rực rỡ, lúc này mới gật đầu xoay người đi. Cùng lúc đó, Lưu Hoành Thuận cũng ra đời, chỉ là vì đứa nhỏ này nằm ngược trong bụng mẹ nên đặt tên là Hoành Thuận. Sau đó có người nói cho cha Lưu Hoành Thuận, hôm ấy thấy một lão đạo vào miếu Hỏa Thần, treo lửa lên Phong Hỏa Luân của Hỏa Thần Gia thì Lưu Hoành Thuận mới sinh ra, chân đạp Phong Hỏa Luân hạ giới sao có thể là người phàm?
Người cha cho rằng đây là lời khen, nghe xong trong lòng thấy vui vẻ, những cũng không cho là thật, nào ngờ hai hạt châu Thôi Lão Đạo dùng để vẽ Phong Hỏa Luân không phải vật thường, chính là mãng bảo trong núi sâu rừng già quan ngoại, nhét nó trong bắp chân là có thể ngày đi ngàn dặm đêm đi tám trăm. Còn về việc tại sao Thôi Lão Đạo dùng bảo này độ Lưu Hoành Thuận xuất thế, sau này trong sách sẽ nói rõ, giờ xin không đề cập tới, chỉ nói sau khi lớn lên quả nhiên Lưu Hoành Thuận có cước lực kinh người, không ai chạy qua được anh, có được đôi chân chạy nhanh trời sinh, trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng.
Đương nhiên đây chỉ là một trong mấy cách nói mê tín. Ngoài ra còn có cách nói khác, đôi chân Lưu Hoành Thuận chạy nhanh kinh người, đều vì có thiên phú dị bẩm, trong chân người khác chỉ có một sợi gân, nhưng anh ta lại có tận hai sợi, bình thường xoắn lấy nhau thành một sợi, một ngày không chạy được mười mấy dặm thì sẽ không giãn ra, lâu ngày bó gân giãn nở, từ đó cước lực cũng được luyện ra.
Lưu Hoành Thuận có năng lực lớn như vậy, đáng tiếc lại không gặp thời, nếu như sinh sớm hơn vài chục năm, khi đó còn có Hoàng thượng, dựa vào đôi chân chạy nhanh của anh ta, làm kim đầu ngự mã khoái*, nhất định có thể làm rạng danh tổ tông, hiển hách môn đình; sinh muộn vài chục năm cũng được, tham gia thế vận hội Olympic gì gì đó, giành mấy tấm huy chương Vàng làm vẻ vang nước nhà, cố tình sinh vào năm tháng thiên hạ đại loạn, cùng lắm là làm một cảnh sát bắt trộm truy tặc ở thành Thiên Tân mà thôi.
*Ý bảo chỉ cần nguyện ý bỏ công bỏ sức thì chuyện gì cũng có thể thành công.
*Lưu tinh là một loại chùy, một đầu là dây buộc còn đầu chùy thì nắm trong tay, dùng sức nhằm mục tiêu ném ra tấn công; đây là một loại (ám khí) thuộc loại binh khí mềm, còn được gọi là phi chùy, lưu tinh chùy có nghĩa là chùy bay như sao đổi ngôi.
*Có ý nói rằng những người có bản sự, có thân phận, có địa vị cao thường không để lộ mặt hoặc lộ thân phận của mình trước người khác.
*Mã khoái: Chỉ sai dịch lùng bắt tội phạm trong nha môn trước đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook