Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 30 Hoa Sơn gặp may rồi. (5)
Chapter 30. Hoa Sơn gặp may rồi. (5)
"Hửm?"
Thanh Minh đang dõi theo những thương nhân và Chưởng Môn Nhân cùng đứng dưới mái hiên, ánh mắt hắn lấp lánh như thể nhìn thấy chuyện gì rất thú vị.
"Phải xuất hiện như thế mới đúng nhỉ?"
Thanh Minh vừa nở nụ cười nhẹ vừa nhìn Chưởng Môn Nhân với với đôi mắt mong đợi.
Không biết nữa.
Hắn cũng không chắc bây giờ Chưởng Môn Nhân sẽ cho bọn người này một bài học hay sẽ niệm tình xưa mà nương tay cho chúng.
Một trong hai tình huống đều có thể xảy ra.
Nhưng có một điều chắc chắn là Huyền Tông, Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn hiện tại cũng không phải là một người đơn giản như vẻ bề ngoài.
'Chắc là vậy.'
Không thấy sao?
Hình ảnh đối lập ngày thường của Chưởng Môn Nhân khi ôm chặt chiếc rương và khóc nức nở là một minh chứng.
Ngay cả khi tình trạng thực sự của Hoa Sơn gần như đã thối nát, nhưng ông ta vẫn duy trì bộ dạng điềm nhiên cần có của Chưởng Môn Nhân của một môn phái. Không hề đánh mất sự ôn hòa và khí chất của mình dù phải đối mặt với nghịch cảnh.
Thanh Minh nheo mắt nhìn Huyền Tông.
'Nhưng đó cũng không phải là tất cả.'
Sự kiên nhẫn thì không cần phải bàn. Tuy nhiên, đó chỉ là nhân cách mà một Chưởng Môn Nhân đứng đầu phải có, không phải là thứ gì quá to tát.
Mặc dù không thể phủ nhận tầm quan trọng của nó, Nhưng Hoa Sơn… không, nếu một Chưởng Môn Nhân muốn dẫn dắt tốt môn phái của mình thì cần phải hình thành một yếu tố tính cách nữa.
Đó chính là sự lạnh lùng.
Vị trí thực sự của Chưởng Môn Nhân chính là như vậy.
Mặc dù đây là nơi người những đạo nhân sinh sống, nhưng bản chất của Hoa Sơn vẫn là kiếm môn.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Dù tính cách thật của ông ta có như thế nào đi nữa, nhưng với tư cách là một Chưởng Môn Nhân, người dẫn dắt đứng đầu môn phái thì nhất định phải có sự lãnh khốc vô tình. Vì danh tiếng và danh dự của Hoa Sơn, ông ta phải cân nhắc được giữa lợi và hại trong bất kì hoàn cảnh nào.
Liệu Huyền Tông có chịu độc tâm dứt khoát mà làm tốt chức trách của một Chưởng Môn Nhân không đây?
Thanh Minh nằm sấp trên mái hiên chống cằm hơi dựng người lên.
Rắccc!
Tiếng xương răng rắc ở lưng phát ra.
"Á…"
Thanh Minh mở miệng rên rỉ túm lấy eo và lại nằm bẹp xuống mái hiên.
‘Ôi trời chết mất thôi.’
Không biết có phải sức khỏe cơ thể bị giảm sút hay không mà toàn thân hắn không có chỗ nào bình thường cả. Thanh Minh đang trong quá trình điều trị và vận động đều đặn, vì không muốn nghĩ đến việc quay về thân thể bẩm sinh bị suy nhược đó.
Đầu óc đã tính toán rằng chỉ cần một đến ba tháng là có thể lấy lại được trạng thái ban đầu, nhưng vấn đề là phải chịu đựng được ba tháng đó. Cơ thể của một đứa trẻ yếu đuối khiến Thanh Minh bức bối muốn chết, ngay cả việc chịu đứng quá sức một chút cũng khó khăn lắm mà?
"Hừm… phải có đối sách gì đó thôi."
Thanh Minh thở dài và ngẩng đầu lên.
Trước tiên cứ xem đây là vấn đề sau này đi. Phải xem mọi chuyện thế nào đã.
"Ngài yêu cầu ta hoãn thời hạn hoàn trả sao?"
Cung Vấn Liên cau mày một cách vô thức.
Một suy nghĩ nảy ra trong đầu. Hắn ta không bao giờ coi thường tiềm lực của Hoa Sơn. Mỗi ngày, đều có hàng chục môn phái xuất hiện và biến mất. Việc kéo dài hàng trăm năm sau cuộc chiến với Thiên Ma đó không phải là việc dễ dàng.
Bây giờ tình hình Hoa Sơn không còn như trước nữa, đương nhiên với một môn phái có bề dày lịch sử lâu đời như vậy thì tiềm lực cũng không nhỏ.
Nhưng mà…
Sức mạnh tiềm tàng đó còn có ý nghĩa gì sao?
Cung Vấn Liên cười khẩy.
'Là ta đánh giá Hoa Sơn cao quá à?'
Nếu họ thực sự vẫn còn loại sức mạnh tiềm tàng thì đã không bị ép đến mức đường cùng này. Cung Vấn Liên thở dài.
"Trước đó ta đã nói rõ với ngài rằng không thể trì hoãn việc trả nợ nữa rồi mà."
"Đừng hiểu lầm. Ta không có nhờ vả gì Lâu Chủ cả.'
"… Sao cơ?"
Huyền Tông im lặng nhìn Cung Vấn Liên và mở miệng.
"Ta hiểu rõ ràng cách làm việc của giới thương nhân Hoa Âm. Cung Lâu Chủ đang thu tiền thay cho những người khác nhỉ? Ngoài mười vạn lượng thì mỗi người sẽ được chia một số tiền riêng nữa đúng không nào?"
“Đúng là như vậy."
"Vì vậy, ta chỉ muốn hỏi thử xem trong số những người này có ai chịu trì hoãn thời hạn hoàn trả cho bổn phái hay không."
Cung Vấn Liên cau mày.
‘Thủ đoạn gì đây.’
Hắn ta không hiểu cái này có ý nghĩa gì.
"Nếu không có ai chịu trì hoãn thời hạn hoàn trả thì ngài Chưởng Môn Nhân đây có chịu trả tiền cho bọn họ không?"
“Tất nhiên rồi.”
"Hả?"
Cung Vấn Liên mở to mắt.
"Cho dù bổn phái đã không thể như trước đây, cũng không phải là không có người giúp đỡ Hoa Sơn. Ta không thể chuẩn bị mười vạn lượng trong một lần, nhưng vẫn có thể chuẩn bị trước một ít. Vì vậy nếu các vị chịu giúp đỡ, Hoa Sơn sẽ không rơi vào tình huống bị sụp đổ và mất đi cái tên hàng trăm năm lịch sử của bổn phái. Vì vậy ta thực sự mong mọi người sẽ thương cảm cho bổn phái. Ta nhất định sẽ dùng danh nghĩa của Hoa Sơn để báo đáp những người giúp đỡ cho bổn phái.”
Chưởng Môn Nhân lại một lần nữa bày ra tư thế cao cao tại thượng mặc dù đang nằm trong tình huống của kẻ đáng lẽ phải cúi đầu khiêm nhường.
Nhìn dáng vẻ đó, Cung Vấn Liên vô thức cau mày.
"Làm gì có chuyện vô lý như…"
“Chuyện đó.”
Lưu Tống Sơn người đang theo dõi tình hình tại thời điểm đó, đã cắt lời ngang lời Cung Vấn Liên và chen vào. Nhìn thấy hành động này, Cung Vấn Liên bỗng cảm thấy khó chịu.
"Nếu chúng ta trì hoãn việc hoàn trả thì sau này sẽ được hậu tạ sao?"
“Đúng vậy.”
"Chưởng Môn Nhân. Ngài bớt gạt người đi.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Lưu Tống Sơn tiếp tục chất vấn với khuôn mặt không thể tin nổi.
"Chúng ta đều biết rằng tình hình của Hoa Sơn hiện tại có thể lụi bại bất cứ lúc nào, và không phải ngài Chưởng Môn Nhân đây cũng hiểu rõ điều đó sao? Nhưng mà, bây giờ Chưởng Môn Nhân lại yêu cầu bọn ta tin vào lời nói của ngài và hoãn ngày hoàn trả có nghĩa là phải chấp nhận rủi ro sau này có thể không nhận được số tiền đó nữa".
"… Nếu vị muốn tin như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác."
"Không phải chuyện này quá vô lý sao?"
Cung Vấn Liên đã chỉnh đốn lại sắc mặt. Mặc dù Lưu Tống Sơn đã ngắt lời hắn ta, nhưng dù sao cũng đang thay thế những lời mà bản thân không thể nói ra vì danh dự. Nếu vậy thà rằng cứ để Lưu Tống Sơn đứng ra còn hơn.
Nếu là bình thường thì lúc này Lưu Tống Sơn sẽ dùng lời ngon ngọt để làm dịu tình hình, nhưng lần này Cung Vấn Liên cũng đã giữ im lặng. Cho nên bây giờ hắn ta cần phải thúc giục Chưởng Môn Nhân.
'Kết thúc rồi'.'
Từ đây, lịch sử trường niên của Hoa Sơn cùng với môn phái sẽ đi vào dĩ vãng đó.
Việc kiếm môn nổi danh như Hoa Sơn bị sụp đổ bởi sức mạnh của đồng tiền chứ không phải do đầu hàng trước sức mạnh vũ lực của môn phái khác chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt vô cùng thương cảm của thế gian nhỉ, nhưng cũng vì thế mà nó càng có ý nghĩa hơn.
"Lưu điếm chủ."
"Vâng. Chưởng Môn Nhân."
"Bọn họ có gì cho ngài?"
"… Sao cơ?"
Huyền Tông duỗi thẳng vai ra.
Gió mát từ đâu đó thổi đến. Huyền Tông vừa hứng gió vừa cười tươi.
"Hoa Sơn không còn gì cả. Bây giờ chỉ còn lại danh dự trên ngọn núi này và việc xây dựng nên Hoa Âm trước đây. Và danh dự của Hoa Sơn cũng chính là thứ duy nhất ta có thể đặt cược."
"Cái đó…"
"Nếu ngài hỏi nên tin vào điều gì, câu trả lời chỉ có vậy. Danh tiếng Hoa Sơn. Lịch sử Hoa Sơn. Chỉ như vậy thôi thì liệu đã đủ chưa?"
Lưu Tống Sơn ngậm miệng lại không có gì để nói.
Danh tiếng Hoa Sơn.
Lịch sử Hoa Sơn.
Đúng vậy. Biết đâu đó lại là thứ có ý nghĩa vô cùng. Nếu những người tập trung ở đây không phải là thương nhân.
Đối với thương nhân, tên tuổi hay lịch sử không có ý nghĩa gì cả. Thứ mang ý nghĩa đối với bọn họ chỉ là tiền tài. Được lợi hay không được lợi. Thương nhân chỉ đặt cược tất cả vào những thứ đó.
Nhưng mà, Chưởng Môn Nhân đang thế chấp tên tuổi và lịch sử cho thương nhân ư?
“Hô hô.”
Lưu Tống Sơn không thể ngăn được mà cười vang lên.
“Chưởng Môn Nhân, không phải ngài đang ngoan cố vô lý sao?”
"Ngoan cố ư?"
Huyền Tông yên lặng nhìn Lưu Tống Sơn. Dưới ánh mắt áp lực đó, hắn ta đã vô thức lùi lại phía sau và cảm thấy xấu hổ.
"Cứ coi là ngoan cố đi."
Nhưng khác với ánh mắt nặng nề đó, giọng nói phát ra từ miệng của Huyền Tông lại mềm mại lạ lùng.
"Nhưng ta vẫn muốn sự ngoan cố đó. Bởi vì chính Hoa Sơn đã gìn giữ ngọn núi này và bảo vệ Hoa Âm trong hàng trăm năm, danh tiếng Hoa Sơn trên thế gian này không phải là sự tồn tại vô nghĩa.
"……."
"Ta muốn hỏi ngược lại. Hoa Sơn có ý nghĩa gì đối với ngài. Thật sự tên tuổi và lịch sử của Hoa Sơn không hề có giá trị đến như vậy sao?"
Không ai có thể mở miệng.
Hoa Sơn.
Ai dám nói cái tên này không có giá trị chứ? Ai dám nói lịch sử đó không có ý nghĩa?
Giờ đây, mặc dù chỉ còn lại những dấu vết cho thấy cái tên này sắp sửa bị xóa bỏ, nhưng không ai dám coi nhẹ danh tiếng của Hoa Sơn. Hơn nữa, nếu là những người đã sống lâu đời ở Hoa Âm càng không có can đảm suy nghĩ như vậy.
Vì vậy, không ai có thể tiếp tục cuộc trò chuyện và bầu không khí trở nên gượng gạo.
Ngoại trừ một người.
"Hình như câu chuyện có hơi nhạt nhẽo rồi nhỉ.”
Cung Vấn Liên đã đứng ra khơi dậy lại bầu không khí. Ánh mắt của Huyền Tông hướng về phía hắn ta. Khác với sự điềm nhiên của Huyền Tông, ánh mắt của Cung Vấn Liên sắc bén hơn bao giờ hết.
"Ta sẽ tùy theo nguyện vọng cá nhân xem ai có muốn hoãn thời hạn trả nợ cho Hoa Sơn hay không. Còn nếu ai không muốn hoàn thì sẽ nhận lại tiền nợ trong hôm nay ngay tại đây."
"Được."
“Tốt lắm.”
Cung Vấn Liên gật đầu.
"Vốn dĩ đây là việc không được cho phép dưới danh nghĩa của hiệp hội thương nhân Hoa Âm, nhưng cũng là người biết đạo nghĩa nên ta sẽ cho phép. Nếu có ai muốn trì hoãn thời hạn trả nợ của Hoa Sơn thì bước ra. Một!"
Cung Vấn Liên liếc nhìn phía sau với đôi mắt sắc bén.
"Trách nhiệm theo đó phải tự chịu. Những người đã cho phép trì hoãn ngày hoàn trả sẽ không được bảo vệ lợi ích dưới danh nghĩa hiệp hội thương nhân nữa. Ngay cả khi sau đó không nhận lại được tiền nợ."
Đây là một loại áp lực thầm lặng.
"Các vị có thể chọn. Người muốn lấy lại số tiền nợ sẽ đứng đây. Còn những người cho hoãn việc hoàn trả thì hãy đi sang bên kia".
Bàn tay của Cung Vấn Liên chỉ vào bên cạnh.
"Như vậy đã được chưa? Chưởng Môn Nhân?”
“Được rồi.”
Huyền Tông gật đầu nhẹ nhàng.
"Ta không biết điều này có ý nghĩa gì. Nhưng ta sẽ lựa chọn tôn trọng ý kiến của Chưởng Môn Nhân cho đến cuối cùng. Bây giờ cho dù Hoa Sơn có biến mất, nhưng đây không phải là nơi đáng được tôn trọng sao?"
Ngay khi nghe lời nói đó Huyền Tông đã nở nụ cười rạng rỡ mà không nói lời nào.
"Cảm ơn vì đã quan tâm đến bổn phái."
Cung Vấn Liên bất giác nhíu mày. Dù đã thử khiêu khích một chút nhưng thái độ của Huyền Tông vẫn không thay đổi.
'Ta nhất định sẽ buộc ông phải cúi đầu.'
Cung Vấn Liên suy nghĩ một chút.
"Thế nào? Thật đáng tiếc là không có lý do gì để trì hoãn việc hoàn trả cả."
"……."
"Xem này."
Cung Vấn Liên chỉ về phía sau. Ánh mắt của Huyền Tông hướng về phía các thương nhân theo sau Cung Vấn Liên. Tất cả những người bắt gặp ánh mắt của Huyền Tông đều lén lút quay đi và tránh ánh mắt của ông ta.
"Có cần thêm thời gian không?"
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Huyền Tông không trả lời. Ông ta chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
"Mà cho dù có đợi thêm bao lâu thì cũng sẽ không có gì thay đổi cả đâu. Bởi vì đã biết trước Hoa Sơn sẽ không tồn tại được nữa cho nên không có ai muốn từ bỏ số tiền lớn như vậy cả. Vậy nên bây giờ hãy dừng lại đi, Chưởng Môn Nhân. Hãy để lại toàn bộ và lùi lại. Cái chức Chưởng Môn Nhân này ngài cũng làm đủ rồi.”
Cung Vấn Liên - người đang say sưa với cảm giác chiến thắng - đã bất giác dang hai tay ra.
"Nào, bây giờ với cái này…"
“Chậc.”
Ngay khoảnh khắc đó.
Hắn ta nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng sau lưng. Cung Vấn Liên vô thức quay lại nhìn về phía sau.
"… Lưu điếm chủ”
Lưu Tống Sơn với khuôn mặt như nghẹn lại, bước đi lảo đảo và di chuyển sang bên cạnh.
Đó là vị trí dành cho những người chịu trì hoãn ngày hoàn trả số nợ cho Hoa Sơn .
"Rốt cuộc là tại sao…."
Lưu Tống Sơn thở dài khi nhìn thấy biểu cảm không thể tin được của Cung Vấn Liên.
"… Này. Lưu điếm chủ. Rốt cuộc là ông đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói giận dữ sắc bén của Cung Vấn Liên vang vọng khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook